Chương 20: Ba Ngày Sau Tiếp Chiến
Tiểu Tiểu Bát
07/03/2023
Bên ngoài Tử Vân Động, nhóm tộc nhân vây chật như nêm cối.
Dù sao cũng là việc trọng đại ba năm mới có một lần, nhóm tộc nhân cũng muốn xem thử nhóm con cháu xuất sắc nhất của gia tộc rốt cuộc đã trưởng thành tới đâu.
"Ra rồi, bọn họ ra tới rồi." Một tộc nhân nhanh mắt cao giọng gọi lớn.
"Xem bọn hắn kìa, mặt mũi đều hớn hở tươi cười, nhất định là tu vi đã tăng vượt bậc."
Các tộc nhân chín người mười ý, bàn luận sôi nổi.
Người thân của mười vị con cháu kia lại càng sốt ruột mong chờ hỏi han.
"Tử Mộc, sao rồi?"
"Tráng nhi, tu vi đến bậc mấy rồi?"
"…"
"Dật nhi!" Tam trưởng lão vẻ mặt đầy yêu thương nhìn Tiêu Dật.
"Tam trưởng lão yên tâm, Dật nhi ở trong đó cũng thu hoạch tương đối khá." Tiêu Dật vừa cười vừa nói.
"Vậy là tốt rồi." Tam trưởng lão không hỏi Tiêu Dật về tu vi, chỉ gật đầu hài lòng. Đối với ông mà nói, mười ngày trước, Tiêu Dật làm ông quá đỗi kinh ngạc như thế là đã đủ rồi, bây giờ chẳng quản Tiêu Dật có kết quả thế nào ở trong Tử Vân Động thì ông đều hài lòng.
Nhưng mà giữa bầu không khí vui mừng náo nhiệt kia, có hai kẻ có sắc mặt trông đặc biệt khó coi.
Một người là Tiêu Nhược Hàn, một người là cha hắn, Ngũ trưởng lão.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ngũ trưởng lão tức giận nói. "Với cấp bậc võ hồn màu vàng của con thì tuyệt đối có thể ngưng kết khí đan, tại sao trong ngày cuối cùng lại bỗng nhiên không hấp thu được linh khí chứ?"
Tiêu Nhược Hàn lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Ta cũng không biết, nhưng ta có cảm giác, ngày cuối cùng đó là do tiểu phế vật kia giở trò ma quỷ."
"Không có khả năng đó." Ngũ trưởng lão nói, "Tiểu phế vật không có bản lĩnh đó, hắn chỉ là võ hồn cấp bậc màu đỏ, tư chất lại kém cỏi, còn lâu mới là đối thủ của con."
Tiêu Nhược Hàn phản đối: "Nhưng mà, mấy hôm trước thực lực của hắn tăng vọt thì nên giải thích thế nào? Ta cũng thật không thể tin hắn có thể liên tục vượt lên bốn bậc chỉ trong vòng nửa tháng, lại có cái chiêu thức kỳ quái kia nữa. Ta cho rằng, chuyện này nhất định là do hắn giở trò!"
Ngũ trưởng lão trầm ngâm một lát, trầm giọng nói: "Trước tiên cứ mặc kệ việc này đã, con không thể đột phá đến Hậu Thiên Cảnh, chuyện về sau tuy sẽ phiền toái hơn một chút, nhưng may mắn là ta đã sớm có chuẩn bị trước."
"Đã chuẩn bị trước?" Tiêu Nhược Hàn tỏ vẻ nghi ngờ.
"Ừm." Ngũ trưởng lão cười nham hiểm, tiếp lời: "Nhược Hàn, ta hỏi con, bằng thực lực hiện tại, con có chắc phần thắng tên tiểu phế vật kia không?"
"Tất nhiên là có." Tiêu Nhược Hàn chắc nịch đáp. "Tuy ta không biết mấy ngày này trong Tử Vân Động, tu vi của hắn tăng đến mức nào, nhưng tuyệt đối không thể đột phá đến Hậu Thiên Cảnh được."
"Chỉ cần hắn không phải Hậu Thiên Cảnh, ta chỉ cần dựa vào võ hồn Hỏa Vân Mãng thì đã đủ thực lực nghiền nát hắn."
Tiêu Nhược Hàn cũng tỏ ra có mưu tính, bình thường vẫn luôn tính kế người khác, nhưng giờ cũng đã ít nhiều nắm bắt được tình trạng của Tiêu Dật.
"Tốt, chỉ cần con nắm chắc phần thắng là được rồi." Ngũ trưởng lão dứt lời, đột nhiên đi tới các tộc nhân ở phía trước.
"Các vị tộc nhân, xin nghe ta nói." Với chân khí thâm hậu chống đỡ, Ngũ trưởng lão cất giọng sang sảng.
Các tộc nhân đang trong không khí tưng bừng náo nhiệt, trong nháy mắt im bặt hướng ánh nhìn về phía hắn.
"Lão này lại muốn giở trò gì nữa đây?" Tiêu Dật và Tam trưởng lão cùng nhíu mày.
"Này các tộc nhân." Ngũ trưởng lão trong bộ dáng oai phong lẫm liệt, cất cao giọng: "Gia tộc không thể một ngày không có chủ, vị trí gia chủ Tiêu gia để trống đã lâu, vì tương lai gia tộc sau này, ta là trưởng lão Tiêu gia, tuyệt nhiên không muốn thấy Tiêu gia ngày càng suy yếu."
"Vì thế, ta đề nghị chọn gia chủ mới!"
Ngũ trưởng lão đề xuất quá đột ngột, làm cho các tộc nhân có chút hoang mang.
Thật ra, tuy rằng vị trí gia chủ Tiêu gia để ghế trống, nhưng Tam trưởng lão với tư cách đại diện gia chủ, mấy năm nay xử lý mọi chuyện của Tiêu gia rất ổn thỏa. Tuy chưa thể nói là phát triển vượt bậc, nhưng uy phong cũng không hề suy giảm so với năm xưa.
Lập tức có tộc nhân tỏ ý nghi hoặc: "Vị trí gia chủ Tiêu gia để trống lúc nào? Gia chủ vẫn là vị gia chủ kia, chẳng qua hiện nay hắn đi vắng mà thôi. Hơn nữa, hôm nay Ngũ trưởng lão ngỏ ý đề nghị, chẳng lẽ ngươi muốn làm gia chủ?"
Ngũ trưởng lão lúc này ra vẻ nghiêm trang, đáp lại: "Gia chủ mất tích đã lâu, chỉ còn lại danh nghĩa. Hơn nữa để tránh lời chỉ trích, ta đảm bảo trước tất cả tộc nhân có mặt hôm nay, ta tuyệt đối không làm gia chủ."
Ngũ trưởng lão tiếp tục nói: "Ta là trưởng lão, đương nhiên lấy gia tộc làm đầu. Điều hiện nay Tiêu gia cần, chính là một vị có tính quyết đoán làm người đứng đầu. Ta dù chưa già, nhưng cũng đã lớn tuổi, đã không còn được tâm chí mạnh mẽ như người trẻ tuổi."
Nhóm tộc nhân nói: "Khó có được người hiểu rõ đại nghĩa như Ngũ trưởng lão, nhưng vị trí gia chủ rất quan trọng, đâu có thể nói chọn là chọn, phải bàn bạc kỹ lưỡng mới được."
"Điều này đương nhiên ta biết." Ngũ trưởng lão đáp: "Vì thế hiện tại chỉ là chuẩn bị cho việc của sau này. Mà một trong những bước chuẩn bị là đề cử ra một vị thiếu gia chủ có năng lực."
"Thiếu gia chủ?" Các tộc nhân liền lộ vẻ mặt khó hiểu, bàn luận huyên náo.
Phía bên kia, Tam trưởng lão mắng thầm, đã hiểu ý tưởng xấu xa của Ngũ trưởng lão, lập tức quát lớn: "Ngũ trưởng lão, ngươi đừng có quá đáng, nửa tháng trước ngươi đã làm khó Dật nhi đủ đường. Hôm nay, biết rõ Dật nhi chính là thiếu gia chủ, lại còn muốn tuyển chọn thiếu gia chủ khác, ngươi cho rằng Tiêu Trọng ta dễ bắt nạt lắm sao?"
Chuyện liên quan đến Tiêu Dật, Tam trưởng lão giận run người, chân khí trong người phừng lên, có xu thế muốn ra tay.
Dường như Ngũ trưởng lão cũng đã lường trước phản ứng của Tam trưởng lão nên chẳng hề hoang mang lo sợ, cất giọng: " Tam trưởng lão bình tĩnh đã, từ trước đến nay chỉ có người tài mới có thể trở giành gia chủ Tiêu gia. Năm đó trong toàn tộc, tu vi của gia chủ có một không hai, Tiêu Dật là con hắn nên có thể trở thành thiếu gia chủ cũng dễ hiểu."
"Có điều hiện tại gia chủ đã mất tích nhiều năm, không có tin tức gì, nếu cứ để Tiêu Dật làm thiếu gia chủ thì chẳng phải quá không công bằng với con cháu khác của gia tộc rồi à? Nếu Tiêu Dật có năng lực, vị trí thiếu gia chủ dĩ nhiên do hắn đảm đương, nhưng nếu hắn không có khả năng, ta sẽ tuyệt đối không để yên, để tránh sau này hắn sẽ làm chậm trễ sự phát triển của gia tộc."
"Nói cho cùng, ta chỉ không muốn Tiêu gia bị suy sụp trong tay một kẻ bất tài vô dụng mà thôi."
Ngũ trưởng lão diễn giải một hơi, thâm tình thiết ý, hiên ngang lẫm lẫm. Người không biết còn cho là hắn hết lòng hết dạ vì cái gia tộc này mà lo lắng đủ đường.
"Ăn nói ngược ngạo." Tam trưởng lão mỉa mai. "Mười ngày trước Dật nhi đánh bại Tiêu Tử Mộc, bây giờ ngươi lại nói hắn không có năng lực?"
Ngũ trưởng lão liền cười nói: "Nếu Tam trưởng lão cho rằng Tiêu Dật thật sự có năng lực, vậy kiểm tra là biết thôi!"
"Kiểm tra thế nào?" Tam trưởng lão hỏi.
"Rất đơn giản." Ngũ trưởng lão nói ngay: "Tiêu Dật phải một lần nữa tiếp nhận lời khiêu chiến của con cháu gia tộc!"
"Khiêu chiến?" Tam trưởng lão nhíu mày.
"Đúng vậy!" Ngũ trưởng lão cười đắc ý: "Vị trí thiếu gia chủ phải do con cháu xuất sắc nhất đảm nhiệm. Hôm nay, các tài năng xuất chúng của Tiêu gia vào Tử Vân Động tu luyện, tu vi tăng vọt, thân thể tráng kiện, ý chí hừng hực, khí phách ngút trời. Nếu từ trong số đó chọn ra thiếu gia chủ thì sau này dù cho gia chủ vẫn bặt vô âm tín, Tiêu gia ta cũng không như rắn mất đầu, có thể mau chóng chọn ra người lãnh đạo mới."
Ngũ trưởng lão nói liền một mạch, không chê được chỗ nào, ý tứ luôn tỏ ra mình vì gia tộc mà trăn trở, mà không yên, liền làm cho các tộc nhân không còn chút nghi ngờ nào.
Đương nhiên ở một góc nhìn khác thì vấn đề hắn nói ra hôm nay cũng không có gì sai.
"Xem ra không cho ngươi một bài học thì ngươi thực sự được đằng chân lại lân đằng đầu!" Tam trưởng lão đã không thể ức chế cơn thịnh nộ đang hừng hực trong lòng, muốn đập hắn một trận ngay lập tức.
Tiêu Dật liền kéo ông lại, sau đó đứng dậy lớn giọng nói: "Ta chấp nhận bất cứ lời khiêu chiến nào của con cháu gia tộc như ý của Ngũ trưởng lão, khi nào bắt đầu kiểm tra đây?"
Tiêu Dật hiểu rất rõ, gọi là con cháu khiêu chiến nhưng thực ra chỉ có một mình Tiêu Nhược Hàn mà thôi.
Dù sao thì mười ngày trước mình đã có thể nhẹ nhàng hạ gục Tiêu Tử Mộc, đám con cháu khác tự khắc hiểu được bản thân không phải đối thủ của mình. Chỉ có Tiêu Nhược Hàn mới có năng lực khiêu chiến.
Hơn nữa tin chắc rằng trong lòng rất nhiều tộc nhân cũng rất muốn biết, rốt cuộc vị con cháu tuổi trẻ tài cao Tiêu Nhược Hàn này mạnh hơn hay vị thiếu gia chủ đột nhiên quật khởi hắn đây mạnh hơn.
"Sảng khoái!" Ngũ trưởng lão lớn giọng nói: "Hiếm có được ai biết nghĩ cho đại cục như Tiêu Dật ngươi, ta khâm phục. Ngươi mới vừa từ Tử Vân Động ra, hẳn là đã rất mệt mỏi, vì để cho ngươi có thể phát huy thực lực tốt nhất nên sẽ cho ngươi nghỉ ngơi ba ngày, ba ngày sau tiếp nhận khiêu chiến ở sân tỷ võ gia tộc!"
"Hừ." Tiêu Dật thầm cười khẩy. "Miệng thì nói thật dễ nghe, trong lòng nham hiểm cũng không biết đang mưu tính cái gì!"
Có điều, hắn vẫn miễn cưỡng đáp: "Được, vậy cứ theo ý Ngũ trưởng lão đi."
[Hết chương 20: ]
Dù sao cũng là việc trọng đại ba năm mới có một lần, nhóm tộc nhân cũng muốn xem thử nhóm con cháu xuất sắc nhất của gia tộc rốt cuộc đã trưởng thành tới đâu.
"Ra rồi, bọn họ ra tới rồi." Một tộc nhân nhanh mắt cao giọng gọi lớn.
"Xem bọn hắn kìa, mặt mũi đều hớn hở tươi cười, nhất định là tu vi đã tăng vượt bậc."
Các tộc nhân chín người mười ý, bàn luận sôi nổi.
Người thân của mười vị con cháu kia lại càng sốt ruột mong chờ hỏi han.
"Tử Mộc, sao rồi?"
"Tráng nhi, tu vi đến bậc mấy rồi?"
"…"
"Dật nhi!" Tam trưởng lão vẻ mặt đầy yêu thương nhìn Tiêu Dật.
"Tam trưởng lão yên tâm, Dật nhi ở trong đó cũng thu hoạch tương đối khá." Tiêu Dật vừa cười vừa nói.
"Vậy là tốt rồi." Tam trưởng lão không hỏi Tiêu Dật về tu vi, chỉ gật đầu hài lòng. Đối với ông mà nói, mười ngày trước, Tiêu Dật làm ông quá đỗi kinh ngạc như thế là đã đủ rồi, bây giờ chẳng quản Tiêu Dật có kết quả thế nào ở trong Tử Vân Động thì ông đều hài lòng.
Nhưng mà giữa bầu không khí vui mừng náo nhiệt kia, có hai kẻ có sắc mặt trông đặc biệt khó coi.
Một người là Tiêu Nhược Hàn, một người là cha hắn, Ngũ trưởng lão.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ngũ trưởng lão tức giận nói. "Với cấp bậc võ hồn màu vàng của con thì tuyệt đối có thể ngưng kết khí đan, tại sao trong ngày cuối cùng lại bỗng nhiên không hấp thu được linh khí chứ?"
Tiêu Nhược Hàn lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Ta cũng không biết, nhưng ta có cảm giác, ngày cuối cùng đó là do tiểu phế vật kia giở trò ma quỷ."
"Không có khả năng đó." Ngũ trưởng lão nói, "Tiểu phế vật không có bản lĩnh đó, hắn chỉ là võ hồn cấp bậc màu đỏ, tư chất lại kém cỏi, còn lâu mới là đối thủ của con."
Tiêu Nhược Hàn phản đối: "Nhưng mà, mấy hôm trước thực lực của hắn tăng vọt thì nên giải thích thế nào? Ta cũng thật không thể tin hắn có thể liên tục vượt lên bốn bậc chỉ trong vòng nửa tháng, lại có cái chiêu thức kỳ quái kia nữa. Ta cho rằng, chuyện này nhất định là do hắn giở trò!"
Ngũ trưởng lão trầm ngâm một lát, trầm giọng nói: "Trước tiên cứ mặc kệ việc này đã, con không thể đột phá đến Hậu Thiên Cảnh, chuyện về sau tuy sẽ phiền toái hơn một chút, nhưng may mắn là ta đã sớm có chuẩn bị trước."
"Đã chuẩn bị trước?" Tiêu Nhược Hàn tỏ vẻ nghi ngờ.
"Ừm." Ngũ trưởng lão cười nham hiểm, tiếp lời: "Nhược Hàn, ta hỏi con, bằng thực lực hiện tại, con có chắc phần thắng tên tiểu phế vật kia không?"
"Tất nhiên là có." Tiêu Nhược Hàn chắc nịch đáp. "Tuy ta không biết mấy ngày này trong Tử Vân Động, tu vi của hắn tăng đến mức nào, nhưng tuyệt đối không thể đột phá đến Hậu Thiên Cảnh được."
"Chỉ cần hắn không phải Hậu Thiên Cảnh, ta chỉ cần dựa vào võ hồn Hỏa Vân Mãng thì đã đủ thực lực nghiền nát hắn."
Tiêu Nhược Hàn cũng tỏ ra có mưu tính, bình thường vẫn luôn tính kế người khác, nhưng giờ cũng đã ít nhiều nắm bắt được tình trạng của Tiêu Dật.
"Tốt, chỉ cần con nắm chắc phần thắng là được rồi." Ngũ trưởng lão dứt lời, đột nhiên đi tới các tộc nhân ở phía trước.
"Các vị tộc nhân, xin nghe ta nói." Với chân khí thâm hậu chống đỡ, Ngũ trưởng lão cất giọng sang sảng.
Các tộc nhân đang trong không khí tưng bừng náo nhiệt, trong nháy mắt im bặt hướng ánh nhìn về phía hắn.
"Lão này lại muốn giở trò gì nữa đây?" Tiêu Dật và Tam trưởng lão cùng nhíu mày.
"Này các tộc nhân." Ngũ trưởng lão trong bộ dáng oai phong lẫm liệt, cất cao giọng: "Gia tộc không thể một ngày không có chủ, vị trí gia chủ Tiêu gia để trống đã lâu, vì tương lai gia tộc sau này, ta là trưởng lão Tiêu gia, tuyệt nhiên không muốn thấy Tiêu gia ngày càng suy yếu."
"Vì thế, ta đề nghị chọn gia chủ mới!"
Ngũ trưởng lão đề xuất quá đột ngột, làm cho các tộc nhân có chút hoang mang.
Thật ra, tuy rằng vị trí gia chủ Tiêu gia để ghế trống, nhưng Tam trưởng lão với tư cách đại diện gia chủ, mấy năm nay xử lý mọi chuyện của Tiêu gia rất ổn thỏa. Tuy chưa thể nói là phát triển vượt bậc, nhưng uy phong cũng không hề suy giảm so với năm xưa.
Lập tức có tộc nhân tỏ ý nghi hoặc: "Vị trí gia chủ Tiêu gia để trống lúc nào? Gia chủ vẫn là vị gia chủ kia, chẳng qua hiện nay hắn đi vắng mà thôi. Hơn nữa, hôm nay Ngũ trưởng lão ngỏ ý đề nghị, chẳng lẽ ngươi muốn làm gia chủ?"
Ngũ trưởng lão lúc này ra vẻ nghiêm trang, đáp lại: "Gia chủ mất tích đã lâu, chỉ còn lại danh nghĩa. Hơn nữa để tránh lời chỉ trích, ta đảm bảo trước tất cả tộc nhân có mặt hôm nay, ta tuyệt đối không làm gia chủ."
Ngũ trưởng lão tiếp tục nói: "Ta là trưởng lão, đương nhiên lấy gia tộc làm đầu. Điều hiện nay Tiêu gia cần, chính là một vị có tính quyết đoán làm người đứng đầu. Ta dù chưa già, nhưng cũng đã lớn tuổi, đã không còn được tâm chí mạnh mẽ như người trẻ tuổi."
Nhóm tộc nhân nói: "Khó có được người hiểu rõ đại nghĩa như Ngũ trưởng lão, nhưng vị trí gia chủ rất quan trọng, đâu có thể nói chọn là chọn, phải bàn bạc kỹ lưỡng mới được."
"Điều này đương nhiên ta biết." Ngũ trưởng lão đáp: "Vì thế hiện tại chỉ là chuẩn bị cho việc của sau này. Mà một trong những bước chuẩn bị là đề cử ra một vị thiếu gia chủ có năng lực."
"Thiếu gia chủ?" Các tộc nhân liền lộ vẻ mặt khó hiểu, bàn luận huyên náo.
Phía bên kia, Tam trưởng lão mắng thầm, đã hiểu ý tưởng xấu xa của Ngũ trưởng lão, lập tức quát lớn: "Ngũ trưởng lão, ngươi đừng có quá đáng, nửa tháng trước ngươi đã làm khó Dật nhi đủ đường. Hôm nay, biết rõ Dật nhi chính là thiếu gia chủ, lại còn muốn tuyển chọn thiếu gia chủ khác, ngươi cho rằng Tiêu Trọng ta dễ bắt nạt lắm sao?"
Chuyện liên quan đến Tiêu Dật, Tam trưởng lão giận run người, chân khí trong người phừng lên, có xu thế muốn ra tay.
Dường như Ngũ trưởng lão cũng đã lường trước phản ứng của Tam trưởng lão nên chẳng hề hoang mang lo sợ, cất giọng: " Tam trưởng lão bình tĩnh đã, từ trước đến nay chỉ có người tài mới có thể trở giành gia chủ Tiêu gia. Năm đó trong toàn tộc, tu vi của gia chủ có một không hai, Tiêu Dật là con hắn nên có thể trở thành thiếu gia chủ cũng dễ hiểu."
"Có điều hiện tại gia chủ đã mất tích nhiều năm, không có tin tức gì, nếu cứ để Tiêu Dật làm thiếu gia chủ thì chẳng phải quá không công bằng với con cháu khác của gia tộc rồi à? Nếu Tiêu Dật có năng lực, vị trí thiếu gia chủ dĩ nhiên do hắn đảm đương, nhưng nếu hắn không có khả năng, ta sẽ tuyệt đối không để yên, để tránh sau này hắn sẽ làm chậm trễ sự phát triển của gia tộc."
"Nói cho cùng, ta chỉ không muốn Tiêu gia bị suy sụp trong tay một kẻ bất tài vô dụng mà thôi."
Ngũ trưởng lão diễn giải một hơi, thâm tình thiết ý, hiên ngang lẫm lẫm. Người không biết còn cho là hắn hết lòng hết dạ vì cái gia tộc này mà lo lắng đủ đường.
"Ăn nói ngược ngạo." Tam trưởng lão mỉa mai. "Mười ngày trước Dật nhi đánh bại Tiêu Tử Mộc, bây giờ ngươi lại nói hắn không có năng lực?"
Ngũ trưởng lão liền cười nói: "Nếu Tam trưởng lão cho rằng Tiêu Dật thật sự có năng lực, vậy kiểm tra là biết thôi!"
"Kiểm tra thế nào?" Tam trưởng lão hỏi.
"Rất đơn giản." Ngũ trưởng lão nói ngay: "Tiêu Dật phải một lần nữa tiếp nhận lời khiêu chiến của con cháu gia tộc!"
"Khiêu chiến?" Tam trưởng lão nhíu mày.
"Đúng vậy!" Ngũ trưởng lão cười đắc ý: "Vị trí thiếu gia chủ phải do con cháu xuất sắc nhất đảm nhiệm. Hôm nay, các tài năng xuất chúng của Tiêu gia vào Tử Vân Động tu luyện, tu vi tăng vọt, thân thể tráng kiện, ý chí hừng hực, khí phách ngút trời. Nếu từ trong số đó chọn ra thiếu gia chủ thì sau này dù cho gia chủ vẫn bặt vô âm tín, Tiêu gia ta cũng không như rắn mất đầu, có thể mau chóng chọn ra người lãnh đạo mới."
Ngũ trưởng lão nói liền một mạch, không chê được chỗ nào, ý tứ luôn tỏ ra mình vì gia tộc mà trăn trở, mà không yên, liền làm cho các tộc nhân không còn chút nghi ngờ nào.
Đương nhiên ở một góc nhìn khác thì vấn đề hắn nói ra hôm nay cũng không có gì sai.
"Xem ra không cho ngươi một bài học thì ngươi thực sự được đằng chân lại lân đằng đầu!" Tam trưởng lão đã không thể ức chế cơn thịnh nộ đang hừng hực trong lòng, muốn đập hắn một trận ngay lập tức.
Tiêu Dật liền kéo ông lại, sau đó đứng dậy lớn giọng nói: "Ta chấp nhận bất cứ lời khiêu chiến nào của con cháu gia tộc như ý của Ngũ trưởng lão, khi nào bắt đầu kiểm tra đây?"
Tiêu Dật hiểu rất rõ, gọi là con cháu khiêu chiến nhưng thực ra chỉ có một mình Tiêu Nhược Hàn mà thôi.
Dù sao thì mười ngày trước mình đã có thể nhẹ nhàng hạ gục Tiêu Tử Mộc, đám con cháu khác tự khắc hiểu được bản thân không phải đối thủ của mình. Chỉ có Tiêu Nhược Hàn mới có năng lực khiêu chiến.
Hơn nữa tin chắc rằng trong lòng rất nhiều tộc nhân cũng rất muốn biết, rốt cuộc vị con cháu tuổi trẻ tài cao Tiêu Nhược Hàn này mạnh hơn hay vị thiếu gia chủ đột nhiên quật khởi hắn đây mạnh hơn.
"Sảng khoái!" Ngũ trưởng lão lớn giọng nói: "Hiếm có được ai biết nghĩ cho đại cục như Tiêu Dật ngươi, ta khâm phục. Ngươi mới vừa từ Tử Vân Động ra, hẳn là đã rất mệt mỏi, vì để cho ngươi có thể phát huy thực lực tốt nhất nên sẽ cho ngươi nghỉ ngơi ba ngày, ba ngày sau tiếp nhận khiêu chiến ở sân tỷ võ gia tộc!"
"Hừ." Tiêu Dật thầm cười khẩy. "Miệng thì nói thật dễ nghe, trong lòng nham hiểm cũng không biết đang mưu tính cái gì!"
Có điều, hắn vẫn miễn cưỡng đáp: "Được, vậy cứ theo ý Ngũ trưởng lão đi."
[Hết chương 20: ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.