Hỗn Đản, Nói Không Với Cái Chết Sao!
Chương 12: Chương 12
Ngọa Tào Khoái Bát Hạ
07/11/2016
Đây đúng là một bước ngoặt chuyển biến thần kỳ.
Ngày đó, hội học sinh tiến hành sàng lọc chọn những tiết mục hay để biểu diễn. Tiết mục của lớp Sở Mặc được chủ tịch của hội học sinh nhận xét “có ý tưởng mới lạ—độc đáo—tình cảm”. Vì thế liền được một đường thông qua, hơn nữa còn được tuyển thẳng vào vòng chung kết.
Từ đó suy ra chủ tịch của hội học sinh chắc chắn cũng là một hủ nữ.
Duy chỉ có tiết mục ca múa bị bắt phải kết hợp giữa nhạc cổ đại và vũ đạo hiện đại.
Sở Mặc đảm đương trọng trách lớp phó văn nghệ, khi nhận được yêu cầu này liền tỏ vẻ bi thương sâu sắc.
Cuối cùng đứng ở bục giảng chà sát mấy viên phấn, không chỉ có đưa ra quyết định trọng yếu mà còn tự tạo hiệu ứng sương khói thu hút ánh nhìn mọi người.
— tùy tiện tìm một bài hát cổ đại nào đó rồi cứ thế ghép nhạc mà nhảy đi.
Cậu đã bảo là mình không phải là người am hiểu văn nghệ rồi mà ! ! !
Giữa trưa lại tới giờ ăn, Sở Mặc quyết định bao Trầm Dịch một bữa, cứ ăn chực hoài như thế khiến cậu cảm thấy có chút ngượng ngùng. . . . . . ( Loại chuyện như thế cũng dám nói ra! )
Sở Mặc tự mình dẫn Trầm Dịch tới một nhà hàng bán bánh sủi cảo gần đây. Sau đó, cậu gọi hai chén bánh sủi cảo, một chén là nhân thịt heo, còn một chén là nhân rau hẹ.
Sở Mặc đưa bánh sủi cảo thịt heo cho Trầm Dịch, “Hô ~ mau ăn, mau ăn, cửa hàng này bán bánh hương vị rất được! Chủ cửa hàng này từng mở một tiệm sủi cảo ở bên cạnh trường học trước đây của chúng ta, không ngờ ổng còn nhớ rõ hai chúng ta đó!”
“Ồ? Vậy à.” Trầm Dịch nâng mi, cúi đầu cắn một ngụm.”Ừm.”
Hắn hình như từng được nghe kể, nếu nhận lời thổ lộ sau đó mời lại đối phương ăn cái gì, cũng biểu hiện cho ý tứ thích đối phương?
Vì thế buổi ăn trưa lần này, Trầm Dịch ăn vô cùng cẩn thận.
Đương nhiên lại bị Sở Mặc ghét bỏ tư thế tao nhã của người nào đó.
Hiện tại là tình huống gì chứ?
Hẳn là như mỗ công đơn phương cho rằng mối quan hệ của hai người chắc chắn giờ là tình lữ quan hệ* .
*Tình lữ quan hệ : Tình cảm đến từ hai phía.
Hiện tại lại là tình huống gì nữa?
Tình huống chính là mỗ thụ cái gì cũng không biết mà ăn lấy ăn để những thứ trong truyền thuyết như mì sợi với bánh sủi cảo. . . . . .
Tuy rằng Trầm Dịch từ nhỏ đến lớn cũng không thích nói chuyện, lúc nào cũng lộ ra bộ mặt than, nhưng không có nghĩa là hắn thật sự là mặt than.
Được rồi, ngoại trừ thời điểm còn học ở cấp II bị Sở Mặc nghĩ hắn có bệnh tê liệt cơ mặt rồi kéo đến bệnh viện kiểm tra.
Trầm Dịch suy xét hôm nay là ngày tốt, liền quyết định đi mua một thứ để kỉ niệm.
À đúng rồi, vào sinh nhật hằng năm của mỗ thụ, hắn luôn mua quà cho Sở Mặc. Bây giờ thì nhân cơ hội này cũng nên đi lựa quà thôi.
Những năm gần đây, hắn vẫn giữ thói quen nhắn tin tới QQ của Sở Mặc, kể cả chyện mình nhận ra bản thân thích nam cũng nói cho Sở Mặc. Nhưng mà sau đó hắn mới phát hiện QQ của Sở Mặc vốn đã bị ăn cắp, hơn nữa việc cậu tạo một cái nick mới cũng chẳng hề hay biết.
Chỉ sau khi tham gia vào phòng chat của hội cos mới phát hiện ra.
Trầm Dịch à, cậu sao lại như thế ?! Sao lại chậm chạp trì độn như vậy chứ!
Còn những lời tâm sự thầm kín của cậu vốn đã nói cho ai nghe rồi ! ! !
Ngày đó, hội học sinh tiến hành sàng lọc chọn những tiết mục hay để biểu diễn. Tiết mục của lớp Sở Mặc được chủ tịch của hội học sinh nhận xét “có ý tưởng mới lạ—độc đáo—tình cảm”. Vì thế liền được một đường thông qua, hơn nữa còn được tuyển thẳng vào vòng chung kết.
Từ đó suy ra chủ tịch của hội học sinh chắc chắn cũng là một hủ nữ.
Duy chỉ có tiết mục ca múa bị bắt phải kết hợp giữa nhạc cổ đại và vũ đạo hiện đại.
Sở Mặc đảm đương trọng trách lớp phó văn nghệ, khi nhận được yêu cầu này liền tỏ vẻ bi thương sâu sắc.
Cuối cùng đứng ở bục giảng chà sát mấy viên phấn, không chỉ có đưa ra quyết định trọng yếu mà còn tự tạo hiệu ứng sương khói thu hút ánh nhìn mọi người.
— tùy tiện tìm một bài hát cổ đại nào đó rồi cứ thế ghép nhạc mà nhảy đi.
Cậu đã bảo là mình không phải là người am hiểu văn nghệ rồi mà ! ! !
Giữa trưa lại tới giờ ăn, Sở Mặc quyết định bao Trầm Dịch một bữa, cứ ăn chực hoài như thế khiến cậu cảm thấy có chút ngượng ngùng. . . . . . ( Loại chuyện như thế cũng dám nói ra! )
Sở Mặc tự mình dẫn Trầm Dịch tới một nhà hàng bán bánh sủi cảo gần đây. Sau đó, cậu gọi hai chén bánh sủi cảo, một chén là nhân thịt heo, còn một chén là nhân rau hẹ.
Sở Mặc đưa bánh sủi cảo thịt heo cho Trầm Dịch, “Hô ~ mau ăn, mau ăn, cửa hàng này bán bánh hương vị rất được! Chủ cửa hàng này từng mở một tiệm sủi cảo ở bên cạnh trường học trước đây của chúng ta, không ngờ ổng còn nhớ rõ hai chúng ta đó!”
“Ồ? Vậy à.” Trầm Dịch nâng mi, cúi đầu cắn một ngụm.”Ừm.”
Hắn hình như từng được nghe kể, nếu nhận lời thổ lộ sau đó mời lại đối phương ăn cái gì, cũng biểu hiện cho ý tứ thích đối phương?
Vì thế buổi ăn trưa lần này, Trầm Dịch ăn vô cùng cẩn thận.
Đương nhiên lại bị Sở Mặc ghét bỏ tư thế tao nhã của người nào đó.
Hiện tại là tình huống gì chứ?
Hẳn là như mỗ công đơn phương cho rằng mối quan hệ của hai người chắc chắn giờ là tình lữ quan hệ* .
*Tình lữ quan hệ : Tình cảm đến từ hai phía.
Hiện tại lại là tình huống gì nữa?
Tình huống chính là mỗ thụ cái gì cũng không biết mà ăn lấy ăn để những thứ trong truyền thuyết như mì sợi với bánh sủi cảo. . . . . .
Tuy rằng Trầm Dịch từ nhỏ đến lớn cũng không thích nói chuyện, lúc nào cũng lộ ra bộ mặt than, nhưng không có nghĩa là hắn thật sự là mặt than.
Được rồi, ngoại trừ thời điểm còn học ở cấp II bị Sở Mặc nghĩ hắn có bệnh tê liệt cơ mặt rồi kéo đến bệnh viện kiểm tra.
Trầm Dịch suy xét hôm nay là ngày tốt, liền quyết định đi mua một thứ để kỉ niệm.
À đúng rồi, vào sinh nhật hằng năm của mỗ thụ, hắn luôn mua quà cho Sở Mặc. Bây giờ thì nhân cơ hội này cũng nên đi lựa quà thôi.
Những năm gần đây, hắn vẫn giữ thói quen nhắn tin tới QQ của Sở Mặc, kể cả chyện mình nhận ra bản thân thích nam cũng nói cho Sở Mặc. Nhưng mà sau đó hắn mới phát hiện QQ của Sở Mặc vốn đã bị ăn cắp, hơn nữa việc cậu tạo một cái nick mới cũng chẳng hề hay biết.
Chỉ sau khi tham gia vào phòng chat của hội cos mới phát hiện ra.
Trầm Dịch à, cậu sao lại như thế ?! Sao lại chậm chạp trì độn như vậy chứ!
Còn những lời tâm sự thầm kín của cậu vốn đã nói cho ai nghe rồi ! ! !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.