Chương 60
Đào Chi Chi Chi
01/05/2024
Sau bảy tiếng đồng hồ đứng liên tục, Lê Đông xoay cánh tay và khớp vai lưng nhức mỏi, sau đó được yêu cầu tới báo cáo tình hình bệnh nhân với đội phó đội cảnh sát hình sự.
Dưới ánh đèn chói mắt trong hành lang trắng lạnh của bệnh viện, ở khoảng cách vài mét, khi thấy rõ góc nghiêng khuôn mặt rắn rỏi của người đàn ông, Lê Đông thoáng kinh ngạc.
Cô chần chừ hỏi: “... Đoàn Dĩ Hoành phải không?”
Người đàn ông cao lớn nghe tiếng gọi quay người lại, cả trán và cánh tay của anh ta đều bị quấn băng vải, những vết thương không hề làm suy giảm khí thế uy nghiêm của người đàn ông này, trái lại còn khiến anh ta trở nên cứng rắn và sắc bén hơn.
Người đàn ông kiệm lời không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy Lê Đông, anh ta gật nhẹ đầu xem như đáp lại, xuất trình thẻ ngành rồi khàn giọng hỏi thăm tình hình ca phẫu thuật vừa rồi, hàng mày anh tuấn cau chặt.
Lê Đông nghiêm túc trả lời, chỉ có điều, khi nói tới tình hình sau phẫu thuật của bệnh nhân, cô không khỏi thở dài.
Sau khi nói xong chuyện công việc, Lê Đông thấy băng vải của Đoàn Dĩ Hoành đã thấm máu ra ngoài, không nhịn được hỏi: “Có cần tôi xử lý cho anh không?”
“Không cần, cám ơn.”
Đoàn Dĩ Hoành nhanh chân rời đi, bóng lưng quả quyết mà cô độc.
Kỳ Hạ Cảnh vẫn chưa kết thúc ca phẫu thuật thứ hai, Lê Đông chào Tiểu Vu rồi một mình quay trở về văn phòng vắng vẻ, ôm tâm trạng phức tạp nhìn tờ giấy nhắn dán trên bàn làm việc.
Là nét chữ của Thẩm Sơ Mạn: “Cưng à, cậu để quên thẻ cơm rồi này.”
Lê Đông thoáng do dự, cuối cùng vẫn bấm gọi cho Thẩm Sơ Mạn, bên đầu bên kia chỉ có tiếng gió thổi ù ù làm trái tim cô nhói đau: “Mạn Mạn...”
“Đông Đông.” Giọng nói vốn luôn tươi sáng từ trước tới nay của Thẩm Sơ Mạn lúc này lại nghẹn ngào, khản đặc: “Tớ gặp lại anh ta rồi.”
“Tớ gặp lại Đoàn Dĩ Hoành rồi.”
Nửa tiếng sau, lúc Lê Đông ra tới bờ biển thì Từ Lãm đã ở đó.
Đầu đông, thời tiết thay đổi rất nhanh, bãi biển không có nắng, gió lạnh se sắt cuốn theo hơi mặn đặc trưng của biển cả quất vào mặt cô đau rát.
Khác với nhiệt độ xuống thấp và thời tiết rét lạnh, trăng hôm nay lại cực kỳ đẹp, vầng trăng tròn treo trên bầu trời, muôn vàn vì sao sáng lấp lánh, ánh trăng trong vắt và những vì sao sáng cùng nhau thắp sáng màn đêm tối tăm.
Ngoại trừ Từ Lãm và Thẩm Sơ Mạn, lúc này trên bờ biển còn có không ít người túm năm tụm ba đi với nhau, dựng lều vải, quây quần bên bếp lò, cười nói vui vẻ.
So với họ, Thẩm Sơ Mạn khoác áo khoác của Từ Lãm uống rượu giải sầu trông lại càng buồn bã hơn.
Từ Lãm ngồi xổm bên cạnh cô ấy, lúc Lê Đông chạy tới, từ xa chỉ nghe thấy tiếng Thẩm Sơ Mạn uống say lè nhè ra lệnh:
“Từ Lãm! Sao anh không uống rượu! Chúng ta có còn là anh em tốt nữa không!”
“... Ai thèm làm anh em tốt với em.” Giọng nói trầm ấm và bất đắc dĩ của Từ Lãm vang lên, anh ấy đưa tay vén gọn lại mái tóc đen mượt trượt xuống áo khoác của Thẩm Sơ Mạn: “Em có hỏi lại chục lần nữa thì câu trả lời vẫn là không uống.”
“Nếu không lát nữa làm sao đưa em về được.”
“Anh đúng là nhạt nhẽo.” Thẩm Sơ Mạn ghét bỏ, “chậc chậc” thành tiếng, trông thấy có bóng người, cô ấy quay đầu lại, phát hiện ra người vừa tới là Lê Đông. Luvevaland chấm co. Thẩm Sơ Mạn lập tức cười to, hỏi bằng giọng say khướt: “Đông Đông, cậu tới rồi, cậu uống rượu không?”
Từ Lãm giơ tay chào Lê Đông, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, bất đắc dĩ nói: “Lúc tớ đến thì cô ấy đã như vậy rồi, chắc là chỉ có cậu mới trị được cô ấy thôi.”
Lê Đông đâu trị nổi Thẩm Sơ Mạn, cô vừa tới gần đã bị cô ấy kéo ngồi xuống, sau đó bị đôi tay mảnh mai của cô ấy quấn quanh cổ, hại cô không nhúc nhích nổi.
Xưa nay, hễ uống say là Thẩm Sơ Mạn chẳng còn nhận ra ai nữa. Lê Đông nhìn năm, sáu chai rượu đổ ngổn ngang bên chân cô ấy, không khỏi thở dài, nghe thấy bên tai vang lên tiếng nói lè nhè: “Tớ lén nói cho cậu biết chuyện này nhé, thực ra tớ cực kỳ thích cậu đấy.”
“Hồi cấp ba, mấy đứa bạn cùng phòng của tớ ghét tớ nên cố ý đổ nước lên chăn của tớ, còn cố ý khóa cửa nhốt tớ ở ngoài lúc nửa đêm.”
Thẩm Sơ Mạn ôm Lê Đông, say rượu nói mãi không ngừng: “Đồ ngốc nhà cậu không cãi thắng nổi người ta, thế là ngốc nghếch ở bên ngoài với tớ cả đêm, còn nhét áo khoác vào ngực tớ, bảo là mình không lạnh, cuối cùng hôm sau bị sốt mê man.”
“Lúc đó tớ đã nghĩ là, Thẩm Sơ Mạn tớ có tài đức gì mà lại có được một người bạn như cậu chứ.” Thẩm Sơ Mạn tựa đầu lên vai Lê Đông, khuôn mặt mát lạnh thân mật cọ vào cổ cô, cười hì hì.
“Dù cho sau này có hẹn hò với tên họ Đoàn khốn khiếp thì tớ cũng vẫn luôn thích cậu nhất.”
Lê Đông cười bất đắc dĩ, vỗ vai Thẩm Sơ Mạn: “Mạn Mạn, ở đây lạnh lắm, về nhà đi…”
“Tớ nói cho cậu biết nhé.” Thẩm Sơ Mạn lại ngồi thẳng người dậy, thì thà thì thầm ra chiều thần bí: “Hôm nay tớ đã gặp Đoàn Dĩ Hoành rồi, không ngờ tên này vẫn đẹp trai y như ngày trước.”
“Ở đó có nhiều người như vậy nhưng tớ nhìn một phát là nhận ra anh ta ngay.”
Thẩm Sơ Mạn híp đôi mắt hồ ly quyến rũ lại, nhìn chằm chằm Lê Đông, hỏi: “Có phải là mọi người đều không thể quên được mối tình đầu không nhỉ? Chẳng phải cậu và tên họ Kỳ kia cũng vậy hay sao?”
“Đã say rồi thì đừng đi rêu rao khắp nơi nữa.”
Giọng nam trầm ấm, hờ hững, quen thuộc vang lên, người đàn ông cao ráo đi ngược chiều ánh trăng chiếu, tới chỗ họ, vai rộng chân dài, mặt mày sắc sảo tựa như một tác phẩm nghệ thuật được chạm trổ cẩn thận.
Từ Lãm ngồi bên cạnh, giơ điện thoại lên: “Tớ chỉ có thể chịu trách nhiệm cho một mình cô nàng say rượu này thôi nhưng nếu để lớp trưởng lại đây một mình thì thật thiếu ga lăng nên tớ đành phải nhờ cậu ấy tới giúp.”
“Uống nhiều thế này kiểu gì cũng nôn cho xem.” Từ Lãm vuốt mái tóc uốn xoăn mềm mại của Thẩm Sơ Mạn, ngồi xổm xuống trước mặt người phụ nữ mảnh mai: “Leo lên đây đi, anh đưa em về nhà.”
Thẩm Sơ Mạn say mơ màng, chớp mắt mấy cái, bò lồm cồm, leo lên lưng Từ Lãm, đập vai anh ấy một cái: “Anh nói vớ vẩn, xưa nay em say rượu chẳng bao giờ nôn hết.”
“Ừ, vậy thì không nôn.” Từ Lãm cười: “Anh đồng ý với em rồi, vậy đã được chưa?”
Thẩm Sơ Mạn sụt sịt mũi, chậm chạp vòng tay ôm chặt lấy cổ Từ Lãm, dáng vẻ tội nghiệp hệt như một con thú nhỏ bị thương: “Anh ơi, em tủi thân lắm.”
Động tác đứng dậy của Từ Lãm khựng lại, một lúc sau, anh ấy cúi đầu, nặng nề nói: “Ừ, anh biết.”
“Anh thì biết cóc gì, đàn ông các anh là chúa nói dối, vừa rồi anh còn vừa chê em uống rượu xong nôn.”
“...”
Tiếng nói chuyện đi xa dần, hai bóng lưng trùng điệp lên nhau dần khuất khỏi tầm mắt, nơi này chỉ còn lại hai người là Lê Đông và Kỳ Hạ Cảnh.
Tuy vừa mới cứu được một mạng người nhưng tâm trạng Lê Đông thực sự không hề vui vẻ, sự mệt mỏi cả về thể xác lẫn tâm hồn làm cô cảm thấy uể oải, lý trí nói cô nên về nhà nhưng cô lại không vội vã đứng dậy ngay.
Gió biển phả vào mặt, lướt qua đuôi tóc đen đã lỏng ra sau khi chạy một đoạn, chiếc đuôi ngựa cột cao tuột xuống.
Lê Đông không quan tâm tới nó, dõi mắt nhìn về phía biển, hít thở sâu, ngắm nhìn ánh trăng bạc chảy tràn trên mặt biển, hỏi khẽ: “Ca mổ có thuận lợi không?”
“Bệnh nhân đầu tiên đã hấp hối từ lúc được chuyển tới bệnh viện rồi, còn người thứ hai thì đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.”
Kỳ Hạ Cảnh đáp ngắn gọn đầy hời hợt, Lê Đông thấu hiểu nỗi vất vả trong từng câu chữ ấy, cô đang định xoay người lại an ủi anh thì chiếc áo khoác vẫn còn vương hơi ấm và mùi cơ thể của người đàn ông đã phủ lên vai cô, chặn bớt hầu hết gió đêm giá lạnh.
“Em muốn về nhà hay ngồi đây nghỉ một lát?” Kỳ Hạ Cảnh không nhắc tới chuyện ở bệnh viện nữa.
Người đàn ông đưa lưng về phía cô nên cô không quan sát được biểu cảm của anh, Luvevaland chấm co, Lê Đông khoác áo khoác ngồi trên dải cát mềm, trầm ngâm một lát rồi nói:
“Em muốn đi dạo trên bãi cát một lát.”
Mấy năm gần đây, có rất nhiều tin tức phụ nữ đi ra ngoài vào ban đêm gặp phải chuyện ngoài ý muốn nên trừ phi vì công việc, nếu không Lê Đông rất ít khi đi ra ngoài một mình vào buổi tối.
Thế nhưng hiện tại, Kỳ Hạ Cảnh đang đứng cách cô chỉ nửa bước chân.
Lê Đông cảm thấy vô cùng an tâm.
“Được.”
Lời hồi đáp không hề do dự vang lên trên đầu cô, sau đó, bàn tay với những khớp xương rõ ràng chìa ra trước mặt cô. Cô thấy vậy, ngước lên nhìn, đối diện với đôi mắt càng thêm dịu dàng hơn dưới ánh trăng trong vắt của Kỳ Hạ Cảnh.
Bàn tay cô đưa tới được một lòng bàn tay khô ráo và ấm áp nắm chặt. Kỳ Hạ Cảnh kéo Lê Đông đứng dậy xong vẫn không buống tay cô ra, trái lại còn bỏ tay cô vào trong túi của anh, mười ngón tay đan vào nhau.
Nhịp tim của Lê Đông lặng lẽ hẫng mất nửa nhịp.
Mấy người ngồi bên cạnh bếp lò ở đằng xa chợt ồ lên hoan hô, không ai để ý tới hai người đang đi dạo dọc bờ biển, ngày càng tới gần mép sóng hơn. Có mấy lần sóng biển suýt nữa đã làm ướt giày của Lê Đông nhưng cô đều kịp cúi xuống nhìn thấy nên tránh được.
Đôi khi niềm vui của người trưởng thành lại rất đơn giản và ngây thơ. Lê Đông lặp đi lặp lại chơi trò chạy tới gần mép sóng rồi lại nhanh chân chạy đi.
“Muốn nghịch nước thì cứ đi nghịch đi.”
Kỳ Hạ Cảnh im lặng đi bên cạnh cô nãy giờ chợt cất giọng trầm ấm, tinh ý nhận thấy hai mắt cô chợt sáng lên, khóe môi anh nở nụ cười yêu chiều.
Lê Đông nhận ra sự mệt mỏi trong giọng nói của người đàn ông, cô còn đang do dự thì anh đã buông tay cô ra, khuỵu một gối xuống trước mặt cô, kiên nhẫn xắn ống quần lên cho cô.
Những ngón tay thon dài thong thả xắn ngược từng góc gấu quần của cô lên. Rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản nhưng Kỳ Hạ Cảnh lại làm nó hết sức chuyên tâm.
Cuối cùng, người đàn ông đứng dậy, cầm lại bàn tay trái của Lê Đông, giọng nói vẫn đong đầy mệt mỏi và biếng nhác như trước:
“Em muốn chơi thì cứ chơi đi, anh ở đây với em.”
Xưa nay, Lê Đông không phải người đỏng đảnh hoặc thích làm theo ý mình.
Bởi vì cô cho rằng cảm nghĩ của mình không quan trọng. Khi ở chung với người khác, cô luôn bất giác thông cảm cho cảm nghĩ của đối phương trước, quen với việc nhượng bộ và thỏa hiệp, nếu gặp phải chuyện gì, câu cô thường hay nói nhất chính là “tùy”.
Mọi người xung quanh thường hay khen cô là người ngoan ngoãn, trầm tính, cô cũng cố hết sức chiều theo mong muốn của mọi người, rất ít ai hỏi cô xem cô muốn gì.
Nhưng ở bên Kỳ Hạ Cảnh, dường như mọi chuyện đều khác.
Đêm nay, lúc nào anh cũng hỏi xem cô muốn gì khiến Lê Đông chợt có ảo giác rằng mình có tùy hứng một chút cũng được, làm mình làm mẩy một chút cũng không sao.
Chỉ cần đối phương là Kỳ Hạ Cảnh thì cô có thể hoàn toàn là chính mình.
Lê Đông cởi giày và tất ra, cầm trên tay, cuối cùng hai chân cũng trực tiếp giẫm lên mặt cát êm ái mà không còn chút vật cản trở nào, sau đó, nước biển dâng lên tới mắt cá chân cô, dẫu lạnh buốt nhưng lại khiến tâm trạng cô vui vẻ lạ thường.
“... An Kỳ, lấy anh đi! Anh sẽ đối xử tốt với em suốt cả cuộc đời này!”
Đám đông đằng xa chợt hò reo ầm ĩ, Lê Đông ngẩng đầu nhìn về phía ấy, trông thấy một cô gái chảy nước mắt giàn giụa được đám đông vây quanh, trước mặt cô gái là một người đàn ông đang quỳ một gối xuống để cầu hôn.
Rõ ràng màn cầu hôn này đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, chàng trai đó căng thẳng và nôn nóng chờ đợi, tiếng hò reo vang lên, những ngọn nến xung quanh hai người lập tức được thắp sáng, đồng thời, một khúc tình ca lãng mạn được cất lên.
Giữa tiếng chúc phúc của người thân và bạn bè, cô gái hạnh phúc gật đầu đồng ý, hai người họ ôm chặt lấy nhau.
Lê Đông không khỏi nán lại nhìn chăm chú thêm một lát, thậm chí không để ý tới cả con sóng vỗ vào mắt cá chân của cô.
Sau đó, bên tai cô vang lên giọng nói trầm ấm của Kỳ Hạ Cảnh: “Em thấy lãng mạn à?”
“Ừm, lãng mạn.”
Chẳng có ai lại không thích xem cảnh những người yêu nhau về với nhau, thấy người ta hạnh phúc, tâm trạng của Lê Đông cũng khá hơn nhiều, Luvevaland chấm co, cô ngước mắt lên nhìn Kỳ Hạ Cảnh, cười khẽ nói: “Cũng khuya rồi, chúng ta về đi.”. Ngôn Tình Hay
Ánh trăng bạc trong vắt chảy tràn trên mái tóc đen nhánh và bờ vai mảnh dẻ của Lê Đông khiến cô như thể được phủ thêm một lớp sa mỏng trong suốt, trông cô lúc này dịu dàng, điềm tĩnh lạ thường.
Kỳ Hạ Cảnh cảm thấy cổ họng mình hơi ngứa, anh lại một lần nữa kích động muốn bịt kín môi cô.
Hai người nắm tay nhau rời khỏi bãi cát. Nếu muốn trở về bãi đỗ xe, hai người họ phải đi bộ qua một đoạn đường có sỏi đá nằm lẫn với cát, đi chân trần trên đó sẽ bị đau.
Lòng bàn chân dính nước của Lê Đông bám đầy cát, khi tới gần đoạn đường có sỏi, cô dừng lại, định phủi cát trên chân đi rồi đi giày vào lại.
Cách chỗ họ mấy bước chân có một chiếc ghế gỗ dài để mọi người ngồi nghỉ, Lê Đông đang định quay người lại đó ngồi thì Kỳ Hạ Cảnh đi bên cạnh cô chợt cúi người xuống, bất thình lình bế bổng cô lên.
Lê Đông không kịp làm gì, thở hắt ra một hơi, bất giác ôm lấy cổ người đàn ông, dán chặt người cô vào cơ thể rắn rỏi, khỏe khoắn của anh, cho tới khi được anh vững vàng đặt ngồi xuống ghế, cô vẫn còn chưa hết sợ, không nhịn được nói:
“Sao bỗng nhiên…”
Cô còn chưa nói xong, Kỳ Hạ Cảnh đã lại quỳ một gối xuống trước mặt cô lần thứ hai trong đêm nay, Luvevaland chấm co, lấy chiếc khăn tay vuông màu đen trong túi ra, bàn tay với những khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng nâng cổ chân của cô lên, cầm khăn tay, cần thận lau sạch cát dính trên mu bàn chân của cô.
“Ngồi yên nhé, đừng nhúc nhích.” Chắc là Kỳ Hạ Cảnh rất mệt, cả tối nay, anh hầu như im lặng, chỉ mở miệng vài lần và đều nói thật ngắn gọn: “Sẽ xong ngay thôi.”
Cùng với những ánh sao lấp lánh, ánh trăng chảy tràn trên cơ thể người đàn ông. Từ góc nhìn của Lê Đông, cô chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng khuôn mặt của Kỳ Hạ Cảnh đang cúi đầu lau mu bàn chân cho cô, nét mặt anh chú tâm hơn bao giờ hết.
Lê Đông đột nhiên nhớ tới vừa rồi Kỳ Hạ Cảnh hỏi cô màn cầu hôn bên bờ biển đó có lãng mạn không.
Lúc ấy cô đáp là lãng mạn.
Thế nhưng, khi cúi đầu nhìn xuống, trông thấy người đàn ông đang ngồi khuỵu một chân trước mắt mình, cô lại chợt cảm thấy màn cầu hôn vừa rồi không đủ lãng mạn.
Hay nên nói là nó không phải là kiểu lãng mạn khiến tim cô bồi hồi, sai nhịp.
Không phải vì gì khác, chỉ vì không đúng người mà thôi.
Nếu như đúng người thì có lẽ chỉ cần người đó lẳng lặng đứng nhìn cô từ đằng xa hay lặng lẽ cầm tay cô, hoặc là ngồi xổm xuống xắn gấu quần cho cô, tập trung lau cát trên chân cho cô, chỉ mấy chuyện nhỏ vụn vặt vậy thôi cũng đủ khiến cảm giác hạnh phúc và lãng mạn ngập tràn trong lòng cô rồi.
Gió lạnh thổi rối tóc mái bên thái dương của cô. Trên vai Lê Đông vẫn còn khoác chiếc áo khoác rộng thùng thình của Kỳ Hạ Cảnh, cô cong môi cười khẽ.
Đúng vậy, sao trước đây cô chưa bao giờ nhận ra nhỉ.
Đối với cô, bản thân sự hiện diện của Kỳ Hạ Cảnh đã chính là điều lãng mạn rồi.
Dưới ánh đèn chói mắt trong hành lang trắng lạnh của bệnh viện, ở khoảng cách vài mét, khi thấy rõ góc nghiêng khuôn mặt rắn rỏi của người đàn ông, Lê Đông thoáng kinh ngạc.
Cô chần chừ hỏi: “... Đoàn Dĩ Hoành phải không?”
Người đàn ông cao lớn nghe tiếng gọi quay người lại, cả trán và cánh tay của anh ta đều bị quấn băng vải, những vết thương không hề làm suy giảm khí thế uy nghiêm của người đàn ông này, trái lại còn khiến anh ta trở nên cứng rắn và sắc bén hơn.
Người đàn ông kiệm lời không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy Lê Đông, anh ta gật nhẹ đầu xem như đáp lại, xuất trình thẻ ngành rồi khàn giọng hỏi thăm tình hình ca phẫu thuật vừa rồi, hàng mày anh tuấn cau chặt.
Lê Đông nghiêm túc trả lời, chỉ có điều, khi nói tới tình hình sau phẫu thuật của bệnh nhân, cô không khỏi thở dài.
Sau khi nói xong chuyện công việc, Lê Đông thấy băng vải của Đoàn Dĩ Hoành đã thấm máu ra ngoài, không nhịn được hỏi: “Có cần tôi xử lý cho anh không?”
“Không cần, cám ơn.”
Đoàn Dĩ Hoành nhanh chân rời đi, bóng lưng quả quyết mà cô độc.
Kỳ Hạ Cảnh vẫn chưa kết thúc ca phẫu thuật thứ hai, Lê Đông chào Tiểu Vu rồi một mình quay trở về văn phòng vắng vẻ, ôm tâm trạng phức tạp nhìn tờ giấy nhắn dán trên bàn làm việc.
Là nét chữ của Thẩm Sơ Mạn: “Cưng à, cậu để quên thẻ cơm rồi này.”
Lê Đông thoáng do dự, cuối cùng vẫn bấm gọi cho Thẩm Sơ Mạn, bên đầu bên kia chỉ có tiếng gió thổi ù ù làm trái tim cô nhói đau: “Mạn Mạn...”
“Đông Đông.” Giọng nói vốn luôn tươi sáng từ trước tới nay của Thẩm Sơ Mạn lúc này lại nghẹn ngào, khản đặc: “Tớ gặp lại anh ta rồi.”
“Tớ gặp lại Đoàn Dĩ Hoành rồi.”
Nửa tiếng sau, lúc Lê Đông ra tới bờ biển thì Từ Lãm đã ở đó.
Đầu đông, thời tiết thay đổi rất nhanh, bãi biển không có nắng, gió lạnh se sắt cuốn theo hơi mặn đặc trưng của biển cả quất vào mặt cô đau rát.
Khác với nhiệt độ xuống thấp và thời tiết rét lạnh, trăng hôm nay lại cực kỳ đẹp, vầng trăng tròn treo trên bầu trời, muôn vàn vì sao sáng lấp lánh, ánh trăng trong vắt và những vì sao sáng cùng nhau thắp sáng màn đêm tối tăm.
Ngoại trừ Từ Lãm và Thẩm Sơ Mạn, lúc này trên bờ biển còn có không ít người túm năm tụm ba đi với nhau, dựng lều vải, quây quần bên bếp lò, cười nói vui vẻ.
So với họ, Thẩm Sơ Mạn khoác áo khoác của Từ Lãm uống rượu giải sầu trông lại càng buồn bã hơn.
Từ Lãm ngồi xổm bên cạnh cô ấy, lúc Lê Đông chạy tới, từ xa chỉ nghe thấy tiếng Thẩm Sơ Mạn uống say lè nhè ra lệnh:
“Từ Lãm! Sao anh không uống rượu! Chúng ta có còn là anh em tốt nữa không!”
“... Ai thèm làm anh em tốt với em.” Giọng nói trầm ấm và bất đắc dĩ của Từ Lãm vang lên, anh ấy đưa tay vén gọn lại mái tóc đen mượt trượt xuống áo khoác của Thẩm Sơ Mạn: “Em có hỏi lại chục lần nữa thì câu trả lời vẫn là không uống.”
“Nếu không lát nữa làm sao đưa em về được.”
“Anh đúng là nhạt nhẽo.” Thẩm Sơ Mạn ghét bỏ, “chậc chậc” thành tiếng, trông thấy có bóng người, cô ấy quay đầu lại, phát hiện ra người vừa tới là Lê Đông. Luvevaland chấm co. Thẩm Sơ Mạn lập tức cười to, hỏi bằng giọng say khướt: “Đông Đông, cậu tới rồi, cậu uống rượu không?”
Từ Lãm giơ tay chào Lê Đông, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, bất đắc dĩ nói: “Lúc tớ đến thì cô ấy đã như vậy rồi, chắc là chỉ có cậu mới trị được cô ấy thôi.”
Lê Đông đâu trị nổi Thẩm Sơ Mạn, cô vừa tới gần đã bị cô ấy kéo ngồi xuống, sau đó bị đôi tay mảnh mai của cô ấy quấn quanh cổ, hại cô không nhúc nhích nổi.
Xưa nay, hễ uống say là Thẩm Sơ Mạn chẳng còn nhận ra ai nữa. Lê Đông nhìn năm, sáu chai rượu đổ ngổn ngang bên chân cô ấy, không khỏi thở dài, nghe thấy bên tai vang lên tiếng nói lè nhè: “Tớ lén nói cho cậu biết chuyện này nhé, thực ra tớ cực kỳ thích cậu đấy.”
“Hồi cấp ba, mấy đứa bạn cùng phòng của tớ ghét tớ nên cố ý đổ nước lên chăn của tớ, còn cố ý khóa cửa nhốt tớ ở ngoài lúc nửa đêm.”
Thẩm Sơ Mạn ôm Lê Đông, say rượu nói mãi không ngừng: “Đồ ngốc nhà cậu không cãi thắng nổi người ta, thế là ngốc nghếch ở bên ngoài với tớ cả đêm, còn nhét áo khoác vào ngực tớ, bảo là mình không lạnh, cuối cùng hôm sau bị sốt mê man.”
“Lúc đó tớ đã nghĩ là, Thẩm Sơ Mạn tớ có tài đức gì mà lại có được một người bạn như cậu chứ.” Thẩm Sơ Mạn tựa đầu lên vai Lê Đông, khuôn mặt mát lạnh thân mật cọ vào cổ cô, cười hì hì.
“Dù cho sau này có hẹn hò với tên họ Đoàn khốn khiếp thì tớ cũng vẫn luôn thích cậu nhất.”
Lê Đông cười bất đắc dĩ, vỗ vai Thẩm Sơ Mạn: “Mạn Mạn, ở đây lạnh lắm, về nhà đi…”
“Tớ nói cho cậu biết nhé.” Thẩm Sơ Mạn lại ngồi thẳng người dậy, thì thà thì thầm ra chiều thần bí: “Hôm nay tớ đã gặp Đoàn Dĩ Hoành rồi, không ngờ tên này vẫn đẹp trai y như ngày trước.”
“Ở đó có nhiều người như vậy nhưng tớ nhìn một phát là nhận ra anh ta ngay.”
Thẩm Sơ Mạn híp đôi mắt hồ ly quyến rũ lại, nhìn chằm chằm Lê Đông, hỏi: “Có phải là mọi người đều không thể quên được mối tình đầu không nhỉ? Chẳng phải cậu và tên họ Kỳ kia cũng vậy hay sao?”
“Đã say rồi thì đừng đi rêu rao khắp nơi nữa.”
Giọng nam trầm ấm, hờ hững, quen thuộc vang lên, người đàn ông cao ráo đi ngược chiều ánh trăng chiếu, tới chỗ họ, vai rộng chân dài, mặt mày sắc sảo tựa như một tác phẩm nghệ thuật được chạm trổ cẩn thận.
Từ Lãm ngồi bên cạnh, giơ điện thoại lên: “Tớ chỉ có thể chịu trách nhiệm cho một mình cô nàng say rượu này thôi nhưng nếu để lớp trưởng lại đây một mình thì thật thiếu ga lăng nên tớ đành phải nhờ cậu ấy tới giúp.”
“Uống nhiều thế này kiểu gì cũng nôn cho xem.” Từ Lãm vuốt mái tóc uốn xoăn mềm mại của Thẩm Sơ Mạn, ngồi xổm xuống trước mặt người phụ nữ mảnh mai: “Leo lên đây đi, anh đưa em về nhà.”
Thẩm Sơ Mạn say mơ màng, chớp mắt mấy cái, bò lồm cồm, leo lên lưng Từ Lãm, đập vai anh ấy một cái: “Anh nói vớ vẩn, xưa nay em say rượu chẳng bao giờ nôn hết.”
“Ừ, vậy thì không nôn.” Từ Lãm cười: “Anh đồng ý với em rồi, vậy đã được chưa?”
Thẩm Sơ Mạn sụt sịt mũi, chậm chạp vòng tay ôm chặt lấy cổ Từ Lãm, dáng vẻ tội nghiệp hệt như một con thú nhỏ bị thương: “Anh ơi, em tủi thân lắm.”
Động tác đứng dậy của Từ Lãm khựng lại, một lúc sau, anh ấy cúi đầu, nặng nề nói: “Ừ, anh biết.”
“Anh thì biết cóc gì, đàn ông các anh là chúa nói dối, vừa rồi anh còn vừa chê em uống rượu xong nôn.”
“...”
Tiếng nói chuyện đi xa dần, hai bóng lưng trùng điệp lên nhau dần khuất khỏi tầm mắt, nơi này chỉ còn lại hai người là Lê Đông và Kỳ Hạ Cảnh.
Tuy vừa mới cứu được một mạng người nhưng tâm trạng Lê Đông thực sự không hề vui vẻ, sự mệt mỏi cả về thể xác lẫn tâm hồn làm cô cảm thấy uể oải, lý trí nói cô nên về nhà nhưng cô lại không vội vã đứng dậy ngay.
Gió biển phả vào mặt, lướt qua đuôi tóc đen đã lỏng ra sau khi chạy một đoạn, chiếc đuôi ngựa cột cao tuột xuống.
Lê Đông không quan tâm tới nó, dõi mắt nhìn về phía biển, hít thở sâu, ngắm nhìn ánh trăng bạc chảy tràn trên mặt biển, hỏi khẽ: “Ca mổ có thuận lợi không?”
“Bệnh nhân đầu tiên đã hấp hối từ lúc được chuyển tới bệnh viện rồi, còn người thứ hai thì đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.”
Kỳ Hạ Cảnh đáp ngắn gọn đầy hời hợt, Lê Đông thấu hiểu nỗi vất vả trong từng câu chữ ấy, cô đang định xoay người lại an ủi anh thì chiếc áo khoác vẫn còn vương hơi ấm và mùi cơ thể của người đàn ông đã phủ lên vai cô, chặn bớt hầu hết gió đêm giá lạnh.
“Em muốn về nhà hay ngồi đây nghỉ một lát?” Kỳ Hạ Cảnh không nhắc tới chuyện ở bệnh viện nữa.
Người đàn ông đưa lưng về phía cô nên cô không quan sát được biểu cảm của anh, Luvevaland chấm co, Lê Đông khoác áo khoác ngồi trên dải cát mềm, trầm ngâm một lát rồi nói:
“Em muốn đi dạo trên bãi cát một lát.”
Mấy năm gần đây, có rất nhiều tin tức phụ nữ đi ra ngoài vào ban đêm gặp phải chuyện ngoài ý muốn nên trừ phi vì công việc, nếu không Lê Đông rất ít khi đi ra ngoài một mình vào buổi tối.
Thế nhưng hiện tại, Kỳ Hạ Cảnh đang đứng cách cô chỉ nửa bước chân.
Lê Đông cảm thấy vô cùng an tâm.
“Được.”
Lời hồi đáp không hề do dự vang lên trên đầu cô, sau đó, bàn tay với những khớp xương rõ ràng chìa ra trước mặt cô. Cô thấy vậy, ngước lên nhìn, đối diện với đôi mắt càng thêm dịu dàng hơn dưới ánh trăng trong vắt của Kỳ Hạ Cảnh.
Bàn tay cô đưa tới được một lòng bàn tay khô ráo và ấm áp nắm chặt. Kỳ Hạ Cảnh kéo Lê Đông đứng dậy xong vẫn không buống tay cô ra, trái lại còn bỏ tay cô vào trong túi của anh, mười ngón tay đan vào nhau.
Nhịp tim của Lê Đông lặng lẽ hẫng mất nửa nhịp.
Mấy người ngồi bên cạnh bếp lò ở đằng xa chợt ồ lên hoan hô, không ai để ý tới hai người đang đi dạo dọc bờ biển, ngày càng tới gần mép sóng hơn. Có mấy lần sóng biển suýt nữa đã làm ướt giày của Lê Đông nhưng cô đều kịp cúi xuống nhìn thấy nên tránh được.
Đôi khi niềm vui của người trưởng thành lại rất đơn giản và ngây thơ. Lê Đông lặp đi lặp lại chơi trò chạy tới gần mép sóng rồi lại nhanh chân chạy đi.
“Muốn nghịch nước thì cứ đi nghịch đi.”
Kỳ Hạ Cảnh im lặng đi bên cạnh cô nãy giờ chợt cất giọng trầm ấm, tinh ý nhận thấy hai mắt cô chợt sáng lên, khóe môi anh nở nụ cười yêu chiều.
Lê Đông nhận ra sự mệt mỏi trong giọng nói của người đàn ông, cô còn đang do dự thì anh đã buông tay cô ra, khuỵu một gối xuống trước mặt cô, kiên nhẫn xắn ống quần lên cho cô.
Những ngón tay thon dài thong thả xắn ngược từng góc gấu quần của cô lên. Rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản nhưng Kỳ Hạ Cảnh lại làm nó hết sức chuyên tâm.
Cuối cùng, người đàn ông đứng dậy, cầm lại bàn tay trái của Lê Đông, giọng nói vẫn đong đầy mệt mỏi và biếng nhác như trước:
“Em muốn chơi thì cứ chơi đi, anh ở đây với em.”
Xưa nay, Lê Đông không phải người đỏng đảnh hoặc thích làm theo ý mình.
Bởi vì cô cho rằng cảm nghĩ của mình không quan trọng. Khi ở chung với người khác, cô luôn bất giác thông cảm cho cảm nghĩ của đối phương trước, quen với việc nhượng bộ và thỏa hiệp, nếu gặp phải chuyện gì, câu cô thường hay nói nhất chính là “tùy”.
Mọi người xung quanh thường hay khen cô là người ngoan ngoãn, trầm tính, cô cũng cố hết sức chiều theo mong muốn của mọi người, rất ít ai hỏi cô xem cô muốn gì.
Nhưng ở bên Kỳ Hạ Cảnh, dường như mọi chuyện đều khác.
Đêm nay, lúc nào anh cũng hỏi xem cô muốn gì khiến Lê Đông chợt có ảo giác rằng mình có tùy hứng một chút cũng được, làm mình làm mẩy một chút cũng không sao.
Chỉ cần đối phương là Kỳ Hạ Cảnh thì cô có thể hoàn toàn là chính mình.
Lê Đông cởi giày và tất ra, cầm trên tay, cuối cùng hai chân cũng trực tiếp giẫm lên mặt cát êm ái mà không còn chút vật cản trở nào, sau đó, nước biển dâng lên tới mắt cá chân cô, dẫu lạnh buốt nhưng lại khiến tâm trạng cô vui vẻ lạ thường.
“... An Kỳ, lấy anh đi! Anh sẽ đối xử tốt với em suốt cả cuộc đời này!”
Đám đông đằng xa chợt hò reo ầm ĩ, Lê Đông ngẩng đầu nhìn về phía ấy, trông thấy một cô gái chảy nước mắt giàn giụa được đám đông vây quanh, trước mặt cô gái là một người đàn ông đang quỳ một gối xuống để cầu hôn.
Rõ ràng màn cầu hôn này đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, chàng trai đó căng thẳng và nôn nóng chờ đợi, tiếng hò reo vang lên, những ngọn nến xung quanh hai người lập tức được thắp sáng, đồng thời, một khúc tình ca lãng mạn được cất lên.
Giữa tiếng chúc phúc của người thân và bạn bè, cô gái hạnh phúc gật đầu đồng ý, hai người họ ôm chặt lấy nhau.
Lê Đông không khỏi nán lại nhìn chăm chú thêm một lát, thậm chí không để ý tới cả con sóng vỗ vào mắt cá chân của cô.
Sau đó, bên tai cô vang lên giọng nói trầm ấm của Kỳ Hạ Cảnh: “Em thấy lãng mạn à?”
“Ừm, lãng mạn.”
Chẳng có ai lại không thích xem cảnh những người yêu nhau về với nhau, thấy người ta hạnh phúc, tâm trạng của Lê Đông cũng khá hơn nhiều, Luvevaland chấm co, cô ngước mắt lên nhìn Kỳ Hạ Cảnh, cười khẽ nói: “Cũng khuya rồi, chúng ta về đi.”. Ngôn Tình Hay
Ánh trăng bạc trong vắt chảy tràn trên mái tóc đen nhánh và bờ vai mảnh dẻ của Lê Đông khiến cô như thể được phủ thêm một lớp sa mỏng trong suốt, trông cô lúc này dịu dàng, điềm tĩnh lạ thường.
Kỳ Hạ Cảnh cảm thấy cổ họng mình hơi ngứa, anh lại một lần nữa kích động muốn bịt kín môi cô.
Hai người nắm tay nhau rời khỏi bãi cát. Nếu muốn trở về bãi đỗ xe, hai người họ phải đi bộ qua một đoạn đường có sỏi đá nằm lẫn với cát, đi chân trần trên đó sẽ bị đau.
Lòng bàn chân dính nước của Lê Đông bám đầy cát, khi tới gần đoạn đường có sỏi, cô dừng lại, định phủi cát trên chân đi rồi đi giày vào lại.
Cách chỗ họ mấy bước chân có một chiếc ghế gỗ dài để mọi người ngồi nghỉ, Lê Đông đang định quay người lại đó ngồi thì Kỳ Hạ Cảnh đi bên cạnh cô chợt cúi người xuống, bất thình lình bế bổng cô lên.
Lê Đông không kịp làm gì, thở hắt ra một hơi, bất giác ôm lấy cổ người đàn ông, dán chặt người cô vào cơ thể rắn rỏi, khỏe khoắn của anh, cho tới khi được anh vững vàng đặt ngồi xuống ghế, cô vẫn còn chưa hết sợ, không nhịn được nói:
“Sao bỗng nhiên…”
Cô còn chưa nói xong, Kỳ Hạ Cảnh đã lại quỳ một gối xuống trước mặt cô lần thứ hai trong đêm nay, Luvevaland chấm co, lấy chiếc khăn tay vuông màu đen trong túi ra, bàn tay với những khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng nâng cổ chân của cô lên, cầm khăn tay, cần thận lau sạch cát dính trên mu bàn chân của cô.
“Ngồi yên nhé, đừng nhúc nhích.” Chắc là Kỳ Hạ Cảnh rất mệt, cả tối nay, anh hầu như im lặng, chỉ mở miệng vài lần và đều nói thật ngắn gọn: “Sẽ xong ngay thôi.”
Cùng với những ánh sao lấp lánh, ánh trăng chảy tràn trên cơ thể người đàn ông. Từ góc nhìn của Lê Đông, cô chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng khuôn mặt của Kỳ Hạ Cảnh đang cúi đầu lau mu bàn chân cho cô, nét mặt anh chú tâm hơn bao giờ hết.
Lê Đông đột nhiên nhớ tới vừa rồi Kỳ Hạ Cảnh hỏi cô màn cầu hôn bên bờ biển đó có lãng mạn không.
Lúc ấy cô đáp là lãng mạn.
Thế nhưng, khi cúi đầu nhìn xuống, trông thấy người đàn ông đang ngồi khuỵu một chân trước mắt mình, cô lại chợt cảm thấy màn cầu hôn vừa rồi không đủ lãng mạn.
Hay nên nói là nó không phải là kiểu lãng mạn khiến tim cô bồi hồi, sai nhịp.
Không phải vì gì khác, chỉ vì không đúng người mà thôi.
Nếu như đúng người thì có lẽ chỉ cần người đó lẳng lặng đứng nhìn cô từ đằng xa hay lặng lẽ cầm tay cô, hoặc là ngồi xổm xuống xắn gấu quần cho cô, tập trung lau cát trên chân cho cô, chỉ mấy chuyện nhỏ vụn vặt vậy thôi cũng đủ khiến cảm giác hạnh phúc và lãng mạn ngập tràn trong lòng cô rồi.
Gió lạnh thổi rối tóc mái bên thái dương của cô. Trên vai Lê Đông vẫn còn khoác chiếc áo khoác rộng thùng thình của Kỳ Hạ Cảnh, cô cong môi cười khẽ.
Đúng vậy, sao trước đây cô chưa bao giờ nhận ra nhỉ.
Đối với cô, bản thân sự hiện diện của Kỳ Hạ Cảnh đã chính là điều lãng mạn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.