Chương 21: Tuyên chiến
Yuki_Nhimsun
06/11/2013
Phòng họp
của Hội sân khấu – kịch là một căn phòng khá rộng, trước đây đã từng là
phòng học nhạc. Bàn ghế được sắp xếp gọn gàng, tạo một khoảng rộng ở
giữa làm một sân khấu tạm thời để luyện tập. Đạo cụ, giấy tờ, máy tính
và giá sách gồm những vở kịch nổi tiếng đều đầy đủ cả. Khắp bức tường
sơn màu xanh lá của căn phòng, những tấm bằng khen được đóng khung và
treo rất trang trọng, kết quả quá trình phấn đấu tuyệt vời của ác thành
viên. Ở học viện này, các học sinh bắt buộc phải tham gia một câu lạc bộ nghệ thuật hoặc thể thao nào đó và nếu có thành tích tốt thì sẽ được
khen thưởng. Đây cũng là một cuộc thi giữa các học sinh với nhau quyết
liệt không thua gì về học tập.
3 giờ chiều.
Các thành viên đã đến khá đông đủ, ngồi ngay ngắn và trên tay mỗi người đều cầm kịch bản đã được Hội trưởng Quốc Anh phát từ tuần trước. Sắp tới là lễ kỷ niệm thành lập trường, và mọi người đang chuẩn bị chọn diễn viên thích hợp để công diễn vở kịch.
Anh chàng Hội trưởng có khuôn mặt khá điển trai và tri thức theo kiểu nghệ sĩ đứng lên, bắt đầu điều hành buổi họp. Sau một tràng những giới thiệu lằng nhằng, Quốc Anh cuối cùng cũng đề cập vấn đề quan trọng nhất.
- Và bây giờ mọi người có thể ứng cử hoặc đề cử các vai diễn của vở kịch này. Tất cả mọi người đều công bằng với nhau, ai cũng có thể tham gia.
Cạch.
Tiếng mở cửa khẽ nhưng cũng đủ làm mọi người chú ý và ngoái lại nhìn. Một cô gái mảnh mai xuất hiện trong bộ vét đồng phục mùa đông. Gió lùa vào phòng, làm mái tóc hạt dẻ bay nhè nhẹ. Gương mặt thanh tú. Đôi mắt to màu lấp lánh như mảnh vụn thủy tinh nhưng cũng huyễn hoặc huyền bí nổi bật trên khuôn mặt trắng xanh, tạo cho cô một vẻ đẹp kỳ lạ, vừa kiêu sa lạnh lùng vừa huyễn hoặc bí ẩn.
Uyên Nhi nghiêng đầu mỉm cười. Bảo Ngọc nhíu mày lại.
- Xin lỗi. Mình đến muộn.
- À…ừm…không sao! Bạn vào nhanh lên!
Quốc Anh sau giây phút ngẩn người, vội định thần lại, e hèm một tiếng.
- Xin giới thiệu với mọi người, đây là Trần Minh Vy, thành viên mới của hội chúng ta.
Minh Vy cúi đầu chào, đi về một chỗ trống. Đôi mắt tím phẳng lặng và bình thản trước ánh mắt khinh khỉnh của Bảo Ngọc và mỉm cười nhẹ đáp lại nụ cười chào hỏi của Uyên Nhi.
- Nào! Quay lại vấn đề. Trước tiên là hai nhân vật chính.
Mọi người bắt đầu xì xầm với nhau. Tuy nói là ai cũng có quyền ứng cử nhưng cũng phải biết phù hợp với khả năng của mình. Uyên Nhi và Bảo Ngọc là hai đại diện sáng giá của hội, hộ đã tham gia rất nhiều vở diễn và đều rất thành công.
Minh Vy quay sang người ngồi cạnh mình, anh chàng có một đôi mắt mang vẻ nghịch ngợm và sôi nổi.
- Bạn có thể cho mình mượn kịch bản này không?
- À…Tất nhiên.
Anh chàng nở nụ cười tươi rói trước giọng nói nhẹ nhàng của người đẹp. Minh Vy đáp lại, dưới đáy mắt chỉ có một thứ cảm xúc nhàn nhạt và tĩnh lặng, không hề có tia cười. cô liếc nhanh những dòng chữ trên tập giấy.
Bảo Ngọc đứng dậy, nhìn cô gái tóc hạt dẻ ngồi bên góc phải một cách đắc ý.
- Tớ nghĩ mọi người đều hiểu là năng lực của tớ và Uyên Nhi như thế nào. Hai vai chính tớ nghĩ Uyên Nhi và tớ sẽ đóng.
- Có ai có ý kiến gì nữa không? Nếu không có thì hai bạn có thể diễn thử một cảnh bất kỳ trong kịch bản.
Anh chàng hội trưởng nói to, dõng dạc. Các thành viên khác đều hướng chú ý lên sân khấu nhỏ, xem hai cô gái trên sân khấu phối hợp với nhau. Hai cô gái hoàn toàn tự tin và làm chủ sân khấu một cách rất chuyên nghiệp, đồng thời cách phối hợp cũng rất ăn ý. Tiếng vỗ tay tán thưởng rộn lên sau khi hoạt cảnh ngắn kết thúc. Quốc Anh chỉnh lại gọng kính.
- Vậy là mọi người đều nhất trí để Uyên Nhi và Bảo Ngọc vào vai chính. Tiếp theo là…
- Xin lỗi!
Một giọng nói tĩnh nhẹ rất êm tai vang lên thu hút sự chú ý của mọi người. Không hẹn mà đồng loạt ai cũng chú ý về phía cô gái xinh đẹp vừa đứng dậy đấy, ánh mắt khó hiểu. Bảo Ngọc ở phía trên liếc xuống với khuôn mặt kiêu ngạo kinh khỉnh như thường.
- Mình có thể diễn thử vai Orchids chứ?
Mọi người nín lặng. Bảo Ngọc thoáng nụ cười mỉa mai, còn Uyên Nhi lại tỏ ra bình thản trước mọi việc. Vai Orchids của Bảo Ngọc là vai diễn phẩn diện nhưng cũng là nhân vật trung tâm, một người chưa có kinh nghiệm làm sao có thể diễn xuất trội hơn so với người chuyên nghiệp chứ?
Quốc anh hơi bối rối, mỉm cười với Minh Vy ái ngại. Bảo Ngọc nhếch môi cười, muốn thách đấu với cô ư? Ngu ngốc không biết lượng sức mình.
- Nếu muốn thì bạn có thể thử. Tôi chỉ hi vọng bạn không làm trò hề ở đây.
Minh Vy nở một nụ cười nhạt nhưng đầy tự tin. Cô ngẩng cao đầu, bước lên sân khấu nhỏ.
Ánh sáng chiếu xuyên qua tấm kính cửa sổ, nhàn nhạt hắt lên mái tóc màu hạt dẻ mềm mại, đột nhiên trở nên đông cứng và trốn mất. Gió lùa vào phòng hơi thở lạnh buốt. Phía trên bục, đôi mắt huyễn hoặc tím thẫm lại, chiếu cái nhìn lạnh lẽo khắp căn phòng. Mọi người đột ngột cảm thấy ớn lạnh.
Minh Vy vòng tay tự ôm lấy mình, thu người lại, bộ dạng như một con thú bị thương, dù đau đớn nhưng vẫn chiếu cái nhìn dữ tợn và sẵn sàng liều chết với kẻ thù, ánh mắt chất chứa thù hận ngút ngàn. Cô cất tiếng, giọng nói âm u như vọng về từ chốn địa ngục đen tối vĩnh cửu, cay nghiệt và đau đớn.
- Ngục tối lạnh lẽo…lạnh thấu tim gan…Không ai tin ta, không ai yêu ta, trái tim ta vĩnh viễn chỉ có mùa đông, chỉ có băng tuyết. Ánh sáng không chạm được tới ngục tối, không chạm được tới ta…Ta, là Orchids – công chúa của bóng tối.
Trong phút chốc, nhiệt độ trong căn phòng như tụt xuống mức âm. Rõ ràng là ánh đèn điện vẫn sáng trưng, nhưng người ta lại chỉ thấy một Orchids cô độc giữa ngục tối lạnh lẽo ngàn năm với tiếng cười tuyệt vọng và man dại. Ánh mắt ấy, giọng nói ấy biểu lộ một cách hoàn hảo, cho thấy một nội tâm giằng xé giữa thù hận và đau đớn.
- Giết tất cả, giết chết tất cả, chỉ có thế băng giá trong tim ta mới tan chảy. Ta phải ra khỏi đây, phải giành lấy quyền lực. Lilac, ta phải cho mi nếm mùi đau khổ của ngục tối. Ta sẽ hủy diệt tất cả, những cả đẩy ta vào đường cùng…Hủy diệt!
Đoạn diễn kết thúc. Minh Vy đứng yên trên sân khấu, nghiêng đầu mỉm cười nhẹ. Orchids đáng sợ hoàn toàn biến mất.
Căn phòng im phăng phắc.
Bộp…bộp…
Tiếng vỗ tay của Uyên Nhi như đánh thức mọi người ra khỏi cơn mê. Tất cả sực tỉnh, tiếng vỗ tay lan dần và trở nên vô cùng nhiệt liệt. Những tiếng khen ngợi tuôn ra không dứt. Một Orchids kiêu hãnh và dã tâm tàn nhẫn hiện lên thật hoàn hảo.
Tập kịch bản trong tay Bảo Ngọc bị vò nát. Sự tức giận cố kìm nén dường như vượt quá mức cho phép, khiến những đường gân trên cổ cô ta căng lên như một dây đàn.
Minh Vy bước xuống sân khấu. Đôi mắt màu tím bình thản nhìn thẳng vào Bảo Ngọc, trong một thoáng, cô nàng thấy Minh Vy dường như nhếch môi cười nhạt.
Bảo Ngọc nghiến chặt răng.
“Trần Minh Vy, cậu muốn đối đầu với tôi sao?”.
3 giờ chiều.
Các thành viên đã đến khá đông đủ, ngồi ngay ngắn và trên tay mỗi người đều cầm kịch bản đã được Hội trưởng Quốc Anh phát từ tuần trước. Sắp tới là lễ kỷ niệm thành lập trường, và mọi người đang chuẩn bị chọn diễn viên thích hợp để công diễn vở kịch.
Anh chàng Hội trưởng có khuôn mặt khá điển trai và tri thức theo kiểu nghệ sĩ đứng lên, bắt đầu điều hành buổi họp. Sau một tràng những giới thiệu lằng nhằng, Quốc Anh cuối cùng cũng đề cập vấn đề quan trọng nhất.
- Và bây giờ mọi người có thể ứng cử hoặc đề cử các vai diễn của vở kịch này. Tất cả mọi người đều công bằng với nhau, ai cũng có thể tham gia.
Cạch.
Tiếng mở cửa khẽ nhưng cũng đủ làm mọi người chú ý và ngoái lại nhìn. Một cô gái mảnh mai xuất hiện trong bộ vét đồng phục mùa đông. Gió lùa vào phòng, làm mái tóc hạt dẻ bay nhè nhẹ. Gương mặt thanh tú. Đôi mắt to màu lấp lánh như mảnh vụn thủy tinh nhưng cũng huyễn hoặc huyền bí nổi bật trên khuôn mặt trắng xanh, tạo cho cô một vẻ đẹp kỳ lạ, vừa kiêu sa lạnh lùng vừa huyễn hoặc bí ẩn.
Uyên Nhi nghiêng đầu mỉm cười. Bảo Ngọc nhíu mày lại.
- Xin lỗi. Mình đến muộn.
- À…ừm…không sao! Bạn vào nhanh lên!
Quốc Anh sau giây phút ngẩn người, vội định thần lại, e hèm một tiếng.
- Xin giới thiệu với mọi người, đây là Trần Minh Vy, thành viên mới của hội chúng ta.
Minh Vy cúi đầu chào, đi về một chỗ trống. Đôi mắt tím phẳng lặng và bình thản trước ánh mắt khinh khỉnh của Bảo Ngọc và mỉm cười nhẹ đáp lại nụ cười chào hỏi của Uyên Nhi.
- Nào! Quay lại vấn đề. Trước tiên là hai nhân vật chính.
Mọi người bắt đầu xì xầm với nhau. Tuy nói là ai cũng có quyền ứng cử nhưng cũng phải biết phù hợp với khả năng của mình. Uyên Nhi và Bảo Ngọc là hai đại diện sáng giá của hội, hộ đã tham gia rất nhiều vở diễn và đều rất thành công.
Minh Vy quay sang người ngồi cạnh mình, anh chàng có một đôi mắt mang vẻ nghịch ngợm và sôi nổi.
- Bạn có thể cho mình mượn kịch bản này không?
- À…Tất nhiên.
Anh chàng nở nụ cười tươi rói trước giọng nói nhẹ nhàng của người đẹp. Minh Vy đáp lại, dưới đáy mắt chỉ có một thứ cảm xúc nhàn nhạt và tĩnh lặng, không hề có tia cười. cô liếc nhanh những dòng chữ trên tập giấy.
Bảo Ngọc đứng dậy, nhìn cô gái tóc hạt dẻ ngồi bên góc phải một cách đắc ý.
- Tớ nghĩ mọi người đều hiểu là năng lực của tớ và Uyên Nhi như thế nào. Hai vai chính tớ nghĩ Uyên Nhi và tớ sẽ đóng.
- Có ai có ý kiến gì nữa không? Nếu không có thì hai bạn có thể diễn thử một cảnh bất kỳ trong kịch bản.
Anh chàng hội trưởng nói to, dõng dạc. Các thành viên khác đều hướng chú ý lên sân khấu nhỏ, xem hai cô gái trên sân khấu phối hợp với nhau. Hai cô gái hoàn toàn tự tin và làm chủ sân khấu một cách rất chuyên nghiệp, đồng thời cách phối hợp cũng rất ăn ý. Tiếng vỗ tay tán thưởng rộn lên sau khi hoạt cảnh ngắn kết thúc. Quốc Anh chỉnh lại gọng kính.
- Vậy là mọi người đều nhất trí để Uyên Nhi và Bảo Ngọc vào vai chính. Tiếp theo là…
- Xin lỗi!
Một giọng nói tĩnh nhẹ rất êm tai vang lên thu hút sự chú ý của mọi người. Không hẹn mà đồng loạt ai cũng chú ý về phía cô gái xinh đẹp vừa đứng dậy đấy, ánh mắt khó hiểu. Bảo Ngọc ở phía trên liếc xuống với khuôn mặt kiêu ngạo kinh khỉnh như thường.
- Mình có thể diễn thử vai Orchids chứ?
Mọi người nín lặng. Bảo Ngọc thoáng nụ cười mỉa mai, còn Uyên Nhi lại tỏ ra bình thản trước mọi việc. Vai Orchids của Bảo Ngọc là vai diễn phẩn diện nhưng cũng là nhân vật trung tâm, một người chưa có kinh nghiệm làm sao có thể diễn xuất trội hơn so với người chuyên nghiệp chứ?
Quốc anh hơi bối rối, mỉm cười với Minh Vy ái ngại. Bảo Ngọc nhếch môi cười, muốn thách đấu với cô ư? Ngu ngốc không biết lượng sức mình.
- Nếu muốn thì bạn có thể thử. Tôi chỉ hi vọng bạn không làm trò hề ở đây.
Minh Vy nở một nụ cười nhạt nhưng đầy tự tin. Cô ngẩng cao đầu, bước lên sân khấu nhỏ.
Ánh sáng chiếu xuyên qua tấm kính cửa sổ, nhàn nhạt hắt lên mái tóc màu hạt dẻ mềm mại, đột nhiên trở nên đông cứng và trốn mất. Gió lùa vào phòng hơi thở lạnh buốt. Phía trên bục, đôi mắt huyễn hoặc tím thẫm lại, chiếu cái nhìn lạnh lẽo khắp căn phòng. Mọi người đột ngột cảm thấy ớn lạnh.
Minh Vy vòng tay tự ôm lấy mình, thu người lại, bộ dạng như một con thú bị thương, dù đau đớn nhưng vẫn chiếu cái nhìn dữ tợn và sẵn sàng liều chết với kẻ thù, ánh mắt chất chứa thù hận ngút ngàn. Cô cất tiếng, giọng nói âm u như vọng về từ chốn địa ngục đen tối vĩnh cửu, cay nghiệt và đau đớn.
- Ngục tối lạnh lẽo…lạnh thấu tim gan…Không ai tin ta, không ai yêu ta, trái tim ta vĩnh viễn chỉ có mùa đông, chỉ có băng tuyết. Ánh sáng không chạm được tới ngục tối, không chạm được tới ta…Ta, là Orchids – công chúa của bóng tối.
Trong phút chốc, nhiệt độ trong căn phòng như tụt xuống mức âm. Rõ ràng là ánh đèn điện vẫn sáng trưng, nhưng người ta lại chỉ thấy một Orchids cô độc giữa ngục tối lạnh lẽo ngàn năm với tiếng cười tuyệt vọng và man dại. Ánh mắt ấy, giọng nói ấy biểu lộ một cách hoàn hảo, cho thấy một nội tâm giằng xé giữa thù hận và đau đớn.
- Giết tất cả, giết chết tất cả, chỉ có thế băng giá trong tim ta mới tan chảy. Ta phải ra khỏi đây, phải giành lấy quyền lực. Lilac, ta phải cho mi nếm mùi đau khổ của ngục tối. Ta sẽ hủy diệt tất cả, những cả đẩy ta vào đường cùng…Hủy diệt!
Đoạn diễn kết thúc. Minh Vy đứng yên trên sân khấu, nghiêng đầu mỉm cười nhẹ. Orchids đáng sợ hoàn toàn biến mất.
Căn phòng im phăng phắc.
Bộp…bộp…
Tiếng vỗ tay của Uyên Nhi như đánh thức mọi người ra khỏi cơn mê. Tất cả sực tỉnh, tiếng vỗ tay lan dần và trở nên vô cùng nhiệt liệt. Những tiếng khen ngợi tuôn ra không dứt. Một Orchids kiêu hãnh và dã tâm tàn nhẫn hiện lên thật hoàn hảo.
Tập kịch bản trong tay Bảo Ngọc bị vò nát. Sự tức giận cố kìm nén dường như vượt quá mức cho phép, khiến những đường gân trên cổ cô ta căng lên như một dây đàn.
Minh Vy bước xuống sân khấu. Đôi mắt màu tím bình thản nhìn thẳng vào Bảo Ngọc, trong một thoáng, cô nàng thấy Minh Vy dường như nhếch môi cười nhạt.
Bảo Ngọc nghiến chặt răng.
“Trần Minh Vy, cậu muốn đối đầu với tôi sao?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.