Chương 45:
Bạch Nhật Phi Nha
02/04/2024
Trần Miên thu lại ánh nhìn, từ từ ngồi thẳng lên, lấy cặp sách dưới đất lên ôm vào lòng, từ trước đến giờ cô luôn là người thích đi ngược chiều gió với Thẩm Vực, cũng không quan tâm anh nghĩ thế nào, chỉ nói lại lần nữa: “Tôi không muốn ở cùng cậu.”
Không phải không thể, mà là nói thẳng là, không muốn.
Cũng không sợ Thẩm Vực sẽ tức giận, càng không sợ Thẩm Vực sẽ vì vậy mà bỏ rơi cô không lo.
Có vô số nữ sinh thú vị, mặt mũi xinh đẹp, bất luận là ai cũng sẽ muốn yêu đương với Thẩm Vực.
“Trần Miên, con người không thể nói muốn là muốn.”
Thẩm Vực gõ nhẹ tay xuống bàn, dạy dỗ cô nữ sinh ngồi trước mặt, không quan tâm thời gian đi học càng lúc càng đến gần, tốc độ nói rất chậm để người ta có thể nghe rõ: “Hãy tận hưởng lòng tốt của tôi đối với cậu, tương ứng với việc cậu sẽ phải đền ơn tôi một chút, vì tiền mà phải chịu sự cám dỗ, ít nhiều gì cậu cũng phải che đậy việc cậu coi tôi như một cây ATM chứ nhỉ, nói thẳng ra như vậy đúng là nhàm chán.”
“Nhưng tôi không có cái gì hết.”
Trần Miên nhìn anh rất lâu.
“Tôi không biết có thể cho cậu cái gì, Thẩm Vực, cái tôi có chỉ là sự thương hại, đồng cảm của thím Trương đối với hoàn cảnh của tôi, và khi ở trong trường tính tình của tôi rất dịu dàng, không hề gây sự, mặc dù mặt mũi xinh đẹp nhưng làm việc rất cẩn trọng, không tranh không giành.”
“Hôn, làm tình, ngoài những thứ này ra, tôi còn có thể cho cậu cái gì sao?”
Giọng điệu cô bình thản.
Giọng cũng rất nhẹ nhàng, giống như sợ đánh thức buổi sáng yên tĩnh này vậy.
Cuối cùng, dường như cảm thấy bầu không khí có hơi nặng nề, cô nhẹ nhàng chuyển sang chủ đề khác: “Bánh kem cậu mua còn chưa mở ra, muốn nếm thử cùng nhau không?”
Thẩm Vực hiểu rất rõ.
Rõ ràng Trần Miên nghe hiểu anh đang nói cái gì, nhưng Trần Miên lại giả vờ, dùng hoàn cảnh khó khăn của mình để làm cái cớ.
Cô biết hết, cô hiểu hết, nhưng chỉ là không muốn cho mà thôi.
Giấu đi sự chân thành của mình, dùng giọng điệu đáng thương như thế để nói với anh, bản thân không có cái gì hết.
Thẩm Vực thu tay để trên bàn lại, dùng ngón tay gõ nhẹ vào trán cô.
“Mấy giờ rồi còn ăn bánh kem, không đi học à?”
Dù cho đã biết hết, nhưng anh vẫn bỏ qua cho Trần Miên.
Lấy cặp sách từ tay cô qua, xách cùng tay với mình, tay còn lại kéo cánh tay của người đi ra ngoài.
Giây phút bước vào mùa xuân, Trần Miên nghe thấy Thẩm Vực nói với cô: “Thuê nhà cái khỉ gì, thật sự xem tôi không có nhà à?”
“Trần Miên, lần sau, khi muốn tìm tôi nhờ cái gì đó, cậu phải biết từ chối khéo léo một chút, tìm đại một cái cớ, một lý do, ít nhiều gì cũng phải khiến tôi cảm thấy nghe lọt lỗ tai.”
Sau đó.
Anh đều sẽ đồng ý.
Chuyện nhà Thẩm Vực giàu có là một bí mật mà ai cũng biết, nhưng từ giàu có lại có nghĩa quá rộng.
Hầu hết mọi người đều không biết chính xác tình hình trong gia đình Thẩm Vực là như thế nào, bởi vì anh không phải người địa phương của Tuy Bắc. Từ năm nhất đến năm ba trung học gia đình anh cũng chưa bao giờ tham dự những buổi họp phụ huynh. Chỉ có Du Hoài là người duy nhất biết rõ mọi chuyện thì rất xảo quyệt. Nhìn qua thì thấy anh ta là một người rất dễ nói chuyện, nhưng cho dù có ai nói bóng nói gió thì đều sẽ bị anh ta chém gió vài ba câu để cho qua.
Giống như sương mù, khi lòng tò mò ập đến chỗ của anh ta thì giống như chìm xuống đáy biển, không có bất kỳ phản ứng nào.
Có người xem giàu có là lợi thế nên rất kiêu ngạo, nhưng Thẩm Vực thì khác, xung quanh anh có rất nhiều người tốt kẻ xấu, loại người gì cũng có. Anh không chỉ có thể cùng nhau thảo luận các chủ đề với những người bạn trong lớp mà còn có thể chơi đùa vui vẻ với mọi người trong ban Nghệ thuật.
Triệu Lị Lị từng thảo luận với Trần Miên về sự hòa đồng của Thẩm Vực. Triệu Lị Lị nói rằng ban đầu cô ấy nghĩ Thẩm Vực là loại người hay bắt nạt học đường, rất kiêu ngạo, chỉ dựa vào tiền bạc mà xem bạn bè như chó sai vặt. Nhưng hóa ra không phải vậy.
Cơ hội phát hiện ra không phải không có. Vào sinh nhật của một cậu bạn trong lớp Trần Miên, cậu ấy thường chơi bóng rổ với mấy người Thẩm Vực, Thẩm Vực đã tặng cậu ta một đôi giày thể thao. Vào tối hôm đó, cậu bạn này đã đăng nó lên vòng bạn bè trên QQ, cảm động đến mức bật khóc.
Tiêu đề bài viết là:
“Cảm ơn anh Thẩm, em không ngờ rằng em chỉ vô tình nhắc đến mà anh Thẩm lại nhớ rõ như vậy. Không cần phải nói gì cả. Bây giờ em đi thay đổi giới tính của mình có kịp nữa không?
Phần bình luận chứa đầy một loạt biểu tượng cảm xúc nôn mửa.
Trần Miên thấy Thẩm Vực trả lời có chút cười đùa: Cút đi, không tiễn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.