Chương 11: Lưu Kim Lô
Tiểu Tiểu Bát
12/01/2023
"Ừm?" Tiêu Dật ánh mắt sắc lại, chợt thấy phía trước có hai đạo thân ảnh quen thuộc.
"A." Tiêu Dật cười lạnh một tiếng, bước nhanh tới.
"Không giao tiền cùng Thối Thể đan ra, có tin chúng ta đánh gãy chân ngươi không."
Tiêu Kiệt cùng Tiêu Thạch quyền đấm cước đá với một tộc nhân gia tộc.
"Không cho, những Thối Thể đan này ta muốn giữ lại cho ca ta tăng thực lực, ca ta nửa tháng sau muốn tham gia gia tộc tỷ võ."
Tộc nhân này ước chừng 11 tuổi, chỉ có tu vi Phàm cảnh nhị trọng, sao có thể là đối thủ của Tiêu Kiệt Tiêu Thạch. Giờ phút này đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập, nhưng thủy chung không chịu giao ra Thối Thể đan và ngân lượng.
"Nếu ngươi đã không muốn nghe lời, vậy cũng đừng trách chúng ta." Tiêu Kiệt cùng Tiêu Thạch liếc nhau, cười gằn một tiếng, đồng thời thúc giục lực lượng Võ hồn, bọn hắn muốn làm thật.
Tiêu Kiệt cùng Tiêu Thạch hai người lúc nào cũng khi dễ tộc nhân thực lực yếu kém trong gia tộc, cướp đoạt tài nguyên tu luyện của bọn hắn.
Hết lần này tới lần khác hai người có Tiêu Nhược Hàn che đậy, cho nên tộc nhân lớn tuổi hơn, thực lực mạnh hơn bọn họ cũng không có cách trả thù bọn hắn.
"Ôi." Tiêu Kiệt đang định dùng Hỏa Thiêu Đằng đem tộc nhân trước mặt trói lại, bỗng nhiên cảm thấy phía sau lưng tê rần, kêu lên một tiếng.
"Tên gia hỏa nào không biết sống chết, dám quản chuyện của bản thiếu gia" Tiêu Kiệt tức giận quay đầu, mắng to một tiếng.
Nhưng mà, hắn nhìn thấy người phía sau, trong nháy mắt á khẩu không nói được tiếp.
"Ngươi nói ai không biết sống chết?" Tiêu Dật lạnh lùng nhìn Tiêu Kiệt.
"Tiêu Dật" Tiêu Kiệt cùng Tiêu Thạch đồng thời không tự giác mà rùng mình một cái.
"Còn thất thần làm gì, đi đi." Tiêu Dật đối nói với tộc nhân gia tộc mặt mũi bầm dập ở một bên.
"Ách." tộc nhân này ngẩn người, ý thức được ý tứ của Tiêu Dật, lập tức mừng rỡ, "Cám ơn Tiêu Dật thiếu gia", dứt lời, che lấy Thối Thể đan cùng ngân lượng trong ngực, nhanh chân chạy đi.
Tiêu Kiệt Tiêu Thạch không cam lòng liếc nhìn tộc nhân rời đi, cũng không dám đuổi theo.
"Nhìn cái gì vậy." Tiêu Dật quát, "Lão tử bảo các ngươi chuẩn bị tiền, các ngươi chuẩn bị thế nào rồi?"
"Cái kia" Tiêu Kiệt ấp úng.
"Chúng ta vẫn đang chuẩn bị." Tiêu Thạch ngoài cười nhưng trong không cười nguỵ biện, hắn nguyên bản không có ý định trả tiền, chỉ muốn qua loa thôi.
"Nếu các ngươi đã muốn vậy, vậy cũng đừng trách ta." Tiêu Dật hoàn trả một câu lúc bọn hắn khi dễ người khác đã nói.
'Ken két' hai tiếng, Tiêu Dật một tay đem bả vai hai người bọn họ tháo xuống.
Lấy tu vi Phàm cảnh tứ trọng, phối hợp với báo hình, Tiêu Kiệt cùng Tiêu Thạch ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có.
"A." Tiêu Kiệt Tiêu Thạch kêu đau một tiếng, vịn cánh tay trật khớp của mình.
"Tiểu phế vật, ngươi muốn làm gì!" Tiêu Kiệt đau nhức hô to.
"Còn dám mạnh miệng." Tiêu Dật một bàn tay quạt tới, đánh một trận.
Hai người bị đánh nằm rạp trên mặt đất, nhưng vẫn mạnh miệng nói, "Hừ, tiểu phế vật, đánh, có gan ngươi tiếp tục đánh, ta cũng không tin ngươi trước mặt mọi người, dám đánh chết chúng ta?"
Tiêu Thạch cũng uy hiếp nói, "Tiểu phế vật, chờ xem, mối thù hôm nay, Nhược Hàn biểu ca sẽ hoàn trả gấp 10 lần cho ngươi. Đến lúc đó, ngươi sẽ giống như con chó chết quỳ xuống cầu xin chúng ta."
"Muốn chết." Tiêu Dật hai mắt trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, tiện tay nhặt tảng đá trên mặt đất.
"Tiêu Nhược Hàn có thể tìm ta tính sổ sách hay không ta không biết, nhưng tối thiểu, các ngươi không có cơ hội nhìn thấy. Ta cũng muốn nhìn xem, tảng đá kia đập xuống, đầu của các ngươi có nở hoa hay không."
"Tiểu phế vật, ngươi dám?" Tiêu Kiệt cùng Tiêu Thạch kêu gào một tiếng, nhưng kỳ thật vô cùng sợ hãi, bọn hắn cũng không cảm thấy đầu mình có thể cứng rắn hơn tảng đá.
"Ngươi xem ta có dám hay không, Tiêu Nhược Hàn ta cũng dám bạt tai hắn ngay trước mặt tất cả trưởng lão và chấp sự, huống chi hai người các ngươi?"
Dứt lời, Tiêu Dật cầm tảng đá hướng đầu bọn hắn đập xuống.
"Đừng a, Tiêu đại gia, tha mạng a." Tiêu Kiệt lập tức cầu xin tha thứ.
"Tiêu Dật, ta cam đoan, trong vòng mười ngày, nhất định trả tiền." Tiêu Thạch run rẩy cầu xin tha thứ.
"Hừ." Tiêu Dật không có thu hồi tảng đá, nhưng cải biến phương hướng, hướng tay chân bọn họ đập tới.
"A." Tiêu Kiệt Tiêu Thạch kêu đau một tiếng.
Hai người này đều là chó săn của Tiêu Nhược Hàn, thường xuyên khi dễ tộc nhân gia tộc khác. Tiêu Dật đương nhiên sẽ không khách khí với bọn họ, dùng sức đập lấy bọn hắn.
"Ôi ôi." Tiêu Kiệt Tiêu Thạch hai người kêu gào đau đớn liên tiếp.
"Ta để cho các ngươi nói lại một lần, bao giờ trả tiền."
"Tám ngày, tám ngày."
Tiêu Dật cầm tảng đá đập xuống.
"Ôi, 5 ngày 5 ngày."
Lại là một tảng đá đập xuống.
"Bao nhiêu ngày."
"Ba ngày, ba ngày, cam đoan ba ngày."
"Hừ, cái này còn tạm được." Tiêu Dật ném tảng đá xuống.
"Cút đi." Tiêu Dật quát, "Nhớ kỹ, các ngươi chỉ có ba ngày thời gian, đừng để ta phải đi tìm các ngươi. Nếu không thì, ba ngày sau, nện các ngươi không phải là tảng đá, mà là đao."
"Biết biết." Tiêu Kiệt Tiêu Thạch như được đại xá, liền lăn đất rời đi.
Hai người đều là võ giả, bị tảng đá nện mấy lần cũng không có chịu bao nhiêu thương thế, nhiều lắm là để bọn hắn đau một hồi thôi.
"Hai tên cặn bã lấn yếu sợ mạnh." Tiêu Dật hừ một tiếng.
Một bên khác, những tộc nhân nguyên bản còn chỉ trỏ Tiêu Dật biểu lộ khuôn mặt như thấy quỷ.
Đây là tên phế vật Tiêu Dật kia sao?
Đây là đồ bỏ đi bị người khi dễ cũng không dám phản kháng ư?
Tiêu Dật vậy mà đem hai tên ác ôn Tiêu Kiệt cùng Tiêu Thạch thu thập?
"Nhìn cái gì vậy?" Tiêu Dật quay đầu liếc mắt nhìn đám người, nói, "Thế nào, các ngươi cũng muốn nếm thử tư vị của tảng đá kia?"
Hô một tiếng, tộc nhân gia tộc vội vàng chạy tứ tán.
Tiêu Dật xoay người, hướng cửa lớn Tiêu gia mà đi.
Hắn còn muốn đi mua dược liệu cùng lò luyện dược.
Tử Vân thành, tại Bắc Sơn quận là đại thành có chút danh tiếng.
Tử Vân thành lưng tựa Vẫn Tinh sơn mạch.
Mà Vẫn Tinh sơn mạch kéo dài nghìn dặm, bên trong có lượng lớn khoáng thạch trân quý. Thưong nhân các nơi đến đây nối liền không dứt, ngựa xe như nước.
Cho nên Tử Vân thành thương nghiệp cực kì phát đạt.
Mà bên trong Vẫn Tinh sơn mạch lại có vô số yêu thú, có thể nói yêu thú ngang dọc, xưng bá một phương.
Cho nên lượng lớn võ giả trở thành săn yêu sư, hoặc hộ tống các thương nhân, hoặc tự mình du tẩu trong dãy núi giành lợi ích.
Tiêu Dật đi một đoạn, tùy ý tìm cửa hàng dược liệu quy mô khá lớn đi vào.
"Khách nhân, ngài muốn mua thứ gì sao?" Tiểu nhị thấy Tiêu Dật quần áo lộng lẫy, hiển nhiên là con em nhà có tiền, vội vàng nịnh nọt tiến lên chào hỏi.
"Vô Tâm Đằng, Bát Diệp Hoa, Hồng Thủ Ô, Lục Thần Thảo, Linh Tham, những dược liệu này có không?" Tiêu Dật nhàn nhạt hỏi.
Tiểu nhị ngẩn người, nói, "Ách, khách nhân, những dược liệu này đều không phải dược liệu phổ thông a "
"Rốt cuộc là có hay không?" Tiêu Dật nhíu mày hỏi.
"Có, đương nhiên là có." Tiểu nhị liền vội vàng gật đầu, nói, "Khách nhân cần bao nhiêu a? Đối với mấy dược liệu này có yêu cầu khác không?"
"Ừm?" Tiêu Dật suy tư một chút, nói, "bốn loại dược liệu trước cần 10 năm trở lên, Linh Tham 100 năm trở lên. Số lượng nha, tất cả lấy năm phần đi."
Tiểu nhị ngẩn người, lập tức khổ sở nói, "Khách nhân, bốn loại dược liệu trước không có vấn đề, nhưng Linh Tham 100 năm trở lên quá mức hiếm có, cái này "
"Thế nào, không có sao?" Tiêu Dật hỏi.
Bốn loại dược liệu trước là dược liệu chủ yếu luyện chế Thối Thể đan, Linh Tham thì là dược liệu chủ yếu để luyện chế cửu chuyển Luyện Thể đan.
Chỉ cần chuẩn bị đầy đủ những dược liệu chủ yếu này, các dược liệu phụ trợ khác không phải vấn đề.
"Có, công tử ngài chờ một lát." Chẳng biết tại sao, tiểu nhị bỗng nhiên cung kính, xưng hô cũng thay đổi.
Tiêu Dật gật đầu.
Bên trong hậu đường, tiểu nhị cung kính với một vị lão giả nói, "Chưởng quỹ, bốn loại dược liệu khác không có vấn đề lớn, nhưng Linh Tham 100 năm là ngài gần đây muốn dùng để luyện dược, cho nên tiểu nhân đến xin chỉ thị một phen."
Lão giả ngoài là chưởng quỹ của cửa hàng dược liệu, còn là một vị Nhất phẩm Luyện Dược sư, tại Tử Vân thành cũng có chút danh tiếng.
"Linh Tham, 100 năm." Lão giả suy tư một chút, nói với tiểu nhị, "Đều bán cho hắn đi, giảm giá chút cho hắn."
"Giảm giá?" Tiểu nhị hơi nghi hoặc một chút, hỏi, "Chưởng quỹ, tiệm chúng ta cho tới bây giờ chưa từng giảm giá a."
"Ngươi cứ làm theo đi." Lão giả quát lớn một tiếng.
"Vâng." Tiểu nhị trả lời một tiếng, lui ra ngoài.
"Công tử." Tiểu nhị chuẩn bị kỹ càng dược liệu, mang đến trước mặt Tiêu Dật.
"Đây là dược liệu ngài muốn, tất cả năm phần, tổng giá trị 500 lượng, bản điếm giảm 30% cho ngài, chỉ cần 350 lượng là đủ."
"Giảm giá?" Tiêu Dật hơi nghi hoặc một chút.
Trước khi ra khỏi cửa, Tiêu Dật đã cân nhắc qua mình có thể mua bao nhiêu phần dược liệu. Mình từ trên người Dương Phục thu hoạch được, đại khái là 500 lượng.
Một khỏa Thối Thể đan giá trị mười lượng, nhưng kì thực đây chỉ giá ở nội bộ Tiêu gia.
Tài liệu luyện chế Thối Thể đan đã là mười lượng, mà Luyện Dược sư luyện chế, cần thêm một khoản thù lao không ít.
Bên ngoài bán Thối Thể đan, một khỏa tối thiểu phải 50 lượng.
Bốn loại dược liệu trước, tất cả năm phần, đại khái là 200 lượng. Mà một phần Linh Tham đại khái là 60 lượng, năm phần 300 lượng.
Cộng lại 500 lượng, tiểu nhị đưa ra giá cả hết sức công bằng.
Chỉ là, tại sao cửa hàng này phải cho giảm giá cho mình ?
Tiêu Dật nhẹ gật đầu, nói, "Chỗ ngươi có luyện dược lô không?"
"Có, đương nhiên là có, công tử xin mời đi theo ta." Tiểu nhị trả lời một tiếng, cung kính mang Tiêu Dật hướng một bên khác đi.
Cửa hàng dược liệu này quy mô không nhỏ, ngoại trừ các loại dược liệu, còn có luyện dược lô, cùng với đan dược thành phẩm.
Cửa hàng bán luyện dược lô có ba loại, tiểu nhị giới thiệu từng cái.
"Công tử, đây là Lưu Kim luyện dược lô, thợ rèn trứ danh của bản thành tự tay chế tạo, giá bán 50 lượng."
"Đây là mạ vàng luyện dược lô, do chưởng quỹ cửa hàng ta tự tay chế tạo, giá bán 200 lượng. A, đúng rồi, chưởng quỹ hắn cũng là một vị Nhất phẩm Luyện Dược sư."
"Đây là Tam Toàn hỏa lô, trên lô có bổn điếm bảo vật, giá bán 800 lượng."
"Cắt." Tiêu Dật trong lòng âm thầm bĩu môi, bản lãnh chào hàng thật đúng là lợi hại.
Hắn rất rõ ràng, Lưu Kim luyện dược lô, căn bản là Luyện Dược sư không đủ tư cách cũng có thể dùng.
Loại thứ hai cũng giống vậy, bất quá phẩm chất cao hơn không ít.
Loại thứ ba ngược lại khá lợi hại, Nhất phẩm Luyện Dược sư trong gia tộc đều dùng loại Tam Toàn hỏa lô này, giá cả liền quá đắt.
"Cho ta cái Lưu Kim lô đi." Tiêu Dật nói.
"Được rồi." Tiểu nhị gật đầu, nói, "Như cũ giảm giá cho công tử 30%, công tử còn có cần gì nữa không?"
"Không có." Tiêu Dật trả tiền, đem dược liệu cùng Lưu Kim lô, rời khỏi cửa hàng dược liệu.
Tiêu Dật vừa rời đi không lâu, chưởng quỹ đi ra, nhàn nhạt nhìn phương hướng rời đi của Tiêu Dật .
Tiểu nhị nghi ngờ nói, "Chưởng quỹ, năm phần Linh Tham kia là ngài dùng để trùng kích Nhị phẩm Luyện Dược sư, vì sao lại bán?"
Chưởng quỹ lẩm bẩm, "Vô Tâm Đằng, Bát Diệp Hoa, Hồng Thủ Ô, Lục Thần Thảo, đều là tài liệu luyện chế Thối Thể đan. Thiếu niên này hoặc là Luyện Dược sư, hoặc là phía sau có Luyện Dược sư hướng dẫn luyện dược."
"Linh Tham 100 năm, tối thiểu là tài liệu đan dược Nhị phẩm trở lên. Như vậy, rất có thể phía sau thiếu niên này tối thiểu là một vị Nhị phẩm Luyện Dược sư, thậm chí Tam phẩm Luyện Dược sư."
"Nhớ kỹ, nếu như thiếu niên này lần sau còn tới mua dược liệu, tận lực cùng hắn tạo mối quan hệ, tốt nhất là có thể kết giao tình." Chưởng quỹ đối với tiểu nhị phân phó nói.
"A." Tiêu Dật cười lạnh một tiếng, bước nhanh tới.
"Không giao tiền cùng Thối Thể đan ra, có tin chúng ta đánh gãy chân ngươi không."
Tiêu Kiệt cùng Tiêu Thạch quyền đấm cước đá với một tộc nhân gia tộc.
"Không cho, những Thối Thể đan này ta muốn giữ lại cho ca ta tăng thực lực, ca ta nửa tháng sau muốn tham gia gia tộc tỷ võ."
Tộc nhân này ước chừng 11 tuổi, chỉ có tu vi Phàm cảnh nhị trọng, sao có thể là đối thủ của Tiêu Kiệt Tiêu Thạch. Giờ phút này đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập, nhưng thủy chung không chịu giao ra Thối Thể đan và ngân lượng.
"Nếu ngươi đã không muốn nghe lời, vậy cũng đừng trách chúng ta." Tiêu Kiệt cùng Tiêu Thạch liếc nhau, cười gằn một tiếng, đồng thời thúc giục lực lượng Võ hồn, bọn hắn muốn làm thật.
Tiêu Kiệt cùng Tiêu Thạch hai người lúc nào cũng khi dễ tộc nhân thực lực yếu kém trong gia tộc, cướp đoạt tài nguyên tu luyện của bọn hắn.
Hết lần này tới lần khác hai người có Tiêu Nhược Hàn che đậy, cho nên tộc nhân lớn tuổi hơn, thực lực mạnh hơn bọn họ cũng không có cách trả thù bọn hắn.
"Ôi." Tiêu Kiệt đang định dùng Hỏa Thiêu Đằng đem tộc nhân trước mặt trói lại, bỗng nhiên cảm thấy phía sau lưng tê rần, kêu lên một tiếng.
"Tên gia hỏa nào không biết sống chết, dám quản chuyện của bản thiếu gia" Tiêu Kiệt tức giận quay đầu, mắng to một tiếng.
Nhưng mà, hắn nhìn thấy người phía sau, trong nháy mắt á khẩu không nói được tiếp.
"Ngươi nói ai không biết sống chết?" Tiêu Dật lạnh lùng nhìn Tiêu Kiệt.
"Tiêu Dật" Tiêu Kiệt cùng Tiêu Thạch đồng thời không tự giác mà rùng mình một cái.
"Còn thất thần làm gì, đi đi." Tiêu Dật đối nói với tộc nhân gia tộc mặt mũi bầm dập ở một bên.
"Ách." tộc nhân này ngẩn người, ý thức được ý tứ của Tiêu Dật, lập tức mừng rỡ, "Cám ơn Tiêu Dật thiếu gia", dứt lời, che lấy Thối Thể đan cùng ngân lượng trong ngực, nhanh chân chạy đi.
Tiêu Kiệt Tiêu Thạch không cam lòng liếc nhìn tộc nhân rời đi, cũng không dám đuổi theo.
"Nhìn cái gì vậy." Tiêu Dật quát, "Lão tử bảo các ngươi chuẩn bị tiền, các ngươi chuẩn bị thế nào rồi?"
"Cái kia" Tiêu Kiệt ấp úng.
"Chúng ta vẫn đang chuẩn bị." Tiêu Thạch ngoài cười nhưng trong không cười nguỵ biện, hắn nguyên bản không có ý định trả tiền, chỉ muốn qua loa thôi.
"Nếu các ngươi đã muốn vậy, vậy cũng đừng trách ta." Tiêu Dật hoàn trả một câu lúc bọn hắn khi dễ người khác đã nói.
'Ken két' hai tiếng, Tiêu Dật một tay đem bả vai hai người bọn họ tháo xuống.
Lấy tu vi Phàm cảnh tứ trọng, phối hợp với báo hình, Tiêu Kiệt cùng Tiêu Thạch ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có.
"A." Tiêu Kiệt Tiêu Thạch kêu đau một tiếng, vịn cánh tay trật khớp của mình.
"Tiểu phế vật, ngươi muốn làm gì!" Tiêu Kiệt đau nhức hô to.
"Còn dám mạnh miệng." Tiêu Dật một bàn tay quạt tới, đánh một trận.
Hai người bị đánh nằm rạp trên mặt đất, nhưng vẫn mạnh miệng nói, "Hừ, tiểu phế vật, đánh, có gan ngươi tiếp tục đánh, ta cũng không tin ngươi trước mặt mọi người, dám đánh chết chúng ta?"
Tiêu Thạch cũng uy hiếp nói, "Tiểu phế vật, chờ xem, mối thù hôm nay, Nhược Hàn biểu ca sẽ hoàn trả gấp 10 lần cho ngươi. Đến lúc đó, ngươi sẽ giống như con chó chết quỳ xuống cầu xin chúng ta."
"Muốn chết." Tiêu Dật hai mắt trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, tiện tay nhặt tảng đá trên mặt đất.
"Tiêu Nhược Hàn có thể tìm ta tính sổ sách hay không ta không biết, nhưng tối thiểu, các ngươi không có cơ hội nhìn thấy. Ta cũng muốn nhìn xem, tảng đá kia đập xuống, đầu của các ngươi có nở hoa hay không."
"Tiểu phế vật, ngươi dám?" Tiêu Kiệt cùng Tiêu Thạch kêu gào một tiếng, nhưng kỳ thật vô cùng sợ hãi, bọn hắn cũng không cảm thấy đầu mình có thể cứng rắn hơn tảng đá.
"Ngươi xem ta có dám hay không, Tiêu Nhược Hàn ta cũng dám bạt tai hắn ngay trước mặt tất cả trưởng lão và chấp sự, huống chi hai người các ngươi?"
Dứt lời, Tiêu Dật cầm tảng đá hướng đầu bọn hắn đập xuống.
"Đừng a, Tiêu đại gia, tha mạng a." Tiêu Kiệt lập tức cầu xin tha thứ.
"Tiêu Dật, ta cam đoan, trong vòng mười ngày, nhất định trả tiền." Tiêu Thạch run rẩy cầu xin tha thứ.
"Hừ." Tiêu Dật không có thu hồi tảng đá, nhưng cải biến phương hướng, hướng tay chân bọn họ đập tới.
"A." Tiêu Kiệt Tiêu Thạch kêu đau một tiếng.
Hai người này đều là chó săn của Tiêu Nhược Hàn, thường xuyên khi dễ tộc nhân gia tộc khác. Tiêu Dật đương nhiên sẽ không khách khí với bọn họ, dùng sức đập lấy bọn hắn.
"Ôi ôi." Tiêu Kiệt Tiêu Thạch hai người kêu gào đau đớn liên tiếp.
"Ta để cho các ngươi nói lại một lần, bao giờ trả tiền."
"Tám ngày, tám ngày."
Tiêu Dật cầm tảng đá đập xuống.
"Ôi, 5 ngày 5 ngày."
Lại là một tảng đá đập xuống.
"Bao nhiêu ngày."
"Ba ngày, ba ngày, cam đoan ba ngày."
"Hừ, cái này còn tạm được." Tiêu Dật ném tảng đá xuống.
"Cút đi." Tiêu Dật quát, "Nhớ kỹ, các ngươi chỉ có ba ngày thời gian, đừng để ta phải đi tìm các ngươi. Nếu không thì, ba ngày sau, nện các ngươi không phải là tảng đá, mà là đao."
"Biết biết." Tiêu Kiệt Tiêu Thạch như được đại xá, liền lăn đất rời đi.
Hai người đều là võ giả, bị tảng đá nện mấy lần cũng không có chịu bao nhiêu thương thế, nhiều lắm là để bọn hắn đau một hồi thôi.
"Hai tên cặn bã lấn yếu sợ mạnh." Tiêu Dật hừ một tiếng.
Một bên khác, những tộc nhân nguyên bản còn chỉ trỏ Tiêu Dật biểu lộ khuôn mặt như thấy quỷ.
Đây là tên phế vật Tiêu Dật kia sao?
Đây là đồ bỏ đi bị người khi dễ cũng không dám phản kháng ư?
Tiêu Dật vậy mà đem hai tên ác ôn Tiêu Kiệt cùng Tiêu Thạch thu thập?
"Nhìn cái gì vậy?" Tiêu Dật quay đầu liếc mắt nhìn đám người, nói, "Thế nào, các ngươi cũng muốn nếm thử tư vị của tảng đá kia?"
Hô một tiếng, tộc nhân gia tộc vội vàng chạy tứ tán.
Tiêu Dật xoay người, hướng cửa lớn Tiêu gia mà đi.
Hắn còn muốn đi mua dược liệu cùng lò luyện dược.
Tử Vân thành, tại Bắc Sơn quận là đại thành có chút danh tiếng.
Tử Vân thành lưng tựa Vẫn Tinh sơn mạch.
Mà Vẫn Tinh sơn mạch kéo dài nghìn dặm, bên trong có lượng lớn khoáng thạch trân quý. Thưong nhân các nơi đến đây nối liền không dứt, ngựa xe như nước.
Cho nên Tử Vân thành thương nghiệp cực kì phát đạt.
Mà bên trong Vẫn Tinh sơn mạch lại có vô số yêu thú, có thể nói yêu thú ngang dọc, xưng bá một phương.
Cho nên lượng lớn võ giả trở thành săn yêu sư, hoặc hộ tống các thương nhân, hoặc tự mình du tẩu trong dãy núi giành lợi ích.
Tiêu Dật đi một đoạn, tùy ý tìm cửa hàng dược liệu quy mô khá lớn đi vào.
"Khách nhân, ngài muốn mua thứ gì sao?" Tiểu nhị thấy Tiêu Dật quần áo lộng lẫy, hiển nhiên là con em nhà có tiền, vội vàng nịnh nọt tiến lên chào hỏi.
"Vô Tâm Đằng, Bát Diệp Hoa, Hồng Thủ Ô, Lục Thần Thảo, Linh Tham, những dược liệu này có không?" Tiêu Dật nhàn nhạt hỏi.
Tiểu nhị ngẩn người, nói, "Ách, khách nhân, những dược liệu này đều không phải dược liệu phổ thông a "
"Rốt cuộc là có hay không?" Tiêu Dật nhíu mày hỏi.
"Có, đương nhiên là có." Tiểu nhị liền vội vàng gật đầu, nói, "Khách nhân cần bao nhiêu a? Đối với mấy dược liệu này có yêu cầu khác không?"
"Ừm?" Tiêu Dật suy tư một chút, nói, "bốn loại dược liệu trước cần 10 năm trở lên, Linh Tham 100 năm trở lên. Số lượng nha, tất cả lấy năm phần đi."
Tiểu nhị ngẩn người, lập tức khổ sở nói, "Khách nhân, bốn loại dược liệu trước không có vấn đề, nhưng Linh Tham 100 năm trở lên quá mức hiếm có, cái này "
"Thế nào, không có sao?" Tiêu Dật hỏi.
Bốn loại dược liệu trước là dược liệu chủ yếu luyện chế Thối Thể đan, Linh Tham thì là dược liệu chủ yếu để luyện chế cửu chuyển Luyện Thể đan.
Chỉ cần chuẩn bị đầy đủ những dược liệu chủ yếu này, các dược liệu phụ trợ khác không phải vấn đề.
"Có, công tử ngài chờ một lát." Chẳng biết tại sao, tiểu nhị bỗng nhiên cung kính, xưng hô cũng thay đổi.
Tiêu Dật gật đầu.
Bên trong hậu đường, tiểu nhị cung kính với một vị lão giả nói, "Chưởng quỹ, bốn loại dược liệu khác không có vấn đề lớn, nhưng Linh Tham 100 năm là ngài gần đây muốn dùng để luyện dược, cho nên tiểu nhân đến xin chỉ thị một phen."
Lão giả ngoài là chưởng quỹ của cửa hàng dược liệu, còn là một vị Nhất phẩm Luyện Dược sư, tại Tử Vân thành cũng có chút danh tiếng.
"Linh Tham, 100 năm." Lão giả suy tư một chút, nói với tiểu nhị, "Đều bán cho hắn đi, giảm giá chút cho hắn."
"Giảm giá?" Tiểu nhị hơi nghi hoặc một chút, hỏi, "Chưởng quỹ, tiệm chúng ta cho tới bây giờ chưa từng giảm giá a."
"Ngươi cứ làm theo đi." Lão giả quát lớn một tiếng.
"Vâng." Tiểu nhị trả lời một tiếng, lui ra ngoài.
"Công tử." Tiểu nhị chuẩn bị kỹ càng dược liệu, mang đến trước mặt Tiêu Dật.
"Đây là dược liệu ngài muốn, tất cả năm phần, tổng giá trị 500 lượng, bản điếm giảm 30% cho ngài, chỉ cần 350 lượng là đủ."
"Giảm giá?" Tiêu Dật hơi nghi hoặc một chút.
Trước khi ra khỏi cửa, Tiêu Dật đã cân nhắc qua mình có thể mua bao nhiêu phần dược liệu. Mình từ trên người Dương Phục thu hoạch được, đại khái là 500 lượng.
Một khỏa Thối Thể đan giá trị mười lượng, nhưng kì thực đây chỉ giá ở nội bộ Tiêu gia.
Tài liệu luyện chế Thối Thể đan đã là mười lượng, mà Luyện Dược sư luyện chế, cần thêm một khoản thù lao không ít.
Bên ngoài bán Thối Thể đan, một khỏa tối thiểu phải 50 lượng.
Bốn loại dược liệu trước, tất cả năm phần, đại khái là 200 lượng. Mà một phần Linh Tham đại khái là 60 lượng, năm phần 300 lượng.
Cộng lại 500 lượng, tiểu nhị đưa ra giá cả hết sức công bằng.
Chỉ là, tại sao cửa hàng này phải cho giảm giá cho mình ?
Tiêu Dật nhẹ gật đầu, nói, "Chỗ ngươi có luyện dược lô không?"
"Có, đương nhiên là có, công tử xin mời đi theo ta." Tiểu nhị trả lời một tiếng, cung kính mang Tiêu Dật hướng một bên khác đi.
Cửa hàng dược liệu này quy mô không nhỏ, ngoại trừ các loại dược liệu, còn có luyện dược lô, cùng với đan dược thành phẩm.
Cửa hàng bán luyện dược lô có ba loại, tiểu nhị giới thiệu từng cái.
"Công tử, đây là Lưu Kim luyện dược lô, thợ rèn trứ danh của bản thành tự tay chế tạo, giá bán 50 lượng."
"Đây là mạ vàng luyện dược lô, do chưởng quỹ cửa hàng ta tự tay chế tạo, giá bán 200 lượng. A, đúng rồi, chưởng quỹ hắn cũng là một vị Nhất phẩm Luyện Dược sư."
"Đây là Tam Toàn hỏa lô, trên lô có bổn điếm bảo vật, giá bán 800 lượng."
"Cắt." Tiêu Dật trong lòng âm thầm bĩu môi, bản lãnh chào hàng thật đúng là lợi hại.
Hắn rất rõ ràng, Lưu Kim luyện dược lô, căn bản là Luyện Dược sư không đủ tư cách cũng có thể dùng.
Loại thứ hai cũng giống vậy, bất quá phẩm chất cao hơn không ít.
Loại thứ ba ngược lại khá lợi hại, Nhất phẩm Luyện Dược sư trong gia tộc đều dùng loại Tam Toàn hỏa lô này, giá cả liền quá đắt.
"Cho ta cái Lưu Kim lô đi." Tiêu Dật nói.
"Được rồi." Tiểu nhị gật đầu, nói, "Như cũ giảm giá cho công tử 30%, công tử còn có cần gì nữa không?"
"Không có." Tiêu Dật trả tiền, đem dược liệu cùng Lưu Kim lô, rời khỏi cửa hàng dược liệu.
Tiêu Dật vừa rời đi không lâu, chưởng quỹ đi ra, nhàn nhạt nhìn phương hướng rời đi của Tiêu Dật .
Tiểu nhị nghi ngờ nói, "Chưởng quỹ, năm phần Linh Tham kia là ngài dùng để trùng kích Nhị phẩm Luyện Dược sư, vì sao lại bán?"
Chưởng quỹ lẩm bẩm, "Vô Tâm Đằng, Bát Diệp Hoa, Hồng Thủ Ô, Lục Thần Thảo, đều là tài liệu luyện chế Thối Thể đan. Thiếu niên này hoặc là Luyện Dược sư, hoặc là phía sau có Luyện Dược sư hướng dẫn luyện dược."
"Linh Tham 100 năm, tối thiểu là tài liệu đan dược Nhị phẩm trở lên. Như vậy, rất có thể phía sau thiếu niên này tối thiểu là một vị Nhị phẩm Luyện Dược sư, thậm chí Tam phẩm Luyện Dược sư."
"Nhớ kỹ, nếu như thiếu niên này lần sau còn tới mua dược liệu, tận lực cùng hắn tạo mối quan hệ, tốt nhất là có thể kết giao tình." Chưởng quỹ đối với tiểu nhị phân phó nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.