Chương 24: Cùng một khung hình
Mây nhỏ
21/08/2023
Lúc hai người ăn xong định đứng dậy tính tiền thì có nhân viên cầm máy
ảnh đi tới, lịch sự ngỏ ý: " Cặp đôi đáng yêu này muốn chụp ảnh lưu niệm và treo trong khung ảnh của quán không ạ?"
"Chúng em không phải một cặp đâu ạ." - Thảo vội vàng giải thích.
Chàng trai nọ cúi đầu vẻ hụt hẫng, khoảng cách với lấy hai chữ "một đôi" thật sự còn quá xa, nhưng chắc chắn hiện thực này không phải để đánh gục mà là để cố gắng.
"À, cho mình xin lỗi, mình không biết điều đó." - Nhân viên lúng túng nhìn Hoàng, trong lòng cảm thấy không khỏi nuối tiếc, trông hai người rất hợp nhau, cậu thanh niên kia luôn nhìn cô gái rất ngọt ngào...
"Nhưng mà chụp một tấm cũng được."
Thảo nhìn về phía Hoàng để xem ý kiến cậu thế nào.
Tất nhiên ai đó sao nỡ từ chối, còn nhanh chân chạy sang ngồi cạnh người mình thích, cười toe toét "Mình sẵn sàng rồi."
"Ok, hai bạn xích lại chút xíu đi, đúng rồi đó. Khoan, khoan, bạn nam đặt một tay lên vai bạn nữ đi để vào đúng form ảnh. Cười tươi lên nào ~" - Nhân viên nhiệt tình chỉnh sửa cho hai người, như có thần giao cách cảm mà ngấm ngầm giúp đỡ chàng trai nào đó.
Hoàng hồi hộp đến mức thở mạnh hơn, cả người cứng đờ khi làn tóc đen mướt lướt trên các ngon tay lúc cậu chạm vào vai Thảo. Cậu lén nhìn phản ứng của Thảo, thấy cô không hề ghét bỏ khi bị chạm vào mới nhẹ nhõm đôi chút. Hoàng cố gắng cười tươi nhất có thể, nhưng không thành vì sự hỗn loạn của cảm xúc.
"Ờm...chụp lại tấm nữa nhé, tấm này bị nghiêng khung hình rồi. Bây giờ mình nói "kim", hai bạn nói "chi" để ghép thành từ nhé. Bắt đầu nha...1...2..3...kim..." - Nhân viên rất có trách nhiệm với công việc của mình, phải chụp đến khi bức hình đẹp mới thôi.
"Chi~~~." - Hai người đồng thanh nói và nở một nụ cười thật tươi.
Các "thủ tục " đã xong xuôi, hai người ra quầy lễ tân để tính tiền, đây là vấn đề gây nhức nhối nhất.
"Ấy, để mình trả cho." - Thảo vội giữ đôi tay đang đưa lên để quẹt mã chuyển khoản.
"Lần sau đi nhé, bạn thỏ." - Hoàng không có ý định dừng lại.
"Không!!! Mình cố tình mời cậu để bao cậu mà!" - Thảo nhất quyết từ chối.
"Có phú bà bao nuôi là vinh dự của mình. Nhưng mà để đó lần sau bao mình cái khác." - Hoàng cười cười, ấn nhẹ vào chán Thảo.
"Mình không biết cảm ơn cậu thế nào trong suốt thời gian qua, chỉ có thể nghĩ tới việc đưa cậu đi ăn, cách duy nhất mình có thể làm được..." - Thảo rũ mắt, buồn bã nói.
Chàng trai thấy vậy cũng không tranh giành với cô gái nhỏ nữa, bất lực tắt điện thoại: "Để lần sau mua nhiều kẹo kim cương hơn nữa cho bạn thỏ". Cậu nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc dỗ dành.
"Thế có phải nhanh không?" - Gương mặt buồn tủi khi nãy biến mất trong vòng một nốt nhạc.
"Ở đây đợi mình chút nhé, mình vào nhà vệ sinh."
Thấy được cái gật đầu của thiếu nữ Hoàng mới ngoảnh mặt bước đi.
Thay vì đi đến đích đã nói, cậu lựa chọn bước qua khu nhà vệ sinh, tiếp tục đi dọc đến cuối hành lang và rẽ trái vào phòng nghỉ của nhân viên.
Nhân viên hồi nãy đã chụp ảnh cho hai người đang sắp xếp đồ đạc, thấy có người đi vào vội vàng bỏ đồ trên tay xuống: "Xin chào ạ, bạn cần mình giúp gì không?"
"Em là người được anh chụp ảnh ở bàn số năm." - Hoàng lịch sự đáp.
"À à, mình nhớ rồi, bạn để quên gì sao? Hay muốn tìm nhà vệ sinh? "
"Em muốn xin...một tấm ảnh lúc nãy anh chụp, được không ạ?" - Hoàng dè dặt hỏi.
Loại nhân viên dùng để chụp là máy ảnh lấy liền tiện cho công việc nên Hoàng muốn nhân cơ hội để xin, may sao nhân viên chụp hai tấm.
Anh chàng nọ cũng chẳng keo kiệt gì cái này, lấy luôn cho Hoàng, còn không quên đùa một câu: "Lấy làm bùa phù hộ. Sau thành một cặp rồi đừng quên anh đây là được."
"Chắc chắn rồi ạ."
Hoàng nhìn bức ảnh, nhìn nụ cười như mặt trời nhỏ bên cạnh mình mà tình yêu cứ ngày càng dâng cao, gần như cậu chẳng thể nào dừng việc thích cô gái này dù đã qua nhiều năm liền.
***
Cuộc thi "My Love" mà "người người nhà nhà" đều mong đợi bắt đầu bước vào giai đoạn kịch tính nhất. Các cặp đôi đã có sản phẩm cho riêng mình nhờ vào nỗ lực của hai người và sự hỗ trợ của cả ban truyền thông. Hình ảnh, video và bài viết lần lượt được đăng lên page của trường, của hội học sinh và page riêng. Mọi người đều rục rịch vào các trang để xem, bàn luận vô cùng sôi nổi ở phần bình luận như thần dân hóng hớt. Có người đã vote ngay cho cặp đôi mình yêu thích, có người phải mời mới vote, có người thì vẫn đang lưỡng lự.
Ban truyền thông cũng sôi nổi không kém, gọi là hỗ trợ nhưng ai cũng đều mong rằng cặp đôi mình giúp đỡ sẽ thắng trong cuộc thi lần này.
"Vote đi vote đi, vote mạnh tay lên các anh em." - Bình đang hô hào để mọi người trong lớp sẽ bình chọn cho hai cặp đôi cậu yêu thích "Like và share nữa nhé."
Đúng là thanh niên tuổi đôi mươi có khác, chạy lên chạy xuống xem từng người một, hùng hục suốt mười lăm phút ra chơi không biết mệt. Lúc cậu chạy đến bàn của bạn thân để giục bạn vào vote thì thấy một cảnh tượng không tài nào quên được.
"Chúng em không phải một cặp đâu ạ." - Thảo vội vàng giải thích.
Chàng trai nọ cúi đầu vẻ hụt hẫng, khoảng cách với lấy hai chữ "một đôi" thật sự còn quá xa, nhưng chắc chắn hiện thực này không phải để đánh gục mà là để cố gắng.
"À, cho mình xin lỗi, mình không biết điều đó." - Nhân viên lúng túng nhìn Hoàng, trong lòng cảm thấy không khỏi nuối tiếc, trông hai người rất hợp nhau, cậu thanh niên kia luôn nhìn cô gái rất ngọt ngào...
"Nhưng mà chụp một tấm cũng được."
Thảo nhìn về phía Hoàng để xem ý kiến cậu thế nào.
Tất nhiên ai đó sao nỡ từ chối, còn nhanh chân chạy sang ngồi cạnh người mình thích, cười toe toét "Mình sẵn sàng rồi."
"Ok, hai bạn xích lại chút xíu đi, đúng rồi đó. Khoan, khoan, bạn nam đặt một tay lên vai bạn nữ đi để vào đúng form ảnh. Cười tươi lên nào ~" - Nhân viên nhiệt tình chỉnh sửa cho hai người, như có thần giao cách cảm mà ngấm ngầm giúp đỡ chàng trai nào đó.
Hoàng hồi hộp đến mức thở mạnh hơn, cả người cứng đờ khi làn tóc đen mướt lướt trên các ngon tay lúc cậu chạm vào vai Thảo. Cậu lén nhìn phản ứng của Thảo, thấy cô không hề ghét bỏ khi bị chạm vào mới nhẹ nhõm đôi chút. Hoàng cố gắng cười tươi nhất có thể, nhưng không thành vì sự hỗn loạn của cảm xúc.
"Ờm...chụp lại tấm nữa nhé, tấm này bị nghiêng khung hình rồi. Bây giờ mình nói "kim", hai bạn nói "chi" để ghép thành từ nhé. Bắt đầu nha...1...2..3...kim..." - Nhân viên rất có trách nhiệm với công việc của mình, phải chụp đến khi bức hình đẹp mới thôi.
"Chi~~~." - Hai người đồng thanh nói và nở một nụ cười thật tươi.
Các "thủ tục " đã xong xuôi, hai người ra quầy lễ tân để tính tiền, đây là vấn đề gây nhức nhối nhất.
"Ấy, để mình trả cho." - Thảo vội giữ đôi tay đang đưa lên để quẹt mã chuyển khoản.
"Lần sau đi nhé, bạn thỏ." - Hoàng không có ý định dừng lại.
"Không!!! Mình cố tình mời cậu để bao cậu mà!" - Thảo nhất quyết từ chối.
"Có phú bà bao nuôi là vinh dự của mình. Nhưng mà để đó lần sau bao mình cái khác." - Hoàng cười cười, ấn nhẹ vào chán Thảo.
"Mình không biết cảm ơn cậu thế nào trong suốt thời gian qua, chỉ có thể nghĩ tới việc đưa cậu đi ăn, cách duy nhất mình có thể làm được..." - Thảo rũ mắt, buồn bã nói.
Chàng trai thấy vậy cũng không tranh giành với cô gái nhỏ nữa, bất lực tắt điện thoại: "Để lần sau mua nhiều kẹo kim cương hơn nữa cho bạn thỏ". Cậu nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc dỗ dành.
"Thế có phải nhanh không?" - Gương mặt buồn tủi khi nãy biến mất trong vòng một nốt nhạc.
"Ở đây đợi mình chút nhé, mình vào nhà vệ sinh."
Thấy được cái gật đầu của thiếu nữ Hoàng mới ngoảnh mặt bước đi.
Thay vì đi đến đích đã nói, cậu lựa chọn bước qua khu nhà vệ sinh, tiếp tục đi dọc đến cuối hành lang và rẽ trái vào phòng nghỉ của nhân viên.
Nhân viên hồi nãy đã chụp ảnh cho hai người đang sắp xếp đồ đạc, thấy có người đi vào vội vàng bỏ đồ trên tay xuống: "Xin chào ạ, bạn cần mình giúp gì không?"
"Em là người được anh chụp ảnh ở bàn số năm." - Hoàng lịch sự đáp.
"À à, mình nhớ rồi, bạn để quên gì sao? Hay muốn tìm nhà vệ sinh? "
"Em muốn xin...một tấm ảnh lúc nãy anh chụp, được không ạ?" - Hoàng dè dặt hỏi.
Loại nhân viên dùng để chụp là máy ảnh lấy liền tiện cho công việc nên Hoàng muốn nhân cơ hội để xin, may sao nhân viên chụp hai tấm.
Anh chàng nọ cũng chẳng keo kiệt gì cái này, lấy luôn cho Hoàng, còn không quên đùa một câu: "Lấy làm bùa phù hộ. Sau thành một cặp rồi đừng quên anh đây là được."
"Chắc chắn rồi ạ."
Hoàng nhìn bức ảnh, nhìn nụ cười như mặt trời nhỏ bên cạnh mình mà tình yêu cứ ngày càng dâng cao, gần như cậu chẳng thể nào dừng việc thích cô gái này dù đã qua nhiều năm liền.
***
Cuộc thi "My Love" mà "người người nhà nhà" đều mong đợi bắt đầu bước vào giai đoạn kịch tính nhất. Các cặp đôi đã có sản phẩm cho riêng mình nhờ vào nỗ lực của hai người và sự hỗ trợ của cả ban truyền thông. Hình ảnh, video và bài viết lần lượt được đăng lên page của trường, của hội học sinh và page riêng. Mọi người đều rục rịch vào các trang để xem, bàn luận vô cùng sôi nổi ở phần bình luận như thần dân hóng hớt. Có người đã vote ngay cho cặp đôi mình yêu thích, có người phải mời mới vote, có người thì vẫn đang lưỡng lự.
Ban truyền thông cũng sôi nổi không kém, gọi là hỗ trợ nhưng ai cũng đều mong rằng cặp đôi mình giúp đỡ sẽ thắng trong cuộc thi lần này.
"Vote đi vote đi, vote mạnh tay lên các anh em." - Bình đang hô hào để mọi người trong lớp sẽ bình chọn cho hai cặp đôi cậu yêu thích "Like và share nữa nhé."
Đúng là thanh niên tuổi đôi mươi có khác, chạy lên chạy xuống xem từng người một, hùng hục suốt mười lăm phút ra chơi không biết mệt. Lúc cậu chạy đến bàn của bạn thân để giục bạn vào vote thì thấy một cảnh tượng không tài nào quên được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.