Hỗn Độn Lôi Tu

Chương 192: Làm trước nói sau

Tả Tự Bản

07/04/2013

“Rất tốt!” Tiểu Bàn lập tức cười nói: ”Bảo bối, ngươi ở đây chờ ta, ta đi một lúc sẽ trở lại!” Nói xong không đợi Hàn Ngọc Phượng trả lời hắn liền bước ra rồi trực tiếp ngự kiếm bay mất.

Hàn Ngọc Phượng mặc dù trong lòng lo lắng nhưng nàng cũng không dám xen vào ân oán giữa hai người. Cho nên nàng cũng chỉ có thể lựa chọn ở lại, yên lặng đợi đến lúc Tiểu Bàn về.

-----------------------------

Chỉ vài phút sau kiếm quang của Tiểu Bàn chợt lóe, đã tới thanh trúc lâm đằng sau núi. Đây là một mảnh rừng trúc rộng vài chục dặm, cực kỳ rậm rạp tươi tốt. Bấy giờ trong rừng trúc có một chiếc hồ nhỏ, giữa hồ là một tòa đình nghỉ mát.

Bấy giờ Mộc Tử Dung đang đứng giữa đình, hướng hồ nước bạt kiếm khí. Chỉ thấy vô số đạo kiếm ảnh thanh sắc dài hơn mười trượng qua lại bay múa trên mặt hồ, tựa như quần phong xuất triều (đàn ong rời tổ ), cảnh tượng mười phần tráng lệ.

Nhưng sau khi Tiểu Bàn xuất hiện, Mộc Tử Dung liền lập tức thu hồi kiếm ảnh, vẻ mặt tức giận nhìn Tiểu Bàn đang chậm rãi đạp nước bước tới, sau đó lạnh lùng hỏi: ”Ngươi tới làm gì? Muốn nhìn trộm ta luyện kiếm sao?”

“Luyện kiếm?” Tiểu Bàn nghe vậy, vẻ mặt khinh thường nói: “Mộc Tử Dung tiểu thư không phải là ta khen ngợi ngươi nhưng thực sự là ngươi không cần luyện cũng đã quá ‘Tiện’ rồi, cũng có thể xưng được là Thiên hạ đệ nhất tiện nhân!”

Mộc Tử Dung thông minh như vậy tự nhiên thoáng cái đã nghe hiểu hàm nghĩa trong lời nói của Tiểu Bàn, nàng tự nhiên là giận tím mặt rồi lập tức chửi ầm lên: “Thằng mập chết bầm kia, sao dám mắng ta?”

“Mắng ngươi?” Tiểu Bàn cười nói: “Mắng ngươi là còn nhẹ, ta còn muốn đánh ngươi nữa cơ!”

“Ngươi dám?” Mộc Tử Dung nghe vậy nhất thời trong lòng kinh ngạc, vội nói: “Thằng mập chết tiệt, ta với ngươi không liên quan gì, ngươi hôm nay phát điên vì cái gì? Tại sao lại tới gây sự cùng ta?”

“Thật không liên quan sao?” Tiểu Bàn lại cười lạnh nói: ”Ta hỏi ngươi, Ngân lão nhị vì sao lại biết chuyện Hàn Ngọc Phượng? Tại sao hắn lại biết chỗ Hàn Ngọc Phượng trốn? Có phải ngươi nói cho hắn biết?”

“Không phải ta!” Mộc Tử Dung không chút chần chừ chối: “Ta chẳng biết ngươi đang nói gì?”

“Hừ, ngươi chối giỏi lắm!” Tiểu Bàn lại hỏi lần nữa: “Cứ cói như là ngươi không biết, thế chuyện Thanh Phong Tử sư bá ta vì ngươi mà bị thương thì ngươi giải thích thế nào?”

“Ta thừa nhận hắn là vì ta mà ra tay nên mới bị thương, đối với chuyện này ta cũng rất lấy làm tiếc. Nhưng ta không nghĩ chuyện này lại thành cớ để ngươi gây rối!” Mộc Tử Dung không chút hoảng sợ nói.

“Ta cho là có thể.” Tiểu Bàn cười lạnh nói: “Ngươi vì trả thù ta, trước lập mưu hãm hại Thanh Phong Tử sư bá ta, sau đó lại lợi dụng Ngân lão nhị mưu hại Hàn Ngọc Phượng, có phải thế không?”

Mộc Tử Dung chỉ cười cười chứ không hề lên tiếng.



Tiểu Bàn thấy thế trực tiếp hét lớn: “Mộc Tử Dung, ngươi nếu dám làm dám chịu thì hãy nhận đi, đừng để ta xem thường ngươi.”

Vừa nghe Tiểu Bàn nói vậy, Mộc Tử Dung luôn tâm khí cao ngạo rốt cục không nhịn được nữa, lập tức hét theo: “Ta nhận thì sao? Bà này chính là muốn trả thù ngươi, ta muốn hại hết tất thảy mọi người có quan hệ với ngươi, ngươi làm gì được ta nào?”

Tiểu Bàn nghe Mộc Tử Dung rốt cuộc thừa nhận liền nổi trận lôi đình, hắn cũng lười nói nhảm thêm mà trực tiếp lấy Ngũ Hành Tinh Hồn Kiếm ra, một tay chỉ vào Mộc Tử Dung, cả giận nói: “Con ôn chết tiệt kia, đạo gia nay sẽ dạy ngươi!” Nói xong Tiểu Bàn thả ra năm đạo kiếm khí bổ vào Mộc Tử Dung.

Mộc Tử Dung thấy thế cũng không cam chịu yếu thế, Thanh ảnh thần kiếm lần nữa xuất ra, vô số đạo thanh sắc kiếm ảnh liền bay ra, song phương lập tức bắt đầu một cuộc giao chiến kịch liệt trên mặt hồ.

Chỉ thấy bọn họ cách xa nhau trăm trượng, chỉ huy phi kiếm của mình liên tục tấn công. Kiếm khí của Tiểu Bàn phát ra tràn ngập không gian, dựa vào thực lực mạnh mẽ cùng pháp bảo cao cường mà hắn hoàn toàn liều mạng chém, chẳng cần chiêu thức gì hoa mỹ.

Mà Mộc Tử Dung tuy thực lực không bằng Tiểu Bàn , pháp bảo cũng kém mấy bậc nhưng nàng dù sao cũng là kiếm tu, kỹ xảo ngự kiếm cao minh hơn Tiểu Bàn nhiều. Thanh ảnh thần kiếm vẽ nên kiếm ảnh đầy trời, nàng múa kiếm nhẹ nhàng, điều khiển thần kiếm như chính tay mình, hoặc ngăn địch hoặc tấn công, tất cả đều cực kỳ xinh đẹp, chính vì thế lúc mới bắt đầu thậm chí còn hơi áp chế Tiểu Bàn.

Nhưng đúng là ngày vui ngắn chẳng tày gang. Mộc Tử Dung cũng chỉ mạnh tấn công được một lúc ngắn khi bắt đầu, đợi sau khi Tiểu Bàn dần thích ứng thì ưu thế thực lực cùng pháp bảo của hắn mới thể hiện ra. Ngũ Hành Tinh Hồn Kiếm hóa thành năm đạo kiếm khí đều có chiều dài trăm trượng. tựa như năm con giao long, cứng rắn mở một lỗ thủng trong màn kiếm ảnh do Thanh ảnh thần kiếm tạo ra, trực tiếp uy hiếp lên thân thể Mộc Tử Dung khiến nàng không thể không liên tục cuống quít né tránh.

Đến mức này Mộc Tử Dung tự nhiên biết mình đánh không thắng đối phương mất rồi, có điều nàng cũng không cam tâm, không nhịn được mắng: “Ngươi dám dùng bảo vật của ông ngoại ta đánh ta sao? Ngươi có còn là nam nhân không?”

“Ha ha, ta có phải nam nhân không ngươi tự mình thử một lúc mới biết được!”(Tiểu Mùi – ây, anh mập lại nổi cái thú tính lên rồi T_T ) Tiểu Bàn trêu chọc nói: “Về phần bảo bối này đã không phải đồ của ông ngoại ngươi mà là của ta, ta thích thì dùng, ngươi quản cái l..!”

Vừa nói Tiểu Bàn vừa dồn thêm pháp lực vào tay, kiếm khí của Ngũ Hành Tinh Hồn Kiếm tăng mạnh, hăng hái phá khai phòng ngự Thanh ảnh thần kiếm của Mộc Tử Dung, sau đó ba ba vài tiếng vang lên.

Y phục Mộc Tử Dung đã bị kiếm khí của Tiểu Bàn xé rách vài đường, ngay cả bắp đùi cùng phía sau lưng nàng cũng đều lộ ra ngoài.

Hiển nhiên, dù cho thế nào thì Tiểu Bàn cũng không dám giết người, cho nên mới dùng cách này làm nhục nàng.

Thân hình Mộc Tử Dung lộ ra khiến nàng cực kỳ chấn động, thậm chí còn kêu hoảng lên nhưng không chỉ không dọa được Tiểu Bàn mà còn khơi dậy hứng thú của hắn. Tiểu Bàn trực tiếp bay vào trong lương đình, vừa thưởng thức vẻ chật vật của nàng vừa ra vẻ trêu chọc nói: “Ai nha nha, thân hình của Mộc sư tỷ quả đúng là trắng trẻo!”

“Đồ dâm tặc đáng chết!” Mộc Tử Dung tức giận chửi ầm lên nói.

“Ha ha, ta không thể làm được gì!” Tiểu Bàn cũng không tức giận, ngược lại cười nói: “Ta chỉ dám nhìn, không dám ăn. Còn không coi là dâm tặc. So ra kém ngươi, thế nhưng để Ngân lão nhị định hại nữ nhân của ta, ngươi rốt cuộc có còn là người hay không?”

“Đáng đời!” Mộc Tử Dung giận đến vừa chảy nước mắt vừa nói: “Ai bảo ngươi hại ta thảm như vậy? Ta không nên trả thù ngươi sao?”

“Thúi lắm!” Tiểu Bàn nghe vậy nhất thời giận đến hét lớn: “Ngươi rõ ràng là tự tìm chuyện chứ, lão tử từ đầu đến cuối cũng chưa hề ra tay, chẳng qua chỉ là phòng thủ thôi. Một mình ngươi vì nguyên khí tổn thương, tại sao lại oán ta?”



“Ta oán ngươi, ta oán ngươi! Ngươi làm hại ta bị mọi người trong môn phái cười nhạo, đời này ta sẽ cùng ngươi không dứt.” Mộc Tử Dung ác độc nói: “Đừng cho là ta đánh không lại ngươi thì ngươi có thể đắc ý, ta không phải đối thủ của ngươi nhưng có thể xử lý Hàn Ngọc Phượng, xử lý Thanh Phong Tử còn có gã Tiểu Hầu Tử đáng tởm kia nữa. Tóm lại, tất cả những ai gần gũi ngươi ta sẽ đều trả thù bọn họ.”

Tiểu Bàn vừa nghe vậy nhất thời giận đến tím mặt, hắn thật sự không ngờ rằng nữ nhân này đã điên loạn đến mức hoàn toàn không thể nói lý. Nếu thật sự như lời nàng nói thì người thân của hắn không phải là sẽ bị nàng đùa chết hay sao a?

Nghĩ tới đó Tiểu Bàn rốt cục không nhịn được nữa, hắn tiện tay tát Mộc Tử Dung một cái khiến nàng lăn xuống đất, sau đó chỉ tay về phía nàng cả giận nói: “Con tiện nhân, đừng ép ta giết ngươi!’

Mộc Tử Dung cũng kiên cường, không những không cầu xin mà ngược lại còn cười lạnh căm tức nhìn Tiểu Bàn nói: “Có can đảm thì ngươi giết ta đi!”

Giờ đến lượt Tiểu Bàn bó tay, Mộc Tử Dung dù sao cũng là cháu ngoại Hỏa Long đạo nhân, hơn nữa còn là cực kỳ được yêu quý. Bất luận thế nào hắn cũng không thể giết nàng, như vậy sẽ không thể ăn nói được vói Hỏa Long đạo nhân. Nhưng nếu thả nàng thì lại sợ nàng gây phiền toái cho người thân của mình, thật đúng là khó xử khiến Tiểu Bàn nhất thời cũng không biết làm thế nào mới tốt.

Mộc Tử Dung thấy Tiểu Bàn do dự, tự nhiên cũng hiểu hắn cố kỵ điều gì bèn lập tức cười lạnh nói: “Hừ hừ, ta biết rồi mà, thằng mập chết bầm ngươi là kẻ gan sứa! Ngươi vốn không phải là đàn ông, ngươi chỉ là thái giám, là thứ hàng cảnh!”

Là thằng đàn ông sao chịu nổi loại vũ nhục này a? Tiểu Bàn cũng không ngoại lệ, hắn vừa nghe vậy lập tức liền nổi giận rồi hai lời không nói, đưa tay xoạt một tiếng, kéo rách một mảnh quần áo của Mộc Tử Dung sau đó hung dữ uy hiếp nói: “Tiện nhân, nếu ngươi còn dám mắng ta là thái giám, lão tử sẽ tại chỗ này gian ngươi!’

Mộc Tử Dung đầu tiên bị hành động của Tiểu Bàn làm khiếp sợ, có điều sau đó mặt nàng đanh lại, hiện vẻ tàn nhẫn, mở miệng lại mắng to: “Ngươi chính là thái giám, là thái giám, thái giám chết bầm! Có gan thì hôm nay ngươi gian lão nương đi, ta coi như là bị chó cắn thôi!” (Tiểu Mùi - anh mập gập đối thủ rồi :61: )

“Mẹ mày!” Tiểu Bàn thoáng chốc bị cơn giận bốc lên u mê, bất kể mọi thứ, hai tay múa loạn lên, ba ba ba ba, liên tục xé sạch quần áo của Mộc Tử Dung. Chỉ giây lát sau một con sơn dương trắng trẻo đã hiện ra trước mắt hắn.

Mặc dù giữa ban ngày ban mặt bị một người đàn ông xé hết quần áo mà Mộc Tử Dung vẫn có thể ngăn được nỗi sợ hãi của mình mà ngược lại còn cười lạnh nói: “Thằng mập chết bầm, tới a? Đừng có nói mà không làm được gì.”

“Ngươi, ngươi, ngươi đừng ép ta!” Tiểu Bàn lần đầu tiên gặp phải chuyện này, cũng không nhịn được có chút luống cuống, thậm chí còn xoay đầu về một bên, không dám nhìn thẳng nàng.

“Hừ!” Mộc Tử Dung thấy thế nhưng vẫn cười lạnh: “Thế nào? Dám lột sạch bà mày mà không dám nhìn sao? Hừ hừ, ta đã biết rồi mà, ngươi có tặc tâm mà không có tặc đảm, thằng thái giám chết bầm.”

“Thối lắm! Ông mày không phải là thái giám! “ Tiểu Bàn rốt cuộc bị Mộc Tử Dung hoàn toàn chọc giận, lửa giận cộng thêm thân thể mềm mại của nàng dẫn phát dục hỏa trong nháy mắt bộc phát khiến hắn mất đi lý trí. Trong lòng tự nhủ, bất kể thân phận của nàng thế nào, cứ làm rồi nói sau.

Lập tức Tiểu Bàn xé tan đạo bào của mình, sau đó nhanh như hổ đói vồ mồi, hung dữ xông tới. Theo một vật to dài tiến vào, Mộc Tử Dung phát ra một tiếng hét thảm thiết kinh thiên động địa, khóe mắt chảy ra hai hàng nước mắt trong suốt.

Luận đàm và báo lỗi Hỗn Độn Lôi Tu (http://4vn/forum/showthread.php?t=70788)

Tham gia dịch Hỗn Độn Lôi Tu (http://4vn/forum/showthread.php?t=74702)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hỗn Độn Lôi Tu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook