Chương 10: cơn mưa bất chợt
Yuki_Nhimsun
06/11/2013
Hôm nay là chủ nhật.
Ký túc xá rộn ràng hẳn lên, các học sinh đều rất hào hứng cho một ngày nghỉ đẹp trời được tự do thoải mái tinh thần sau một tuần học căng thẳng. Bảo Ngọc đã ra ngoài từ sớm, cô nàng hoạt động chủ yếu ở bên ngoài và chỉ trở về để ngủ. Minh Vy ở lỳ trong phòng đến 9 giờ mới ra ngoài ăn sáng, và quyết định mình cũng nên ra ngoài cho thay đổi không khí.
4 giờ chiều.
Những đám mây bạc phếch lười nhác trôi dạt về một hướng. Nắng nhạt hờ hững buông xuống con đường vắng bóng người qua lại. Hàng cây đứng im lìm và những chiếc lá khô khốc giòn tan nằm vất vưởng trên vỉa hè, mệt mỏi và buồn bã.
Cạnh chiếc cửa sổ một quán cà phê nhỏ có giàn hoa giấy rậm rạp che nắng, một cô gái xinh đẹp có mái tóc màu hạt dẻ đang thứ thái ngồi nhấp một ly cam vắt. Đôi mắt màu tím long lanh hướng về phía những chiếc giá đầy sách, toàn là những quyển cũ kỹ và quý hiếm có mà tìm được trên thị trường do ông chủ hiệu cà phê sưu tầm.
Minh Vy đứng dậy, tiến lại phía chúng, và tự chọn cho mình một quyển để đọc trong khi chờ đợi chuyến xe buýt về trường học. Ngước nhìn giá sách, bất giác cô bé cảm thấy một bóng đen phía sau lưng mình.
Cô bé ngoái lại.
Không có ai hết. Quán bây giờ rất vắng khách, chỉ lác đác vài người.
Cô quay ngược lại chọn ngẫu nhiên một quyển sách dày và mang về bàn ngồi đọc. Nội dung của nó cũng khá lý thú, viết về những con người xa xưa khi còn sống với nhau thành bộ tộc và những sinh hoạt đặc thù của họ. Đọc đến một phần ba cuốn, cảm giác có đôi mắt nào đó theo dõi mình càng rõ rệt. Cô bé ngẩng đầu lên.
Mọi thứ đều bình thường.
Nhưng trong những cái rất bình thường ấy nhiều khi lại ẩn chứa chính cái bất thường. Và nó đã đánh thức sự cảnh giác của Minh Vy. Cô trả sách về chỗ cũ, thanh toán và đi ra ngoài.
Những tia nắng héo hon rơi rụng vội vàng tắt lụi. Bầu trời mới đó mà đã trở nên xám xịt. Gió bắt đầu thổi mạnh cuốn những chiếc lá khô tung lên rồi lại hạ xuống. Mây buồn nhạt nhòa. Loãng. Và tan thành mưa.
Minh Vy vội kéo chiếc mũ liền áo phía sau lưng lên đầu che bớt những hạt nước điên cuồng nhảy múa. Cô bé chạy nhanh đi giữa con đường mờ mịt, và đột ngột bị một bàn tay kéo mạnh trở lại cùng lúc một chiếc xe mô tô vụt qua, thiếu chút nữa cuốn bay đi hai người. Người cô mất thăng bằng lảo đảo ngã dụi vào ai đó, một bờ vai rộng và vững chãi. Cô bé ngước mắt nhìn lên. Chiếc áo sơ mi sọc ca rô đơn giản, mái tóc nâu sẫm hơi rối càng tô đậm thêm vẻ lãng tử cho gương mặt điển trai. Đôi mắt đen sâu và cuốn hút. Chiếc mũi cao. Đôi môi rộng quyến rũ.
Hoàng Nguyên Vũ.
- Cậu lúc nào cũng bất cẩn.
Giọng nói của cậu ta trầm ấm, và ánh mắt cũng rất kỳ lạ, nó không giống như xa cách, cũng không quá gần gũi, có lẽ đó là sự quan tâm vừa đủ. Cậu ta là một con người luôn lịch sự đúng mực.
Minh Vy vội đứng cách xa ra, thoát khỏi cái tư thế kỳ quặc, tay kéo lại chiếc mũ, và mái tóc bị ướt xõa xuống che lấp đi nửa gương mặt, không ai có thể nhìn thấu những gì đang diễn ra sau đôi mắt màu tím rất đẹp ấy.
- Cảm ơn.
Rồi cô gái lại nhanh chân bỏ đi, mất hút dưới làn mưa trắng xóa, để lại một cánh tay còn chưa kịp kéo cô lại của chàng trai đang mang theo dù. Nguyên Vũ nhìn theo bóng dáng cô ấy, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Ký túc xá rộn ràng hẳn lên, các học sinh đều rất hào hứng cho một ngày nghỉ đẹp trời được tự do thoải mái tinh thần sau một tuần học căng thẳng. Bảo Ngọc đã ra ngoài từ sớm, cô nàng hoạt động chủ yếu ở bên ngoài và chỉ trở về để ngủ. Minh Vy ở lỳ trong phòng đến 9 giờ mới ra ngoài ăn sáng, và quyết định mình cũng nên ra ngoài cho thay đổi không khí.
4 giờ chiều.
Những đám mây bạc phếch lười nhác trôi dạt về một hướng. Nắng nhạt hờ hững buông xuống con đường vắng bóng người qua lại. Hàng cây đứng im lìm và những chiếc lá khô khốc giòn tan nằm vất vưởng trên vỉa hè, mệt mỏi và buồn bã.
Cạnh chiếc cửa sổ một quán cà phê nhỏ có giàn hoa giấy rậm rạp che nắng, một cô gái xinh đẹp có mái tóc màu hạt dẻ đang thứ thái ngồi nhấp một ly cam vắt. Đôi mắt màu tím long lanh hướng về phía những chiếc giá đầy sách, toàn là những quyển cũ kỹ và quý hiếm có mà tìm được trên thị trường do ông chủ hiệu cà phê sưu tầm.
Minh Vy đứng dậy, tiến lại phía chúng, và tự chọn cho mình một quyển để đọc trong khi chờ đợi chuyến xe buýt về trường học. Ngước nhìn giá sách, bất giác cô bé cảm thấy một bóng đen phía sau lưng mình.
Cô bé ngoái lại.
Không có ai hết. Quán bây giờ rất vắng khách, chỉ lác đác vài người.
Cô quay ngược lại chọn ngẫu nhiên một quyển sách dày và mang về bàn ngồi đọc. Nội dung của nó cũng khá lý thú, viết về những con người xa xưa khi còn sống với nhau thành bộ tộc và những sinh hoạt đặc thù của họ. Đọc đến một phần ba cuốn, cảm giác có đôi mắt nào đó theo dõi mình càng rõ rệt. Cô bé ngẩng đầu lên.
Mọi thứ đều bình thường.
Nhưng trong những cái rất bình thường ấy nhiều khi lại ẩn chứa chính cái bất thường. Và nó đã đánh thức sự cảnh giác của Minh Vy. Cô trả sách về chỗ cũ, thanh toán và đi ra ngoài.
Những tia nắng héo hon rơi rụng vội vàng tắt lụi. Bầu trời mới đó mà đã trở nên xám xịt. Gió bắt đầu thổi mạnh cuốn những chiếc lá khô tung lên rồi lại hạ xuống. Mây buồn nhạt nhòa. Loãng. Và tan thành mưa.
Minh Vy vội kéo chiếc mũ liền áo phía sau lưng lên đầu che bớt những hạt nước điên cuồng nhảy múa. Cô bé chạy nhanh đi giữa con đường mờ mịt, và đột ngột bị một bàn tay kéo mạnh trở lại cùng lúc một chiếc xe mô tô vụt qua, thiếu chút nữa cuốn bay đi hai người. Người cô mất thăng bằng lảo đảo ngã dụi vào ai đó, một bờ vai rộng và vững chãi. Cô bé ngước mắt nhìn lên. Chiếc áo sơ mi sọc ca rô đơn giản, mái tóc nâu sẫm hơi rối càng tô đậm thêm vẻ lãng tử cho gương mặt điển trai. Đôi mắt đen sâu và cuốn hút. Chiếc mũi cao. Đôi môi rộng quyến rũ.
Hoàng Nguyên Vũ.
- Cậu lúc nào cũng bất cẩn.
Giọng nói của cậu ta trầm ấm, và ánh mắt cũng rất kỳ lạ, nó không giống như xa cách, cũng không quá gần gũi, có lẽ đó là sự quan tâm vừa đủ. Cậu ta là một con người luôn lịch sự đúng mực.
Minh Vy vội đứng cách xa ra, thoát khỏi cái tư thế kỳ quặc, tay kéo lại chiếc mũ, và mái tóc bị ướt xõa xuống che lấp đi nửa gương mặt, không ai có thể nhìn thấu những gì đang diễn ra sau đôi mắt màu tím rất đẹp ấy.
- Cảm ơn.
Rồi cô gái lại nhanh chân bỏ đi, mất hút dưới làn mưa trắng xóa, để lại một cánh tay còn chưa kịp kéo cô lại của chàng trai đang mang theo dù. Nguyên Vũ nhìn theo bóng dáng cô ấy, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.