Chương 23: Tiêu Nhược Cuồng
Tiểu Tiểu Bát
07/03/2023
Hỏa Vân Mãng là một loại yêu thú có kích cỡ khổng lồ, sức mạnh to lớn. Những loại yêu thú như Hỏa Lang, Man Hỏa Ngưu, nó có thể dễ dàng nuốt chửng.
Với tư cách võ hồn thì nó được xếp vào cấp bậc màu vàng, cực kỳ dũng mãnh.
Thân mình uốn éo đã chiếm hết một phần ba phạm vi sân đấu, cái đuôi quật liên hồi, uy lực mang theo ngọn lửa tạo thành một cái hố to ở dưới đất.
"Mạnh thật!" Các tộc nhân xem cuộc chiến tỏ ra kinh hãi: "Chỉ cần dùng đuôi quật mà thôi, thậm chí chưa cần ra đòn thì uy lực đã không thua gì một kích toàn lực của võ giả Phàm Cảnh bậc tám."
"Tuy chiêu thức của Tiêu Dật rất kỳ quái, quyền như mãnh hổ, nhưng so với Hỏa Vân Mãng thì vẫn chênh lệch quá xa. Hỏa Vân Mãng chỉ cần tùy tiện há mồm táp một ngụm thì Tiêu Dật đã bị cắt đứt thành hai mảnh rồi."
Cuộc chiến mới vừa mở màn nhưng các tộc nhân đã nhận định rằng Tiêu Dật thua là cái chắc.
Trong mắt bọn họ, ngọn lửa mãnh hổ uy thế dữ dội kia ở trước mặt Hỏa Vân Mãng không thể nào chống đỡ được bao lâu.
"Rống!" Tiếng hổ gầm vang dội.
Ngọn lửa hình mãnh hổ bổ nhào về phía Hỏa Vân Mãng, so sánh thể hình của hai bên, nhìn thế nào cũng thấy con hổ kia đang tự tìm đường chết.
"Hừm, không biết tự lượng sức mình." Tiêu Nhược Hàn nhếch môi cười lạnh, điều khiển Hỏa Vân Mãng há to mồm.
Nhìn cái mồm to như chậu máu kia, Tiêu Dật không chút nao núng xông thẳng tới.
"Muốn chết!" Trong mắt Tiêu Nhược Hàn lộ ra sát khí nồng đậm, hắn cảm thấy một giây sau mình sẽ để Tiêu Dật vùi thây trong bụng rắn.
Nhưng mà sự thực có phải như thế không?
Khi Hỏa Vân Mãng định cắn nuốt ngọn lửa mãnh hổ kia thì tốc độ của ngọn lửa mãnh hổ đột nhiên trở nên nhanh như chớp, dễ dàng tránh né miệng con mãng xà, sau đó xoay người bất ngờ ngoạm một phát lên phần cổ to tướng của Hỏa Vân Mãng.
Hàm răng sắc bén của ngọn lửa mãnh hổ cắm phập vào cổ rắn, lướt một đường bén ngót dọc theo cơ thể đang uốn éo của nó.
Hàm răng mãnh hổ kỳ thực là đôi tay của Tiêu Dật.
'Roẹt!' một tiếng, như tiếng dao sắc bén rọc trang giấy mỏng. Cơ thể to lớn của Hỏa Vân Mãng bị cắt rời bung bét.
'Bịch' một tiếng, Hỏa Vân Mãng vốn được ngưng tụ từ chân khí đã tiêu tán mất dạng trong nháy mắt.
"Sao có thể chứ?" Tiêu Nhược Hàn mở trừng mắt: "Hỏa Vân Mãng chính là võ hồn cấp bậc màu vàng, do chân khí Phàm Cảnh bậc chín của ta ngưng tụ mà thành, sao có thể dễ dàng tiêu tan như thế?"
Nhóm tộc nhân đang quan sát thì hít sâu một hơi.
"Thật là lợi hại, Tiêu Dật chỉ cần ra một chiêu đã đánh tan võ hồn Hỏa Vân Mãng rồi!"
Trên sàn đấu, nhìn vẻ mặt sửng sốt không dám tin của Tiêu Nhược Hàn, Tiêu Dật cười lạnh: "Có gì mà không thể, Tiêu Nhược Hàn, nợ nần giữa ta và ngươi cũng đã tới lúc tính sổ rồi!"
Vừa dứt lời, ánh mắt Tiêu Dật trở nên lạnh băng, đằng đằng sát khí.
Vèo, Tiêu Dật biến mất ngay tại chỗ, nhanh như một con báo săn.
Con ngươi Tiêu Nhược Hàn co rụt lại, hoàn toàn không theo kịp tốc độ vũ bão của Tiêu Dật.
'Bịch' khi hắn vừa kịp có phản ứng thì sau lưng tê rần, bị Tiêu Dật đánh một quyền ngã lăn xuống đất.
Tiêu Dật thừa cơ xông lên dùng một tay đè ghì Tiêu Nhược Hàn xuống đất.
Tiếp tục đấm thẳng một quyền lên mặt Tiêu Nhược Hàn.
Tiêu Nhược Hàn bị đánh tới mặt mũi đầy máu me, nghệch cả mặt, choáng váng.
"Một quyền này, là đánh thay cho Tiêu Dật đã chết!" Tiêu Dật thầm nghĩ trong lòng.
Lại đấm một quyền, lần này nhắm vào bụng Tiêu Nhược Hàn mà thụi.
"Phốc." Tiêu Nhược Hàn phun ra từng ngụm máu tươi.
"Một quyền này là ngươi thuê sát thủ Dương Phục ám sát ta, hại Y Y bị thương." Tiêu Dật sinh ra căm giận, dùng hết toàn bộ sức mạnh tung ra một quyền này.
Lại một quyền, nhắm vào ngực Tiêu Nhược Hàn.
"Một đấm này là báo đáp ngươi tính kế ông đây hết lần này đến lần khác!"
"Một đấm này, vốn nên đánh cha ngươi, bây giờ tính lên đầu ngươi nốt!"
"Một đấm này, đơn giản là nhìn ngươi không vừa mắt."
"Một đấm này, tạm thời chưa nghĩ ra lý do, nhưng đánh ngươi tới phát ghiền rồi, không muốn dừng tay!"
"Một đấm này..."
"…"
Tiêu Dật kẹp chặt Tiêu Nhược Hàn, trút xuống một trận cuồng phong bão táp, nhừ tử tả tơi.
Tiêu Nhược Hàn rất mạnh, nhưng khi ở trong tay Tiêu Dật thì ngay cả một cơ hội đánh trả cũng không có.
Đều là Phàm Cảnh bậc chín nhưng Hình Ý Ngũ Tuyệt có thể giúp Tiêu Dật nghiền ép tất cả võ giả ngang cấp, ngay cả vượt cấp cũng dễ dàng đối phó.
Cho dù Tiêu Nhược Hàn có được võ hồn cấp bậc màu vàng thì cũng không cách nào cân bằng được chênh lệch sức mạnh với Hình Ý Ngũ Tuyệt.
Người không trực tiếp đối mặt với Tiêu Dật vĩnh viễn sẽ không biết được Hình Ý Ngũ Tuyệt mạnh đến mức nào.
Mà hôm nay, Tiêu Dật đã kết hợp Hình Ý Ngũ Tuyệt và sức mạnh võ hồn thì có thể nháy mắt đánh bại Tiêu Nhược Hàn như bẻ gãy một cành khô vậy, thậm chí còn không cho hắn chút cơ hội phản công nào.
"Bụp… bụp… bụp…"
Mỗi khi Tiêu Dật đánh một quyền thì Tiêu Nhược Hàn lại phun ra một ngụm máu tươi.
Tiêu Nhược Hàn đã bị đánh tới hôn mê, ngoại trừ kêu rên thì chỉ không ngừng phun máu, hơi thở thoi thóp.
Từng là thiếu niên trẻ tuổi mạnh mẽ nhất Tiêu gia, khoảnh khắc này chỉ có thể hình dung bằng từ thê thảm.
Nhưng Tiêu Dật hoàn toàn không có ý nương tay.
Loại tiểu nhân như Tiêu Nhược Hàn, giết chết rồi mới yên tâm được.
Đều là tộc nhân Tiêu gia lại cấu kết với ả Mộ Dung gia kia, âm mưu lập bẫy, gian dâm tư tình, muốn dồn người cùng tộc vào chỗ chết, quả thực là quá ư độc ác.
Sau đó còn nhiều lần tính kế hãm hại, chia rẽ tình cảm gia tộc, lòng lang dạ sói chỉ muốn hại người, này là đê tiện vô sỉ.
Ác độc, vô sỉ, đê tiện cũng thôi đi, nhưng hắn đã chọc tới Tiêu Dật, coi như tự nuốt quả đắng.
Tiêu Dật hiểu rất rõ, bọn rắn độc này ẩn nấp trong bóng tối này lúc nào cũng có thể cắn nuốt sinh mệnh người khác.
"Tiểu phế vật, dừng tay lại cho ta!"
Lúc này, trên hàng ghế trưởng lão, một tiếng hét phẫn nộ vang lên. Ngũ trưởng lão thấy con mình bị đánh thảm bại như thế thì mất hết kiên nhẫn muốn ra tay.
"Ngũ trưởng lão, an phận ngồi xuống đi." Tam trưởng lão đứng phắt dậy, ngăn cản Ngũ trưởng lão chuẩn bị xuất chiêu.
Nhị trưởng lão ngồi kế bên trầm giọng nhắc nhở: "Tất cả ngồi xuống, luận võ vẫn còn chưa kết thúc, chưa đến thời điểm chúng ta ra tay can thiệp. Có ta quan sát, sẽ không có chuyện bất trắc xảy ra."
Quả nhiên, Nhị trưởng lão vừa dứt lời thì trên sàn đấu, Tiêu Nhược Hàn bỗng nhiên khẽ cử động tay ngưng tụ võ hồn Hỏa Vân Mãng.
Thân thể võ giả Phàm Cảnh bậc chín trải qua linh khí khổng lồ tôi luyện, cực kỳ mạnh mẽ, đương nhiên sẽ không dể dàng ngã gục như thế.
Tuy đúng là Tiêu Nhược Hàn không đủ sức đánh trả, cũng bị thương không hề nhẹ, nhưng cũng không đến mức chí mạng.
Chỉ có điều, hắn rất hiểm độc, kiên nhẫn chờ đợi một cơ hội để phản công lại.
Mà Ngũ trưởng lão trên hàng ghế trưởng lão lại đột nhiên quát to tiếng hấp dẫn sự chú ý của Tiêu Dật, để Tiêu Nhược Hàn có được cơ hội quý giá.
"Tiểu phế vật, đi chết đi." Tiêu Nhược Hàn nở nụ cười dữ tợn.
Hỏa Vân Mãng xuất hiện quá bất ngờ, hắn tin tưởng Tiêu Dật sẽ không phản ứng kịp.
Lúc này, Hỏa Vân Mãng đã ngoác cái mồm to của mình, chỉ còn cách Tiêu Dật vài mét, chỉ một giây thôi đã có thể nuốt chửng Tiêu Dật.
"Tiêu Dật, chết đi! Bị Hỏa Vân Mãng của ta cắn nuốt, ngươi sẽ bị lửa thiêu cháy trong bụng nó, cuối cùng hóa thành một đống tro trắng, chết thật thê thảm, ha ha ha!" Tiêu Nhược Hàn giống như nhìn thấy khoảnh khắc chiến thắng của mình.
"Hừ!" Tiêu Dật cười lạnh: "Quả nhiên là một cặp cha con độc ác!"
Đương đầu với đòn tập kích của Hỏa Vân Mãng, Tiêu Dật không hề sợ hãi, nhanh như cắt đưa một cánh tay lên làm thành tư thế hổ trảo khống chế miệng mãng xà.
Được Hổ Hình gia tăng sức mạnh, Tiêu Dật định một lần nữa đánh tan võ hồn Hỏa Vân Mãng.
Nhưng khi hắn nhìn kỹ vào ánh mắt lạnh băng của Hỏa Vân Mãng thì đột nhiên có chút hoảng hốt.
"Không tốt, đó chính là ánh mắt đóng băng của Hỏa Vân Mãng, Dật nhi cẩn thận!"
Tam trưởng lão hét lớn, lộ vẻ lo lắng.
Nhóm tộc nhân cũng phát hiện điểm khác thường, nói: "Đó chính là thiên phú của võ hồn Hỏa Vân Mãng sao? Đôi mắt âm u của nó có thể đông cứng đối thủ, không thể động đậy.
Võ hồn là một thứ rất kỳ diệu, hỗ trợ cho võ giả đủ loại năng lực. Tựa như Man Hỏa Ngưu trao cho võ giả năng lực khống chế ngọn lửa và sức mạnh; Hỏa Lang trao cho năng lực khống chế ngọn lửa và tốc độ.
Mà Hỏa Vân Mãng thì càng lợi hại hơn, ngoài khả năng khống chế ngọn lửa thì lợi hại nhất chính là đôi mắt cực kỳ âm u lạnh lẽo của nó, sẽ khiến cho kẻ địch bị nhìn chăm chú lạnh như băng, rơi vào khủng hoảng vô tận, toàn thân đông cứng như rơi vào hầm băng, không thể nào nhúc nhích.
Khi chiến đấu cùng cảnh giới, bị ánh mắt của mãng xà nhìn chăm chú thì sẽ không có sức chống cự.
"Hỏa Vân Mãng, xông tới đi, nuốt tiểu phế vật vào bụng cho ta!" Tiêu Nhược Hàn huênh hoang cười phá lên.
Trên hàng ghế trưởng lão, ánh mắt Nhị trưởng lão chăm chú. "Đến lúc ra tay rồi!"
Nhưng hắn vừa mới chuẩn bị xuất chiêu thì bỗng nhiên ngừng lại, vẻ mặt vốn bình tĩnh trở nên sửng sốt.
Chỉ thấy trên võ đài, Tiêu Dật trong nháy mắt đã khôi phục bình thường, dốc toàn lực bóp nát Hỏa Vân Mãng trong lòng bàn tay.
"Hừ, chút kỹ năng hèn hạ như vậy chỉ có loại tiểu nhân như ngươi mới dùng mà thôi." Tiêu Dật quát lạnh, lập tức một lần nữa tung ra một trận tấn công như mưa rền gió dữ.
Ánh mắt đông cứng của Hỏa Vân Mãng, nói rõ ra thì chính là một phương pháp làm kẻ địch rơi vào sợ hãi, nội tâm hỏng mất mà thôi.
Nhưng thủ đoạn này ở trước mặt Tiêu Dật căn bản không đáng nói tới.
Sương lạnh giá rét, sợ hãi rợn người cỡ nào cũng không thể chống lại một trái tim kiên cố.
Cái gọi là ý lạnh, là sợ hãi, đối với một vị truyền kỳ từng tung hoành ngang dọc trong giới sát thủ như Tiêu Dật thì chẳng đáng là gì.
Trên hàng ghế trưởng lão, Nhị trưởng lão không khỏi khen ngợi một tiếng: "Hảo tiểu tử, thế mà lại có tâm trí trầm ổn kiên định đến vậy, với thiên phú tu luyện mà hắn biểu hiện hiện giờ, sau này tất có ngày sẽ trở thành vỏ giả mạnh mẽ nổi danh một phương."
Trên sân tỷ võ, sát khí của Tiêu Dật ngày càng nồng đậm hơn, tiếp tục đánh.
Hắn thừa sức lấy mạng Tiêu Nhược Hàn, chỉ cần đánh một quyền vào đỉnh đầu, Tiêu Nhược Hàn chắc chắn phải đi chầu Diêm Vương.
Nhưng hắn hiểu rõ trên sàn đấu có trọng tài đang quan sát, trên hàng ghế trưởng lão còn có chín vị trưởng lão đang chăm chú quan sát.
Với sức mạnh và tốc độ của các vị trưởng lão, nếu hắn muốn ra đòn trí mạng thì bọn họ hoàn toàn có thể dễ dàng cứu được Tiêu Nhược Hàn.
Vì thế hắn không thể ra sát chiêu, chỉ liên tục không ngừng tấn công vào các bộ phận như ngực và bụng.
Đương nhiên, cho dù không giết được Tiêu Nhược Hàn nhưng thương tích của hắn sẽ ngày càng nặng hơn, trước tiên là xương cốt bị tổn thương nặng, sau đó là kinh mạch cũng bị tổn hại.
Cứ tiếp tục như vậy, Tiêu Nhược Hàn không bị chết cũng tàn phế.
Đối phó với loại tiểu nhân như Tiêu Nhược Hàn, Tiêu Dật đương nhiên sẽ không nhẹ tay.
Ngũ trưởng lão không phải kẻ ngốc, hắn đã nhìn ra ý đồ của Tiêu Dật nên liền lớn tiếng nói: "Nhị trưởng lão, nên kết thúc trận đấu rồi, Tiêu Dật còn đánh nữa thì e rằng thương tích của Tiêu Nhược Hàn sẽ khó cứu."
Nhị trưởng lão gật đầu, chuẩn bị tuyên bố cuộc đấu võ kết thúc.
Ánh mắt Tiêu Dật chăm chú, muốn kết thúc rồi sao? Không có cách nào, thêm được mấy quyền thì hay bấy nhiêu vậy.
Tiêu Dật dự định đánh thêm một quyền nữa vào đúng vị trí đan điền, ít nhất cũng phải làm cho Tiêu Nhược Hàn chết dí trên giường nửa năm hay một năm, tránh cho hai cha con độc ác này lại tính kế hãm hại mình.
Đúng vào lúc này một bóng người đỏ rực nhảy lên võ đài, tốc độ nhanh như chớp.
Bóng người đó giơ tay đỡ nắm đấm của Tiêu Dật, cứu Tiêu Nhược Hàn trong gang tấc.
"Ầm!" Bóng người kia nhân lúc Tiêu Dật còn chưa kịp phản ứng tung ra một chưởng đánh Tiêu Dật bay ra xa.
"Hừ!" Khóe miệng Tiêu Dật rỉ máu tươi.
"Mạnh thật!" Sau khi đứng thẳng dậy, Tiêu Dật lạnh lùng nhìn chằm chằm người vừa tới.
Nhóm tộc nhân cũng kinh hãi, đợi thấy rõ bóng người đỏ rực kia thì đều biến sắc.
"Là Tiêu Nhược Cuồng, anh trai Tiêu Nhược Hàn, là con trai Ngũ trưởng lão."
Nghe nói thiên phú của Tiêu Nhược Cuồng còn mạnh mẽ hơn Tiêu Nhược Hàn, tuổi còn trẻ đã gia nhập Huyền Hỏa Môn, sao bỗng dưng lại trở về Tiêu gia?"
Trên hàng ghế trưởng lão, Ngũ trưởng lão cười âm hiểm, nghĩ thầm: "Nhược Cuồng, rốt cuộc cũng đợi được con trở về. Hừ, tiểu phế vật, tính toán vang danh sao, hôm nay lão phu sẽ cho ngươi biết, ngươi chỉ là con giun con dế trong tay lão phu, ta có thể bóp chết ngươi bất cứ lúc nào."
[Hết chương 23: ]
Với tư cách võ hồn thì nó được xếp vào cấp bậc màu vàng, cực kỳ dũng mãnh.
Thân mình uốn éo đã chiếm hết một phần ba phạm vi sân đấu, cái đuôi quật liên hồi, uy lực mang theo ngọn lửa tạo thành một cái hố to ở dưới đất.
"Mạnh thật!" Các tộc nhân xem cuộc chiến tỏ ra kinh hãi: "Chỉ cần dùng đuôi quật mà thôi, thậm chí chưa cần ra đòn thì uy lực đã không thua gì một kích toàn lực của võ giả Phàm Cảnh bậc tám."
"Tuy chiêu thức của Tiêu Dật rất kỳ quái, quyền như mãnh hổ, nhưng so với Hỏa Vân Mãng thì vẫn chênh lệch quá xa. Hỏa Vân Mãng chỉ cần tùy tiện há mồm táp một ngụm thì Tiêu Dật đã bị cắt đứt thành hai mảnh rồi."
Cuộc chiến mới vừa mở màn nhưng các tộc nhân đã nhận định rằng Tiêu Dật thua là cái chắc.
Trong mắt bọn họ, ngọn lửa mãnh hổ uy thế dữ dội kia ở trước mặt Hỏa Vân Mãng không thể nào chống đỡ được bao lâu.
"Rống!" Tiếng hổ gầm vang dội.
Ngọn lửa hình mãnh hổ bổ nhào về phía Hỏa Vân Mãng, so sánh thể hình của hai bên, nhìn thế nào cũng thấy con hổ kia đang tự tìm đường chết.
"Hừm, không biết tự lượng sức mình." Tiêu Nhược Hàn nhếch môi cười lạnh, điều khiển Hỏa Vân Mãng há to mồm.
Nhìn cái mồm to như chậu máu kia, Tiêu Dật không chút nao núng xông thẳng tới.
"Muốn chết!" Trong mắt Tiêu Nhược Hàn lộ ra sát khí nồng đậm, hắn cảm thấy một giây sau mình sẽ để Tiêu Dật vùi thây trong bụng rắn.
Nhưng mà sự thực có phải như thế không?
Khi Hỏa Vân Mãng định cắn nuốt ngọn lửa mãnh hổ kia thì tốc độ của ngọn lửa mãnh hổ đột nhiên trở nên nhanh như chớp, dễ dàng tránh né miệng con mãng xà, sau đó xoay người bất ngờ ngoạm một phát lên phần cổ to tướng của Hỏa Vân Mãng.
Hàm răng sắc bén của ngọn lửa mãnh hổ cắm phập vào cổ rắn, lướt một đường bén ngót dọc theo cơ thể đang uốn éo của nó.
Hàm răng mãnh hổ kỳ thực là đôi tay của Tiêu Dật.
'Roẹt!' một tiếng, như tiếng dao sắc bén rọc trang giấy mỏng. Cơ thể to lớn của Hỏa Vân Mãng bị cắt rời bung bét.
'Bịch' một tiếng, Hỏa Vân Mãng vốn được ngưng tụ từ chân khí đã tiêu tán mất dạng trong nháy mắt.
"Sao có thể chứ?" Tiêu Nhược Hàn mở trừng mắt: "Hỏa Vân Mãng chính là võ hồn cấp bậc màu vàng, do chân khí Phàm Cảnh bậc chín của ta ngưng tụ mà thành, sao có thể dễ dàng tiêu tan như thế?"
Nhóm tộc nhân đang quan sát thì hít sâu một hơi.
"Thật là lợi hại, Tiêu Dật chỉ cần ra một chiêu đã đánh tan võ hồn Hỏa Vân Mãng rồi!"
Trên sàn đấu, nhìn vẻ mặt sửng sốt không dám tin của Tiêu Nhược Hàn, Tiêu Dật cười lạnh: "Có gì mà không thể, Tiêu Nhược Hàn, nợ nần giữa ta và ngươi cũng đã tới lúc tính sổ rồi!"
Vừa dứt lời, ánh mắt Tiêu Dật trở nên lạnh băng, đằng đằng sát khí.
Vèo, Tiêu Dật biến mất ngay tại chỗ, nhanh như một con báo săn.
Con ngươi Tiêu Nhược Hàn co rụt lại, hoàn toàn không theo kịp tốc độ vũ bão của Tiêu Dật.
'Bịch' khi hắn vừa kịp có phản ứng thì sau lưng tê rần, bị Tiêu Dật đánh một quyền ngã lăn xuống đất.
Tiêu Dật thừa cơ xông lên dùng một tay đè ghì Tiêu Nhược Hàn xuống đất.
Tiếp tục đấm thẳng một quyền lên mặt Tiêu Nhược Hàn.
Tiêu Nhược Hàn bị đánh tới mặt mũi đầy máu me, nghệch cả mặt, choáng váng.
"Một quyền này, là đánh thay cho Tiêu Dật đã chết!" Tiêu Dật thầm nghĩ trong lòng.
Lại đấm một quyền, lần này nhắm vào bụng Tiêu Nhược Hàn mà thụi.
"Phốc." Tiêu Nhược Hàn phun ra từng ngụm máu tươi.
"Một quyền này là ngươi thuê sát thủ Dương Phục ám sát ta, hại Y Y bị thương." Tiêu Dật sinh ra căm giận, dùng hết toàn bộ sức mạnh tung ra một quyền này.
Lại một quyền, nhắm vào ngực Tiêu Nhược Hàn.
"Một đấm này là báo đáp ngươi tính kế ông đây hết lần này đến lần khác!"
"Một đấm này, vốn nên đánh cha ngươi, bây giờ tính lên đầu ngươi nốt!"
"Một đấm này, đơn giản là nhìn ngươi không vừa mắt."
"Một đấm này, tạm thời chưa nghĩ ra lý do, nhưng đánh ngươi tới phát ghiền rồi, không muốn dừng tay!"
"Một đấm này..."
"…"
Tiêu Dật kẹp chặt Tiêu Nhược Hàn, trút xuống một trận cuồng phong bão táp, nhừ tử tả tơi.
Tiêu Nhược Hàn rất mạnh, nhưng khi ở trong tay Tiêu Dật thì ngay cả một cơ hội đánh trả cũng không có.
Đều là Phàm Cảnh bậc chín nhưng Hình Ý Ngũ Tuyệt có thể giúp Tiêu Dật nghiền ép tất cả võ giả ngang cấp, ngay cả vượt cấp cũng dễ dàng đối phó.
Cho dù Tiêu Nhược Hàn có được võ hồn cấp bậc màu vàng thì cũng không cách nào cân bằng được chênh lệch sức mạnh với Hình Ý Ngũ Tuyệt.
Người không trực tiếp đối mặt với Tiêu Dật vĩnh viễn sẽ không biết được Hình Ý Ngũ Tuyệt mạnh đến mức nào.
Mà hôm nay, Tiêu Dật đã kết hợp Hình Ý Ngũ Tuyệt và sức mạnh võ hồn thì có thể nháy mắt đánh bại Tiêu Nhược Hàn như bẻ gãy một cành khô vậy, thậm chí còn không cho hắn chút cơ hội phản công nào.
"Bụp… bụp… bụp…"
Mỗi khi Tiêu Dật đánh một quyền thì Tiêu Nhược Hàn lại phun ra một ngụm máu tươi.
Tiêu Nhược Hàn đã bị đánh tới hôn mê, ngoại trừ kêu rên thì chỉ không ngừng phun máu, hơi thở thoi thóp.
Từng là thiếu niên trẻ tuổi mạnh mẽ nhất Tiêu gia, khoảnh khắc này chỉ có thể hình dung bằng từ thê thảm.
Nhưng Tiêu Dật hoàn toàn không có ý nương tay.
Loại tiểu nhân như Tiêu Nhược Hàn, giết chết rồi mới yên tâm được.
Đều là tộc nhân Tiêu gia lại cấu kết với ả Mộ Dung gia kia, âm mưu lập bẫy, gian dâm tư tình, muốn dồn người cùng tộc vào chỗ chết, quả thực là quá ư độc ác.
Sau đó còn nhiều lần tính kế hãm hại, chia rẽ tình cảm gia tộc, lòng lang dạ sói chỉ muốn hại người, này là đê tiện vô sỉ.
Ác độc, vô sỉ, đê tiện cũng thôi đi, nhưng hắn đã chọc tới Tiêu Dật, coi như tự nuốt quả đắng.
Tiêu Dật hiểu rất rõ, bọn rắn độc này ẩn nấp trong bóng tối này lúc nào cũng có thể cắn nuốt sinh mệnh người khác.
"Tiểu phế vật, dừng tay lại cho ta!"
Lúc này, trên hàng ghế trưởng lão, một tiếng hét phẫn nộ vang lên. Ngũ trưởng lão thấy con mình bị đánh thảm bại như thế thì mất hết kiên nhẫn muốn ra tay.
"Ngũ trưởng lão, an phận ngồi xuống đi." Tam trưởng lão đứng phắt dậy, ngăn cản Ngũ trưởng lão chuẩn bị xuất chiêu.
Nhị trưởng lão ngồi kế bên trầm giọng nhắc nhở: "Tất cả ngồi xuống, luận võ vẫn còn chưa kết thúc, chưa đến thời điểm chúng ta ra tay can thiệp. Có ta quan sát, sẽ không có chuyện bất trắc xảy ra."
Quả nhiên, Nhị trưởng lão vừa dứt lời thì trên sàn đấu, Tiêu Nhược Hàn bỗng nhiên khẽ cử động tay ngưng tụ võ hồn Hỏa Vân Mãng.
Thân thể võ giả Phàm Cảnh bậc chín trải qua linh khí khổng lồ tôi luyện, cực kỳ mạnh mẽ, đương nhiên sẽ không dể dàng ngã gục như thế.
Tuy đúng là Tiêu Nhược Hàn không đủ sức đánh trả, cũng bị thương không hề nhẹ, nhưng cũng không đến mức chí mạng.
Chỉ có điều, hắn rất hiểm độc, kiên nhẫn chờ đợi một cơ hội để phản công lại.
Mà Ngũ trưởng lão trên hàng ghế trưởng lão lại đột nhiên quát to tiếng hấp dẫn sự chú ý của Tiêu Dật, để Tiêu Nhược Hàn có được cơ hội quý giá.
"Tiểu phế vật, đi chết đi." Tiêu Nhược Hàn nở nụ cười dữ tợn.
Hỏa Vân Mãng xuất hiện quá bất ngờ, hắn tin tưởng Tiêu Dật sẽ không phản ứng kịp.
Lúc này, Hỏa Vân Mãng đã ngoác cái mồm to của mình, chỉ còn cách Tiêu Dật vài mét, chỉ một giây thôi đã có thể nuốt chửng Tiêu Dật.
"Tiêu Dật, chết đi! Bị Hỏa Vân Mãng của ta cắn nuốt, ngươi sẽ bị lửa thiêu cháy trong bụng nó, cuối cùng hóa thành một đống tro trắng, chết thật thê thảm, ha ha ha!" Tiêu Nhược Hàn giống như nhìn thấy khoảnh khắc chiến thắng của mình.
"Hừ!" Tiêu Dật cười lạnh: "Quả nhiên là một cặp cha con độc ác!"
Đương đầu với đòn tập kích của Hỏa Vân Mãng, Tiêu Dật không hề sợ hãi, nhanh như cắt đưa một cánh tay lên làm thành tư thế hổ trảo khống chế miệng mãng xà.
Được Hổ Hình gia tăng sức mạnh, Tiêu Dật định một lần nữa đánh tan võ hồn Hỏa Vân Mãng.
Nhưng khi hắn nhìn kỹ vào ánh mắt lạnh băng của Hỏa Vân Mãng thì đột nhiên có chút hoảng hốt.
"Không tốt, đó chính là ánh mắt đóng băng của Hỏa Vân Mãng, Dật nhi cẩn thận!"
Tam trưởng lão hét lớn, lộ vẻ lo lắng.
Nhóm tộc nhân cũng phát hiện điểm khác thường, nói: "Đó chính là thiên phú của võ hồn Hỏa Vân Mãng sao? Đôi mắt âm u của nó có thể đông cứng đối thủ, không thể động đậy.
Võ hồn là một thứ rất kỳ diệu, hỗ trợ cho võ giả đủ loại năng lực. Tựa như Man Hỏa Ngưu trao cho võ giả năng lực khống chế ngọn lửa và sức mạnh; Hỏa Lang trao cho năng lực khống chế ngọn lửa và tốc độ.
Mà Hỏa Vân Mãng thì càng lợi hại hơn, ngoài khả năng khống chế ngọn lửa thì lợi hại nhất chính là đôi mắt cực kỳ âm u lạnh lẽo của nó, sẽ khiến cho kẻ địch bị nhìn chăm chú lạnh như băng, rơi vào khủng hoảng vô tận, toàn thân đông cứng như rơi vào hầm băng, không thể nào nhúc nhích.
Khi chiến đấu cùng cảnh giới, bị ánh mắt của mãng xà nhìn chăm chú thì sẽ không có sức chống cự.
"Hỏa Vân Mãng, xông tới đi, nuốt tiểu phế vật vào bụng cho ta!" Tiêu Nhược Hàn huênh hoang cười phá lên.
Trên hàng ghế trưởng lão, ánh mắt Nhị trưởng lão chăm chú. "Đến lúc ra tay rồi!"
Nhưng hắn vừa mới chuẩn bị xuất chiêu thì bỗng nhiên ngừng lại, vẻ mặt vốn bình tĩnh trở nên sửng sốt.
Chỉ thấy trên võ đài, Tiêu Dật trong nháy mắt đã khôi phục bình thường, dốc toàn lực bóp nát Hỏa Vân Mãng trong lòng bàn tay.
"Hừ, chút kỹ năng hèn hạ như vậy chỉ có loại tiểu nhân như ngươi mới dùng mà thôi." Tiêu Dật quát lạnh, lập tức một lần nữa tung ra một trận tấn công như mưa rền gió dữ.
Ánh mắt đông cứng của Hỏa Vân Mãng, nói rõ ra thì chính là một phương pháp làm kẻ địch rơi vào sợ hãi, nội tâm hỏng mất mà thôi.
Nhưng thủ đoạn này ở trước mặt Tiêu Dật căn bản không đáng nói tới.
Sương lạnh giá rét, sợ hãi rợn người cỡ nào cũng không thể chống lại một trái tim kiên cố.
Cái gọi là ý lạnh, là sợ hãi, đối với một vị truyền kỳ từng tung hoành ngang dọc trong giới sát thủ như Tiêu Dật thì chẳng đáng là gì.
Trên hàng ghế trưởng lão, Nhị trưởng lão không khỏi khen ngợi một tiếng: "Hảo tiểu tử, thế mà lại có tâm trí trầm ổn kiên định đến vậy, với thiên phú tu luyện mà hắn biểu hiện hiện giờ, sau này tất có ngày sẽ trở thành vỏ giả mạnh mẽ nổi danh một phương."
Trên sân tỷ võ, sát khí của Tiêu Dật ngày càng nồng đậm hơn, tiếp tục đánh.
Hắn thừa sức lấy mạng Tiêu Nhược Hàn, chỉ cần đánh một quyền vào đỉnh đầu, Tiêu Nhược Hàn chắc chắn phải đi chầu Diêm Vương.
Nhưng hắn hiểu rõ trên sàn đấu có trọng tài đang quan sát, trên hàng ghế trưởng lão còn có chín vị trưởng lão đang chăm chú quan sát.
Với sức mạnh và tốc độ của các vị trưởng lão, nếu hắn muốn ra đòn trí mạng thì bọn họ hoàn toàn có thể dễ dàng cứu được Tiêu Nhược Hàn.
Vì thế hắn không thể ra sát chiêu, chỉ liên tục không ngừng tấn công vào các bộ phận như ngực và bụng.
Đương nhiên, cho dù không giết được Tiêu Nhược Hàn nhưng thương tích của hắn sẽ ngày càng nặng hơn, trước tiên là xương cốt bị tổn thương nặng, sau đó là kinh mạch cũng bị tổn hại.
Cứ tiếp tục như vậy, Tiêu Nhược Hàn không bị chết cũng tàn phế.
Đối phó với loại tiểu nhân như Tiêu Nhược Hàn, Tiêu Dật đương nhiên sẽ không nhẹ tay.
Ngũ trưởng lão không phải kẻ ngốc, hắn đã nhìn ra ý đồ của Tiêu Dật nên liền lớn tiếng nói: "Nhị trưởng lão, nên kết thúc trận đấu rồi, Tiêu Dật còn đánh nữa thì e rằng thương tích của Tiêu Nhược Hàn sẽ khó cứu."
Nhị trưởng lão gật đầu, chuẩn bị tuyên bố cuộc đấu võ kết thúc.
Ánh mắt Tiêu Dật chăm chú, muốn kết thúc rồi sao? Không có cách nào, thêm được mấy quyền thì hay bấy nhiêu vậy.
Tiêu Dật dự định đánh thêm một quyền nữa vào đúng vị trí đan điền, ít nhất cũng phải làm cho Tiêu Nhược Hàn chết dí trên giường nửa năm hay một năm, tránh cho hai cha con độc ác này lại tính kế hãm hại mình.
Đúng vào lúc này một bóng người đỏ rực nhảy lên võ đài, tốc độ nhanh như chớp.
Bóng người đó giơ tay đỡ nắm đấm của Tiêu Dật, cứu Tiêu Nhược Hàn trong gang tấc.
"Ầm!" Bóng người kia nhân lúc Tiêu Dật còn chưa kịp phản ứng tung ra một chưởng đánh Tiêu Dật bay ra xa.
"Hừ!" Khóe miệng Tiêu Dật rỉ máu tươi.
"Mạnh thật!" Sau khi đứng thẳng dậy, Tiêu Dật lạnh lùng nhìn chằm chằm người vừa tới.
Nhóm tộc nhân cũng kinh hãi, đợi thấy rõ bóng người đỏ rực kia thì đều biến sắc.
"Là Tiêu Nhược Cuồng, anh trai Tiêu Nhược Hàn, là con trai Ngũ trưởng lão."
Nghe nói thiên phú của Tiêu Nhược Cuồng còn mạnh mẽ hơn Tiêu Nhược Hàn, tuổi còn trẻ đã gia nhập Huyền Hỏa Môn, sao bỗng dưng lại trở về Tiêu gia?"
Trên hàng ghế trưởng lão, Ngũ trưởng lão cười âm hiểm, nghĩ thầm: "Nhược Cuồng, rốt cuộc cũng đợi được con trở về. Hừ, tiểu phế vật, tính toán vang danh sao, hôm nay lão phu sẽ cho ngươi biết, ngươi chỉ là con giun con dế trong tay lão phu, ta có thể bóp chết ngươi bất cứ lúc nào."
[Hết chương 23: ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.