Chương 139: Thất Đại Thế Gia Lực Lượng
Dạ Thiên Thiếu Gia
01/09/2022
Thu hồi tâm tư về sau, Lâm Thần cùng Mộng Thiên Nguyệt leo lên lưng của A
Xích bay về phía tây bắc mà đi cũng là phương hướng tứ đẳng gia tộc đỉnh cấp một trong, thất đại thế gia Tây Môn thế gia.
Lại nói về thất đại thế gia tuy quyền lực chỉ dưới ngũ đẳng thế lực là Lăng Tiêu Điện, Vũ Thần Tông cùng Hạo Thiên Tông, đó chỉ là trên danh nghĩa nhưng thực tế bọn họ không hề thua kém gì ba cự đầu kia, chẳng qua bọn người này luôn bị ba thế lực kia kiềm hãm tránh cho việc lấn quyền. Bên cạnh chính phái tông môn, thì nhóm người này còn bị đệ nhất ma tông Địa Ngục Ma Tông dòm ngó, chỉ có Đan Khí Tháp là không can dự chuyện này luôn giữ thế trung lập giữa ma tông cùng chính tông lưỡng phái... Mà trong thất đại thế gia cũng phân biệt mạnh yếu khác nhau, lần lượt mạnh nhứt bảy nhà Đông Phương Gia, tiếp đến Nam Cung Gia, Bắc Minh Gia rồi mới tới Tây Môn Gia, yếu nhất bảy nhà là Tư Mã Gia. Mỗi nhà đều có thế mạnh riêng, như Đông Phương Gia kinh doanh thảo dược cùng đan dược các loại, Nam Cung Gia thì chuyên về các loại khoáng sản và luyện khí cùng Đan Khí Tháp tạo thành thế chân vạc nắm giữ thị trường kinh doanh ở Đông Huyền Châu, còn Tây Huyền Châu thì tồn tại ba nhà Tây Môn, Tư Đồ cùng Tư Mã Gia cả ba cũng tạo thế chân vạc kiềm hãm nhau, nhưng Tư Mã Gia yếu nhứt bảy nhà cũng không chuyên về đan dược hay khí thuật cái họ giỏi nhứt là trận pháp, cũng là trận đạo thế gia. Còn Tư Đồ gia thì kinh doanh nhiều mặc hàng khác nhau, cũng là nhà giàu nhứt trong bảy nhà. Cả ba đều nắm giữ thị trường một phần thị trường Tây Huyền Châu, còn Nam Huyền Châu được xem là vùng đất nghèo nàn, các thất gia không chú trọng đến nhưng không nghĩa họ bỏ qua nó chỉ là không quá tập trung. Cuối cùng là vùng đất băng giá quanh năm, Bắc Huyền Châu, nếu so với Nam Huyền Châu thì nó còn khắc nghiệt hơn, nhưng nó là nơi tọa trấn của Bắc Minh Gia cùng Mộ Dung Gia, Bắc Minh Gia nổi tiếng và chuyên về phù triện nhất khắp Thương Khung Giới, còn phía Mộ Dung Gia họ không chuyên bất kì lĩnh vực nào, nhưng đan,phù,khí và trận họ đều có một chân bên trong, nếu nói về lĩnh vực thì Mộ Dung Gia chuyên về vũ gia gia tộc chính hiệu, hay đơn giản họ là gia tộc đánh thuê nhiều hơn...
Thất đại gia tộc có thể sắp xếp như sau:
- Đệ Nhất, Đông Phương Gia -> Đan dược.
- Đệ Nhị, Nam Cung Gia -> Luyện Khí.
- Đệ Tam, Bắc Minh Gia -> Phù Triện.
- Đệ Tứ, Tây Môn Gia -> Đan + Khí.
- Đệ Ngũ, Tư Đồ Gia -> Tài Chính.
- Đệ Lục, Mộ Dung Gia -> Vũ gia.
- Đệ Thất, Tư Mã Gia -> Trận Đạo.
Trở lại, Lâm Thần cùng Mộng Thiên Nguyệt cưỡi trên lưng Xích Diễm Long Sư A Xích bay về phía tây mà đi, bay được hơn hai canh giờ họ đã đến địa bàn sinh hoạt của Tây Môn thế gia, Bạch Hổ Thành, đây là một trong bốn thành trì lớn nhất Thương Khung Giới chỉ sau Thanh Long Thành ở Đông Huyền Châu.
Cả hai thu A Xích vào túi linh sủng, sau đó Lâm Thần cải trang thành một khuôn mặt khác, cả hai cùng nhau tiến về cửa thành, qua một lượt các thủ tục nộp lệ phí, Lâm Thần cùng Mộng Thiên Nguyệt bước vào bên trong thành, nơi đây tràn ngập dân cư qua lại, gian hàng trải đầy khắp phố, cả hai đi tới một khách sạn gần đó, thuê một căn phòng cao cấp hai giường, ban đầu Lâm Thần thuê hai phòng nhưng Mộng Thiên Nguyệt chặn lại thuê một phòng, sau đó cả hai nghe ngóng tình hình tại Bạch Hổ Thành.
Nghe nói hai ngày nữa, Trân Bảo Phủ sẽ mở một cuộc đấu giá, ban đầu cả hai không mấy hứng thú cho tới khi nghe được vật áp đỉnh lần là một gốc thảo dược thất phẩm cao giai Bồ Đề Tu Căn, Lâm Thần vô cùng trầm trồ động tâm,Mộng Thiên Nguyệt cũng không ngoại lệ, độ trân quý của Bồ Đề Tu Căn nàng đã nghe nói, tuy chỉ là thất phẩm nhưng độ quý hiếm của nó sánh ngang với cửu phẩm thảo dược bình thường, Bồ Đề Tu Căn được xem là chí bảo trong các loại thảo dược mang sinh mệnh lực vô cùng mênh mông thậm chí tới mức nó có thể cải tử hoàn sinh.
Lâm Thần cùng Mộng Thiên Nguyệt không nghĩ tới Trân Bảo Phủ vậy mà đem vật này ra đấu giá, nhứt là Lâm Thần hắn kiếp trước tại thượng giới cũng không gặp ít thảo dược mang sinh mệnh lực, nhưng rất ít cái nào vượt qua được Bồ Đề Tu Căn, nhưng chân chính quý giá của nó thì chỉ một mình hắn biết, Bồ Đề Tu Căn sở dĩ nó có tên gọi như vậy bởi nó có liên quan tới một trong năm loại thần thụ trong truyền thuyết, Luân Hồi Bồ Đề Thụ mà Bồ Đề Tu Căn chính là một phần rễ của nó.
Lâm Thần nhanh chóng tìm hiểu cách thức tham gia thì mới biết cả khán đài đều được đặt chỗ hết, bây giờ chỉ có thể hóng hớt từ xa mà thôi, bất mãn hắn rơi vào trầm ngâm như đang suy nghĩ gì đó, khẽ hắn kéo Mộng Thiên Nguyệt đi ra khỏi khách sạn hướng về phía Trân Bảo Phủ mà đi. Đi tới trước Trân Bảo Phủ, hắn bị bảo vệ trước cổng ngăn lại, bọn họ vậy mà tu vi Huyền Vũ Cảnh đỉnh phong, thủ bút này quả là lớn a. Sau một hồi giải thích, họ có đồ vật muốn tham dự đấu giá, nhưng hai tên lính cho rằng họ đùa giỡn nên xua đuổi, Lâm Thần tức giận hồn lực tấn công vào linh hồn hai tên lính khiến hắn bất tỉnh nhân sự, xung quanh thấy vậy liền bàn tán um sùm, Mộng Thiên Nguyệt bên cạnh không nói gì chỉ im lặng.
Lúc này, thấy ồn ào trước bổn tiệm một thanh niên ngoài bốn mươi đi ra thấy thị vệ nằm bên đó, hắn liền hỏi chuyện gì xảy ra, một kẻ bên cạnh chạy tới rủ rỉ chuyện gì bên tai hắn, nghe xong hắn đi tới trước mặt Lâm Thần mà nói:" Đây là các hạ gây sự với Trân Bảo Phủ? "
Lâm Thần cười phá lên nói:" Hahaha, gây chuyện, ta có đồ muốn bán bọn chúng không cho ta vào còn làm khó dễ ta,đây là đạo lí làm việc của Trân Bảo Phủ sao, nếu như ta xin lỗi, ta đi nơi khác, xem ra Trân Bảo Phủ cũng chỉ có vậy..."
Người đàn ông kia liền ngăn lại nói:" Khoan đã, chuyện này do phía Trân Bảo Phủ ta sai, lão phu cúi người tạ lỗi các hạ, nếu các hạ muốn vào bán đồ thì xin mời vào bên trong, đích thân ta sẽ giám định cho các vị, nếu như các vị không thể xuất ra món đồ cần bán, hoặc giả mạo thì đừng trách lão phu..." nói đoạn nó nhẹ nhàng thả ra tu vi Thiên Vũ Cảnh cửu trọng đỉnh phong của mình ra, như một lời thị uy với bọn họ.
Mộng Thiên Nguyệt cùng Lâm Thần sắc mặt không thay đổi, Lâm Thần đi về phía hắn cách ung dung nói:" Vậy làm phiền lão nhân gia..."
Người đàn ông mĩm cười nhưng trong lòng ngạc nhiên vậy mà không tỏ vẻ gì, trả lời:" Mời nhị vị..." sau đó hắn nói hạ nhân." Đem bọn chúng lui xuống!"
" Dạ. "
Phía sau ba người thanh niên lực lưỡng xuất hiện mang hai thi thể của tên bảo vệ lôi đi, sau đó người đàn ông cũng theo bước hai người đi vào Trân Bảo Phủ, bước vào trong Lâm Thần quan sát sơ một vòng khung cảnh xung quanh, so với Vân Mộng Các lúc ở Chu Tước Thành hay Huyền Vũ cũng không khác biệt là bao, lúc này Lâm Thần mới tiện tay lấy ra thanh bảo thương đưa cho người đàn ông kia, tiếp nhận trường thương về sau hắn nhìn qua một hồi thì thất kinh nói:" Bát giai hạ phẩm binh khí! Không... Là thượng phẩm bảo khí... Cái này..."
Lâm Thần không mấy ngạc nhiên, hồn lực hắn bây giờ là cửu phẩm hậu kỳ, rèn luyện một thanh binh khí bát phẩm nhẹ nhàng như húp một chén cháo, lúc này hắn khằng giọng trả lời:" Sao vật này đủ khiến ngài hài lòng chứ..."
Người đàn ông cười phá gật đầu trả lời:" Ây công tử ngài chê cười rồi, nhưng mà... Vật này quá trân quý, e là Trân Bảo Phủ không thể nuốt trôi được, nhưng ngài yên tâm, vật phẩm này của công tử sẽ được tham dự vào cuộc đấu giá hai ngày nữa, không biết công tử ngài bận gì không a ?"
Lâm Thần lắc đầu, sau đó người đàn ông mừng từ trong túi lấy ra một cái túi nhỏ cùng một tấm lệnh bài màu tím, cùng một tấm thiệp mời màu đỏ nói:" Lão phu họ Trần, tên Cơ là phủ chủ chi nhánh tại Bạch Hổ Thành này, bên trong là 10.000 hạ phẩm linh thạch xem như tiền đặt cọc trước, vì quý khách chi tiêu hơn 10 vạn hiện kim, cùng đóng góp nhiều bảo vật nên đây là lệnh bài khách quý tử kim cao nhất của Trân Bảo Phủ, còn đây là thiệp mời cho buổi đấu giá hai ngày tới. Mời nhị vị ghé thăm!"
Lâm Thần cũng không khách sáo tiếp nhận sau đó cùng với Thiên Nguyệt đi ra khỏi Trân Bảo Phủ, khi hai người họ vừa ra khỏi phủ đệ, Trần Cơ lướt nhìn qua trường thương tỉ mỉ xem xét, lúc này một tùy tùng đi tới nói nhỏ bên tay hắn, sau đó hắn gật đầu ra hiệu bảo lui xuống, ánh mắt nhìn xa xăm thở dài sau đó lui về sau.
Lúc này, trên phố Lâm Thần nắm tay Mộng Thiên Nguyệt đi dạo một dòng, lâu lắm rồi cô mới cảm thấy an nhiên và tự tại như vậy, tự nhiên cô cảm thấy chỉ cần ở bên cạnh Lâm Thần thì cô cảm giác rất an toàn, không phải lo âu suy nghĩ nhiều, cô nàng bắt mắt chạy tới một gian hàng trang sức, vui vẻ lựa chọn các món đồ, Lâm Thần nhìn từ xa thấy nụ cười của nàng, tâm trạng vô cùng thoải mái, quả thật ai hùng khó qua ải mỹ, đúng thật " Mẫu đơn hoa hạ tử, Tố quỷ dã phong lưu"...
Cả hai tiếp tục đi dạo quanh phố, bỗng dưng đi ngang qua một gian hàng thì kim sắc quyển trục trong thức hải khẽ rung động mạnh mẽ, Lâm Thần liền thất kinh nhìn về phía, bình thường kim sắc quyển trục sẽ không làm bất kỳ trạng thái trừ phi có bảo vật khiến nó động tâm, dừng lại trên gian hàng, nhìn một lượt thì hắn phát hiện có cây đèn hình thù quỷ dị, hắn cầm lên thì kim sắc quyển trục rung động mạnh mẽ hơn, Mộng Thiên Nguyệt hiếu kỳ hỏi:" Sao vậy ?"
Lâm Thần lắc đầu sau đó nhìn qua lão bản trưởng quầy hỏi:" Thứ này bán sao ?"
Lão ta liền mừng rỡ, đồ này hắn để bốn, năm ngày trời vẫn không ai mua, vốn tính vứt đi thì gặp Lâm Thần, hắn mở miệng nói:" Không đắt, nếu là hiện kim thì 1000 đồng vàng, linh thạch thì 10 viên hạ phẩm! "
Lâm Thần trầm ngâm nhìn cây đèn sau đó bỏ xuống quay đầu đi, lão già liền vội nói:" Khoan đã, giá cả có thể thương lượng, giảm một nửa, 5 viên linh thạch hạ phẩm! "
Lâm Thần quay lại dứt khoát nói:" 3 viên là cực hạn. Nếu hơn ngươi để đó mà thắp!"
Lão già mừng thầm nhưng tỏ vẻ thua lỗ nói:" Ây dzô, lão lỗ rồi, nhưng thôi bán rẻ cho công tử, ngài muốn mua thêm gì không ?"
Lâm Thần vứt ba khối linh thạch lên bàn sau đó cầm cây đèn bỏ vào trong túi trữ vật sau đó quay lưng đi, Mộng Thiên Nguyệt không hiểu vội chạy theo, lúc này bỗng nhiên một tiếng nói cất lên:" Đứng lại!"
Lại nói về thất đại thế gia tuy quyền lực chỉ dưới ngũ đẳng thế lực là Lăng Tiêu Điện, Vũ Thần Tông cùng Hạo Thiên Tông, đó chỉ là trên danh nghĩa nhưng thực tế bọn họ không hề thua kém gì ba cự đầu kia, chẳng qua bọn người này luôn bị ba thế lực kia kiềm hãm tránh cho việc lấn quyền. Bên cạnh chính phái tông môn, thì nhóm người này còn bị đệ nhất ma tông Địa Ngục Ma Tông dòm ngó, chỉ có Đan Khí Tháp là không can dự chuyện này luôn giữ thế trung lập giữa ma tông cùng chính tông lưỡng phái... Mà trong thất đại thế gia cũng phân biệt mạnh yếu khác nhau, lần lượt mạnh nhứt bảy nhà Đông Phương Gia, tiếp đến Nam Cung Gia, Bắc Minh Gia rồi mới tới Tây Môn Gia, yếu nhất bảy nhà là Tư Mã Gia. Mỗi nhà đều có thế mạnh riêng, như Đông Phương Gia kinh doanh thảo dược cùng đan dược các loại, Nam Cung Gia thì chuyên về các loại khoáng sản và luyện khí cùng Đan Khí Tháp tạo thành thế chân vạc nắm giữ thị trường kinh doanh ở Đông Huyền Châu, còn Tây Huyền Châu thì tồn tại ba nhà Tây Môn, Tư Đồ cùng Tư Mã Gia cả ba cũng tạo thế chân vạc kiềm hãm nhau, nhưng Tư Mã Gia yếu nhứt bảy nhà cũng không chuyên về đan dược hay khí thuật cái họ giỏi nhứt là trận pháp, cũng là trận đạo thế gia. Còn Tư Đồ gia thì kinh doanh nhiều mặc hàng khác nhau, cũng là nhà giàu nhứt trong bảy nhà. Cả ba đều nắm giữ thị trường một phần thị trường Tây Huyền Châu, còn Nam Huyền Châu được xem là vùng đất nghèo nàn, các thất gia không chú trọng đến nhưng không nghĩa họ bỏ qua nó chỉ là không quá tập trung. Cuối cùng là vùng đất băng giá quanh năm, Bắc Huyền Châu, nếu so với Nam Huyền Châu thì nó còn khắc nghiệt hơn, nhưng nó là nơi tọa trấn của Bắc Minh Gia cùng Mộ Dung Gia, Bắc Minh Gia nổi tiếng và chuyên về phù triện nhất khắp Thương Khung Giới, còn phía Mộ Dung Gia họ không chuyên bất kì lĩnh vực nào, nhưng đan,phù,khí và trận họ đều có một chân bên trong, nếu nói về lĩnh vực thì Mộ Dung Gia chuyên về vũ gia gia tộc chính hiệu, hay đơn giản họ là gia tộc đánh thuê nhiều hơn...
Thất đại gia tộc có thể sắp xếp như sau:
- Đệ Nhất, Đông Phương Gia -> Đan dược.
- Đệ Nhị, Nam Cung Gia -> Luyện Khí.
- Đệ Tam, Bắc Minh Gia -> Phù Triện.
- Đệ Tứ, Tây Môn Gia -> Đan + Khí.
- Đệ Ngũ, Tư Đồ Gia -> Tài Chính.
- Đệ Lục, Mộ Dung Gia -> Vũ gia.
- Đệ Thất, Tư Mã Gia -> Trận Đạo.
Trở lại, Lâm Thần cùng Mộng Thiên Nguyệt cưỡi trên lưng Xích Diễm Long Sư A Xích bay về phía tây mà đi, bay được hơn hai canh giờ họ đã đến địa bàn sinh hoạt của Tây Môn thế gia, Bạch Hổ Thành, đây là một trong bốn thành trì lớn nhất Thương Khung Giới chỉ sau Thanh Long Thành ở Đông Huyền Châu.
Cả hai thu A Xích vào túi linh sủng, sau đó Lâm Thần cải trang thành một khuôn mặt khác, cả hai cùng nhau tiến về cửa thành, qua một lượt các thủ tục nộp lệ phí, Lâm Thần cùng Mộng Thiên Nguyệt bước vào bên trong thành, nơi đây tràn ngập dân cư qua lại, gian hàng trải đầy khắp phố, cả hai đi tới một khách sạn gần đó, thuê một căn phòng cao cấp hai giường, ban đầu Lâm Thần thuê hai phòng nhưng Mộng Thiên Nguyệt chặn lại thuê một phòng, sau đó cả hai nghe ngóng tình hình tại Bạch Hổ Thành.
Nghe nói hai ngày nữa, Trân Bảo Phủ sẽ mở một cuộc đấu giá, ban đầu cả hai không mấy hứng thú cho tới khi nghe được vật áp đỉnh lần là một gốc thảo dược thất phẩm cao giai Bồ Đề Tu Căn, Lâm Thần vô cùng trầm trồ động tâm,Mộng Thiên Nguyệt cũng không ngoại lệ, độ trân quý của Bồ Đề Tu Căn nàng đã nghe nói, tuy chỉ là thất phẩm nhưng độ quý hiếm của nó sánh ngang với cửu phẩm thảo dược bình thường, Bồ Đề Tu Căn được xem là chí bảo trong các loại thảo dược mang sinh mệnh lực vô cùng mênh mông thậm chí tới mức nó có thể cải tử hoàn sinh.
Lâm Thần cùng Mộng Thiên Nguyệt không nghĩ tới Trân Bảo Phủ vậy mà đem vật này ra đấu giá, nhứt là Lâm Thần hắn kiếp trước tại thượng giới cũng không gặp ít thảo dược mang sinh mệnh lực, nhưng rất ít cái nào vượt qua được Bồ Đề Tu Căn, nhưng chân chính quý giá của nó thì chỉ một mình hắn biết, Bồ Đề Tu Căn sở dĩ nó có tên gọi như vậy bởi nó có liên quan tới một trong năm loại thần thụ trong truyền thuyết, Luân Hồi Bồ Đề Thụ mà Bồ Đề Tu Căn chính là một phần rễ của nó.
Lâm Thần nhanh chóng tìm hiểu cách thức tham gia thì mới biết cả khán đài đều được đặt chỗ hết, bây giờ chỉ có thể hóng hớt từ xa mà thôi, bất mãn hắn rơi vào trầm ngâm như đang suy nghĩ gì đó, khẽ hắn kéo Mộng Thiên Nguyệt đi ra khỏi khách sạn hướng về phía Trân Bảo Phủ mà đi. Đi tới trước Trân Bảo Phủ, hắn bị bảo vệ trước cổng ngăn lại, bọn họ vậy mà tu vi Huyền Vũ Cảnh đỉnh phong, thủ bút này quả là lớn a. Sau một hồi giải thích, họ có đồ vật muốn tham dự đấu giá, nhưng hai tên lính cho rằng họ đùa giỡn nên xua đuổi, Lâm Thần tức giận hồn lực tấn công vào linh hồn hai tên lính khiến hắn bất tỉnh nhân sự, xung quanh thấy vậy liền bàn tán um sùm, Mộng Thiên Nguyệt bên cạnh không nói gì chỉ im lặng.
Lúc này, thấy ồn ào trước bổn tiệm một thanh niên ngoài bốn mươi đi ra thấy thị vệ nằm bên đó, hắn liền hỏi chuyện gì xảy ra, một kẻ bên cạnh chạy tới rủ rỉ chuyện gì bên tai hắn, nghe xong hắn đi tới trước mặt Lâm Thần mà nói:" Đây là các hạ gây sự với Trân Bảo Phủ? "
Lâm Thần cười phá lên nói:" Hahaha, gây chuyện, ta có đồ muốn bán bọn chúng không cho ta vào còn làm khó dễ ta,đây là đạo lí làm việc của Trân Bảo Phủ sao, nếu như ta xin lỗi, ta đi nơi khác, xem ra Trân Bảo Phủ cũng chỉ có vậy..."
Người đàn ông kia liền ngăn lại nói:" Khoan đã, chuyện này do phía Trân Bảo Phủ ta sai, lão phu cúi người tạ lỗi các hạ, nếu các hạ muốn vào bán đồ thì xin mời vào bên trong, đích thân ta sẽ giám định cho các vị, nếu như các vị không thể xuất ra món đồ cần bán, hoặc giả mạo thì đừng trách lão phu..." nói đoạn nó nhẹ nhàng thả ra tu vi Thiên Vũ Cảnh cửu trọng đỉnh phong của mình ra, như một lời thị uy với bọn họ.
Mộng Thiên Nguyệt cùng Lâm Thần sắc mặt không thay đổi, Lâm Thần đi về phía hắn cách ung dung nói:" Vậy làm phiền lão nhân gia..."
Người đàn ông mĩm cười nhưng trong lòng ngạc nhiên vậy mà không tỏ vẻ gì, trả lời:" Mời nhị vị..." sau đó hắn nói hạ nhân." Đem bọn chúng lui xuống!"
" Dạ. "
Phía sau ba người thanh niên lực lưỡng xuất hiện mang hai thi thể của tên bảo vệ lôi đi, sau đó người đàn ông cũng theo bước hai người đi vào Trân Bảo Phủ, bước vào trong Lâm Thần quan sát sơ một vòng khung cảnh xung quanh, so với Vân Mộng Các lúc ở Chu Tước Thành hay Huyền Vũ cũng không khác biệt là bao, lúc này Lâm Thần mới tiện tay lấy ra thanh bảo thương đưa cho người đàn ông kia, tiếp nhận trường thương về sau hắn nhìn qua một hồi thì thất kinh nói:" Bát giai hạ phẩm binh khí! Không... Là thượng phẩm bảo khí... Cái này..."
Lâm Thần không mấy ngạc nhiên, hồn lực hắn bây giờ là cửu phẩm hậu kỳ, rèn luyện một thanh binh khí bát phẩm nhẹ nhàng như húp một chén cháo, lúc này hắn khằng giọng trả lời:" Sao vật này đủ khiến ngài hài lòng chứ..."
Người đàn ông cười phá gật đầu trả lời:" Ây công tử ngài chê cười rồi, nhưng mà... Vật này quá trân quý, e là Trân Bảo Phủ không thể nuốt trôi được, nhưng ngài yên tâm, vật phẩm này của công tử sẽ được tham dự vào cuộc đấu giá hai ngày nữa, không biết công tử ngài bận gì không a ?"
Lâm Thần lắc đầu, sau đó người đàn ông mừng từ trong túi lấy ra một cái túi nhỏ cùng một tấm lệnh bài màu tím, cùng một tấm thiệp mời màu đỏ nói:" Lão phu họ Trần, tên Cơ là phủ chủ chi nhánh tại Bạch Hổ Thành này, bên trong là 10.000 hạ phẩm linh thạch xem như tiền đặt cọc trước, vì quý khách chi tiêu hơn 10 vạn hiện kim, cùng đóng góp nhiều bảo vật nên đây là lệnh bài khách quý tử kim cao nhất của Trân Bảo Phủ, còn đây là thiệp mời cho buổi đấu giá hai ngày tới. Mời nhị vị ghé thăm!"
Lâm Thần cũng không khách sáo tiếp nhận sau đó cùng với Thiên Nguyệt đi ra khỏi Trân Bảo Phủ, khi hai người họ vừa ra khỏi phủ đệ, Trần Cơ lướt nhìn qua trường thương tỉ mỉ xem xét, lúc này một tùy tùng đi tới nói nhỏ bên tay hắn, sau đó hắn gật đầu ra hiệu bảo lui xuống, ánh mắt nhìn xa xăm thở dài sau đó lui về sau.
Lúc này, trên phố Lâm Thần nắm tay Mộng Thiên Nguyệt đi dạo một dòng, lâu lắm rồi cô mới cảm thấy an nhiên và tự tại như vậy, tự nhiên cô cảm thấy chỉ cần ở bên cạnh Lâm Thần thì cô cảm giác rất an toàn, không phải lo âu suy nghĩ nhiều, cô nàng bắt mắt chạy tới một gian hàng trang sức, vui vẻ lựa chọn các món đồ, Lâm Thần nhìn từ xa thấy nụ cười của nàng, tâm trạng vô cùng thoải mái, quả thật ai hùng khó qua ải mỹ, đúng thật " Mẫu đơn hoa hạ tử, Tố quỷ dã phong lưu"...
Cả hai tiếp tục đi dạo quanh phố, bỗng dưng đi ngang qua một gian hàng thì kim sắc quyển trục trong thức hải khẽ rung động mạnh mẽ, Lâm Thần liền thất kinh nhìn về phía, bình thường kim sắc quyển trục sẽ không làm bất kỳ trạng thái trừ phi có bảo vật khiến nó động tâm, dừng lại trên gian hàng, nhìn một lượt thì hắn phát hiện có cây đèn hình thù quỷ dị, hắn cầm lên thì kim sắc quyển trục rung động mạnh mẽ hơn, Mộng Thiên Nguyệt hiếu kỳ hỏi:" Sao vậy ?"
Lâm Thần lắc đầu sau đó nhìn qua lão bản trưởng quầy hỏi:" Thứ này bán sao ?"
Lão ta liền mừng rỡ, đồ này hắn để bốn, năm ngày trời vẫn không ai mua, vốn tính vứt đi thì gặp Lâm Thần, hắn mở miệng nói:" Không đắt, nếu là hiện kim thì 1000 đồng vàng, linh thạch thì 10 viên hạ phẩm! "
Lâm Thần trầm ngâm nhìn cây đèn sau đó bỏ xuống quay đầu đi, lão già liền vội nói:" Khoan đã, giá cả có thể thương lượng, giảm một nửa, 5 viên linh thạch hạ phẩm! "
Lâm Thần quay lại dứt khoát nói:" 3 viên là cực hạn. Nếu hơn ngươi để đó mà thắp!"
Lão già mừng thầm nhưng tỏ vẻ thua lỗ nói:" Ây dzô, lão lỗ rồi, nhưng thôi bán rẻ cho công tử, ngài muốn mua thêm gì không ?"
Lâm Thần vứt ba khối linh thạch lên bàn sau đó cầm cây đèn bỏ vào trong túi trữ vật sau đó quay lưng đi, Mộng Thiên Nguyệt không hiểu vội chạy theo, lúc này bỗng nhiên một tiếng nói cất lên:" Đứng lại!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.