Chương 41:
Bạch Nhật Phi Nha
02/04/2024
Vào một đêm như thế này, mặc bộ đồ ngủ của anh, để lộ đôi chân, lại không biết bản thân mình hấp dẫn anh tới mức nào, lại còn nhìn anh bằng đôi mắt hạnh nhân trong veo.
Nhất thời Thẩm Vực hơi mất tập trung, đưa tay che ánh mắt cô, giọng nói hơi khàn.
“Có thể đừng chọc ghẹo không?”
Nhưng giọng nói của người châm lửa kia lại nhẹ nhàng, ngọt ngào như hương vị của kẹo đường, lông mi khẽ lướt qua lòng bàn tay anh.
Hỏi anh: “Tôi chỉ muốn hỏi cậu, có muốn cùng nhau làm bài tập về nhà không.”
“…”
Thẩm Vực liền bật cười, giọng nói của thiếu niên mang theo sắc dục không hề che giấu, tiến lên một bước, đem người đặt trước bàn ăn.
Dục vọng dán chặt lên phần bụng dưới của cô, vô cùng thẳng thắn ném ra một câu: “Làm bài tập cái rắm, bây giờ tôi chỉ muốn ngủ với cậu.”
Kết quả, hai người vẫn đến trước bàn học, mỗi người một cây viết, một tờ giấy, hồn nhiên làm bài kiểm tra dưới ánh đèn.
Thẩm Vực đang giải đề bỗng cảm thấy khá mắc cười: “Nửa đêm nửa hôm tôi đưa một cô gái về nhà, tắm ở nhà tôi, mặc quần áo của tôi, cuối cùng còn cùng tôi làm bài kiểm tra, bị đồn ra ngoài cậu đoán xem người khác sẽ nói thế nào?”
Trần Miên đang làm kiểm tra môn toán, còn đang nhìn đề tập trung suy nghĩ, nghe thấy Thẩm Vực hỏi như vậy, cô lập tức suy nghĩ một lúc, trả lời nói: “Chắc sẽ nói cậu lương thiện.”
“Không phải sẽ nói tôi trăng hoa sao?”
“Đó là trước khi tôi làm bài tập cùng với cậu.”
Trần Miên sửa lời anh một cách nhẹ nhàng: “Bây giờ cậu đang lương thiện đó.”
Đi, quá xa rồi.
Thẩm Vực nhìn cô một cái, cũng không hiểu bây giờ việc người khác xin gì được nấy giống như bản thân đang bị trúng tà rốt cuộc ở đâu ra, bài tập cũng không làm xong, sự nhiệt huyết bình thản trước mọi người cũng không giữ nổi nữa, anh tựa lưng vào ghế, ngừng xoay bút trên bàn.
“Làm bài tập với cậu thì lương thiện, vậy cậu có thể đi thẳng đến nhà tù học giáo dục phổ cập nhé.”
“…” Làm Trần Miên đơ người ra ngay lập tức.
Cả buổi cũng không tìm được câu nào để đáp trả, cuối cùng ngước mắt nhìn anh một cái, giọng điệu khá ngoan ngoãn: “Ồ, cũng được.”
Nói xong lập tức đưa qua chỗ Thẩm Vực một số câu, chỉ đầu bút vào câu hỏi phụ của đề lớn vừa rồi.
“Trước khi vào nhà tù, có thể nói cho tôi biết câu này làm thế nào không?”
Lúc Du Hoài gọi điện thoại cho Thẩm Vực, Thẩm Vực vừa giải thích xong một đề, cậu ấm đang ngồi trên ghế, nhắm mắt lại, cũng không biết đang nghĩ gì, ngược lại cô gái bên cạnh cũng không ngừng làm bài, dường như chuyện tối nay đã bước sang trang khác, không có ảnh hưởng gì vậy.
Thẩm Vực nghe máy, Du Hoài ở đầu dây bên kia nói với anh, Trần Kha trở về rồi, kết quả là đang đi được nửa đường thì gặp Trần Nhân và mấy chị em đi dạo, Trần Nhân thấy Trần Kha đi cùng bọn họ lập tức truy hỏi có chuyện gì, người trong đám đông lẹ miệng đã nói hết với Trần Nhân, kết quả Trần Nhân bất lực, nói một câu Trần Miên được lắm.
Nghe có vẻ là chuyện nhỏ, nhưng từ nhỏ đến lớn Du Hoài và Trần Nhân là thanh mai trúc mã, đối với chút bản lĩnh đó của Trần Nhân cũng biết rất rõ, trước giờ đều là thùng rỗng kêu to, lúc tiểu học chửi nhau với người khác cũng hét đến mức giống như muốn dỡ nhà vậy, cuối cùng cũng chỉ là giận dữ kéo dây cột tóc của người ta nhưng vẫn cảm thấy bản thân rất vĩ đại.
Nhưng không ngăn được sự hiếu kỳ của Du Hoài, đặc biệt là sự hiếu kỳ về chuyện của Thẩm Vực, anh ta gọi đến chỉ để nghe thử động tĩnh ở đầu dây bên đó, là sự yên tĩnh, ngoài ra không có gì khác ngoài tiếng hơi thở của Thẩm Vực.
Đột nhiên Du Hoài thấy kỳ lạ, đó là Trần Miên đấy? Cái tên Thẩm Vực đó đưa người ta về nhà mà không làm gì thì sao là tính cách của anh?
Anh ta nghĩ như vậy lập tức hỏi luôn: “Sao không nghe thấy tiếng của em gái Trần vậy?”
Thẩm Vực nghe máy cũng không trốn tránh Trần Miên, trực tiếp mở lo lớn rồi đưa điện thoại về phía Trần Miên, cười như không cười: “Lên tiếng đi.”
Trần Miên dừng bút, ánh mắt có hơi cạn lời, mặt cũng viết đầy chữ: Có trẻ con quá không vậy.
Thẩm Vực không ngừng kéo mái tóc dài có hơi rối của cô: “Lên tiếng đi em gái.”
Du Hoài ở đầu dây bên kia nghe lời tán tỉnh, chỉ nói một tiếng, mẹ kiếp.
Anh ta cười mắng Thẩm Vực: “Có phải người không vậy? Tôi trốn trong nhà vệ sinh truyền tin cho cậu đó, Trần Nhân còn đang ở bên ngoài chặn tôi, mẹ kiếp cậu cho tôi nghe mấy cái này, có làm được không vậy?”
Thẩm Vực bắt chước giọng điệu của Du Hoài để chọc tức Trần Miên: “Nghe thấy không, có được không vậy.”
Trần Miên im lặng mấy giây, sau đó khẽ nói: “Thẩm Vực là được nhất.”
Du Hoài: “Mẹ kiếp, cúp máy đây.”
Sau khi cúp máy cái bụp, ánh mắt Thẩm Vực mang theo ý cười.
Anh chống tay lên bàn, cơ thể nghiêng phía trước, lấy bộ đồ ngủ ra cho Trần Miên, rồi tiện tay lấy một cái áo hoodie trắng mặc vào, bên dưới thì mặc một chiếc quần dài màu xám thoải mái, mặc kín còn hơn bất kỳ ai, đến cả xương quai xanh cũng không để lộ ra, như sợ Trần Miên sẽ sàm sỡ anh vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.