Hỗn Độn Lôi Tu

Chương 236: Trừng Phạt Tử Dung

Tả Tự Bản

07/04/2013

“Khụ khụ! ”Hỏa Tinh Tử nghe xong thì tỏ vẻ khó xử, đứng dậy ho khan giải thích: “Là nó không hiểu chuyện. Hôm nay đã được dạy dỗ một phen, không như trước nữa! ”

Nói xong Hỏa Tinh Tử đánh mắt với Tử Dung, nàng không dám chậm trễ vội tới trước mặt Tống Chung, vẻ mặt đáng yêu nói: “Phu quân, người ta biết sau rồi, thật đó! ”

Mộc Tử Dung nói chuyện mà mắt long lanh, khóe mắt ươn ướt, dường như đã biết sai mà sửa. Nếu Tống Chung không đi guốc trong bụng nàng có lẽ đã bị lừa, chẳng qua hắn biết Mộc Tử Dung luyện ‘Ngọc Nữ Vạn Kiếp Thần Công’ xong thì sớm đã hết thuốc chữa. Hôm nay làm vậy chỉ sợ là đã có âm mưu.

Cho nên hắn không tin tưởng ngay mà lạnh lùng cau mày nhìn nàng.

Hỏa Tinh Tử thấy thế thì biết Tống Chung không dễ dàng tha thứ cho Mộc Tử Dung. Vội đến giảng hòa: “Ha ha, ngươi nhìn đi, ta quên là còn một bức thư lão gia nhà ta tự tay viết, ngươi xem kĩ đi! ”

Nói xong thì tận tay đưa cho Tống Chung một bức thư.

Tống Chung nhận lấy xem kĩ. Thấy đúng là chữ của Hỏa Long đạo nhân nhận lỗi với mình rằng lão quản giáo không nghiêm. Sau đó đảm bảo Mộc Tử Dung không dám tái phạm, nếu nàng không tuân thủ đạo đức, Tống Chung cứ tiện tay mà xử, không oán một câu, thư này là bằng chứng!

Tống Chung xem thư xong thì thở dài một tiếng, trong lòng thẩm nhủ Hỏa Long đạo nhân ranh mãnh. Quan hệ giữa Tống Chung cùng Mộc Tử Dung sớm đã hết hi vọng, chẳng qua nàng cũng chỉ là công cụ tiết dục. Nhưng hiện giờ Hỏa Long đạo nhân ra mặt, hắn cũng không thể không cân nhắc. Dù sao hiện tại người ta đã nhịn, nếu cố làm tới thì có thể hỏng bét.

Cho nên Tống Chung mỉm cười đỡ Mộc Tử Dung lên nói: “Đã vậy thì ta sẽ tin một lần, sau này đây cũng là nhà của ngươi! ”

“Đa tạ! ”Mộc Tử Dung vờ cảm động nhào vào lòng Tống Chung.

Mà Hỏa Tinh Tử thì hài lòng vuốt râu nói: “Tốt rồi, ta mừng nhất là thấy bọn trẻ các ngươi gắn bó với nhau! ”

Mộc Tử Dung cùng Tống Chung nghe hắn nói thế cũng xấu hổ vội tách ra. Sau đó Tống Chung cười bồi nói: “Đa tạ tiền bối! ”

“Ha ha! ”Hỏa Tinh Tử đứng dậy nói: “Được rồi, hôm nay ta có việc, châu về hợp phố thì ta cũng không làm phiền nữa. Cáo từ! ”Nói xong thì tiêu sái ngự kiếm bay đi, chớp mắt đã biến mất tại chân trời.

Tống Chung thấy thế thầm nói: “Người này đến tự nhiên tiêu sái thú vị, nhưng thật ra là một người không dễ hiểu”

Mộc Tử Dung thấy Hỏa Tinh Tử đi rồi, vẫn có chút ngượng ngùng lại ngã vào lòng Tống Chung nói: “Phu quân, ta biết trước kia ta sai, sau này không dám nữa, chỉ mong phu quân đừng cho Thiên Dục Ma Nữ không chế ta, có được không? ”

Tống Chung nghe vậy thì mặt lộ ra vẻ dâm đãng nói: “Không không chế cũng được, nhưng ngươi làm nhiều chuyện có lỗi với ta như vậy, không trừng phạt thì sao có thể khiến ngươi nhớ được chứ? ”

“Vậy thì mạnh mẽ trừng phạt ta đi! ”Mộc Tử Dung nghe xong, không ngờ ánh mắt hưng phấn, miệng rên rỉ nói: “Ta muốn ngươi dùng hết sức. Mạnh mẽ trừng phạt ta đi! ”

“Trừng phạt ở đâu cho tốt đây? ”Tống Chung cười gian nói.

“Đương nhiên.”Mộc Tử Dung đột nhiên hét lên: “Trên giường, ta cầu ngươi trừng phạt trên giường! ”Nói xong thì như khỉ đu dây, lôi kéo áo Tống Chung. Trng phục nàng trong lúc vặn vẹo cùng tuột ra luôn, nhanh chóng trần như nhộng.

Tống Chung nhịn sao được đây! Gầm một tiếng ôm nàng chạy vào phòng, ném trên giường. Giương thương đại chiến một hồi, chỉ thấy sấm vang chớp giật, tiếng rên rỉ văng vẳng, thể chất Tống Chung mạnh mẽ nên càng lúc càng mạnh, không chỉ giường gỗ kêu ken két mà dường như cả ngôi nhà đang run rẩy như có động đất.

Với sự hung hắn của Tống Chung, Mộc Tử Dung vốn là nữ kiếm tu mà cũng không chịu được kêu gào thảm thiết.



Mộc Tử Dung càng kêu, Tống Cung càng mạnh mẽ làm tới làm nên tiếng động lớn, chẳng mấy chốc người trên núi đều bị kinh động,

Người biết thì ngoan ngoãn ở nhà, chỉ Tư Vân Tư Vũ thì chưa rõ việc mây mưa, còn tưởng rằng có chuyện vội vàng chạy tới, kết quả thấy một màn chảy máu mũi, làm các nàng hét lên vội vàng che mặt chạy mất.

Tống Cung tuy đã nhận ra các nàng nhưng mà sắp lên đỉnh, ngựa đang thúc như bay nên không thể dừng lại, đợi năn nỉ sau vậy. Cười khổ nhìn hai người chạy đi, tiếp tục tiến hành sự nghiệp vĩ đại của đàn ông!

Làm suốt một đêm. Hôm sau Tống Chung thần thanh khí sảng rời giường, nhìn Mộc Tử Dung nhũn như con chi chi nằm trên giường, hắn nhịn không được cảm thấy đắc ý. Sau đó liền chỉnh qua loa trang phục, muốn đi tìm Tư Vân Tư Vũ giải thích việc hôm qua.

Nhưng mà Tống Chung vừa ra khỏi cửa liền phát hiện điểm quái lạ. Bầu không khí dày đặc yêu khí. Đây là một loại cảm ứng trực giác mà cao thủ trình độ nhất định mới thấy được, tu sĩ bình thường không thể thấy.

Tống Chung đột nhiên nhớ ra, hình như hôm nay là ngày tam yêu hẹn gặp mặt. Xem ra điềm xấu đã báo ứng trên người bọn họ.

Đúng lúc này, xa xa phía chân trời xuất hiện ba đám mây kịt, từ ba hướng khác nhau bay tới, nhanh chóng tụ trên núi của Tống Chung, che lấp mặt trời đồng thời vây kín Thanh Bình sơn.

Động tĩnh lớn như vậy không thể che mắt người, rất nhanh thủ hạ Tống Chung đã tụ tập. Ma nữ trần truồng, Tư Vân, Tư Vũ, thạch đầu, Độc lão đầu, thậm chí Mộc Tử Dung mệt mỏi cũng bước tới cạnh Tống Chung.

Sau đó vùng mây đen khổng lồ tản đi, chỉ để lại ba đám bảo phủ phạm vi mấy trăm trượng.

Trên đám mây phía Đông đều là các tu sĩ trai xinh gái đẹp. Tu vi ít nhất là Trúc Cơ kì. Thậm chí có hai ba gã Kim Đan.

Bọn họ quây chung quanh một cái ghế to, ngồi trên đó là một kẻ khó biết tuổi tác, quả thực đẹp đến độ không giống người. (cái này là đẹp đến mức mà người không sánh được chứ không phải là nói đểu đâu nhá, đừng dưa bở)

Người này rất men lì (manly) nhưng mà mặt trát phấn, mắt phượng mày ngài, thật sự không biết có pê đê hay không. Tống Chung thấy thể liền nghĩ đến Liêu Tiểu Yêu bất âm bất dương trong tam yêu. Nghe nói người này vừa âm dương hỗn hợp, tính cách dâm đãng. Thích nhất trai xinh gái đẹp.

Còn đám bên trái toàn bộ đều là nam tu sĩ thân hình yếu đuối, vẻ mặt tái nhợt, chỉ có mấy nữ tu xen lẫn. Bọn họ quây chung quanh một cái ghế, trên đó là một kẻ hơn tứ tuần, mặt trắng không râu, vẻ mặt gian trá (Nghe như Nhạc Mất Quần)

Tống Chung vừa thấy cái cằm bóng loáng, áo đỏ tươi thì tám phần khẳng định là con heo đã bị hoạn, bất nam bất nữ Thanh Thanh Yêu.

Tống Chung không nhịn được thầm oán: “Già đầu rồi mà còn gọi là Thanh Thanh? Thực sự là muốn ói! ”

Đoàn cuối cùng nhìn tương đối bình thường nhưng rồng rắn hỗn tạp, gái trai già trẻ lớn bé lẫn lộn, chính tà đầy đủ. Thủ lĩnh là một lão nhân mặc ma y màu vàng đất. Bộ dáng như con dê núi (chắc là to như con sơn dương thôi chứ không phải dâm dê đâu), sắc mặt vàng ệch, một lão nông sờ dân. Không cần hỏi tất nhiên là bất chính bất tà Chung lão yêu.

Bọn chúng cùng tới phủ đầu, mây đen cuồn cuộn khí thế bao phủ Thanh Bình sơn, sau đó đột nhiên mấy trăm Trúc Cơ, Kim Đan xuất hiện làm sĩ khí chúng tăng lên tận cùng. Đám ma nữ trần truồng sợ giật nẩy mình, sắc mặt xám ngoét, thân hình run rẩy, chỉ một ít còn đứng thẳng được.

Thấy tình huống như thế, bọn người kia tự nhiên đắc ý phát ra những tiếng cười quái dị.

Tống Chung thấy thế không hề e ngại, từng thoát ra từ trùng trùng điệp điệp mấy vạn hắc sa ngư của Hắc Sa Vương, mấy mống nhỏ nhoi này tuổi gì?

Hắn không chút khách khí cười lạnh nói: “Một lũ vô liêm sỉ, lén lút vào địa bàn của lão tử, còn dám học chó sủa, quả là không biết sống chết! ”

Tống Chung vừa nói xong thì bọn chúng cũng choáng váng. Tam yêu dắt tay nhau đến. Đáng lẽ Tử mập mạp này đã nước mắt lưng tròng dập đầu xin tha mới đúng. Không ngờ Tống Chung lại còn khoác lác không biết ngượng, đi khiêu khích trước.



Bọn chúng quen thói ngang ngược, nghe vậy thì ngây người, sắc mặt đại biến nhao nhao quát to.

“Tên mập chết toi nói gì? Chán sống hử? ”

“Đại nhân nhà ta ở đây mà còn dám nói nhăng, bị điên à? ”

“Hỗn đản chết tiệt, giờ chết của ngươi đã tới! ”

Tống Chung chỉ có một cái miệng, tự nhiên mắng không lại. Thấy ngoài miệng ăn quả đắng thì trừng mắt muốn ra tay dạy dỗ chúng.

Nhưng lúc này, vị bất âm bất dương Liêu Tiểu Yêu xinh đẹp, đột nhiên ho khan một tiếng.

Hắn ho khẽ lại giống như giọng mỹ nhân, làm người nghe vô cùng thoải mái, thế nên hết thảy dừng lại, tự nhủ phải nghe hắn nói.

Đây hiển nhiên là một loại ma âm, Tống Chung có Đại Đồng Chung am hiểu âm công, vừa nghe thì biết vội ôm tai ngăn cản thanh âm đó. Thần trí nhanh chóng khôi phục.

Chỉ việc này cũng đủ làm Tống Chung toát mồ hôi hột, thầm mắng: “Không hổ danh là yêu nghiệt, chẳng nói chẳng rằng mà đánh lén, may mà đạo gia định lực cao, nếu không thì toi! ”

Nghĩ đến việc xém nữa bị yêu nhân hấp dẫn, đầu Tống Chung nóng lên, thầm quyết định. Không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải bắt hắn khai đao!

Mà lúc Tống Chung căm tức, không biết trong lòng tam yêu cũng cả kinh. Thì ra Liêu Tiểu Yêu am hiểu công pháp ‘mê tình tiên âm’, có thể bất tri bất giác dùng thanh âm hấp dẫn đối thủ, bắt hắn làm theo ý mình. Bởi vì môn công pháp này rất đặc thù, không có dấu hiệu phát động nên người thường rất dễ trúng chiêu. Kim Đan tu sĩ không đề phòng thì tám phần cũng bị hắn điều khiển.

Nhưng không ngờ Tống Chung mới là Trúc Cơ tu sĩ mà lại dễ dàng cản được ‘mê tình tiên âm’. Hắn thấy thế cũng thầm nghĩ: “Tống chung này quả nhiên danh bất hư truyền, quả thật có bản lĩnh!

Bất âm bất dương Liêu Tiểu Yêu tập kích không trúng thì thu tay, dùng âm thanh bình thường mỉm cười nói: “Ái chà, Tống sư đệ thật mạnh! Không ngờ ‘mê tình tiên âm’ của ta cũng không xi nê! ”

Nghe tiếng the thé của đối phương, Tống Chung xem nữa cho chó ăn chè. Hắn cố nén ghê tởm cười lạnh chửi: “Nếu tiếng ngươi không ghê tởm như vậy, không chừng ta đã trúng chiêu! ”

Liêu Tiểu Yêu không ngờ Tống Chung không nể mặt, làm trò mắng hắn trước mấy trăm tu sĩ, quả thực mà quá đáng?!

Mà lão yêu bất chính bất tà cùng bất nam bất nữ thanh yêu nghe vậy, nhịn không được cười vui sướng. Mà Liêu Tiểu Yêu thì nổi điên, hoa dung thất sắc vai run rẩy, giận dữ nói: “Tử mập mạp, ngươi dám làm nhục ta? ”

“Ta làm gì? ”Tống Chung giả ngu nói: “Ta dường như nói đúng chứ? Chẳng lẽ không phải là bất âm bất dương Liêu Tiểu Yêu? ”

“Đúng là ta! ”Liêu Tiểu Yêu lạnh lùng nói.

“Ặc, cái này, nam không ra nam, nữ không ra nữ, không phải nhân yêu thì là gì? ” Tống Chung không chút khách khí trào phúng.

“Hỗn đản! ”Liêu Tiểu Yêu tung hoành trăm năm tại Đông Hải, chưa từng ức chế như vậy! Trước giờ hắn thu thập ai cũng không kiêng nể gì. Hoành hành trắng trợn, hôm nay lại gặp kẻ rắn mặt hơn. Không chút khách khí chế nhạo nàng trước mặt đám đông.

Ps: [Chương sau ra sao, mới vào đàm luận vote phiếu. ^^]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Hỗn Độn Lôi Tu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook