Chương 41
Đào Chi Chi Chi
13/04/2024
Kỳ Hạ Cảnh nhắc nhở khi hôn nhớ phải thở.
Nhưng từ trước đến nay chưa ai dạy Lê Đông phải hôn như thế nào.
Tình yêu duy nhất của cô, chính là Kỳ Hạ Cảnh hồi cấp ba ở cạnh nhau được một năm, nhưng chỉ mới thành niên nên vẫn chưa đi quá giới hạn, cộng thêm tính cách ngột ngạt của cô, mấy lần hôn đều là Kỳ Hạ Cảnh chủ động.
Hồi nhỏ khi động tình, mỗi lần cô chạm phải ánh mắt nóng rực đầy thâm tình của Kỳ Hạ Cảnh, đầu óc cô như đứng hình tại chỗ, kinh ngạc xen lẫn tùy ý để đối phương điều khiển, chỉ có mặt và lỗ tai sẽ thành thật đỏ lên.
Đều là mối tình đầu của nhau, Kỳ Hạ Cảnh hôn luôn thành thạo điêu luyện, thậm chí còn có thể đánh lạc hướng rồi trêu chọc cô, giống như vừa rồi vậy.
Nếu hôn cũng giống như kiểm tra, dựa vừa nghiên cứu tổng kết có thể tiến bộ hơn biết bao nhiêu.
Nhớ tới, Lê Đông không khỏi than nhẹ một tiếng.
Tròng mắt Kỳ Hạ Cảnh nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo của cô như mây đen che kín, không thể nhìn ra vẻ cứng ngắc thẹn thùng mấy giây trước, anh không khỏi nhếch miệng bật cười: “Đang thở dài cái gì.”
Giống như nghĩ đến gì đó, lông mày người đàn ông đột nhiên hơi nhíu, cặp mắt đào hoa nhìn chằm chằm hai mắt Lê Đông, nửa ngày mới yếu ớt mở miệng: “Ghét bỏ kỹ thuật hôn của anh sao?”
Lê Đông đắm chìm vào suy nghĩ vừa rồi của mình, không chú ý nhìn Kỳ Hạ Cảnh bằng ánh mắt tĩnh mịch, lắc đầu: “Em cũng không biết.”
Lời còn chưa dứt, khớp xương rõ ràng nhẹ nâng cằm cô lên, Lê Đông giương mắt, bị ép đối mặt với ánh mắt cười nhưng không cười của Kỳ Hạ Cảnh, thở nhẹ.
“Không có ghét bỏ.”
Cô hoàn hồn cuống quít giải thích, hoàn toàn không biết sắc mặt mình càng ngày càng đen: “Nụ hôn cuối cùng của chúng ta là mười năm trước, không có nghĩa kỹ thuật hôn của anh bây giờ không tốt.”
“......”
Rất hay, từng câu từng chữ đều chính xác.
Kỳ Hạ Cảnh sau khi nghe được lời này khẽ giật, vẻ bình tĩnh vạn năm không chút biến chuyển hiếm có được một vết rạn.
“Lê Đông.”
Sau khi cắn chặt hàm răng thì nhẹ nhàng vuốt ve, Kỳ Hạ Cảnh nhướng mày cười lạnh, từ trong kẽ răng phát ra tiếng nói.
“Bây giờ em khiến cho anh rất hối hận bởi hành động làm anh hùng nhất thời vừa rồi.”
-
Giờ nghỉ trưa đi ngang qua lầu năm, Lê Đông tiện thể ghé qua, tiến vào phòng bệnh phát hiện Cố Hoài An tình cờ cũng ở đó.
Hai người đang thảo luận một văn kiện nào đó, sắc mặt người con trai tuy tái nhợt, đồng phục bệnh nhân không thể che đậy được vẻ gầy yếu, nhưng khí chất và thần thái giống như bề trên, sắc mặt lãnh đạm.
Ngược lại ở bên cạnh là Cố Hoài An, người lớn tuổi lại cung kính đứng bên giường, cúi người chờ Chu Thời Du đưa ra chỉ thị, khi thì thấp giọng giải đáp nghi hoặc của thiếu niên.
Lê Đông gõ nhẹ vào tường hai lần, dò hỏi: “Bây giờ tôi có thể vào trong không?”
“Đương nhiên, mời vào.”
Người cho phép vẫn như cũ là Cố Hoài An, thiếu niên thu hồi lại văn kiện, nở nụ cười ấm áp: “Bác sĩ Lê đã lâu không gặp, cảm ơn cô vì búp bê Steven lần trước.”
“Nghe nói ca phẫu thuật của anh rất thành công, chúc mừng.”
Lê Đông đi đến bên giường gật đầu với Cố Hoài An, sau đó mới nhìn về hướng Chu Thời Du vừa mới giành giật được sự sống: “Y tá nói cậu đã có thể đi lại được rồi.”
Đầu tiên cô đến hỏi thăm Chu Thời Du tình trạng khôi phục sau khi phẫu thuật, cũng nhìn qua số liệu sức khỏe của cậu ta, các hạng chỉ tiêu cho thấy tốc độ khôi phục rất nhanh.
“Ừm, chỉ là thời gian dài sẽ mệt mỏi.”
Chu Thời Du ra hiệu cho Cố Hoài An đẩy xe lăn tới, nói khẽ: “Vừa hay tôi muốn đi ra hành lang hít thở không khí, bác sĩ Lê tiện đường, không bằng đi chung nhé.”
Trước kia thiếu niên vốn mang bệnh nên thân thể yếu ớt, mọi cử động đều vô cùng nhạy cảm; Nhưng từ khi lão Chu tiếp quản sinh hoạt hằng ngày của cậu ta, các chức năng của cơ thể dưới sự chăm sóc tinh tế được khôi phục nhanh chóng, chỉ là thời gian mấy ngày ngắn ngủi, thiếu niên đã rực rỡ hẳn lên, vốn dĩ khí chất trầm ổn ôn hòa nay lại thêm mấy phần nguy hiểm.
Nụ cười trên môi Chu Thời Du luôn luôn ôn hoà, nhưng đôi mắt đen sau không thấy đáy lại khiến người khác không dám thăm dò.
Lê Đông không để ý những điểm này, cô vừa vặn cũng phải đi đến phòng bệnh bình thường, nghe vậy gật đầu đồng ý.
Y tá mới đến muốn giúp đỡ nhưng lại bị Chu Thời Du từ chối, cánh tay nhỏ gầy của thiếu niên run rẩy, kiên trì muốn tự mình ngồi lên xe lăn, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Sau khi ngồi vững vàng được trên xe lăn, cậu ngước mắt mỉm cười với Lê Đông: “Bị bác sĩ Lê chê cười rồi.”
Lê Đông lắc đầu: “Không có sao đâu.”
Y tá đẩy xe lăn rất chậm, sắc mặt Chu Thời Du bình tĩnh nhìn về phía trước, thỉnh thoảng trả lời y tá đang thấp giọng hỏi thăm.
Lê Đông và Cố Hoài An thì đi theo ở phía sau, hai người mấy ngày không gặp, trao đổi với nhau mấy câu.
Khi đi tới phòng y tá, vừa lúc đi ngang qua bác sĩ Vương và Lê Đông cười chào hỏi, nhớ tới lời nhắc nhở của Lê Đông lúc sáng sớm: “Nhân tiện, tôi cũng đã hỏi một chú đi xem bệnh trong phòng khám của chủ nhiệm Trương, Luvevaland chấm co, ông ấy nói chỉ cần ngày đó cô đi làm rồi đến đó đăng ký là được, chủ nhiệm trước sau gì cũng sẽ nhìn qua.”
Ba của cô đột nhiên lên cơn đau tim, trong lòng Lê Đông vô cùng lo lắng, nên nhờ bác sĩ cùng khoa giúp cô hỏi thăm một chút.
Nghe vậy cô cảm kích nói:
“Tốt quá, buổi chiều tôi sẽ đích thân tới cảm ơn chủ nhiệm Trương, cũng cảm ơn anh.”
“Đừng khách sáo, lần trước con tôi đánh nhay, cô còn giúp tôi thay ca mà.”
Bác sĩ Vương đĩnh đạc cười: “Cô cứ làm việc của mình đi, tôi đi đây.”
“Được.”
Đưa mắt nhìn bác sĩ Vương đi xa, Cố Hoài An đứng bên cạnh trầm mặc nhíu mày: “Gần đây chú không khỏe sao?”
“Không có việc gì.”
Lê Đông không quen nói chuyện gia đình với người ngoài, biết Cố Hoài An đang có ý tốt, nên kiên nhẫn trả lời: “Có thể là giấc ngủ không tốt, lại thêm bệnh của người lớn tuổi ấy mà.”
“Khi nào chú đến?”
Cố Hoài An tự nhiên ân cần hỏi: “Mấy ngày nay tôi nghỉ, bệnh viện bận rộn công việc, có thể thay cô đi đón người.”
“Không cần đâu.”
Chuyện này Lê Đông dự định sẽ đi nhờ Thẩm Sơ Mạn, lễ phép nói: “Cảm ơn anh, tôi thu xếp xong rồi.”
Cố Hoài An cụp mắt, nhìn Lê Đông trước nay vẫn luôn khách khí giữ khoảng cách.
Quen biết nhiều năm, từ đầu đến cuối quan hệ của họ vẫn luôn lãnh đạm, người phụ nữ tựa hồ chưa từng chủ động liên lạc với anh ta, lần nào anh ta cũng phải nghĩ cách để duy trì mối quan hệ.
Nắng ấm xuyên qua ô cửa kính chiếu lên bả vai và đỉnh đầu của cô, nhìn như đang được tắm trong ánh nắng trong lành, Lê Đông luôn mang đến cho người khác cảm giác điềm tĩnh ôn nhu, phảng phất chỉ cần tới gần, tâm đang hỗn loạn bỗng sẽ trở nên bình tĩnh trở lại.
“Lê Đông, cô nhất định phải khách khí với tôi như vậy sao.”
Cố Hoài An dừng bước lại, nét mặt từ trước đến nay luôn ôn hoà lộ ra mấy phần cười khổ: “Chuyện của nhà họ Chu cô giúp tôi rất nhiều, hiện tại một chút tiện tay thôi mà lại bị từ chối.”
Anh ta nửa thật nửa đùa: “Cô từ chối tôi như vậy, sẽ khiến tôi cảm thấy mình như con sói mắt trắng vậy.”
“Tôi không có ý này.”
Mặt Lê Đông lộ ra vẻ kinh ngạc, không biết nên giải thích như thế nào: “Giúp đỡ là do tôi tự nguyện, anh không cần phải cảm thấy gánh nặng.”
“Được rồi, cần giúp đỡ nhất định phải nhớ tới tôi.”
Cố Hoài An cũng không muốn thúc ép cô quá nhiều, cười nói: “Dù sao là học trưởng, chiếu cố đàn em của mình chính là bổn phận của tôi.”
Lê Đông không nói gì chỉ gật đầu coi như đáp lại, cũng không để bụng chuyện Cố Hoài An, tiếp tục đi đến phòng bệnh bình thường.
“Không biết đến khi nào mày mới có thể xuất viện được, tao thấy trên người mày không giống như có bệnh gì cả, tuổi còn nhỏ sao có thể yếu ớt đến như vậy.”
Giọng nói quen thuộc của người đàn ông la hét ầm ĩ vang khắp hành lang, Lê Đông nghe vậy nhíu mày nhìn về phía âm thanh, Luvevaland chấm co, bắt gặp gã say rượu Thịnh Kỳ đang dùng túi truyền nước đánh Thịnh Tuệ đang đứng bên cạnh, mặt mũi không hề có kiên nhẫn.
Người đàn ông mặc áo khoác có túi kiểu cũ, hai tay đút túi, bực bội nhìn cô con gái một mình đẩy cây IV bằng tay không, đứng bên cạnh miệng không ngừng buông những lời không sạch sẽ.
“Bác sĩ nói còn phải theo dõi thêm một thời gian.”
Sắc mặt Thịnh Tuệ tái nhợt nở nụ cười, tay nhỏ móc ra từ trong túi một trái quýt, tựa hồ như muốn lấy lòng ba mình:
“Chị y tá cho con, ba có muốn ăn không.”
Người đàn ông thấy vậy mới miễn cưỡng vươn tay, yên tâm thoải mái lột vỏ quýt cho vào trong miệng, ăn được một nửa mới đứng dậy đi đến bên cạnh Thịnh Tuệ, bĩu môi hỏi cô ấy: “Không ăn sao?”
“Cơ thể con không thể sinh ra insulin, nên không thể tùy ý ăn Cacbohydrat với đường,”
Khóe miệng Thịnh Tuệ nở nụ cười gượng ép, ngoan ngoãn lắc đầu nói: “Trước tiên phải chích mới được.”
Nói đến bệnh tình của con gái, Thịnh Kỳ lập tức vô cùng ghét bỏ:
“Bệnh này của mày khẳng định là được di truyền từ mẹ mày, nhà tao chưa từng có ai mắc bệnh này cả.”
Vừa mới dứt lời được phân nửa, người đàn ông lơ đãng quét mắt bốn phía, sau đó ánh mắt chuẩn xác rơi lên người Lê Đông.
Chuyện đánh người được công khai, khoảng thời gian này ông ta đi đâu cũng đều lo lắng bị người khác nhận ra, nhìn thấy Lê Đông liên tục cười, tăng âm lượng châm chọc:
“Này, đây không phải bác sĩ Lê hay lấy việc giúp người làm niềm vui sao, hôm nay lại tới phổ độ chúng sinh à?”
Không đợi Lê Đông lên tiếng, Thịnh Tuệ nghe vậy vội vàng đưa tay, níu lấy tay áo ba muốn ông ta im lặng.
“Quá nhiều chuyện xảy ra trong hôm nay!”
Người đàn ông mạnh bạo dùng sức hất ra, Thịnh Tuệ nhắm chặt mắt lại, theo bản năng lấy tay che mặt lại. Thời gian bị bạo lực gia đình, bảo vệ bản thân đã thành phản ứng bản năng.
Cách đó không xa truyền đến một âm thanh chụp ảnh rõ ràng.
Chu Thời Du ngồi trên xe lăn không nhanh không chậm giơ điện thoại, gặp phải ánh mắt đổ dồn về phía mình, làm như không liên quan đến mình mà nở nụ cười ôn hòa: “Chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh ngài Thịnh ra tay đánh người, không khỏi tò mò mà chụp ảnh, xin đừng để ý đến tôi.”
“Chỉ là tôi và luật sư xin phép được đứng ở ngoài quan sát.”
Chu Thời Du khẽ gật đầu chào Lê Đông, hai tay đặt ngang trên đùi, ngữ điệu hiền lành lễ phép.
“Dù sao tôi cũng rất tò mò, tôi cố ý gây thương tích cộng thêm bạo lực gia đình đối với trẻ em chưa đủ tuổi vị thành niên, nên bị cân nhắc ở mức hình phạt nào nhỉ.”
Thịnh Kỳ bị một đứa nhóc vị thành niên giảng đạo cho không nói nên lời, cắn răng nghiến lợi nhịn xuống ý muốn mắng người, đột nhiên một người đàn ông cao gầy xuất hiện trong tầm mắt.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Kỳ Hạ Cảnh bị người khác cuống quít kéo tới, ánh mắt đảo bốn phía, đầu tiên rơi trên người Lê Đông, sau đó miễn cưỡng đảo qua Cố Hoài An, cuối cùng không nhanh không chậm nhìn về phía Thịnh Kỳ.
“Lại là ông?”
Tiếng nói lạnh nhạt vang lên trong hành lang an tĩnh, Kỳ Hạ Cảnh cười như không cười nhìn về phía Thịnh Kỳ đang ỉu xìu, cụp mắt nhìn cô bé, môi mỏng khẽ nhếch lên: “Ông ta gần đây đánh cô à?”
Thịnh Tuệ lắc đầu.
“Lúc này mới đúng.”
Kỳ Hạ Cảnh hài lòng mỉm cười, khớp tay rõ ràng cầm hồ sơ bệnh án trong tay, không nặng không nhẹ vỗ vỗ vào trước ngực Thịnh Kỳ, Luvevaland chấm co, giọng nói lạnh lẽo thanh thúy khiến người khác sợ hãi vang khắp hành lang.
“Muốn cầm tiền phải nhớ kỹ phải kẹp chặt cái đuôi mà làm người.”
“Trong hợp đồng viết rất rõ ràng, mỗi nửa tháng Thịnh Tuệ sẽ tới bệnh viện kiểm tra, nếu phát hiện có vết thương do bạo lực ẩu đả gây ra, toàn bộ tiền phụ cấp coi như hết hiệu lực.”
Ngữ điệu Kỳ Hạ Cảnh chậm rãi, nhưng nụ cười lại khiến cho người khác trong lòng không khỏi run sợ:
“Tôi cũng không phải người tốt lành gì, làm ra được chuyện vắt chày ra nước và thấy người không cứu. Hy vọng ông có thể nghe hiểu được.”
Thịnh Kỳ nhục nhã đến nỗi cắn chặt hàm răng, gân xanh trên cổ nổi lên, gạt ra âm thanh: “Biết rồi.”
Cuộc cãi vã hết hết sức căng thẳng được hóa giải một cách dễ dàng, Kỳ Hạ Cảnh phất tay đuổi Thịnh Kỳ ra xa một chút cho đỡ chướng mắt, quay người nhìn Chu Thời Du, sau đó cười: “Anh hùng cứu mỹ nhân?”
“Đúng vậy.”
Chu Thời Du trầm ổn trả lời, nhìn thẳng về phía hai người đối diện, cười tủm tỉm nói: “Nhưng, có vẻ như anh đã bỏ qua không ít chuyện hay.”
Kỳ Hạ Cảnh im lặng nhíu mày, ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía Thịnh Tuệ và Lê Đông đang nói chuyện phiếm, đứng sau lưng cô là Cố Hoài An.
Thịnh Kỳ tức giận không nói gì nên đã sớm rời đi, thiếu nữ hiểu chuyện sau khi nghiêm túc cúi đầu chào Lê Đông, Luvevaland chấm co, lại đẩy cây IV đi tới hướng Chu Thời Du, lòng bàn tay mở ra, bên trong có một viên kẹo trái cây lẳng lặng nằm bên trong.
“Anh trai, em không thể ăn đường, nhưng chị y tá nói nhãn hiệu này rất ngọt.”
Giọng thiếu nữ ngọt mềm giòn tan, bên môi cười còn có lúm đồng tiền nhàn nhạt.
“Tặng cho anh, hy vọng anh sẽ sớm bình phục.”
Nhưng từ trước đến nay chưa ai dạy Lê Đông phải hôn như thế nào.
Tình yêu duy nhất của cô, chính là Kỳ Hạ Cảnh hồi cấp ba ở cạnh nhau được một năm, nhưng chỉ mới thành niên nên vẫn chưa đi quá giới hạn, cộng thêm tính cách ngột ngạt của cô, mấy lần hôn đều là Kỳ Hạ Cảnh chủ động.
Hồi nhỏ khi động tình, mỗi lần cô chạm phải ánh mắt nóng rực đầy thâm tình của Kỳ Hạ Cảnh, đầu óc cô như đứng hình tại chỗ, kinh ngạc xen lẫn tùy ý để đối phương điều khiển, chỉ có mặt và lỗ tai sẽ thành thật đỏ lên.
Đều là mối tình đầu của nhau, Kỳ Hạ Cảnh hôn luôn thành thạo điêu luyện, thậm chí còn có thể đánh lạc hướng rồi trêu chọc cô, giống như vừa rồi vậy.
Nếu hôn cũng giống như kiểm tra, dựa vừa nghiên cứu tổng kết có thể tiến bộ hơn biết bao nhiêu.
Nhớ tới, Lê Đông không khỏi than nhẹ một tiếng.
Tròng mắt Kỳ Hạ Cảnh nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo của cô như mây đen che kín, không thể nhìn ra vẻ cứng ngắc thẹn thùng mấy giây trước, anh không khỏi nhếch miệng bật cười: “Đang thở dài cái gì.”
Giống như nghĩ đến gì đó, lông mày người đàn ông đột nhiên hơi nhíu, cặp mắt đào hoa nhìn chằm chằm hai mắt Lê Đông, nửa ngày mới yếu ớt mở miệng: “Ghét bỏ kỹ thuật hôn của anh sao?”
Lê Đông đắm chìm vào suy nghĩ vừa rồi của mình, không chú ý nhìn Kỳ Hạ Cảnh bằng ánh mắt tĩnh mịch, lắc đầu: “Em cũng không biết.”
Lời còn chưa dứt, khớp xương rõ ràng nhẹ nâng cằm cô lên, Lê Đông giương mắt, bị ép đối mặt với ánh mắt cười nhưng không cười của Kỳ Hạ Cảnh, thở nhẹ.
“Không có ghét bỏ.”
Cô hoàn hồn cuống quít giải thích, hoàn toàn không biết sắc mặt mình càng ngày càng đen: “Nụ hôn cuối cùng của chúng ta là mười năm trước, không có nghĩa kỹ thuật hôn của anh bây giờ không tốt.”
“......”
Rất hay, từng câu từng chữ đều chính xác.
Kỳ Hạ Cảnh sau khi nghe được lời này khẽ giật, vẻ bình tĩnh vạn năm không chút biến chuyển hiếm có được một vết rạn.
“Lê Đông.”
Sau khi cắn chặt hàm răng thì nhẹ nhàng vuốt ve, Kỳ Hạ Cảnh nhướng mày cười lạnh, từ trong kẽ răng phát ra tiếng nói.
“Bây giờ em khiến cho anh rất hối hận bởi hành động làm anh hùng nhất thời vừa rồi.”
-
Giờ nghỉ trưa đi ngang qua lầu năm, Lê Đông tiện thể ghé qua, tiến vào phòng bệnh phát hiện Cố Hoài An tình cờ cũng ở đó.
Hai người đang thảo luận một văn kiện nào đó, sắc mặt người con trai tuy tái nhợt, đồng phục bệnh nhân không thể che đậy được vẻ gầy yếu, nhưng khí chất và thần thái giống như bề trên, sắc mặt lãnh đạm.
Ngược lại ở bên cạnh là Cố Hoài An, người lớn tuổi lại cung kính đứng bên giường, cúi người chờ Chu Thời Du đưa ra chỉ thị, khi thì thấp giọng giải đáp nghi hoặc của thiếu niên.
Lê Đông gõ nhẹ vào tường hai lần, dò hỏi: “Bây giờ tôi có thể vào trong không?”
“Đương nhiên, mời vào.”
Người cho phép vẫn như cũ là Cố Hoài An, thiếu niên thu hồi lại văn kiện, nở nụ cười ấm áp: “Bác sĩ Lê đã lâu không gặp, cảm ơn cô vì búp bê Steven lần trước.”
“Nghe nói ca phẫu thuật của anh rất thành công, chúc mừng.”
Lê Đông đi đến bên giường gật đầu với Cố Hoài An, sau đó mới nhìn về hướng Chu Thời Du vừa mới giành giật được sự sống: “Y tá nói cậu đã có thể đi lại được rồi.”
Đầu tiên cô đến hỏi thăm Chu Thời Du tình trạng khôi phục sau khi phẫu thuật, cũng nhìn qua số liệu sức khỏe của cậu ta, các hạng chỉ tiêu cho thấy tốc độ khôi phục rất nhanh.
“Ừm, chỉ là thời gian dài sẽ mệt mỏi.”
Chu Thời Du ra hiệu cho Cố Hoài An đẩy xe lăn tới, nói khẽ: “Vừa hay tôi muốn đi ra hành lang hít thở không khí, bác sĩ Lê tiện đường, không bằng đi chung nhé.”
Trước kia thiếu niên vốn mang bệnh nên thân thể yếu ớt, mọi cử động đều vô cùng nhạy cảm; Nhưng từ khi lão Chu tiếp quản sinh hoạt hằng ngày của cậu ta, các chức năng của cơ thể dưới sự chăm sóc tinh tế được khôi phục nhanh chóng, chỉ là thời gian mấy ngày ngắn ngủi, thiếu niên đã rực rỡ hẳn lên, vốn dĩ khí chất trầm ổn ôn hòa nay lại thêm mấy phần nguy hiểm.
Nụ cười trên môi Chu Thời Du luôn luôn ôn hoà, nhưng đôi mắt đen sau không thấy đáy lại khiến người khác không dám thăm dò.
Lê Đông không để ý những điểm này, cô vừa vặn cũng phải đi đến phòng bệnh bình thường, nghe vậy gật đầu đồng ý.
Y tá mới đến muốn giúp đỡ nhưng lại bị Chu Thời Du từ chối, cánh tay nhỏ gầy của thiếu niên run rẩy, kiên trì muốn tự mình ngồi lên xe lăn, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
Sau khi ngồi vững vàng được trên xe lăn, cậu ngước mắt mỉm cười với Lê Đông: “Bị bác sĩ Lê chê cười rồi.”
Lê Đông lắc đầu: “Không có sao đâu.”
Y tá đẩy xe lăn rất chậm, sắc mặt Chu Thời Du bình tĩnh nhìn về phía trước, thỉnh thoảng trả lời y tá đang thấp giọng hỏi thăm.
Lê Đông và Cố Hoài An thì đi theo ở phía sau, hai người mấy ngày không gặp, trao đổi với nhau mấy câu.
Khi đi tới phòng y tá, vừa lúc đi ngang qua bác sĩ Vương và Lê Đông cười chào hỏi, nhớ tới lời nhắc nhở của Lê Đông lúc sáng sớm: “Nhân tiện, tôi cũng đã hỏi một chú đi xem bệnh trong phòng khám của chủ nhiệm Trương, Luvevaland chấm co, ông ấy nói chỉ cần ngày đó cô đi làm rồi đến đó đăng ký là được, chủ nhiệm trước sau gì cũng sẽ nhìn qua.”
Ba của cô đột nhiên lên cơn đau tim, trong lòng Lê Đông vô cùng lo lắng, nên nhờ bác sĩ cùng khoa giúp cô hỏi thăm một chút.
Nghe vậy cô cảm kích nói:
“Tốt quá, buổi chiều tôi sẽ đích thân tới cảm ơn chủ nhiệm Trương, cũng cảm ơn anh.”
“Đừng khách sáo, lần trước con tôi đánh nhay, cô còn giúp tôi thay ca mà.”
Bác sĩ Vương đĩnh đạc cười: “Cô cứ làm việc của mình đi, tôi đi đây.”
“Được.”
Đưa mắt nhìn bác sĩ Vương đi xa, Cố Hoài An đứng bên cạnh trầm mặc nhíu mày: “Gần đây chú không khỏe sao?”
“Không có việc gì.”
Lê Đông không quen nói chuyện gia đình với người ngoài, biết Cố Hoài An đang có ý tốt, nên kiên nhẫn trả lời: “Có thể là giấc ngủ không tốt, lại thêm bệnh của người lớn tuổi ấy mà.”
“Khi nào chú đến?”
Cố Hoài An tự nhiên ân cần hỏi: “Mấy ngày nay tôi nghỉ, bệnh viện bận rộn công việc, có thể thay cô đi đón người.”
“Không cần đâu.”
Chuyện này Lê Đông dự định sẽ đi nhờ Thẩm Sơ Mạn, lễ phép nói: “Cảm ơn anh, tôi thu xếp xong rồi.”
Cố Hoài An cụp mắt, nhìn Lê Đông trước nay vẫn luôn khách khí giữ khoảng cách.
Quen biết nhiều năm, từ đầu đến cuối quan hệ của họ vẫn luôn lãnh đạm, người phụ nữ tựa hồ chưa từng chủ động liên lạc với anh ta, lần nào anh ta cũng phải nghĩ cách để duy trì mối quan hệ.
Nắng ấm xuyên qua ô cửa kính chiếu lên bả vai và đỉnh đầu của cô, nhìn như đang được tắm trong ánh nắng trong lành, Lê Đông luôn mang đến cho người khác cảm giác điềm tĩnh ôn nhu, phảng phất chỉ cần tới gần, tâm đang hỗn loạn bỗng sẽ trở nên bình tĩnh trở lại.
“Lê Đông, cô nhất định phải khách khí với tôi như vậy sao.”
Cố Hoài An dừng bước lại, nét mặt từ trước đến nay luôn ôn hoà lộ ra mấy phần cười khổ: “Chuyện của nhà họ Chu cô giúp tôi rất nhiều, hiện tại một chút tiện tay thôi mà lại bị từ chối.”
Anh ta nửa thật nửa đùa: “Cô từ chối tôi như vậy, sẽ khiến tôi cảm thấy mình như con sói mắt trắng vậy.”
“Tôi không có ý này.”
Mặt Lê Đông lộ ra vẻ kinh ngạc, không biết nên giải thích như thế nào: “Giúp đỡ là do tôi tự nguyện, anh không cần phải cảm thấy gánh nặng.”
“Được rồi, cần giúp đỡ nhất định phải nhớ tới tôi.”
Cố Hoài An cũng không muốn thúc ép cô quá nhiều, cười nói: “Dù sao là học trưởng, chiếu cố đàn em của mình chính là bổn phận của tôi.”
Lê Đông không nói gì chỉ gật đầu coi như đáp lại, cũng không để bụng chuyện Cố Hoài An, tiếp tục đi đến phòng bệnh bình thường.
“Không biết đến khi nào mày mới có thể xuất viện được, tao thấy trên người mày không giống như có bệnh gì cả, tuổi còn nhỏ sao có thể yếu ớt đến như vậy.”
Giọng nói quen thuộc của người đàn ông la hét ầm ĩ vang khắp hành lang, Lê Đông nghe vậy nhíu mày nhìn về phía âm thanh, Luvevaland chấm co, bắt gặp gã say rượu Thịnh Kỳ đang dùng túi truyền nước đánh Thịnh Tuệ đang đứng bên cạnh, mặt mũi không hề có kiên nhẫn.
Người đàn ông mặc áo khoác có túi kiểu cũ, hai tay đút túi, bực bội nhìn cô con gái một mình đẩy cây IV bằng tay không, đứng bên cạnh miệng không ngừng buông những lời không sạch sẽ.
“Bác sĩ nói còn phải theo dõi thêm một thời gian.”
Sắc mặt Thịnh Tuệ tái nhợt nở nụ cười, tay nhỏ móc ra từ trong túi một trái quýt, tựa hồ như muốn lấy lòng ba mình:
“Chị y tá cho con, ba có muốn ăn không.”
Người đàn ông thấy vậy mới miễn cưỡng vươn tay, yên tâm thoải mái lột vỏ quýt cho vào trong miệng, ăn được một nửa mới đứng dậy đi đến bên cạnh Thịnh Tuệ, bĩu môi hỏi cô ấy: “Không ăn sao?”
“Cơ thể con không thể sinh ra insulin, nên không thể tùy ý ăn Cacbohydrat với đường,”
Khóe miệng Thịnh Tuệ nở nụ cười gượng ép, ngoan ngoãn lắc đầu nói: “Trước tiên phải chích mới được.”
Nói đến bệnh tình của con gái, Thịnh Kỳ lập tức vô cùng ghét bỏ:
“Bệnh này của mày khẳng định là được di truyền từ mẹ mày, nhà tao chưa từng có ai mắc bệnh này cả.”
Vừa mới dứt lời được phân nửa, người đàn ông lơ đãng quét mắt bốn phía, sau đó ánh mắt chuẩn xác rơi lên người Lê Đông.
Chuyện đánh người được công khai, khoảng thời gian này ông ta đi đâu cũng đều lo lắng bị người khác nhận ra, nhìn thấy Lê Đông liên tục cười, tăng âm lượng châm chọc:
“Này, đây không phải bác sĩ Lê hay lấy việc giúp người làm niềm vui sao, hôm nay lại tới phổ độ chúng sinh à?”
Không đợi Lê Đông lên tiếng, Thịnh Tuệ nghe vậy vội vàng đưa tay, níu lấy tay áo ba muốn ông ta im lặng.
“Quá nhiều chuyện xảy ra trong hôm nay!”
Người đàn ông mạnh bạo dùng sức hất ra, Thịnh Tuệ nhắm chặt mắt lại, theo bản năng lấy tay che mặt lại. Thời gian bị bạo lực gia đình, bảo vệ bản thân đã thành phản ứng bản năng.
Cách đó không xa truyền đến một âm thanh chụp ảnh rõ ràng.
Chu Thời Du ngồi trên xe lăn không nhanh không chậm giơ điện thoại, gặp phải ánh mắt đổ dồn về phía mình, làm như không liên quan đến mình mà nở nụ cười ôn hòa: “Chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh ngài Thịnh ra tay đánh người, không khỏi tò mò mà chụp ảnh, xin đừng để ý đến tôi.”
“Chỉ là tôi và luật sư xin phép được đứng ở ngoài quan sát.”
Chu Thời Du khẽ gật đầu chào Lê Đông, hai tay đặt ngang trên đùi, ngữ điệu hiền lành lễ phép.
“Dù sao tôi cũng rất tò mò, tôi cố ý gây thương tích cộng thêm bạo lực gia đình đối với trẻ em chưa đủ tuổi vị thành niên, nên bị cân nhắc ở mức hình phạt nào nhỉ.”
Thịnh Kỳ bị một đứa nhóc vị thành niên giảng đạo cho không nói nên lời, cắn răng nghiến lợi nhịn xuống ý muốn mắng người, đột nhiên một người đàn ông cao gầy xuất hiện trong tầm mắt.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Kỳ Hạ Cảnh bị người khác cuống quít kéo tới, ánh mắt đảo bốn phía, đầu tiên rơi trên người Lê Đông, sau đó miễn cưỡng đảo qua Cố Hoài An, cuối cùng không nhanh không chậm nhìn về phía Thịnh Kỳ.
“Lại là ông?”
Tiếng nói lạnh nhạt vang lên trong hành lang an tĩnh, Kỳ Hạ Cảnh cười như không cười nhìn về phía Thịnh Kỳ đang ỉu xìu, cụp mắt nhìn cô bé, môi mỏng khẽ nhếch lên: “Ông ta gần đây đánh cô à?”
Thịnh Tuệ lắc đầu.
“Lúc này mới đúng.”
Kỳ Hạ Cảnh hài lòng mỉm cười, khớp tay rõ ràng cầm hồ sơ bệnh án trong tay, không nặng không nhẹ vỗ vỗ vào trước ngực Thịnh Kỳ, Luvevaland chấm co, giọng nói lạnh lẽo thanh thúy khiến người khác sợ hãi vang khắp hành lang.
“Muốn cầm tiền phải nhớ kỹ phải kẹp chặt cái đuôi mà làm người.”
“Trong hợp đồng viết rất rõ ràng, mỗi nửa tháng Thịnh Tuệ sẽ tới bệnh viện kiểm tra, nếu phát hiện có vết thương do bạo lực ẩu đả gây ra, toàn bộ tiền phụ cấp coi như hết hiệu lực.”
Ngữ điệu Kỳ Hạ Cảnh chậm rãi, nhưng nụ cười lại khiến cho người khác trong lòng không khỏi run sợ:
“Tôi cũng không phải người tốt lành gì, làm ra được chuyện vắt chày ra nước và thấy người không cứu. Hy vọng ông có thể nghe hiểu được.”
Thịnh Kỳ nhục nhã đến nỗi cắn chặt hàm răng, gân xanh trên cổ nổi lên, gạt ra âm thanh: “Biết rồi.”
Cuộc cãi vã hết hết sức căng thẳng được hóa giải một cách dễ dàng, Kỳ Hạ Cảnh phất tay đuổi Thịnh Kỳ ra xa một chút cho đỡ chướng mắt, quay người nhìn Chu Thời Du, sau đó cười: “Anh hùng cứu mỹ nhân?”
“Đúng vậy.”
Chu Thời Du trầm ổn trả lời, nhìn thẳng về phía hai người đối diện, cười tủm tỉm nói: “Nhưng, có vẻ như anh đã bỏ qua không ít chuyện hay.”
Kỳ Hạ Cảnh im lặng nhíu mày, ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía Thịnh Tuệ và Lê Đông đang nói chuyện phiếm, đứng sau lưng cô là Cố Hoài An.
Thịnh Kỳ tức giận không nói gì nên đã sớm rời đi, thiếu nữ hiểu chuyện sau khi nghiêm túc cúi đầu chào Lê Đông, Luvevaland chấm co, lại đẩy cây IV đi tới hướng Chu Thời Du, lòng bàn tay mở ra, bên trong có một viên kẹo trái cây lẳng lặng nằm bên trong.
“Anh trai, em không thể ăn đường, nhưng chị y tá nói nhãn hiệu này rất ngọt.”
Giọng thiếu nữ ngọt mềm giòn tan, bên môi cười còn có lúm đồng tiền nhàn nhạt.
“Tặng cho anh, hy vọng anh sẽ sớm bình phục.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.