Chương 2
Đào Chi Chi Chi
16/03/2024
Không có ấn tượng gì cả.
Không phải chưa từng gặp, cũng không phải không quen biết, mà là đã từng biết nhau, đồng thời cũng từng có một mối quan hệ không muốn cho người khác biết, chỉ có điều bây giờ cả hai đã trở thành người dưng nước lã cho nên mới không có chút ấn tượng nào mà thôi.
Sống mũi của Lê Đông cay xè, cô im lặng rũ mắt nhìn xuống đất, đầu ngón tay trắng bệch vì đang dùng sức bấu chặt để ngăn lại những giọt nước mắt đang chực rơi xuống.
Chủ nhiệm nghiêng đầu nhìn Lê Đông, trong mắt ông ấy có chút trông mong, giống như hy vọng cô có thể nói vài lời hay, nào biết ông ấy đợi một lúc lâu mà cũng không thấy cô nói gì, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ thở dài bảo mọi người đi ra trấn an gia đình của bệnh nhân.
Người nhà bệnh nhân đã chờ một lúc lâu ở bên ngoài phòng bệnh, hai mẹ con thấy Kỳ Hạ Cảnh đi ra thì vội vàng đứng bật dậy khỏi ghế rồi nhanh chóng bước tới nói lời cảm ơn với cô.
Người phụ nữ lớn tuổi trông vô cùng tiều tụy, hốc mắt đỏ ửng: “Hạ Cảnh, lần này cảm ơn cháu nhiều lắm, còn làm phiền cháu phải bay từ Thượng Hải tới đây nữa chứ.”
“Chuyện nên làm thôi ạ.” Kỳ Hạ Cảnh không còn vẻ mất tập trung nữa, anh nhìn qua cô gái trẻ đang khóc thút thít bên cạnh người phụ nữ, lấy một cái khăn tay trong túi ra đưa cho cô ấy: “Đừng khóc nữa.”
Cô gái tầm mười bảy mười tám tuổi, vẫn còn đang mặc đồng phục đi học, do bị sốc bởi chuyện này cho nên cứ khóc thút thít không ngừng. Sau khi nhận chiếc khăn tay, cô ấy cứ nắm lấy Kỳ Hạ Cảnh không buông, xem anh như cọng rơm cứu mạng của mình.
Người phụ nữ kia và chủ nhiệm vẫn liên tục an ủi cô gái.
Trước cửa phòng bệnh bây giờ khá trống trải, có lẽ Lê Đông là sự tồn tại dư thừa duy nhất ở đây.
Cô đứng đó, lẻ loi, trơ trọi, không ai thèm đếm xỉa tới, trong lòng mờ mịt và luống cuống không thôi.
“Chủ nhiệm, sáng nay tôi còn có việc, tôi đi trước nhé.”
Khung cảnh ấm áp bị giọng nói trầm và khàn của Lê Đông cắt ngang, cô nhìn thẳng về phía chủ nhiệm, phần thịt mềm trong khoang miệng bị răng nhọn cắn chặt tới mức đau nhức.
Mỗi một giây một phút ở đây đều là sự dày vò đối với Lê Đông, cô không thể ở đây thêm một chút nào nữa.
Cô biết vai diễn của mình trong vở kịch này hoang đường đến mức nào. Bọn họ đã chia tay nhiều năm, ấn tượng của Kỳ Hạ Cảnh về cô cũng trở nên mơ hồ, nhưng cô lại cảm thấy nghèn nghẹn chỉ vì anh đang an ủi một cô gái khác.
“Vậy cô về trước đi.” Chủ nhiệm còn có việc muốn nói với Kỳ Hạ Cảnh nên phất tay bảo Lê Đông rời đi, ông ấy thấy sắc mặt của cô khá tệ thì không quên bổ sung thêm một câu: “Cô cũng nhớ chú ý nghỉ ngơi nhé.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn chủ nhiệm.”
Lê Đông nói cảm ơn xong thì xoay người rời đi. Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân đang đi về phía trước, lúc đến khúc rẽ còn suýt đụng phải một bác sĩ khác đang đi ngang qua, sau khi xin lỗi người ta một tiếng thì cô vội vàng bỏ đi.
“Tiểu Kỳ à, nếu cậu đã tới đây làm hướng dẫn thì trong khoảng thời gian này có không ít việc trong khoa cần nhờ cậu giúp đỡ đấy, có vấn đề hay khó khăn gì thì cứ tới tìm tôi nhé.”
“Tôi và Lão Lý - chủ nhiệm của cậu - cũng là bạn học cũ mấy chục năm trước, quan tâm cậu một chút cũng là chuyện nên làm thôi.”
Chủ nhiệm và Kỳ Hạ Cảnh vừa đi vừa nói chuyện, ông ấy dặn dò anh vài câu, lúc vô ý nhìn thoáng qua thì bắt gặp ánh mắt của Kỳ Hạ Cảnh đang chếch về phía khác, đó là hướng mà Lê Đông rời đi.
Có điều lúc này hướng đó chỉ còn lại một cậu bé trai, ông ấy thử hỏi: “Lê Đông còn chưa đi xuống dưới sao?”
Kỳ Hạ Cảnh không nhìn về phía đó nữa mà thản nhiên đáp: “Vừa mới xuống rồi.”
“Cô gái này giỏi lắm đấy, vừa có thể chịu cực khổ mà lại còn thông minh nữa, có điều hơi bướng bỉnh một chút thôi.”
Tình cảm của chủ nhiệm Lưu với Lê Đông vô cùng phức tạp, ông ấy không nhịn được nói thêm vài câu: “Mấy năm nay cô ấy đi làm, đã biết cảm xúc của bệnh nhân sau khi phẫu thuật không ổn định mà vẫn cứ kiên trì ở bên cạnh chăm nom người ta cả đêm, kết quả đến cả một câu cảm ơn đơn giản mà cũng chẳng nhận được nữa là.”
Kỳ Hạ Cảnh nghe vậy thì miễn cưỡng cong môi, nhỏ giọng nói: “Đúng là rất giống với những chuyện mà cô ấy có thể làm được.”
Hai người họ cùng nhau đi ngang qua chỗ y tá đang đứng, phát hiện bé trai vừa rồi vẫn đứng nguyên tại chỗ, trong tay cầm một món gì đó giống như bảng tên, vẻ mặt rất ngơ ngác.
Cậu bé ngẩng đầu lên, vừa thấy Kỳ Hạ Cảnh thì đôi mắt của nó lập tức trợn tròn xoe, vội vàng chạy lon ton tới rồi dừng lại ở trước mặt anh.
“Anh ơi!”
Bước chân của Kỳ Hạ Cảnh hơi khựng lại, thấy cậu bé nắm lấy ống tay áo của mình, anh ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt cậu bé: “Em lạc đường à?”
“Không phải ạ, Nam Nam đứng đây chờ mẹ.” Cậu bé chỉ vào người phụ nữ đứng đối diện cô y tá rồi lại nhìn Kỳ Hạ Cảnh đang mặc áo blouse trắng, cố gắng đọc chữ trên bảng tên: “Xin hỏi anh có biết, ừm, Đông… Đông không?”
Kỳ Hạ Cảnh không nói.
“Cái này là của một chị lúc nãy vừa làm rơi.” Cậu bé mở lòng bàn tay ra, đưa bảng tên trong tay mình cho Kỳ Hạ Cảnh, khóe miệng cong lên: “Nhưng em không tìm thấy chị ấy, nếu anh bác sĩ biết chị ấy thì có thể giúp em trả lại cho chị ấy không ạ?”
Kỳ Hạ Cảnh cụp mắt nhìn bảng tên đang nằm im trong tay mình.
Trên nền trắng của bảng tên, cô gái trong ảnh hơi ngẩng mặt, đường nét trên gương mặt khá sắc sảo, sống mũi cao thẳng, trên môi treo một nụ cười nhàn nhạt khiến sự nghiêm khắc trên khuôn mặt được giảm bớt phần nào.
Cậu bé đưa bảng tên cho anh xong thì nói cảm ơn bằng chất giọng non nớt, sau đó mới chạy tới bên cạnh cô y tá kia và ngoan ngoãn nắm tay mẹ mình.
Chủ nhiệm Lưu ở bên cạnh nhìn thấy bảng tên của Lê Đông thì nói: “Đưa bảng tên cho tôi đi, lát nữa tôi cũng đi xuống lầu, vừa lúc có đi ngang qua văn phòng của cô ấy.”
“Không cần làm phiền ông đâu.” Kỳ Hạ Cảnh bỏ bảng tên vào túi và nở nụ cười hờ hững: “Cứ để tôi đưa cho cô ấy.”
***
Lúc Lê Đông chỉnh sửa xong biên bản phẫu thuật thì đã tới năm giờ rưỡi chiều rồi.
Sương mù mờ mờ bên ngoài cửa sổ che khuất tầm mắt, Lê Đông khẽ xoay cái cổ cứng đơ, cô xếp gọn những trang giấy đã được in xong, ngay lúc đang chuẩn bị đi tìm người ký tên thì động tác trên tay bỗng hơi khựng lại.
Bình thường bác sĩ phụ trách mổ chính sẽ là người ký tên trên biên bản phẫu thuật.
Mà người mổ chính của ca phẫu thuật này lại là Kỳ Hạ Cảnh.
Huyệt thái dương của Lê Đông bắt đầu cảm thấy đau, cô nhìn qua Dương Lệ, thử đấu tranh một lần cuối cùng: “Dương Lệ, sáng nay có một biên bản phẫu thuật, tôi có thể giao thẳng nó cho chủ nhiệm không?”
“Sao lại đưa cho chủ nhiệm, mình là phải đưa cho bác sĩ mổ chính ký tên chứ?” Dương Lệ đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan tầm, nghe thế thì khó hiểu hỏi lại cô.
“Nếu cô cố tình nộp báo cáo vượt cấp lên thẳng cho chủ nhiệm thì bác sĩ Kỳ sẽ có ấn tượng không tốt với cô đó.”
Nhắc tới Kỳ Hạ Cảnh, ngọn lửa tám chuyện của Dương Lệ lập tức được thổi bùng lên, cô ta hưng phấn đi đến chỗ cô, nhỏ giọng nói: “Tôi kể cô nghe chuyện này, hôm nay y tá ở lầu sáu hóng được tin tức là bác sĩ Kỳ vẫn còn độc thân đấy, mấy người ở sát vách đều vui như mở cờ trong bụng luôn.”
Hai chữ “độc thân” khiến mí mắt của Lê Đông hơi giật nhẹ, cô đứng dậy, chiếc ghế dưới chân bị đẩy mạnh nên đã phát ra tiếng động thật to làm Dương Lệ giật cả mình.
“Thân phận của bệnh nhân đặc biệt, có lẽ tôi vẫn nên xác nhận lại lần nữa với chủ nhiệm thì hơn.”
Lê Đông bỏ bảng báo cáo vào trong túi, lấy điện thoại ra muốn gửi tin nhắn cho chủ nhiệm.
“Đừng gọi điện thoại, chủ nhiệm đang thăm khám ở lầu một khu nội trú ấy.” Dương Lệ bấm bấm điện thoại: “Trong nhóm có nhắc tới việc này từ hai phút trước, nếu cô nhanh chân một chút thì chắc ông ấy vẫn chưa đi đâu.”
“Được, cảm ơn cô.”
Khu khám bệnh và khu nội trú nằm ở hai tòa nhà khác nhau, được nối với nhau bằng một hành lang ngoài trời bằng đá rất dài, Luvevaland chấm co, hai bên trồng đủ loại cây xanh, trên đầu không có gì che chắn cả.
Cả buổi chiều Lê Đông bận rộn tới nỗi không kịp uống một ngụm nước, sau khi đi tới trước cửa khu khám bệnh, cô mới phát hiện ra bên ngoài đang mưa tầm tã.
Gió lạnh thổi vù vù, ban nãy cô đi quá vội cho nên không kịp mặc áo khoác, hơn nữa cũng chẳng mang theo ô. Bây giờ cô chỉ mặc đúng một chiếc áo lông mỏng đứng ở trước cửa, mỗi lần hít thở đều cảm nhận được gió lạnh đang rót vào trong phổi.
Năm giờ rưỡi, sắc trời đã đen nhánh, Lê Đông thoáng do dự, cuối cùng vẫn quyết định ôm túi xách trong ngực rồi chạy vội qua hành lang lộ thiên giữa màn mưa như trút.
Bởi vì trời mưa rất to nên lúc chạy tới khu nội trú, Lê Đông phát hiện mình đã ướt kha khá, áo lông trên người ướt sũng nước khiến cô trông có vẻ vô cùng thê thảm.
Chủ nhiệm còn đang làm công tác tổng kết cuối ngày ở sảnh lớn lầu một, bên cạnh có mấy người bác sĩ đang đứng, sau khi nói chuyện xong xuôi thì ông ấy mới phát hiện Lê Đông cũng có mặt, thế là kinh ngạc hỏi: “Lê Đông đó hả? Sao cô lại ướt đẫm thế kia?”
“Tôi tới để đưa biên bản phẫu thuật.” Lê Đông đưa biên bản qua, sau đó dùng tay phải nắm lấy bàn tay trái đã trắng bệch vì lạnh: “Ông xem qua thử đi, nếu không có vấn đề gì thì sáng mai tôi sẽ nộp lên.”
Chủ nhiệm lại nhìn cô một cái, dường như không hiểu vì sao cô lại ra nông nỗi này, ông ấy lật thử hai trang xem, sau đó vừa lòng “ừ” một tiếng: “Được rồi, cô giao nó cho bác sĩ Kỳ đi, biên bản này cần người mổ chính ký tên vào. Cô chờ một lát, cậu ấy chưa đi lâu đâu.” Nói xong, không đợi Lê Đông kịp ngăn cản, cuộc điện thoại mà chủ nhiệm gọi đi đã có người nhấc máy.
“Bác sĩ Kỳ đó à, cậu còn ở bệnh viện đúng không, Lê Đông đưa biên bản phẫu thuật tới này, chúng tôi cần cậu ký tên lên đó.”
Chừng nửa phút sau, một bóng người cao gầy xuất hiện.
Kỳ Hạ Cảnh đã cởi áo blouse trắng ra, lúc này anh chỉ mặc một bộ áo đen quần đen đơn giản nhất, cúc áo trên cổ áo và tay áo đều được cài gọn gàng, mỗi sải bước của anh đều mang theo khí chất lười biếng và khó lại gần.
Lúc giải phẫu không để ý, bây giờ khi người đàn ông này chỉ cách Lê Đông có vài bước thì cô mới ngửi được mùi trầm hương gỗ đen từ trên người anh.
Khác với mùi nước sát trùng gay mũi của bệnh viện, mùi hương này rất nhẹ nhàng và dễ chịu.
Cô lùi về phía sau một bước và rũ mắt xuống theo bản năng, thái độ kháng cự vô cùng rõ ràng.
Kỳ Hạ Cảnh lạnh nhạt liếc cô một cái, sau đó vươn một tay cầm lấy tờ biên bản từ trong tay của chủ nhiệm qua xem, bàn tay với khớp xương rõ ràng đó chỉ cầm ngay phần góc giấy, thoạt nhìn cực kỳ phản cảm với việc chạm vào thứ này.
Chủ nhiệm thấy đuôi tóc của Lê Đông vẫn còn nhỏ nước thì nhíu mày hỏi Kỳ Hạ Cảnh: “Hôm nay cậu lái xe tới làm đúng không? Nếu tiện đường thì cho Lê Đông quá giang về đi, trời mưa khó bắt xe lắm.”
“Không cần đâu.”
“Được thôi.”
Lê Đông khó hiểu nhìn sang Kỳ Hạ Cảnh, lại phát hiện đối phương chẳng buồn nhìn mình dù chỉ một cái, nhưng dù là thế thì cô vẫn kiên trì nói cho hết lời: “Không cần làm phiền bác sĩ Kỳ đâu, tôi có thể tự về được.”
“Bên ngoài đang có mưa to đấy, cô tính đội mưa về hay gì?” Chủ nhiệm không vui, ông ấy hùng hổ quở trách cô: “Nếu ngày mai cô đổ bệnh thì cô định xin nghỉ hay là ráng đi làm để rồi lây cho người bệnh đây?”
Trước cổng bệnh viện không bắt được xe, mà nơi bắt xe gần nhất cũng cách đây tận một con phố, Lê Đông không mang ô theo cho nên chắc chắn sẽ bị ướt sũng cho mà xem.
Lê Đông biết mình đuối lý cho nên im lặng không nói chuyện nữa.
Chủ nhiệm thấy cô không gây sự vô cớ nữa thì xoay người đi về phía văn phòng của mình, để lại hai người đứng sững trong sảnh chính có phần hơi trống trải của bệnh viện.
Kỳ Hạ Cảnh rũ mắt, tầm mắt anh đảo qua bả vai mảnh khảnh đang run bần bật và xương ngón tay đang gồ lên vì lạnh của Lê Đông, cuối cùng quay lưng bỏ đi một mạch.
Ánh đèn lạnh lẽo trên đỉnh đầu hắt xuống làm bóng lưng dứt khoát của anh đổ bóng trên mặt đất, tạo thành một vệt đen mờ nhạt.
Lê Đông lấy khăn giấy từ trong túi ra lau bớt nước trên tóc và bả vai, bàn tay phải bình thường cầm dao phẫu thuật rất vững đó bây giờ lại run lên nhè nhẹ.
Cô thử tính khoảng cách cần đi, sau khi xác định nếu quay về lấy áo khoác thì sẽ bị ướt mưa nhiều hơn, thế là cô quyết định sẽ đi thẳng tới con phố đối diện để bắt xe luôn cho nhanh.
Mưa càng lúc càng lớn, từ mưa phùn biến thành mưa nặng hạt, những hạt mưa to như hạt đậu không ngừng đập lên người cô. Luvevaland chấm co. Biết mình không thể để tài liệu trong túi bị ướt, Lê Đông chỉ đành ôm chặt túi vào ngực rồi bước đi thật nhanh trong màn mưa.
Đường phố rất vắng, không có bao nhiêu người ra đường trong thời tiết này cả, những hạt mưa đập vào mặt cô rồi trượt xuống theo gò má, vũng nước dưới chân văng tung tóe mỗi khi cô bước ngang qua.
Lê Đông đứng núp trong trạm dừng bên đường để tránh mưa, cô mở phần mềm bắt xe trong điện thoại, dưới góc phải màn hình đang ghi [Thời gian chờ: Bốn mươi hai phút], ngay lúc cô định bấm nút “hủy” thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng còi xe ô tô.
Trong màn sương ẩm đang quyện với cơn mưa, một chiếc xe Porsche màu xanh biển dừng lại ở trước mặt cô.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, gương mặt góc cạnh rõ ràng của Kỳ Hạ Cảnh cũng dần lộ ra.
So với bộ dạng thê thảm của Lê Đông, mỗi hành vi và cử chỉ của người đàn ông ngồi trong xe vẫn thong dong như cũ, bàn tay với khớp xương rõ ràng đang đặt trên tay lái, phần ống tay áo được xắn lên không hề bị nhăn nhúm, để lộ ra phần cánh tay rắn chắc.
Giống như khi còn trong phòng giải phẫu, anh ra lệnh cho cô một cách thật ngắn gọn: “Lên xe đi.”
Nơi này là con phố đối diện với bệnh viện, muốn lái xe lại đây thì phải vòng một vòng rất lớn.
Lê Đông thật sự không hiểu vì sao Kỳ Hạ Cảnh lại xuất hiện ở chỗ này.
Mưa to tầm tã xối ướt đầu vai Lê Đông, cô cụp mắt tỏ vẻ chống đối: “Không cần phiền anh, tôi có thể tự trở về.”
Kỳ Hạ Cảnh không nói chuyện nữa mà thả lỏng người tựa vào lưng ghế lái mềm mại ở phía sau, anh nhìn chằm chằm Lê Đông không chớp mắt, tùy ý đánh giá cô một cách đầy hứng thú.
Lúc này anh rất bình thản và ung dung, cứ như một gã thợ săn thuận buồm xuôi gió đã nắm chắc thắng lợi trong cuộc săn lần này vậy.
Chờ một hồi lâu, người thua cuộc đương nhiên chỉ có thể là Lê Đông, cô nhượng bộ đi tới mở cửa ra và bước lên xe.
Sau khi đứng chịu trận giữa trời mưa gió rét buốt quá lâu, độ ấm trong xe làm Lê Đông cảm thấy rất ấm áp, cô co quắp ngồi trên ghế phụ, cả người ướt đẫm nước mưa, cơ thể cũng không ngừng run rẩy vì gió lạnh.
“Mặc cái này vào đi, đừng để nước trên tóc cô làm bẩn xe tôi.”
Kỳ Hạ Cảnh xoay người lấy chiếc áo khoác từ ghế sau ra rồi ném thẳng về phía cô, anh đóng cửa sổ xe lại rồi khởi động xe, dùng giọng nói lười biếng hỏi: “Địa chỉ ở đâu?”
Trong không gian kín, khoảng cách giữa hai người còn không tới một cánh tay, Luvevaland chấm co, Lê Đông ngửi được mùi trầm hương như có như không trên chiếc áo khoác, sắc mặt lại tái nhợt thêm một chút, thần kinh cũng căng như dây đàn.
Cô cảm thấy mình không thể để người này tùy ý đùa bỡn mình thêm nữa cho nên hít sâu một hơi rồi trả lại chiếc áo khoác cho Kỳ Hạ Cảnh, có điều những nơi mà nó chạm lên người cô cũng đã bị ướt lây mất rồi.
“Anh cứ cho tôi xuống xe ở ven đường là được, có gì tôi sẽ tự nói lại với chủ nhiệm, cũng mong sau này anh đừng…”
“Lê Đông.”
Đây là lần thứ hai mà Kỳ Hạ Cảnh gọi tên cô trong ngày hôm nay.
Thậm chí còn nhiều hơn mấy năm trong quá khứ nữa.
Ánh mắt của Kỳ Hạ Cảnh khá nặng nề, khi thấy rõ sự đề phòng trong mắt của Lê Đông, anh đột nhiên cong môi cười rộ lên.
“Tuy rằng hai ta là người yêu cũ, nhưng tôi rất tiếc khi phải nói với cô là chúng ta còn phải làm đồng nghiệp với nhau ít nhất hai tháng nữa đấy.”
Giọng điệu của anh rất nhẹ nhàng và bâng quơ, thậm chí bên trong còn ẩn giấu ý cười, đôi mắt đa tình ân ẩn cảm giác thích thú, giống như đang thưởng thức sự hoảng loạn của Lê Đông vậy: “Việc cô sợ tôi như thế sẽ làm tôi nghi ngờ về trình độ chuyên nghiệp của cô đấy. Chỉ là một bộ quần áo và một cuốc xe thôi mà, cô cảm thấy chúng có thể thay đổi được gì không?”
Người đàn ông đột nhiên áp sát lại, khi Lê Đông không nhịn được mà nín thở, năm ngón tay thon dài của anh bất ngờ nhận lấy chiếc áo khoác từ trong tay cô rồi khoác nó lên bả vai đang run rẩy vì lạnh của Lê Đông, động tác đó vô cùng dịu dàng.
Bởi vì khoảng cách giữa cả hai quá gần, Lê Đông có thể thấy rõ những sợi lông tơ thật nhỏ trên mặt của Kỳ Hạ Cảnh cũng như biểu cảm hoảng hốt của mình từ trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
Giây tiếp theo, đôi môi mỏng đó đã ngừng ở bên gáy Lê Đông, Kỳ Hạ Cảnh cười khẽ ra tiếng, nụ cười mang theo ý châm chọc. Anh nói nhỏ bên tai cô, lời nói có phần tàn nhẫn: “Chẳng lẽ cô cảm thấy hai chúng ta còn có khả năng quay lại với nhau ư?”
Không phải chưa từng gặp, cũng không phải không quen biết, mà là đã từng biết nhau, đồng thời cũng từng có một mối quan hệ không muốn cho người khác biết, chỉ có điều bây giờ cả hai đã trở thành người dưng nước lã cho nên mới không có chút ấn tượng nào mà thôi.
Sống mũi của Lê Đông cay xè, cô im lặng rũ mắt nhìn xuống đất, đầu ngón tay trắng bệch vì đang dùng sức bấu chặt để ngăn lại những giọt nước mắt đang chực rơi xuống.
Chủ nhiệm nghiêng đầu nhìn Lê Đông, trong mắt ông ấy có chút trông mong, giống như hy vọng cô có thể nói vài lời hay, nào biết ông ấy đợi một lúc lâu mà cũng không thấy cô nói gì, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ thở dài bảo mọi người đi ra trấn an gia đình của bệnh nhân.
Người nhà bệnh nhân đã chờ một lúc lâu ở bên ngoài phòng bệnh, hai mẹ con thấy Kỳ Hạ Cảnh đi ra thì vội vàng đứng bật dậy khỏi ghế rồi nhanh chóng bước tới nói lời cảm ơn với cô.
Người phụ nữ lớn tuổi trông vô cùng tiều tụy, hốc mắt đỏ ửng: “Hạ Cảnh, lần này cảm ơn cháu nhiều lắm, còn làm phiền cháu phải bay từ Thượng Hải tới đây nữa chứ.”
“Chuyện nên làm thôi ạ.” Kỳ Hạ Cảnh không còn vẻ mất tập trung nữa, anh nhìn qua cô gái trẻ đang khóc thút thít bên cạnh người phụ nữ, lấy một cái khăn tay trong túi ra đưa cho cô ấy: “Đừng khóc nữa.”
Cô gái tầm mười bảy mười tám tuổi, vẫn còn đang mặc đồng phục đi học, do bị sốc bởi chuyện này cho nên cứ khóc thút thít không ngừng. Sau khi nhận chiếc khăn tay, cô ấy cứ nắm lấy Kỳ Hạ Cảnh không buông, xem anh như cọng rơm cứu mạng của mình.
Người phụ nữ kia và chủ nhiệm vẫn liên tục an ủi cô gái.
Trước cửa phòng bệnh bây giờ khá trống trải, có lẽ Lê Đông là sự tồn tại dư thừa duy nhất ở đây.
Cô đứng đó, lẻ loi, trơ trọi, không ai thèm đếm xỉa tới, trong lòng mờ mịt và luống cuống không thôi.
“Chủ nhiệm, sáng nay tôi còn có việc, tôi đi trước nhé.”
Khung cảnh ấm áp bị giọng nói trầm và khàn của Lê Đông cắt ngang, cô nhìn thẳng về phía chủ nhiệm, phần thịt mềm trong khoang miệng bị răng nhọn cắn chặt tới mức đau nhức.
Mỗi một giây một phút ở đây đều là sự dày vò đối với Lê Đông, cô không thể ở đây thêm một chút nào nữa.
Cô biết vai diễn của mình trong vở kịch này hoang đường đến mức nào. Bọn họ đã chia tay nhiều năm, ấn tượng của Kỳ Hạ Cảnh về cô cũng trở nên mơ hồ, nhưng cô lại cảm thấy nghèn nghẹn chỉ vì anh đang an ủi một cô gái khác.
“Vậy cô về trước đi.” Chủ nhiệm còn có việc muốn nói với Kỳ Hạ Cảnh nên phất tay bảo Lê Đông rời đi, ông ấy thấy sắc mặt của cô khá tệ thì không quên bổ sung thêm một câu: “Cô cũng nhớ chú ý nghỉ ngơi nhé.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn chủ nhiệm.”
Lê Đông nói cảm ơn xong thì xoay người rời đi. Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân đang đi về phía trước, lúc đến khúc rẽ còn suýt đụng phải một bác sĩ khác đang đi ngang qua, sau khi xin lỗi người ta một tiếng thì cô vội vàng bỏ đi.
“Tiểu Kỳ à, nếu cậu đã tới đây làm hướng dẫn thì trong khoảng thời gian này có không ít việc trong khoa cần nhờ cậu giúp đỡ đấy, có vấn đề hay khó khăn gì thì cứ tới tìm tôi nhé.”
“Tôi và Lão Lý - chủ nhiệm của cậu - cũng là bạn học cũ mấy chục năm trước, quan tâm cậu một chút cũng là chuyện nên làm thôi.”
Chủ nhiệm và Kỳ Hạ Cảnh vừa đi vừa nói chuyện, ông ấy dặn dò anh vài câu, lúc vô ý nhìn thoáng qua thì bắt gặp ánh mắt của Kỳ Hạ Cảnh đang chếch về phía khác, đó là hướng mà Lê Đông rời đi.
Có điều lúc này hướng đó chỉ còn lại một cậu bé trai, ông ấy thử hỏi: “Lê Đông còn chưa đi xuống dưới sao?”
Kỳ Hạ Cảnh không nhìn về phía đó nữa mà thản nhiên đáp: “Vừa mới xuống rồi.”
“Cô gái này giỏi lắm đấy, vừa có thể chịu cực khổ mà lại còn thông minh nữa, có điều hơi bướng bỉnh một chút thôi.”
Tình cảm của chủ nhiệm Lưu với Lê Đông vô cùng phức tạp, ông ấy không nhịn được nói thêm vài câu: “Mấy năm nay cô ấy đi làm, đã biết cảm xúc của bệnh nhân sau khi phẫu thuật không ổn định mà vẫn cứ kiên trì ở bên cạnh chăm nom người ta cả đêm, kết quả đến cả một câu cảm ơn đơn giản mà cũng chẳng nhận được nữa là.”
Kỳ Hạ Cảnh nghe vậy thì miễn cưỡng cong môi, nhỏ giọng nói: “Đúng là rất giống với những chuyện mà cô ấy có thể làm được.”
Hai người họ cùng nhau đi ngang qua chỗ y tá đang đứng, phát hiện bé trai vừa rồi vẫn đứng nguyên tại chỗ, trong tay cầm một món gì đó giống như bảng tên, vẻ mặt rất ngơ ngác.
Cậu bé ngẩng đầu lên, vừa thấy Kỳ Hạ Cảnh thì đôi mắt của nó lập tức trợn tròn xoe, vội vàng chạy lon ton tới rồi dừng lại ở trước mặt anh.
“Anh ơi!”
Bước chân của Kỳ Hạ Cảnh hơi khựng lại, thấy cậu bé nắm lấy ống tay áo của mình, anh ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt cậu bé: “Em lạc đường à?”
“Không phải ạ, Nam Nam đứng đây chờ mẹ.” Cậu bé chỉ vào người phụ nữ đứng đối diện cô y tá rồi lại nhìn Kỳ Hạ Cảnh đang mặc áo blouse trắng, cố gắng đọc chữ trên bảng tên: “Xin hỏi anh có biết, ừm, Đông… Đông không?”
Kỳ Hạ Cảnh không nói.
“Cái này là của một chị lúc nãy vừa làm rơi.” Cậu bé mở lòng bàn tay ra, đưa bảng tên trong tay mình cho Kỳ Hạ Cảnh, khóe miệng cong lên: “Nhưng em không tìm thấy chị ấy, nếu anh bác sĩ biết chị ấy thì có thể giúp em trả lại cho chị ấy không ạ?”
Kỳ Hạ Cảnh cụp mắt nhìn bảng tên đang nằm im trong tay mình.
Trên nền trắng của bảng tên, cô gái trong ảnh hơi ngẩng mặt, đường nét trên gương mặt khá sắc sảo, sống mũi cao thẳng, trên môi treo một nụ cười nhàn nhạt khiến sự nghiêm khắc trên khuôn mặt được giảm bớt phần nào.
Cậu bé đưa bảng tên cho anh xong thì nói cảm ơn bằng chất giọng non nớt, sau đó mới chạy tới bên cạnh cô y tá kia và ngoan ngoãn nắm tay mẹ mình.
Chủ nhiệm Lưu ở bên cạnh nhìn thấy bảng tên của Lê Đông thì nói: “Đưa bảng tên cho tôi đi, lát nữa tôi cũng đi xuống lầu, vừa lúc có đi ngang qua văn phòng của cô ấy.”
“Không cần làm phiền ông đâu.” Kỳ Hạ Cảnh bỏ bảng tên vào túi và nở nụ cười hờ hững: “Cứ để tôi đưa cho cô ấy.”
***
Lúc Lê Đông chỉnh sửa xong biên bản phẫu thuật thì đã tới năm giờ rưỡi chiều rồi.
Sương mù mờ mờ bên ngoài cửa sổ che khuất tầm mắt, Lê Đông khẽ xoay cái cổ cứng đơ, cô xếp gọn những trang giấy đã được in xong, ngay lúc đang chuẩn bị đi tìm người ký tên thì động tác trên tay bỗng hơi khựng lại.
Bình thường bác sĩ phụ trách mổ chính sẽ là người ký tên trên biên bản phẫu thuật.
Mà người mổ chính của ca phẫu thuật này lại là Kỳ Hạ Cảnh.
Huyệt thái dương của Lê Đông bắt đầu cảm thấy đau, cô nhìn qua Dương Lệ, thử đấu tranh một lần cuối cùng: “Dương Lệ, sáng nay có một biên bản phẫu thuật, tôi có thể giao thẳng nó cho chủ nhiệm không?”
“Sao lại đưa cho chủ nhiệm, mình là phải đưa cho bác sĩ mổ chính ký tên chứ?” Dương Lệ đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan tầm, nghe thế thì khó hiểu hỏi lại cô.
“Nếu cô cố tình nộp báo cáo vượt cấp lên thẳng cho chủ nhiệm thì bác sĩ Kỳ sẽ có ấn tượng không tốt với cô đó.”
Nhắc tới Kỳ Hạ Cảnh, ngọn lửa tám chuyện của Dương Lệ lập tức được thổi bùng lên, cô ta hưng phấn đi đến chỗ cô, nhỏ giọng nói: “Tôi kể cô nghe chuyện này, hôm nay y tá ở lầu sáu hóng được tin tức là bác sĩ Kỳ vẫn còn độc thân đấy, mấy người ở sát vách đều vui như mở cờ trong bụng luôn.”
Hai chữ “độc thân” khiến mí mắt của Lê Đông hơi giật nhẹ, cô đứng dậy, chiếc ghế dưới chân bị đẩy mạnh nên đã phát ra tiếng động thật to làm Dương Lệ giật cả mình.
“Thân phận của bệnh nhân đặc biệt, có lẽ tôi vẫn nên xác nhận lại lần nữa với chủ nhiệm thì hơn.”
Lê Đông bỏ bảng báo cáo vào trong túi, lấy điện thoại ra muốn gửi tin nhắn cho chủ nhiệm.
“Đừng gọi điện thoại, chủ nhiệm đang thăm khám ở lầu một khu nội trú ấy.” Dương Lệ bấm bấm điện thoại: “Trong nhóm có nhắc tới việc này từ hai phút trước, nếu cô nhanh chân một chút thì chắc ông ấy vẫn chưa đi đâu.”
“Được, cảm ơn cô.”
Khu khám bệnh và khu nội trú nằm ở hai tòa nhà khác nhau, được nối với nhau bằng một hành lang ngoài trời bằng đá rất dài, Luvevaland chấm co, hai bên trồng đủ loại cây xanh, trên đầu không có gì che chắn cả.
Cả buổi chiều Lê Đông bận rộn tới nỗi không kịp uống một ngụm nước, sau khi đi tới trước cửa khu khám bệnh, cô mới phát hiện ra bên ngoài đang mưa tầm tã.
Gió lạnh thổi vù vù, ban nãy cô đi quá vội cho nên không kịp mặc áo khoác, hơn nữa cũng chẳng mang theo ô. Bây giờ cô chỉ mặc đúng một chiếc áo lông mỏng đứng ở trước cửa, mỗi lần hít thở đều cảm nhận được gió lạnh đang rót vào trong phổi.
Năm giờ rưỡi, sắc trời đã đen nhánh, Lê Đông thoáng do dự, cuối cùng vẫn quyết định ôm túi xách trong ngực rồi chạy vội qua hành lang lộ thiên giữa màn mưa như trút.
Bởi vì trời mưa rất to nên lúc chạy tới khu nội trú, Lê Đông phát hiện mình đã ướt kha khá, áo lông trên người ướt sũng nước khiến cô trông có vẻ vô cùng thê thảm.
Chủ nhiệm còn đang làm công tác tổng kết cuối ngày ở sảnh lớn lầu một, bên cạnh có mấy người bác sĩ đang đứng, sau khi nói chuyện xong xuôi thì ông ấy mới phát hiện Lê Đông cũng có mặt, thế là kinh ngạc hỏi: “Lê Đông đó hả? Sao cô lại ướt đẫm thế kia?”
“Tôi tới để đưa biên bản phẫu thuật.” Lê Đông đưa biên bản qua, sau đó dùng tay phải nắm lấy bàn tay trái đã trắng bệch vì lạnh: “Ông xem qua thử đi, nếu không có vấn đề gì thì sáng mai tôi sẽ nộp lên.”
Chủ nhiệm lại nhìn cô một cái, dường như không hiểu vì sao cô lại ra nông nỗi này, ông ấy lật thử hai trang xem, sau đó vừa lòng “ừ” một tiếng: “Được rồi, cô giao nó cho bác sĩ Kỳ đi, biên bản này cần người mổ chính ký tên vào. Cô chờ một lát, cậu ấy chưa đi lâu đâu.” Nói xong, không đợi Lê Đông kịp ngăn cản, cuộc điện thoại mà chủ nhiệm gọi đi đã có người nhấc máy.
“Bác sĩ Kỳ đó à, cậu còn ở bệnh viện đúng không, Lê Đông đưa biên bản phẫu thuật tới này, chúng tôi cần cậu ký tên lên đó.”
Chừng nửa phút sau, một bóng người cao gầy xuất hiện.
Kỳ Hạ Cảnh đã cởi áo blouse trắng ra, lúc này anh chỉ mặc một bộ áo đen quần đen đơn giản nhất, cúc áo trên cổ áo và tay áo đều được cài gọn gàng, mỗi sải bước của anh đều mang theo khí chất lười biếng và khó lại gần.
Lúc giải phẫu không để ý, bây giờ khi người đàn ông này chỉ cách Lê Đông có vài bước thì cô mới ngửi được mùi trầm hương gỗ đen từ trên người anh.
Khác với mùi nước sát trùng gay mũi của bệnh viện, mùi hương này rất nhẹ nhàng và dễ chịu.
Cô lùi về phía sau một bước và rũ mắt xuống theo bản năng, thái độ kháng cự vô cùng rõ ràng.
Kỳ Hạ Cảnh lạnh nhạt liếc cô một cái, sau đó vươn một tay cầm lấy tờ biên bản từ trong tay của chủ nhiệm qua xem, bàn tay với khớp xương rõ ràng đó chỉ cầm ngay phần góc giấy, thoạt nhìn cực kỳ phản cảm với việc chạm vào thứ này.
Chủ nhiệm thấy đuôi tóc của Lê Đông vẫn còn nhỏ nước thì nhíu mày hỏi Kỳ Hạ Cảnh: “Hôm nay cậu lái xe tới làm đúng không? Nếu tiện đường thì cho Lê Đông quá giang về đi, trời mưa khó bắt xe lắm.”
“Không cần đâu.”
“Được thôi.”
Lê Đông khó hiểu nhìn sang Kỳ Hạ Cảnh, lại phát hiện đối phương chẳng buồn nhìn mình dù chỉ một cái, nhưng dù là thế thì cô vẫn kiên trì nói cho hết lời: “Không cần làm phiền bác sĩ Kỳ đâu, tôi có thể tự về được.”
“Bên ngoài đang có mưa to đấy, cô tính đội mưa về hay gì?” Chủ nhiệm không vui, ông ấy hùng hổ quở trách cô: “Nếu ngày mai cô đổ bệnh thì cô định xin nghỉ hay là ráng đi làm để rồi lây cho người bệnh đây?”
Trước cổng bệnh viện không bắt được xe, mà nơi bắt xe gần nhất cũng cách đây tận một con phố, Lê Đông không mang ô theo cho nên chắc chắn sẽ bị ướt sũng cho mà xem.
Lê Đông biết mình đuối lý cho nên im lặng không nói chuyện nữa.
Chủ nhiệm thấy cô không gây sự vô cớ nữa thì xoay người đi về phía văn phòng của mình, để lại hai người đứng sững trong sảnh chính có phần hơi trống trải của bệnh viện.
Kỳ Hạ Cảnh rũ mắt, tầm mắt anh đảo qua bả vai mảnh khảnh đang run bần bật và xương ngón tay đang gồ lên vì lạnh của Lê Đông, cuối cùng quay lưng bỏ đi một mạch.
Ánh đèn lạnh lẽo trên đỉnh đầu hắt xuống làm bóng lưng dứt khoát của anh đổ bóng trên mặt đất, tạo thành một vệt đen mờ nhạt.
Lê Đông lấy khăn giấy từ trong túi ra lau bớt nước trên tóc và bả vai, bàn tay phải bình thường cầm dao phẫu thuật rất vững đó bây giờ lại run lên nhè nhẹ.
Cô thử tính khoảng cách cần đi, sau khi xác định nếu quay về lấy áo khoác thì sẽ bị ướt mưa nhiều hơn, thế là cô quyết định sẽ đi thẳng tới con phố đối diện để bắt xe luôn cho nhanh.
Mưa càng lúc càng lớn, từ mưa phùn biến thành mưa nặng hạt, những hạt mưa to như hạt đậu không ngừng đập lên người cô. Luvevaland chấm co. Biết mình không thể để tài liệu trong túi bị ướt, Lê Đông chỉ đành ôm chặt túi vào ngực rồi bước đi thật nhanh trong màn mưa.
Đường phố rất vắng, không có bao nhiêu người ra đường trong thời tiết này cả, những hạt mưa đập vào mặt cô rồi trượt xuống theo gò má, vũng nước dưới chân văng tung tóe mỗi khi cô bước ngang qua.
Lê Đông đứng núp trong trạm dừng bên đường để tránh mưa, cô mở phần mềm bắt xe trong điện thoại, dưới góc phải màn hình đang ghi [Thời gian chờ: Bốn mươi hai phút], ngay lúc cô định bấm nút “hủy” thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng còi xe ô tô.
Trong màn sương ẩm đang quyện với cơn mưa, một chiếc xe Porsche màu xanh biển dừng lại ở trước mặt cô.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, gương mặt góc cạnh rõ ràng của Kỳ Hạ Cảnh cũng dần lộ ra.
So với bộ dạng thê thảm của Lê Đông, mỗi hành vi và cử chỉ của người đàn ông ngồi trong xe vẫn thong dong như cũ, bàn tay với khớp xương rõ ràng đang đặt trên tay lái, phần ống tay áo được xắn lên không hề bị nhăn nhúm, để lộ ra phần cánh tay rắn chắc.
Giống như khi còn trong phòng giải phẫu, anh ra lệnh cho cô một cách thật ngắn gọn: “Lên xe đi.”
Nơi này là con phố đối diện với bệnh viện, muốn lái xe lại đây thì phải vòng một vòng rất lớn.
Lê Đông thật sự không hiểu vì sao Kỳ Hạ Cảnh lại xuất hiện ở chỗ này.
Mưa to tầm tã xối ướt đầu vai Lê Đông, cô cụp mắt tỏ vẻ chống đối: “Không cần phiền anh, tôi có thể tự trở về.”
Kỳ Hạ Cảnh không nói chuyện nữa mà thả lỏng người tựa vào lưng ghế lái mềm mại ở phía sau, anh nhìn chằm chằm Lê Đông không chớp mắt, tùy ý đánh giá cô một cách đầy hứng thú.
Lúc này anh rất bình thản và ung dung, cứ như một gã thợ săn thuận buồm xuôi gió đã nắm chắc thắng lợi trong cuộc săn lần này vậy.
Chờ một hồi lâu, người thua cuộc đương nhiên chỉ có thể là Lê Đông, cô nhượng bộ đi tới mở cửa ra và bước lên xe.
Sau khi đứng chịu trận giữa trời mưa gió rét buốt quá lâu, độ ấm trong xe làm Lê Đông cảm thấy rất ấm áp, cô co quắp ngồi trên ghế phụ, cả người ướt đẫm nước mưa, cơ thể cũng không ngừng run rẩy vì gió lạnh.
“Mặc cái này vào đi, đừng để nước trên tóc cô làm bẩn xe tôi.”
Kỳ Hạ Cảnh xoay người lấy chiếc áo khoác từ ghế sau ra rồi ném thẳng về phía cô, anh đóng cửa sổ xe lại rồi khởi động xe, dùng giọng nói lười biếng hỏi: “Địa chỉ ở đâu?”
Trong không gian kín, khoảng cách giữa hai người còn không tới một cánh tay, Luvevaland chấm co, Lê Đông ngửi được mùi trầm hương như có như không trên chiếc áo khoác, sắc mặt lại tái nhợt thêm một chút, thần kinh cũng căng như dây đàn.
Cô cảm thấy mình không thể để người này tùy ý đùa bỡn mình thêm nữa cho nên hít sâu một hơi rồi trả lại chiếc áo khoác cho Kỳ Hạ Cảnh, có điều những nơi mà nó chạm lên người cô cũng đã bị ướt lây mất rồi.
“Anh cứ cho tôi xuống xe ở ven đường là được, có gì tôi sẽ tự nói lại với chủ nhiệm, cũng mong sau này anh đừng…”
“Lê Đông.”
Đây là lần thứ hai mà Kỳ Hạ Cảnh gọi tên cô trong ngày hôm nay.
Thậm chí còn nhiều hơn mấy năm trong quá khứ nữa.
Ánh mắt của Kỳ Hạ Cảnh khá nặng nề, khi thấy rõ sự đề phòng trong mắt của Lê Đông, anh đột nhiên cong môi cười rộ lên.
“Tuy rằng hai ta là người yêu cũ, nhưng tôi rất tiếc khi phải nói với cô là chúng ta còn phải làm đồng nghiệp với nhau ít nhất hai tháng nữa đấy.”
Giọng điệu của anh rất nhẹ nhàng và bâng quơ, thậm chí bên trong còn ẩn giấu ý cười, đôi mắt đa tình ân ẩn cảm giác thích thú, giống như đang thưởng thức sự hoảng loạn của Lê Đông vậy: “Việc cô sợ tôi như thế sẽ làm tôi nghi ngờ về trình độ chuyên nghiệp của cô đấy. Chỉ là một bộ quần áo và một cuốc xe thôi mà, cô cảm thấy chúng có thể thay đổi được gì không?”
Người đàn ông đột nhiên áp sát lại, khi Lê Đông không nhịn được mà nín thở, năm ngón tay thon dài của anh bất ngờ nhận lấy chiếc áo khoác từ trong tay cô rồi khoác nó lên bả vai đang run rẩy vì lạnh của Lê Đông, động tác đó vô cùng dịu dàng.
Bởi vì khoảng cách giữa cả hai quá gần, Lê Đông có thể thấy rõ những sợi lông tơ thật nhỏ trên mặt của Kỳ Hạ Cảnh cũng như biểu cảm hoảng hốt của mình từ trong đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
Giây tiếp theo, đôi môi mỏng đó đã ngừng ở bên gáy Lê Đông, Kỳ Hạ Cảnh cười khẽ ra tiếng, nụ cười mang theo ý châm chọc. Anh nói nhỏ bên tai cô, lời nói có phần tàn nhẫn: “Chẳng lẽ cô cảm thấy hai chúng ta còn có khả năng quay lại với nhau ư?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.