Chương 33: Trước ngày giông bão
Yuki_Nhimsun
07/03/2014
Vẫn là đêm khuya giá rét.
Dáng người nhỏ nhắn khuất lấp trong thứ ánh sáng mờ mờ từ khung cửa sổ lồng kính. Gương mặt với những đường nét thon gọn nhòa vào bóng tối, không thể nhìn thấy rõ. Con ngươi màu hổ phách nhìn đăm đăm giọt máu đỏ được bọc trong khối băng tuyết. Đôi môi đẹp mím lại thành một đường thẳng lạnh lùng.
Tiếng lạch cạch rạch nát sự yên tĩnh rợn người. Cánh cửa sổ bật tung. Gió lạnh thô bạo thốc vào căn phòng, hú khe khẽ qua kẽ hở vừa nhanh chóng khép lại. Khi căn phòng trở về yên tĩnh, phía sau lưng cô gái đã xuất hiện thêm một người nữa.
Từ từ và lạnh lẽo, đôi môi cô gái mấp máy, uy nghi như một nữ hoàng.
- Thế nào?
Người mới đến thư thả ngồi xuống chiếc ghế kê cạnh giá sách, vờ như không nghe thấy câu hỏi, đôi mắt màu đỏ nhìn xoáy vào vật thể lơ lửng giữa bàn tay cô gái.
- “Lời nguyền Quỷ mộng”? Pila, mi tính dùng nó sao?
Cô gái phất tay một cái, vật thể kia lập tức biến mất. Xoay người lại nhìn đối diện vào kẻ mới đến, từng âm sắc rõ ràng mà lạnh lẽo.
- Để đề phòng thôi, trong trường hợp mi thất bại. Khi không còn đường lùi, tự ta sẽ kết liễu con bé đó.
- Hờ- Trong bóng tối dường như thấp thoáng một nụ cười mỉa mai – Ngay từ đầu mà mi cứ cho ta xử lý thẳng tay thì có phải giờ êm chuyện rồi không? Con bé đó lúc này vốn không phải đối thủ của hai chúng ta. Mi lại muốn rườm rà bắt ta phải sử dụng cái cơ thể chết tiệt này…
Cô gái khoanh tay lại, giọng đầy cao ngạo.
- Với sự kém cỏi của mi, mi nghĩ ngài Masari sẽ để chuyện đó xảy ra dễ dàng sao? Lần này ta nhất định phải tính toán kỹ lưỡng, quyết không để xảy ra sai sót nào nữa.
Quỷ Điên - mang hình dạng của Tiến Minh, người lẽ ra giờ phải nằm liệt giường chờ cái chết nuốt dần từng ngày – chống một tay lên bàn, thanh âm phát ra nghe khàn khàn, âm u và đầy châm biếm.
- Công chúa Pila cao quý, cô không phải là vợ chưa cưới của Marasi sao? Nếu khả năng của cô cao thì đã không phải nhờ đến ta rồi.
Quả nhiên, sắc mặt cô gái biến dạng hẳn. Cô siết chặt tay, căm tức không thể giết chết đứa con gái đó ngay bây giờ. Cô ta luôn chắn đường cô, đoạt đi những yêu thương của người cha tôn kính mà cô lẽ ra phải được hưởng trọn vẹn, lại còn giành luôn người mà trái tim cô lâu nay yêu tha thiết. Tình cảm của Masari đối với Aliya sâu đậm bao nhiêu, làm sao có thể bằng được tình cảm sâu sắc của cô ngần ấy năm. Ngay từ lần gặp đầu tiên, ngay từ ánh mắt đầu tiên trong cái ngày tuyết rơi ngập trời ấy, cô đã yêu, đã dấn sâu vào tình yêu không lối thoát rồi…
- Và để ta nhắc mi, Pila – Quỷ Điên trầm giọng tiếp tục – lời nguyền Quỷ mộng có thể khiến cô ta chết đau đớn, nhưng kết cục của mi cũng sẽ chẳng hay ho gì đâu. Sử dụng nó cũng chính là tự đào mồ chôn mình đấy…
Cô gái tức giận ngắt lời.
- Im đi. Ta tự biết cách của ta.
- Thế thôi. Ta đến báo cho mi biết, sức mạnh con bé đó đang hồi phục. Thời gian có hạn, liệu mà xử lý đi. Lúc nào ra tay báo ta một tiếng.
Dứt lời, bóng người tan nhanh vào màn đêm đặc quánh.
Gió ngoài kia vẫn hú hét không thôi. Những cành cây trơ trọi trong bóng tối nghiêng ngả. Một tia chớp rạch ngang bầu trời, không gian đột nhiên lóe lên những tia sáng kỳ dị. Giống hệt như cái ngày chết chóc năm đó, mưa gió dữ dội sặc mùi máu tanh. Người mặc áo chùng màu lông chuột gỡ chiếc mặt nạ che mặt ra, để lộ đôi mắt màu tím sáng huyễn hoặc và đẹp dị thường, đôi môi xinh đẹp nhả ra từng cay độc mà chất giọng vẫn nhẹ nhàng đến khó tin: “Pila, hôm nay ta không giết mi, nhưng người thân của mi, ta phải giết sạch, để cho mi biết nỗi đau đó đáng sợ như thế nào…”
Đôi vai run run vì cố khắc chế sự căm giận đang dâng trào ngùn ngụt trong lòng, Thụy Du nghiến chặt răng, rít từng tiếng.
- Aliya! Nợ cũ nợ mới giữa chúng ta, ta sẽ thanh toán một lần. Ta sẽ bắt mi phải trả giá thật đắt.
Lại một tia chớp chéo ngang, bầu trời trong phút chốc chói lòa ánh sáng điên loạn. Mưa tức giận táp vào cửa kính, vương thành những dòng uất hận, chảy dài…
*
- Tại sao? Tại sao chị có thể làm như thế? Chúng ta là chị em mà…
Cô gái mang gương mặt thuần khiết gào lên nức nở. Thân hình nhỏ bé đổ sụp dưới sàn, bờ vai gầy run lên từng đợt đau đớn.
- Đó là ngươi tưởng thế thôi, Lilac. Tình chị em giữa ta và ngươi vốn dĩ không hề tồn tại.
- Sao chị có thể tàn nhẫn như thế, sao có thể…
Một tràng cười ghê rợn nổi lên, nghe vừa hoang dại và đáng sợ, vừa bi thảm đến thê lương.
- Ngươi thì biết cái gì? Lilac? Ngươi từng sống trong ngục tối chưa, ngươi biết thế nào là lạnh lẽo không có ánh mặt trời chưa? Ngươi biết thế nào là bị kinh rẻ không bằng con vật chưa? Ngươi chưa từng biết gì hết. Ngươi chỉ thánh thiên, chỉ thuần khiết bởi ngươi sống trong hạnh phúc, trong yêu thương, bao bọc trong nhung lụa. Nỗi khổ mấy chục năm của ta ngươi làm sao hiểu được?
Cô gái mang vẻ đẹp thanh thiện ngước mắt nhìn lên, chợt giật mình. Trong một khoảnh khắc cô như đờ người vì ánh mắt đó, ánh mắt vừa tàn nhẫn ác độc, vừa như mang một nỗi thống khổ đau đớn, đột nhiên cô quên mất mình phải làm gì tiếp theo.
Cho đến khi có tiếng gọi quen thuộc, cô mới giật mình tỉnh lại.
- Uyên Nhi! Sao thế? Cậu quên lời thoại tiế theo à?
Bảo Ngọc đỡ Uyên Nhi dậy. Sắc mặt hơi trắng bệch, Uyên Nhi nở nụ cười gượng gạo.
- Xin lỗi. Tớ hơi chóng mặt.
Minh Vy đẩy chai nước mà Tiến Minh vừa đưa cho cô sang Uyên Nhi, thấp giọng.
- Uống chút đi. Sặc mặt cậu có vẻ không được tốt.
- Hay là nghỉ tập chút đi – Tiến Minh xen ngang đề nghị - Đoạn vừa rồi hai người đúng là làm chúng tôi phải nghẹt thở mà, diễn y như thật. Hức, tôi đau tim quá.
Mấy người bạn quanh đó bật cười đồng ý. Tiến Minh dẫn Minh Vy đi xuống ghế ngồi. Nhìn bóng dáng thanh mảnh phía trước mặt, ánh mắt Uyên Nhi trong một thoáng trở nên mờ mịt.
*
Làn nước tấp vào mặt nghe lạnh buốt. Uyên Nhi ngẩng đầu nhìn ảo ảnh của chính mình trong gương. Chếch một chút sau khuôn mặt ướt nước của cô là ánh mắt có vẻ thương hại của Bảo Ngọc. Trong phút chốc, gương mặt cô tối sầm lại.
- Cậu nhìn tớ thế là có ý gì?
Bảo Ngọc đứng khoanh tay dựa lưng vào tường, có vẻ có chút cảnh giác, nhưng cô vẫn nhìn thẳng vào gương mặt của người bạn trong gương mà nói giọng đều đều.
- Con bé đó cũng lợi hai thật, làm cậu cũng phải mờ nhạt. Phải nói rằng đứng trên cùng một sân khâu, biểu cảm của cậu tuy rất tốt nhưng không thể y như thật giống cậu ta được. Ánh mắt ấy, dù không phải nhìn tớ nhưng cũng khiến tớ giật mình…
- Im đi.
Uyên Nhi cắt ngang lời bạn. Hiếm có khi nào cô đánh mất sự bình tĩnh của mình như vậy, Bảo Ngọc biết ý không nói gì thêm nữa. Mặt nạ thiên thần trên gương mặt rớt xuống, giọng nói của cô như gằn từng từ một.
-Không một ai có thể vượt qua tớ hết. Cậu hiểu chứ?
Gương mặt Bảo Ngọc vụt tươi tỉnh. Trước giờ Minh Vy luôn là cái gai trong mắt cô, nhưng lần này, Uyên Nhi có vẻ đã muốn vào cuộc rồi. Và một khi thiên thần vào cuộc, ác quỷ sẽ xuất hiện.
Dáng người nhỏ nhắn khuất lấp trong thứ ánh sáng mờ mờ từ khung cửa sổ lồng kính. Gương mặt với những đường nét thon gọn nhòa vào bóng tối, không thể nhìn thấy rõ. Con ngươi màu hổ phách nhìn đăm đăm giọt máu đỏ được bọc trong khối băng tuyết. Đôi môi đẹp mím lại thành một đường thẳng lạnh lùng.
Tiếng lạch cạch rạch nát sự yên tĩnh rợn người. Cánh cửa sổ bật tung. Gió lạnh thô bạo thốc vào căn phòng, hú khe khẽ qua kẽ hở vừa nhanh chóng khép lại. Khi căn phòng trở về yên tĩnh, phía sau lưng cô gái đã xuất hiện thêm một người nữa.
Từ từ và lạnh lẽo, đôi môi cô gái mấp máy, uy nghi như một nữ hoàng.
- Thế nào?
Người mới đến thư thả ngồi xuống chiếc ghế kê cạnh giá sách, vờ như không nghe thấy câu hỏi, đôi mắt màu đỏ nhìn xoáy vào vật thể lơ lửng giữa bàn tay cô gái.
- “Lời nguyền Quỷ mộng”? Pila, mi tính dùng nó sao?
Cô gái phất tay một cái, vật thể kia lập tức biến mất. Xoay người lại nhìn đối diện vào kẻ mới đến, từng âm sắc rõ ràng mà lạnh lẽo.
- Để đề phòng thôi, trong trường hợp mi thất bại. Khi không còn đường lùi, tự ta sẽ kết liễu con bé đó.
- Hờ- Trong bóng tối dường như thấp thoáng một nụ cười mỉa mai – Ngay từ đầu mà mi cứ cho ta xử lý thẳng tay thì có phải giờ êm chuyện rồi không? Con bé đó lúc này vốn không phải đối thủ của hai chúng ta. Mi lại muốn rườm rà bắt ta phải sử dụng cái cơ thể chết tiệt này…
Cô gái khoanh tay lại, giọng đầy cao ngạo.
- Với sự kém cỏi của mi, mi nghĩ ngài Masari sẽ để chuyện đó xảy ra dễ dàng sao? Lần này ta nhất định phải tính toán kỹ lưỡng, quyết không để xảy ra sai sót nào nữa.
Quỷ Điên - mang hình dạng của Tiến Minh, người lẽ ra giờ phải nằm liệt giường chờ cái chết nuốt dần từng ngày – chống một tay lên bàn, thanh âm phát ra nghe khàn khàn, âm u và đầy châm biếm.
- Công chúa Pila cao quý, cô không phải là vợ chưa cưới của Marasi sao? Nếu khả năng của cô cao thì đã không phải nhờ đến ta rồi.
Quả nhiên, sắc mặt cô gái biến dạng hẳn. Cô siết chặt tay, căm tức không thể giết chết đứa con gái đó ngay bây giờ. Cô ta luôn chắn đường cô, đoạt đi những yêu thương của người cha tôn kính mà cô lẽ ra phải được hưởng trọn vẹn, lại còn giành luôn người mà trái tim cô lâu nay yêu tha thiết. Tình cảm của Masari đối với Aliya sâu đậm bao nhiêu, làm sao có thể bằng được tình cảm sâu sắc của cô ngần ấy năm. Ngay từ lần gặp đầu tiên, ngay từ ánh mắt đầu tiên trong cái ngày tuyết rơi ngập trời ấy, cô đã yêu, đã dấn sâu vào tình yêu không lối thoát rồi…
- Và để ta nhắc mi, Pila – Quỷ Điên trầm giọng tiếp tục – lời nguyền Quỷ mộng có thể khiến cô ta chết đau đớn, nhưng kết cục của mi cũng sẽ chẳng hay ho gì đâu. Sử dụng nó cũng chính là tự đào mồ chôn mình đấy…
Cô gái tức giận ngắt lời.
- Im đi. Ta tự biết cách của ta.
- Thế thôi. Ta đến báo cho mi biết, sức mạnh con bé đó đang hồi phục. Thời gian có hạn, liệu mà xử lý đi. Lúc nào ra tay báo ta một tiếng.
Dứt lời, bóng người tan nhanh vào màn đêm đặc quánh.
Gió ngoài kia vẫn hú hét không thôi. Những cành cây trơ trọi trong bóng tối nghiêng ngả. Một tia chớp rạch ngang bầu trời, không gian đột nhiên lóe lên những tia sáng kỳ dị. Giống hệt như cái ngày chết chóc năm đó, mưa gió dữ dội sặc mùi máu tanh. Người mặc áo chùng màu lông chuột gỡ chiếc mặt nạ che mặt ra, để lộ đôi mắt màu tím sáng huyễn hoặc và đẹp dị thường, đôi môi xinh đẹp nhả ra từng cay độc mà chất giọng vẫn nhẹ nhàng đến khó tin: “Pila, hôm nay ta không giết mi, nhưng người thân của mi, ta phải giết sạch, để cho mi biết nỗi đau đó đáng sợ như thế nào…”
Đôi vai run run vì cố khắc chế sự căm giận đang dâng trào ngùn ngụt trong lòng, Thụy Du nghiến chặt răng, rít từng tiếng.
- Aliya! Nợ cũ nợ mới giữa chúng ta, ta sẽ thanh toán một lần. Ta sẽ bắt mi phải trả giá thật đắt.
Lại một tia chớp chéo ngang, bầu trời trong phút chốc chói lòa ánh sáng điên loạn. Mưa tức giận táp vào cửa kính, vương thành những dòng uất hận, chảy dài…
*
- Tại sao? Tại sao chị có thể làm như thế? Chúng ta là chị em mà…
Cô gái mang gương mặt thuần khiết gào lên nức nở. Thân hình nhỏ bé đổ sụp dưới sàn, bờ vai gầy run lên từng đợt đau đớn.
- Đó là ngươi tưởng thế thôi, Lilac. Tình chị em giữa ta và ngươi vốn dĩ không hề tồn tại.
- Sao chị có thể tàn nhẫn như thế, sao có thể…
Một tràng cười ghê rợn nổi lên, nghe vừa hoang dại và đáng sợ, vừa bi thảm đến thê lương.
- Ngươi thì biết cái gì? Lilac? Ngươi từng sống trong ngục tối chưa, ngươi biết thế nào là lạnh lẽo không có ánh mặt trời chưa? Ngươi biết thế nào là bị kinh rẻ không bằng con vật chưa? Ngươi chưa từng biết gì hết. Ngươi chỉ thánh thiên, chỉ thuần khiết bởi ngươi sống trong hạnh phúc, trong yêu thương, bao bọc trong nhung lụa. Nỗi khổ mấy chục năm của ta ngươi làm sao hiểu được?
Cô gái mang vẻ đẹp thanh thiện ngước mắt nhìn lên, chợt giật mình. Trong một khoảnh khắc cô như đờ người vì ánh mắt đó, ánh mắt vừa tàn nhẫn ác độc, vừa như mang một nỗi thống khổ đau đớn, đột nhiên cô quên mất mình phải làm gì tiếp theo.
Cho đến khi có tiếng gọi quen thuộc, cô mới giật mình tỉnh lại.
- Uyên Nhi! Sao thế? Cậu quên lời thoại tiế theo à?
Bảo Ngọc đỡ Uyên Nhi dậy. Sắc mặt hơi trắng bệch, Uyên Nhi nở nụ cười gượng gạo.
- Xin lỗi. Tớ hơi chóng mặt.
Minh Vy đẩy chai nước mà Tiến Minh vừa đưa cho cô sang Uyên Nhi, thấp giọng.
- Uống chút đi. Sặc mặt cậu có vẻ không được tốt.
- Hay là nghỉ tập chút đi – Tiến Minh xen ngang đề nghị - Đoạn vừa rồi hai người đúng là làm chúng tôi phải nghẹt thở mà, diễn y như thật. Hức, tôi đau tim quá.
Mấy người bạn quanh đó bật cười đồng ý. Tiến Minh dẫn Minh Vy đi xuống ghế ngồi. Nhìn bóng dáng thanh mảnh phía trước mặt, ánh mắt Uyên Nhi trong một thoáng trở nên mờ mịt.
*
Làn nước tấp vào mặt nghe lạnh buốt. Uyên Nhi ngẩng đầu nhìn ảo ảnh của chính mình trong gương. Chếch một chút sau khuôn mặt ướt nước của cô là ánh mắt có vẻ thương hại của Bảo Ngọc. Trong phút chốc, gương mặt cô tối sầm lại.
- Cậu nhìn tớ thế là có ý gì?
Bảo Ngọc đứng khoanh tay dựa lưng vào tường, có vẻ có chút cảnh giác, nhưng cô vẫn nhìn thẳng vào gương mặt của người bạn trong gương mà nói giọng đều đều.
- Con bé đó cũng lợi hai thật, làm cậu cũng phải mờ nhạt. Phải nói rằng đứng trên cùng một sân khâu, biểu cảm của cậu tuy rất tốt nhưng không thể y như thật giống cậu ta được. Ánh mắt ấy, dù không phải nhìn tớ nhưng cũng khiến tớ giật mình…
- Im đi.
Uyên Nhi cắt ngang lời bạn. Hiếm có khi nào cô đánh mất sự bình tĩnh của mình như vậy, Bảo Ngọc biết ý không nói gì thêm nữa. Mặt nạ thiên thần trên gương mặt rớt xuống, giọng nói của cô như gằn từng từ một.
-Không một ai có thể vượt qua tớ hết. Cậu hiểu chứ?
Gương mặt Bảo Ngọc vụt tươi tỉnh. Trước giờ Minh Vy luôn là cái gai trong mắt cô, nhưng lần này, Uyên Nhi có vẻ đã muốn vào cuộc rồi. Và một khi thiên thần vào cuộc, ác quỷ sẽ xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.