Chương 30:
Bạch Nhật Phi Nha
02/04/2024
Triệu Lị Lị là bậc thầy trong việc lạc đề, cho dù có cách mười dặm cũng có thể lôi về được.
"Vừa nói tớ gần đây cậu ta có chơi cùng với Trần Nhân, có phải cậu ta nói với cậu không cho cậu chơi với Kiều Chi Vãn đúng không? Ngày hôm đó tớ nghe cậu ta nói Thẩm Vực lái xe chở Kiều Chi Vãn về, tớ còn tin, tưởng là thật nữa đấy. Nếu không phải lúc tớ quay lại tình cờ gặp lại người bạn trước khi phân ban, tớ còn không biết rằng cậu ta đang bịa chuyện đâu.”
Triệu Lị Lị cảm thấy mọi người xung quanh đều rất lợi hại.
Đầu tiên là lớp trưởng Trần Kha.
Thích Trần Miên, nhưng yêu mà không có được nên chạy đi tố cáo cô mang điện thoại di động.
Sau đó là Lâm Lâm ở bàn trước.
Cô ta thích Thẩm Vực nhưng kết quả không theo đuổi thành công, lại đi tung tin đồn khắp nơi.
Cô ấy có chút cảm khái gãi tóc, giọng điệu nghe có vẻ bối rối: "Liệu có thể có chút bình thường được không? Mọi người đều đang muốn làm gì vậy?"
Cái danh đào hoa của Thẩm Vực không phải là chuyện ngày một ngày hai rồi.
Bọn họ nói đủ thứ chuyện về anh, nói anh thay bạn gái còn nhanh hơn thay quần áo, thậm chí còn có nhiều chuyện bất hợp lý hơn nữa, còn có người nói anh đã khiến người ta có thai rồi đưa con gái người ta đi phá thai.
Chỉ những vụ bê bối này thôi đã có thể biên soạn được thành một cuốn tiểu thuyết máu chó* rồi.
*Tình tiết quá ngớ ngẩn, phi logic, khiến độc giả ức chế. Những tình tiết thừa thãi, trái luân thường đạo lý đều được gọi là “cẩu huyết” hay máu chó.
Trần Miên mở sách ra, thấp giọng trả lời sự nghi ngờ của Triệu Lị Lị.
“Chỉ cần đợi đến khi đếm ngược đến kỳ thi tuyển sinh đại học biến thành ba mươi ngày thôi là được rồi.”
Khi đó, sẽ không còn ai có thời gian quan tâm đến những chuyện tình cảm này nữa, nỗi bi thương mỗi người đi một ngả cũng sẽ bị giam giữ lại dưới áp lực của kỳ thi tuyển sinh đại học.
Các nhân vật của trường dù nổi tiếng đến đâu cũng không thể so sánh được với điểm số trên đề thi hàng tháng.
Tin đồn sẽ không dừng lại ở những người khôn ngoan, chúng sẽ chỉ dừng lại ở những sự kiện có ảnh hưởng đến bản thân mình.
Việc Trần Miên tái tham gia cuộc thi viết văn còn gây xôn xao lớn hơn việc cô bị ghi lỗi, sau khi Trần Kha biết được tin tức từ chỗ giáo viên, anh ta đứng ở cửa lớp, nhìn chằm chằm vào Trần Miên, trong ánh mắt ngoại trừ sự kinh ngạc ra, còn ẩn giấu thứ gì khác nữa.
Bọn nam sinh trong lớp từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy lớp trưởng đứng ở cửa thì có chút hiếu kỳ: "Bây giờ lớp trưởng đã trở thành thần giữ cửa rồi à?"
Trong năm lớp 12 ảm đạm, mỗi ngày chỉ có sách và bài thi thử, một trò đùa có thể khiến cả một nhóm người phá lên cười, tiếp theo là một cuộc trò chuyện lan man không điểm dừng, thậm chí có phần không đầu không đuôi, giống như đang gây chuyện với Trần Kha ở ngoài cửa vậy, móc vai anh ta để giết thời gian giữa các tiết.
Triệu Lị Lị ngẩng đầu khỏi cánh tay, không thể ngủ được vì sự náo động ở cửa lớp, cáu kỉnh nói: "Ồn chết đi được, bọn họ đang làm…"
Còn chưa kịp nói xong, đôi mắt cô ấy đã mở to vì diễn biến bất ngờ.
Ở khung cửa sổ đột nhiên xuất hiện một nhóm nam sinh cao lớn khác, khi đi ngang qua cửa lớp thì dừng lại.
Những lời nói còn chưa dứt, bọn họ đã cao giọng, hỏi bằng giọng xác nhận với những người đi chung của mình: "Nhìn xem đây là ai, đây không phải là lớp trưởng lớp xã hội đã đi tố cáo với giáo viên đó sao?"
"Đúng vậy đó, tại sao không ở chỗ giáo viên làm thần mách lẻo mà lại ở đây làm Hao thiên khuyển* rồi?" Nói xong, người đó tự ngẫm nghĩ, cảm thấy câu này mình nói khá có trình độ, đụng vào vai bạn cùng lớp và hỏi: "Thế nào? Ngữ văn của tôi đã tiến bộ hơn rồi đúng không?"
*Hao thiên khuyển: là một con chó mực của Nhị lang thần Dương Tiễn trong thần thoại Trung Hoa. Cũng đã từng được nhắc trong Tây du ký.
Bốn năm nam sinh cao lớn đi theo phía sau cũng cười hùa nói: "Tiến bộ cái khỉ gì." Còn nói: "Cậu nhìn xem sắc mặt của lớp trưởng đã rất khó coi rồi, chắc là cậu ta muốn đánh nhau với chúng ta đó."
Theo lý mà nói, loại chuyện này thường sẽ là lớp mình bênh lớp mình, nói lớp trưởng của lớp mình cũng giống như là tát vào mặt mình một bạt tai vậy, trên sân bóng rổ cũng là như vậy, cho nên những người khác mới tiến lên giúp đỡ, nhưng lần này lại có chút không giống, thông tin trong lời nói của những người này khiến bọn họ sững sờ.
Sau đó bọn họ phản ứng lại, có chút không dám tin nói: "Chết tiệt, lớp trưởng cậu đã đi tố cáo à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.