Hồn Đế Võ Thần

Chương 31: Phệ Hỏa Bách Nhận

Tiểu Tiểu Bát

28/01/2023

Tiêu Dật không kịp chờ đợi, tiếp nhận hai quyển sách.

Nhị trưởng lão sững sờ, nói, "Tiểu tử thúi, ngươi gấp cái gì."

Tiêu Dật không để ý, tự mình lật quyển sách đầu tiên.

"Phệ Hỏa Bách Nhận, võ kỹ Huyền giai hạ cấp, luyện tới đại thành, trăm đạo hỏa nhận như cánh tay sai khiến, núi đao biển lửa, địch nhân không thể chống đỡ."

Lời giới thiệu trên sách lập tức hấp dẫn ánh mắt của hắn.

Nhị trưởng lão thấp giọng cười mắng, "Người khác nói ta là võ si, ngươi còn si mê hơn ta. Đây là võ kỹ cao thâm nhất Tiêu gia ta, rất khó luyện thành, ngươi bây giờ xem cũng khó có thu hoạch "

"Xuỵt." Đại trưởng lão bỗng nhiên ra dấu hiệu im lặng, thấp giọng nói, "Đừng quấy rầy hắn."

Bầu không khí bỗng nhiên tĩnh mịch, lặng ngắt như tờ, ba vị trưởng lão lẳng lặng nhìn Tiêu Dật. Xung quanh chỉ còn lại tiếng Tiêu Dật lật sách.

Nửa ngày sau, lúc Tiêu Dật khép quyển sách lại, hai mắt tinh quang bắn mạnh, bỗng nhiên đưa tay phải ra, chân khí trên tay phun trào.

Chân khí dần dần áp súc ngưng tụ, một đạo hỏa nhận tản ra nhiệt độ cực cao hiện ra.

"Đi." Tiêu Dật hét lớn một tiếng, hỏa nhận rời khỏi tay.

Hỏa nhận đánh tới trên mặt đất, đầu tiên ở trên mặt đất phá vỡ một vết thật sâu, sau đó ầm vang nổ tung, nổ ra một cái hố to.

"Cái này" ba vị trưởng lão đồng thời giật mình, "Thời gian ngắn ngũi lĩnh ngộ được Phệ Hỏa Bách Nhận, thành công ngưng tụ một đạo hỏa nhận."

Võ kỹ, là một trong những vật trân quý nhất Viêm Long đại lục.

Đồng thời, nó cũng là đồ vật mà vô số võ giả tha thiết ước mơ, so với với đan dược còn hấp dẫn hơn.

Võ giả ngang cấp chiến đấu, nắm giữ võ kỹ cường đại hơn, tuyệt đối có thể nghiền ép đối thủ.

Võ kỹ, từ cao xuống thấp tổng cộng chia bốn giai, Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.

Mỗi giai lại phân hạ cấp, trung cấp, cao cấp cùng đỉnh phong.

Chênh lệch giữa mỗi cấp phi thường lớn.

Võ kỹ càng cao cấp uy lực càng khủng bố.

Võ kỹ Hoàng giai hạ cấp, cũng có thể giúp cho võ giả phát huy ra sức chiến đấu gấp mấy lần so với tự thân.

Mà võ kỹ Huyền giai, có thể giúp cho võ giả vượt cấp chiến đấu.

Đến võ kỹ Địa giai, Thiên giai, uy lực càng thêm cường đại.

Lời đồn, một bản võ kỹ Thiên giai, đủ để cho một võ giả Hậu Thiên cảnh chém giết võ giả Động Huyền cảnh, không cần nhìn chênh lệch cảnh giới võ đạo.

Đương nhiên, đây chỉ là lời đồn, chưa ai gặp qua võ kỹ Thiên giai, nó gần như là đồ vật trong truyền thuyết.



Mà võ kỹ Địa giai, tin đồn chỉ có những đại tông phái và siêu cấp thế lực mới có.

Toàn bộ Tử Vân thành, võ kỹ cường đại nhất chỉ có Huyền giai hạ cấp, hơn nữa chỉ có ba gia tộc lớn mới có.

Những tiểu gia tộc khác, hoặc là tán tu, có thể nắm giữ võ kỹ Hoàng giai đã rất tốt rồi.

Trong Tử Vân thành, từng có thương hội đấu giá một bản võ kỹ Hoàng giai đỉnh phong, giá khởi điểm đã là 50,000 lượng, nhưng người đấu giá liên miên không dứt, cuối cùng được bán đi với giá 80.000 lượng.

Võ kỹ Hoàng giai đỉnh phong đã trân quý như vậy, ba gia tộc lớn còn nắm giữ một bản võ kỹ Huyền giai hạ cấp, đủ thấy trân quý đến mức nào.

Trở lại chuyện chính, ba vị trưởng lão sững sờ nhìn Tiêu Dật, sắc mặt không thể tin.

"Mặc dù chỉ ngưng tụ ra một đạo hỏa nhận, chưa tới mức đại thành ,lô hỏa thuần thanh, nhưng cũng đại biểu cho hắn đã sơ bộ nắm giữ Phệ Hỏa Bách Nhận." Đại trưởng lão tán thưởng gật đầu.

"Tên tiểu tử thúi này là đồ biến thái sao, lão phu năm đó tu luyện 10 ngày 10 đêm mới ngưng tụ ra đạo hỏa nhận thứ nhất, hắn ngược lại thì tốt, vừa mới xem hết võ kỹ đã lĩnh ngộ ra." Nhị trưởng lão nhìn về phía Tiêu Dật phảng phất như đang nhìn một quái vật.

Tam trưởng lão thì cười cười, không nói, trong nụ cười đều là tự hào.

"Tốt." Đại trưởng lão bỗng nhiên mở miệng, đánh gãy luồng suy nghĩ của Tiêu Dật.

"Tiêu Dật, Phệ Hỏa Bách Nhận là võ kỹ trọng yêu nhất của Tiêu gia, không thể truyền ra ngoài, hôm nay nhớ kỹ thông tin võ kỹ, ngày mai trả lại, nhớ rõ chứ?" Đại trưởng lão trầm giọng nói ra.

"Ừm." Tiêu Dật gật đầu.

Đại trưởng lão tiếp tục nói, "Bản võ kỹ tiếp theo, là võ kỹ gia chủ năm đó trước khi mất tích lưu lại, toàn bộ Tiêu gia tạm thời chỉ có ba vị trưởng lão chúng ta nhìn qua. Bây giờ giao cho ngươi, cũng do ngươi quyết định tiếp tục giao cho gia tộc lưu trữ, hoặc là đưa cho tộc nhân khác tu luyện."

Tiêu Dật rơi vào trầm tư.

"Không cần gấp gáp ra quyết định." Đại trưởng lão nói, "Đây là đồ vật của ngươi, quyết định thế nào chúng ta cũng không có ý kiến. Mặt khác, việc đi tới Vẫn Tinh sơn mạch, ta khuyên ngươi không cần gấp gáp, nơi đó so với tưởng tượng của ngươi nguy hiểm hơn nhiều."

"Gia tộc quy định, tộc nhân đạt tới điều kiện nhất định đều phải ra ngoài lịch luyện. Nhưng lần này ta cho ngươi đặc quyền, ngươi có thể lựa chọn qua mấy năm mới đi hoặc là không đi cũng không có vấn đề."

"Thiên phú của ngươi, cuộc đời lão phu chưa hề nhìn thấy, đợi một thời gian, chắc chắn trở thành cường giả danh chấn Tử Vân thành. Lão phu hi vọng nhìn thấy ngày ngươi trưởng thành chứ không phải bây giờ đi ra ngoài mạo hiểm. Đương nhiên, lựa chọn như thế nào là do ngươi quyết định."

Dứt lời, Đại trưởng lão khoát tay áo, nói, "Tốt, chúng ta còn có những chuyện quan trọng khác cần thương nghị, nếu như không có chuyện gì khác, lui ra đi."

Tiêu Dật gật đầu, quay người chậm rãi lui ra ngoài.

Tiêu Dật rời đi, lại không biết trong phủ đệ, ba vị trưởng lão đều bỗng nhiên đồng thời lộ ra nụ cười hài lòng.

"Tiểu tử này, rất tốt." Đại trưởng lão cười nói một câu.

"Ừm." Nhị trưởng lão gật đầu, nói, "Luận tư chất võ đạo và luyện dược, so với ngươi và ta còn mạnh hơn nhiều."

"Ta không nói cái này." Đại trưởng lão lắc đầu.

"Ồ?"

"Ta nói chính là tâm trí của hắn." Đại trưởng lão trầm giọng nói, "bất đầu từ lúc gia tộc thi đấu, bị mấy vị trưởng lão nhằm vào, cho đến lời đồn bây giờ, biểu hiện của hắn để ta tương đối hài lòng."



"Hắn hết sức thành thục, đối với các thủ đoạn nhằm vào không có bất kỳ bối rối. Đặc biệt là đối với việc suy nghĩ và ứng đối, gần như hoàn mỹ. Mà bên trong sự thành thục đó, còn có một cỗ quật cường và ngạo khí."

Đại trưởng lão vừa nói, trợn mắt nhìn Nhị trưởng lão, nói, "So sánh với sự thành thục của hắn, trong mắt ta, ngươi ngược lại giống như là thiếu niên ngây thơ."

"Cắt." Nhị trưởng lão bĩu môi, lười nhác phản bác.

Đại trưởng lão cười nói, "Thế giới này không thiếu thiên tài, nhưng phần lớn thiên tài, lúc bọn hắn còn chưa mạnh lên đều đã chết trẻ. Còn Tiêu Dật, ta có thể khẳng định, với tâm trí của hắn tuyệt đối có thể trưởng thành."

"Không ngoài mười năm, hắn sẽ vượt qua những lão gia hỏa chúng ta, trở thành võ giả còn mạnh hơn."

"Chỉ là." Đại trưởng lão bỗng nhiên nhíu mày, nói, "Khiến cho ta nghĩ không thông, hắn ngay cả cửa lớn của Tiêu gia còn không đi qua mấy lần, sao lại có tâm tư thâm trầm, nghĩ sâu tính kỹ, như người dãi dầu sương gió vậy."

Một thiếu niên đương nhiên sẽ không có tâm trí như vậy. Nhưng một vua sát thủ nhiều lần vào sinh ra tử thì lại có.

Tam trưởng lão lên tiếng nói, "Có lẽ là, những chuyện hắn gặp phải trong gia tộc khiến hắn lớn nhanh như vậy."

Sắc mặt Đại trưởng lão bỗng nhiên run lên, thở dài, nói, "Ai, những năm này, khổ hắn rồi. Nhị trưởng lão, chút nữa ngươi qua chỗ Ngũ trưởng lão gõ cho hắn một phen, để hắn thu hồi những động tác kia."

"Được." Nhị trưởng lão gật đầu nói, "Tiêu Dật là thiên tài từ trước đến nay khó gặp của Tiêu gia ta, tự nhiên không thể để cho hắn chịu ủy khuất."

"Tam trưởng lão." Đại trưởng lão tiếp tục phân phó nói, "Chốc nữa, ngươi cũng đi các Đường của gia tộc lấy vài thứ, đan dược tài liệu ngân lượng, cái nào nên lấy liền lấy, đền bù thật tốt cho Tiêu Dật."

"Vâng." Tam trưởng lão trả lời.

Phân phó xong, Đại trưởng lão đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Hắn thân là Tam phẩm Luyện Dược sư duy nhất của gia tộc, ngày bình thường vô cùng bận bịu.

"Chậm đã." Nhị trưởng lão bỗng nhiên gọi hắn lại.

"Có việc gì?" Đại trưởng lão nhíu mày.

Nhị trưởng lão nói, "đứa nhỏ Tiêu Dật này vốn phải có đãi ngộ như vậy, giờ chúng ta đền bù cho hắn. Vậy những chuyện giấu diếm hắn những năm này, phải chăng"

"Cái này" Đại trưởng lão rơi vào trầm mặc, không biết trả lời như thế nào.

Nhị trưởng lão tiếp tục nói, "Gia chủ năm đó cũng không phải bỗng nhiên mất tích, mà là tự mình rời đi. Tiêu Dật là con của hắn, ta cảm thấy hắn có quyền biết."

Nửa ngày sau, Đại trưởng lão nhìn về phía Tam trưởng lão, nói, "Tam trưởng lão, năm đó gia chủ trước khi đi tín nhiệm ngươi nhất, đem Tiêu Dật tuổi còn nhỏ phó thác cho ngươi. Ta cảm thấy có nói cho Tiêu Dật biết hay không, để ngươi quyết định đi."

Tam trưởng lão lắc đầu, bỗng nhiên cười một tiếng, nói, "Chuyện năm đó, ta sẽ không nói cho Dật nhi. Nếu có thể, ta sẽ giấu diếm hắn cả đời."

"Ngươi" Nhị trưởng lão cau mày nói, "Ngươi đối với hắn như vậy hết sức không công bằng."

Tam trưởng lão lắc đầu, nghiêm túc nói, "Ta chỉ là muốn tốt cho Dật nhi. Gia chủ năm đó tại sao rời đi, lại đi nơi nào, vì cái gì lâu như vậy không trở lại, hết thảy những chuyện này, chúng ta biết bao nhiêu?"

"Còn nữa, nếu như ngày sau Dật nhi có bản lĩnh, chuyện nên biết, dù ta không nói hắn cũng sẽ biết. Nếu như hắn không có bản lãnh, ta coi như nói, cũng chỉ khiến cho trong lòng của hắn gánh vác thêm một chuyện."

Nhị trưởng lão còn muốn nói, Đại trưởng lão ngắt lời nói, "Được rồi, Tam trưởng lão coi Tiêu Dật như con đẻ, hắn đối với Tiêu Dật hơn xa chúng ta. Chuyện của Tiêu Dật, hắn so với chúng ta càng có quyền quyết định hơn."

Tiêu Dật sớm đã về đến nhà, đối với cuộc đối thoại của ba vị trưởng lão hoàn toàn không biết gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hồn Đế Võ Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook