Hỗn Đản, Nói Không Với Cái Chết Sao!
Chương 3: Chương 3
Ngọa Tào Khoái Bát Hạ
07/11/2016
“Bíp bíp” Loa thông báo nhỏ phía bên phải chớp động, là một lời mời xin vào phòng chat. Sở Mặc nhìn thấy avatar cùng với thông tin vạn năm không đổi của đối phương, khóe miệng vừa kéo, vừa hung hăng ấn vào nút [ từ chối ].
Chủ tịch – Hiểu Phong: A a a a a! ! ! Cứu tràng dễ nhìn ngày đó xin vào hội kìa a a a! ! ! Hoan nghênh! ! !
Chụp ảnh – Thuần Sắc: Tung hoa! . Hoan nghênh dễ nhìn! ! !
Tai nạn xe cộ ing- Tiểu Hắc: QAQ Hoan nghênh cứu tràng đẹp trai, tui yêu cậu !
Hồ yêu – Sở Mặc: TVT Tiểu Hắc, cái tên hỗn đản này! Ta muốn giết ngươi a a a a a a! ! ! ! [ dao nhỏ ]
Phó chủ tịch – Hiểu Nguyệt: Hoan nghênh anh đẹp trai ! Cảm ơn lần trước đã giúp đỡ bọn tui ! Sẽ hậu tạ sau!
Tạp vụ – Đại Hà: Hoan nghênh người mới!
Trầm cố ý -: Chào mọi người.
Sau đó, trong hội lại là một trận kinh động. Sở Mặc xem liền tạc mao, thế mà lại nhắm mắt làm ngơ, đóng phòng chat.
Cùng lúc đó, loa thông báo tin nhắn chớp chớp. Sở Mặc nheo mắt — mỗi lần chủ tịch chủ động tìm cậu để trò chuyện thì tuyệt đối không phải chuyện tốt!
Cam chịu số phận mở tin nhắn, quả nhiên. . . . . .
Hiểu Phong bất tàn nguyệt : Anh anh anh, Sở Mặc Mặc. . . . . .
Hiểu Phong bất tàn nguyệt : Oa, oa thực xin lỗi!
Hiểu Phong bất tàn nguyệt : Vừa rồi anh đẹp trai xin số di động của cậu !
Hiểu Phong bất tàn nguyệt : Tớ kích động quá liền cho luôn… anh anh anh /(ㄒoㄒ)/
~~Bắt đầu tạc mao _ Sở Mặc: . . . . . .
Bắt đầu tạc mao _ Sở Mặc: Sau khi khai giảng, tự mình tới nộp mạng cho ta.
Sau đó bực bội đóng QQ, Sở Mặc tạc mao: Phong Hiểu Tàn, ngươi tìm đường chết a a a a a! ! ! !
Di động mới mua bỗng dưng kêu vang không ngừng, hơn nữa lại là bản nhạc chuông sến súa mà Sở Mặc thiết lập.
Sở Mặc liếc dãy số hiện trên màn hình, càng bực bội hơn.
Cậu không bắt máy, mặc kệ di động cứ vang lên như vậy. Tiếng vang kéo dài vài phút sau, đối phương tựa hồ buông tha cho mà đổi thành gửi tin nhắn: “Sở Mặc, mở cửa.”
Sở Mặc sửng sốt, vọt tới trước cửa nhà mình rồi he hé mở ra, trước mắt cậu không phải Trầm Dịch thì còn là ai?
Mẹ Sở Mặc đeo tạp dề từ phòng bếp đi ra, vừa lau tay vừa phàn nàn: “Sở Mặc, con làm gì vậy ? Chuông cửa vang lâu như vậy mà không chịu mở cửa. Ơ? Trầm Dịch?! Con đã về nước rồi ?!!”
Trầm Dịch gật đầu, vẫn là vẻ mặt bình tĩnh — có lẽ, nói là mặt than thì hợp hơn.
Sở Mặc nhìn thấy phía sau Trầm Dịch là hai chiếc va-li, thắc mắc : “Hành lý này là sao? Chuyện gì xảy ra?”
“Nhà mới đang sửa sang, chuẩn bị chuyển đi. Ba tôi bảo tôi có thể đến nhà cậu ở tạm.” Sau đó nhìn quanh căn phòng nhỏ Sở Mặc thuê gần trường học.
————– có thể đến nhà cậu ở tạm.
Không đợi Sở Mặc tạc mao, mẹ Sở Mặc đã vui vẻ đón Trầm Dịch tiến vào, nhân tiện đá Sở Mặc một cước: “Xú tiểu tử, còn không mau đem hành lý vô cho người ta.”
Trầm Dịch, lão tử ****! ! !
Sở Mặc xách hai chiếc va-li, vẻ mặt bi phẫn đi theo sau vào phòng.
Cuối cùng, thương nghị đã quyết định. Mấy ngày tiếp theo, Trầm Dịch sẽ ngủ ở khách phòng*, Sở Mặc hảo hảo chiếu cố người ta.
*Khách phòng : Gian phòng dành riêng cho khách ở, khác với phòng khách.
Có thương nghị sao?! Hoàn toàn là do các người tự biên tự diễn quyết định hết!
Sở Mặc ôm nỗi hận gật đầu, ngại mẹ già ở đây nên không dám tạc mao.
Mẹ Sở Mặc vừa lòng gật đầu, “Mẹ phải đi rồi, đồ ăn mới vừa làm xong, các con ăn đi! Sở Mặc, tiểu tử con phải chiếu cố Trầm Dịch thật tốt, biết không?!”
Sau đó, Sở Mặc lại bị đá một cước.
Sở mẹ đi được một lúc sau, trong phòng khách chỉ còn hai người.
. . . . . . Im lặng.
“Lão tử đi lấy cho cậu chén đũa! Muốn ăn thì lấy trong tủ lạnh!” Sở Mặc không được tự nhiên mở miệng, đi vào phòng bếp cầm hai bộ chén đũa.
Trầm Dịch rửa sạch tay rồi ngồi ngay ngắn ở ghế dựa. Vẻ mặt nghiêm túc.
Đệt, chẳng lẽ người này ở nước ngoài lâu quá liền tính cầu nguyện trước khi ăn cơm?!
Sở Mặc rùng mình một cái.
Ăn cơm xong, Sở Mặc ở phòng bếp rửa chén, lâu lâu ngẫu nhiên liếc mắt nhìn Trầm Dịch đang dùng máy tính xách ở phòng khách.
Đế vương Viêm Lạc có thể vì hồ yêu Vũ Tử mà từ bỏ cả giang sơn. Tại sao cậu không muốn vì tôi mà từ bỏ xuất ngoại chứ ?
Sở Mặc rũ xuống ánh mắt, rồi sau đó cười tự giễu.
Ừ đã quên mất, cậu không thích con trai.
Chủ tịch – Hiểu Phong: A a a a a! ! ! Cứu tràng dễ nhìn ngày đó xin vào hội kìa a a a! ! ! Hoan nghênh! ! !
Chụp ảnh – Thuần Sắc: Tung hoa! . Hoan nghênh dễ nhìn! ! !
Tai nạn xe cộ ing- Tiểu Hắc: QAQ Hoan nghênh cứu tràng đẹp trai, tui yêu cậu !
Hồ yêu – Sở Mặc: TVT Tiểu Hắc, cái tên hỗn đản này! Ta muốn giết ngươi a a a a a a! ! ! ! [ dao nhỏ ]
Phó chủ tịch – Hiểu Nguyệt: Hoan nghênh anh đẹp trai ! Cảm ơn lần trước đã giúp đỡ bọn tui ! Sẽ hậu tạ sau!
Tạp vụ – Đại Hà: Hoan nghênh người mới!
Trầm cố ý -: Chào mọi người.
Sau đó, trong hội lại là một trận kinh động. Sở Mặc xem liền tạc mao, thế mà lại nhắm mắt làm ngơ, đóng phòng chat.
Cùng lúc đó, loa thông báo tin nhắn chớp chớp. Sở Mặc nheo mắt — mỗi lần chủ tịch chủ động tìm cậu để trò chuyện thì tuyệt đối không phải chuyện tốt!
Cam chịu số phận mở tin nhắn, quả nhiên. . . . . .
Hiểu Phong bất tàn nguyệt : Anh anh anh, Sở Mặc Mặc. . . . . .
Hiểu Phong bất tàn nguyệt : Oa, oa thực xin lỗi!
Hiểu Phong bất tàn nguyệt : Vừa rồi anh đẹp trai xin số di động của cậu !
Hiểu Phong bất tàn nguyệt : Tớ kích động quá liền cho luôn… anh anh anh /(ㄒoㄒ)/
~~Bắt đầu tạc mao _ Sở Mặc: . . . . . .
Bắt đầu tạc mao _ Sở Mặc: Sau khi khai giảng, tự mình tới nộp mạng cho ta.
Sau đó bực bội đóng QQ, Sở Mặc tạc mao: Phong Hiểu Tàn, ngươi tìm đường chết a a a a a! ! ! !
Di động mới mua bỗng dưng kêu vang không ngừng, hơn nữa lại là bản nhạc chuông sến súa mà Sở Mặc thiết lập.
Sở Mặc liếc dãy số hiện trên màn hình, càng bực bội hơn.
Cậu không bắt máy, mặc kệ di động cứ vang lên như vậy. Tiếng vang kéo dài vài phút sau, đối phương tựa hồ buông tha cho mà đổi thành gửi tin nhắn: “Sở Mặc, mở cửa.”
Sở Mặc sửng sốt, vọt tới trước cửa nhà mình rồi he hé mở ra, trước mắt cậu không phải Trầm Dịch thì còn là ai?
Mẹ Sở Mặc đeo tạp dề từ phòng bếp đi ra, vừa lau tay vừa phàn nàn: “Sở Mặc, con làm gì vậy ? Chuông cửa vang lâu như vậy mà không chịu mở cửa. Ơ? Trầm Dịch?! Con đã về nước rồi ?!!”
Trầm Dịch gật đầu, vẫn là vẻ mặt bình tĩnh — có lẽ, nói là mặt than thì hợp hơn.
Sở Mặc nhìn thấy phía sau Trầm Dịch là hai chiếc va-li, thắc mắc : “Hành lý này là sao? Chuyện gì xảy ra?”
“Nhà mới đang sửa sang, chuẩn bị chuyển đi. Ba tôi bảo tôi có thể đến nhà cậu ở tạm.” Sau đó nhìn quanh căn phòng nhỏ Sở Mặc thuê gần trường học.
————– có thể đến nhà cậu ở tạm.
Không đợi Sở Mặc tạc mao, mẹ Sở Mặc đã vui vẻ đón Trầm Dịch tiến vào, nhân tiện đá Sở Mặc một cước: “Xú tiểu tử, còn không mau đem hành lý vô cho người ta.”
Trầm Dịch, lão tử ****! ! !
Sở Mặc xách hai chiếc va-li, vẻ mặt bi phẫn đi theo sau vào phòng.
Cuối cùng, thương nghị đã quyết định. Mấy ngày tiếp theo, Trầm Dịch sẽ ngủ ở khách phòng*, Sở Mặc hảo hảo chiếu cố người ta.
*Khách phòng : Gian phòng dành riêng cho khách ở, khác với phòng khách.
Có thương nghị sao?! Hoàn toàn là do các người tự biên tự diễn quyết định hết!
Sở Mặc ôm nỗi hận gật đầu, ngại mẹ già ở đây nên không dám tạc mao.
Mẹ Sở Mặc vừa lòng gật đầu, “Mẹ phải đi rồi, đồ ăn mới vừa làm xong, các con ăn đi! Sở Mặc, tiểu tử con phải chiếu cố Trầm Dịch thật tốt, biết không?!”
Sau đó, Sở Mặc lại bị đá một cước.
Sở mẹ đi được một lúc sau, trong phòng khách chỉ còn hai người.
. . . . . . Im lặng.
“Lão tử đi lấy cho cậu chén đũa! Muốn ăn thì lấy trong tủ lạnh!” Sở Mặc không được tự nhiên mở miệng, đi vào phòng bếp cầm hai bộ chén đũa.
Trầm Dịch rửa sạch tay rồi ngồi ngay ngắn ở ghế dựa. Vẻ mặt nghiêm túc.
Đệt, chẳng lẽ người này ở nước ngoài lâu quá liền tính cầu nguyện trước khi ăn cơm?!
Sở Mặc rùng mình một cái.
Ăn cơm xong, Sở Mặc ở phòng bếp rửa chén, lâu lâu ngẫu nhiên liếc mắt nhìn Trầm Dịch đang dùng máy tính xách ở phòng khách.
Đế vương Viêm Lạc có thể vì hồ yêu Vũ Tử mà từ bỏ cả giang sơn. Tại sao cậu không muốn vì tôi mà từ bỏ xuất ngoại chứ ?
Sở Mặc rũ xuống ánh mắt, rồi sau đó cười tự giễu.
Ừ đã quên mất, cậu không thích con trai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.