Hồn Đế Võ Thần

Chương 4: Cảnh Giới Võ Đạo

Tiểu Tiểu Bát

05/01/2023

Vừa trở lại căn phòng.

"Tê", Tiêu Dật cắn răng hít một ngụm khí lạnh.

"Thiếu gia ngươi thế nào rồi?" Y Y lo âu hỏi.

"Không có gì." Tiêu Dật lắc đầu, nhưng trong lòng thầm mắng, "Thân thể này cũng quá yếu, mới dùng hai chiêu Hình Ý Quyền, vậy mà đã không chịu nổi."

Hình Ý Quyền, đặc biệt là Hình Ý ngũ tuyệt, nhìn chiêu thức dường như đơn giản, nhưng kỳ thật mỗi một chiêu đều có yêu cầu rất lớn đối với thân thể.

Báo hình, trong thời gian ngắn bùng nổ tốc độ, nhất định phải dựa vào cơ bắp trong nháy mắt bộc phát.

Xà hình, chính là thân pháp lúc trước Tiêu Dật sử dụng để tránh thoát Hỏa Thiêu Đằng, như rắn cuồng loạn nhảy múa, thân như tơ mềm, nhanh chóng chuyển dời xê dịch, đối với cường độ thân thể yêu cầu cực cao.

Nếu là Tông sư Tiêu Dật lúc trước, dù là chiến đấu ba ngày ba đêm cũng không có việc gì.

Nhưng bây giờ đối với thân thể phế vật của Tiêu Dật, căn bản không đạt được yêu cầu.

Trước đó Tiêu Dật nhìn như nhẹ nhõm đánh bại Tiêu Kiệt cùng Tiêu Thạch, nhưng thật ra là một mực chịu đựng thân thể đau đớn không thôi.

"Ken két" Tiêu Dật bẻ cổ, phát ra thanh âm ken két.

Tứ chi không còn chút sức lực nào khiến hắn hết sức không thoải mái.

Bộ thân thể này mặc dù có tu vi Phàm cảnh nhất trọng, kì thực chỉ là tu vi thấp nhất, so với người bình thường không mạnh hơn bao nhiêu.

"A...." Y Y bỗng nhiên gọi một tiếng, nói, "Thuốc nhanh nguội, thiếu gia tranh thủ thừa dịp còn có sức lực, lập tức uống vào đi."

Tiêu Dật tiếp nhận bát thuốc, nhìn thuốc bên trong quận lại một đoàn như nước sơn đen, nhấp một miếng.

Ngay khi thuốc vào trong bụng, cảm giác đau nhức trên người dịu đi không ít.

"Dược lực thật là mạnh, đây là thuốc tẩm bổ thân thể, ôn dưỡng kinh mạch." Tiêu Dật cười nói.

"Ừm, đây là lục chuyển dược dịch, là tam trưởng lão cầu đại trưởng lão tự mình luyện chế cho thiếu gia, cực kì trân quý." Y Y nhẹ gật đầu.

Tiêu Dật 'Ân' một tiếng, nhìn chén thuốc tràn đầy dược dịch, đem bát thuốc đẩy tới trước mặt Y Y.

"Ngươi uống đi." Tiêu Dật từ tốn nói một câu.

"A?" Y Y ngẩn người.

"A cái gì a, bảo ngươi uống thì uống đi."

"Không được." Y Y lắc đầu, nói, "Đây là thuốc cứu mạng thiếu gia, ta không thể uống"

"Ta sợ có độc, ngươi uống trước đi."

"Thiếu gia yên tâm, Y Y thử trước một lần." Y Y lập tức uống một ngụm.

Nửa ngày, nàng mới nhớ ra, Tiêu Dật thiếu gia không phải vừa rồi đã nhấp một miếng ư.

"Thiếu gia, ngươi "

"Uống xong đi, ta không quen uống đồ mà người khác đã uống qua. Ngươi nếu như không muốn uống, rửa đi là được."

Dứt lời, Tiêu Dật đi tới một bên, bày ra một tư thế kỳ quái, cổ ngửa lên trên, hai tay hướng bầu trời.

Một trong Hình ý ngũ tuyệt, hạc hình.

Hạc hình, không có công dụng trong chiến đấu, nhưng có thể duyên niên hạc thọ (DG: đoạn này chịu không hiểu dịch sao), dưỡng thần chữa thương.

Lúc ở Địa Cầu, Tiêu Dật từng nhiều lần cửu tử nhất sinh, trong tuyệt cảnh lật bàn, sau mỗi trận đại chiến, thi triển hạc hình, phối hợp với nội lực, liền có thể nhẹ nhõm chữa trị thương thế.

Không thể không nói, Hình Ý Quyền quả nhiên là bác đại tinh thâm, hình ý ngũ tuyệt càng là như vậy.

Muốn trị thân thể mệt nhọc của chính mình, dễ như trở bàn tay.

Y Y ở một bên nhìn động tác kỳ quái của Tiêu Dật, không dám quấy nhiễu.

Nàng nghi ngờ vì sao hôm nay thiếu gia nhà mình không có bị khi dễ, ngược lại còn đánh bại Tiêu Kiệt Tiêu Thạch.

Nghi ngờ Tiêu Dật thiếu gia hôm nay vì cái gì không trút giận lên nàng, không đánh nàng.

Nghi ngờ Tiêu Dật thiếu gia vì sao hôm nay đối với nàng tốt như vậy, đem dược dịch trân quý cho nàng uống.



Nàng có chút ngốc bẩm sinh, nhưng không phải đồ đần, tự nhiên rõ ràng Tiêu Dật là cố ý muốn đem dược dịch cho nàng.

Nàng nghĩ mãi mà không rõ, nhưng cũng không tiếp tục suy nghĩ nhiều, mà là nghe lời đem dược dịch uống sạch.

Uống đến một giọt cũng không thừa.

Đồ vật mà Tiêu Dật cho, nàng trân trọng như bảo vặt.

Cơ hồ là mắt trần cũng có thể thấy, Y Y nguyên bản sắc mặt tái nhợt thoáng khôi phục một chút đỏ hồng; vết thương bầm tím trên mặt cũng đỡ một chút.

Một bên Tiêu Dật duy trì tư thế hạc hình, một bên liếc qua Y Y, nhàn nhạt cười.

Mấy phút sau, Tiêu Dật thu hồi động tác kỳ quái, đau nhức trên người cùng với cảm giác không còn chút sức lực nào đã biến mất, cả người tinh thần sảng khoái, toàn thân có lực.

Hắn liếc nhìn Y Y, có chút đau lòng.

Khuôn mặt Y Y rất tinh xảo, giống một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, mang dáng dấp mỹ nhân. Nếu như không phải thường xuyên chịu ngược đãi cùng đánh chửi, bây giờ tất nhiên cũng là tuyệt thế mỹ nữ.

Tính cách nhu thuận hiểu chuyện của nàng, càng làm cho lòng người trìu mến.

"Lần sau gặp nguy hiểm, không cần cản ở trước mặt ta." Tiêu Dật nhớ tới cử động trước đó của Y Y, liền dặn dò một câu.

Nếu không phải là hắn ra tay kịp thời, so sánh thân thể yếu đuối của Y Y , cùng với sức lực của Tiêu Kiệt, cánh tay của Y Y tuyệt đối sẽ bị thương rất nghiêm trọng.

"Mạng Y Y là của thiếu gia, Y Y "

"Ta không cần người khác bảo vệ." Tiêu Dật lãnh khốc ngắt lời nói.

"Còn có, đừng nói mạng của ngươi là của ta, ta không quen cõng mạng của người khác trên người."

Làm một sát thủ, Tiêu Dật cô độc đã quen, đối với mạng sống, hắn chỉ có hai khái niệm, hoặc là mạng của mình, hoặc là mạng của người khác; hoặc là có thể giết, hoặc là cùng mình không chút quan hệ nào.

"Ừm." Y Y khéo léo nhẹ gật đầu, nói, "mạng Y Y là của thiếu gia, hết thảy nghe theo thiếu gia."

"Ngươi" Tiêu Dật nhíu mày.

"Cái gì đều nghe ta đúng không?" Tiêu Dật cười cười.

"Ừm." Y Y gật đầu.

"Được." Tiêu Dật nói, "Hoặc là về sau đừng có để cho ta nghe được câu 'Mạng ngươi là của ta'; hoặc là, ngươi ngay tại câu nói này liền tăng thêm Tiêu Dật thiếu gia phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, tuyệt thế Vô Song, Y Y cái gì cũng đều nghe thiếu gia."

"Rõ chưa?" Tiêu Dật làm khó Y Y.

"Ách." Y Y ngẩn người, nói, "Y Y nghe thiếu gia, chỉ có điều, thiếu gia có thể nói lại lần nữa hay không, nói chậm một chút, Y Y không nhớ được."

"Không nhớ được là chuyện của ngươi." Tiêu Dật thản nhiên nói.

"Thế nhưng "

"Thế nào, không nghe ta sao?" Tiêu Dật cau mày nói.

"Nghe." Y Y nhẹ gật đầu, sau đó cúi đầu xuống, tựa hồ cảm thấy rất khó khăn.

Tiêu Dật không để ý đến nàng, tiện tay cầm lấy túi đồ trước đó tam trưởng lão lưu lại.

Trong túi, đúng là tài nguyên tu luyện của hắn tháng này.

Tiêu Dật mở ra xem, bên trong có 20 lượng bạc, còn có một cái bình ngọc.

Đem bình ngọc mở ra, lập tức một mùi hương chu sa đập vào mặt.

Trong bình, có ba viên đan dược óng ánh.

Đây là Thối Thể đan, Nhất phẩm đan dược.

Phàm cảnh võ giả chủ yếu vẫn là rèn luyện thân thể, đánh tốt cơ sở, ngày sau mới có thể theo đuổi cảnh giới càng cao hơn.

Mà nói đến đan dược, liền không thể không nói đến Luyện Dược sư.

Đây là một nghề nghiệp tôn quý ở Viêm Long đại lục.

Muốn trở thành Luyện Dược sư, tư chất cùng thiên phú nhất định phải cực cao, tiếp theo, đối với các hạng yêu cầu khác cũng cực kì khắc nghiệt.

Có thể nói, trong 100 võ giả, cũng khó tìm được một Luyện Dược sư.



Mà Luyện Dược sư tôn quý, bọn hắn có thể luyện chế ra các loại đan dược thần kỳ. Đan dược tu luyện, đan dược chữa thương, đan dược luyện thể.

Mà Luyện Dược sư, lại phân chín cấp bậc. Từ thấp đến cao, theo thứ tự là Nhất phẩm Luyện Dược sư, Nhị phẩm Luyện Dược sư, Cửu phẩm Luyện Dược sư.

Truyền thuyết, trên Cửu phẩm, còn có Hoàng phẩm Luyện Dược sư, chỉ có điều chưa ai thấy qua.

Tiêu gia đại trưởng lão, Tiêu Ly Hỏa, ngoại trừ có tu vi Tiên Thiên cảnh, còn có thân phận Tam phẩm Luyện Dược sư.

Đan dược trong gia tộc, phần lớn là do hắn luyện chế.

Toàn bộ Tử Vân thành, cũng chỉ có ba vị Tam phẩm Luyện Dược sư, phân biệt tại Tiêu gia, Mộ Dung gia cùng Giang gia, có thể thấy Luyện Dược sư vô cùng ít.

"Thối Thể đan." Tiêu Dật cầm một viên, nuốt vào trong miệng.

Đồng thời, phát động Khống Hỏa Thú Võ hồn trong cơ thể.

Lập tức, đan dược hóa thành từng dòng dược lực tinh thuần, qua lại trong cơ thể, một bộ phận rèn luyện thân thể, một bộ phận được thu nạp tại đan điền.

Chỉ có điều, tốc độ rất chậm.

Theo tốc độ này, tối thiểu phải một ngày mới có thể hấp thu xong toàn bộ dược lực của viên Thối Thể đan này.

"Khống Hỏa Thú Võ hồn, quả nhiên hết sức cặn bã." Tiêu Dật bất đắc dĩ lắc đầu.

Võ hồn đẳng cấp khác biệt, lúc hấp thu thiên địa linh khí, tốc độ hấp thu đan dược. Loại tốc độ này, cũng ảnh hưởng đến tốc độ võ giả tu luyện nhanh hay chậm, từ đó có thiên tài cùng phế vật.

Tộc nhân Chanh giai Võ hồn trong gia tộc, nửa ngày liền có thể hấp thu xong Thối Thể đan.

Nếu như ngày ngày được cung cấp đan dược tu luyện. Chanh giai Võ hồn tu luyện 5 ngày bằng với Xích giai Võ hồn tu luyện 10 ngày.

Cả hai hơn kém nhau gấp hai lần.

Tiêu Dật không chút do dự dừng Khống Hỏa Thú Võ hồn lại, ngược lại sử dụng Băng Loan Kiếm Võ hồn.

Vèo, cơ hồ mới chỉ phát động Võ hồn trong nháy mắt, Thối Thể đan chốc lát tan rã, toàn bộ dược lực chuyển hóa thành chân khí trong cơ thể.

"Tốc độ thật là khủng khiếp, quả không hổ là Tử giai Võ hồn đỉnh phong." Tiêu Dật trong lòng lấy làm kinh hãi.

Tiêu Dật đem hai viên Thối Thể đan còn lại nuốt xuống.

Vài giây sau, bên trong cơ thể 'Chạy nhảy' một tiếng, một cỗ lực lượng cường đại bộc phát.

Đây là biểu tượng đột phá.

"Đột phá đến Phàm cảnh nhị trọng." Tiêu Dật lộ ra ý cười.

Đồng thời, Tiêu Dật rõ ràng có thể cảm giác được, đan điền đã có thể điều động ra chân khí.

Chân khí, là lực lượng trong cơ thể của võ giả, võ giả phát động công kích, không thể thiếu chân khí.

Tiêu Dật thử một chút, thôi động chân khí, lập tức, một cỗ lực lượng ngưng tụ tại nắm đấm bùng nổ.

"Thật mạnh, chân khí này, sợ là so với nội lực tại Địa Cầu còn mạnh hơn một chút." Tiêu Dật phán đoán.

"Đáng tiếc, dù sao chỉ có tu vi Phàm cảnh nhị trọng, số lượng chân khí quá ít." Tiêu Dật lắc đầu.

Võ giả tu luyện, có chín tầng cảnh giới, từ thấp đến cao, theo thứ tự là Phàm cảnh, Hậu thiên, Tiên thiên, Động Huyền, Phá Huyền, Địa Nguyên, Thiên nguyên, Địa Cực, Thiên Cực.

Truyền thuyết, sau khi đạp phá Thiên Cực, chính là Võ Thần chi cảnh.

Võ Thần, chính là cảnh giới tối cao của võ giả. Ngao du hư không, khống chế thiên địa, không gì làm không được.

Phất tay, núi sông vỡ vụn; đạp chân, trời long đất lở; sức một người, đủ để khống chế hàng tỉ sinh linh.

Đương nhiên, bây giờ khoảng cách Tiêu Dật đối với cảnh giới Võ Thần còn quá xa vời.

Cho dù là toàn bộ Tiêu gia, người mạnh nhất bất quá cũng chỉ là chín trưởng lão tu vi Tiên Thiên cảnh.

Sau Tiên thiên, võ giả Động Huyền cảnh, đã có thể phi thiên độn địa, thủ đoạn khó lường. Loại võ giả cấp bậc này, như thần long thấy đầu không thấy đuôi, toàn bộ Tử Vân thành không tồn tại võ giả cảnh giới này.

"Bây giờ có nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, hay là chăm chỉ tu luyện đi." Tiêu Dật lắc đầu, vung đi tạp niệm trong lòng.

Tử giai Võ hồn Băng Loan Kiếm phát động, thiên địa linh khí như dòng sông tụ hợp vào biển rộng, mênh mông hướng cơ thể hắn dũng mãnh lao tới.

Chân khí trong cơ thể càng ngày càng nhiều, đan điền cũng càng thêm ngưng thực.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hồn Đế Võ Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook