Chương 16: Hình Ý Ngũ Tuyệt Khủng Bố
Tiểu Tiểu Bát
16/01/2023
Một côn của Tiêu Tử Mộc oanh đến, Tiêu Dật cảm giác được uy hiếp, bước chân khẽ động, tránh thoát một côn.
Hỏa Toàn Côn oanh lên mặt đất, 'Oanh' một tiếng, đánh ra một cái động lớn trên võ đài.
Con ngươi Tiêu Dật co rụt lại, âm thầm kinh ngạc, "Thật mạnh, Phàm cảnh lục trọng cùng ngũ trọng, quả nhiên khác biệt cực lớn."
Trong Phàm cảnh, lục trọng là một đường ranh giới.
Lục trọng và ngũ trọng mặc dù chỉ kém một trọng, nhưng chân khí trong cơ thể chênh lệch năm, sáu lần.
Chân khí càng nồng đậm, càng có thể phát huy uy lực của Võ hồn càng lớn.
Giống một côn này của Tiêu Tử Mộc, đủ đánh cho Tiêu Tinh Dương trọng thương.
Mặc dù hai người đều là Chanh giai Võ hồn, nhưng vì chân khí chênh lệch, liền khiến cho uy lực một côn này của Tiêu Tử Mộc, so với sức chiến đấu của Tiêu Tinh Dương mạnh hơn gấp năm, gấp sáu lần trở lên.
Dưới luận võ đài, Tiêu Tinh Dương âm thầm kinh hãi, "Thật không hổ xếp trong năm vị trí đầu, nếu đối thủ của ta là Tiêu Tử Mộc, chỉ sợ vẻn vẹn một côn này liền có thể miểu sát ta."
Trên đài luận võ, Tiêu Tử Mộc cười lạnh một tiếng, nói, "Tiêu Dật, biết sự lợi hại của ta rồi chứ, bây giờ cầu xin tha thứ còn kịp."
"Cầu xin tha thứ?" Tiêu Dật cười nhạo một tiếng, lập tức nắm chặt nắm tay, chân thành nói, "đến lượt ta đánh thật a."
Đánh thật?
Tiêu Tử Mộc ngẩn người.
Tộc nhân khác cũng phản ứng không kịp, thậm chí cho rằng Tiêu Dật quá mức cuồng vọng.
"Phàm cảnh ngũ trọng cùng lục trọng chênh lệch quá xa, Tiêu Dật rất có thể mấy chiêu cũng không tiếp được, còn muốn đánh thật."
"Chiến đấu với Phàm cảnh lục trọng, cái này so với tự rước lấy nhục có gì khác nhau."
Các tộc nhân nhao nhao lắc đầu, phảng phất đã thấy hạ tràng Tiêu Dật bị thua.
Tiêu Tử Mộc càng trực tiếp hơn, lần nữa phát động Hỏa Toàn Côn, dùng hành động để chứng minh thực lực cường đại.
"Tiêu Dật, ngươi bại." Tiêu Tử Mộc hét lớn một tiếng, một côn đánh ra.
Tiêu Dật cười lạnh một tiếng, không hề sợ hãi, thân thể biến thành một trận hư ảnh.
Cùng lúc đó, một cỗ hỏa diễm bao phủ toàn thân.
Tiêu Tử Mộc đánh Hỏa Toàn Côn ra, bị đạo hư ảnh nhẹ nhõm tránh thoát.
"Chuyện gì xảy ra?" Tiêu Tử Mộc giật mình, đem Hỏa Toàn Côn lần nữa đánh ra, hóa thành côn ảnh liên miên không dứt.
Côn ảnh dù nhanh, nhưng thủy chung không đánh trúng hư ảnh.
"Chuyện gì xảy ra, kia rốt cuộc là cái gì? thân pháp quá Kỳ quái?" Các tộc nhân mở to hai mắt nhìn, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
Trong mắt bọn hắn, Tiêu Dật phảng phất vô cùng linh động, toàn thân bốc lên hỏa diễm.
"Là ta hoa mắt sao?" Có tộc nhân dùng sức xoa xoa mắt của mình, muốn thấy rõ bóng mờ kia.
Chỉ có điều, bất kể bọn hắn nhìn thế nào, từ đầu đến cuối cũng không nhìn rõ.
Tiêu Dật thi triển một chiêu trong hình ý ngũ tuyệt, Xà hình. Với sự tinh diệu của hình ý ngũ tuyệt, há có thể tùy tiện nhìn thấu.
Mà Tiêu Dật còn sử dụng lực lượng Võ hồn, Khống Hỏa Thú hỏa diễm.
Đây là một trong những lá bài tẩy của hắn, là chiêu thức mà hắn gian khổ tu luyện lĩnh ngộ ra trong nửa tháng này. Lấy hình ý ngũ tuyệt, phối hợp với lực lượng Võ hồn.
Bản thân hỏa diễm có tính bùng nổ, mà Khống Hỏa Thú tinh thông khống chế hỏa diễm, dưới sự bùng nổ, xà hình của hắn càng thêm uyển chuyển, càng thêm linh động, để cho người nhìn không thấu, hư vô mờ mịt.
Lúc này, Tiêu Tử Mộc không ngừng công kích, nhưng thủy chung không đánh trúng Tiêu Dật, khiến hắn cực kì sốt ruột. Rõ ràng cảnh giới của mình mạnh hơn, vạy mà ngay cả thân thể Tiêu Dật cũng không đụng tới, loại cảm giác này khiến hắn phát điên.
Ngay sau đó, hắn nhanh chóng công kích, thể lực cùng chân khí đều tiêu hao cực nhanh, để đầu hắn đầy mồ hôi.
"A đáng chết, đến cùng xảy ra chuyện gì?" Tiêu Tử Mộc cắn răng.
Ngay cả chấp sự, thậm chí các trưởng lão đều nhìn không thấu hình ý ngũ tuyệt, hắn liền đừng nghĩ đến chuyện nhìn thấu.
"Thế nào, mệt mỏi sao?" Lúc này, Tiêu Dật cười lạnh một tiếng, "Mệt mỏi rồi hả, vậy đến phiên ta."
Vừa dứt lời, Tiêu Dật động bước chân, hóa thành huyễn ảnh biến mất ngay tại chỗ. Bên trong huyễn ảnh, còn có ngọn lửa cháy hừng hực.
Vèo một tiếng, Tiêu Tử Mộc phản ứng không kịp, thậm chí Tiêu Dật biến mất như thế nào cũng không biết.
"Tốc độ thật nhanh." Các tộc nhân kinh hô một tiếng.
Sau đó, càng làm bọn hắn kinh ngạc hơn, trong mắt bọn hắn, Tiêu Dật hóa thành một đầu báo săn toàn thân bao phủ hỏa diễm.
Báo săn tập kích bất ngờ, tốc độ cực nhanh.
"Đến lượt ngươi nếm thử công kích của ta." Tiêu Dật khẽ quát một tiếng, bỗng nhiên xuất hiện phía sau Tiêu Tử Mộc, một chưởng đánh ra.
Lòng bàn tay Tiêu Dật uy thế hừng hực, phảng phất xuất hiện một tiếng hổ gầm, 'Rống' !
"Cái này" các tộc nhân kinh hãi đến cực điểm, trong mắt bọn hắn, Tiêu Dật lần nữa biến thành một đầu mãnh hổ.
Mãnh hổ hạ sơn, vừa nhanh vừa mạnh.
Một chưởng ra, rít gào chấn động núi rừng, đất rung núi chuyển.
"Oanh" một tiếng, Tiêu Tử Mộc ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, trực tiếp bị một chưởng của Tiêu Dật đánh bay.
Kết hợp lực lượng Võ hồn với hình ý ngũ tuyệt, uy lực vô cùng cường hãn.
'Phốc', Tiêu Tử Mộc miệng phun máu tươi, bay thẳng xuống đài.
Lúc hắn rơi xuống mặt đất, đã triệt để ngất đi, quần áo vỡ vụn.
Các tộc nhân có thể nhìn thấy rõ ràng, ở trên lưng của hắn, có một chưởng ấn bắt mắt, bị lửa thiêu đốt nghiêm trọng.
"Tiêu Tử Mộc xếp trong năm vị trí đầu, vậy mà bại?"
"Mà Tiêu Dật vẻn vẹn chỉ ra hai chiêu, đây là toàn thắng a?"
Biểu lộ của các tộc nhân không thể dùng từ kinh ngạc để hình dung, mà là chấn kinh, chấn kinh tới cực điểm.
Tại nơi hẻo lánh, Tam trưởng lão Tiêu Trọng chảy một giọt lệ, "Tốt, rất tốt, Dật nhi, ngươi cuối cùng đã trưởng thành."
Lúc trước hắn nhận lời gia chủ chiếu cố Tiêu Dật, thế nhưng gia chủ mất tích nhiều năm chưa trở về, Tiêu Dật là do hắn một tay nuôi lớn, hắn đã sớm coi Tiêu Dật như con đẻ.
Những năm gần đây, hắn một bên bận rộn sự vụ lớn nhỏ trong gia tộc, ứng phó với đám người Ngũ trưởng lão âm thầm gây sự, một bên lo lắng cho Tiêu Dật, muốn Tiêu Dật lớn lên không bị vất vả.
Hết lần này tới lần khác Tiêu Dật chịu uất ức, lại thức tỉnh Võ hồn phế vật.
Ai có thể biết, những năm gần đây hắn nhận bao nhiêu áp lực, vì Tiêu Dật bỏ ra cái giá như thế nào.
Bây giờ thấy Tiêu Dật vậy mà toàn thắng những tộc nhân xuất sắc nhất trong gia tộc, tâm tình của hắn không cách nào nói rõ.
Mừng rỡ? Vui mừng? Tự hào? Thỏa mãn? Hắn không biết, hắn không cách nào ức chế một giọt lệ lưu lại.
Mà bên khác, Ngũ trưởng lão 'Két' một tiếng, bóp chặt chén trà trong tay, vẻ mặt âm hàn và phẫn nộ.
Sắc mặt Tiêu Nhược Hàn cũng lạnh như băng, "Tiểu phế vật kia sao tự nhiên lợi hại như vậy? Đáng chết!"
Trên đài luận võ, Tiêu Dật đứng chắp tay, nhàn nhạt nhìn về phía cái tộc nhân khác, nói, "Còn có ai muốn lên đài cùng ta luận bàn một phen?"
Bị ánh mắt hắn lạnh nhạt liếc qua, các tộc nhân nhao nhao quay đầu, không dám nhìn thẳng.
Cho dù là tộc nhân Phàm cảnh lục trọng bài danh phía trên, cũng á khẩu không trả lời được. Bọn hắn rất rõ ràng, bọn hắn tuyệt đối không thể toàn thắng Tiêu Tử Mộc, mà Tiêu Dật có thể làm được, chứng minh thực lực của Tiêu dật tuyệt đối ở trên bọn hắn.
Nếu lên đài cùng Tiêu Dật luận bàn, sẽ chỉ là tự rước lấy nhục.
Trọng tài nhìn thoáng qua, thấy không có người trả lời, cao giọng tuyên bố, "Trận chiến này, thiếu gia chủ, Tiêu Dật thắng."
Trọng tài ngay cả xưng hô cũng sửa lại, chủ động xưng hô một tiếng thiếu gia chủ.
Phải biết, tại Tiêu gia đã rất nhiều năm không người nào nguyện xưng hô như vậy với Tiêu Dật.
Thế giới này chính là như vậy, lấy võ vi tôn, Tiêu Dật biểu hiện ra đủ thực lực, đầy đủ thiên phú, liền sẽ được tôn trọng.
"Tiêu Dật, ngươi có thể xuống dưới." Trọng tài vẻ mặt ôn hòa nói.
Tiêu Dật lắc đầu, nói, "Không vội."
Sau đó, Tiêu Dật nhìn về phía các trưởng lão cách đó không xa, đó là nơi trưởng lão cùng các chấp sự quan sát tỷ võ.
Tiêu Nhược Hàn cũng ngồi ở đó, dưới Ngũ trưởng lão.
"Tiêu Nhược Hàn." Tiêu Dật ngạo nghễ nói, "Còn nhớ rõ đánh cược giữa chúng ta chứ, ngươi thua!"
Thua, Tiêu Nhược Hàn đánh cược thua! Tại trước mặt mọi người, người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi, lần đầu tiên nghe được chữ 'Thua'.
Hỏa Toàn Côn oanh lên mặt đất, 'Oanh' một tiếng, đánh ra một cái động lớn trên võ đài.
Con ngươi Tiêu Dật co rụt lại, âm thầm kinh ngạc, "Thật mạnh, Phàm cảnh lục trọng cùng ngũ trọng, quả nhiên khác biệt cực lớn."
Trong Phàm cảnh, lục trọng là một đường ranh giới.
Lục trọng và ngũ trọng mặc dù chỉ kém một trọng, nhưng chân khí trong cơ thể chênh lệch năm, sáu lần.
Chân khí càng nồng đậm, càng có thể phát huy uy lực của Võ hồn càng lớn.
Giống một côn này của Tiêu Tử Mộc, đủ đánh cho Tiêu Tinh Dương trọng thương.
Mặc dù hai người đều là Chanh giai Võ hồn, nhưng vì chân khí chênh lệch, liền khiến cho uy lực một côn này của Tiêu Tử Mộc, so với sức chiến đấu của Tiêu Tinh Dương mạnh hơn gấp năm, gấp sáu lần trở lên.
Dưới luận võ đài, Tiêu Tinh Dương âm thầm kinh hãi, "Thật không hổ xếp trong năm vị trí đầu, nếu đối thủ của ta là Tiêu Tử Mộc, chỉ sợ vẻn vẹn một côn này liền có thể miểu sát ta."
Trên đài luận võ, Tiêu Tử Mộc cười lạnh một tiếng, nói, "Tiêu Dật, biết sự lợi hại của ta rồi chứ, bây giờ cầu xin tha thứ còn kịp."
"Cầu xin tha thứ?" Tiêu Dật cười nhạo một tiếng, lập tức nắm chặt nắm tay, chân thành nói, "đến lượt ta đánh thật a."
Đánh thật?
Tiêu Tử Mộc ngẩn người.
Tộc nhân khác cũng phản ứng không kịp, thậm chí cho rằng Tiêu Dật quá mức cuồng vọng.
"Phàm cảnh ngũ trọng cùng lục trọng chênh lệch quá xa, Tiêu Dật rất có thể mấy chiêu cũng không tiếp được, còn muốn đánh thật."
"Chiến đấu với Phàm cảnh lục trọng, cái này so với tự rước lấy nhục có gì khác nhau."
Các tộc nhân nhao nhao lắc đầu, phảng phất đã thấy hạ tràng Tiêu Dật bị thua.
Tiêu Tử Mộc càng trực tiếp hơn, lần nữa phát động Hỏa Toàn Côn, dùng hành động để chứng minh thực lực cường đại.
"Tiêu Dật, ngươi bại." Tiêu Tử Mộc hét lớn một tiếng, một côn đánh ra.
Tiêu Dật cười lạnh một tiếng, không hề sợ hãi, thân thể biến thành một trận hư ảnh.
Cùng lúc đó, một cỗ hỏa diễm bao phủ toàn thân.
Tiêu Tử Mộc đánh Hỏa Toàn Côn ra, bị đạo hư ảnh nhẹ nhõm tránh thoát.
"Chuyện gì xảy ra?" Tiêu Tử Mộc giật mình, đem Hỏa Toàn Côn lần nữa đánh ra, hóa thành côn ảnh liên miên không dứt.
Côn ảnh dù nhanh, nhưng thủy chung không đánh trúng hư ảnh.
"Chuyện gì xảy ra, kia rốt cuộc là cái gì? thân pháp quá Kỳ quái?" Các tộc nhân mở to hai mắt nhìn, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
Trong mắt bọn hắn, Tiêu Dật phảng phất vô cùng linh động, toàn thân bốc lên hỏa diễm.
"Là ta hoa mắt sao?" Có tộc nhân dùng sức xoa xoa mắt của mình, muốn thấy rõ bóng mờ kia.
Chỉ có điều, bất kể bọn hắn nhìn thế nào, từ đầu đến cuối cũng không nhìn rõ.
Tiêu Dật thi triển một chiêu trong hình ý ngũ tuyệt, Xà hình. Với sự tinh diệu của hình ý ngũ tuyệt, há có thể tùy tiện nhìn thấu.
Mà Tiêu Dật còn sử dụng lực lượng Võ hồn, Khống Hỏa Thú hỏa diễm.
Đây là một trong những lá bài tẩy của hắn, là chiêu thức mà hắn gian khổ tu luyện lĩnh ngộ ra trong nửa tháng này. Lấy hình ý ngũ tuyệt, phối hợp với lực lượng Võ hồn.
Bản thân hỏa diễm có tính bùng nổ, mà Khống Hỏa Thú tinh thông khống chế hỏa diễm, dưới sự bùng nổ, xà hình của hắn càng thêm uyển chuyển, càng thêm linh động, để cho người nhìn không thấu, hư vô mờ mịt.
Lúc này, Tiêu Tử Mộc không ngừng công kích, nhưng thủy chung không đánh trúng Tiêu Dật, khiến hắn cực kì sốt ruột. Rõ ràng cảnh giới của mình mạnh hơn, vạy mà ngay cả thân thể Tiêu Dật cũng không đụng tới, loại cảm giác này khiến hắn phát điên.
Ngay sau đó, hắn nhanh chóng công kích, thể lực cùng chân khí đều tiêu hao cực nhanh, để đầu hắn đầy mồ hôi.
"A đáng chết, đến cùng xảy ra chuyện gì?" Tiêu Tử Mộc cắn răng.
Ngay cả chấp sự, thậm chí các trưởng lão đều nhìn không thấu hình ý ngũ tuyệt, hắn liền đừng nghĩ đến chuyện nhìn thấu.
"Thế nào, mệt mỏi sao?" Lúc này, Tiêu Dật cười lạnh một tiếng, "Mệt mỏi rồi hả, vậy đến phiên ta."
Vừa dứt lời, Tiêu Dật động bước chân, hóa thành huyễn ảnh biến mất ngay tại chỗ. Bên trong huyễn ảnh, còn có ngọn lửa cháy hừng hực.
Vèo một tiếng, Tiêu Tử Mộc phản ứng không kịp, thậm chí Tiêu Dật biến mất như thế nào cũng không biết.
"Tốc độ thật nhanh." Các tộc nhân kinh hô một tiếng.
Sau đó, càng làm bọn hắn kinh ngạc hơn, trong mắt bọn hắn, Tiêu Dật hóa thành một đầu báo săn toàn thân bao phủ hỏa diễm.
Báo săn tập kích bất ngờ, tốc độ cực nhanh.
"Đến lượt ngươi nếm thử công kích của ta." Tiêu Dật khẽ quát một tiếng, bỗng nhiên xuất hiện phía sau Tiêu Tử Mộc, một chưởng đánh ra.
Lòng bàn tay Tiêu Dật uy thế hừng hực, phảng phất xuất hiện một tiếng hổ gầm, 'Rống' !
"Cái này" các tộc nhân kinh hãi đến cực điểm, trong mắt bọn hắn, Tiêu Dật lần nữa biến thành một đầu mãnh hổ.
Mãnh hổ hạ sơn, vừa nhanh vừa mạnh.
Một chưởng ra, rít gào chấn động núi rừng, đất rung núi chuyển.
"Oanh" một tiếng, Tiêu Tử Mộc ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có, trực tiếp bị một chưởng của Tiêu Dật đánh bay.
Kết hợp lực lượng Võ hồn với hình ý ngũ tuyệt, uy lực vô cùng cường hãn.
'Phốc', Tiêu Tử Mộc miệng phun máu tươi, bay thẳng xuống đài.
Lúc hắn rơi xuống mặt đất, đã triệt để ngất đi, quần áo vỡ vụn.
Các tộc nhân có thể nhìn thấy rõ ràng, ở trên lưng của hắn, có một chưởng ấn bắt mắt, bị lửa thiêu đốt nghiêm trọng.
"Tiêu Tử Mộc xếp trong năm vị trí đầu, vậy mà bại?"
"Mà Tiêu Dật vẻn vẹn chỉ ra hai chiêu, đây là toàn thắng a?"
Biểu lộ của các tộc nhân không thể dùng từ kinh ngạc để hình dung, mà là chấn kinh, chấn kinh tới cực điểm.
Tại nơi hẻo lánh, Tam trưởng lão Tiêu Trọng chảy một giọt lệ, "Tốt, rất tốt, Dật nhi, ngươi cuối cùng đã trưởng thành."
Lúc trước hắn nhận lời gia chủ chiếu cố Tiêu Dật, thế nhưng gia chủ mất tích nhiều năm chưa trở về, Tiêu Dật là do hắn một tay nuôi lớn, hắn đã sớm coi Tiêu Dật như con đẻ.
Những năm gần đây, hắn một bên bận rộn sự vụ lớn nhỏ trong gia tộc, ứng phó với đám người Ngũ trưởng lão âm thầm gây sự, một bên lo lắng cho Tiêu Dật, muốn Tiêu Dật lớn lên không bị vất vả.
Hết lần này tới lần khác Tiêu Dật chịu uất ức, lại thức tỉnh Võ hồn phế vật.
Ai có thể biết, những năm gần đây hắn nhận bao nhiêu áp lực, vì Tiêu Dật bỏ ra cái giá như thế nào.
Bây giờ thấy Tiêu Dật vậy mà toàn thắng những tộc nhân xuất sắc nhất trong gia tộc, tâm tình của hắn không cách nào nói rõ.
Mừng rỡ? Vui mừng? Tự hào? Thỏa mãn? Hắn không biết, hắn không cách nào ức chế một giọt lệ lưu lại.
Mà bên khác, Ngũ trưởng lão 'Két' một tiếng, bóp chặt chén trà trong tay, vẻ mặt âm hàn và phẫn nộ.
Sắc mặt Tiêu Nhược Hàn cũng lạnh như băng, "Tiểu phế vật kia sao tự nhiên lợi hại như vậy? Đáng chết!"
Trên đài luận võ, Tiêu Dật đứng chắp tay, nhàn nhạt nhìn về phía cái tộc nhân khác, nói, "Còn có ai muốn lên đài cùng ta luận bàn một phen?"
Bị ánh mắt hắn lạnh nhạt liếc qua, các tộc nhân nhao nhao quay đầu, không dám nhìn thẳng.
Cho dù là tộc nhân Phàm cảnh lục trọng bài danh phía trên, cũng á khẩu không trả lời được. Bọn hắn rất rõ ràng, bọn hắn tuyệt đối không thể toàn thắng Tiêu Tử Mộc, mà Tiêu Dật có thể làm được, chứng minh thực lực của Tiêu dật tuyệt đối ở trên bọn hắn.
Nếu lên đài cùng Tiêu Dật luận bàn, sẽ chỉ là tự rước lấy nhục.
Trọng tài nhìn thoáng qua, thấy không có người trả lời, cao giọng tuyên bố, "Trận chiến này, thiếu gia chủ, Tiêu Dật thắng."
Trọng tài ngay cả xưng hô cũng sửa lại, chủ động xưng hô một tiếng thiếu gia chủ.
Phải biết, tại Tiêu gia đã rất nhiều năm không người nào nguyện xưng hô như vậy với Tiêu Dật.
Thế giới này chính là như vậy, lấy võ vi tôn, Tiêu Dật biểu hiện ra đủ thực lực, đầy đủ thiên phú, liền sẽ được tôn trọng.
"Tiêu Dật, ngươi có thể xuống dưới." Trọng tài vẻ mặt ôn hòa nói.
Tiêu Dật lắc đầu, nói, "Không vội."
Sau đó, Tiêu Dật nhìn về phía các trưởng lão cách đó không xa, đó là nơi trưởng lão cùng các chấp sự quan sát tỷ võ.
Tiêu Nhược Hàn cũng ngồi ở đó, dưới Ngũ trưởng lão.
"Tiêu Nhược Hàn." Tiêu Dật ngạo nghễ nói, "Còn nhớ rõ đánh cược giữa chúng ta chứ, ngươi thua!"
Thua, Tiêu Nhược Hàn đánh cược thua! Tại trước mặt mọi người, người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi, lần đầu tiên nghe được chữ 'Thua'.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.