Chương 58
Đào Chi Chi Chi
29/04/2024
Sau khi đưa mắt nhìn theo Lê Đông lên trên tầng, Kỳ Hạ Cảnh đứng dưới tầng một lúc đủ để hút hết một điếu thuốc rồi mới đi lên trên, trở về nhà.
Căn phòng vắng vẻ im phăng phắc, ngoài tiếng đồng hồ tích tắc trên tường, chỉ còn lại tiếng ngáy ngủ của Đồ Hộp trong phòng khách.
Dù sao “gâu đần” cũng đã có tuổi, cho dù tính cách nó có hoạt bát đến đâu thì cũng rất nhanh mệt.
Kỳ Hạ Cảnh bật đèn trần của phòng khách lên, ánh đèn lập tức soi sáng tất cả mọi nơi trong tầm mắt anh. Đồ Hộp mơ màng tỉnh dậy, thấy Kỳ Hạ Cảnh cởi áo khoác xong đi thẳng vào phòng làm việc, nó bèn đứng dậy khỏi ổ chó của nó, hăng hái chạy theo anh.
Trên đời không có bí mật nào là tuyệt đối. Chỉ sau một buổi chiều, tất cả mọi người đều đã biết chuyện Kỳ Hạ Cảnh trở về nhà họ Kỳ, từ người quen tới người lạ đều gửi tin nhắn dò la tình hình.
Kỳ Hạ Cảnh không đọc chúng, mười phút sau, anh mở cuộc họp trực tuyến, nghe trợ lý Lý báo cáo tiến triển của dự án dạo gần đây.
Sau khi rời khỏi nhà họ Kỳ, từ hồi học đại học, anh và bạn học đã tập tành đầu tư, khởi nghiệp. Mặc dù hiện tại anh hầu như không can thiệp vào chuyện quản lý, chủ yếu chỉ chịu trách nhiệm tư vấn trong phạm vi chuyên môn nhưng lời nói và quyết sách của anh vẫn mang tính bắt buộc tuyệt đối với các dự án.
Mấy năm trước, anh lao đầu vào làm việc và kiếm tiền như điên, mức độ liều mạng của anh khiến mọi người xung quanh đều phải giật mình, tặc lưỡi.
Cứ như thể anh muốn chứng minh cho ai đó thấy rằng, anh không cần nhà họ Kỳ thì anh cũng vẫn là Kỳ Hạ Cảnh.
Là Kỳ Hạ Cảnh vẻ vang và chói sáng trong mắt cô.
Anh họp xong thì đêm đã khuya, quá nửa đêm, nhà nhà tắt đèn, chìm vào trong bóng tối, thành phố bận rộn cả ngày chìm vào giấc ngủ say, yên lặng như tờ.
Kỳ Hạ Cảnh rửa mặt xong, lau sơ tóc vài lần rồi thay áo ngủ, đi về giường, ngả người nằm xuống chiếc giường êm ái.
Từng tế bào trên người Kỳ Hạ Cảnh đều đã thấm mệt nhưng vỏ đại não vẫn còn hoạt động hết sức hưng phấn, anh nằm trên giường không hề thấy buồn ngủ chút nào, đầu óc bắt đầu suy nghĩ bâng quơ.
Anh nhắm mắt lại một lúc, cuối cùng cơn buồn ngủ cũng ập tới.
Hình ảnh đầu tiên hiện lên là cảnh anh và Lê Đông ở trong phòng thay đồ, hai người chậm rãi hôn thật sâu.
Người phụ nữ ôm lấy cổ anh, eo lưng mảnh mai, ấm áp, răng môi dịu dàng, thơm ngát hương hoa cúc trong trẻo và hút hồn.
Một người tham lam như Kỳ Hạ Cảnh luôn cảm thấy không đủ, anh siết chặt vòng tay nhưng trong ngực lại trống không, không có gì cả, chỉ còn lại cảm giác giá lạnh.
Kỳ Hạ Cảnh chợt mở choàng mắt trong bóng tối, anh ngồi dậy, nhìn gian phòng ngủ vắng vẻ không người, sau đó cong môi, nở nụ cười nhạt, mỉa mai.
Mấy năm đầu khi mới chia tay, anh thường xuyên mơ thấy Lê Đông trong mộng, cô gái nhỏ nhắn ấy luôn đưa lưng về phía anh, khóc không thành tiếng, bờ vai mỏng manh run rẩy không ngừng, những giọt nước mắt to bằng hạt đậu tuôn rơi.
Cho dù anh có nằm mơ bao nhiêu lần thì Lê Đông vẫn không hề quay lại nhìn anh dù chỉ một lần.
Rõ ràng cô mới là người khóc trong giấc mơ của anh nhưng khi anh tỉnh dậy lại chỉ thấy một mình mình khóc ướt gối.
Để không mơ thấy Lê Đông khóc, suốt khoảng thời gian ấy, Kỳ Hạ Cảnh thường xuyên thức khuya như thể để trốn tránh. Sau đó, một ngày nọ, anh giật mình nhận ra mình không còn mơ thấy Lê Đông nữa.
Thậm chí dần dần, ngay cả khuôn mặt cô cũng dần bị vùi sâu và biến mất khỏi trí nhớ của anh.
Đêm tối nuốt chửng toàn bộ ánh sáng, cũng ăn mòn luôn cả lý trí của con người, Kỳ Hạ Cảnh nhíu mày ngồi ở đầu giường, bỗng nhiên anh không dám chắc nụ hôn đó có phải là anh tưởng tượng ra hay không.
Màn hình sáng lên chói mắt, Kỳ Hạ Cảnh nheo mắt lại, ngón tay chạm vào khung tin nhắn được ghim lên đầu nhưng vẫn chần chừ một lúc lâu mới ấn nút gọi đi.
“... Kỳ Hạ Cảnh?”
Khoảnh khắc giọng nữ ngái ngủ vang lên bên tai, Kỳ Hạ Cảnh thậm chí còn phân tâm, tự an ủi mình rằng, ít nhất thì anh cũng thực sự có phương thức liên lạc của cô, ít nhất thì chuyện bọn họ gặp lại nhau không phải là ảo mộng.
Dường như đợi quá lâu không thấy anh nói gì, giọng nói ngái ngủ của Lê Đông lại vang lên: “Sao anh không nói gì?”
Người phụ nữ bất giác dịu dàng ngân dài âm cuối. Một lúc lâu sau, cuối cùng Kỳ Hạ Cảnh cũng nghe thấy giọng nói khàn khàn của mình: “A Lê, có phải hôm nay anh đã hôn em không?”
“... Phải.”
Đối mặt với câu hỏi khó hiểu của anh, người phụ nữ đã buồn ngủ chẳng những không hề phát hiện ra điều bất thường mà còn mơ màng trách móc: “Anh hôn em hai lần, lần đầu còn cắn em.”
“Xin lỗi.” Thần kinh căng cứng lập tức thả lỏng, ánh mắt trống rỗng nhuốm ý cười dịu dàng, giọng anh trầm ấm bảo: “Em đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Không phải giả.
Người bên đầu bên kia lẩm bẩm chúc anh ngủ ngon nhưng không cúp máy, sau một chuỗi tiếng trở mình và tiếng chăn đệm sột soạt, Luvevaland chấm co, trong ống nghe chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn, yên bình.
Lúc này, Kỳ Hạ Cảnh chợt cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết.
Anh không nỡ cúp điện thoại, lại càng không nỡ ngủ tiếp.
Anh mở loa ngoài, cầm điện thoại đi ra khỏi phòng ngủ, pha cà phê rồi đi sang phòng làm việc.
Lúc này đã hơn ba rưỡi sáng, nếu như sáu rưỡi sáng mai Lê Đông dậy chạy bộ thì còn những ba tiếng nữa họ mới gặp lại nhau.
Bên tai anh là tiếng hít thở sâu của cô, anh mở khóa màn hình điện thoại, vào album ảnh, lục lại mấy tấm ảnh ít ỏi không thể được tính là ảnh chụp chung của hai người họ, xem tới xem lui như thể không bao giờ biết chán hòng khắc ghi từng chi tiết trên người cô vào trong đầu anh.
Rõ ràng anh đã sắp có được cô rồi nhưng tại sao anh vẫn còn lo được lo mất.
Chỉ mới mấy tiếng không gặp, vì sao nhớ nhung đã sắp nuốt chửng anh.
Anh rất nhớ cô.
...
Lê Đông tỉnh dậy mới phát hiện ra cuộc gọi vẫn còn chưa kết thúc.
Cô mơ màng nhìn cuộc gọi kéo dài suốt ba tiếng đồng hồ, thử gọi khẽ tên Kỳ Hạ Cảnh, đợi một lúc vẫn không thấy anh trả lời.
Chắc anh vẫn còn đang ngủ.
Cô thoáng do dự rồi ấn kết thúc cuộc gọi.
Lúc rửa mặt, ký ức chậm chạp ùa về, Lê Đông nhớ ra đêm qua, nửa đêm nửa hôm Kỳ Hạ Cảnh gọi điện cho cô, hình như anh đã hỏi là có phải hôm qua họ đã hôn nhau không.
Người phụ nữ trong gương để mặt mộc, môi mỏng nhạt màu, mặc dù cánh môi dưới không còn dấu vết đáng ngờ nào nhưng Lê Đông nhìn chằm chằm nó một lúc, sau đó không hiểu sao lại thấy tai mình nóng bừng.
Đấy không phải là nụ hôn đầu của cô.
Hồi đi học, Kỳ Hạ Cảnh đã từng hôn phớt qua môi cô như chuồn chuồn lướt nước nhưng cũng chỉ lướt qua một chút rồi thôi.
Anh chưa bao giờ hôn lưu luyến, triền miên như hôm qua.
Nước lạnh kích thích thần kinh, Lê Đông rửa mặt xong, đi ra khỏi phòng vệ sinh, vừa khéo gặp Chu Hồng Diễm đang định vào bếp làm bữa sáng.
Hai mẹ con nói chuyện đôi câu, Chu Hồng Diễm vẫn than thở trời lạnh như mọi lần, dặn Lê Đông đi ra ngoài nhớ mặc thêm áo khoác.
Lê Đông dịu dàng vâng dạ, cố ý chọn một bộ đồ thể dục dày, giữ ấm tốt rồi mới ra ngoài.
Lúc thay giày trước cửa, cô nhìn thấy chiếc khăn ướt để ở cạnh tủ mà cô đã mua để dành riêng lau chân cho Đồ Hộp.
Do ba mẹ đang ở đây nên mấy ngày nay Lê Đông không được gặp Đồ Hộp, nhớ tới trước đây hễ ra ngoài là có thể thấy ngay một con “gâu đần” hăm hở chạy tới chỗ cô, cô chợt thấy hơi nhớ nhung.
Cho nên, lúc mở cửa ra gặp người đàn ông và chú chó mà mình nhung nhớ, Lê Đông không khỏi sững sờ mất một lát.
Vì mẹ đang ở trong phòng ăn nên Lê Đông phải vội vàng đóng cửa lại, cúi người xuống dặn Đồ Hộp không được kêu.
Chú chó “gâu đần” thông minh điên cuồng đứng thẳng lên bằng hai chân, ôm lấy cô, cái đuôi xù lông của nó quất qua quất lại vào bắp chân của Kỳ Hạ Cảnh.
Kỳ Hạ Cảnh cúi xuống nhìn, trông thấy chiếc quần anh mới mặc nháy mắt đã dính đầy lông chó, anh cong môi cười khẩy: “Đồ chó nịnh bợ.”
Đồ Hộp bị mắng, ngẩng cao chiếc đầu chó lên, cao ngạo nhìn Kỳ Hạ Cảnh một cái, há mõm ra ngậm lấy sợi dây dắt chó trong tay anh, giật lấy dây rồi thả xuống bên chân Lê Đông, còn không quên ngoan ngoãn cọ vào mắt cá chân của cô.
Quả là đã phát huy hết sức tinh tế ba chữ “chó nịnh bợ”.
Lê Đông cúi xuống nhặt sợi dây dắt chó lên, nhác thấy chiếc khăn quàng màu xám trong tay Kỳ Hạ Cảnh, Luvevaland chấm co, cô đứng thẳng dậy, trong lòng còn đang ngạc nhiên sao anh lại không quàng nó vào thì chiếc khăn trong tay người đàn ông đã quấn quanh cổ cô.
Chóp mũi cô ngập tràn mùi hương nồng nàn quen thuộc, Lê Đông nhất thời không kịp phản ứng, bên tai cô vang lên giọng nói trầm ấm, thủ thỉ của Kỳ Hạ Cảnh: “Hôm nay nhiệt độ giảm, cần phải đeo khăn quàng vào để tránh gió.”
Đôi mắt của người đàn ông trước mặt cô hơi thâm quầng, khiến Lê Đông bất giác nhớ tới cuộc điện thoại lúc ba giờ sáng, cô bèn lên tiếng hỏi: “Đêm qua anh gọi cho em…”
“Đã dặn là mặc dày vào kẻo bị cảm rồi mà sao con bé này chẳng nghe lời gì cả…”
Cùng với tiếng phàn nàn bất đắc dĩ của Chu Hồng Diễm, cửa nhà bất ngờ mở ra.
Lúc ba người nhìn thấy nhau, Kỳ Hạ Cảnh vẫn còn đang trong tư thế đeo khăn quàng cổ cho Lê Đông, bàn tay với những khớp xương rõ ràng để bên gáy cô, tư thế rất thân mật.
Hai mẹ con không hẹn mà cùng sửng sốt, trên khuỷu tay của Chu Hồng Diễm còn vắt chiếc áo khoác của Lê Đông nhưng lại không đưa nó cho cô. Luvevaland chấm co. Trái lại, Kỳ Hạ Cảnh là người đầu tiên hoàn hồn, anh không chút hoang mang quàng nốt khăn cho Lê Đông rồi lễ phép chào hỏi Chu Hồng Diễm: “Cháu chào dì ạ, cháu với A Lê đang định dắt cho đi tập thể dục buổi sáng.”
Nói xong, không đợi Chu Hồng Diễm nói gì, Kỳ Hạ Cảnh đã nở nụ cười không chê vào đâu được, nói tiếp: “Cháu vẫn đang uống trà ướp hoa mà dì tặng cháu lần trước khi tới bệnh viện, gần đây đang định lên mạng mua thêm một ít nữa.”
Không ai lại nỡ nổi cáu với người đang cười, hơn nữa, Kỳ Hạ Cảnh còn nhắc tới chuyện anh từng sáng sớm tinh mơ đưa ông Lê tới bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, nếu tính thêm cả chuyện anh lấy số giúp ông Lê và chuyện trợ lý Lý chăm sóc cho họ mấy ngày trời thì nhà họ Lê nợ anh không ít tình nghĩa.
Dù cho ý đồ của anh quá rõ ràng khi đổi xưng hô “bác sĩ Lê” thành “A Lê” nhưng Chu Hồng Diễm vẫn phải nói chuyện khách sáo với anh.
Nhìn thấy chiếc khăn quàng trên cổ Lê Đông, không biết Chu Hồng Diễm nghĩ tới chuyện gì mà nét mặt cứ ngập ngừng như thể muốn nói lại thôi, sau một hồi chần chừ, cuối cùng bà ấy nói: “... Nếu cháu thích thì để dì bảo Đông Đông đi làm cầm thêm cho cháu một ít.”
Kỳ Hạ Cảnh mỉm cười, nói cảm ơn, đồng thời quan tâm hỏi thăm: “Nghe nói tối mai dì và chú định về, A Lê không có xe, để cô ấy buổi tối gọi xe về nhà thì cháu không yên tâm, nếu dì và chú không chê thì để cháu đưa đón mọi người ạ.”
Chu Hồng Diễm nghe vậy lại im lặng tiếp, cuối cùng chỉ tỏ thái độ ậm ờ: “Vậy để dì hỏi ý ba con bé trước đã.”
Sau đó, bà ấy không nói tiếng nào, đưa áo khoác cho Lê Đông, cáu kỉnh càu nhàu mấy câu rồi quay người, đóng cửa nhà lại.
Lê Đông đã mặc đù ấm rồi, nhìn chiếc áo khoác này, cô chỉ còn biết dở khóc dở cười. Luvevaland chấm co. Lúc đi xuống dưới tầng với Kỳ Hạ Cảnh, người đàn ông như có điều suy nghĩ, chợt hỏi cô: “Dì có hỏi anh là ai không?”
“Không, bà ấy chỉ hỏi xem có phải chúng ta đã quen nhau lâu rồi hay không thôi.” Lê Đông lắc đầu, liếc nhìn quầng thâm dưới mắt Kỳ Hạ Cảnh, lo lắng hỏi:
“Đêm qua anh gọi cho em có phải là có chuyện gì muốn nói không?”
Ngay khi Lê Đông đặt câu hỏi xong, cô trông thấy nụ cười chợt cứng lại trên mặt Kỳ Hạ Cảnh nhưng rồi anh lại nhanh chóng thoải mái như bình thường, khóe môi cong lên đầy biếng nhác, cứ như thể khoảnh khắc cứng ngắc vừa rồi của anh chỉ là ảo giác của cô.
Kỳ Hạ Cảnh dừng bước, xoay người lại, cúi người xuống, mỉm cười nhìn cô: “Chẳng phải lời muốn nói đã nói xong trong điện thoại rồi sao?”
Lê Đông cảm thấy câu này thật khiên cưỡng, cô buột miệng phản bác: “Chẳng lẽ hơn ba giờ sáng, anh gọi điện cho em chỉ là để hỏi xem có phải anh đã hôn em hay không thôi ư?”
Nói xong, chính cô cũng phải giật mình trước trình độ thẳng như ruột ngựa của mình, hơi nóng lập tức thiêu đốt vành tai cô, Luvevaland chấm co, cô rúc mặt vào trong chiếc khăn quàng cổ, sau đó nghe thấy người đàn ông cười trầm trầm, lồng ngực nhấp nhô khe khẽ.
Lê Đông trông thấy Kỳ Hạ Cảnh gật đầu y như thật, ánh mắt nhìn cô cũng đầy ẩn ý sâu xa, một lúc sau anh mới đủng đỉnh nói: “Anh quên mất, đúng là người trưởng thành còn có rất nhiều chuyện có thể nói với nhau.”
“Nếu như nói chuyện hôn nhau thôi là chưa đủ,” Kỳ Hạ Cảnh chợt cúi người xuống, nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, đôi mắt hoa đào của anh ánh lên đôi chút xấu xa ngầm, cánh môi mỏng kề sát vào tai cô, chậm rãi hỏi: “A Lê còn muốn nghe chuyện gì kích thích hơn nữa vậy?”
“Đêm nay anh có thể kể tỉ mỉ cho em nghe.”
Căn phòng vắng vẻ im phăng phắc, ngoài tiếng đồng hồ tích tắc trên tường, chỉ còn lại tiếng ngáy ngủ của Đồ Hộp trong phòng khách.
Dù sao “gâu đần” cũng đã có tuổi, cho dù tính cách nó có hoạt bát đến đâu thì cũng rất nhanh mệt.
Kỳ Hạ Cảnh bật đèn trần của phòng khách lên, ánh đèn lập tức soi sáng tất cả mọi nơi trong tầm mắt anh. Đồ Hộp mơ màng tỉnh dậy, thấy Kỳ Hạ Cảnh cởi áo khoác xong đi thẳng vào phòng làm việc, nó bèn đứng dậy khỏi ổ chó của nó, hăng hái chạy theo anh.
Trên đời không có bí mật nào là tuyệt đối. Chỉ sau một buổi chiều, tất cả mọi người đều đã biết chuyện Kỳ Hạ Cảnh trở về nhà họ Kỳ, từ người quen tới người lạ đều gửi tin nhắn dò la tình hình.
Kỳ Hạ Cảnh không đọc chúng, mười phút sau, anh mở cuộc họp trực tuyến, nghe trợ lý Lý báo cáo tiến triển của dự án dạo gần đây.
Sau khi rời khỏi nhà họ Kỳ, từ hồi học đại học, anh và bạn học đã tập tành đầu tư, khởi nghiệp. Mặc dù hiện tại anh hầu như không can thiệp vào chuyện quản lý, chủ yếu chỉ chịu trách nhiệm tư vấn trong phạm vi chuyên môn nhưng lời nói và quyết sách của anh vẫn mang tính bắt buộc tuyệt đối với các dự án.
Mấy năm trước, anh lao đầu vào làm việc và kiếm tiền như điên, mức độ liều mạng của anh khiến mọi người xung quanh đều phải giật mình, tặc lưỡi.
Cứ như thể anh muốn chứng minh cho ai đó thấy rằng, anh không cần nhà họ Kỳ thì anh cũng vẫn là Kỳ Hạ Cảnh.
Là Kỳ Hạ Cảnh vẻ vang và chói sáng trong mắt cô.
Anh họp xong thì đêm đã khuya, quá nửa đêm, nhà nhà tắt đèn, chìm vào trong bóng tối, thành phố bận rộn cả ngày chìm vào giấc ngủ say, yên lặng như tờ.
Kỳ Hạ Cảnh rửa mặt xong, lau sơ tóc vài lần rồi thay áo ngủ, đi về giường, ngả người nằm xuống chiếc giường êm ái.
Từng tế bào trên người Kỳ Hạ Cảnh đều đã thấm mệt nhưng vỏ đại não vẫn còn hoạt động hết sức hưng phấn, anh nằm trên giường không hề thấy buồn ngủ chút nào, đầu óc bắt đầu suy nghĩ bâng quơ.
Anh nhắm mắt lại một lúc, cuối cùng cơn buồn ngủ cũng ập tới.
Hình ảnh đầu tiên hiện lên là cảnh anh và Lê Đông ở trong phòng thay đồ, hai người chậm rãi hôn thật sâu.
Người phụ nữ ôm lấy cổ anh, eo lưng mảnh mai, ấm áp, răng môi dịu dàng, thơm ngát hương hoa cúc trong trẻo và hút hồn.
Một người tham lam như Kỳ Hạ Cảnh luôn cảm thấy không đủ, anh siết chặt vòng tay nhưng trong ngực lại trống không, không có gì cả, chỉ còn lại cảm giác giá lạnh.
Kỳ Hạ Cảnh chợt mở choàng mắt trong bóng tối, anh ngồi dậy, nhìn gian phòng ngủ vắng vẻ không người, sau đó cong môi, nở nụ cười nhạt, mỉa mai.
Mấy năm đầu khi mới chia tay, anh thường xuyên mơ thấy Lê Đông trong mộng, cô gái nhỏ nhắn ấy luôn đưa lưng về phía anh, khóc không thành tiếng, bờ vai mỏng manh run rẩy không ngừng, những giọt nước mắt to bằng hạt đậu tuôn rơi.
Cho dù anh có nằm mơ bao nhiêu lần thì Lê Đông vẫn không hề quay lại nhìn anh dù chỉ một lần.
Rõ ràng cô mới là người khóc trong giấc mơ của anh nhưng khi anh tỉnh dậy lại chỉ thấy một mình mình khóc ướt gối.
Để không mơ thấy Lê Đông khóc, suốt khoảng thời gian ấy, Kỳ Hạ Cảnh thường xuyên thức khuya như thể để trốn tránh. Sau đó, một ngày nọ, anh giật mình nhận ra mình không còn mơ thấy Lê Đông nữa.
Thậm chí dần dần, ngay cả khuôn mặt cô cũng dần bị vùi sâu và biến mất khỏi trí nhớ của anh.
Đêm tối nuốt chửng toàn bộ ánh sáng, cũng ăn mòn luôn cả lý trí của con người, Kỳ Hạ Cảnh nhíu mày ngồi ở đầu giường, bỗng nhiên anh không dám chắc nụ hôn đó có phải là anh tưởng tượng ra hay không.
Màn hình sáng lên chói mắt, Kỳ Hạ Cảnh nheo mắt lại, ngón tay chạm vào khung tin nhắn được ghim lên đầu nhưng vẫn chần chừ một lúc lâu mới ấn nút gọi đi.
“... Kỳ Hạ Cảnh?”
Khoảnh khắc giọng nữ ngái ngủ vang lên bên tai, Kỳ Hạ Cảnh thậm chí còn phân tâm, tự an ủi mình rằng, ít nhất thì anh cũng thực sự có phương thức liên lạc của cô, ít nhất thì chuyện bọn họ gặp lại nhau không phải là ảo mộng.
Dường như đợi quá lâu không thấy anh nói gì, giọng nói ngái ngủ của Lê Đông lại vang lên: “Sao anh không nói gì?”
Người phụ nữ bất giác dịu dàng ngân dài âm cuối. Một lúc lâu sau, cuối cùng Kỳ Hạ Cảnh cũng nghe thấy giọng nói khàn khàn của mình: “A Lê, có phải hôm nay anh đã hôn em không?”
“... Phải.”
Đối mặt với câu hỏi khó hiểu của anh, người phụ nữ đã buồn ngủ chẳng những không hề phát hiện ra điều bất thường mà còn mơ màng trách móc: “Anh hôn em hai lần, lần đầu còn cắn em.”
“Xin lỗi.” Thần kinh căng cứng lập tức thả lỏng, ánh mắt trống rỗng nhuốm ý cười dịu dàng, giọng anh trầm ấm bảo: “Em đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Không phải giả.
Người bên đầu bên kia lẩm bẩm chúc anh ngủ ngon nhưng không cúp máy, sau một chuỗi tiếng trở mình và tiếng chăn đệm sột soạt, Luvevaland chấm co, trong ống nghe chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn, yên bình.
Lúc này, Kỳ Hạ Cảnh chợt cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết.
Anh không nỡ cúp điện thoại, lại càng không nỡ ngủ tiếp.
Anh mở loa ngoài, cầm điện thoại đi ra khỏi phòng ngủ, pha cà phê rồi đi sang phòng làm việc.
Lúc này đã hơn ba rưỡi sáng, nếu như sáu rưỡi sáng mai Lê Đông dậy chạy bộ thì còn những ba tiếng nữa họ mới gặp lại nhau.
Bên tai anh là tiếng hít thở sâu của cô, anh mở khóa màn hình điện thoại, vào album ảnh, lục lại mấy tấm ảnh ít ỏi không thể được tính là ảnh chụp chung của hai người họ, xem tới xem lui như thể không bao giờ biết chán hòng khắc ghi từng chi tiết trên người cô vào trong đầu anh.
Rõ ràng anh đã sắp có được cô rồi nhưng tại sao anh vẫn còn lo được lo mất.
Chỉ mới mấy tiếng không gặp, vì sao nhớ nhung đã sắp nuốt chửng anh.
Anh rất nhớ cô.
...
Lê Đông tỉnh dậy mới phát hiện ra cuộc gọi vẫn còn chưa kết thúc.
Cô mơ màng nhìn cuộc gọi kéo dài suốt ba tiếng đồng hồ, thử gọi khẽ tên Kỳ Hạ Cảnh, đợi một lúc vẫn không thấy anh trả lời.
Chắc anh vẫn còn đang ngủ.
Cô thoáng do dự rồi ấn kết thúc cuộc gọi.
Lúc rửa mặt, ký ức chậm chạp ùa về, Lê Đông nhớ ra đêm qua, nửa đêm nửa hôm Kỳ Hạ Cảnh gọi điện cho cô, hình như anh đã hỏi là có phải hôm qua họ đã hôn nhau không.
Người phụ nữ trong gương để mặt mộc, môi mỏng nhạt màu, mặc dù cánh môi dưới không còn dấu vết đáng ngờ nào nhưng Lê Đông nhìn chằm chằm nó một lúc, sau đó không hiểu sao lại thấy tai mình nóng bừng.
Đấy không phải là nụ hôn đầu của cô.
Hồi đi học, Kỳ Hạ Cảnh đã từng hôn phớt qua môi cô như chuồn chuồn lướt nước nhưng cũng chỉ lướt qua một chút rồi thôi.
Anh chưa bao giờ hôn lưu luyến, triền miên như hôm qua.
Nước lạnh kích thích thần kinh, Lê Đông rửa mặt xong, đi ra khỏi phòng vệ sinh, vừa khéo gặp Chu Hồng Diễm đang định vào bếp làm bữa sáng.
Hai mẹ con nói chuyện đôi câu, Chu Hồng Diễm vẫn than thở trời lạnh như mọi lần, dặn Lê Đông đi ra ngoài nhớ mặc thêm áo khoác.
Lê Đông dịu dàng vâng dạ, cố ý chọn một bộ đồ thể dục dày, giữ ấm tốt rồi mới ra ngoài.
Lúc thay giày trước cửa, cô nhìn thấy chiếc khăn ướt để ở cạnh tủ mà cô đã mua để dành riêng lau chân cho Đồ Hộp.
Do ba mẹ đang ở đây nên mấy ngày nay Lê Đông không được gặp Đồ Hộp, nhớ tới trước đây hễ ra ngoài là có thể thấy ngay một con “gâu đần” hăm hở chạy tới chỗ cô, cô chợt thấy hơi nhớ nhung.
Cho nên, lúc mở cửa ra gặp người đàn ông và chú chó mà mình nhung nhớ, Lê Đông không khỏi sững sờ mất một lát.
Vì mẹ đang ở trong phòng ăn nên Lê Đông phải vội vàng đóng cửa lại, cúi người xuống dặn Đồ Hộp không được kêu.
Chú chó “gâu đần” thông minh điên cuồng đứng thẳng lên bằng hai chân, ôm lấy cô, cái đuôi xù lông của nó quất qua quất lại vào bắp chân của Kỳ Hạ Cảnh.
Kỳ Hạ Cảnh cúi xuống nhìn, trông thấy chiếc quần anh mới mặc nháy mắt đã dính đầy lông chó, anh cong môi cười khẩy: “Đồ chó nịnh bợ.”
Đồ Hộp bị mắng, ngẩng cao chiếc đầu chó lên, cao ngạo nhìn Kỳ Hạ Cảnh một cái, há mõm ra ngậm lấy sợi dây dắt chó trong tay anh, giật lấy dây rồi thả xuống bên chân Lê Đông, còn không quên ngoan ngoãn cọ vào mắt cá chân của cô.
Quả là đã phát huy hết sức tinh tế ba chữ “chó nịnh bợ”.
Lê Đông cúi xuống nhặt sợi dây dắt chó lên, nhác thấy chiếc khăn quàng màu xám trong tay Kỳ Hạ Cảnh, Luvevaland chấm co, cô đứng thẳng dậy, trong lòng còn đang ngạc nhiên sao anh lại không quàng nó vào thì chiếc khăn trong tay người đàn ông đã quấn quanh cổ cô.
Chóp mũi cô ngập tràn mùi hương nồng nàn quen thuộc, Lê Đông nhất thời không kịp phản ứng, bên tai cô vang lên giọng nói trầm ấm, thủ thỉ của Kỳ Hạ Cảnh: “Hôm nay nhiệt độ giảm, cần phải đeo khăn quàng vào để tránh gió.”
Đôi mắt của người đàn ông trước mặt cô hơi thâm quầng, khiến Lê Đông bất giác nhớ tới cuộc điện thoại lúc ba giờ sáng, cô bèn lên tiếng hỏi: “Đêm qua anh gọi cho em…”
“Đã dặn là mặc dày vào kẻo bị cảm rồi mà sao con bé này chẳng nghe lời gì cả…”
Cùng với tiếng phàn nàn bất đắc dĩ của Chu Hồng Diễm, cửa nhà bất ngờ mở ra.
Lúc ba người nhìn thấy nhau, Kỳ Hạ Cảnh vẫn còn đang trong tư thế đeo khăn quàng cổ cho Lê Đông, bàn tay với những khớp xương rõ ràng để bên gáy cô, tư thế rất thân mật.
Hai mẹ con không hẹn mà cùng sửng sốt, trên khuỷu tay của Chu Hồng Diễm còn vắt chiếc áo khoác của Lê Đông nhưng lại không đưa nó cho cô. Luvevaland chấm co. Trái lại, Kỳ Hạ Cảnh là người đầu tiên hoàn hồn, anh không chút hoang mang quàng nốt khăn cho Lê Đông rồi lễ phép chào hỏi Chu Hồng Diễm: “Cháu chào dì ạ, cháu với A Lê đang định dắt cho đi tập thể dục buổi sáng.”
Nói xong, không đợi Chu Hồng Diễm nói gì, Kỳ Hạ Cảnh đã nở nụ cười không chê vào đâu được, nói tiếp: “Cháu vẫn đang uống trà ướp hoa mà dì tặng cháu lần trước khi tới bệnh viện, gần đây đang định lên mạng mua thêm một ít nữa.”
Không ai lại nỡ nổi cáu với người đang cười, hơn nữa, Kỳ Hạ Cảnh còn nhắc tới chuyện anh từng sáng sớm tinh mơ đưa ông Lê tới bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, nếu tính thêm cả chuyện anh lấy số giúp ông Lê và chuyện trợ lý Lý chăm sóc cho họ mấy ngày trời thì nhà họ Lê nợ anh không ít tình nghĩa.
Dù cho ý đồ của anh quá rõ ràng khi đổi xưng hô “bác sĩ Lê” thành “A Lê” nhưng Chu Hồng Diễm vẫn phải nói chuyện khách sáo với anh.
Nhìn thấy chiếc khăn quàng trên cổ Lê Đông, không biết Chu Hồng Diễm nghĩ tới chuyện gì mà nét mặt cứ ngập ngừng như thể muốn nói lại thôi, sau một hồi chần chừ, cuối cùng bà ấy nói: “... Nếu cháu thích thì để dì bảo Đông Đông đi làm cầm thêm cho cháu một ít.”
Kỳ Hạ Cảnh mỉm cười, nói cảm ơn, đồng thời quan tâm hỏi thăm: “Nghe nói tối mai dì và chú định về, A Lê không có xe, để cô ấy buổi tối gọi xe về nhà thì cháu không yên tâm, nếu dì và chú không chê thì để cháu đưa đón mọi người ạ.”
Chu Hồng Diễm nghe vậy lại im lặng tiếp, cuối cùng chỉ tỏ thái độ ậm ờ: “Vậy để dì hỏi ý ba con bé trước đã.”
Sau đó, bà ấy không nói tiếng nào, đưa áo khoác cho Lê Đông, cáu kỉnh càu nhàu mấy câu rồi quay người, đóng cửa nhà lại.
Lê Đông đã mặc đù ấm rồi, nhìn chiếc áo khoác này, cô chỉ còn biết dở khóc dở cười. Luvevaland chấm co. Lúc đi xuống dưới tầng với Kỳ Hạ Cảnh, người đàn ông như có điều suy nghĩ, chợt hỏi cô: “Dì có hỏi anh là ai không?”
“Không, bà ấy chỉ hỏi xem có phải chúng ta đã quen nhau lâu rồi hay không thôi.” Lê Đông lắc đầu, liếc nhìn quầng thâm dưới mắt Kỳ Hạ Cảnh, lo lắng hỏi:
“Đêm qua anh gọi cho em có phải là có chuyện gì muốn nói không?”
Ngay khi Lê Đông đặt câu hỏi xong, cô trông thấy nụ cười chợt cứng lại trên mặt Kỳ Hạ Cảnh nhưng rồi anh lại nhanh chóng thoải mái như bình thường, khóe môi cong lên đầy biếng nhác, cứ như thể khoảnh khắc cứng ngắc vừa rồi của anh chỉ là ảo giác của cô.
Kỳ Hạ Cảnh dừng bước, xoay người lại, cúi người xuống, mỉm cười nhìn cô: “Chẳng phải lời muốn nói đã nói xong trong điện thoại rồi sao?”
Lê Đông cảm thấy câu này thật khiên cưỡng, cô buột miệng phản bác: “Chẳng lẽ hơn ba giờ sáng, anh gọi điện cho em chỉ là để hỏi xem có phải anh đã hôn em hay không thôi ư?”
Nói xong, chính cô cũng phải giật mình trước trình độ thẳng như ruột ngựa của mình, hơi nóng lập tức thiêu đốt vành tai cô, Luvevaland chấm co, cô rúc mặt vào trong chiếc khăn quàng cổ, sau đó nghe thấy người đàn ông cười trầm trầm, lồng ngực nhấp nhô khe khẽ.
Lê Đông trông thấy Kỳ Hạ Cảnh gật đầu y như thật, ánh mắt nhìn cô cũng đầy ẩn ý sâu xa, một lúc sau anh mới đủng đỉnh nói: “Anh quên mất, đúng là người trưởng thành còn có rất nhiều chuyện có thể nói với nhau.”
“Nếu như nói chuyện hôn nhau thôi là chưa đủ,” Kỳ Hạ Cảnh chợt cúi người xuống, nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, đôi mắt hoa đào của anh ánh lên đôi chút xấu xa ngầm, cánh môi mỏng kề sát vào tai cô, chậm rãi hỏi: “A Lê còn muốn nghe chuyện gì kích thích hơn nữa vậy?”
“Đêm nay anh có thể kể tỉ mỉ cho em nghe.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.