Chương 63
Đào Chi Chi Chi
04/05/2024
Lê Đông biết người đàn ông đang nhắc đến chuyện cô né tránh nụ hôn của anh ở bên bờ biển.
“... Không ghét.” Cô không biết phải giải thích với anh việc cô né tránh theo bản năng, chỉ có thể níu tay áo Kỳ Hạ Cảnh, mi dài run rẩy: “Em chỉ... không biết hôn.”
Tiếng cười trầm thấp vui tai vang vọng bên tai cô, bởi vì hai người cách nhau quá gần nên cô thậm chí còn có thể cảm nhận được khuôn ngực rung lên từng hồi của người đàn ông. Vừa nghe, trái tim Lê Đông cũng rung động theo.
Cằm của Lê Đông bị những ngón tay thon dài nâng lên, ánh mắt của Lê Đông buộc phải nhìn vào cặp mắt hoa đào thâm tình của Kỳ Hạ Cảnh, ánh mắt chuyển động như đang cố ý dụ hoặc khiến lòng người hoảng hốt.
Khi nụ hôn nhẹ nhàng đáp xuống môi cô, Lê Đông cảm nhận được bàn tay ấm áp đặt sau gáy cô, bên tai còn có giọng nói khàn đặc của người đàn ông dụ dỗ cô: “A Lê, há miệng.”
Cô như bị hớp mất hồn, sau khi nghe người đàn ông nhỏ giọng dụ dỗ, tất cả sự phản kháng trong cơ thể đều biến mất, chỉ còn ngoan ngoãn nghe theo.
Khác với sự nóng ruột của lần đầu tiên, Kỳ Hạ Cảnh chỉ nhẹ nhàng gặm nhấm đôi môi cô như thưởng thức, nếm thử món ngon. Anh chậm rãi cướp lấy hơi thở thuộc về cô và tiếng rên thi thoảng tràn ra ngoài.
Kỳ Hạ Cảnh nói anh chỉ từng hôn cô, nhưng Lê Đông không hiểu sao lại có người không học mà biết hôn môi chứ.
Động tác của người đàn ông không nhanh cũng không chậm, bàn tay to ở sau gáy cô, khi nặng khi nhẹ vuốt ve. Lê Đông bị trêu chọc đến hô hấp dồn dập, trên người không còn chút sức lực nào, lưng cô dựa trên thành ghế không ngừng trượt xuống, bên tai lại có tiếng cười trầm thấp của người đàn ông, tiếng cười xen lẫn chút dục vọng.
Kỳ Hạ Cảnh giữ cánh tay mảnh khảnh như muốn nhũn ra của Lê Đông, để cô dịu dàng quàng qua cổ anh. Cúi người lần nữa, môi mỏng cách môi cô một gang tay: “Chỉ mới hôn một chút mà đã mềm nhũn thế này. Nếu sau này làm chuyện quá đáng hơn có phải em sẽ khóc không ngừng à?”
Lê Đông đã bị chọc ghẹo đến mặt mũi đỏ bừng, nghe người đàn ông ăn nói thô tục thì càng không dám ngẩng đầu lên. Cô thiếu kiên nhẫn, hơi dùng sức kéo Kỳ Hạ Cảnh về phía mình.
Nhưng Kỳ Hạ Cảnh lại không làm gì cô, chỉ kiên nhẫn nghe tiếng hít thở dồn dập của Lê Đông, khàn giọng hỏi cô: “A Lê vội vàng như thế là vì muốn anh hôn hả?” Lê Đông nín thở không chịu nói, đôi mắt ngập nước nhìn Kỳ Hạ Cảnh, hàng lông mi cong dài ẩm ướt nhìn yết hầu Kỳ Hạ Cảnh di chuyển lên xuống thất thường.
Không biết là hơi thở của ai nặng nề hơn, khi Lê Đông nhìn thấy môi mỏng phóng đại trước mắt mình, bỗng nghe thấy tiếng kêu nho nhỏ, cơ thể lập tức cứng đờ, hai tay vô thức đẩy Kỳ Hạ Cảnh ra.
Tự dưng bị cô đẩy ra, Kỳ Hạ Cảnh không hề phòng bị, sau lưng đập thẳng vào khung cửa xe cứng rắn, tạo ra tiếng vang trầm đục đáng sợ.
Lê Đông sợ tới mức ngồi thẳng người dậy, muốn xem Kỳ Hạ Cảnh có bị thương gì không.
“Xin lỗi.” Màu đỏ ứng trên má cô lập tức biến mất, Lê Đông cuống quít giải thích: “Em nghe thấy bên cạnh có tiếng động nên tưởng có người ở bên cạnh nhìn chúng ta.”
Dứt lời, cô nhìn sang nơi phát ra âm thanh nhưng chỉ thấy hai cô nàng đang ôm nhau thắm thiết ở cách đó năm mươi mét. Chắc hai cô nàng lâu lắm rồi mới được gặp lại nên đang phấn khích hoan hô.
Vì thế, là cô nhầm rồi.
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt Kỳ Hạ Cảnh. Lê Đông ngượng ngùng, cẩn thận hỏi thăm anh: “Lúc nãy anh bị đụng có đau không? Có cần đến bệnh viện kiểm tra không?”
Khi lưng Kỳ Hạ Cảnh đụng phải cửa xe, cô nghe rất rõ tiếng hít khí lạnh của anh.
“... Lê Đông.”
Chắc là rất đau, Kỳ Hạ Cảnh giữ nguyên tư thế cúi người hồi lâu. Khi nói chuyện, giọng điệu như nghiến răng nhịn đau: “May mà đậu xe ở chỗ này.”
Đôi mắt hoa đào đảo quanh, cười đầy ẩn ý: “Nếu không thì với tiếng động vừa nãy, người ta đã tưởng hai chúng ta chơi xe play rồi.”
“Chị Lê Đông, em có thể làm phiền chị mấy phút không?”
9 giờ sáng thứ hai, tầng 5 của khoa nội trú.
Sau khi Lê Đông kiểm tra khu bệnh của mình và hướng dẫn cho các thực tập sinh xong, đang định đi thì tự dưng có một giọng nói vang lên sau lưng cô.
Thịnh Huệ vừa được xuất viện đang mặc đồng phục chỉnh tề, im lặng đứng cách cô không xa. Thấy Lê Đông quay đầu lại, cô bé mỉm cười, dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu.
Lê Đông đi về phía cô bé, cúi người dịu dàng nói: “Được chứ, em tìm chị có việc gì không?”
Thịnh Huệ lấy một cái túi từ trong cặp sách của mình ra, cẩn thận lấy một túi bùa bình an ở bên trong ra đưa cho Lê Đông: “Đây là túi bùa em xin ở chùa Hộ An gần nhà hồi chủ nhật. Nếu chị không chê thì có thể nhận lấy nó không?” Đôi mắt trong veo của cô bé chứa đầy sự mong mỏi, khi nhìn thấy Lê Đông mỉm cười cảm ơn, niềm vui trong mắt cô bé khó có thể diễn tả bằng lời.
Cô bé lại lấy một túi bùa khác ra, rồi đưa cả cái túi lẫn những túi bùa còn lại cho Lê Đông. Giọng nói non nớt chưa trưởng thành vừa ngọt vừa mềm: “Chị giúp em đưa những túi bùa còn lại cho mọi người nha? Bây giờ em phải đến trường, có lẽ không kịp đưa cho mọi người.”
Lê Đông nhận chiếc túi và mở ra mới phát hiện Thịnh Huệ đã dán giấy ghi chú lên từng túi bùa bình an, trên giấy có viết tỉ mỉ tên của từng người một: Kỳ Hạ Cảnh, Từ Lãm, Cố Hoài An và những y bác sĩ đã từng chăm sóc cho cô bé.
Nơi mềm yếu nhất ở đáy lòng bị đả động, Lê Đông xoa đầu cô bé, đồng ý giúp Thịnh Huệ: Được, chị thay bọn họ cảm ơn em trước nhé.
Thịnh Huệ luôn mỉm cười ngoan ngoãn, sau khi đưa đồ lại có chút xoắn xuýt nắm lấy tay áo của Lê Đông, nhỏ giọng hỏi cô là cô bé có thể gặp Chu Thời Dư không.
Lúc gõ cửa đi vào phòng bệnh, Chu Thời Dư đang ngồi trên giường đọc sách. Thiếu niên gầy gò hiền lành nhìn thấy người tới là Thịnh Huệ thì gương mặt bình đạm hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Anh ơi, cảm ơn anh vì lần trước đã giúp em.” Thịnh Huệ mau chóng chạy đến trước giường bệnh của thiếu niên, vươn tay đưa túi bình an cô bé cầu ở chùa cho anh ta: “Em đã xuất viện, hy vọng anh cũng có thể nhanh nhanh khỏi bệnh.”
Chu Thời Dư xưa nay luôn bình tĩnh điềm đạm hiếm khi sững người, một lúc sau anh ta mới ngẩng đầu, giọng nói ôn hòa có chút khô khốc: “... Cảm ơn.”
Cô bé hào phóng nói: “Không có gì.”
Lê Đông đứng ngoài cửa vui vẻ mỉm cười, không nhịn được lén lút cầm máy ảnh ghi lại cảnh tượng ấm áp trước mắt.
Điện thoại trong túi rung lên, Lê Đông nhìn cái tên Thẩm Sơ Mạn trên màn hình thì vội vàng tắt mic, đi ra hành lang: “Mạn Mạn, có chuyện gì à?”
“Đông Đông, cậu đang ở đâu của khu nội trú thế? Tớ đi quanh cả ngày trời vẫn không tìm thấy cậu.”
Sau khi nói cho Thẩm Sơ Mạn biết vị trí sảnh dễ tìm thấy nhất, Lê Đông xoay người đi về phía đó. Đi đến sảnh, cô nhớ đến chuyện tuần nào Cố Hoài An cũng đến bệnh viện thăm Chu Thời Dư thì cúi đầu gửi tin nhắn cho anh ta, bảo anh ta đến bệnh viện lấy túi bùa bình an.
“Lớp trưởng?” Từ Lãm đi ngang qua nhìn thấy cô cúi đầu đứng yên bất động ở giữa sảnh thì không khỏi dừng bước, tò mò hỏi: “Cậu đứng đây làm gì thế?”
“Chờ Thẩm Sơ Mạn.”
Lê Đông gửi tin nhắn đi rồi ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp đang chạy đến thì vội vàng bước nhanh về phía Thẩm Sơ Mạn.
Thời tiết mùa đông khắc nghiệt, trong khi mọi người mặc áo bông thì Thẩm Sơ Mạn lại chỉ mặc một chiếc áo len mỏng và váy ngắn, cặp chân thon dài lộ ra ngoài khiến người ta nhìn thấy phải rùng mình một phen.
“Khoa nội trú của cậu khó tìm quá đi.” Thẩm Sơ Mạn xách theo một cái túi to, vừa giận vừa làm nũng nói: “Tớ loanh quanh nửa tiếng đồng hồ mà cứ lạc đường mãi.”
“Cậu đến bệnh viện làm gì?” Ánh mắt Từ Lãm rơi vào chiếc túi trong tay cô, không biết nghĩ đến điều gì mà ý cười nơi đáy mắt phai nhạt đi nhiều: “Đưa đồ cho cậu ta?”
Thẩm Sơ Mạn: “Đưa đồ cho cậu ta cái gì chứ? Chị đây đặc biệt chạy đến đây để đưa áo khoác cho anh đấy. Em gọi cho anh cả trăm cuộc mà toàn tắt máy thôi.” Thẩm Sơ Mạn không nhịn được trợn mắt, tức giận nhét túi to vào lòng Từ Lãm: “Áo khoác của anh.”
Hình như sợ Từ Lãm chê cười nên cô nàng lập tức bổ sung thêm: “Máy giặt ở nhà hư rồi, đây là lần đầu tiên em giặt đồ bằng tay đó, nếu anh dám chê em giặt không sạch thì cẩn thận bị em đánh cho.”
Từ Lãm nghe thế thì sững người, hồi lâu sau mới phì cười ra tiếng. Anh vươn tay xoa đầu Thẩm Sơ Mạn, dịu dàng nói: “Sao anh lại chê em được chứ.”
Thẩm Sơ Mạn lầm bầm: “Tốt nhất là thế.”
Nhớ đến lời dặn dò Thịnh Huệ, Lê Đông mở túi ra, đưa tùi bùa có dán tên Từ Lãm cho anh ấy: Thịnh Huệ cho cậu túi bùa này.
Từ Lãm nói cảm ơn rồi nhận lấy, thấy trong túi có mười mấy túi bùa có dán ghi chú thì không khỏi cảm thán Thịnh Huệ có lòng.
“Mấy túi bùa này cẩu ở đâu thế? Tớ cũng muốn có một cái.”
Thẩm Sơ Mạn tò mò nhìn túi bùa được gia công tinh xảo, ngước mắt lên lại đối diện với ánh mắt của Từ Lãm. Cô ấy lấy làm lạ nói: “Nhìn em như thế làm gì? Hai người có người khác tặng, còn em không được tự cầu một cái à?”
Từ Lãm không nhìn cũng không lên tiếng nữa.
“Lê Đông.”
Ba người đều có việc phải làm nên sau khi trò chuyện vài câu, chuẩn bị tạm biệt thì nghe thấy tiếng Cố Hoài An gọi Lê Đông từ đằng xa.
Hôm nay người đàn ông vẫn đóng vest giày da như mọi ngày, trên mặt là nụ cười dịu dàng ấm áp khiến người ta vừa gặp đã thân. Không biết hai người đã nói gì, đồ còn chưa đưa nhưng Lê Đông đã mỉm cười thân thiết.
Thẩm Sơ Mạn nheo mắt, dùng hỏa nhãn kim tinh liếc nhìn hai người, thấm thía nói: “Tên đàn ông này chắc chắc đang thích Đông Đông nhà em.”
“Người em nói là luật sư Cố à?” Từ Lãm thấy cô ấy ra vẻ thần bí xoa cằm thì cong môi cười: “Sao em thấy được?”
“Mấy ông con trai như anh thì biết gì.” Thẩm Sơ Mạn khinh thường, có lòng giải thích: “Anh nhìn ánh mắt của anh ta đi, chắc chắn là thích, em sẽ không bao giờ nhìn nhầm đâu.”
Từ Lãm nghe giọng điệu chắc như đinh đóng cột của cô ấy, hồi lâu sau bất đắc dĩ nuông chiều thở dài: “Đến đúng lúc này, em biết canh giờ lắm.”
Anh ấy nói không rõ ràng, Thẩm Sơ Mạn không hiểu định hỏi anh ấy thì quay đầu nhìn thấy Kỳ Hạ Cảnh đang đi về phía bên này với vẻ mặt không chút đổi sắc. Anh đi về phía hai người vừa nói vừa cười ở cách đó không xa, Lê Đông đang lấy túi bùa bình an cho Cố Hoài An.
Thấy vậy, Từ Lãm vui sướng khi người gặp họa cười ra tiếng và bình luận một câu: “Oan gia ngõ hẹp.”
Kỳ Hạ Cảnh nâng mi mắt lên, lạnh lùng lườm nguýt anh ấy một cái.
Thẩm Sơ Mạn còn ở bên cạnh thêm mắm dặm muối, chỉ vào túi bùa của của Từ Lãm, giả vờ kinh hô: “Quào, túi bùa bình an của anh đẹp thế, có thể cho em xem không?”
Kỳ Hạ Cảnh nghe thế thì nhướng mày xoay người, cười như không cười nhìn về phía Từ Lãm: “Cậu cũng có?”
“Thịnh Huệ đi chùa cầu đó, trong cái túi Lê Đông đang cầm còn đó.”
Vì tránh dẫn lửa thiêu mình, Từ Lãm lập tức thanh minh, hất cằm về phía Lê Đông: “Có lẽ đợi lát nữa sẽ đến lượt cậu.”
Kỳ Hạ Cảnh lạnh lùng cong môi cười.
Đến lượt anh?
Bây giờ Lê Đông vã Cố Hoài Anh cũng sắp nói chuyện xong. Bình thường cô rất ít nói, trừ khi là bạn bè rất thân. Hôm nay vì hành động ấm lòng của Thịnh Huệ nên mới hiếm khi nói với Cố Hoài An thêm vài câu.
Sau khi hàn huyên được mấy câu, Cố Hoài An bày tỏ bản thân muốn đi thăm Chu Thời Dư, Lê Đông cũng phải về phòng khám làm việc nhưng vừa xoay người đã nhìn thấy gương mặt không chút biểu cảm và nụ cười lạnh lẽo trên môi Kỳ Hạ Cảnh.
Cô nhớ đến túi bùa bình an của Thịnh Huệ nên đã chủ động đi về phía Kỳ Hạ Cảnh.
Từ Lãm ở một bên đã nhanh tay lẹ mắt kéo Thẩm Sơ Mạn rời đi, hai người vừa cãi nhau vừa biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Chuyện tối qua lưng Kỳ Hạ Cảnh bị đụng vào cửa xe vẫn còn rõ mồn một, khi đến gần, Lê Đông ấp úng mở miệng nói: “Thịnh Huệ bảo em đưa cho anh một thứ.”
“Anh biết.” Kỳ Hạ Cảnh nhìn cô cúi đầu kiếm đồ, nhớ đến việc lúc nãy Lê Đông mới nhìn đã tìm thấy túi bùa của Cố Hoài An thì giả vờ mỉm cười: “Anh thấy em đưa cho Cố Hoài An.”
Lê Đông vẫn chưa phản ứng lại, tiếp lời Kỳ Hạ Cảnh: “Ừm, sáng thứ hai nào anh ấy cũng đến bệnh viện, vừa lúc đưa cho anh ấy.”
Dứt lời, cuối cùng cô cũng tìm được túi bùa bình an của Kỳ Hạ Cảnh, lấy ra, đứa cho anh.
Người đàn ông chậm chạp không nhận, hai tay đút vào túi, rũ mắt nhìn cô, đáy mắt không cảm xúc khó phân vui giận.
Anh nhìn cánh tay cô dừng giữa không trung, lúc sau Ký Hạ Cảnh tự dưng lên tiếng: “Bác sĩ Lê biết rõ giờ giấc của Cố Hoài An nhỉ.”
Cuối cùng Lê Đông cũng nhận ra, nhíu mày cẩn thận hỏi: “Kỳ Hạ Cảnh, anh đang giận à?”
“Không.”
Đối lập với câu hỏi do dự của cô là lời phủ nhận dứt khoát và sắc bén của Kỳ Hạ Cảnh. Khóe môi người đàn ông đang cong lên nhưng ý cười trong đáy mắt như băng ngàn năm, giọng điệu không để ý mang theo băng nhọn.
Kỳ Hạ Cảnh hơi cúi người, đôi mắt hoa đào quyến rũ nhìn Lê Đông chằm chằm, gằn từng chữ một: “Chỉ là tôi để ý chuyện bác sĩ Lê tối qua vừa làm cả người anh bầm tím mà hôm nay vừa quay người đã tặng túi bùa bình an cho người đàn ông khác thôi.”
“Cái này có gì đáng giận đâu, đúng không?”
“... Không ghét.” Cô không biết phải giải thích với anh việc cô né tránh theo bản năng, chỉ có thể níu tay áo Kỳ Hạ Cảnh, mi dài run rẩy: “Em chỉ... không biết hôn.”
Tiếng cười trầm thấp vui tai vang vọng bên tai cô, bởi vì hai người cách nhau quá gần nên cô thậm chí còn có thể cảm nhận được khuôn ngực rung lên từng hồi của người đàn ông. Vừa nghe, trái tim Lê Đông cũng rung động theo.
Cằm của Lê Đông bị những ngón tay thon dài nâng lên, ánh mắt của Lê Đông buộc phải nhìn vào cặp mắt hoa đào thâm tình của Kỳ Hạ Cảnh, ánh mắt chuyển động như đang cố ý dụ hoặc khiến lòng người hoảng hốt.
Khi nụ hôn nhẹ nhàng đáp xuống môi cô, Lê Đông cảm nhận được bàn tay ấm áp đặt sau gáy cô, bên tai còn có giọng nói khàn đặc của người đàn ông dụ dỗ cô: “A Lê, há miệng.”
Cô như bị hớp mất hồn, sau khi nghe người đàn ông nhỏ giọng dụ dỗ, tất cả sự phản kháng trong cơ thể đều biến mất, chỉ còn ngoan ngoãn nghe theo.
Khác với sự nóng ruột của lần đầu tiên, Kỳ Hạ Cảnh chỉ nhẹ nhàng gặm nhấm đôi môi cô như thưởng thức, nếm thử món ngon. Anh chậm rãi cướp lấy hơi thở thuộc về cô và tiếng rên thi thoảng tràn ra ngoài.
Kỳ Hạ Cảnh nói anh chỉ từng hôn cô, nhưng Lê Đông không hiểu sao lại có người không học mà biết hôn môi chứ.
Động tác của người đàn ông không nhanh cũng không chậm, bàn tay to ở sau gáy cô, khi nặng khi nhẹ vuốt ve. Lê Đông bị trêu chọc đến hô hấp dồn dập, trên người không còn chút sức lực nào, lưng cô dựa trên thành ghế không ngừng trượt xuống, bên tai lại có tiếng cười trầm thấp của người đàn ông, tiếng cười xen lẫn chút dục vọng.
Kỳ Hạ Cảnh giữ cánh tay mảnh khảnh như muốn nhũn ra của Lê Đông, để cô dịu dàng quàng qua cổ anh. Cúi người lần nữa, môi mỏng cách môi cô một gang tay: “Chỉ mới hôn một chút mà đã mềm nhũn thế này. Nếu sau này làm chuyện quá đáng hơn có phải em sẽ khóc không ngừng à?”
Lê Đông đã bị chọc ghẹo đến mặt mũi đỏ bừng, nghe người đàn ông ăn nói thô tục thì càng không dám ngẩng đầu lên. Cô thiếu kiên nhẫn, hơi dùng sức kéo Kỳ Hạ Cảnh về phía mình.
Nhưng Kỳ Hạ Cảnh lại không làm gì cô, chỉ kiên nhẫn nghe tiếng hít thở dồn dập của Lê Đông, khàn giọng hỏi cô: “A Lê vội vàng như thế là vì muốn anh hôn hả?” Lê Đông nín thở không chịu nói, đôi mắt ngập nước nhìn Kỳ Hạ Cảnh, hàng lông mi cong dài ẩm ướt nhìn yết hầu Kỳ Hạ Cảnh di chuyển lên xuống thất thường.
Không biết là hơi thở của ai nặng nề hơn, khi Lê Đông nhìn thấy môi mỏng phóng đại trước mắt mình, bỗng nghe thấy tiếng kêu nho nhỏ, cơ thể lập tức cứng đờ, hai tay vô thức đẩy Kỳ Hạ Cảnh ra.
Tự dưng bị cô đẩy ra, Kỳ Hạ Cảnh không hề phòng bị, sau lưng đập thẳng vào khung cửa xe cứng rắn, tạo ra tiếng vang trầm đục đáng sợ.
Lê Đông sợ tới mức ngồi thẳng người dậy, muốn xem Kỳ Hạ Cảnh có bị thương gì không.
“Xin lỗi.” Màu đỏ ứng trên má cô lập tức biến mất, Lê Đông cuống quít giải thích: “Em nghe thấy bên cạnh có tiếng động nên tưởng có người ở bên cạnh nhìn chúng ta.”
Dứt lời, cô nhìn sang nơi phát ra âm thanh nhưng chỉ thấy hai cô nàng đang ôm nhau thắm thiết ở cách đó năm mươi mét. Chắc hai cô nàng lâu lắm rồi mới được gặp lại nên đang phấn khích hoan hô.
Vì thế, là cô nhầm rồi.
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt Kỳ Hạ Cảnh. Lê Đông ngượng ngùng, cẩn thận hỏi thăm anh: “Lúc nãy anh bị đụng có đau không? Có cần đến bệnh viện kiểm tra không?”
Khi lưng Kỳ Hạ Cảnh đụng phải cửa xe, cô nghe rất rõ tiếng hít khí lạnh của anh.
“... Lê Đông.”
Chắc là rất đau, Kỳ Hạ Cảnh giữ nguyên tư thế cúi người hồi lâu. Khi nói chuyện, giọng điệu như nghiến răng nhịn đau: “May mà đậu xe ở chỗ này.”
Đôi mắt hoa đào đảo quanh, cười đầy ẩn ý: “Nếu không thì với tiếng động vừa nãy, người ta đã tưởng hai chúng ta chơi xe play rồi.”
“Chị Lê Đông, em có thể làm phiền chị mấy phút không?”
9 giờ sáng thứ hai, tầng 5 của khoa nội trú.
Sau khi Lê Đông kiểm tra khu bệnh của mình và hướng dẫn cho các thực tập sinh xong, đang định đi thì tự dưng có một giọng nói vang lên sau lưng cô.
Thịnh Huệ vừa được xuất viện đang mặc đồng phục chỉnh tề, im lặng đứng cách cô không xa. Thấy Lê Đông quay đầu lại, cô bé mỉm cười, dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu.
Lê Đông đi về phía cô bé, cúi người dịu dàng nói: “Được chứ, em tìm chị có việc gì không?”
Thịnh Huệ lấy một cái túi từ trong cặp sách của mình ra, cẩn thận lấy một túi bùa bình an ở bên trong ra đưa cho Lê Đông: “Đây là túi bùa em xin ở chùa Hộ An gần nhà hồi chủ nhật. Nếu chị không chê thì có thể nhận lấy nó không?” Đôi mắt trong veo của cô bé chứa đầy sự mong mỏi, khi nhìn thấy Lê Đông mỉm cười cảm ơn, niềm vui trong mắt cô bé khó có thể diễn tả bằng lời.
Cô bé lại lấy một túi bùa khác ra, rồi đưa cả cái túi lẫn những túi bùa còn lại cho Lê Đông. Giọng nói non nớt chưa trưởng thành vừa ngọt vừa mềm: “Chị giúp em đưa những túi bùa còn lại cho mọi người nha? Bây giờ em phải đến trường, có lẽ không kịp đưa cho mọi người.”
Lê Đông nhận chiếc túi và mở ra mới phát hiện Thịnh Huệ đã dán giấy ghi chú lên từng túi bùa bình an, trên giấy có viết tỉ mỉ tên của từng người một: Kỳ Hạ Cảnh, Từ Lãm, Cố Hoài An và những y bác sĩ đã từng chăm sóc cho cô bé.
Nơi mềm yếu nhất ở đáy lòng bị đả động, Lê Đông xoa đầu cô bé, đồng ý giúp Thịnh Huệ: Được, chị thay bọn họ cảm ơn em trước nhé.
Thịnh Huệ luôn mỉm cười ngoan ngoãn, sau khi đưa đồ lại có chút xoắn xuýt nắm lấy tay áo của Lê Đông, nhỏ giọng hỏi cô là cô bé có thể gặp Chu Thời Dư không.
Lúc gõ cửa đi vào phòng bệnh, Chu Thời Dư đang ngồi trên giường đọc sách. Thiếu niên gầy gò hiền lành nhìn thấy người tới là Thịnh Huệ thì gương mặt bình đạm hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Anh ơi, cảm ơn anh vì lần trước đã giúp em.” Thịnh Huệ mau chóng chạy đến trước giường bệnh của thiếu niên, vươn tay đưa túi bình an cô bé cầu ở chùa cho anh ta: “Em đã xuất viện, hy vọng anh cũng có thể nhanh nhanh khỏi bệnh.”
Chu Thời Dư xưa nay luôn bình tĩnh điềm đạm hiếm khi sững người, một lúc sau anh ta mới ngẩng đầu, giọng nói ôn hòa có chút khô khốc: “... Cảm ơn.”
Cô bé hào phóng nói: “Không có gì.”
Lê Đông đứng ngoài cửa vui vẻ mỉm cười, không nhịn được lén lút cầm máy ảnh ghi lại cảnh tượng ấm áp trước mắt.
Điện thoại trong túi rung lên, Lê Đông nhìn cái tên Thẩm Sơ Mạn trên màn hình thì vội vàng tắt mic, đi ra hành lang: “Mạn Mạn, có chuyện gì à?”
“Đông Đông, cậu đang ở đâu của khu nội trú thế? Tớ đi quanh cả ngày trời vẫn không tìm thấy cậu.”
Sau khi nói cho Thẩm Sơ Mạn biết vị trí sảnh dễ tìm thấy nhất, Lê Đông xoay người đi về phía đó. Đi đến sảnh, cô nhớ đến chuyện tuần nào Cố Hoài An cũng đến bệnh viện thăm Chu Thời Dư thì cúi đầu gửi tin nhắn cho anh ta, bảo anh ta đến bệnh viện lấy túi bùa bình an.
“Lớp trưởng?” Từ Lãm đi ngang qua nhìn thấy cô cúi đầu đứng yên bất động ở giữa sảnh thì không khỏi dừng bước, tò mò hỏi: “Cậu đứng đây làm gì thế?”
“Chờ Thẩm Sơ Mạn.”
Lê Đông gửi tin nhắn đi rồi ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn xinh đẹp đang chạy đến thì vội vàng bước nhanh về phía Thẩm Sơ Mạn.
Thời tiết mùa đông khắc nghiệt, trong khi mọi người mặc áo bông thì Thẩm Sơ Mạn lại chỉ mặc một chiếc áo len mỏng và váy ngắn, cặp chân thon dài lộ ra ngoài khiến người ta nhìn thấy phải rùng mình một phen.
“Khoa nội trú của cậu khó tìm quá đi.” Thẩm Sơ Mạn xách theo một cái túi to, vừa giận vừa làm nũng nói: “Tớ loanh quanh nửa tiếng đồng hồ mà cứ lạc đường mãi.”
“Cậu đến bệnh viện làm gì?” Ánh mắt Từ Lãm rơi vào chiếc túi trong tay cô, không biết nghĩ đến điều gì mà ý cười nơi đáy mắt phai nhạt đi nhiều: “Đưa đồ cho cậu ta?”
Thẩm Sơ Mạn: “Đưa đồ cho cậu ta cái gì chứ? Chị đây đặc biệt chạy đến đây để đưa áo khoác cho anh đấy. Em gọi cho anh cả trăm cuộc mà toàn tắt máy thôi.” Thẩm Sơ Mạn không nhịn được trợn mắt, tức giận nhét túi to vào lòng Từ Lãm: “Áo khoác của anh.”
Hình như sợ Từ Lãm chê cười nên cô nàng lập tức bổ sung thêm: “Máy giặt ở nhà hư rồi, đây là lần đầu tiên em giặt đồ bằng tay đó, nếu anh dám chê em giặt không sạch thì cẩn thận bị em đánh cho.”
Từ Lãm nghe thế thì sững người, hồi lâu sau mới phì cười ra tiếng. Anh vươn tay xoa đầu Thẩm Sơ Mạn, dịu dàng nói: “Sao anh lại chê em được chứ.”
Thẩm Sơ Mạn lầm bầm: “Tốt nhất là thế.”
Nhớ đến lời dặn dò Thịnh Huệ, Lê Đông mở túi ra, đưa tùi bùa có dán tên Từ Lãm cho anh ấy: Thịnh Huệ cho cậu túi bùa này.
Từ Lãm nói cảm ơn rồi nhận lấy, thấy trong túi có mười mấy túi bùa có dán ghi chú thì không khỏi cảm thán Thịnh Huệ có lòng.
“Mấy túi bùa này cẩu ở đâu thế? Tớ cũng muốn có một cái.”
Thẩm Sơ Mạn tò mò nhìn túi bùa được gia công tinh xảo, ngước mắt lên lại đối diện với ánh mắt của Từ Lãm. Cô ấy lấy làm lạ nói: “Nhìn em như thế làm gì? Hai người có người khác tặng, còn em không được tự cầu một cái à?”
Từ Lãm không nhìn cũng không lên tiếng nữa.
“Lê Đông.”
Ba người đều có việc phải làm nên sau khi trò chuyện vài câu, chuẩn bị tạm biệt thì nghe thấy tiếng Cố Hoài An gọi Lê Đông từ đằng xa.
Hôm nay người đàn ông vẫn đóng vest giày da như mọi ngày, trên mặt là nụ cười dịu dàng ấm áp khiến người ta vừa gặp đã thân. Không biết hai người đã nói gì, đồ còn chưa đưa nhưng Lê Đông đã mỉm cười thân thiết.
Thẩm Sơ Mạn nheo mắt, dùng hỏa nhãn kim tinh liếc nhìn hai người, thấm thía nói: “Tên đàn ông này chắc chắc đang thích Đông Đông nhà em.”
“Người em nói là luật sư Cố à?” Từ Lãm thấy cô ấy ra vẻ thần bí xoa cằm thì cong môi cười: “Sao em thấy được?”
“Mấy ông con trai như anh thì biết gì.” Thẩm Sơ Mạn khinh thường, có lòng giải thích: “Anh nhìn ánh mắt của anh ta đi, chắc chắn là thích, em sẽ không bao giờ nhìn nhầm đâu.”
Từ Lãm nghe giọng điệu chắc như đinh đóng cột của cô ấy, hồi lâu sau bất đắc dĩ nuông chiều thở dài: “Đến đúng lúc này, em biết canh giờ lắm.”
Anh ấy nói không rõ ràng, Thẩm Sơ Mạn không hiểu định hỏi anh ấy thì quay đầu nhìn thấy Kỳ Hạ Cảnh đang đi về phía bên này với vẻ mặt không chút đổi sắc. Anh đi về phía hai người vừa nói vừa cười ở cách đó không xa, Lê Đông đang lấy túi bùa bình an cho Cố Hoài An.
Thấy vậy, Từ Lãm vui sướng khi người gặp họa cười ra tiếng và bình luận một câu: “Oan gia ngõ hẹp.”
Kỳ Hạ Cảnh nâng mi mắt lên, lạnh lùng lườm nguýt anh ấy một cái.
Thẩm Sơ Mạn còn ở bên cạnh thêm mắm dặm muối, chỉ vào túi bùa của của Từ Lãm, giả vờ kinh hô: “Quào, túi bùa bình an của anh đẹp thế, có thể cho em xem không?”
Kỳ Hạ Cảnh nghe thế thì nhướng mày xoay người, cười như không cười nhìn về phía Từ Lãm: “Cậu cũng có?”
“Thịnh Huệ đi chùa cầu đó, trong cái túi Lê Đông đang cầm còn đó.”
Vì tránh dẫn lửa thiêu mình, Từ Lãm lập tức thanh minh, hất cằm về phía Lê Đông: “Có lẽ đợi lát nữa sẽ đến lượt cậu.”
Kỳ Hạ Cảnh lạnh lùng cong môi cười.
Đến lượt anh?
Bây giờ Lê Đông vã Cố Hoài Anh cũng sắp nói chuyện xong. Bình thường cô rất ít nói, trừ khi là bạn bè rất thân. Hôm nay vì hành động ấm lòng của Thịnh Huệ nên mới hiếm khi nói với Cố Hoài An thêm vài câu.
Sau khi hàn huyên được mấy câu, Cố Hoài An bày tỏ bản thân muốn đi thăm Chu Thời Dư, Lê Đông cũng phải về phòng khám làm việc nhưng vừa xoay người đã nhìn thấy gương mặt không chút biểu cảm và nụ cười lạnh lẽo trên môi Kỳ Hạ Cảnh.
Cô nhớ đến túi bùa bình an của Thịnh Huệ nên đã chủ động đi về phía Kỳ Hạ Cảnh.
Từ Lãm ở một bên đã nhanh tay lẹ mắt kéo Thẩm Sơ Mạn rời đi, hai người vừa cãi nhau vừa biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Chuyện tối qua lưng Kỳ Hạ Cảnh bị đụng vào cửa xe vẫn còn rõ mồn một, khi đến gần, Lê Đông ấp úng mở miệng nói: “Thịnh Huệ bảo em đưa cho anh một thứ.”
“Anh biết.” Kỳ Hạ Cảnh nhìn cô cúi đầu kiếm đồ, nhớ đến việc lúc nãy Lê Đông mới nhìn đã tìm thấy túi bùa của Cố Hoài An thì giả vờ mỉm cười: “Anh thấy em đưa cho Cố Hoài An.”
Lê Đông vẫn chưa phản ứng lại, tiếp lời Kỳ Hạ Cảnh: “Ừm, sáng thứ hai nào anh ấy cũng đến bệnh viện, vừa lúc đưa cho anh ấy.”
Dứt lời, cuối cùng cô cũng tìm được túi bùa bình an của Kỳ Hạ Cảnh, lấy ra, đứa cho anh.
Người đàn ông chậm chạp không nhận, hai tay đút vào túi, rũ mắt nhìn cô, đáy mắt không cảm xúc khó phân vui giận.
Anh nhìn cánh tay cô dừng giữa không trung, lúc sau Ký Hạ Cảnh tự dưng lên tiếng: “Bác sĩ Lê biết rõ giờ giấc của Cố Hoài An nhỉ.”
Cuối cùng Lê Đông cũng nhận ra, nhíu mày cẩn thận hỏi: “Kỳ Hạ Cảnh, anh đang giận à?”
“Không.”
Đối lập với câu hỏi do dự của cô là lời phủ nhận dứt khoát và sắc bén của Kỳ Hạ Cảnh. Khóe môi người đàn ông đang cong lên nhưng ý cười trong đáy mắt như băng ngàn năm, giọng điệu không để ý mang theo băng nhọn.
Kỳ Hạ Cảnh hơi cúi người, đôi mắt hoa đào quyến rũ nhìn Lê Đông chằm chằm, gằn từng chữ một: “Chỉ là tôi để ý chuyện bác sĩ Lê tối qua vừa làm cả người anh bầm tím mà hôm nay vừa quay người đã tặng túi bùa bình an cho người đàn ông khác thôi.”
“Cái này có gì đáng giận đâu, đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.