Chương 20: Vẫn Lựa Chọn Rời Xa Anh
Ngọc Tiêu
29/10/2023
Nhìn cảnh này ánh mắt Thế Kiệt thoáng vẻ không vui
"Là hắn tặng em à?"
Yên Đình hiểu từ hắn trong miệng anh là ai.
Cô gật đầu
Nhưng gương mặt cô lúc này cũng đã hoàn toàn mất đi vẻ tự nhiên vốn có. Cô nhớ anh từng nói với cô
"Hoa hồng tím là tượng trưng cho sự thủy chung và một tình yêu vĩnh cửu. Vì thế mà ngoài anh ra, em không được phép nhận loại hoa này của bất kỳ người đàn ông nào khác có biết không"
Cô nhớ ngày đó, cô ôm bó hoa hồng mỉm cười e ấp tựa đầu vào vai anh
"Vậy anh cũng không được tặng nó cho bất kỳ cô gái nào ngoài em đó"
"Đương nhiên. Đối với anh, em là duy nhất" Thế Kiệt cười cười đáp lại.
Cũng bởi vì anh mà cô mới nói mình đặc biệt thích sắc hoa tím này. Nhưng hôm nay họ đã hoàn toàn không còn thuộc về nhau.
Yên Đình cảm thấy như vết loét trong trái tim mình như lần nữa trỗi dậy. Cô buồn buồn nhìn người đàn ông trước mặt
"Thế Kiệt, anh về đi. Sau này nếu như không có việc gì quá quan trọng anh đừng đến đây, mỗi ngày em sẽ báo cáo tình hình về cho anh biết. Em sợ bọn người của Huỳnh Đức Long nhìn thấy, chúng ta sẽ gặp khó khăn hơn"
Yên Đình vừa nói xong đã thấy Thế Kiệt đứng dậy, tưởng anh ra về nên trong lòng cô có chút hụt hẫng. Cô cũng không hiểu nỗi bản thân mình bị làm sao nữa. Cô bảo anh về nhưng khi anh về thật, thì cô lại thấy thất vọng và không vui.
Thế Kiệt cố ý đi lướt ngang qua người Yên Đình, thoáng nhìn thấy ánh mắt đượm buồn của cô, anh mỉm cười hài lòng rồi quay lại kéo cô ngã vào lồng ngực săn chắc của mình, giọng nói anh lúc này cũng trở nên vô cùng vui vẻ
"Rõ ràng là không muốn anh đi mà. Em có biết là biểu cảm trên mặt em lúc này thành thật hơn lời nói rất nhiều không?"
"Em không có" Yên Đình lí nhí đáp lại.
Bị anh nhìn thấu suy nghĩ của mình, cô ngượng ngùng muốn đẩy anh ra nhưng Thế Kiệt sớm nhận ra hành động của cô nên anh ôm cô càng chặt hơn, khiến cô không còn cách nào khác hơn ngoài việc ngoan ngoãn nép vào lòng anh.
Ở bên tai cô, Thế Kiệt cất giọng trầm thấp
"Em đừng vội phản bác lời anh, mà hãy hỏi lại trái tim mình trước đã"
"Thế Kiệt, chúng ta đã chia tay rồi" Yên Đình nói ra câu này cô cảm thấy tim mình đau lên như cắt.
Mà cảm xúc của Thế Kiệt lúc này cũng không khá hơn Yên Đình là mấy.
Bàn tay anh siết chặt người cô
"Chúng ta không phải là chia tay, mà hai năm qua chúng ta chỉ tạm xa nhau thôi. Tình cảm anh dành cho em vẫn không hề thay đổi"
Ngừng lại vài giây, Thế Kiệt lại nghẹn ngào tựa như có vật gì đó đang chắn trong cổ họng anh.
"Yên Đình, anh nhớ em. Trở về bên anh được không?"
Cả cơ thể Yên Đình lúc này như mềm nhũng trong vòng tay anh. Vì quá hạnh phúc mà nước mắt cô cũng sắp sửa rơi xuống. Hai cánh tay cô nâng lên muốn ôm lấy tấm lưng rộng lớn của anh.
Nhưng những lời nói của bà Lâm lúc này như văng vẳng bên tai cô.
Yên Đình cố gắng đè nén cảm xúc của mình trở xuống. Hai cánh tay cô thu lại rồi đẩy anh ra khỏi người mình
"Thế Kiệt, không phải năm đó em đã nói rõ với anh rồi sao. Em đối với anh chỉ qua là một cơn say nắng thoáng quá mà thôi. Người em yêu thật sự là Cảnh Quân, là người bạn thanh mai trúc mã cùng lớn lên với em"
"Em nói dối. Anh không tin" Thế Kiệt kích động nhìn cô
"Rõ ràng buổi tối hôm em bị nhốt trong thang máy, anh đã nghe em gọi tên anh trong giấc mộng của mình"
Yên Đình kinh ngạc mở to đôi mắt nhìn anh.
"Anh đã vào phòng em sao?"
"Chỉ là thấy em trước đó bị sốt cao nên xuống phòng kiểm tra em thôi" Thế Kiệt thấp giọng nói.
Trong lòng Yên Đình lúc này như có một dấu hỏi lớn. Vậy là đêm đó cô mơ màng thấy anh ôm cô ngủ, chẳng lẽ....
Cô nhìn anh bằng ánh mắt ngờ vực
"Anh ghé qua phòng em bao lâu, sao em không hay biết gì hết vậy?"
"Kiểm tra thấy em hết sốt thì đi ngay" Thế Kiệt nói nhẹ nhàng như không hề có việc gì xảy ra.
Yên Đình nhìn mãi mà không tìm thấy biểu hiện khác lạ nào của anh, nên cô nghĩ mình đã quá đa nghi thôi.
Cô nhìn anh, giọng nói có phần lạnh nhạt
"Em gọi tên anh thì sao chứ. Chẳng lẽ em nằm mơ thấy ai là em yêu người đó sao?"
"Thế Kiệt, chúng ta đã kết thúc rồi. Nhã Thanh đối với anh rất tốt, anh đừng phụ lòng cô ấy"
Cô vừa dứt lời đã nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ tức giận của Thế Kiệt
"Nếu em đã muốn vậy, anh sẽ toại nguyện cho em. Kết thúc chuyên án này, anh sẽ kết hôn với cô ấy"
Cơ thể Yên Đình khẽ run lên vì đau đớn. Cô làm sao muốn như vậy chứ, nhưng cô đã không có sự lựa chọn nào khác hơn.
Anh đi rồi, cả người cô như cạn sức lực mà trượt xuống bờ tường lạnh buốt, những giọt nước mắt được kiềm nén giờ đây tuôn trào như một dòng thác lũ
"Thế Kiệt, em xin lỗi. Nhưng em không muốn anh vì em mà phải đứng giữa ngã ba đường"
"Là hắn tặng em à?"
Yên Đình hiểu từ hắn trong miệng anh là ai.
Cô gật đầu
Nhưng gương mặt cô lúc này cũng đã hoàn toàn mất đi vẻ tự nhiên vốn có. Cô nhớ anh từng nói với cô
"Hoa hồng tím là tượng trưng cho sự thủy chung và một tình yêu vĩnh cửu. Vì thế mà ngoài anh ra, em không được phép nhận loại hoa này của bất kỳ người đàn ông nào khác có biết không"
Cô nhớ ngày đó, cô ôm bó hoa hồng mỉm cười e ấp tựa đầu vào vai anh
"Vậy anh cũng không được tặng nó cho bất kỳ cô gái nào ngoài em đó"
"Đương nhiên. Đối với anh, em là duy nhất" Thế Kiệt cười cười đáp lại.
Cũng bởi vì anh mà cô mới nói mình đặc biệt thích sắc hoa tím này. Nhưng hôm nay họ đã hoàn toàn không còn thuộc về nhau.
Yên Đình cảm thấy như vết loét trong trái tim mình như lần nữa trỗi dậy. Cô buồn buồn nhìn người đàn ông trước mặt
"Thế Kiệt, anh về đi. Sau này nếu như không có việc gì quá quan trọng anh đừng đến đây, mỗi ngày em sẽ báo cáo tình hình về cho anh biết. Em sợ bọn người của Huỳnh Đức Long nhìn thấy, chúng ta sẽ gặp khó khăn hơn"
Yên Đình vừa nói xong đã thấy Thế Kiệt đứng dậy, tưởng anh ra về nên trong lòng cô có chút hụt hẫng. Cô cũng không hiểu nỗi bản thân mình bị làm sao nữa. Cô bảo anh về nhưng khi anh về thật, thì cô lại thấy thất vọng và không vui.
Thế Kiệt cố ý đi lướt ngang qua người Yên Đình, thoáng nhìn thấy ánh mắt đượm buồn của cô, anh mỉm cười hài lòng rồi quay lại kéo cô ngã vào lồng ngực săn chắc của mình, giọng nói anh lúc này cũng trở nên vô cùng vui vẻ
"Rõ ràng là không muốn anh đi mà. Em có biết là biểu cảm trên mặt em lúc này thành thật hơn lời nói rất nhiều không?"
"Em không có" Yên Đình lí nhí đáp lại.
Bị anh nhìn thấu suy nghĩ của mình, cô ngượng ngùng muốn đẩy anh ra nhưng Thế Kiệt sớm nhận ra hành động của cô nên anh ôm cô càng chặt hơn, khiến cô không còn cách nào khác hơn ngoài việc ngoan ngoãn nép vào lòng anh.
Ở bên tai cô, Thế Kiệt cất giọng trầm thấp
"Em đừng vội phản bác lời anh, mà hãy hỏi lại trái tim mình trước đã"
"Thế Kiệt, chúng ta đã chia tay rồi" Yên Đình nói ra câu này cô cảm thấy tim mình đau lên như cắt.
Mà cảm xúc của Thế Kiệt lúc này cũng không khá hơn Yên Đình là mấy.
Bàn tay anh siết chặt người cô
"Chúng ta không phải là chia tay, mà hai năm qua chúng ta chỉ tạm xa nhau thôi. Tình cảm anh dành cho em vẫn không hề thay đổi"
Ngừng lại vài giây, Thế Kiệt lại nghẹn ngào tựa như có vật gì đó đang chắn trong cổ họng anh.
"Yên Đình, anh nhớ em. Trở về bên anh được không?"
Cả cơ thể Yên Đình lúc này như mềm nhũng trong vòng tay anh. Vì quá hạnh phúc mà nước mắt cô cũng sắp sửa rơi xuống. Hai cánh tay cô nâng lên muốn ôm lấy tấm lưng rộng lớn của anh.
Nhưng những lời nói của bà Lâm lúc này như văng vẳng bên tai cô.
Yên Đình cố gắng đè nén cảm xúc của mình trở xuống. Hai cánh tay cô thu lại rồi đẩy anh ra khỏi người mình
"Thế Kiệt, không phải năm đó em đã nói rõ với anh rồi sao. Em đối với anh chỉ qua là một cơn say nắng thoáng quá mà thôi. Người em yêu thật sự là Cảnh Quân, là người bạn thanh mai trúc mã cùng lớn lên với em"
"Em nói dối. Anh không tin" Thế Kiệt kích động nhìn cô
"Rõ ràng buổi tối hôm em bị nhốt trong thang máy, anh đã nghe em gọi tên anh trong giấc mộng của mình"
Yên Đình kinh ngạc mở to đôi mắt nhìn anh.
"Anh đã vào phòng em sao?"
"Chỉ là thấy em trước đó bị sốt cao nên xuống phòng kiểm tra em thôi" Thế Kiệt thấp giọng nói.
Trong lòng Yên Đình lúc này như có một dấu hỏi lớn. Vậy là đêm đó cô mơ màng thấy anh ôm cô ngủ, chẳng lẽ....
Cô nhìn anh bằng ánh mắt ngờ vực
"Anh ghé qua phòng em bao lâu, sao em không hay biết gì hết vậy?"
"Kiểm tra thấy em hết sốt thì đi ngay" Thế Kiệt nói nhẹ nhàng như không hề có việc gì xảy ra.
Yên Đình nhìn mãi mà không tìm thấy biểu hiện khác lạ nào của anh, nên cô nghĩ mình đã quá đa nghi thôi.
Cô nhìn anh, giọng nói có phần lạnh nhạt
"Em gọi tên anh thì sao chứ. Chẳng lẽ em nằm mơ thấy ai là em yêu người đó sao?"
"Thế Kiệt, chúng ta đã kết thúc rồi. Nhã Thanh đối với anh rất tốt, anh đừng phụ lòng cô ấy"
Cô vừa dứt lời đã nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ tức giận của Thế Kiệt
"Nếu em đã muốn vậy, anh sẽ toại nguyện cho em. Kết thúc chuyên án này, anh sẽ kết hôn với cô ấy"
Cơ thể Yên Đình khẽ run lên vì đau đớn. Cô làm sao muốn như vậy chứ, nhưng cô đã không có sự lựa chọn nào khác hơn.
Anh đi rồi, cả người cô như cạn sức lực mà trượt xuống bờ tường lạnh buốt, những giọt nước mắt được kiềm nén giờ đây tuôn trào như một dòng thác lũ
"Thế Kiệt, em xin lỗi. Nhưng em không muốn anh vì em mà phải đứng giữa ngã ba đường"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.