Hồn Đế Võ Thần

Chương 2: Thị Nữ Y Y

Tiểu Tiểu Bát

28/12/2022

Song sinh Võ hồn, là một truyền thuyết tại Viêm Long đại lục. Chỉ nghe nói có tồn tại, nhưng chưa từng có ai gặp qua.

Tử giai Võ hồn tại đại lục, cũng là loại võ hồn cưc kỳ hiếm.

Cho dù là những trưởng lão của Tiêu gia, phần lớn cũng chỉ là Hoàng giai Võ hồn.

Có thể nắm giữ Thanh giai Võ hồn, cũng đã là thiên tài nổi danh của đại lục, chứ đừng nói đến tử giai Võ hồn cao cấp nhất.

"Thử một chút xem hiệu quả thế nào." Tiêu Dật thầm suy nghĩ.

Bỗng nhiên, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.

"Ừm?" lỗ tai Tiêu Dật khẽ động, là một sát thủ, hắn cực kì mẫn cảm đối với biến hóa của hoàn cảnh xung quanh .

"Có người tới." Tiêu Dật lập tức thu lại ý nghĩ muốn thử uy lực của Võ hồn, nằm im trên giường, nhắm mắt lại.

Nếu như người tới là địch nhân, hắn có thể khiến cho địch nhân buông lỏng cảnh giác, chính mình cũng có đầy đủ thời gian cùng cơ hội để đối phó địch nhân.

Một tiếng cọt kẹt, cửa phòng bị mở ra.

Ánh mắt Tiêu Dật liếc qua, người đi vào là một nữ tử.

Nữ tử một thân áo vải, đưa lưng về phía sau, cũng tiện tay đóng cửa lại.

Dù không thấy được khuôn mặt của nữ tử, nhưng nhìn bóng lưng này, thân thể nhu nhược kia, bước chân nhẹ nhàng, chắc chắn là một mỹ nhân.

"Ai, Tiêu Dật thiếu gia lúc nào mới có thể tỉnh lại đây"

Thanh âm của nữ tử nghe rất êm tai, trong trẻo như chuông bạc, trong thanh âm tràn ngập sự lo lắng cùng quan tâm.

Nữ tử bưng lấy một bát thuốc trong tay, đi tới bên giường.

Tiêu Dật ý thức được nữ tử này cũng không phải là địch nhân, mí mắt có chút mở.

Cơ hồ mắt hắn mở to trong nháy mắt, ánh mắt trợn thật lớn.

"Cmn, ở đâu ra người quái dị, dám dọa bản thiếu gia." Tiêu Dật nhìn thấy hình dáng xấu xí của nữ tử, thì giật nảy mình, suýt chút nữa nhịn không được mà đánh một quyền tới.

Nguyên lai nữ tử cũng không phải là mỹ nhân, ngược lại còn vô cùng phổ thông, thậm chí có chút xấu xí, trên mặt xanh một miếng đỏ một khối, nhìn quá là dọa người.

"A." Nữ tử kinh hô một tiếng, vô ý thức muốn tránh đi.

Nhưng nàng đang bưng bát thuốc trong tay, liền lập tức phản ứng lại, không tiếp tục tránh, vẻn vẹn nghiêng mặt đi, nhút nhát nhắm mắt lại.

Tiêu Dật phản ứng cũng rất nhanh, lập tức thu lại nắm đấm.

Hắn không phải hạng người trông mặt mà bắt hình dong, cũng sẽ không kỳ thị người khác.

Chỉ có điều vừa rồi ý nghĩ trong lòng hắn cùng với hình dạng nữ tử có chênh lệch cực lớn, mới khiến hắn thiếu chút đánh ra một quyền mà thôi.

"Vì cái gì không né tránh?" Tiêu Dật thu hồi nắm đấm, trầm giọng hỏi.

Nữ tử thấy Tiêu Dật không có đánh nàng, lúc này mới mở mắt, trên mặt vẫn mang theo vẻ sợ hãi.

"Đây là thuốc cứu mạng Tiêu Dật thiếu gia, không thể làm đổ, Tiêu Dật thiếu gia mau uống đi" Nữ tử sợ hãi nói.

"Ngươi không sợ bị ta đánh bị thương sao?" Tiêu Dật cau mày nói.

Nữ tử lắc đầu, nói, "mạng Y Y là của thiếu gia, thiếu gia muốn đánh thì đánh"

"Ngươi" Tiêu Dật sững sờ, lúc này, hắn mới thấy rõ khuôn mặt của nữ tử.

Kỳ thật, nàng chỉ là thiếu nữ, ngũ quan cùng khuôn mặt vô cùng tinh xảo.

Nếu như không phải vì dung mạo của nàng xanh xao vàng vọt, trên mặt lại xanh một miếng, đỏ một khối, tuyệt đối là một tuyệt sắc mỹ nữ.

"A." Thiếu nữ bỗng nhiên kịp phản ứng, nói, "Tiêu Dật thiếu gia cuối cùng cũng tỉnh rồi, ta phải đi nói cho tam trưởng lão."



Dứt lời, thiếu nữ cẩn thận từng li từng tí để chén thuốc lên bàn, chạy đi.

Tiêu Dật thông qua trí nhớ trong đầu được biết.

Thiếu nữ này tên là Y Y, năm nay 15 tuổi.

Thuở nhỏ phụ mẫu đều mất, phụ thân Tiêu Dật thấy nàng đáng thương, liền mua về làm thiếp thân nha hoàn cho Tiêu Dật.

Khi còn bé Y Y dáng dấp vô cùng đáng yêu, tính cách nhu thuận hiểu chuyện.

Chỉ có điều Tiêu Dật là một phế vật điển hình, mỗi lần ở bên ngoài bị khi dễ, liền sẽ trở về đem tức giận trút lên đầu Y Y.

Y Y thường xuyên nị hắn ngược đãi, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, tự nhiên cơ thể xanh xao vàng vọt.

Mà một ngày trước khi Tiêu Dật bị đẩy xuống vách núi, Tiêu Dật còn đánh đập nàng một hồi, cho nên trên mặt nàng bây giờ vẫn còn xanh một miếng, đỏ một khối.

"Ai." Tiêu Dật thở dài, đối với hành vi vừa rồi của mình cảm thấy hối hận.

"Lão tử một đời anh danh, làm sao lại bám thân vào một tên phế vật như vậy" Tiêu Dật lần đầu đối với cỗ thân thể này cảm thấy chán ghét.

Không bao lâu, một người trung niên vô cùng lo lắng đi tới căn phòng.

Tiêu gia tam trưởng lão Tiêu Trọng, đã từng là tâm phúc của phụ thân Tiêu Dật, bây giờ đại diện đảm nhiệm chức vụ gia chủ.

Tuổi nhỏ của Tiêu Dật, sau khi phụ thân mất tích bí ẩn, chính là do vị tam trưởng lão này nuôi dưỡng.

"Tỉnh rồi, thật tỉnh rồi, quá tốt rồi." Tiêu Trọng gấp đến độ nói năng lộn xộn, trên mặt ngăn không được cảm xúc vui mừng.

"Nếu là Dật nhi ngươi có chuyện gì không hay xảy ra, ta ngày sau làm sao bàn giao cho gia chủ a." Tiêu Trọng ngồi xuống bên giường, nghiêm túc đánh giá Tiêu Dật.

Khi thấy Tiêu Dật khí tức ổn định, không có trở ngại, nỗi lòng lo lắng trong lòng mới buông xuống.

Phụ thân Tiêu Dật đã mất tích nhiều năm, nhưng Tiêu Trọng từ đầu đến cuối vẫn luôn chiếu cố Tiêu Dật.

Lúc này, Tiêu Trọng dường như nhớ ra cái gì đó, trên mặt bỗng nhiên biến thành vẻ u sầu.

"Ai, Dật nhi, ngươi làm sao lại không cẩn thận như vậy, đi lung tung ở sau núi, vậy mà rớt xuống dưới vách núi. Ai, những ngày gần đây ngươi hôn mê, trong gia tộc ..."

Tiêu Trọng vẻ mặt buồn thiu, muốn nói gì, nhưng nhìn bộ dáng Tiêu Dật, bỗng nhiên lời nói dừng lại.

"Được rồi, ngươi vừa mới tỉnh lại, hay là nghỉ ngơi nhiều một chút đi, các trưởng lão khác vẫn chờ ta trở về chủ trì hội nghị gia tộc".

Dứt lời, Tiêu Trọng từ trong ngực lấy ra một túi đồ vật, đặt ở mặt bàn, liếc mắt nhìn Tiêu Dật thật sâu, mới chậm rãi rời đi.

Tiêu Dật rõ ràng chú ý tới, ánh mắt Tiêu Trọng hết sức phức tạp, có quan tâm, có từ ái, nhưng càng nhiều lại là ưu sầu.

Đợi Tiêu Trọng rời đi, Tiêu Dật nhìn Y Y đang đứng một bên hỏi, "Y Y, xảy ra chuyện gì?"

Y Y là đồng thời theo Tiêu Trọng đến, lúc này đang tỉ mỉ thổi bát thuốc, bát thuộc quá nóng, cần thổi ấm cho Tiêu Dật dùng.

Nghe được Tiêu Dật tra hỏi, Y Y ngẩng đầu lên, biểu lộ có chút do dự, ấp úng.

"Đến cùng có chuyện gì." Tiêu Dật nhíu mày hỏi.

Y Y do dự, thấp giọng quan tâm nói, "Thiếu gia ngươi vừa mới tỉnh lại, thân thể lại yếu ớt, chờ một lúc uống thuốc nghỉ ngơi đi. Chuyện trong gia tộc, tam trưởng lão sẽ xử lý tốt."

"Nói đi." Tiêu Dật nói.

"Cái này "Y Y cúi đầu xuống, khó xử nắm góc áo của mình.

"Nói!" Tiêu Dật quát lớn một câu.

Y Y giật cả mình, không lay chuyển được Tiêu Dật, chỉ có thể nói, "Thiếu gia ngươi hôn mê mấy ngày nay, Kiều nhi tiểu thư đến đây thăm hỏi, cũng như muốn lui hôn sự với ngươi."

Y Y sợ Tiêu Dật không chịu nổi đả kích, vội vàng bồi thêm một câu, "Thiếu gia ngài hôn mê mấy ngày nay, tất cả mọi người đều cảm thấy ngươi không cứu nổi, Kiều nhi tiểu thư cũng chỉ là vì hạnh phúc của mình mà suy nghĩ thôi. Bây giờ ngươi đã tỉnh, chỉ cần nói cho Kiều nhi tiểu thư, nàng nhất định sẽ thay đổi chủ ý."



"A." Tiêu Dật cười cười, thản nhiên nói, "Ta tưởng rằng chuyện gì, nàng sẽ không thay đổi chủ ý, mà lại, loại nữ nhân ác độc kia, không cưới mới tốt."

"A?" Y Y lấy làm kinh hãi, thầm nghĩ, thiếu gia không phải là hỏng đầu óc đi? Kiều nhi tiểu thư là nữ tử xinh đẹp nhất toàn thành, thiên kim tiểu thư của Mộ Dung gia, nam nhân kia lại không động lòng.

Tử Vân thành tam gia tộc, Tiêu gia, Mộ Dung gia, Giang gia.

"Còn có chuyện gì khác sao?" Tiêu Dật tiếp tục hỏi.

Y Y trả lời, "Còn có các trưởng lão trong gia tộc, nói muốn phế ngài khỏi vị trí thiếu gia chủ."

Tiêu Dật giật mình.

Trước kia Tiêu Dật, thiên phú thấp kém, tính cách uất ức, căn bản không xứng làm thiếu gia chủ, các trưởng lão đều xem thường hắn, đối với hắn rất không vừa lòng.

Lần này, chính mình tại hậu sơn đi lung tung cũng có thể đâm đầu xuống sườn núi, quả thực là cực phẩm phế vật, chuyện này truyền đi, khiến cho cả Tiêu gia hổ thẹn.

Các trưởng lão đương nhiên sẽ không để cho hắn tiếp tục ngồi vị trí thiếu gia chủ.

"Nhưng mọi việc không có lửa làm sao có khói, việc này khẳng định có người đằng sau thúc đẩy." Tiêu Dật cười lạnh một tiếng.

Hắn biết coi như mình nói ra sự thật, là chính mình bị Tiêu Nhược Hàn đẩy xuống vách núi, cũng sẽ không có kẻ nào ở Tiêu gia tin tưởng.

Dù sao, một cái là phế vật, sỉ nhục của gia tộc.

Một cái là thiên tài của gia tộc, tương lai tiền đồ tốt đẹp.

"Thiếu gia, thuốc có thể dùng." Y Y cầm bát thuốc lên, chuẩn bị đút cho Tiêu Dật.

Đúng vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng ồn ào.

"Tiêu Dật tên phế vật kia mạng lớn, quẳng xuống từ sau núi còn không chết."

"Không chết cũng tốt, tên phế vật kia chết rồi, chúng ta về sau cũng không có nhiều việc vui như vậy."

" "

Từng đợt trào phúng và lời nói khinh thường truyền đến.

"Bành" một tiếng, cửa phòng bị đá văng ra, hai người thiếu niên đi đến.

"Tiêu Kiệt, Tiêu Thạch." Tiêu Dật nhíu mày.

Tiêu Kiệt, con trai của Thất trưởng lão; Tiêu Thạch, con trai của Bát trưởng lão.

Tính toán ra, hai người này là biểu ca của Tiêu Dật.

Bất quá, bọn hắn chưa từng coi Tiêu Dật là em họ, khắp nơi ức hiếp hắn, đoạt tài nguyên tu luyện của hắn.

Trước kia, nhẹ thì chửi bới, khắp nơi trêu cợt; nặng thì đánh một trận, đem Tiêu Dật đánh cho chằng chịt vết thương.

"Quả nhiên, tam trưởng lão đem tài nguyên tu luyện cho tên phế vật này." Tiêu Kiệt liếc nhìn túi đồ vật trên mặt bàn.

Tộc nhân Tiêu gia, mỗi tháng đều được gia tộc phát cho ngân lượng cùng đan dược, giúp đỡ đám tử đệ có điều kiện tu luyện tốt hơn.

"Lập tức cút ra ngoài cho ta." Tiêu Dật lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người.

"Nha a, tiểu phế vật."

"Ha ha, oắt con vô dụng này không phải là bị quẳng xuống phía sau núi, đầu óc cũng liền hỏng đi."

Tiêu Kiệt cùng Tiêu Thạch khinh thường trào phúng, hung hăng hướng Tiêu Dật đi đến.

Bọn hắn đã có thói quen cướp đoạt tài nguyên tu luyện của Tiêu Dật, quen thuộc bắt nạt Tiêu Dật.

"Hai tên đại bại hoại các ngươi, đừng hòng tổn thương Tiêu Dật thiếu gia." Y Y tại bên giường cản lại.

Y Y tiện tay cầm cây gậy bên giường, vung vẫy lung tung, ý đồ dọa lùi Tiêu Kiệt cùng Tiêu Thạch, bảo hộ Tiêu Dật 'Nhỏ yếu' .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Hồn Đế Võ Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook