Chương 36:
Bách Nhật Phi Dạ
16/08/2024
Sau đó cô dính sát vào anh, vòng eo mềm mại dán vào thân thể của anh.
Lúc này Thẩm Vực chợt nhớ tới câu nói kia của Du Hoài, dường như Trần Miên đã từng học khiêu vũ.
Anh trông thấy Trần Miên ngẩng đầu nhìn về phía cặp mắt của anh.
Trong đôi mắt đen tuyền phản chiếu dáng vẻ của anh.
Còn Trần Miên cười, đôi mắt cong như vầng trăng sáng, nói với anh: “Tôi tới để hôn anh.”
Tới gần, là một động từ rất đáng sợ.
Vô số lần "tới gần" trước đây, vẫn luôn là Trần Miên đứng đó, rồi Thẩm Vực kéo cô ngã vào trong sự dây dưa tột đỉnh.
Nhưng bây giờ anh lại không hề nhúc nhích, chênh lệch chiều cao giữa hai người khiến cô không thể không ngước lên nhìn anh, tầm nhìn cô ngang với cằm anh, thấy đôi môi anh hơi mím lại, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Vì sự im lặng này mà bầu không khí vốn hơi khô nóng lại trở nên nguội đi.
Trần Miên lùi về sau một bước: "Xem ra hôm nay cậu không có tâm trạng rồi."
Cô cầm cặp sách ở trên sàn lên, đột nhiên có người vòng tay qua ôm lấy eo cô, bàn tay ấy còn mang theo hơi ấm khi vừa tắm rửa xong, xông vào trong bộ đồng phục học sinh của cô, bàn tay dán lên vòng eo mềm mại, dùng đầu ngón tay xoa xoa.
"Cậu từng học khiêu vũ sao?" Thẩm Vực hỏi cô.
Trần Miên sửng sốt.
Đúng là cô đã từng học thật, hồi tiểu học, khi ấy Trần Tống vẫn chưa gặp thất bại trong kinh doanh, chưa dính vào cơn nghiện cờ bạc rượu chè, Nguyễn Diễm Mai thấy các bé gái khác đều tham gia các lớp học ngoại khóa nên cũng dẫn Trần Miên tới cung thiếu nhi đăng ký môn ba lê.
Từ lớp một đến lớp năm tiểu học, ngày nào Trần Miên cũng chăm chỉ tới cung thiếu nhi đi học.
Nguyễn Diễm Mai sẽ đứng trong hàng phụ huynh cười với cô, giơ ngón tay cái lên nói "con gái mẹ giỏi lắm".
Chỉ là, mọi chuyện đều dừng lại khi công việc kinh doanh của Trần Tống thất bại, ông ta thua trắng tất cả, ngày nào cũng uống rượu rồi cờ bạc.
Hai chữ "khiêu vũ" ấy đã xa xôi đến mức dường như nó là chuyện từ kiếp trước, , vừa nghe thấy vậy, ánh mắt chứa nụ cười ấy của Nguyễn Diễm Mai lại hiện lên trong đầu.
"Cậu đừng nên hỏi những chuyện này." Trần Miên khàn giọng ngắt lời anh.
Thầm Vực liếc nhìn cô một cái, thấy hơi kỳ lạ, nhưng hiếm khi anh lại không ép buộc cô, anh liếc nhìn qua chỗ bàn học, đổi chủ đề hỏi Trần Miên: "Trần Nhân từng tìm cậu à."
"Ừ, cậu ta hỏi chúng ta đã được bao lâu rồi."
"Cậu trả lời thế nào."
"Tôi nói là hai năm."
Cũng khá thành thật, bàn tay Thẩm Vực lướt dọc từ eo rồi lên đến sau lưng Trần Miên, men theo phần xương sống nhô ra, rồi nán lại chỗ nút cài nội y của cô.
Rồi lại nói chuyện phiếm với cô bằng giọng điệu rất đỗi chính nhân quân tử: "Ngoài chuyện đó ra."
Giọng nói của Trần Miên của không hề run rẩy, khi bị anh tháo nút cái nội y thì cô cũng chỉ nhìn anh, rồi bình tĩnh đáp: "Những chuyện còn lại không quan trọng."
"Cái gì không quan trọng? Tin nhắn WeChat không quan trọng, cầu xin tha thứ lúc ở trong trường cũng không quan trọng?"
Có một điều thú vị ở Trần Miên đó là, dù cho miệng cô có cứng cỏi bao nhiêu thì cơ thể vẫn luôn mềm mại.
Thẩm Vực không ngại phiền toái, anh cũng không giải thích nổi rốt cuộc là điều gì ở Trần Miên đã thu hút anh, chỉ là anh cảm thấy có rất nhiều thứ vô cùng nhàm chán, mà Trần Miên là một người có chút gì đó thú vị trong số rất nhiều thứ nhàm chán ấy.
Lúc này Thẩm Vực chợt nhớ tới câu nói kia của Du Hoài, dường như Trần Miên đã từng học khiêu vũ.
Anh trông thấy Trần Miên ngẩng đầu nhìn về phía cặp mắt của anh.
Trong đôi mắt đen tuyền phản chiếu dáng vẻ của anh.
Còn Trần Miên cười, đôi mắt cong như vầng trăng sáng, nói với anh: “Tôi tới để hôn anh.”
Tới gần, là một động từ rất đáng sợ.
Vô số lần "tới gần" trước đây, vẫn luôn là Trần Miên đứng đó, rồi Thẩm Vực kéo cô ngã vào trong sự dây dưa tột đỉnh.
Nhưng bây giờ anh lại không hề nhúc nhích, chênh lệch chiều cao giữa hai người khiến cô không thể không ngước lên nhìn anh, tầm nhìn cô ngang với cằm anh, thấy đôi môi anh hơi mím lại, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Vì sự im lặng này mà bầu không khí vốn hơi khô nóng lại trở nên nguội đi.
Trần Miên lùi về sau một bước: "Xem ra hôm nay cậu không có tâm trạng rồi."
Cô cầm cặp sách ở trên sàn lên, đột nhiên có người vòng tay qua ôm lấy eo cô, bàn tay ấy còn mang theo hơi ấm khi vừa tắm rửa xong, xông vào trong bộ đồng phục học sinh của cô, bàn tay dán lên vòng eo mềm mại, dùng đầu ngón tay xoa xoa.
"Cậu từng học khiêu vũ sao?" Thẩm Vực hỏi cô.
Trần Miên sửng sốt.
Đúng là cô đã từng học thật, hồi tiểu học, khi ấy Trần Tống vẫn chưa gặp thất bại trong kinh doanh, chưa dính vào cơn nghiện cờ bạc rượu chè, Nguyễn Diễm Mai thấy các bé gái khác đều tham gia các lớp học ngoại khóa nên cũng dẫn Trần Miên tới cung thiếu nhi đăng ký môn ba lê.
Từ lớp một đến lớp năm tiểu học, ngày nào Trần Miên cũng chăm chỉ tới cung thiếu nhi đi học.
Nguyễn Diễm Mai sẽ đứng trong hàng phụ huynh cười với cô, giơ ngón tay cái lên nói "con gái mẹ giỏi lắm".
Chỉ là, mọi chuyện đều dừng lại khi công việc kinh doanh của Trần Tống thất bại, ông ta thua trắng tất cả, ngày nào cũng uống rượu rồi cờ bạc.
Hai chữ "khiêu vũ" ấy đã xa xôi đến mức dường như nó là chuyện từ kiếp trước, , vừa nghe thấy vậy, ánh mắt chứa nụ cười ấy của Nguyễn Diễm Mai lại hiện lên trong đầu.
"Cậu đừng nên hỏi những chuyện này." Trần Miên khàn giọng ngắt lời anh.
Thầm Vực liếc nhìn cô một cái, thấy hơi kỳ lạ, nhưng hiếm khi anh lại không ép buộc cô, anh liếc nhìn qua chỗ bàn học, đổi chủ đề hỏi Trần Miên: "Trần Nhân từng tìm cậu à."
"Ừ, cậu ta hỏi chúng ta đã được bao lâu rồi."
"Cậu trả lời thế nào."
"Tôi nói là hai năm."
Cũng khá thành thật, bàn tay Thẩm Vực lướt dọc từ eo rồi lên đến sau lưng Trần Miên, men theo phần xương sống nhô ra, rồi nán lại chỗ nút cài nội y của cô.
Rồi lại nói chuyện phiếm với cô bằng giọng điệu rất đỗi chính nhân quân tử: "Ngoài chuyện đó ra."
Giọng nói của Trần Miên của không hề run rẩy, khi bị anh tháo nút cái nội y thì cô cũng chỉ nhìn anh, rồi bình tĩnh đáp: "Những chuyện còn lại không quan trọng."
"Cái gì không quan trọng? Tin nhắn WeChat không quan trọng, cầu xin tha thứ lúc ở trong trường cũng không quan trọng?"
Có một điều thú vị ở Trần Miên đó là, dù cho miệng cô có cứng cỏi bao nhiêu thì cơ thể vẫn luôn mềm mại.
Thẩm Vực không ngại phiền toái, anh cũng không giải thích nổi rốt cuộc là điều gì ở Trần Miên đã thu hút anh, chỉ là anh cảm thấy có rất nhiều thứ vô cùng nhàm chán, mà Trần Miên là một người có chút gì đó thú vị trong số rất nhiều thứ nhàm chán ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.