Hồn Đế Võ Thần

Chương 57: Băng Loan Kiếm Tái Hiện Uy Phong

Tiểu Tiểu Bát

07/03/2023

Xa xa, vài bóng người nhanh chóng tiến tới.

Chính là Mộ Dung Sơn và nhóm trưởng lão Mộ Dung gia, còn có hai người đàn ông trung niên xa lạ, toàn bộ đều là võ giả Tiên Thiên.

Mộ Dung Mặc vung tay, dễ dàng phá vỡ lồng giam linh khí, khinh thường nói: "Tiêu Ly Hỏa, nửa bước thì vẫn chỉ là nửa bước, lực khống chế linh khí của ngươi kém xa ta."

Dứt lời, Mộ Dung Mặc cách không đánh ra một chưởng.

Bao gồm cả Đại trưởng lão, tất cả tộc nhân Tiêu gia nháy mắt bị thương nặng.

Lúc này, Mộ Dung Mặc nhìn về phía Tiêu Dật đang nhanh chóng chạy trốn, cắn răng lẩm bẩm: "Một khi để thằng oắt này chạy thoát, ngày sau nhất định tai họa khôn lường."

"Mộ Dung Sơn, người của Tiêu gia đã bị thương nặng, giao lại cho các ngươi."

Dứt lời, Mộ Dung Mặc không chút ngừng nghỉ, lập tức bay vút trên không, cấp tốc đuổi theo Tiêu Dật.

...

Ở phía trước xa xa, tốc độ của Tiêu Dật tăng lên tới cực hạn.

Đùng, đùng, đùng...

Tiếng xé gió kịch liệt từ phía sau truyền tới, nhanh hơn Tiêu Dật không chỉ gấp mười.

Tiêu Dật bật cười, hắn sớm biết một khi mình để lại lời nói hung ác như thế thì Mộ Dung Mặc nhất định sẽ không tiếc hết thảy đuổi theo.

Ý đồ của hắn chính là hấp dẫn Mộ Dung Mặc đuổi theo mình.

Nếu để Mộ Dung Mặc ở lại đối phó nhóm Đại trưởng lão, bọn họ chắc chắn phải chết.

Nhưng chỉ cần dẫn dụ Mộ Dung Mặc rời đi, cho dù người Mộ Dung gia đuổi tới thì nhóm Đại trưởng lão vẫn còn chút hi vọng sống.

"Lồng giam linh khí."

Tiêu Dật đã chạy ra ngoài mấy dặm nhưng vẫn bị Mộ Dung Mặc có thể bay trên trời nhanh chóng đuổi kịp, bị lồng giam linh khí vây khốn.

"Đáng chết." Tiêu Dật cố giãy dụa nhưng chỉ tốn công vô ích.

Hơn nữa vì đề phòng lại có ngoài ý muốn xảy ra nên Mộ Dung Mặc đã khếch tán phạm vi lồng giam linh khí ra mấy chục mét xung quanh.

Điều này đại biểu, trong phòng phạm vi mười mét, Tiêu Dật muốn đi nửa bước cũng khó, thậm chí chỉ cần Mộ Dung Mặc có một suy nghĩ trong đầu thì Tiêu Dật chắc chắn phải chết.

Lúc đó chạy trốn quá gấp, Tiêu Dật không có quá nhiều thời gian, chỉ kịp nghĩ cách dụ Mộ Dung Mặc rời đi, để nhóm Đại trưởng lão có chút hi vọng sống.

Chứ không có thời gian nghĩ xem mình nên làm thế nào để thoát thân.

Vèo, Mộ Dung Mặc từ giữa không trung đáp xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Dật.

"Oắt con, có giỏi thì chạy tiếp đi." Mộ Dung Mặc cười đắc ý: "Chỉ là cảnh giới Hậu Thiên thôi mà muốn thoát khỏi tay ta sao? Đúng là chuyện khôi hài."

Tiêu Dật khẽ cắn môi, thầm thi triển thăng long để thực lực bản thân tăng lên cực hạn, cố gắng phá vỡ lồng giam linh khí.

Đáng tiếc, cho dù hắn dốc toàn lực cũng chỉ tốn công vô ích, không thể lay chuyển được lồng giam linh khí chút nào cả.

"Tuổi còn nhỏ đã có thiên phú và tu vi như vậy, lão phu sống hơn nửa đời người mà chưa từng thấy qua thiên tài như vậy." Mộ Dung Mặc khen ngợi một tiếng, nhưng vẻ mặt lập tức biến thành lạnh như băng.

"Loại thiên tài như ngươi, cường giả nào nhìn thấy cũng phải thòm thèm, muốn nhận làm đồ đệ, bồi dưỡng một phen, lão phu cũng không ngoại lệ. Đáng tiếc, ngươi lại là kẻ địch của Mộ Dung gia ta, ngươi nhất định phải chết."

Mộ Dung Mặc nói.

Tiêu Dật cười lạnh một tiếng: "Ngươi đã sớm biết ta và Mộ Dung gia ngươi là nước lửa đối đầu, hôm nay muốn giết chết ta thì việc gì phải nói mấy lời lẽ đường hoàng như vậy chứ?"

Tiêu Dật cố gắng kéo dài thời gian, xem thử xem có thể nghĩ ra biện pháp thoát thân hay không.

Mộ Dung Mặc liếc mắt liền nhìn thấu suy nghĩ của Tiêu Dật, cười nhạo nói: "Tiểu tử, thu hồi suy nghĩ đáng thương trong đầu ngươi đi, ngươi trốn không thoát được đâu. Đừng tưởng ta không biết mục đích của ngươi, ngươi muốn dụ ta rời đi để đám trưởng lão Tiêu gia ngươi có cơ hội bỏ trốn chứ gì?"

"Ngươi đã muốn chết như vậy thì ta sẽ giúp ngươi."

Mộ Dung Mặc rất tự tin với mình, cũng không vội giết Tiêu Dật, ngược lại muốn đày đọa thiên tài tuyệt thế mà đời này mình chưa từng thấy qua này một phen.



Trước đây khi còn trẻ, hắn đã bị Tiêu Ly Hỏa đè ép cả đời.

Không ngờ hôm nay khi đã đột phá tới cảnh giới Động Huyền rồi, quay trở về thành Tử Vân thì Tiêu gia lại xuất hiện một thiên tài tuyệt thế, thiên phú còn khủng bố gấp bội.

Hắn muốn làm Tiêu Dật tuyệt vọng để thỏa mãn lòng đố kỵ dị thường trong lòng.

Trong lồng giam linh khí, Tiêu Dật siết chặt nắm tay, ánh mắt quật cường nhìn chằm chằm Mộ Dung Mặc: "Lão quỷ Mộ Dung Mặc, ngươi đừng quá đắc ý. Điểm duy nhất ngươi mạnh hơn ta chính là ngươi sống lâu hơn mấy chục năm. Nếu ta bằng tuổi ngươi mà chỉ đạt tới cảnh giới Động Huyền thì sẽ xấu hổ tới mức đập đầu vào tường tự sát rồi."

"Ngươi...." Mộ Dung Mặc tức giận, hắn muốn thông qua ngôn ngữ đả kích tâm trí Tiêu Dật, làm Tiêu Dật tuyệt vọng, không ngờ người bị chọc tức lại là mình.

Một người khi bắt đầu tức giận thì càng dễ phạm lỗi, thậm chí sẽ lộ ra sơ hở.

Mặc dù Tiêu Dật không cho rằng Mộ Dung Mặc sẽ lộ ra sơ hở làm mình chạy trốn; nhưng có thể thông qua ngôn ngữ kéo dài chút thời gian, mặc dù không ăn thua gì nhưng cũng không muốn nhìn bộ mặt hả hê đắc ý của Mộ Dung Mặc.

"Tốt, rất tốt, để ta xem thử xem thực lực của ngươi có cứng như miệng ngươi hay không." Gương mặt của Mộ Dung Mặc lạnh như băng: "Nghe Mộ Dung Hạt nói ngươi có thể phả giải được sức mạnh võ hồn cà độc dược hắc mặc của ta."

"Ha ha, ta muốn xem thử xem ngươi có bản lĩnh đó thật hay không."

"Rốt cuộc là ngươi phá giải sức mạnh võ hồn của ta hay ngươi bị cà độc dược hắc mặc ăn mòn, cuối cùng da thịt, xương cốt lẫn nội tạng hóa thành một vũng máu, chết thực thê thảm."

Mộ Dung Mặc vung tay.

Một luồng khí đen từ tay hắn phóng ra.

Chỉ choáng chốc, phạm vi mấy chục mét trong lồng giam linh khí đã bị một tầng khí đen bao trùm.

Từ xa nhìn lại, trong lồng giam trong suốt giống như biến thành vùng đất kịch độc.

"Ầy." Tiêu Dật cảm thấy hít thở không thông, trên da cũng có cảm giác đau đớn kịch liệt.

"Không tốt." Tiêu Dật phản ứng rất nhanh, lập tức điều động chân khí trong cơ thể, một tầng 'áo khoác lửa' phủ lên người.

Nhưng áo khoác ngọn lửa bị khí đen tán loạn với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

"Nguy rồi, sắp không cản nổi rồi." Tiêu Dật thầm cắn răng, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ phương pháp đối phó.

Trước đây sức mạnh võ hồn mà Mộ Dung Mặc ngưng tụ ra đã được Ngũ trưởng lão pha loãng vào trong nguồn nước nhưng vẫn có thể làm cho công lực của Tứ Lục trưởng lão hoàn toàn biến mất.

Hiện giờ đích thân Mộ Dung Mặc ra tay, cà độc dược hắc mặc được chân khí hùng hậu ở cảnh giới Động Huyền của hắn duy trì, uy lực mạnh lên gấp trăm lần.

Con mắt Thái Âm Thái Dương quả thực có thể hấp thu sức mạnh võ hồn, nhưng tốc độc hấp thu có liên quan tới thực lực của Tiêu Dật.

Lúc ở khu quặng mỏ, muốn hấp thu sức mạnh võ hồn cà độc dược hắc mặc trên người Tứ Lục trưởng lão cũng phải tốn tới vài phút đồng hồ.

Bây giờ khí đen do chính bản thân Mộ Dung Mặc phát ra, một canh giờ cũng chưa chắc có thể hấp thu xong.

Một canh giờ, Tiêu Dật sớm đã biến thành một vũng máu rồi.

Nói đến cùng cũng vì tu vi của hắn kém Mộ Dung Mặc quá nhiều.

'Xèo' một tiếng, áo khoác lửa chỉ chống đỡ được vài giây đã bị ăn mòn hoàn toàn.

Khí đen lần thứ hai bắt đầu ăn mòn cơ thể Tiêu Dật.

Quần áo tan chảy, da cũng có dấu hiệu hòa tan.

Hơn nữa bên trong lồng giam linh khí là một mảng đen kịt, ở torng một nơi tràn đầy bóng tối như vậy, lại phải chịu đau lớn kịch liệt đày đọa, cảm giác này có lẽ sẽ làm người ta phát điên.

Tất nhiên, Tiêu Dật tâm trí hơn người, vẫn đang cố gắng giữ tỉnh táo, không ngừng suy nghĩ.

Không phải hắn không nghĩ tới 'Băng Loan Kiếm', đó là con át chủ bài bảo vệ tính mạng lớn nhất của hắn.

Băng Loan Kiếm rất mạnh, thắng ở chỗ nó đủ sắc bén, không có thứ gì có thể chống đỡ mũi nhọn của nó.

Chỉ tiếc hiện giờ mình bị linh khí trói buộc, không thể động đậy.

Ban đầu có thể đánh bại yêu mãng lưng bạc ở dãy núi Vẫn Tinh là vì yêu mãng lưng bạc không sở trường tốc độ, tuy là yêu thú cấp ba, thực lực Tiên Thiên, nhưng tốc độ thì chỉ gần giống với yêu thú cấp hai, vì thế mới bị Tiêu Dật đánh chết.



Nhưng hiện giờ Mộ Dung Mặc chính là võ giả cảnh giới Động Huyền, đừng nói hắn không thể tới gần.

Cho dù tới gần được, với phản ứng của võ giả cảnh giới Động Huyền, chỉ trong nháy mắt đã có thể giam cầm mình, mình căn bản không có cơ hội.

Khí độc của cà độc dược hắc mặc đang nhanh chóng ăn mòn da hắn, toàn thân hắn biến thành màu đen, đây là dấu hiệu cơ thể gần bị hòa tan.

Cơ thể của võ giả Hậu Thiên khá cứng cỏi, cho dù bị tổn thương nghiêm trọng nhưng chỉ cần không chết thì vẫn còn chút hi vọng sống.

Nhưng khí đen này quả thực quá bá đạo, nó thông qua da để đi sâu vào trong cơ thể hắn.

Khí độc bắt đầu ăn mòn kinh mạch, nội tạng của hắn.

Không quá mười giây nữa, hắn sẽ bị ăn mòn từ trong ra ngoài, hoàn toàn hóa thành một vũng máu.

"Sắp chết rồi đúng không?" Trong lòng Tiêu Dật gấp gáp nghĩ, ý thức đã bắt đầu không rõ.

Giữa không trung, Mộ Dung Mặc đắc ý nhìn 'kiệt tác' của mình, tuy trong lồng giam linh khí là một mảnh đen kịt nhưng kỳ thực mọi thứ đều nằm trong sự khống chế của hắn.

Hắn có thể thấy rõ mọi cử động của Tiêu Dật.

Hắn thấy Tiêu Dật ngã xuống, không còn sức phản kháng, sức sống đang trôi đi nhanh chóng, cách cái chết không còn xa.

"Thiên tài xuất sắc nhất Tiêu gia đã sắp chết rồi, ha ha ha ha." Mộ Dung Mặc đắc ý cười to.

Chỉ là hắn không nhìn thấy khí đen tiến vào trong cơ thể Tiêu Dật, ăn mòn kinh mạch nội tạng của Tiêu Dật, đồng thời cũng bắt đầu ăn mòn võ hồn của Tiêu Dật.

Võ hồn Khống Hỏa Thú 'ngu ngốc' bị ăn mòn mà không có cách nào phản kháng.

Nhưng khi khí đen tới gần Băng Loan Kiếm thì Băng Loan Kiếm tỏa sáng chói lọi.

Một luồng hơi thở cổ xưa đáng sợ đột nhiên thức tỉnh.

Cùng thời gian đó, khí đen trong cơ thể Tiêu Dật rốt cuộc bị một luồng 'sức mạnh tuyệt đối' nháy mắt đóng băng, hơn nữa cũng không thể tiếp tục ăn mòn nội tạng và kinh mạch Tiêu Dật.

"Hử?" Cảm giác lạnh như băng đó làm Tiêu Dật giật mình, ý thức mơ hồ cũng nháu mắt tỉnh táo lại.

Giữa không trung, Mộ Dung Mặc đang khoái chí cười to đột nhiên im bặt.

"Xảy ra chuyện gì? Nhiệt độ xung quanh sao lại nhanh chóng giảm xuống?" Mộ Dung Mặc nhíu mày.

Một giây sau, cảm giác lạnh như băng xuất hiện trên trán Mộ Dung Mặc.

Mộ Dung Mặc sờ một chút, trán hắn có một bông tuyết.

"Tuyết rơi sao?" Chân mày Mộ Dung Mặc nhíu chặt.

Gần như trong thời gian hắn còn chưa kịp phản ứng thì mưa tuyết lả tả rơi khắp bầu trời.

Trong vài dặm xung quanh chỉ trong khoảng thời gian ngắn biến thành một mảnh băng thiên tuyết địa.

"Dị tượng, dị tượng này rốt cuộc là sao?" Sắc mặt Mộ Dung Mặc thay đổi kịch liệt.

Mộ Dung Mặc liếc nhìn lồng giam linh khí, vốn là một mảnh đen nhánh, lúc này đột nhiên biến thành một mảnh trắng xóa.

Khí đen cà độc dược hắc mặc của hắn đã biến thành vụn băng.

Nơi đó, Tiêu Dật đang đứng đầy thách thức, trong tay cầm một thanh kiếm, một thanh thần kiếm có mũi nhọn màu tím và hơi thở kinh người.

"Sao thằng nhóc này có thể đứng dậy được chứ?" Mộ Dung Mặc kinh hãi.

"Lồng giam linh khí, giam cầm cho ta." Mộ Dung Mặc không dám chậm trễ thêm nữa, điều động toàn bộ công lực cảnh giới Động Huyền, sau đó đánh ra một chưởng.

Một chưởng này cho dù là mười tên Tiên Thiên bậc chín cũng bị đánh chết, hắn tin tưởng Tiêu Dật chắc chắn sẽ phải chết.

Nhưng lúc hắn cách không đánh ra một chưởng này...

Trên thân kiếm của Tiêu Dật đột nhiên phát ra một tiếng rít vang chấn động tới tận trời cao.

[hết 57]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hồn Đế Võ Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook