Chương 229: Tìm đường sống trong chỗ chết
Tả Tự Bản
07/04/2013
Thì ra một quyền của Hắc Sa Vương đánh trúng thanh quang, liền cảm giác nắm tay như đấm vào bột mịn, vừa dai lại vừa co dãn. Sức mạnh sử tiêu hao quá nửa. Quyền kình còn lại chạm vào thân Tống Chung nhưng không tổn hại một cọng lông. Điều này làm hắn cực kỳ khó tin.
Ngược lại Tống Chung cảm giác thân thể dị thường thoải mái. Thanh quang của Hà Đồ Huyết Văn làm suy yếu quyền kinh Hắc Sa Vương, đồng thời không ngừng hấp thụ một bộ phân lực lượng bổ sung vào cơ thể hắn, cỗ linh khí đặc thù này làm hắn cực kì sảng khoái, giống như trời nóng chui vào điều hòa.
Nắm đấm trúng vào ngực hắn. Tống Chung chẳng cảm thấy gì, giống như bị tình nhân đánh yêu vậy. Thực thoải mái. (Hic, nghe như Hắc Sa Vương bị pê đê nhỉ)
Nhìn thấy tình huống này, Hắc Sa Vương giật mình cả giận nói: “Tên mập chết tiệt, ngươi gian trá? Đây rõ ràng là pháp bảo hộ thể! ”
“Ha ha, thằng ngu, đây không phải là pháp bảo. Là trên thân ông mang huyết văn! ” Tống Chung cười hì hì nói: “Chẳng qua, nói ngươi cũng không hiểu. Tốt nhất là chết đi để khỏi thắc mắc”
Vừa nói, Tống Chung thừa dịp nắm đấm của Hắc Sa Vương còn bị thanh quang Hà Đồ Huyết Văn giữ lại, tay trái phát lực hung hăng đánh vào bụng hắn.
Thân thể Tống Chung lúc này có thể so với yêu thú cấp Nguyên Anh, hai cánh tay nhoáng lên, lực lượng mấy chục vạn cân, một quyền này uy lực khai sơn phá nhạc, ngay cả Hắc Sa Vương thời kì đỉnh phong cũng không chịu nổi nói gì lúc đau ốm như thế này!
Cho nên mọi người chỉ thấy một quyền của Tống Chung. Dính luôn vào bụng Hắc Sa Vương, ruột gan nát bét. Ngay cả da bụng cũng vỡ ra, máy tươi như suối.
Hắc Sa Vương đau kêu thảm một tiếng, vừa định hoạt động thì công kích của Tống Chung như cuồng phong bạo vũ cắt ngang. Chỉ thấy song quyền đánh trên đấm dưới, liên tục không ngừng đánh vào thân Hắc Sa Vương. Mọi người chỉ nghe thấy bộp bộp bộp trầm đục liên tục, đồng thời nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn cùng với tiếng Hắc Sa Vương kêu thảm thiết.
Nện liên tục, toàn thân Hắc Sa Vương suy sụp hoàn toàn, xương cốt đứt không kể xiết, bắp thịt bị đánh thành bùn, da nứt toác máu văng tùm lum, cả người hắn toàn là máu.
Một quyền cuối cùng của Tống Chung, trực tiếp đánh vào đầu làm nát sọ, óc trắng như đậu hũ bắn ra, kẻ từng bá chủ Đông Hải, được xưng là một trong tứ đại tuần sát sứ Hắc Sa Vương, đã lên đường, bị Tống Chung dùng đấm loạn mà chết.
Cuối cùng thi thể Hắc Sa Vương bị Tống Chung đánh bay lên trời cao hơn trăm trượng rồi mới rơi xuống. Lúc đang rơi, thân thể dần to ra thành bản thể một con hắc sa ngư dài mấy chục trượng.
Loại ngũ cấp đỉnh phong yêu thú này cả người đều là bảo bối, Tống Chung sẽ không buông tha, cho nên lúc Hắc Sa Vương vừa rơi xuống, không chút do dự tay duỗi ra thu luôn ào bổn mạng không gian.
Từ lúc khai chiến đến lúc Hắc Sa Vương bị giết, nói thì dài nhưng mà thời gian chẳng bao nhiêu. Sự tình phát sinh quá nhanh nên người xem chưa kịp phản ứng, đến khi Tống Chung thu lấy thi thể Hắc Sa Vương thì đám hắc sa ngư mới giật mình tỉnh lại.
Bọn chúng nhao nhao kêu gào thê lương thảm thiết. Sau đó liền quên mình hướng đến Tống Chung liều mạng phun cột nước, giống như không muốn sống nữa.
Tống Chung thấy thế thì hoảng sợ, tưởng kẻ cầm đầu là Hắc Sa Vương chết thì xong thì tiểu đệ sẽ sợ chạy tán loạn, không còn uy hiếp. Không ngờ Hắc Sa Vương chết còn làm bọn chúng liều mạng, muốn chết cùng Tống Chung!
Nếu chỉ hai trăm con hắc sa ngư, Tống Chung cũng không hai lời giết tuốt, nếu hai ngàn thì chín vị ma nữ cũng không xi nê. Nhưng bây giờ chi chít bóng cá, nhìn sơ qua cũng mấy vạn, muốn giết thì giết đến năm nào?
Tống Chung kỳ quái, rõ ràng lần trước chỉ có một vạn hắc sa ngư, hắn đã giết gần một nửa, hiện tại đâu ra nhiều vậy? Thực ra Tống Chung không biết, tiểu đệ của Hắc Sa Vương vượt xa một vạn, mà là mười vạn con.
Chỉ có điều hắn không thể vừa đi vi hành vừa mang theo tất cả tiểu đệ, kỳ thật bình thường chỉ mang một vạn cũng đủ, nhưng sau lần thất bại hắn biết Tống Chung đi vào biển sương mù, vì muốn tìm thi thể đối phương nên không thể không phong tỏa toàn diện, lúc này mới về quê kêu tiểu đệ, bao vây quanh biển sương mù.
Hắc Sa Vương vừa chết, lũ tiểu đệ liền điên cuồng. Cả đám không muốn sống lao đến, cột nước kia bắn đến còn hơn cả mưa đá, che kín bầu trời, không còn chỗ nào không có.
Tất cả cùng rơi xuống, Tống Chung phải đưa Đại Đồng Chung ra cản, đồng thời gọi đám ma nữ lại gần. Kiến đông cắn chết voi. Đối mặt với năm vạn tứ cấp yêu thú, Nguyên Anh tu sĩ thấy cũng trốn chứ đừng nói Tống Chung.
Cột nước ngập trời, ngay cả được Đại Đồng Chung bảo hộ cũng không chịu nổi, cự lực phản chấn làm cánh tay tê dại, mà cửu mỹ cũng không dám đưa thân thể ra. Bởi vì vừa xuất hiện liền bị cột nước vô cùng vô tận đánh đến.
Tống Chung rất nhanh liền ý thức được, cứ vậy thì không được, cột nước tạo thành phản chấn, sớm muộn gì mình cũng toi đời. Cho nên nghĩ biện pháp phản kích.
Thoáng cân nhắc, mắt sáng lên, vội vàng ném ra Mậu Thổ Thần lôi, tạm thời chống đỡ cột nước. Đáng tiếc thời gian không đủ nếu không đã kịp ném Âm Dương Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần lôi ra.
Chẳng qua Mậu Thổ Thần Lôi khắc chế Thủy hệ đạo pháp, lập tức phá hủy một đống cột nước, mới cho Tống Chung cơ hội thở. Sau đo hắn liền nhanh chóng bắn ra một đạo phù nhẹ nhàng đánh lên Đại Đồng Chung.
Lập tức boong một tiếng lớn, hắc sa ngư trên mặt biển bị một cỗ cảm giác bi thương lan vào, nước mắt như suối nên tạm thời quên công kích.
Nhìn thấy thế, đám Thiên Dục Ma Nữ sao dám do dự? Vội vàng hiện thân liên tiếp công kích. Kiếm khí Ngũ Hành Tinh Hồn Kiếm bắn ra bốn phía, lập tức giết trên trăm hắc sa ngư, mà bốn vị nữ ni cũng dùng pháp bảo giết vài chục con.
Sau khi hắc sa ngư phản ứng muốn tấn công thì Tống Chung lại bắn ra đạo bùa. Tiếng chuông vang lên, lần này cảm giác hồi hộp tràn ngập. Một vài hắc sa ngư lại ngẩn ngơ quên công kích, một số thì đánh trật lất. Vì thế lại tạo cơ hội cho đám ma nữ.
Đương nhiên mục đích của các nàng không phải giết chóc, dù sao chúng quá nhiều, giết mỏi tay cũng không hết. Cho nên chỉ có thể giết mở đường để chạy trốn.
Mà lúc này tốt rồi, Tống Chung không ngừng dùng thất tình tiên âm quấy nhiễu cảm xúc nhóm hắc sa ngư, khiến bọn chúng không thể liên tục công kích. Còn nhóm ma nữ liên tục liều mạng đánh giết, cố gắng vì Tống Chung mở đường chạy trốn.
Đương nhiên, dù có tiếng chuông của Tống Chung quấy nhiễu, thậm chí xài thần lôi và nhóm ma nữ dốc toàn lực, nhưng muốn từ trong năm vạn tứ cấp yêu thú hắc sa ngư đang điên chạy ra thật không dễ dàng. Nhất là bên trong còn có vài ngũ cấp yêu thú phụ trách chỉ huy.
Trận chiến này bọn Tống Chung cũng cực kì thảm liệt.
Cũng may bọn bọ vừa được kì ngộ, thực lực đại tăng. Nếu là trước kia thì cả bọn đã xong phim. Qua vài canh giờ khổ chiến, cuối cùng Tống Chung thân mang thương tật giết đi ra. Còn cửu mỹ vì bảo vệ Tống Chung bị đánh tan pháp thân, không thể không về cửu mỹ đồ tu dưỡng, tạm thời không ra được.
Chẳng qua, dù bị cột nước đánh bầm dập khiến cả người tím tái nhưng tâm tình Tống Chung không tệ, Dù sao hắn vừa giết chết Hắc Sa Vương Đông Hải tuần sát sứ đại danh đỉnh đỉnh, lại trốn ra từ trong năm vạn hắc sa ngư điên cuồng vây công, nói thế nào cũng có thể kiêu ngạo.
Mấy ngày mệt mỏi, rốt cục Tống Chung cũng về tới Thanh Bình Sơn. Bay tới biệt thự trên đỉnh núi, hắn vừa vào phòng đã nghe khách nhân nói chuyện. Tống Chung liền tỉnh táo, núp ở góc tường nghe lén.
Lúc này trong phòng khách chí có tiểu đội, chính là ma nữ trần truồng sớm đã trốn về, Tư Vân, Tư Vũ có Thạch Đầu cùng Độc lão đầu.
Ma nữ trần truồng một thân ngạo khí ngồi đó. Dường như biến lại thành vị đội trưởng oai phong, dưới tay nàng có có Độc lão đầu a dua. Thạch đầu hay cả đám còn lại vẫn ngồi nhắm mắt như trước. Tư Vân, Tư Vũ thì vẻ mặt hoảng sợ, tựa như có sự tình không tốt phát sinh đối với các nàng!
“Hai tiểu tiện nhân các ngươi nghe đây. Ta cho các ngươi bồi tiếp hắc tăng một đêm, các ngươi phải đi, mà phải hầu hạ cho tốt, nói cách khác, ta cho các ngươi biết tên tuổi ma nữ ta như thế nào! ” Ma nữ trần truồng cười lạnh uy hiếp.
Ngược lại Tống Chung cảm giác thân thể dị thường thoải mái. Thanh quang của Hà Đồ Huyết Văn làm suy yếu quyền kinh Hắc Sa Vương, đồng thời không ngừng hấp thụ một bộ phân lực lượng bổ sung vào cơ thể hắn, cỗ linh khí đặc thù này làm hắn cực kì sảng khoái, giống như trời nóng chui vào điều hòa.
Nắm đấm trúng vào ngực hắn. Tống Chung chẳng cảm thấy gì, giống như bị tình nhân đánh yêu vậy. Thực thoải mái. (Hic, nghe như Hắc Sa Vương bị pê đê nhỉ)
Nhìn thấy tình huống này, Hắc Sa Vương giật mình cả giận nói: “Tên mập chết tiệt, ngươi gian trá? Đây rõ ràng là pháp bảo hộ thể! ”
“Ha ha, thằng ngu, đây không phải là pháp bảo. Là trên thân ông mang huyết văn! ” Tống Chung cười hì hì nói: “Chẳng qua, nói ngươi cũng không hiểu. Tốt nhất là chết đi để khỏi thắc mắc”
Vừa nói, Tống Chung thừa dịp nắm đấm của Hắc Sa Vương còn bị thanh quang Hà Đồ Huyết Văn giữ lại, tay trái phát lực hung hăng đánh vào bụng hắn.
Thân thể Tống Chung lúc này có thể so với yêu thú cấp Nguyên Anh, hai cánh tay nhoáng lên, lực lượng mấy chục vạn cân, một quyền này uy lực khai sơn phá nhạc, ngay cả Hắc Sa Vương thời kì đỉnh phong cũng không chịu nổi nói gì lúc đau ốm như thế này!
Cho nên mọi người chỉ thấy một quyền của Tống Chung. Dính luôn vào bụng Hắc Sa Vương, ruột gan nát bét. Ngay cả da bụng cũng vỡ ra, máy tươi như suối.
Hắc Sa Vương đau kêu thảm một tiếng, vừa định hoạt động thì công kích của Tống Chung như cuồng phong bạo vũ cắt ngang. Chỉ thấy song quyền đánh trên đấm dưới, liên tục không ngừng đánh vào thân Hắc Sa Vương. Mọi người chỉ nghe thấy bộp bộp bộp trầm đục liên tục, đồng thời nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn cùng với tiếng Hắc Sa Vương kêu thảm thiết.
Nện liên tục, toàn thân Hắc Sa Vương suy sụp hoàn toàn, xương cốt đứt không kể xiết, bắp thịt bị đánh thành bùn, da nứt toác máu văng tùm lum, cả người hắn toàn là máu.
Một quyền cuối cùng của Tống Chung, trực tiếp đánh vào đầu làm nát sọ, óc trắng như đậu hũ bắn ra, kẻ từng bá chủ Đông Hải, được xưng là một trong tứ đại tuần sát sứ Hắc Sa Vương, đã lên đường, bị Tống Chung dùng đấm loạn mà chết.
Cuối cùng thi thể Hắc Sa Vương bị Tống Chung đánh bay lên trời cao hơn trăm trượng rồi mới rơi xuống. Lúc đang rơi, thân thể dần to ra thành bản thể một con hắc sa ngư dài mấy chục trượng.
Loại ngũ cấp đỉnh phong yêu thú này cả người đều là bảo bối, Tống Chung sẽ không buông tha, cho nên lúc Hắc Sa Vương vừa rơi xuống, không chút do dự tay duỗi ra thu luôn ào bổn mạng không gian.
Từ lúc khai chiến đến lúc Hắc Sa Vương bị giết, nói thì dài nhưng mà thời gian chẳng bao nhiêu. Sự tình phát sinh quá nhanh nên người xem chưa kịp phản ứng, đến khi Tống Chung thu lấy thi thể Hắc Sa Vương thì đám hắc sa ngư mới giật mình tỉnh lại.
Bọn chúng nhao nhao kêu gào thê lương thảm thiết. Sau đó liền quên mình hướng đến Tống Chung liều mạng phun cột nước, giống như không muốn sống nữa.
Tống Chung thấy thế thì hoảng sợ, tưởng kẻ cầm đầu là Hắc Sa Vương chết thì xong thì tiểu đệ sẽ sợ chạy tán loạn, không còn uy hiếp. Không ngờ Hắc Sa Vương chết còn làm bọn chúng liều mạng, muốn chết cùng Tống Chung!
Nếu chỉ hai trăm con hắc sa ngư, Tống Chung cũng không hai lời giết tuốt, nếu hai ngàn thì chín vị ma nữ cũng không xi nê. Nhưng bây giờ chi chít bóng cá, nhìn sơ qua cũng mấy vạn, muốn giết thì giết đến năm nào?
Tống Chung kỳ quái, rõ ràng lần trước chỉ có một vạn hắc sa ngư, hắn đã giết gần một nửa, hiện tại đâu ra nhiều vậy? Thực ra Tống Chung không biết, tiểu đệ của Hắc Sa Vương vượt xa một vạn, mà là mười vạn con.
Chỉ có điều hắn không thể vừa đi vi hành vừa mang theo tất cả tiểu đệ, kỳ thật bình thường chỉ mang một vạn cũng đủ, nhưng sau lần thất bại hắn biết Tống Chung đi vào biển sương mù, vì muốn tìm thi thể đối phương nên không thể không phong tỏa toàn diện, lúc này mới về quê kêu tiểu đệ, bao vây quanh biển sương mù.
Hắc Sa Vương vừa chết, lũ tiểu đệ liền điên cuồng. Cả đám không muốn sống lao đến, cột nước kia bắn đến còn hơn cả mưa đá, che kín bầu trời, không còn chỗ nào không có.
Tất cả cùng rơi xuống, Tống Chung phải đưa Đại Đồng Chung ra cản, đồng thời gọi đám ma nữ lại gần. Kiến đông cắn chết voi. Đối mặt với năm vạn tứ cấp yêu thú, Nguyên Anh tu sĩ thấy cũng trốn chứ đừng nói Tống Chung.
Cột nước ngập trời, ngay cả được Đại Đồng Chung bảo hộ cũng không chịu nổi, cự lực phản chấn làm cánh tay tê dại, mà cửu mỹ cũng không dám đưa thân thể ra. Bởi vì vừa xuất hiện liền bị cột nước vô cùng vô tận đánh đến.
Tống Chung rất nhanh liền ý thức được, cứ vậy thì không được, cột nước tạo thành phản chấn, sớm muộn gì mình cũng toi đời. Cho nên nghĩ biện pháp phản kích.
Thoáng cân nhắc, mắt sáng lên, vội vàng ném ra Mậu Thổ Thần lôi, tạm thời chống đỡ cột nước. Đáng tiếc thời gian không đủ nếu không đã kịp ném Âm Dương Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần lôi ra.
Chẳng qua Mậu Thổ Thần Lôi khắc chế Thủy hệ đạo pháp, lập tức phá hủy một đống cột nước, mới cho Tống Chung cơ hội thở. Sau đo hắn liền nhanh chóng bắn ra một đạo phù nhẹ nhàng đánh lên Đại Đồng Chung.
Lập tức boong một tiếng lớn, hắc sa ngư trên mặt biển bị một cỗ cảm giác bi thương lan vào, nước mắt như suối nên tạm thời quên công kích.
Nhìn thấy thế, đám Thiên Dục Ma Nữ sao dám do dự? Vội vàng hiện thân liên tiếp công kích. Kiếm khí Ngũ Hành Tinh Hồn Kiếm bắn ra bốn phía, lập tức giết trên trăm hắc sa ngư, mà bốn vị nữ ni cũng dùng pháp bảo giết vài chục con.
Sau khi hắc sa ngư phản ứng muốn tấn công thì Tống Chung lại bắn ra đạo bùa. Tiếng chuông vang lên, lần này cảm giác hồi hộp tràn ngập. Một vài hắc sa ngư lại ngẩn ngơ quên công kích, một số thì đánh trật lất. Vì thế lại tạo cơ hội cho đám ma nữ.
Đương nhiên mục đích của các nàng không phải giết chóc, dù sao chúng quá nhiều, giết mỏi tay cũng không hết. Cho nên chỉ có thể giết mở đường để chạy trốn.
Mà lúc này tốt rồi, Tống Chung không ngừng dùng thất tình tiên âm quấy nhiễu cảm xúc nhóm hắc sa ngư, khiến bọn chúng không thể liên tục công kích. Còn nhóm ma nữ liên tục liều mạng đánh giết, cố gắng vì Tống Chung mở đường chạy trốn.
Đương nhiên, dù có tiếng chuông của Tống Chung quấy nhiễu, thậm chí xài thần lôi và nhóm ma nữ dốc toàn lực, nhưng muốn từ trong năm vạn tứ cấp yêu thú hắc sa ngư đang điên chạy ra thật không dễ dàng. Nhất là bên trong còn có vài ngũ cấp yêu thú phụ trách chỉ huy.
Trận chiến này bọn Tống Chung cũng cực kì thảm liệt.
Cũng may bọn bọ vừa được kì ngộ, thực lực đại tăng. Nếu là trước kia thì cả bọn đã xong phim. Qua vài canh giờ khổ chiến, cuối cùng Tống Chung thân mang thương tật giết đi ra. Còn cửu mỹ vì bảo vệ Tống Chung bị đánh tan pháp thân, không thể không về cửu mỹ đồ tu dưỡng, tạm thời không ra được.
Chẳng qua, dù bị cột nước đánh bầm dập khiến cả người tím tái nhưng tâm tình Tống Chung không tệ, Dù sao hắn vừa giết chết Hắc Sa Vương Đông Hải tuần sát sứ đại danh đỉnh đỉnh, lại trốn ra từ trong năm vạn hắc sa ngư điên cuồng vây công, nói thế nào cũng có thể kiêu ngạo.
Mấy ngày mệt mỏi, rốt cục Tống Chung cũng về tới Thanh Bình Sơn. Bay tới biệt thự trên đỉnh núi, hắn vừa vào phòng đã nghe khách nhân nói chuyện. Tống Chung liền tỉnh táo, núp ở góc tường nghe lén.
Lúc này trong phòng khách chí có tiểu đội, chính là ma nữ trần truồng sớm đã trốn về, Tư Vân, Tư Vũ có Thạch Đầu cùng Độc lão đầu.
Ma nữ trần truồng một thân ngạo khí ngồi đó. Dường như biến lại thành vị đội trưởng oai phong, dưới tay nàng có có Độc lão đầu a dua. Thạch đầu hay cả đám còn lại vẫn ngồi nhắm mắt như trước. Tư Vân, Tư Vũ thì vẻ mặt hoảng sợ, tựa như có sự tình không tốt phát sinh đối với các nàng!
“Hai tiểu tiện nhân các ngươi nghe đây. Ta cho các ngươi bồi tiếp hắc tăng một đêm, các ngươi phải đi, mà phải hầu hạ cho tốt, nói cách khác, ta cho các ngươi biết tên tuổi ma nữ ta như thế nào! ” Ma nữ trần truồng cười lạnh uy hiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.