Chương 36:
Bạch Nhật Phi Nha
02/04/2024
Trước khi ra khỏi nhà vệ sinh, Trần Miên còn buông lời tàn nhẫn với Thẩm Vực: “Đây là vệ sinh nữ, nếu người khác thấy cậu đi ra từ đây…”
Không nói tiếp, nửa câu sau định nói là cậu xong đời, chết chắc rồi, xui xẻo linh tinh gì đó.
Cô cảm thấy mình nói không có sức uy hiếp nên lập tức dừng lại.
Thẩm Vực cũng không để ý, anh cười, lấy khăn giấy lau nước trên cằm: “Cứ nói bạn học Trần thấy tôi chơi bóng vất vả, mời tôi uống nước.”
Giọng điệu anh cà lơ phất phơ, đứng dựa vào tường, vo khăn giấy rồi ném vào thùng rác, ném xong anh tùy ý vò qua mái tóc
Tính cách cứng rắn thì tóc cũng cứng, Thẩm Vực thuộc loại này, anh thường xuyên đi cắt tóc, anh dẫn Trần Miên đến đó cùng một lần, lúc ấy Trần Miên thấy nhàm chán nên ôm máy tính bảng Thẩm Vực đưa cho mình để xem phim, xem xong một tập, Thẩm Vực cũng cắt tóc xong.
Nhìn rất hoang dã, mặc hoodie trắng đơn giản và quần dài màu đen, khí chất học sinh trên người cũng nhạt đi.
Người đàn ông cao 1m88 đứng đó, thấy Trần Miên mãi không ngẩng đầu lên, hơi không vui mà thu máy tính bảng, nắm tay cô kéo người dậy: “Được đấy, tôi trả tiền để cậu đi cắt tóc cùng tôi, mà cậu lại trốn.”
Lúc ấy đang là mùa hè, vì trời nắng chói chang nên xung quanh không có ai, Thẩm Vực không bảo tài xế đợi ở ngoài, nên anh vào Trần Miên đứng ở ven đường đợi taxi.
Khi đó cũng giống như bây giờ, nhìn ánh mắt tức giận của cô, anh lại nở nụ cười, nâng cằm hỏi cô: “Có được không, bạn học Trần.”
Trần Miên đưa tay sờ tóc anh.
Đã rất dài, lúc trước chạm vào thì bị đâm, nhưng bây giờ đã dài đến lông mày, kiểu tóc khác như thay đổi cả tính cách của Thẩm Vực. Khi còn ngắn trông không giống học sinh ngoan nên khi anh nói chuyện không mang đến thiện cảm, có cảm giác như nếu có thêm phông nền thì sẽ thành badboy phóng túng.
Bây giờ lại vô cùng giống học trò ngoan, chỉ cần cầm micro là có thể bàn về thiếu niên năm tốt dưới quốc kỳ.
Anh còn đang nén giận, vừa rồi Trần Miên đứng đó nhìn anh tự xử, Thẩm Vực bảo cô kêu hai tiếng, Trần Miên lại đẩy cửa muốn đi ra ngoài, nhưng tay đã bị giữ chặt, kéo vào ngực, bắn ra váy cô.
Hai người chỉnh trang lại rồi mới mặc bộ đồ học trò ngoan rồi đẩy cửa ra ngoài.
Trần Miên cố ý không rửa tay mà đã sờ tóc anh, để trả thù.
Thẩm Vực biết hết, cũng không so đo, chỉ đứng đó nhìn cô: “Cậu vuốt ve chó à?”
Bầu không khí lúc này lại rất hài hòa, bầu không khí hiếm có được khi không có tiền làm chủ.
Mỗi lần Thẩm Vực thỏa mãn dục vọng xong, đều dễ nói chuyện.
Trần Miên không hé răng, vặn vòi nước rồi từ từ rửa tay.
Thẩm Vực dựa vào bồn rửa tay nghe tiếng cô rửa tay, anh lấy điện thoại từ trong túi ra, vừa đọc tin nhắn vừa hỏi cô: “Cậu có muốn lấy lại điện thoại bị tịch thu không?”
Trần Miên nghĩ một lúc rồi hỏi ngược lại: “Trần Nhân muốn không?”
Ai cũng biết đó không phải điện thoại của cô, bị tịch thu thì Trần Miên cũng không quan tâm, Trần Nhân không vội thì thôi, cô vội làm gì.
“Sao tôi biết được, tôi đang hỏi cậu.”
“Ồ, ý của tôi là cậu cứ đi hỏi cậu ta.”
Trần Miên khía vòi nước, lại lấy khăn giấy lau tay, rồi ném vào thùng rác, thấy Thẩm Vực còn đứng đó, cô hỏi anh: “Thẩm Vực, hôm nay không đưa tiền à?”
Trong điện thoại, Du Hoài còn đang chúc mừng sinh nhật anh.
Người trong nhóm chat bắt đầu tag anh như điên.
Thẩm Vực trả lời Du Hoài rồi cất điện thoại vào túi áo.
Nghe Trần Miên nói lời này, anh cười, cũng không hạ giọng mà trả lời: “Lần sau cậu phục vụ tôi thì hẵng nói câu này.”
Lời nói rất ái muội, cảnh tượng trong phòng vệ sinh cách vách lại hiện lên trong đầu cô như bong bóng.
Phục vụ như Thẩm Vực là không có khả năng.
Những lần hai người dây dưa trên giường, Trần Miên chưa bao giờ dùng miệng làm cho anh, Thẩm Vực cũng không yêu cầu.
Dường như không quá để ý đến vấn đề này, cùng lắm cũng chỉ dỗ dành Trần Miên dùng tay giúp anh.
Trần Miên im lặng ngẩng đầu lên lườm anh, trên mặt như có chữ: Cậu nằm mơ.
Trong nhà ăn cách đó không xa, học sinh ăn uống xong đi qua hành lang, có thể nghe được tiếng nói chuyện.
Trần Miên nhấc chân muốn rời đi, Thẩm Vực lại đưa tay chặn đường cô.
Bàn tay đang cản cô vừa rồi còn làm càn trong cơ thể cô, vẫn còn dính bọt nước sau khi rửa tay.
Thẩm Vực không nói gì, nhưng không cho cô đi.
Trần Miên nhìn hành động của anh mà hiểu ra ý đồ.
Quả bóng rổ ném ở sân vận động đã làm bại lộ tâm tư của Thẩm Vực trước mặt Trần Miên: Anh lười giả vờ.
Không nói tiếp, nửa câu sau định nói là cậu xong đời, chết chắc rồi, xui xẻo linh tinh gì đó.
Cô cảm thấy mình nói không có sức uy hiếp nên lập tức dừng lại.
Thẩm Vực cũng không để ý, anh cười, lấy khăn giấy lau nước trên cằm: “Cứ nói bạn học Trần thấy tôi chơi bóng vất vả, mời tôi uống nước.”
Giọng điệu anh cà lơ phất phơ, đứng dựa vào tường, vo khăn giấy rồi ném vào thùng rác, ném xong anh tùy ý vò qua mái tóc
Tính cách cứng rắn thì tóc cũng cứng, Thẩm Vực thuộc loại này, anh thường xuyên đi cắt tóc, anh dẫn Trần Miên đến đó cùng một lần, lúc ấy Trần Miên thấy nhàm chán nên ôm máy tính bảng Thẩm Vực đưa cho mình để xem phim, xem xong một tập, Thẩm Vực cũng cắt tóc xong.
Nhìn rất hoang dã, mặc hoodie trắng đơn giản và quần dài màu đen, khí chất học sinh trên người cũng nhạt đi.
Người đàn ông cao 1m88 đứng đó, thấy Trần Miên mãi không ngẩng đầu lên, hơi không vui mà thu máy tính bảng, nắm tay cô kéo người dậy: “Được đấy, tôi trả tiền để cậu đi cắt tóc cùng tôi, mà cậu lại trốn.”
Lúc ấy đang là mùa hè, vì trời nắng chói chang nên xung quanh không có ai, Thẩm Vực không bảo tài xế đợi ở ngoài, nên anh vào Trần Miên đứng ở ven đường đợi taxi.
Khi đó cũng giống như bây giờ, nhìn ánh mắt tức giận của cô, anh lại nở nụ cười, nâng cằm hỏi cô: “Có được không, bạn học Trần.”
Trần Miên đưa tay sờ tóc anh.
Đã rất dài, lúc trước chạm vào thì bị đâm, nhưng bây giờ đã dài đến lông mày, kiểu tóc khác như thay đổi cả tính cách của Thẩm Vực. Khi còn ngắn trông không giống học sinh ngoan nên khi anh nói chuyện không mang đến thiện cảm, có cảm giác như nếu có thêm phông nền thì sẽ thành badboy phóng túng.
Bây giờ lại vô cùng giống học trò ngoan, chỉ cần cầm micro là có thể bàn về thiếu niên năm tốt dưới quốc kỳ.
Anh còn đang nén giận, vừa rồi Trần Miên đứng đó nhìn anh tự xử, Thẩm Vực bảo cô kêu hai tiếng, Trần Miên lại đẩy cửa muốn đi ra ngoài, nhưng tay đã bị giữ chặt, kéo vào ngực, bắn ra váy cô.
Hai người chỉnh trang lại rồi mới mặc bộ đồ học trò ngoan rồi đẩy cửa ra ngoài.
Trần Miên cố ý không rửa tay mà đã sờ tóc anh, để trả thù.
Thẩm Vực biết hết, cũng không so đo, chỉ đứng đó nhìn cô: “Cậu vuốt ve chó à?”
Bầu không khí lúc này lại rất hài hòa, bầu không khí hiếm có được khi không có tiền làm chủ.
Mỗi lần Thẩm Vực thỏa mãn dục vọng xong, đều dễ nói chuyện.
Trần Miên không hé răng, vặn vòi nước rồi từ từ rửa tay.
Thẩm Vực dựa vào bồn rửa tay nghe tiếng cô rửa tay, anh lấy điện thoại từ trong túi ra, vừa đọc tin nhắn vừa hỏi cô: “Cậu có muốn lấy lại điện thoại bị tịch thu không?”
Trần Miên nghĩ một lúc rồi hỏi ngược lại: “Trần Nhân muốn không?”
Ai cũng biết đó không phải điện thoại của cô, bị tịch thu thì Trần Miên cũng không quan tâm, Trần Nhân không vội thì thôi, cô vội làm gì.
“Sao tôi biết được, tôi đang hỏi cậu.”
“Ồ, ý của tôi là cậu cứ đi hỏi cậu ta.”
Trần Miên khía vòi nước, lại lấy khăn giấy lau tay, rồi ném vào thùng rác, thấy Thẩm Vực còn đứng đó, cô hỏi anh: “Thẩm Vực, hôm nay không đưa tiền à?”
Trong điện thoại, Du Hoài còn đang chúc mừng sinh nhật anh.
Người trong nhóm chat bắt đầu tag anh như điên.
Thẩm Vực trả lời Du Hoài rồi cất điện thoại vào túi áo.
Nghe Trần Miên nói lời này, anh cười, cũng không hạ giọng mà trả lời: “Lần sau cậu phục vụ tôi thì hẵng nói câu này.”
Lời nói rất ái muội, cảnh tượng trong phòng vệ sinh cách vách lại hiện lên trong đầu cô như bong bóng.
Phục vụ như Thẩm Vực là không có khả năng.
Những lần hai người dây dưa trên giường, Trần Miên chưa bao giờ dùng miệng làm cho anh, Thẩm Vực cũng không yêu cầu.
Dường như không quá để ý đến vấn đề này, cùng lắm cũng chỉ dỗ dành Trần Miên dùng tay giúp anh.
Trần Miên im lặng ngẩng đầu lên lườm anh, trên mặt như có chữ: Cậu nằm mơ.
Trong nhà ăn cách đó không xa, học sinh ăn uống xong đi qua hành lang, có thể nghe được tiếng nói chuyện.
Trần Miên nhấc chân muốn rời đi, Thẩm Vực lại đưa tay chặn đường cô.
Bàn tay đang cản cô vừa rồi còn làm càn trong cơ thể cô, vẫn còn dính bọt nước sau khi rửa tay.
Thẩm Vực không nói gì, nhưng không cho cô đi.
Trần Miên nhìn hành động của anh mà hiểu ra ý đồ.
Quả bóng rổ ném ở sân vận động đã làm bại lộ tâm tư của Thẩm Vực trước mặt Trần Miên: Anh lười giả vờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.