Chương 22: Hồ Ly tinh
Mây nhỏ
18/08/2023
Nếu ta nghĩ sẽ chẳng có bất ngờ gì xảy ra thì bất ngờ sẽ tìm đến.
Để buổi hẹn diễn ra suôn sẻ, Hoàng đã chuẩn bị từ rất sớm. Chải chuốt đầu tóc gọn gàng, là quần áo cho phẳng phiu, đánh bóng đôi giày, tất cả đều đâu vào đấy xong xuôi cả. Cậu nhìn đồng hồ, cuộc hẹn còn cách một tiếng, Hoàng định bụng sẽ đến trước đợi Thảo. Tuy nhiên, ngay khi vừa nghĩ sẽ đi luôn thì một cuộc điện thoại gọi tới - là bố, cậu chần chừ vài giây mới bắc máy.
"Alo ạ?"
"Sang nhà bà ăn cơm." - Người đàn ông ra lệnh.
"Ai ạ?" - Hoàng trả lời thờ ơ.
"Bà ngoại mày, mẹ ruột của mẹ Hương."
"Hình như bố nhầm rồi, con chỉ có một mẹ cũng như một bà ngoại."
"Thằng ranh! Sang đây nhanh, hôm nay giỗ cụ, mọi người đang chờ đấy." - Giọng trong loa truyền ra oang oang, cảm giác vừa tức tối vừa gầm gừ.
"Xin lỗi, hôm nay con có hẹn rồi."
"Gia đình quan trọng hơn hay cuộc hẹn của người ngoài quan trọng hơn?"
"Nếu con sang thắp nén hương thì bố sẽ bớt càm ràm đúng không? Hơn nữa, nếu bố không biết con hẹn ai thì đừng tự nhận định như vậy."
Dứt câu, Hoàng tắt máy ngay lập tức. Tâm trạng vui vẻ trước đó gần như dập tắt, bực bội, bất lực, khó chịu tích tụ ở tiếng thở dài. Nhưng chẳng có nhiều thời gian để Hoàng ngẫm nghĩ, cậu phi như bay ra ngoài để lấy xe, dùng tất cả sự điêu luyện và may mắn để đến nhà "bà ngoại" nhanh nhất có thể.
***
Tới nơi, bố mẹ và họ hàng đã tập trung đông đủ cả, ai nấy đều bận rộn nấu cơm nấu nước chuẩn bị làm lễ. Hoàng bước vào chào hỏi theo phép lịch sự, không có ý nán lại lâu nên cậu nhanh chóng đến gian thờ.
Có cô gái đang giúp mọi người bưng hoa quả lên bàn thờ, thấy Hoàng nhưng khác với thái độ ôn hòa của người lớn, cô gái chẳng mấy vui vẻ trước sự xuất hiện của cậu, khinh khỉnh nói: "Không đến còn tưởng chết ở đâu rồi?!"
Hoàng phớt lờ, thắp hai nén nhang cho hai cụ.
"Định ra mắt nhà ai à? Ăn mặc đẹp gớm." - Cô gái vẫn chẳng buông tha, tiếp tục châm chọc.
"Miễn sao không phải nơi này." - Hoàng lạnh nhạt liếc nhìn.
"Ở đây cũng chẳng có chỗ cho anh." - Lời lẽ tàn độc ấy được nói ra một cách nhẹ bẫng, chẳng cần suy nghĩ.
Sự ấm ức nghẹn đến cổ họng, nhưng Hoàng chỉ biết cuộn chặt tay thành nắm đấm, nhịn lại những lời muốn nói.
Chàng trai ra khỏi phòng thờ, đang định ra xe để đến điểm hẹn thì bố gọi giật lại: "Đi đâu? Vào phụ mọi người đi còn chuẩn bị làm lễ."
Trước khi trả lời, Hoàng đã gửi lời xin lỗi tới mọi người vì không tham gia vào bữa cơm của đại gia đình, cậu chẳng nói ra lý do, chỉ cúi đầu xin lỗi. Sau đó, chàng trai đối mặt thẳng thừng với bồ mình, trong mắt không gợn chút cảm xúc: "Con chỉ là người từ xa đến thăm, không có quan hệ gì ở đây nên không nhất thiết phải ở lại."
"Anh có thật sự là con của bố không vậy? Vô tâm quá thể, dứt ruột từ người khác à?" - Cô gái hồi nãy nói chen vào, thái độ rất gợi đòn.
"Tôi đã từng mong thế để không phải chung sống với những kẻ vô lễ." - Sự mỉa mai ấy gần như không thể đánh động tới Hoàng.
"Mày im! Ở đây có ai mắc nợ mày à? Ăn nói luyên thuyên! Đừng có mà được đà lần tới!!!" - Người đàn ông chỉ tay vào mặt Hoàng chửi xa xả.
"Hình như bố hơi nhầm, người được đà là kẻ đang trơ mặt ra kia kìa." - Chàng trai nhìn về phía cô gái đang nấp sau lưng bố, cuối câu hơi nâng giọng như đang cảnh cáo, chẳng hề sợ trước cơn phẫn nộ của người đàn ông nọ.
"Mày đừng tưởng ở đây mà tao không dám đánh mày."
Người đàn ông định nhào lên tẩn cậu con trai một trận, may mà được mọi người xung quanh cản lại khuyên nhủ.
"Mày tưởng mày lớn thêm một tuổi mà mày oai à?"
"Cũng không quá sai, vì con đủ tỉnh táo để nhìn rõ bộ mặt của mấy con hồ ly đang chui lủi trong nhà mình."
Hoàng bỏ lại một câu này rồi xoay người rời đi, mặc kệ sự hỗn loạn phía sau lưng mình.
***
Đúng mười một giờ Thảo có mặt tại nhà hàng đã hẹn, cô chưa vào vội mà rút điện thoại gọi cho Hoàng để xem đã đi chưa. Nhưng chưa để Thảo tìm số của cậu trong danh bạ, tiếng chuông cuộc gọi đến đã reo.
"Alo." - Thảo bắc máy.
"Mình đây, cậu vào ngồi đợi mình chút nhé, mình sẽ tới ngay đây." - Giọng Hoàng ở đầu dây bên kia có vẻ rất vội.
"Ok, cậu đi từ từ thôi, mình đợi được."
Cúp máy, cô gái lon ton vào quán và hỏi về chỗ của mình.
Hiện tại đang vào giờ cao điểm, cộng thêm hôm nay là cuối tuần nên ngoài đường xe cộ đông hơn thường ngày. Hơn nữa, khoảng cách từ nhà "bà ngoại" đến đường C là khá xa. Và con đường trở nên xa hơn bởi sự tắc nghẽn giao thông. Hoàng nhìn ngó phía trước, còn hẳn hàng xe dài đang nhúc nhích, muốn quay đầu đi đường khác cũng khó vì không có chỗ để lách, như vậy chẳng biết đến bao giờ mới có thể chui ra.
Trong lúc khẩn cấp thế này, Hoàng đã nghĩ ra đối sách. Nếu như nhớ không nhầm,đi thêm đoạn nữa có một quán cafe, có lẽ cậu sẽ gửi xe ở đấy và chạy bộ đến điểm hẹn, chỉ còn một quãng đường ngắn nữa thôi.
Nói là làm, Hoàng cố nhích xe mình tiến lên, nhưng vẫn mất hơn nửa tiếng để tới đích đầu tiên. Cậu để xe gọn vào một góc, sau khi kiểm tra độ an toàn, Hoàng nhanh chóng vắt chân lên cổ chạy.
Trong quán ăn, Thảo đợi lâu tới mức hai mắt díu lại vì vừa đói vừa buồn ngủ. Thật ra cô đã đi đi lại lại mấy vòng ngoài quán vì sợ bạn mình đã xảy ra chuyện, cô định gọi nhưng nghĩ chắc cậu ấy đang bận, không nên giục thì hơn, nhỡ đâu hoảng quá lại xảy ra chuyện thật. Nhưng đã hơn mười hai giờ trưa, Hoàng vẫn chưa xuất hiện, lần này Thảo sợ thật rồi! Cô mặc kệ đồ ăn đã xếp đầy trên bàn, lao ra ngoài lần nữa, một tay khác nhấn nút gọi.
Cửa quán mở ra, do đang chăm chú vào màn hình điện thoại nên Thảo không để ý có người bước vào, thế là cả hai đã va vào nhau. Cô chỉ đứng đến cằm người ấy, vì vậy thứ đập vào mắt là khuôn ngực lấp ló sau cổ áo sơ mi không cài hết cúc cùng với chiếc vòng bạc có mặt dây chuyền là nhẫn.
Chàng trai nọ cũng ngay lập tức giữ vai Thảo để cô không ngã ngửa ra đằng sau, hấp tấp hỏi: "Có bị đau không?"
Thảo ngẩng lên, là giọng nói dịu dàng quen thuộc ấy, khuôn mặt và đôi mắt luôn lo lắng ấy. Chỉ khác với mọi ngày một chút là kiểu tóc được vuốt keo gọn gàng, nhưng do tác động và mồ hôi nên thành nửa xõa nửa không. Áo sơ mi hơi xộc xệch, hơi thở gấp gáp vì chạy nhanh, có chút mướt mát cũng có chút quyến rũ, làm trái tim thiếu nữ đập nhanh hơn một chút.
"Mình...mình ổn. Còn cậu? Không sao chứ?" - Thảo sốt sắng hỏi.
"Xin lỗi cậu rất nhiều. Tự dưng ở nhà có việc đột xuất." - Hoàng vội giải thích.
"À, vấn đề thường gặp phải mà, không trách được." - Thảo né tránh ánh mắt, đứng thẳng người và dịch ra một chút để xua đi sự ngượng ngùng.
"Thật vui vì cậu không quát mình. Cậu đói rồi nhỉ? Mình vào ăn thôi."
Hoàng nắm nhẹ cổ tay của thiếu nữ dắt cô đi vào, không muốn để cô đứng nữa sẽ lả người.
Để buổi hẹn diễn ra suôn sẻ, Hoàng đã chuẩn bị từ rất sớm. Chải chuốt đầu tóc gọn gàng, là quần áo cho phẳng phiu, đánh bóng đôi giày, tất cả đều đâu vào đấy xong xuôi cả. Cậu nhìn đồng hồ, cuộc hẹn còn cách một tiếng, Hoàng định bụng sẽ đến trước đợi Thảo. Tuy nhiên, ngay khi vừa nghĩ sẽ đi luôn thì một cuộc điện thoại gọi tới - là bố, cậu chần chừ vài giây mới bắc máy.
"Alo ạ?"
"Sang nhà bà ăn cơm." - Người đàn ông ra lệnh.
"Ai ạ?" - Hoàng trả lời thờ ơ.
"Bà ngoại mày, mẹ ruột của mẹ Hương."
"Hình như bố nhầm rồi, con chỉ có một mẹ cũng như một bà ngoại."
"Thằng ranh! Sang đây nhanh, hôm nay giỗ cụ, mọi người đang chờ đấy." - Giọng trong loa truyền ra oang oang, cảm giác vừa tức tối vừa gầm gừ.
"Xin lỗi, hôm nay con có hẹn rồi."
"Gia đình quan trọng hơn hay cuộc hẹn của người ngoài quan trọng hơn?"
"Nếu con sang thắp nén hương thì bố sẽ bớt càm ràm đúng không? Hơn nữa, nếu bố không biết con hẹn ai thì đừng tự nhận định như vậy."
Dứt câu, Hoàng tắt máy ngay lập tức. Tâm trạng vui vẻ trước đó gần như dập tắt, bực bội, bất lực, khó chịu tích tụ ở tiếng thở dài. Nhưng chẳng có nhiều thời gian để Hoàng ngẫm nghĩ, cậu phi như bay ra ngoài để lấy xe, dùng tất cả sự điêu luyện và may mắn để đến nhà "bà ngoại" nhanh nhất có thể.
***
Tới nơi, bố mẹ và họ hàng đã tập trung đông đủ cả, ai nấy đều bận rộn nấu cơm nấu nước chuẩn bị làm lễ. Hoàng bước vào chào hỏi theo phép lịch sự, không có ý nán lại lâu nên cậu nhanh chóng đến gian thờ.
Có cô gái đang giúp mọi người bưng hoa quả lên bàn thờ, thấy Hoàng nhưng khác với thái độ ôn hòa của người lớn, cô gái chẳng mấy vui vẻ trước sự xuất hiện của cậu, khinh khỉnh nói: "Không đến còn tưởng chết ở đâu rồi?!"
Hoàng phớt lờ, thắp hai nén nhang cho hai cụ.
"Định ra mắt nhà ai à? Ăn mặc đẹp gớm." - Cô gái vẫn chẳng buông tha, tiếp tục châm chọc.
"Miễn sao không phải nơi này." - Hoàng lạnh nhạt liếc nhìn.
"Ở đây cũng chẳng có chỗ cho anh." - Lời lẽ tàn độc ấy được nói ra một cách nhẹ bẫng, chẳng cần suy nghĩ.
Sự ấm ức nghẹn đến cổ họng, nhưng Hoàng chỉ biết cuộn chặt tay thành nắm đấm, nhịn lại những lời muốn nói.
Chàng trai ra khỏi phòng thờ, đang định ra xe để đến điểm hẹn thì bố gọi giật lại: "Đi đâu? Vào phụ mọi người đi còn chuẩn bị làm lễ."
Trước khi trả lời, Hoàng đã gửi lời xin lỗi tới mọi người vì không tham gia vào bữa cơm của đại gia đình, cậu chẳng nói ra lý do, chỉ cúi đầu xin lỗi. Sau đó, chàng trai đối mặt thẳng thừng với bồ mình, trong mắt không gợn chút cảm xúc: "Con chỉ là người từ xa đến thăm, không có quan hệ gì ở đây nên không nhất thiết phải ở lại."
"Anh có thật sự là con của bố không vậy? Vô tâm quá thể, dứt ruột từ người khác à?" - Cô gái hồi nãy nói chen vào, thái độ rất gợi đòn.
"Tôi đã từng mong thế để không phải chung sống với những kẻ vô lễ." - Sự mỉa mai ấy gần như không thể đánh động tới Hoàng.
"Mày im! Ở đây có ai mắc nợ mày à? Ăn nói luyên thuyên! Đừng có mà được đà lần tới!!!" - Người đàn ông chỉ tay vào mặt Hoàng chửi xa xả.
"Hình như bố hơi nhầm, người được đà là kẻ đang trơ mặt ra kia kìa." - Chàng trai nhìn về phía cô gái đang nấp sau lưng bố, cuối câu hơi nâng giọng như đang cảnh cáo, chẳng hề sợ trước cơn phẫn nộ của người đàn ông nọ.
"Mày đừng tưởng ở đây mà tao không dám đánh mày."
Người đàn ông định nhào lên tẩn cậu con trai một trận, may mà được mọi người xung quanh cản lại khuyên nhủ.
"Mày tưởng mày lớn thêm một tuổi mà mày oai à?"
"Cũng không quá sai, vì con đủ tỉnh táo để nhìn rõ bộ mặt của mấy con hồ ly đang chui lủi trong nhà mình."
Hoàng bỏ lại một câu này rồi xoay người rời đi, mặc kệ sự hỗn loạn phía sau lưng mình.
***
Đúng mười một giờ Thảo có mặt tại nhà hàng đã hẹn, cô chưa vào vội mà rút điện thoại gọi cho Hoàng để xem đã đi chưa. Nhưng chưa để Thảo tìm số của cậu trong danh bạ, tiếng chuông cuộc gọi đến đã reo.
"Alo." - Thảo bắc máy.
"Mình đây, cậu vào ngồi đợi mình chút nhé, mình sẽ tới ngay đây." - Giọng Hoàng ở đầu dây bên kia có vẻ rất vội.
"Ok, cậu đi từ từ thôi, mình đợi được."
Cúp máy, cô gái lon ton vào quán và hỏi về chỗ của mình.
Hiện tại đang vào giờ cao điểm, cộng thêm hôm nay là cuối tuần nên ngoài đường xe cộ đông hơn thường ngày. Hơn nữa, khoảng cách từ nhà "bà ngoại" đến đường C là khá xa. Và con đường trở nên xa hơn bởi sự tắc nghẽn giao thông. Hoàng nhìn ngó phía trước, còn hẳn hàng xe dài đang nhúc nhích, muốn quay đầu đi đường khác cũng khó vì không có chỗ để lách, như vậy chẳng biết đến bao giờ mới có thể chui ra.
Trong lúc khẩn cấp thế này, Hoàng đã nghĩ ra đối sách. Nếu như nhớ không nhầm,đi thêm đoạn nữa có một quán cafe, có lẽ cậu sẽ gửi xe ở đấy và chạy bộ đến điểm hẹn, chỉ còn một quãng đường ngắn nữa thôi.
Nói là làm, Hoàng cố nhích xe mình tiến lên, nhưng vẫn mất hơn nửa tiếng để tới đích đầu tiên. Cậu để xe gọn vào một góc, sau khi kiểm tra độ an toàn, Hoàng nhanh chóng vắt chân lên cổ chạy.
Trong quán ăn, Thảo đợi lâu tới mức hai mắt díu lại vì vừa đói vừa buồn ngủ. Thật ra cô đã đi đi lại lại mấy vòng ngoài quán vì sợ bạn mình đã xảy ra chuyện, cô định gọi nhưng nghĩ chắc cậu ấy đang bận, không nên giục thì hơn, nhỡ đâu hoảng quá lại xảy ra chuyện thật. Nhưng đã hơn mười hai giờ trưa, Hoàng vẫn chưa xuất hiện, lần này Thảo sợ thật rồi! Cô mặc kệ đồ ăn đã xếp đầy trên bàn, lao ra ngoài lần nữa, một tay khác nhấn nút gọi.
Cửa quán mở ra, do đang chăm chú vào màn hình điện thoại nên Thảo không để ý có người bước vào, thế là cả hai đã va vào nhau. Cô chỉ đứng đến cằm người ấy, vì vậy thứ đập vào mắt là khuôn ngực lấp ló sau cổ áo sơ mi không cài hết cúc cùng với chiếc vòng bạc có mặt dây chuyền là nhẫn.
Chàng trai nọ cũng ngay lập tức giữ vai Thảo để cô không ngã ngửa ra đằng sau, hấp tấp hỏi: "Có bị đau không?"
Thảo ngẩng lên, là giọng nói dịu dàng quen thuộc ấy, khuôn mặt và đôi mắt luôn lo lắng ấy. Chỉ khác với mọi ngày một chút là kiểu tóc được vuốt keo gọn gàng, nhưng do tác động và mồ hôi nên thành nửa xõa nửa không. Áo sơ mi hơi xộc xệch, hơi thở gấp gáp vì chạy nhanh, có chút mướt mát cũng có chút quyến rũ, làm trái tim thiếu nữ đập nhanh hơn một chút.
"Mình...mình ổn. Còn cậu? Không sao chứ?" - Thảo sốt sắng hỏi.
"Xin lỗi cậu rất nhiều. Tự dưng ở nhà có việc đột xuất." - Hoàng vội giải thích.
"À, vấn đề thường gặp phải mà, không trách được." - Thảo né tránh ánh mắt, đứng thẳng người và dịch ra một chút để xua đi sự ngượng ngùng.
"Thật vui vì cậu không quát mình. Cậu đói rồi nhỉ? Mình vào ăn thôi."
Hoàng nắm nhẹ cổ tay của thiếu nữ dắt cô đi vào, không muốn để cô đứng nữa sẽ lả người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.