Chương 20:
Bạch Nhật Phi Nha
02/04/2024
Lúc này chật kín người, có người Trần Miên biết, cũng có người cô không biết.
Mà nhân vật chính ngồi trên ghế sô pha, có một cô gái ngồi bên cạnh, bàn tay cầm bút đang phác thảo gì đó trên laptop.
Triệu Lị Lị: [Tớ đoán chắc là cậu không xem chat nhóm, không biết Lâm Lâm móc nối được quan hệ ở đâu ra, trà trộn được vào địa bàn của Thẩm Vực.]
Triệu Lị Lị: [Cậu nhìn trong hình đi, mặt Trần Nhân trắng bệch hết cả lên vì tức.]
Triệu Lị Lị: [Tuy rằng tớ cảm thấy Thẩm Vực rất cặn bã, nhưng con mẹ nó hả giận quá. Cô ta chỉ khoa tay múa chân với cậu là giỏi! Giả bộ nữ vương gì chứ? Ở chỗ của Thẩm Vực chẳng phải đến cái rắm cũng không dám thả à!]
Một lát sau, không đợi Trần Miên trả lời, cô ấy có chút tò mò hỏi Trần Miên: [Có phải cậu lại đi nuôi chó giúp người ta không?]
Lúc này Trần Miên mới trả lời: [Không, tớ ở nhà.]
Triệu Lị Lị: [Ồ, hôm nay không cần nuôi chó sao?]
Trần Miên: [Có lẽ là trong thời gian ngắn cũng không cần nữa.]
Cô cất điện thoại đi, đẩy cửa sổ ra.
Lúc ra khỏi cổng trường trời vẫn còn mưa, lúc này vẫn còn tiếp tục rơi.
Thím Trương dưới lầu đỗ xe ở bãi đậu xe, che dù, cúi lưng chui vào tòa nhà.
Đống rác mấy ngày nay không có ai đến thu, con mèo hoang nhảy lên gặm miếng xương cá rồi lại nhảy vào trong bụi cỏ.
Ngoài cửa, Tống Ngải vừa điều chỉnh bàn vừa cười lẩm bẩm một mình.
Cuộc sống này ấy mà, thật sự là chó má đúng không?
Đúng vậy.
Trần Miên lấy hộp chocolate được đóng gói tinh xảo từ trong ngăn kéo ra, sau đó ném vào thùng rác bên cạnh bàn học.
Dưới đáy hộp chocolate, là những đường nét màu đen uốn lượn được vẽ bằng bút dạ lộn xộn hoàn toàn không nhận ra là gì.
Trong căn phòng rộng rãi với rèm cửa được kéo ra.
Có người ôm cô, dỗ dành cô chống lên mặt bàn.
Anh nói, học sinh giỏi, không ghi lại khoảnh khắc này sao?
Anh ấn eo cô, gậy thịt của anh cắm vào trong cơ thể cô, làn váy đung đưa, cặp đùi trắng nõn bị bóp để lại vết đỏ.
Trần Miên vốn nên không vui, thế nhưng rất kỳ diệu, có lẽ là vì giọng nói trầm thấp dỗ dành của chàng trai quá dễ nghe, thế nên cô đã thật sự cầm bút lên, vẽ vài nét lên hộp chocolate đặt ở trên bàn.
Vào lúc tình dục tạm dừng, Thẩm Vực nhìn thoáng qua, hỏi cô: "Vẽ gì thế?"
Cô giống như không chút để ý trả lời: "Cậu."
Rối loạn lung tung, khó hiểu, cũng khó có thể thoát khỏi, là một mê cung uốn quanh hết vòng này tới vòng khác không thể thoát ra.
Đúng vậy, là Thẩm Vực tồn tại trong nhận thức của Trần Miên bấy lâu nay.
Trần Miên rất ít khi nằm mơ, đêm nay lại là ngoại lệ.
Có lẽ là nghe Tống Ngải nhắc tới mẹ.
Cô mơ thấy cái đêm sáu năm trước, Nguyễn Diễm Mai ôm cô, nói bên tai cô mẹ không còn cách nào khác.
Bà ta lựa chọn bước vào cuộc sống mới, để Trần Miên ở lại nơi tối tăm đầy bùn không có ánh mặt trời.
Trần Miên khó thở, yết hầu dường như bị bông chặn lại. Ngay lúc cô cảm giác như một giây sau sẽ bị chết vì cảm giác khô khốc đến đắng họng ấy, hình như đêm tối bị ai đó xé rách ra, ánh sáng của bầu trời lọt vào.
Mưa to như trút nước, đèn đường mơ hồ, thiếu niên đứng tại trạm xe buýt nhìn cô đang dính đầy nước bùn, vươn tay ra.
Trần Miên nhìn đôi bàn tay kia, nốt ruồi nhỏ màu sáng trên khớp ngón tay cái trông giống như một dấu thập phân còn sót lại trên đó.
Vừa định nắm lấy thì cô chợt bị đánh thức bởi tiếng động lớn ngoài cửa.
Chiếc điện thoại di động đặt cạnh gối hiển thị ba giờ sáng.
Ngoài cửa phòng vang lên tiếng chửi rủa của Trần Tống đang say khướt: “Để cái ghế ở chỗ này làm gì? Á!”
Không ai để ý đến ông ta, không khí yên tĩnh nhiễm phải mùi rượu của ông ta. Cách một bức tường hơi mỏng, hình như Trần Miên có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của Tống Ngải.
Cái miệng ác quỷ của Trần Tống phát ra tiếng: “A, con gái và vợ mình đều ở nhà, vậy mình nên đi tìm ai đây?”
Ông ta nói xong rồi cười ha ha không ngừng.
Cảm giác ngột ngạt trong giấc mơ xuyên qua tới hiện thực. Trần Miên muốn bật dậy khỏi giường, chuyển cái ghế chặn cửa phòng đã khóa trái nhưng cơ thể lại như bị dính vào ván giường, dường như tấm lưng cứng ngắc có con côn trùng nhỏ từ từ leo lên, gặm cắn da thịt của cô, hút cốt tủy của cô.
Tiếng bước chân ở phòng khách chợt gần chợt xa. Tiếng thở của Trần Tống rất nặng nề, như giáng từng cái tát lên trên mặt Trần Miên.
“Trần Miên…”
Rầm, rầm, rầm.
Tiếng phá cửa giống như sát nhân điên cuồng lấy búa đập vào chiếc gối bên cạnh Trần Miên trong đêm mưa.
Cô ôm chặt lấy mình co lại trong chăn, không dám phát ra một chút âm thanh nào, hàm răng cắn thật chặt mu bàn tay.
“Ngủ ngủ ngủ, sao lại không mở cửa, là bố này!”
Rầm, rầm, rầm.
“Tại sao lại khóa cửa! Trần Miên! Sao mày lại khóa cửa!”
Tiếng đạp và phá cửa cùng vang lên.
“À, bố quên mất, bố có chìa khoá mà…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.