Chương 32:
Bách Nhật Phi Dạ
16/08/2024
Thẩm Vực lạnh nhạt thu tầm mắt lại, chuẩn bị rời đi.
“Thẩm Vực.”
Lại nghe thấy tiếng của Trần Miên.
Rõ ràng khuôn mặt nhìn rất đáng thương nhưng tính khí lại cứng rắn như xương cốt.
Lúc gọi tên anh cũng lạnh nhạt.
Cách đó không xa, Kiều Chi Vãn ôm bảng vẽ, nhìn Thẩm Vực đứng ở chỗ đó không nhúc nhích.
Cô ta ngẩng đầu, trông thấy Trần Miên đứng bên cửa sổ.
Bỗng nhiên nhớ lại đã từng nghe thấy tên Trần Miên ở đâu.
Là cái tên được đặt ở vị trí cao nhất trong điện thoại di động của Thẩm Vực.
Trần Miên lại không nhìn về phía cô ta, cô chỉ nhìn Thẩm Vực, sau đó nói với anh.
“Cậu có lấy ra nổi một vạn không?”
Trong cái đêm ở KTV, Thẩm Vực hỏi cô bao nhiêu tiền có thể đổi một nụ hôn.
Trước đây Thẩm Vực vì cảnh cáo cô nên đuổi Trần Tống ra khỏi quán mạt chược, , cho Tống Ngải ăn đòn thay cho cô, dùng cách này nói cho cô biết người để cô có sức lực hô hấp là anh, biết ý thì đừng từ chối.
Dù sao, làm tình cũng đã làm rồi, chỉ là một nụ hôn thôi mà.
Lúc đó Trần Miên vô cùng ngang bướng, còn bây giờ dưới mắt cô là vệt xanh rõ ràng.
Cách bóng cây đung đưa và tiếng đọc sách.
Cô đứng trong tương lai có thể mang cô thoát đi, cho Thẩm Vực một câu trả lời.
Tối hôm qua.
Một nhóm người tới nhà Thẩm Vực. Vừa mở cửa, Du Hoài liền đi thẳng vào bếp, mở một chai bia trong tủ lạnh ra.
Kiều Chi Vãn đi ở cuối đám đông. Bạn cô ta ở bên cạnh nắm lấy cánh tay cô ta, nhẹ nhàng chọc vào eo cô ta, nói vào tai cô ta: “Vãn Vãn, tớ cảm thấy Thẩm Vực thật sự thích cậu đấy. Vừa nãy tớ nghe Du Hoài nói Thẩm Vực không dẫn người tới nhà chơi đâu.”
Kiều Chi Vãn có chút đỏ mặt, nhỏ giọng phản bác: “Nhưng tất cả mọi người đều ở đây mà.”
“Cậu hiểu cái gì gọi là vì cậu mà mời tất cả mọi người không?”
Lời nói của cô bạn khiến Kiều Chi Vãn rung động theo. Cô ta không nhịn được nghĩ, có lẽ cô bạn ấy nói đúng.
Cô ta quen biết Thẩm Vực từ năm lớp mười, chỉ có điều từ đầu đến cuối hai người không hề gặp nhau, dù cho bên cạnh có rất nhiều bạn bè nhưng Thẩm Vực chỉ là người bạn bình thường gặp nhau chào hỏi vài câu mà thôi.
Có rất nhiều tin đồn về Thẩm Vực, từ Ban Tự Nhiên đến Ban Xã Hội rồi đến âm nhạc, truyền thông, vô số cô gái xinh đẹp dừng lại bên cạnh anh. Chỉ có điều khác với những lời truyền miệng hấp dẫn, Kiều Chi Vãn biết rằng những người được gọi là bạn gái tin đồn cùng lắm chỉ có thể được coi là bạn bè của Thẩm Vực.
Xung quanh anh có nhiều người qua lại nên cô ta tưởng Thẩm Vực là người sợ cô đơn.
Cho đến tuần trước, bạn bè tổ chức một trò chơi, cô và Thẩm Vực ngồi cùng nhau.
Bàn đầy bia lạnh, cô ta cầm cốc, có chút xấu hổ không biết phải từ chối thế nào, ngay cả bạn bè xung quanh cũng không nhận thấy sự kỳ lạ của cô ta. Nhưng ngay khi bia sắp rót vào trong cốc của cô, Thẩm Vực đang chơi điện thoại bên cạnh đột nhiên lên tiếng nói đùa trẻ vị thành niên không uống rượu quá nhiều.
Khi đó bầu không khí đột nhiên trở nên sôi động, bảy tám phần mọi người nói không phải chứ, không uống bia thì uống gì.
Cô ta hơi đỏ mặt, nhìn theo ánh mắt của mọi người thì thấy Thẩm Vực đang tựa lưng vào lưng ghế, xoay điện thoại di động một vòng, cuối cùng đặt nó lên bàn, nở nụ cười với người phàn nàn, không uống thì uống Wahaha đi.
“Thẩm Vực.”
Lại nghe thấy tiếng của Trần Miên.
Rõ ràng khuôn mặt nhìn rất đáng thương nhưng tính khí lại cứng rắn như xương cốt.
Lúc gọi tên anh cũng lạnh nhạt.
Cách đó không xa, Kiều Chi Vãn ôm bảng vẽ, nhìn Thẩm Vực đứng ở chỗ đó không nhúc nhích.
Cô ta ngẩng đầu, trông thấy Trần Miên đứng bên cửa sổ.
Bỗng nhiên nhớ lại đã từng nghe thấy tên Trần Miên ở đâu.
Là cái tên được đặt ở vị trí cao nhất trong điện thoại di động của Thẩm Vực.
Trần Miên lại không nhìn về phía cô ta, cô chỉ nhìn Thẩm Vực, sau đó nói với anh.
“Cậu có lấy ra nổi một vạn không?”
Trong cái đêm ở KTV, Thẩm Vực hỏi cô bao nhiêu tiền có thể đổi một nụ hôn.
Trước đây Thẩm Vực vì cảnh cáo cô nên đuổi Trần Tống ra khỏi quán mạt chược, , cho Tống Ngải ăn đòn thay cho cô, dùng cách này nói cho cô biết người để cô có sức lực hô hấp là anh, biết ý thì đừng từ chối.
Dù sao, làm tình cũng đã làm rồi, chỉ là một nụ hôn thôi mà.
Lúc đó Trần Miên vô cùng ngang bướng, còn bây giờ dưới mắt cô là vệt xanh rõ ràng.
Cách bóng cây đung đưa và tiếng đọc sách.
Cô đứng trong tương lai có thể mang cô thoát đi, cho Thẩm Vực một câu trả lời.
Tối hôm qua.
Một nhóm người tới nhà Thẩm Vực. Vừa mở cửa, Du Hoài liền đi thẳng vào bếp, mở một chai bia trong tủ lạnh ra.
Kiều Chi Vãn đi ở cuối đám đông. Bạn cô ta ở bên cạnh nắm lấy cánh tay cô ta, nhẹ nhàng chọc vào eo cô ta, nói vào tai cô ta: “Vãn Vãn, tớ cảm thấy Thẩm Vực thật sự thích cậu đấy. Vừa nãy tớ nghe Du Hoài nói Thẩm Vực không dẫn người tới nhà chơi đâu.”
Kiều Chi Vãn có chút đỏ mặt, nhỏ giọng phản bác: “Nhưng tất cả mọi người đều ở đây mà.”
“Cậu hiểu cái gì gọi là vì cậu mà mời tất cả mọi người không?”
Lời nói của cô bạn khiến Kiều Chi Vãn rung động theo. Cô ta không nhịn được nghĩ, có lẽ cô bạn ấy nói đúng.
Cô ta quen biết Thẩm Vực từ năm lớp mười, chỉ có điều từ đầu đến cuối hai người không hề gặp nhau, dù cho bên cạnh có rất nhiều bạn bè nhưng Thẩm Vực chỉ là người bạn bình thường gặp nhau chào hỏi vài câu mà thôi.
Có rất nhiều tin đồn về Thẩm Vực, từ Ban Tự Nhiên đến Ban Xã Hội rồi đến âm nhạc, truyền thông, vô số cô gái xinh đẹp dừng lại bên cạnh anh. Chỉ có điều khác với những lời truyền miệng hấp dẫn, Kiều Chi Vãn biết rằng những người được gọi là bạn gái tin đồn cùng lắm chỉ có thể được coi là bạn bè của Thẩm Vực.
Xung quanh anh có nhiều người qua lại nên cô ta tưởng Thẩm Vực là người sợ cô đơn.
Cho đến tuần trước, bạn bè tổ chức một trò chơi, cô và Thẩm Vực ngồi cùng nhau.
Bàn đầy bia lạnh, cô ta cầm cốc, có chút xấu hổ không biết phải từ chối thế nào, ngay cả bạn bè xung quanh cũng không nhận thấy sự kỳ lạ của cô ta. Nhưng ngay khi bia sắp rót vào trong cốc của cô, Thẩm Vực đang chơi điện thoại bên cạnh đột nhiên lên tiếng nói đùa trẻ vị thành niên không uống rượu quá nhiều.
Khi đó bầu không khí đột nhiên trở nên sôi động, bảy tám phần mọi người nói không phải chứ, không uống bia thì uống gì.
Cô ta hơi đỏ mặt, nhìn theo ánh mắt của mọi người thì thấy Thẩm Vực đang tựa lưng vào lưng ghế, xoay điện thoại di động một vòng, cuối cùng đặt nó lên bàn, nở nụ cười với người phàn nàn, không uống thì uống Wahaha đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.