Chương 15: Trái tim
Yuki_Nhimsun
06/11/2013
Trời không
trăng, âm u và nặng trịch tựa như sắp đổ ụp xuống nhấn chìm tất cả. Hơi
lạnh còn sót lại của cơn mưa ban chiều hắt vào cửa sổ một căn phòng tối, nơi có một dáng người cao lớn đứng trầm mặc, tay đút túi quần. Ánh sáng trắng đục heo hắt từ bên ngoài chiếu vào càng khiến bóng hình ấy trở
nên mờ ảo và thâm trầm tựa như bóng tối.
Thì, cậu vốn dĩ đã là đứa trẻ được sinh ra bởi bóng tối.
Một ác ma sống trong máu tanh và chết chóc mang trong mình sức mạnh của thế lực âm u vĩnh cửu, sức mạnh của đêm đen và địa ngục.
…và mang cả trái tim con người.
Chính xác là được sinh ra bởi một ác ma và một con người.
Không thuộc về nơi nào cả, không phải con người, cũng không hoàn toàn là ma quỷ, kỳ dị với đôi mắt hai màu, trơ trọi và đơn độc giữa những cuộc ẩu đả, giữa sự khinh miệt và ghê tởm, không bên nào chấp nhận nghiệt chủng có dòng máu lai, cứ phải trốn chạy, phải nhẫn nhục cam chịu, đến một ngày bình yên cũng chưa được hưởng. Tình thương là thứ gì đó thật xa xỉ mà ngoài người mẹ tội nghiệp ra cậu không được ai ban phát.
Trái tim ấy, đã từng khao khát hạnh phúc, đã từng khao khát niềm vui…rồi bị dập tắt, bằng một cách phũ phàng và tàn khốc nhất, khiến nó trở nên cằn cỗi và giá lạnh, chai sần với cảm xúc.
Muốn là kẻ mạnh thì phải tàn khốc, muốn không bị ai dẫm đạp thì chỉ có cách tự mình dẫm đạp lên kẻ khác. Nó chính là chân lý sinh tồn của những sinh vật bóng tối. Và ác ma nhỏ bé đang từng bước thấm thía.
Thế nên, ngày ngày cậu cứ phải đem bao nhiêu hi vọng, ước mơ về cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác gói gọn lại một góc thật sâu trong trái tim, lấy sự cô độc và thù hận đè lên chúng, để không còn phải đứng ở một góc khuất thèm khát nhìn lũ trẻ nô đùa bên nhau vui vẻ, không còn ngây ngô bị chúng đem làm bao cát mà cứ tưởng rằng được quan tâm, không còn cay xè mắt vì những nụ cười mãn nguyện trên gương mặt của những gia đình hạnh phúc mà cậu sẽ mãi mãi không bao giờ được hưởng.
Thế nhưng cô nhóc phá đám ấy lại xuất hiện và khuấy động nó lên khi trái tim đã gần như trơ lỳ với tủi hờn, khi cậu đã phải giương nanh vuốt ác quỷ lên chống chọi với cuộc đời và lấy sự sợ hãi của kẻ khác để sống yên ổn. Trái tim chợt cảm thấy nhức nhối và bỡ ngỡ đến vụng về trong nhưng tình cảm ấm áp non dại và mới mẻ mà làn đầu tiên được biết, để rồi khi cô ấy đột ngột biến mất cũng theo đó mà tắt ngúm theo, đẩy cậu chơi vơi giữa bóng đêm mờ mịt.
“Đừng lo! Tớ sẽ bảo vệ cậu”.
“Cậu cô đơn lắm phải không?”
“Từ giờ cậu không phải buồn nữa, tớ sẽ đến chơi với cậu”.
“Này! Cậu có miệng không thế hả?”
“Nếu hôm nay mà cậu không nói chuyện nữa, tớ sẽ đi thật đấy”.
“Hay là cậu không nói được hả?”
“Tớ đi thật đấy”
“Này, cậu không giữ tớ lại hả?”
“Không đến chơi với cậu được nữa rồi. Cha tớ bảo sắp phải đi học và huấn luyện đặc biệt gì gì đó”
“Lần này là đi thật, cậu không tạm biệt tớ hả?”
“Nếu như sau này gặp nhau, có thể tớ không nhận ra cậu, nhưng cậu nhất định phải nhận ra tớ đấy, biết chưa?”
“Tạm biệt…đừng quên tớ nhé”.
Cô nhóc ấy không biết rằng cậu không muốn bị tổn thương nên không dám mở lòng, sợ thêm lần nữa hi vọng để rồi cay đắng, sợ cả bộc lộ cảm xúc nên không hé răng nói một lời nào, sự quan tâm vụng về và bối rối chỉ thể hiện trong ánh mắt, hay chút cử chỉ như là ném trái cay cho cô nhóc ăn, ngồi suốt ngày nghe cô nhóc huyên thuyên về đủ thứ trên đời…
Cô nhóc càng không biết rằng ngày ngày vẫn có một cái bóng lẻ loi chờ đợi dưới gốc cây mà hai đứa lần đầu tiên gặp mặt, mòn mỏi trong tiếc nuối vì đã không biết níu giữ, vẫn cứ ngỡ đó chỉ là một trò đùa của cô nhóc mỗi lần phát cáu vì cậu không nói chuyện…
Chỉ khi mất những gì đang có, ta mới biết chúng có ý nghĩa như thế nào…
Cậu lại quay trở về những cuộc chiến sinh tồn điên cuồng và dai dẳng cho đến khi trở nên tàn nhẫn như một ác ma hoàn hảo, khi đủ sức đạp lên kẻ khác để thống trị chúng, trở thành một con quỷ tàn khốc đứng hiên ngang trong thế giới của bóng tối, sự trống rỗng trong trái tim cằn cỗi vất vưởng chỉ còn là một khoảng trời đen kịt và những hi vọng tìm kiếm đã dần tắt lụi, thì cô ấy lại xuất hiện, đột ngột như năm xưa.
Xinh đẹp hơn, nữ tính hơn, nhưng xa cách hơn.
Cô ấy đã không nhận ra cậu. Nụ cười rạng rỡ trên môi cũng biến mất. Chỉ còn một đôi mắt tĩnh lặng không thể nhìn thấu cảm xúc, một sự cảnh giác ngấm ngầm với tất cả mọi người và những hành tung bí ẩn.
- Rốt cuộc, đã có chuyện gì xảy ra với cậu thế?
Ánh mắt chùng xuống vẫn đăm đăm chiếu cái nhìn sâu thẳm lên ô cửa sổ một căn phòng vừa phụt tắt. Cậu đã nhận ra cô ấy, giữ đúng lời hứa câm lặng năm xưa, bao bọc, dõi theo cô ấy một cách âm thầm. Nhưng liệu ngần ấy thời gian, cậu có thể bắt đầu khi đã trở nên dơ bẩn bởi máu tanh? Đã từng một lần đánh mất, liệu có phải đã trôi xa tầm tay…
Đêm thật dài…
Thì, cậu vốn dĩ đã là đứa trẻ được sinh ra bởi bóng tối.
Một ác ma sống trong máu tanh và chết chóc mang trong mình sức mạnh của thế lực âm u vĩnh cửu, sức mạnh của đêm đen và địa ngục.
…và mang cả trái tim con người.
Chính xác là được sinh ra bởi một ác ma và một con người.
Không thuộc về nơi nào cả, không phải con người, cũng không hoàn toàn là ma quỷ, kỳ dị với đôi mắt hai màu, trơ trọi và đơn độc giữa những cuộc ẩu đả, giữa sự khinh miệt và ghê tởm, không bên nào chấp nhận nghiệt chủng có dòng máu lai, cứ phải trốn chạy, phải nhẫn nhục cam chịu, đến một ngày bình yên cũng chưa được hưởng. Tình thương là thứ gì đó thật xa xỉ mà ngoài người mẹ tội nghiệp ra cậu không được ai ban phát.
Trái tim ấy, đã từng khao khát hạnh phúc, đã từng khao khát niềm vui…rồi bị dập tắt, bằng một cách phũ phàng và tàn khốc nhất, khiến nó trở nên cằn cỗi và giá lạnh, chai sần với cảm xúc.
Muốn là kẻ mạnh thì phải tàn khốc, muốn không bị ai dẫm đạp thì chỉ có cách tự mình dẫm đạp lên kẻ khác. Nó chính là chân lý sinh tồn của những sinh vật bóng tối. Và ác ma nhỏ bé đang từng bước thấm thía.
Thế nên, ngày ngày cậu cứ phải đem bao nhiêu hi vọng, ước mơ về cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác gói gọn lại một góc thật sâu trong trái tim, lấy sự cô độc và thù hận đè lên chúng, để không còn phải đứng ở một góc khuất thèm khát nhìn lũ trẻ nô đùa bên nhau vui vẻ, không còn ngây ngô bị chúng đem làm bao cát mà cứ tưởng rằng được quan tâm, không còn cay xè mắt vì những nụ cười mãn nguyện trên gương mặt của những gia đình hạnh phúc mà cậu sẽ mãi mãi không bao giờ được hưởng.
Thế nhưng cô nhóc phá đám ấy lại xuất hiện và khuấy động nó lên khi trái tim đã gần như trơ lỳ với tủi hờn, khi cậu đã phải giương nanh vuốt ác quỷ lên chống chọi với cuộc đời và lấy sự sợ hãi của kẻ khác để sống yên ổn. Trái tim chợt cảm thấy nhức nhối và bỡ ngỡ đến vụng về trong nhưng tình cảm ấm áp non dại và mới mẻ mà làn đầu tiên được biết, để rồi khi cô ấy đột ngột biến mất cũng theo đó mà tắt ngúm theo, đẩy cậu chơi vơi giữa bóng đêm mờ mịt.
“Đừng lo! Tớ sẽ bảo vệ cậu”.
“Cậu cô đơn lắm phải không?”
“Từ giờ cậu không phải buồn nữa, tớ sẽ đến chơi với cậu”.
“Này! Cậu có miệng không thế hả?”
“Nếu hôm nay mà cậu không nói chuyện nữa, tớ sẽ đi thật đấy”.
“Hay là cậu không nói được hả?”
“Tớ đi thật đấy”
“Này, cậu không giữ tớ lại hả?”
“Không đến chơi với cậu được nữa rồi. Cha tớ bảo sắp phải đi học và huấn luyện đặc biệt gì gì đó”
“Lần này là đi thật, cậu không tạm biệt tớ hả?”
“Nếu như sau này gặp nhau, có thể tớ không nhận ra cậu, nhưng cậu nhất định phải nhận ra tớ đấy, biết chưa?”
“Tạm biệt…đừng quên tớ nhé”.
Cô nhóc ấy không biết rằng cậu không muốn bị tổn thương nên không dám mở lòng, sợ thêm lần nữa hi vọng để rồi cay đắng, sợ cả bộc lộ cảm xúc nên không hé răng nói một lời nào, sự quan tâm vụng về và bối rối chỉ thể hiện trong ánh mắt, hay chút cử chỉ như là ném trái cay cho cô nhóc ăn, ngồi suốt ngày nghe cô nhóc huyên thuyên về đủ thứ trên đời…
Cô nhóc càng không biết rằng ngày ngày vẫn có một cái bóng lẻ loi chờ đợi dưới gốc cây mà hai đứa lần đầu tiên gặp mặt, mòn mỏi trong tiếc nuối vì đã không biết níu giữ, vẫn cứ ngỡ đó chỉ là một trò đùa của cô nhóc mỗi lần phát cáu vì cậu không nói chuyện…
Chỉ khi mất những gì đang có, ta mới biết chúng có ý nghĩa như thế nào…
Cậu lại quay trở về những cuộc chiến sinh tồn điên cuồng và dai dẳng cho đến khi trở nên tàn nhẫn như một ác ma hoàn hảo, khi đủ sức đạp lên kẻ khác để thống trị chúng, trở thành một con quỷ tàn khốc đứng hiên ngang trong thế giới của bóng tối, sự trống rỗng trong trái tim cằn cỗi vất vưởng chỉ còn là một khoảng trời đen kịt và những hi vọng tìm kiếm đã dần tắt lụi, thì cô ấy lại xuất hiện, đột ngột như năm xưa.
Xinh đẹp hơn, nữ tính hơn, nhưng xa cách hơn.
Cô ấy đã không nhận ra cậu. Nụ cười rạng rỡ trên môi cũng biến mất. Chỉ còn một đôi mắt tĩnh lặng không thể nhìn thấu cảm xúc, một sự cảnh giác ngấm ngầm với tất cả mọi người và những hành tung bí ẩn.
- Rốt cuộc, đã có chuyện gì xảy ra với cậu thế?
Ánh mắt chùng xuống vẫn đăm đăm chiếu cái nhìn sâu thẳm lên ô cửa sổ một căn phòng vừa phụt tắt. Cậu đã nhận ra cô ấy, giữ đúng lời hứa câm lặng năm xưa, bao bọc, dõi theo cô ấy một cách âm thầm. Nhưng liệu ngần ấy thời gian, cậu có thể bắt đầu khi đã trở nên dơ bẩn bởi máu tanh? Đã từng một lần đánh mất, liệu có phải đã trôi xa tầm tay…
Đêm thật dài…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.