Hồn Của Ba Tôi Bám Theo Anh Chàng Học Thần Cao Lãnh
Chương 27: Đau Khổ Của Cậu Tôi Đều Biết
Xuân Phong Lựu Hỏa
10/09/2021
Lâm Sơ Tuệ nằm ngẩn người trên giường nhìn trần nhà.
Cho dù thế nào cô cũng không ngờ Tiêu Diễn lại ra mặt giúp mình, cậu ấy còn có thể phanh phui ra cái lịch sử đen tối không muốn ai biết của Triệu Hiểu Lộ.
Forum trường đêm nay đã bị triệt để bóc phốt, quản trị viên cũng bị khiển trách, kiểm điểm, trong các group chat lớn nhỏ của học sinh toàn trường đều đang rôm rả bàn tán chuyện này.
Triệu Hiểu Lộ xem như đã mất hết cả chì lẫn chài.
Hôm nay Tiêu Diễn còn túm cổ Lâm Sơ Tuệ lôi đến văn phòng giáo viên gặp thầy chủ nhiệm nhận lỗi, ai dè quay đi quay lại… lập tức lật mặt thu thập đầy đủ bằng chứng việc làm sai của Triệu Hiểu Lộ khiến cậu ta không còn đường chối cãi, chết chìm trong bãi nước bọt của học sinh cả trường.
Đúng là tâm cơ sâu không lường được, thủ đoạn hung ác vô tình không tưởng tượng được.
Lâm Sơ Tuệ nhớ đến lời đồn thổi về quá khứ của Tiêu Diễn mà Chương Thừa Vũ từng kể cho bọn họ, cậu ta có thể tàn nhẫn dùng chính mạng sống của mình để đặt cược, thả một mồi lửa, tống thẳng ông bố nuôi vào tù.
Thiếu niên này… cô vẫn luôn coi cậu ta như một “bé thỏ trắng” thuần khiết, lại chẳng ngờ rằng người ta là Đại Ma Vương chân chính.
Lâm Sơ Tuệ cảm thấy mình có chút ngốc nghếch, hôm nay còn ngờ nghệch chắn trước người cậu ta, kém chút nữa quỳ xuống trước mặt Triệu Hiểu Lộ, chỉ vì sợ lũ lưu manh kia ức hiếp cậu.
Người con trai như Tiêu Diễn, sao có thể dễ dàng bị người khác bắt nạt.
[Chị em bạn dì trường Trung học số 1 Nam Thành]
Lâm Sơ Tuệ kể chuyện này nói cho các anh em, bạn bè.
Lục Trì: [Ra là Tiêu Diễn làm! Anh đây còn tưởng kẻ thù không đội trời chung với Triệu Hiểu Lộ! Thù hận lớn cỡ nào chứ!]
Chương Thừa Vũ: [Không có hận sao có thù! Cũng bởi vì Triệu Hiểu Lộ to gan dám động vào em gái ông! Mà em gái ông là ai? Bạn gái thân thiết duy nhất của anh Sơ đó!]
Lục Trì: [Anh đây sẵn sàng bê nguyên cái cục dân chính qua đây! Mời hai vị rực tiếp làm thủ tục kết hôn!]
Lâm Sơ Tuệ: [Cậu ấy làm thế là vì tôi sao?]
Lục Trì: [Không thì sao? Chẳng lẽ là vì tôi à?]
Lâm Sơ Tuệ không chắc, cô cảm giác kiểu người như Tiêu Diễn khác cô một trời một vực, nếu không phải có duyên ngồi cùng bàn, có lẽ cuộc đời của bọn họ sẽ mãi mãi là hai đường thẳng song song… vĩnh viễn không thể giao nhau.
Cậu ta thành tích học tập tốt, dáng dấp sáng sủa, đẹp trai, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay lập tức có một đống fan ái mộ xếp hàng điểm danh trước mặt.
Từ khi ba Lâm rời đi, Lâm Sơ Tuệ có thể tự tin vỗ ngực tuyên bố chẳng có chàng trai nào yêu thích nổi một cô gái như cô.
Vì vậy cô thực sự không biết Tiêu Diễn rốt cuộc thích mình ở điểm gì.
Lâm Sơ Tuệ: [Tôi cảm thấy cậu ta có mưu đồ khác với mình.]
Hứa Gia Ninh: [Một người thi toán được 9 điểm. Nghĩ xem cậu ta muốn mưu đồ tính khí kém của cậu hay là thành tích lẹt đẹt của cậu?]
Lâm Sơ Tuệ: [Gần đây tôi thi được 57 điểm, cảm ơn.]
Hứa Gia Ninh: [Ồ 57 điểm mà cũng có thể tự hào?]
Lâm Sơ Tuệ: [Có người được có 147 điểm, người ta còn được 150 điểm kia kìa. Khoảng cách ba điểm thôi mà như chim trời cá biển vậy. *bất lực*]
Hứa Gia Ninh chỉ trong vài phút bị đâm liền vài nhát chí mạng, tức tối mắng: [Đồ rác rưởi!] (*)
(*) Nguyên văn "小辣鸡!" - Tiểu Lạt kê phát âm laji đồng âm với 垃圾 nghĩa là rác rưởi.
Lâm Sơ Tuệ: [Xem ai thẹn quá hóa giận kìa.]
Hứa Gia Ninh gửi một meme *mời mày biến* sau đó tự out khỏi group.
Không đến 2 phút sau, Lục Điềm Bạch lại add cậu ta vào lại, đồng thời lén chat riêng cho Lâm Sơ Tuệ: [Xin bà đó mà, bạn yêu. *Đáng thương*]
Lâm Sơ Tuệ: [Được rồi. Được rồi! Sau này tôi không chọc thằng cha hay dỗi đó nữa.]
…
Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cô thoát khỏi ô chat, nhắn riêng cho Tiêu Diễn: [Quên hỏi, hôm nay đánh nhau với đám người kia, cậu có bị thương không?]
Gửi xong, nghĩ thế nào lại thu hồi tin nhắn.
Sao tự nhiên lại quan tâm cậu ta làm chi?
Nhưng mà trong khoảnh khắc cô thu hồi tin nhắn, cũng đúng lúc Tiêu Diễn nhắn lại: [Không sao.]
Hai giây sau, ai đó cũng thu hồi lại tin nhắn.
Cho dù chỉ là nhắn tin nói chuyện phiếm, nhưng Lâm Sơ Tuệ cũng có thể cảm giác được sự xấu hổ, ngại ngùng không nói lên lời.
Hồi lâu sau cô mới hỏi: [Sao cậu lại thu hồi tin nhắn?]
Tiêu Diễn: [Vậy cậu thì sao?]
Lâm Sơ Tuệ: [Tôi muốn hỏi cậu có thể cho tôi chép bài tập toán không, nhưng nghĩ lại chắc chắn cậu sẽ không cho, hỏi mất công nên mới thu hồi tin nhắn.]
Tiêu Diễn: [Tin nhắn tôi vừa thu hồi về chính là đáp án bài tập đó.]
[...]
Lâm Sơ Tuệ: [Thế cậu có thể gửi lại lần nữa không?]
Tiêu Diễn: [Đương nhiên là không.]
Lâm Sơ Tuệ: [Vậy thôi khỏi.]
Mấy phút sau, Tiêu Diễn bồi thêm một câu nữa: [Vì để không bị đánh, cho nên mới chấp nhận quỳ gối!? Tôi cho rằng cậu nhất định sẽ không chịu thỏa hiệp.]
Lâm Sơ Tuệ: [Tôi tại vì ai mới không dám đánh chứ!]
Tiêu Diễn: [Tôi biết.]
Bầu không khí bỗng nhiên có chút kỳ quái, mặt Lâm Sơ Tuệ đỏ bừng, vội vàng chạy đến bên cửa sổ, để gió thổi vào đánh tan khí nóng trên mặt.
Mưa rơi, trong gió lất phất mấy giọt mưa.
Mấy phút sau, Tiêu Diễn gửi đến mấy tập hình ảnh. Lâm Sơ Tuệ mở ra, là đáp án bài tập toán.
[?]
Tiêu Diễn: [Trả nợ.]
Lâm Sơ Tuệ giả vờ khách khí nói: [Ôi không có gì, không cần ơn nghĩa gì đâu. Cậu là bạn cùng bàn với tôi, bảo vệ cậu là việc vô cùng hiển nhiên có gì mà trả nợ chứ!]
[Tiêu Diễn đã thu hồi tin nhắn.]
Lâm Sơ Tuệ: [Tiêu đại ca! Tạ ơn đại ca! Chúc đại ca phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.]
Nói xong, nhanh tay lưu lại những tấm ảnh chưa bị thu hồi.
[Đừng thu hồi! Đừng mà! Đại ca! Cầu xin đại ca mà!]
…
Đêm hôm đó Tiêu Diễn lại mất ngủ.
Đã rất lâu cậu không mất ngủ, sau khi tống ba nuôi vào nơi xứng đáng với ông ta thì cậu đã chầm chậm thoát khỏi u ám rồi. Cậu có một mục tiêu mới để phấn đấu, để cố gắng, từ đó cuộc sống của Tiêu Diễn cùng có thêm nhiều sắc màu, chứng mất ngủ cũng biến mất.
Thế nhưng đêm nay, sau 2 năm cậu lại trằn trọc không ngủ nổi.
Thanh tiến độ hoàn thành công việc chạm mốc 30%, chứa đựng tình cảm chân thành mơ hồ đối với cậu.
Thanh tiến độ tăng càng nhanh, tâm tình của cậu càng phức tạp.
Trên thế gian này, món nợ khó trả nhất chính là chân tình.
Cậu đột nhiên không biết phải làm thế nào.
Đúng lúc này, giọng nói quen thuộc của Lâm Tu Trạch thuộc đã lâu không xuất hiện đột nhiên truyền tới: “Gió xuân tháng hai như kéo dao.Trời khuya sương gió đứng vì ai? (*) Học sinh Tiêu Diễn, sao trễ rồi còn chưa ngủ thế?”
Tiêu Diễn: “Cháu luôn tự hỏi “tài nghệ” thơ cổ phong phú, ưu tú của Lâm Sơ Tuệ từ đâu ra, giờ cháu hiểu rồi..”
(*) Câu: ‘Gió xuân tháng hai như kéo dao’ là một câu trong bài Vịnh Liễu của Hạ Chi Chương. Còn câu: ‘Trời khuya sương gió đứng vì ai’ lại trích trong bài Khởi hoài
của Hoàng Cảnh Nhân.
Lâm Tu Trạch: “Bạn học Tiêu, hiện giờ chúng ta đang dùng chung thân thể, trong lòng nhóc cảm thấy như thế nào, chú đều biết rõ.”
Sau khi nương nhờ thân thể Tiêu Diễn, Lâm Tu Trạch có thể xem toàn bộ quá khứ của cậu bé này. Bởi vì từng bị lừa gạt tình cảm, từng bị những người thân yêu nhất tổn thương, vì thế cậu nhóc không biết làm sao để đối đãi chân thành với người khác.
Trong thế giới quan của cậu thiếu niên đôi mươi này chỉ có lừa gạt, lợi dụng, trao đổi, không hề có thiện lương.
Khiến cậu giao ra trái tim chan thành của bản thân còn khó hơn lên trời.
Nhưng trong khoảng thời gian này, trái tim vốn đã chai sạn đó… đột nhiên chậm rãi dao động.
Lâm Tu Trạch: “Tiểu Diễn, chú vẫn rất thích cháu.”
Tiêu Diễn: “Cảm ơn. Nhưng không cần đâu. Chú muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi.”
Lâm Tu Trạch: “Chú chỉ muốn hỏi cháu muốn ăn Chíp chíp QQ không?”
Tiêu Diễn: “Ăn kẹo chíp chíp của chú thì phải làm bạn tốt với Bé Ngoan con gái chú đúng không?”
Lâm Tu Trạch: “Bạn trai cũng được nè! Nhưng mà phải thi xong đại học đã. Chú trông chừng đó!”
“...”
Cuộc thi tranh tài marathon sắp đến, Lâm Sơ Tuệ cũng bắt đầu tiến vào giai đoạn huấn luyện khắc khổ nhất, mỗi ngày đều tập đến tận khuya mới về nhà.
Đêm trước ngày bắt đầu cuộc thi, Hứa Gia Ninh vừa định bước vào thư phòng đọc sách, trong lúc vô tình nghe được Hứa Tùng Bách nói chuyện điện thoại với thầy Tần chủ nhiệm lớp.
“Tôi không đồng ý cho con bé tham gia cuộc thi Marathon, có thể giành được giải thưởng cũng không được.”
“Dù có chỉ thi được nguyện vọng 2, nguyện vọng 3, hoặc chỉ vào được cao đẳng, trung cấp gì đó về ngành kế toán, toán chính, tương lai còn có thể về công ty giúp đỡ cho sự phát triển sản nghiệp của gia đình, tiền đồ cũng không tệ. Thầy Tần, thầy nói để con bé đi theo ngành thể dục thể thao thì dù có thi vào được đại học trọng điểm cũng có ích lợi gì, sau này chẳng giúp gì được công ty, có vào được cũng chẳng làm được trò chống gì? Chả lẽ gia đình chúng tôi lại để cho con bé đi làm bảo vệ?”
“Tôi cũng chỉ muốn cân nhắc cho tiền đồ sau này của con bé.”
“Đam mê? Tuổi đời có mấy biết cái gì gọi là đam mê! Tất cả chỉ là suy nghĩ nông nổi nhất thời. Chỉ có người lớn mới biết cái gì là con đường tốt nhất, đúng đắn nhất với con trẻ.”
“Thầy không cần phải nói nữa. Tôi bề bộn nhiều việc, cứ quyết định thế đi.”
Hứa Tùng Bách cúp điện thoai, quay đầu bắt gặp con trai, nhàn nhạt hỏi: “Về rồi?”
“Dạ.”
“Để ba bảo dì giúp việc hâm lại đồ ăn, đúng rồi. Em gái con đâu? Chưa về hả?”
“Dạ.”
“Bình thường quản thúc con bé sát sao một chút. Nó mất cha, lại không chịu nghe lời ba, con cùng trang lứa với nó, trong trường nhớ hỗ trợ con bé học hành.”
Hứa Gia Ninh rũ mắt, không đáp.
Nhiều lúc, người lớn trong nhà suy nghĩ thật quá đơn giản.
Mối quan hệ phức tạp, khó nói giữa cậu ta và Lâm Sơ Tuệ há đơn giản như việc xưng anh gọi em là có thể dung hòa được.
Bọn họ không biết gì, hay là cố tình không quan tâm.
Hứa Gia Ninh xoay người trở về phòng, vừa đẩy cửa, ánh mắt chạm vào chiếc guitar cũ kỹ, vất một xó, ánh mắt trầm xuống.
Cậu ta không quay lại nhìn Hứa Tùng Bách, im lặng một hồi, mới khẽ lên tiếng: “Sức bền của em ấy không tệ, bộ môn điền kinh thành tích cũng rất tốt, con đã xem qua. So với đám con trai cùng trang lứa kỹ thuật bóng rổ và khả năng vận động của em ấy còn tốt hơn nhiều...Có thể….”
Sắc mặt Hứa Tùng Bách lạnh đi: “Quản tốt chính mình đi.”
Hứa Gia Ninh mấp máy môi, trầm giọng nói: “Trong mắt ba cái gọi là người thành công có lẽ chỉ có một loại. Nhưng mà ở đời mỗi người đều không ai giống ai cả. Em ấy cũng có việc mà mình thích, có lĩnh vực thiên phú của riêng mình, chẳng lẽ chỉ cần trái với lý tưởng của ba thì ba cho là thất bại, cho là vớ vẩn hết sao….”
“Ngứa đòn rồi?” Hứa Tùng Bách nghiêm nghị quát lớn: “Làm tốt việc của mình đi đã, em gái anh tôi tự biết quản thế nào, không cần anh ở đây ra vẻ bất bình!”
“Em ấy không phải là con gái ba.”
“Câm miệng!” Hứa Tùng Bách thoạt nhìn như sắp nổi trận lôi đình đến nơi, gằn giọng, mắng: “Mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng tôi cũng sẽ dạy dỗ con bé như con gái ruột! Không để nó lầm lỗi thêm nữa. Anh quản tốt bản thân đi! Không phải ở đây ra vẻ!”
Hứa Gia Ninh không nói gì thêm nữa, xoay người quay trở về phòng, đóng mạnh cửa phòng.
…
Ngày mai đã diễn ra cuộc thi, Lâm Sơ Tuệ có chút lo lắng, trên đường về nhà đều cố gắng chạy chậm để làm ấm người.
Cô rất muốn giành được hạng nhất về.
Trong 2 năm qua, Lâm Sơ Tuệ đã sống ngơ ngơ ngác ngác, không mục đích, vô dụng như một phế vật. Cũng chưa từng đạt được thành công vang dội gì, thành tích thì đi xuống như chiếc xe không phanh lao dốc.
Nhưng giải Marathon này đã từng là niềm kiêu ngạo vinh quang nhất của cô, Lâm Sơ Tuệ đã từng là cô bé con duy nhất có thể cầm về top 5 thành tích.
Cô thích chạy, thích cùng ba Lâm chạy vòng quanh hồ, đạp lên ánh nắng vàng lấp lánh, cùng cười, cùng đổ mồ hôi với ba, niềm hạnh phúc khi ấy mãi mãi khắc sâu trong ký ức về quãng thời gian tươi đẹp nhất.
Sau khi ba mất, cô không còn chạy nữa.
Cô tự nhốt mình trong bóng tối, che đi tất cả hào quang quanh mình, chui rúc trong cô đơn, đi đi toàn bộ ánh sáng chiếu tới sinh mệnh mình.
Nhưng hiện tại, tựa như cánh cửa lao ngục ấy bị ai đó mở ra, vài vạt nắng lung linh ngoài kia len lỏi qua khe hở, chạm đến trái tim cô...
Lâm Sơ Tuệ nghĩ...Cô muốn một lần nữa trải nghiệm cảm giác lao băng băng trên đường chạy, đồng thời cho chính mình một cơ hội, bằng nỗ lực của mình mở một cánh cổng vào đại học khác, sau đó…
Cô… cũng muốn chứng minh cho người nào đó hay, mình không phải gỗ mục.
Cô không còn từng là… mà vẫn là một thiếu nữ vô cùng ưu tú.
Người nào đó vẫn luôn đứng ở vị trí thứ nhất, cô cũng muốn giành được giải nhất cho cậu ta xem.
Lâm Sơ Tuệ vừa chạy đến cổng khu nhà, Hứa Gia Ninh đã tức tốc phi xe đạp đến trước mặt cô, rẽ một cái, vẽ một đường cung, dừng lại.
“Hứa Gia Ninh! Cậu bị bệnh à?”
Cả hai phi quá nhanh, xém chút nữa đụng trúng nhau.
Hứa Gia Ninh chống một chân xuống đất, vội vàng nói: “Không có thời gian dông dài đâu. Đêm nay đừng về, thuê khách sạn mà ở.”
“Vì sao?”
“Lão Hứa sẽ không dễ dàng để cậu đi thi cuộc thi chạy kia đâu. Ngày mai thể nào cũng sẽ nghĩ đủ loại biện pháp không cho cậu ra khỏi cửa. Có khi còn khóa trái cửa phòng để ngăn cậu đó.”
Lâm Sơ Tuệ: “Mẹ ơi, lệnh tôn hèn hạ đến thế sao?”
“...”
“Không được phép mắng ba tôi.”
“Vậy sao cậu còn giúp tôi.”
Hứa Gia Ninh nhún nhún vai: “Vì để giữa kỳ giành hạng nhất, từ hôm nay anh đây sẽ làm việc tích đức. Vừa rồi nhìn thấy con chó hoang lang thanh, anh hai lương thiện, bao dung của cậu còn mua đồ ăn cho nó đó.”
Khóe môi Lâm Sơ Tuệ khẽ giật giât: “Thế thì không cần, dù cậu có đến miếu bồ tát cầu được một thân kim quang thì cũng không được hạng nhất đâu.”
Hứa Gia Ninh không muốn đứng giữa cửa khu nhà battle võ mồm thế này: “Nói nhiều làm gì. Cút. Nếu thuê khách sạn thì đừng quẹt thẻ. Chỉ cần quẹt thôi là mẹ cậu sẽ định vị được vị trí của cậu ngay tức khắc đó.”
Lâm Sơ Tuệ mặt dày chạy qua chỗ Hứa Gia Ninh, tươi cười lấy lòng: “Vậy Tây Pha… vậy anh hai tốt à, tiễn phật tiễn đến tây thiên, cho em gái xin chút tiền mặt nha. Tôi không có tiền mặt.”
Hứa Gia Ninh sờ soạng ví tiền, rút ra một đồng đưa cho cô.
“Một trăm thì chỉ có thể ra quán net ngồi một đêm thôi…”
“Tôi không cần biết cậu đi đâu”
Hứa Gia Ninh nói xong, đạp xe rời đi.
Lâm Sơ Tuệ nhanh mắt bắt lấy yên xe, nhẹ nhàng nhảy lên.
Hứa Gia Ninh loạng choạng tay lái, hét: “Xuống! Xuống mau! Làm gì đấy hả?”
“Nhà chúng ta cách nội thành mấy cây số chứ có ít đâu. Anh hai tốt, chở em gái ngoan ngoãn một tí nhá.”
Hứa Gia Ninh cong cong vẹo vẹo điều khiển xe, cả giận hét: “Đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Lâm Sơ Tuệ bắt lấy góc áo cậu ta, cười hì hì: “Em gái ông anh chính xác là kiểu con gái được voi đòi tiên đấy, anh hai tốt ạ.”
Hứa Gia Ninh quay đầu nhìn cô gái sau lưng ngoan ngoãn kêu cậu ta là “anh hai, anh hai”, khiến Hứa Gia Ninh thoáng chốc mềm lòng.
Gió thoang thoảng, Hứa Gia Ninh chầm chậm đạp xe, hai bóng người ung dung in lên ánh tà dương màu cam rực rỡ.
Lâm Sơ Tuệ nghiêng đầu, không chắc lắm, hỏi: “Chúng ta là kẻ địch mà đúng không?”
Hứa Gia Ninh: “Ừ.”
“Vậy vì sao cậu lại thông đồng với địch bán nước?”
“Bởi vì chán thôi.”
Lâm Sơ Tuệ nhàn nhạt nở nụ cười: “Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy cậu thật ra không quá đáng ghét.”
“Lần thứ nhất gặp nhau, cậu đã cướp đồ uống của người ta, rốt cuộc ai mới là người đáng ghét hơn?”
“Thế ai là người mắng tôi trong điện thoại?”
“Thế người dính bã kẹo cao su lên xe tôi là ai?”
“Người châm chọc, khiêu khích tôi trước là ai. Còn luôn luôn dùng ánh mắt khinh miệt coi thường nhìn người ta nữa chứ.”
Hứa Gia Ninh lười nhác đáp: “Mắt tôi sinh ra đã như vậy, đâu có cố ý nhằm vào cậu.”
Lâm Sơ Tuệ bĩu môi: “Anh hai à, núi cao còn có núi cao hơn, sống đừng quá kiêu ngạo. Tỷ như việc bài thi toán lần này cậu đạt 147 điểm, nhưng học thần người ta còn đạt 150 điểm kia kìa…”
Hứa Gia Ninh cố nuốt cơn tức xuống, trầm giọng cắt ngang: “Cậu còn nhắc đến chuyện này nữa tôi đá cậu xuống xe ngay và luôn đấy.”
Lâm Sơ Tuệ bật cười khúc khích. Cả đường chỉ toàn tiếng cười trong trẻo của cô.
Khóe miệng Hứa Gia Ninh không kìm được cũng thoáng cong nên.
…
Lúc đi ngang qua quán bar đầu phố, Lâm Sơ Tuệ nhác thấy một bóng hình quen thuộc.
Thân hình cô gái kia thon gầy, mặc một chiếc váy hai dây màu xám body gợi cảm, tôn lên từng đường cong gợi cảm cùng đôi chân trắng nõn dài miên man.
Chị ấy hình như đã quá chén, một tay xách giày cao gót, một tay khác cầm túi xách, dáng đi loạng choạng.
Dáng người cô gái quá đẹp, eo nhỏ chân dài, thu hút không ít ánh nhìn của người qua đường.
Lâm Sơ Tuệ nhìn cô gái kia chằm chằm hồi lâu, mới kinh ngạc kêu lên: “Chị Thiển.”
Tiêu Thiển quay đầu nhìn thấy Lâm Sơ Tuệ, đôi mắt phượng hẹp dài thoáng cong lên, vui vẻ gọi: “A… Tiểu Sơ.”
Hứa Gia Ninh thấy cô gặp người quen thì phanh xe, chống chân xuống, Lâm Sơ Tuệ vội vàng chạy tới chỗ Tiêu Thiển.
“Chị, chị làm gì ở đây.”
Tiêu Thiển đã uống say, vịn vào một chiếc đèn đường, nấc cụt nói: “A! Hôm nay chị không có lớp, chị đi uống vài chén, em… hự… nhất định không được nói cho em trai chị đâu đó,... hự. Thằng bé không cho chị uống rượu…”
“Được được. Em không nói.”
Từ góc độ của Hứa Gia Ninh vừa vặn có thể thấy được bầu ngực đầy đặn trắng nõn của cô gái kia.
Cậu ta lập tức mất tự nhiên quay đi nơi khác.
“Lâm Sơ Tuệ, đây là bạn của cậu?”
Lâm Sơ Tuệ vừa chật vật đỡ Tiêu Thiển, vừa giải thích: “Đây là chị gái của Tiêu Diễn.”
Tiêu Thiển cũng thấy Hứa Gia Ninh, đôi môi đỏ mọng cong lên, dịu dàng vỗ vỗ đầu cậu ta: “A… em trai này đẹp trai ghê! Ưm… còn đẹp trai hơn cả em trai nhà chị đó.”
Lâm Sơ Tuệ: “Chị Thiển, có phải chị say quá hoa mắt rồi không?”
Hứa Gia Ninh sao có thể so sánh với học thần được chứ?
Tiêu Thiển vươn tay tóm lấy cằm Hứa Gia Ninh híp mắt đánh giá: “Ưm… để so với em trai nhà chị xem.”
Cổ tay trắng nõn mang theo hương hoa nhàn nhạt ngọt ngào, khiến trái tim Hứa Gia Ninh thoáng loạn nhịp. Mà động tác khiêu khích, ngả ngớn này cực kỳ thành công khiến Hứa công tử đỏ mặt.
“Chị đừng… đừng chạm vào tôi.”
Hứa Gia Ninh cau có tránh thoát khỏi tay Tiêu Thiển.
Nam sinh tuổi này nhất định không thể dùng những động tác dụ dỗ như vậy để trêu chọc. Nhất làTiểu Thiển lại là một cô gái yểu điệu, kiều diễm, mỗi ánh mắt nụ cười đều dễ dàng câu mất hồn người ta.
“Em trai… không phải bạn trai của Tiểu Sơ đó chứ?” Tiêu Thiển tựa vào vai Lâm Sơ Tuệ nói giỡn: “Không được đâu nha. Tiểu Sơ là của nhà chúng tôi rồi.”
Hứa Gia Ninh lập tức giải thích: “Tôi là anh trai của em ấy.”
Đôi lông mày cong vút của Tiêu Thiển khẽ nhăn lại, phong tình nở nụ cười: “Vậy thì tốt.”
“Chị Thiển, em đưa chị về, chị say thành thế này rồi, ở bên ngoài một mình rất nguy hiểm.”
“Ừm. Chị cũng đang định… gọi taxi về nhà.”
“Hứa Gia Ninh cậu về trước đi, tôi đưa chi ấy về nhà đã.”
Hứa Gia Ninh nhịn không được nhìn Tiêu Thiển một cái, ma xui quỷ khiến nói: “Chị ta say thành dạng này rồi, giờ ngồi taxi sẽ nôn hết.”
“Hả?”
“Tôi có thể chở chị ấy.”
“Hả?????”
Lâm Sơ Tuệ choáng váng, Hứa Gia Ninh giả vờ lịch sự sao nay lại hào phóng thế?
Hứa Gia Ninh bình thản nói với Tiêu Thiển: “Ngồi xe đạp còn có thể hóng gió, giải rượu, chị thấy sao?”
“Chị muốn hóng gió.” Tiểu Thiển lẩm bẩm. Sau đó loạng choạng leo lên phía sau xe của Hứa Gia Ninh: “Cậu nhóc này không những đẹp trai còn ngoan ngoãn, hiểu chuyện hơn A Diễn nữa! Chị thích!”
Hứa Gia Ninh nhàn nhạt mấp máy môi, dặn dò Tiêu Thiển ngồi cẩn thận, sau đó giẫm lên bàn đạp, đạp đi…
“Đừng nhúc nhích, ngã đó.”
“Ừm?”
“Cẩn… cẩn thận, đừng làm chị ngã”
“Ha ha.”
Tiểu Thiển bật cười hà ha, giang hai tay, ôm siết lấy eo Hứa Gia Ninh: “Thế này sẽ không bị ngã nữa.”
Dù sao Lâm Sơ Tuệ cũng muốn làm nóng người, dứt khoát chạy chậm phía sau.
Cô quay đầu, thấy Tiêu Thiển đang ôm chặt Hứa Gia Ninh, cả người đều dán sau lưng cậu ta, mấu chốt là chị ấy đang mặc áo hai dây gợi cảm đó.
Hứa Gia Ninh mặt đỏ như quả gốc, thậm chí bắt đầu bốc hơi nghi ngút.
Lâm Sơ Tuệ lo lắng hô to: “Chị Thiển! Đừng để tên trà xanh đó lợi dụng nha!”
Tiêu Thiển không hề hay biết, hai mắt nhíu lại, buồn ngủ nhìn Lâm Sơ Tuệ: “Tiểu Sơ, em chạy nhanh thật. Chắc chắn có thể giành được giải quán quân Marathon.”
“Chị… ai da, đừng ôm cậu ta.”
“Buông ra buông ra! Tên lưu manh họ Hứa kiaaaaaaaaa!”
Hứa Gia Ninh lặng lẽ gia tăng tốc độ, bỏ lại Lâm Sơ Tuệ phía sau.
Cho dù thế nào cô cũng không ngờ Tiêu Diễn lại ra mặt giúp mình, cậu ấy còn có thể phanh phui ra cái lịch sử đen tối không muốn ai biết của Triệu Hiểu Lộ.
Forum trường đêm nay đã bị triệt để bóc phốt, quản trị viên cũng bị khiển trách, kiểm điểm, trong các group chat lớn nhỏ của học sinh toàn trường đều đang rôm rả bàn tán chuyện này.
Triệu Hiểu Lộ xem như đã mất hết cả chì lẫn chài.
Hôm nay Tiêu Diễn còn túm cổ Lâm Sơ Tuệ lôi đến văn phòng giáo viên gặp thầy chủ nhiệm nhận lỗi, ai dè quay đi quay lại… lập tức lật mặt thu thập đầy đủ bằng chứng việc làm sai của Triệu Hiểu Lộ khiến cậu ta không còn đường chối cãi, chết chìm trong bãi nước bọt của học sinh cả trường.
Đúng là tâm cơ sâu không lường được, thủ đoạn hung ác vô tình không tưởng tượng được.
Lâm Sơ Tuệ nhớ đến lời đồn thổi về quá khứ của Tiêu Diễn mà Chương Thừa Vũ từng kể cho bọn họ, cậu ta có thể tàn nhẫn dùng chính mạng sống của mình để đặt cược, thả một mồi lửa, tống thẳng ông bố nuôi vào tù.
Thiếu niên này… cô vẫn luôn coi cậu ta như một “bé thỏ trắng” thuần khiết, lại chẳng ngờ rằng người ta là Đại Ma Vương chân chính.
Lâm Sơ Tuệ cảm thấy mình có chút ngốc nghếch, hôm nay còn ngờ nghệch chắn trước người cậu ta, kém chút nữa quỳ xuống trước mặt Triệu Hiểu Lộ, chỉ vì sợ lũ lưu manh kia ức hiếp cậu.
Người con trai như Tiêu Diễn, sao có thể dễ dàng bị người khác bắt nạt.
[Chị em bạn dì trường Trung học số 1 Nam Thành]
Lâm Sơ Tuệ kể chuyện này nói cho các anh em, bạn bè.
Lục Trì: [Ra là Tiêu Diễn làm! Anh đây còn tưởng kẻ thù không đội trời chung với Triệu Hiểu Lộ! Thù hận lớn cỡ nào chứ!]
Chương Thừa Vũ: [Không có hận sao có thù! Cũng bởi vì Triệu Hiểu Lộ to gan dám động vào em gái ông! Mà em gái ông là ai? Bạn gái thân thiết duy nhất của anh Sơ đó!]
Lục Trì: [Anh đây sẵn sàng bê nguyên cái cục dân chính qua đây! Mời hai vị rực tiếp làm thủ tục kết hôn!]
Lâm Sơ Tuệ: [Cậu ấy làm thế là vì tôi sao?]
Lục Trì: [Không thì sao? Chẳng lẽ là vì tôi à?]
Lâm Sơ Tuệ không chắc, cô cảm giác kiểu người như Tiêu Diễn khác cô một trời một vực, nếu không phải có duyên ngồi cùng bàn, có lẽ cuộc đời của bọn họ sẽ mãi mãi là hai đường thẳng song song… vĩnh viễn không thể giao nhau.
Cậu ta thành tích học tập tốt, dáng dấp sáng sủa, đẹp trai, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay lập tức có một đống fan ái mộ xếp hàng điểm danh trước mặt.
Từ khi ba Lâm rời đi, Lâm Sơ Tuệ có thể tự tin vỗ ngực tuyên bố chẳng có chàng trai nào yêu thích nổi một cô gái như cô.
Vì vậy cô thực sự không biết Tiêu Diễn rốt cuộc thích mình ở điểm gì.
Lâm Sơ Tuệ: [Tôi cảm thấy cậu ta có mưu đồ khác với mình.]
Hứa Gia Ninh: [Một người thi toán được 9 điểm. Nghĩ xem cậu ta muốn mưu đồ tính khí kém của cậu hay là thành tích lẹt đẹt của cậu?]
Lâm Sơ Tuệ: [Gần đây tôi thi được 57 điểm, cảm ơn.]
Hứa Gia Ninh: [Ồ 57 điểm mà cũng có thể tự hào?]
Lâm Sơ Tuệ: [Có người được có 147 điểm, người ta còn được 150 điểm kia kìa. Khoảng cách ba điểm thôi mà như chim trời cá biển vậy. *bất lực*]
Hứa Gia Ninh chỉ trong vài phút bị đâm liền vài nhát chí mạng, tức tối mắng: [Đồ rác rưởi!] (*)
(*) Nguyên văn "小辣鸡!" - Tiểu Lạt kê phát âm laji đồng âm với 垃圾 nghĩa là rác rưởi.
Lâm Sơ Tuệ: [Xem ai thẹn quá hóa giận kìa.]
Hứa Gia Ninh gửi một meme *mời mày biến* sau đó tự out khỏi group.
Không đến 2 phút sau, Lục Điềm Bạch lại add cậu ta vào lại, đồng thời lén chat riêng cho Lâm Sơ Tuệ: [Xin bà đó mà, bạn yêu. *Đáng thương*]
Lâm Sơ Tuệ: [Được rồi. Được rồi! Sau này tôi không chọc thằng cha hay dỗi đó nữa.]
…
Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cô thoát khỏi ô chat, nhắn riêng cho Tiêu Diễn: [Quên hỏi, hôm nay đánh nhau với đám người kia, cậu có bị thương không?]
Gửi xong, nghĩ thế nào lại thu hồi tin nhắn.
Sao tự nhiên lại quan tâm cậu ta làm chi?
Nhưng mà trong khoảnh khắc cô thu hồi tin nhắn, cũng đúng lúc Tiêu Diễn nhắn lại: [Không sao.]
Hai giây sau, ai đó cũng thu hồi lại tin nhắn.
Cho dù chỉ là nhắn tin nói chuyện phiếm, nhưng Lâm Sơ Tuệ cũng có thể cảm giác được sự xấu hổ, ngại ngùng không nói lên lời.
Hồi lâu sau cô mới hỏi: [Sao cậu lại thu hồi tin nhắn?]
Tiêu Diễn: [Vậy cậu thì sao?]
Lâm Sơ Tuệ: [Tôi muốn hỏi cậu có thể cho tôi chép bài tập toán không, nhưng nghĩ lại chắc chắn cậu sẽ không cho, hỏi mất công nên mới thu hồi tin nhắn.]
Tiêu Diễn: [Tin nhắn tôi vừa thu hồi về chính là đáp án bài tập đó.]
[...]
Lâm Sơ Tuệ: [Thế cậu có thể gửi lại lần nữa không?]
Tiêu Diễn: [Đương nhiên là không.]
Lâm Sơ Tuệ: [Vậy thôi khỏi.]
Mấy phút sau, Tiêu Diễn bồi thêm một câu nữa: [Vì để không bị đánh, cho nên mới chấp nhận quỳ gối!? Tôi cho rằng cậu nhất định sẽ không chịu thỏa hiệp.]
Lâm Sơ Tuệ: [Tôi tại vì ai mới không dám đánh chứ!]
Tiêu Diễn: [Tôi biết.]
Bầu không khí bỗng nhiên có chút kỳ quái, mặt Lâm Sơ Tuệ đỏ bừng, vội vàng chạy đến bên cửa sổ, để gió thổi vào đánh tan khí nóng trên mặt.
Mưa rơi, trong gió lất phất mấy giọt mưa.
Mấy phút sau, Tiêu Diễn gửi đến mấy tập hình ảnh. Lâm Sơ Tuệ mở ra, là đáp án bài tập toán.
[?]
Tiêu Diễn: [Trả nợ.]
Lâm Sơ Tuệ giả vờ khách khí nói: [Ôi không có gì, không cần ơn nghĩa gì đâu. Cậu là bạn cùng bàn với tôi, bảo vệ cậu là việc vô cùng hiển nhiên có gì mà trả nợ chứ!]
[Tiêu Diễn đã thu hồi tin nhắn.]
Lâm Sơ Tuệ: [Tiêu đại ca! Tạ ơn đại ca! Chúc đại ca phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.]
Nói xong, nhanh tay lưu lại những tấm ảnh chưa bị thu hồi.
[Đừng thu hồi! Đừng mà! Đại ca! Cầu xin đại ca mà!]
…
Đêm hôm đó Tiêu Diễn lại mất ngủ.
Đã rất lâu cậu không mất ngủ, sau khi tống ba nuôi vào nơi xứng đáng với ông ta thì cậu đã chầm chậm thoát khỏi u ám rồi. Cậu có một mục tiêu mới để phấn đấu, để cố gắng, từ đó cuộc sống của Tiêu Diễn cùng có thêm nhiều sắc màu, chứng mất ngủ cũng biến mất.
Thế nhưng đêm nay, sau 2 năm cậu lại trằn trọc không ngủ nổi.
Thanh tiến độ hoàn thành công việc chạm mốc 30%, chứa đựng tình cảm chân thành mơ hồ đối với cậu.
Thanh tiến độ tăng càng nhanh, tâm tình của cậu càng phức tạp.
Trên thế gian này, món nợ khó trả nhất chính là chân tình.
Cậu đột nhiên không biết phải làm thế nào.
Đúng lúc này, giọng nói quen thuộc của Lâm Tu Trạch thuộc đã lâu không xuất hiện đột nhiên truyền tới: “Gió xuân tháng hai như kéo dao.Trời khuya sương gió đứng vì ai? (*) Học sinh Tiêu Diễn, sao trễ rồi còn chưa ngủ thế?”
Tiêu Diễn: “Cháu luôn tự hỏi “tài nghệ” thơ cổ phong phú, ưu tú của Lâm Sơ Tuệ từ đâu ra, giờ cháu hiểu rồi..”
(*) Câu: ‘Gió xuân tháng hai như kéo dao’ là một câu trong bài Vịnh Liễu của Hạ Chi Chương. Còn câu: ‘Trời khuya sương gió đứng vì ai’ lại trích trong bài Khởi hoài
của Hoàng Cảnh Nhân.
Lâm Tu Trạch: “Bạn học Tiêu, hiện giờ chúng ta đang dùng chung thân thể, trong lòng nhóc cảm thấy như thế nào, chú đều biết rõ.”
Sau khi nương nhờ thân thể Tiêu Diễn, Lâm Tu Trạch có thể xem toàn bộ quá khứ của cậu bé này. Bởi vì từng bị lừa gạt tình cảm, từng bị những người thân yêu nhất tổn thương, vì thế cậu nhóc không biết làm sao để đối đãi chân thành với người khác.
Trong thế giới quan của cậu thiếu niên đôi mươi này chỉ có lừa gạt, lợi dụng, trao đổi, không hề có thiện lương.
Khiến cậu giao ra trái tim chan thành của bản thân còn khó hơn lên trời.
Nhưng trong khoảng thời gian này, trái tim vốn đã chai sạn đó… đột nhiên chậm rãi dao động.
Lâm Tu Trạch: “Tiểu Diễn, chú vẫn rất thích cháu.”
Tiêu Diễn: “Cảm ơn. Nhưng không cần đâu. Chú muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi.”
Lâm Tu Trạch: “Chú chỉ muốn hỏi cháu muốn ăn Chíp chíp QQ không?”
Tiêu Diễn: “Ăn kẹo chíp chíp của chú thì phải làm bạn tốt với Bé Ngoan con gái chú đúng không?”
Lâm Tu Trạch: “Bạn trai cũng được nè! Nhưng mà phải thi xong đại học đã. Chú trông chừng đó!”
“...”
Cuộc thi tranh tài marathon sắp đến, Lâm Sơ Tuệ cũng bắt đầu tiến vào giai đoạn huấn luyện khắc khổ nhất, mỗi ngày đều tập đến tận khuya mới về nhà.
Đêm trước ngày bắt đầu cuộc thi, Hứa Gia Ninh vừa định bước vào thư phòng đọc sách, trong lúc vô tình nghe được Hứa Tùng Bách nói chuyện điện thoại với thầy Tần chủ nhiệm lớp.
“Tôi không đồng ý cho con bé tham gia cuộc thi Marathon, có thể giành được giải thưởng cũng không được.”
“Dù có chỉ thi được nguyện vọng 2, nguyện vọng 3, hoặc chỉ vào được cao đẳng, trung cấp gì đó về ngành kế toán, toán chính, tương lai còn có thể về công ty giúp đỡ cho sự phát triển sản nghiệp của gia đình, tiền đồ cũng không tệ. Thầy Tần, thầy nói để con bé đi theo ngành thể dục thể thao thì dù có thi vào được đại học trọng điểm cũng có ích lợi gì, sau này chẳng giúp gì được công ty, có vào được cũng chẳng làm được trò chống gì? Chả lẽ gia đình chúng tôi lại để cho con bé đi làm bảo vệ?”
“Tôi cũng chỉ muốn cân nhắc cho tiền đồ sau này của con bé.”
“Đam mê? Tuổi đời có mấy biết cái gì gọi là đam mê! Tất cả chỉ là suy nghĩ nông nổi nhất thời. Chỉ có người lớn mới biết cái gì là con đường tốt nhất, đúng đắn nhất với con trẻ.”
“Thầy không cần phải nói nữa. Tôi bề bộn nhiều việc, cứ quyết định thế đi.”
Hứa Tùng Bách cúp điện thoai, quay đầu bắt gặp con trai, nhàn nhạt hỏi: “Về rồi?”
“Dạ.”
“Để ba bảo dì giúp việc hâm lại đồ ăn, đúng rồi. Em gái con đâu? Chưa về hả?”
“Dạ.”
“Bình thường quản thúc con bé sát sao một chút. Nó mất cha, lại không chịu nghe lời ba, con cùng trang lứa với nó, trong trường nhớ hỗ trợ con bé học hành.”
Hứa Gia Ninh rũ mắt, không đáp.
Nhiều lúc, người lớn trong nhà suy nghĩ thật quá đơn giản.
Mối quan hệ phức tạp, khó nói giữa cậu ta và Lâm Sơ Tuệ há đơn giản như việc xưng anh gọi em là có thể dung hòa được.
Bọn họ không biết gì, hay là cố tình không quan tâm.
Hứa Gia Ninh xoay người trở về phòng, vừa đẩy cửa, ánh mắt chạm vào chiếc guitar cũ kỹ, vất một xó, ánh mắt trầm xuống.
Cậu ta không quay lại nhìn Hứa Tùng Bách, im lặng một hồi, mới khẽ lên tiếng: “Sức bền của em ấy không tệ, bộ môn điền kinh thành tích cũng rất tốt, con đã xem qua. So với đám con trai cùng trang lứa kỹ thuật bóng rổ và khả năng vận động của em ấy còn tốt hơn nhiều...Có thể….”
Sắc mặt Hứa Tùng Bách lạnh đi: “Quản tốt chính mình đi.”
Hứa Gia Ninh mấp máy môi, trầm giọng nói: “Trong mắt ba cái gọi là người thành công có lẽ chỉ có một loại. Nhưng mà ở đời mỗi người đều không ai giống ai cả. Em ấy cũng có việc mà mình thích, có lĩnh vực thiên phú của riêng mình, chẳng lẽ chỉ cần trái với lý tưởng của ba thì ba cho là thất bại, cho là vớ vẩn hết sao….”
“Ngứa đòn rồi?” Hứa Tùng Bách nghiêm nghị quát lớn: “Làm tốt việc của mình đi đã, em gái anh tôi tự biết quản thế nào, không cần anh ở đây ra vẻ bất bình!”
“Em ấy không phải là con gái ba.”
“Câm miệng!” Hứa Tùng Bách thoạt nhìn như sắp nổi trận lôi đình đến nơi, gằn giọng, mắng: “Mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng tôi cũng sẽ dạy dỗ con bé như con gái ruột! Không để nó lầm lỗi thêm nữa. Anh quản tốt bản thân đi! Không phải ở đây ra vẻ!”
Hứa Gia Ninh không nói gì thêm nữa, xoay người quay trở về phòng, đóng mạnh cửa phòng.
…
Ngày mai đã diễn ra cuộc thi, Lâm Sơ Tuệ có chút lo lắng, trên đường về nhà đều cố gắng chạy chậm để làm ấm người.
Cô rất muốn giành được hạng nhất về.
Trong 2 năm qua, Lâm Sơ Tuệ đã sống ngơ ngơ ngác ngác, không mục đích, vô dụng như một phế vật. Cũng chưa từng đạt được thành công vang dội gì, thành tích thì đi xuống như chiếc xe không phanh lao dốc.
Nhưng giải Marathon này đã từng là niềm kiêu ngạo vinh quang nhất của cô, Lâm Sơ Tuệ đã từng là cô bé con duy nhất có thể cầm về top 5 thành tích.
Cô thích chạy, thích cùng ba Lâm chạy vòng quanh hồ, đạp lên ánh nắng vàng lấp lánh, cùng cười, cùng đổ mồ hôi với ba, niềm hạnh phúc khi ấy mãi mãi khắc sâu trong ký ức về quãng thời gian tươi đẹp nhất.
Sau khi ba mất, cô không còn chạy nữa.
Cô tự nhốt mình trong bóng tối, che đi tất cả hào quang quanh mình, chui rúc trong cô đơn, đi đi toàn bộ ánh sáng chiếu tới sinh mệnh mình.
Nhưng hiện tại, tựa như cánh cửa lao ngục ấy bị ai đó mở ra, vài vạt nắng lung linh ngoài kia len lỏi qua khe hở, chạm đến trái tim cô...
Lâm Sơ Tuệ nghĩ...Cô muốn một lần nữa trải nghiệm cảm giác lao băng băng trên đường chạy, đồng thời cho chính mình một cơ hội, bằng nỗ lực của mình mở một cánh cổng vào đại học khác, sau đó…
Cô… cũng muốn chứng minh cho người nào đó hay, mình không phải gỗ mục.
Cô không còn từng là… mà vẫn là một thiếu nữ vô cùng ưu tú.
Người nào đó vẫn luôn đứng ở vị trí thứ nhất, cô cũng muốn giành được giải nhất cho cậu ta xem.
Lâm Sơ Tuệ vừa chạy đến cổng khu nhà, Hứa Gia Ninh đã tức tốc phi xe đạp đến trước mặt cô, rẽ một cái, vẽ một đường cung, dừng lại.
“Hứa Gia Ninh! Cậu bị bệnh à?”
Cả hai phi quá nhanh, xém chút nữa đụng trúng nhau.
Hứa Gia Ninh chống một chân xuống đất, vội vàng nói: “Không có thời gian dông dài đâu. Đêm nay đừng về, thuê khách sạn mà ở.”
“Vì sao?”
“Lão Hứa sẽ không dễ dàng để cậu đi thi cuộc thi chạy kia đâu. Ngày mai thể nào cũng sẽ nghĩ đủ loại biện pháp không cho cậu ra khỏi cửa. Có khi còn khóa trái cửa phòng để ngăn cậu đó.”
Lâm Sơ Tuệ: “Mẹ ơi, lệnh tôn hèn hạ đến thế sao?”
“...”
“Không được phép mắng ba tôi.”
“Vậy sao cậu còn giúp tôi.”
Hứa Gia Ninh nhún nhún vai: “Vì để giữa kỳ giành hạng nhất, từ hôm nay anh đây sẽ làm việc tích đức. Vừa rồi nhìn thấy con chó hoang lang thanh, anh hai lương thiện, bao dung của cậu còn mua đồ ăn cho nó đó.”
Khóe môi Lâm Sơ Tuệ khẽ giật giât: “Thế thì không cần, dù cậu có đến miếu bồ tát cầu được một thân kim quang thì cũng không được hạng nhất đâu.”
Hứa Gia Ninh không muốn đứng giữa cửa khu nhà battle võ mồm thế này: “Nói nhiều làm gì. Cút. Nếu thuê khách sạn thì đừng quẹt thẻ. Chỉ cần quẹt thôi là mẹ cậu sẽ định vị được vị trí của cậu ngay tức khắc đó.”
Lâm Sơ Tuệ mặt dày chạy qua chỗ Hứa Gia Ninh, tươi cười lấy lòng: “Vậy Tây Pha… vậy anh hai tốt à, tiễn phật tiễn đến tây thiên, cho em gái xin chút tiền mặt nha. Tôi không có tiền mặt.”
Hứa Gia Ninh sờ soạng ví tiền, rút ra một đồng đưa cho cô.
“Một trăm thì chỉ có thể ra quán net ngồi một đêm thôi…”
“Tôi không cần biết cậu đi đâu”
Hứa Gia Ninh nói xong, đạp xe rời đi.
Lâm Sơ Tuệ nhanh mắt bắt lấy yên xe, nhẹ nhàng nhảy lên.
Hứa Gia Ninh loạng choạng tay lái, hét: “Xuống! Xuống mau! Làm gì đấy hả?”
“Nhà chúng ta cách nội thành mấy cây số chứ có ít đâu. Anh hai tốt, chở em gái ngoan ngoãn một tí nhá.”
Hứa Gia Ninh cong cong vẹo vẹo điều khiển xe, cả giận hét: “Đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Lâm Sơ Tuệ bắt lấy góc áo cậu ta, cười hì hì: “Em gái ông anh chính xác là kiểu con gái được voi đòi tiên đấy, anh hai tốt ạ.”
Hứa Gia Ninh quay đầu nhìn cô gái sau lưng ngoan ngoãn kêu cậu ta là “anh hai, anh hai”, khiến Hứa Gia Ninh thoáng chốc mềm lòng.
Gió thoang thoảng, Hứa Gia Ninh chầm chậm đạp xe, hai bóng người ung dung in lên ánh tà dương màu cam rực rỡ.
Lâm Sơ Tuệ nghiêng đầu, không chắc lắm, hỏi: “Chúng ta là kẻ địch mà đúng không?”
Hứa Gia Ninh: “Ừ.”
“Vậy vì sao cậu lại thông đồng với địch bán nước?”
“Bởi vì chán thôi.”
Lâm Sơ Tuệ nhàn nhạt nở nụ cười: “Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy cậu thật ra không quá đáng ghét.”
“Lần thứ nhất gặp nhau, cậu đã cướp đồ uống của người ta, rốt cuộc ai mới là người đáng ghét hơn?”
“Thế ai là người mắng tôi trong điện thoại?”
“Thế người dính bã kẹo cao su lên xe tôi là ai?”
“Người châm chọc, khiêu khích tôi trước là ai. Còn luôn luôn dùng ánh mắt khinh miệt coi thường nhìn người ta nữa chứ.”
Hứa Gia Ninh lười nhác đáp: “Mắt tôi sinh ra đã như vậy, đâu có cố ý nhằm vào cậu.”
Lâm Sơ Tuệ bĩu môi: “Anh hai à, núi cao còn có núi cao hơn, sống đừng quá kiêu ngạo. Tỷ như việc bài thi toán lần này cậu đạt 147 điểm, nhưng học thần người ta còn đạt 150 điểm kia kìa…”
Hứa Gia Ninh cố nuốt cơn tức xuống, trầm giọng cắt ngang: “Cậu còn nhắc đến chuyện này nữa tôi đá cậu xuống xe ngay và luôn đấy.”
Lâm Sơ Tuệ bật cười khúc khích. Cả đường chỉ toàn tiếng cười trong trẻo của cô.
Khóe miệng Hứa Gia Ninh không kìm được cũng thoáng cong nên.
…
Lúc đi ngang qua quán bar đầu phố, Lâm Sơ Tuệ nhác thấy một bóng hình quen thuộc.
Thân hình cô gái kia thon gầy, mặc một chiếc váy hai dây màu xám body gợi cảm, tôn lên từng đường cong gợi cảm cùng đôi chân trắng nõn dài miên man.
Chị ấy hình như đã quá chén, một tay xách giày cao gót, một tay khác cầm túi xách, dáng đi loạng choạng.
Dáng người cô gái quá đẹp, eo nhỏ chân dài, thu hút không ít ánh nhìn của người qua đường.
Lâm Sơ Tuệ nhìn cô gái kia chằm chằm hồi lâu, mới kinh ngạc kêu lên: “Chị Thiển.”
Tiêu Thiển quay đầu nhìn thấy Lâm Sơ Tuệ, đôi mắt phượng hẹp dài thoáng cong lên, vui vẻ gọi: “A… Tiểu Sơ.”
Hứa Gia Ninh thấy cô gặp người quen thì phanh xe, chống chân xuống, Lâm Sơ Tuệ vội vàng chạy tới chỗ Tiêu Thiển.
“Chị, chị làm gì ở đây.”
Tiêu Thiển đã uống say, vịn vào một chiếc đèn đường, nấc cụt nói: “A! Hôm nay chị không có lớp, chị đi uống vài chén, em… hự… nhất định không được nói cho em trai chị đâu đó,... hự. Thằng bé không cho chị uống rượu…”
“Được được. Em không nói.”
Từ góc độ của Hứa Gia Ninh vừa vặn có thể thấy được bầu ngực đầy đặn trắng nõn của cô gái kia.
Cậu ta lập tức mất tự nhiên quay đi nơi khác.
“Lâm Sơ Tuệ, đây là bạn của cậu?”
Lâm Sơ Tuệ vừa chật vật đỡ Tiêu Thiển, vừa giải thích: “Đây là chị gái của Tiêu Diễn.”
Tiêu Thiển cũng thấy Hứa Gia Ninh, đôi môi đỏ mọng cong lên, dịu dàng vỗ vỗ đầu cậu ta: “A… em trai này đẹp trai ghê! Ưm… còn đẹp trai hơn cả em trai nhà chị đó.”
Lâm Sơ Tuệ: “Chị Thiển, có phải chị say quá hoa mắt rồi không?”
Hứa Gia Ninh sao có thể so sánh với học thần được chứ?
Tiêu Thiển vươn tay tóm lấy cằm Hứa Gia Ninh híp mắt đánh giá: “Ưm… để so với em trai nhà chị xem.”
Cổ tay trắng nõn mang theo hương hoa nhàn nhạt ngọt ngào, khiến trái tim Hứa Gia Ninh thoáng loạn nhịp. Mà động tác khiêu khích, ngả ngớn này cực kỳ thành công khiến Hứa công tử đỏ mặt.
“Chị đừng… đừng chạm vào tôi.”
Hứa Gia Ninh cau có tránh thoát khỏi tay Tiêu Thiển.
Nam sinh tuổi này nhất định không thể dùng những động tác dụ dỗ như vậy để trêu chọc. Nhất làTiểu Thiển lại là một cô gái yểu điệu, kiều diễm, mỗi ánh mắt nụ cười đều dễ dàng câu mất hồn người ta.
“Em trai… không phải bạn trai của Tiểu Sơ đó chứ?” Tiêu Thiển tựa vào vai Lâm Sơ Tuệ nói giỡn: “Không được đâu nha. Tiểu Sơ là của nhà chúng tôi rồi.”
Hứa Gia Ninh lập tức giải thích: “Tôi là anh trai của em ấy.”
Đôi lông mày cong vút của Tiêu Thiển khẽ nhăn lại, phong tình nở nụ cười: “Vậy thì tốt.”
“Chị Thiển, em đưa chị về, chị say thành thế này rồi, ở bên ngoài một mình rất nguy hiểm.”
“Ừm. Chị cũng đang định… gọi taxi về nhà.”
“Hứa Gia Ninh cậu về trước đi, tôi đưa chi ấy về nhà đã.”
Hứa Gia Ninh nhịn không được nhìn Tiêu Thiển một cái, ma xui quỷ khiến nói: “Chị ta say thành dạng này rồi, giờ ngồi taxi sẽ nôn hết.”
“Hả?”
“Tôi có thể chở chị ấy.”
“Hả?????”
Lâm Sơ Tuệ choáng váng, Hứa Gia Ninh giả vờ lịch sự sao nay lại hào phóng thế?
Hứa Gia Ninh bình thản nói với Tiêu Thiển: “Ngồi xe đạp còn có thể hóng gió, giải rượu, chị thấy sao?”
“Chị muốn hóng gió.” Tiểu Thiển lẩm bẩm. Sau đó loạng choạng leo lên phía sau xe của Hứa Gia Ninh: “Cậu nhóc này không những đẹp trai còn ngoan ngoãn, hiểu chuyện hơn A Diễn nữa! Chị thích!”
Hứa Gia Ninh nhàn nhạt mấp máy môi, dặn dò Tiêu Thiển ngồi cẩn thận, sau đó giẫm lên bàn đạp, đạp đi…
“Đừng nhúc nhích, ngã đó.”
“Ừm?”
“Cẩn… cẩn thận, đừng làm chị ngã”
“Ha ha.”
Tiểu Thiển bật cười hà ha, giang hai tay, ôm siết lấy eo Hứa Gia Ninh: “Thế này sẽ không bị ngã nữa.”
Dù sao Lâm Sơ Tuệ cũng muốn làm nóng người, dứt khoát chạy chậm phía sau.
Cô quay đầu, thấy Tiêu Thiển đang ôm chặt Hứa Gia Ninh, cả người đều dán sau lưng cậu ta, mấu chốt là chị ấy đang mặc áo hai dây gợi cảm đó.
Hứa Gia Ninh mặt đỏ như quả gốc, thậm chí bắt đầu bốc hơi nghi ngút.
Lâm Sơ Tuệ lo lắng hô to: “Chị Thiển! Đừng để tên trà xanh đó lợi dụng nha!”
Tiêu Thiển không hề hay biết, hai mắt nhíu lại, buồn ngủ nhìn Lâm Sơ Tuệ: “Tiểu Sơ, em chạy nhanh thật. Chắc chắn có thể giành được giải quán quân Marathon.”
“Chị… ai da, đừng ôm cậu ta.”
“Buông ra buông ra! Tên lưu manh họ Hứa kiaaaaaaaaa!”
Hứa Gia Ninh lặng lẽ gia tăng tốc độ, bỏ lại Lâm Sơ Tuệ phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.