Chương 70
Đào Chi Chi Chi
11/05/2024
Đi hay không đi.
Đây đúng là một vấn đề.
Theo tiếng bước chân xa dần, phòng để quần áo là nơi đầu tiên vang lên tiếng động sột soạt yếu ớt, cuối cùng Kỳ Hạ Cảnh thay đồ xong đi về phòng ngủ, để Lê Đông ở lại, giả vờ bận rộn trong phòng ăn.
Lê Đông rửa sạch bát đũa xong úp lên giá để hong khô, lau dọn bệ bếp một lượt, sau đó dường như thấy vậy vẫn còn chưa đủ, cô còn mang hết chai lọ đựng những loại gia vị mua về không dùng ra lau đi lau lại.
Để câu giờ, thậm chí cô còn muốn ra ngoài phòng khách chơi với Đồ Hộp, không ngờ chú chó gâu đần đã nằm trong ổ, ngủ ngáy khò khò.
Cửa phòng ngủ chỉ khép hờ, bên trong tối om.
Cô thực sự không đoán ra nổi anh sẽ nằm trên giường trong tư thế như thế nào để chờ cô. Lúc cô bối rối mở cửa ra, trong đầu cô nhanh chóng lướt qua đủ loại cảnh tượng.
Đầu ngón tay chần chừ đặt lên trên cánh cửa, rụt rè mở cửa vào phòng.
Ánh trăng trong trẻo chảy tràn vào phòng, những chấm sáng bạc dịu dàng phủ kín cả căn phòng.
Phòng ngủ được thiết kế giản đơn, chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn, còn lại là những khoảng trống thừa thãi, nếu như không phải có người đang nằm trên giường thì thậm chí nơi này không giống phòng có người ở.
Kỳ Hạ Cảnh đã ngủ say đang nằm nghiêng người trên giường, gối đầu lên cánh tay phải, hít thở sâu và đều đặn.
Hẳn là anh đang ngủ rất ngon, ngay cả tiếng động mở cửa cũng không làm anh thức giấc.
Thấy Kỳ Hạ Cảnh đã mặc đồ vào, Lê Đông mới dám tới gần giường, lặng lẽ ngắm dáng vẻ say ngủ của anh.
Ánh trăng soi sáng một bên mặt của Kỳ Hạ Cảnh, khuôn mặt sắc sảo cũng trở nên dịu dàng hơn một chút, hàng mi dài run run theo nhịp thở, chiếc mũi thẳng tắp, cánh môi mỏng nhạt màu, diện mạo bẩm sinh đã khiến người ta cảm thấy lạnh lùng, xa cách.
Lê Đông cụp mắt, lẳng lặng nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh.
Lần trước Kỳ Hạ Cảnh ngủ trên sô pha phòng khách ở nhà cô, lúc nào anh cũng cau chặt mày như thể ngay cả trong mơ anh cũng vẫn cảm thấy buồn phiền.
Lê Đông rón rén nhấc mép chăn lên, hết sức cẩn thận kéo chăn cao lên cho Kỳ Hạ Cảnh. Cô đứng dậy, đảo mắt nhìn căn phòng quá lạnh lẽo này, dừng lại nhìn giấy bút để trên bàn làm việc.
Phong cách của phòng ngủ này cũng giống ở văn phòng, hoặc là do nơi sống và nơi làm việc của Kỳ Hạ Cảnh đều có một đặc điểm rõ ràng: Sạch sẽ, tối giản như thể không có người ở.
Chẳng hạn như, trong bếp có rất nhiều gia vị nhưng hầu hết đều chưa từng được khui ra.
Chẳng hạn như, phòng ngủ rộng rãi như vậy nhưng chỉ có một giường, một bàn, trên mặt bàn chỉ có ba quyển sách chuyên ngành, ngoài ra không còn thứ đồ dùng hằng ngày nào nữa.
Lê Đông cúi người xuống, cầm bút lên, chống tay lên mặt bàn, nắn nót ghi mấy dòng lên trang giấy trắng, sau đó cảm thấy chưa đủ, cô lại ghi thêm mấy chữ nữa rồi đi về phía cửa sổ, đặt tờ giấy nhắn ở đầu giường mà Kỳ Hạ Cảnh có thể chạm tay tới.
... Em về trước đây. Ngủ ngon.
… Mai gặp lại.
…
“Đàn chị, đàn chị, chị có đi dự lễ kỷ niệm thành lập trường cuối tuần này không?”
Trong phòng bệnh 503, Tiểu Dương thấy Lê Đông đến kiểm tra phòng bệnh, lập tức nhiệt tình hỏi cô: “Em nghe nói lần này trường Tam Trung mời không ít cựu học sinh nổi tiếng về phát biểu, chắc chắn anh Kỳ cũng sẽ tới!”
Tiểu Dương nói ríu rít không ngừng, vui vẻ tới mức làm cô điều dưỡng trẻ đứng bên cạnh cũng thấy buồn cười, buộc phải nhắc nhở: “Bác sĩ Lê đang kiểm tra vết thương cho em mà, em yên lặng một lúc đi.”
Tiểu Dương ngoan ngoãn ngừng nói.
Vết thương của Tiểu Dương bình phục rất tốt, nếu không có gì bất ngờ thì vài ngày nữa là có thể cắt chỉ, Lê Đông bỏ chiếc áo bệnh nhân của cậu xuống rồi đứng thẳng người dậy, quay đầu nói cho cậu bác sĩ thực tập biết tình hình cụ thể, trước khi đi, cô mới khẽ nói: “Chị không biết.”
Đây xem như là câu trả lời cho câu hỏi ban nãy của Tiểu Dương.
Tiểu Dương nghe vậy, mắt sáng lên. Cậu được điều dưỡng đỡ nằm xuống giường, cười hì hì nói với Lê Đông: “Bên phòng bên cạnh còn có mấy bạn nữa cũng là học sinh Tam Trung, mọi người đều rất mong chờ anh Kỳ về trường nói chuyện.”
Cô điều dưỡng trẻ không nhịn được tò mò hỏi: “Tại sao vậy?”
“Vì ngầu ạ.”
“Hồi lớp mười hai, vì yêu sớm nên anh Kỳ phải kiểm điểm trước toàn trường trong lễ chào cờ đầu tuần.” Lần này, Tiểu Dương đã rút được kinh nghiệm, cậu cẩn thận quan sát Lê Đông một cái, thấy thái độ của cô vẫn bình thường thì mới ra vẻ bí mật nói tiếp: “Chị đoán xem anh ấy nói gì nào, bao nhiêu năm rồi mà em vẫn không quên nhé.”
“Ôi, em đừng để chị phải chờ nữa, mau nói đi.”
Tiểu Dương nghe vậy dựng thẳng cổ áo đồng phục lên, bắt chước dáng vẻ của Kỳ Hạ Cảnh năm đó, ánh mắt ra chiều biếng nhác:
“… Sau khi khiêm tốn xét lại lỗi lầm của mình, em xin hứa sẽ không thay đổi.”
Nói xong, cả Tiểu Dương và cô điều dưỡng trẻ đều không nhịn được cười, Tiểu Dương cảm thán bảo: “Hồi đó, trường em có rất nhiều đôi bị phát hiện yêu sớm nhưng tất cả đều làm rùa rụt cổ, chỉ mình anh ấy là dám chống lại cả thế giới, chẳng lẽ vậy vẫn còn chưa đủ ngầu hay sao?”
“Không ngờ trông bác sĩ Kỳ lạnh lùng là vậy mà hồi cấp ba cũng lãng mạn ra trò.”
“Đúng vậy, huống hồ bạn gái của anh ấy còn là chị Lê, hồi học cấp ba có khá nhiều người theo đuổi chị ấy.”
Thấy hai người say sưa buôn chuyện, Lê Đông lắc đầu bó tay, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường thì phát hiện ra Thẩm Sơ Mạn đang đứng ngoài cửa.
Hôm nay cô ấy thay đổi phong cách, mặc áo len, quần bò, trang điểm theo phong cách gợi cảm Âu Mỹ kết hợp với vóc dáng và đường nét sắc sảo vốn có, trông cô ấy nổi bần bật giữa đám đông.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Sơ Mạn chỉ vào đồng hồ trên tường, ra hiệu cho cô biết đã tới giờ nghỉ trưa.
Phòng làm việc của Thẩm Sơ Mạn chỉ cách bệnh viện một đoạn ngắn. Sáng nay Lê Đông chưa kịp đọc tin nhắn cô ấy gửi, tưởng là cô ấy có việc gì đột xuất nên cô vội đi ra khỏi phòng bệnh, hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Hả?” Thẩm Sơ Mạn bị nét mặt nghiêm trọng của Lê Đông làm giật mình, cô ấy liên tục vỗ vai Lê Đông, an ủi cô: “Không có chuyện gì cả, tớ chỉ muốn tâm sự với cậu thôi.”
Nói rồi, cô ấy kéo tay Lê Đông, giục: “Đi nào, tới căng tin vừa ăn vừa nói.”
Lê Đông bị kéo đi rồi vẫn không yên tâm, đang định hỏi lại thì điện thoại trong túi của cô bắt đầu rung lên.
Chu Tự Xuyên gọi điện thoại tới.
“Em mua vé máy bay thứ hai bay rồi.”
Đầu bên kia khá ồn ào nhưng giọng nói của Chu Tự Xuyên vẫn rất rõ ràng: “Chị cần em mang giúp gì cho không?”
“Với lại, ghế mát xa mua cho chị sẽ được giao tới vào cuối tuần.” Trước nay Chu Tự Xuyên mua gì cũng luôn tiền trảm hậu tấu, lần này cũng vậy: “Chị chọn ngày đi, thời gian cụ thể một chút.”
Lê Đông hiểu tính em trai mình, nếu cô khăng khăng không nhận, Chu Tự Xuyên sẽ giận, Lê Đông quay đầu nhìn Thẩm Sơ Mạn: “Cuối tuần này, cậu muốn tới chùa Hộ An vào hôm nào?”
“Thứ bảy đi.” Thẩm Sơ Mạn có vẻ mất tập trung, đáp xong thuận miệng hỏi lại: “Ai vậy?”
“Chu Tự Xuyên.”
“Ồ.”
Trước đây, nếu nhắc tới em trai Lê Đông, Thẩm Sơ Mạn luôn tò mò hỏi mấy câu nhưng hôm nay cô bạn thân của cô có vẻ hơi mất hứng, hai người ngồi mặt đối mặt nhìn nhau trong căng tin một lúc, Lê Đông không nhịn được hỏi: “Cậu… Không có gì muốn nói với tớ à?”
Thẩm Sơ Mạn ngừng đũa, ngồi thẳng người lên, hắng giọng ra vẻ trịnh trọng: “Đông Đông, tối qua tớ gặp phải một chuyện cực kỳ kinh khủng.”
Người phụ nữ chợt dừng lời, đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó hạ giọng thì thầm: “Tối qua, Từ Lãm cười với tớ.”
Thấy ánh mắt Lê Đông vừa bối rối vừa khó hiểu, Thẩm Sơ Mạn “chậc” một tiếng, kiên nhẫn miêu tả tiếp cho cô hiểu: “Tối qua hình như anh ấy uống quá chén với Kỳ Hạ Cảnh, không có ai giúp được nên anh ấy đành phải nhờ tớ.”
“Tớ mệt gần chết mới dìu được anh ấy từ tầng bốn xuống, nhét vào xe, thắt dây an toàn lại.”
“Không ngờ anh ấy lại cười với tớ.” Thẩm Sơ Mạn đột nhiên kích động, biểu cảm trên khuôn mặt bé bằng bàn tay hết sức sinh động, nói năng cũng trở nên lộn xộn: “Không chỉ cười, anh ấy còn xoa đầu tớ, bảo tớ ngoan một chút!”
“Cậu nói xem, có phải anh ấy điên rồi không…”
“Lớp trưởng.”
Giọng nam quen thuộc vang lên sau lưng, Lê Đông thấy mặt Thẩm Sơ Mạn cứng đờ, Từ Lãm và Kỳ Hạ Cảnh bưng đĩa đi lại đây.
Kỳ Hạ Cảnh đút một tay vào túi, đi ở đằng sau, tối qua chắc là anh đã ngủ rất ngon, quầng thâm dưới mắt đã biến mất, ánh mắt anh hờ hững liếc nhìn Lê Đông, xem chừng muốn lôi chuyện cũ ra nói.
Lê Đông nhìn lảng đi chỗ khác, Từ Lãm chợt cười hỏi: “Nếu không phiền thì bốn người chúng ta ngồi chung nhé?”
“Ai bảo là không phiền chứ!” Thẩm Sơ Mạn buột miệng phản đối nhưng ngước lên nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của Từ Lãm, cô ấy lại bất chợt bỏ dở câu nói của mình.
“... Tùy anh.”
Từ Lãm và Kỳ Hạ Cảnh lần lượt ngồi xuống cạnh Thẩm Sơ Mạn và Lê Đông.
Lúc này, Chu Tự Xuyên nhắn lại cho cô, hỏi xem rốt cuộc thứ mấy thì ship được đồ. Lê Đông lại hỏi lại Thẩm Sơ Mạn một lần nữa rồi nhắn là thứ bảy.
“Hai người muốn tới chùa Hộ An à?” Trưa nay, mọi người ăn sủi cảo. Từ Lãm quen tay đưa bình xì dầu cho Thẩm Sơ Mạn: “Cho tớ đi theo với, tớ xin cho ông tớ một chiếc túi bình an.”
“Tớ làm tài xế miễn phí cho hai cậu luôn.” Từ Lãm nhìn thấy Kỳ Hạ Cảnh đang cúi đầu gõ chữ trên điện thoại, lập tức biết ngay anh đang nhắn tin với ai, anh ấy hỏi đầy ẩn ý: “Lão Kỳ có đi cùng luôn không?”
Kỳ Hạ Cảnh bấm gửi tin nhắn đi, thấy điện thoại của Lê Đông rung lên, anh mới cụp mắt trả lời: “Được thôi.”
Lê Đông thoát khỏi giao diện khung chat với Chu Tự Xuyên, lập tức nhận được tin nhắn của người ngồi bên cạnh.
QXJ: Tối qua bác sĩ Lê nhẫn tâm bỏ anh mà đi vậy sao?
Thấy cô không biết phải trả lời như thế nào, bàn tay với những khớp xương rõ ràng của người đàn ông lại nhấp vào màn hình, nhanh chóng nhắn tiếp.
QXJ: Để anh một mình lẻ loi hiu quạnh cả đêm?
“Từ Lãm thì đã đành.” Thẩm Sơ Mạn thấy hết người này tới người khác đòi đi theo, cảm thấy hết sức kỳ lạ, thắc mắc nhíu mày nhìn Kỳ Hạ Cảnh, hỏi không chút khách sáo: “Sao anh cũng đi?”
“Không phải anh không tin mấy chuyện này hay sao? Trước khi thi đại học, tụi tôi có nói thế nào anh cũng không chịu đi, còn bảo tôi và Đông Đông mê tín.”
Kỳ Hạ Cảnh nghe vậy, ý cười nơi đáy mắt nhạt phai một chút, anh ngước lên nhìn Thẩm Sơ Mạn, nhíu mày, trầm giọng, toát lên cái uy của mình: “Tôi hối hận rồi, không được à?”
Nụ cười của anh đầy giả dối, nhiệt độ quanh người lạnh đi trông thấy, ngay cả Thẩm Sơ Mạn cũng phải im lặng, không phản bác nữa, chỉ lẩm bẩm cằn nhằn: “Được nghe hai chữ “hối hận” từ miệng anh đúng là hiếm thấy.”
Lê Đông nhận ra cảm xúc bất thường của Kỳ Hạ Cảnh, cô nhắn tin hỏi anh: “Sao bỗng nhiên anh lại giận? Tối qua thấy anh ngủ rồi em mới về mà, không phải em cố ý nuốt lời.”
Kỳ Hạ Cảnh dựa lưng vào chiếc ghế nhựa, thong thả nhắn lại: “Thứ năm tan làm xong, em về thăm trường cấp ba với anh nhé, cuối tuần là lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, nhà trường gọi anh về tọa đàm nên phải về đó trước để tổng duyệt chương trình.”
Học sinh cũ về tọa đàm mà cũng phải tổng duyệt chương trình ư?
Lê Đông không nhớ Thẩm Sơ Mạn từng nhắc tới chuyện này.
Cô đang thắc mắc thì anh lại thong thả nhắn tiếp: “Coi như là đền bù vì em nuốt lời.”
“Tớ bảo này hai người.”
Đây đúng là một vấn đề.
Theo tiếng bước chân xa dần, phòng để quần áo là nơi đầu tiên vang lên tiếng động sột soạt yếu ớt, cuối cùng Kỳ Hạ Cảnh thay đồ xong đi về phòng ngủ, để Lê Đông ở lại, giả vờ bận rộn trong phòng ăn.
Lê Đông rửa sạch bát đũa xong úp lên giá để hong khô, lau dọn bệ bếp một lượt, sau đó dường như thấy vậy vẫn còn chưa đủ, cô còn mang hết chai lọ đựng những loại gia vị mua về không dùng ra lau đi lau lại.
Để câu giờ, thậm chí cô còn muốn ra ngoài phòng khách chơi với Đồ Hộp, không ngờ chú chó gâu đần đã nằm trong ổ, ngủ ngáy khò khò.
Cửa phòng ngủ chỉ khép hờ, bên trong tối om.
Cô thực sự không đoán ra nổi anh sẽ nằm trên giường trong tư thế như thế nào để chờ cô. Lúc cô bối rối mở cửa ra, trong đầu cô nhanh chóng lướt qua đủ loại cảnh tượng.
Đầu ngón tay chần chừ đặt lên trên cánh cửa, rụt rè mở cửa vào phòng.
Ánh trăng trong trẻo chảy tràn vào phòng, những chấm sáng bạc dịu dàng phủ kín cả căn phòng.
Phòng ngủ được thiết kế giản đơn, chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn, còn lại là những khoảng trống thừa thãi, nếu như không phải có người đang nằm trên giường thì thậm chí nơi này không giống phòng có người ở.
Kỳ Hạ Cảnh đã ngủ say đang nằm nghiêng người trên giường, gối đầu lên cánh tay phải, hít thở sâu và đều đặn.
Hẳn là anh đang ngủ rất ngon, ngay cả tiếng động mở cửa cũng không làm anh thức giấc.
Thấy Kỳ Hạ Cảnh đã mặc đồ vào, Lê Đông mới dám tới gần giường, lặng lẽ ngắm dáng vẻ say ngủ của anh.
Ánh trăng soi sáng một bên mặt của Kỳ Hạ Cảnh, khuôn mặt sắc sảo cũng trở nên dịu dàng hơn một chút, hàng mi dài run run theo nhịp thở, chiếc mũi thẳng tắp, cánh môi mỏng nhạt màu, diện mạo bẩm sinh đã khiến người ta cảm thấy lạnh lùng, xa cách.
Lê Đông cụp mắt, lẳng lặng nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh.
Lần trước Kỳ Hạ Cảnh ngủ trên sô pha phòng khách ở nhà cô, lúc nào anh cũng cau chặt mày như thể ngay cả trong mơ anh cũng vẫn cảm thấy buồn phiền.
Lê Đông rón rén nhấc mép chăn lên, hết sức cẩn thận kéo chăn cao lên cho Kỳ Hạ Cảnh. Cô đứng dậy, đảo mắt nhìn căn phòng quá lạnh lẽo này, dừng lại nhìn giấy bút để trên bàn làm việc.
Phong cách của phòng ngủ này cũng giống ở văn phòng, hoặc là do nơi sống và nơi làm việc của Kỳ Hạ Cảnh đều có một đặc điểm rõ ràng: Sạch sẽ, tối giản như thể không có người ở.
Chẳng hạn như, trong bếp có rất nhiều gia vị nhưng hầu hết đều chưa từng được khui ra.
Chẳng hạn như, phòng ngủ rộng rãi như vậy nhưng chỉ có một giường, một bàn, trên mặt bàn chỉ có ba quyển sách chuyên ngành, ngoài ra không còn thứ đồ dùng hằng ngày nào nữa.
Lê Đông cúi người xuống, cầm bút lên, chống tay lên mặt bàn, nắn nót ghi mấy dòng lên trang giấy trắng, sau đó cảm thấy chưa đủ, cô lại ghi thêm mấy chữ nữa rồi đi về phía cửa sổ, đặt tờ giấy nhắn ở đầu giường mà Kỳ Hạ Cảnh có thể chạm tay tới.
... Em về trước đây. Ngủ ngon.
… Mai gặp lại.
…
“Đàn chị, đàn chị, chị có đi dự lễ kỷ niệm thành lập trường cuối tuần này không?”
Trong phòng bệnh 503, Tiểu Dương thấy Lê Đông đến kiểm tra phòng bệnh, lập tức nhiệt tình hỏi cô: “Em nghe nói lần này trường Tam Trung mời không ít cựu học sinh nổi tiếng về phát biểu, chắc chắn anh Kỳ cũng sẽ tới!”
Tiểu Dương nói ríu rít không ngừng, vui vẻ tới mức làm cô điều dưỡng trẻ đứng bên cạnh cũng thấy buồn cười, buộc phải nhắc nhở: “Bác sĩ Lê đang kiểm tra vết thương cho em mà, em yên lặng một lúc đi.”
Tiểu Dương ngoan ngoãn ngừng nói.
Vết thương của Tiểu Dương bình phục rất tốt, nếu không có gì bất ngờ thì vài ngày nữa là có thể cắt chỉ, Lê Đông bỏ chiếc áo bệnh nhân của cậu xuống rồi đứng thẳng người dậy, quay đầu nói cho cậu bác sĩ thực tập biết tình hình cụ thể, trước khi đi, cô mới khẽ nói: “Chị không biết.”
Đây xem như là câu trả lời cho câu hỏi ban nãy của Tiểu Dương.
Tiểu Dương nghe vậy, mắt sáng lên. Cậu được điều dưỡng đỡ nằm xuống giường, cười hì hì nói với Lê Đông: “Bên phòng bên cạnh còn có mấy bạn nữa cũng là học sinh Tam Trung, mọi người đều rất mong chờ anh Kỳ về trường nói chuyện.”
Cô điều dưỡng trẻ không nhịn được tò mò hỏi: “Tại sao vậy?”
“Vì ngầu ạ.”
“Hồi lớp mười hai, vì yêu sớm nên anh Kỳ phải kiểm điểm trước toàn trường trong lễ chào cờ đầu tuần.” Lần này, Tiểu Dương đã rút được kinh nghiệm, cậu cẩn thận quan sát Lê Đông một cái, thấy thái độ của cô vẫn bình thường thì mới ra vẻ bí mật nói tiếp: “Chị đoán xem anh ấy nói gì nào, bao nhiêu năm rồi mà em vẫn không quên nhé.”
“Ôi, em đừng để chị phải chờ nữa, mau nói đi.”
Tiểu Dương nghe vậy dựng thẳng cổ áo đồng phục lên, bắt chước dáng vẻ của Kỳ Hạ Cảnh năm đó, ánh mắt ra chiều biếng nhác:
“… Sau khi khiêm tốn xét lại lỗi lầm của mình, em xin hứa sẽ không thay đổi.”
Nói xong, cả Tiểu Dương và cô điều dưỡng trẻ đều không nhịn được cười, Tiểu Dương cảm thán bảo: “Hồi đó, trường em có rất nhiều đôi bị phát hiện yêu sớm nhưng tất cả đều làm rùa rụt cổ, chỉ mình anh ấy là dám chống lại cả thế giới, chẳng lẽ vậy vẫn còn chưa đủ ngầu hay sao?”
“Không ngờ trông bác sĩ Kỳ lạnh lùng là vậy mà hồi cấp ba cũng lãng mạn ra trò.”
“Đúng vậy, huống hồ bạn gái của anh ấy còn là chị Lê, hồi học cấp ba có khá nhiều người theo đuổi chị ấy.”
Thấy hai người say sưa buôn chuyện, Lê Đông lắc đầu bó tay, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường thì phát hiện ra Thẩm Sơ Mạn đang đứng ngoài cửa.
Hôm nay cô ấy thay đổi phong cách, mặc áo len, quần bò, trang điểm theo phong cách gợi cảm Âu Mỹ kết hợp với vóc dáng và đường nét sắc sảo vốn có, trông cô ấy nổi bần bật giữa đám đông.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Sơ Mạn chỉ vào đồng hồ trên tường, ra hiệu cho cô biết đã tới giờ nghỉ trưa.
Phòng làm việc của Thẩm Sơ Mạn chỉ cách bệnh viện một đoạn ngắn. Sáng nay Lê Đông chưa kịp đọc tin nhắn cô ấy gửi, tưởng là cô ấy có việc gì đột xuất nên cô vội đi ra khỏi phòng bệnh, hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Hả?” Thẩm Sơ Mạn bị nét mặt nghiêm trọng của Lê Đông làm giật mình, cô ấy liên tục vỗ vai Lê Đông, an ủi cô: “Không có chuyện gì cả, tớ chỉ muốn tâm sự với cậu thôi.”
Nói rồi, cô ấy kéo tay Lê Đông, giục: “Đi nào, tới căng tin vừa ăn vừa nói.”
Lê Đông bị kéo đi rồi vẫn không yên tâm, đang định hỏi lại thì điện thoại trong túi của cô bắt đầu rung lên.
Chu Tự Xuyên gọi điện thoại tới.
“Em mua vé máy bay thứ hai bay rồi.”
Đầu bên kia khá ồn ào nhưng giọng nói của Chu Tự Xuyên vẫn rất rõ ràng: “Chị cần em mang giúp gì cho không?”
“Với lại, ghế mát xa mua cho chị sẽ được giao tới vào cuối tuần.” Trước nay Chu Tự Xuyên mua gì cũng luôn tiền trảm hậu tấu, lần này cũng vậy: “Chị chọn ngày đi, thời gian cụ thể một chút.”
Lê Đông hiểu tính em trai mình, nếu cô khăng khăng không nhận, Chu Tự Xuyên sẽ giận, Lê Đông quay đầu nhìn Thẩm Sơ Mạn: “Cuối tuần này, cậu muốn tới chùa Hộ An vào hôm nào?”
“Thứ bảy đi.” Thẩm Sơ Mạn có vẻ mất tập trung, đáp xong thuận miệng hỏi lại: “Ai vậy?”
“Chu Tự Xuyên.”
“Ồ.”
Trước đây, nếu nhắc tới em trai Lê Đông, Thẩm Sơ Mạn luôn tò mò hỏi mấy câu nhưng hôm nay cô bạn thân của cô có vẻ hơi mất hứng, hai người ngồi mặt đối mặt nhìn nhau trong căng tin một lúc, Lê Đông không nhịn được hỏi: “Cậu… Không có gì muốn nói với tớ à?”
Thẩm Sơ Mạn ngừng đũa, ngồi thẳng người lên, hắng giọng ra vẻ trịnh trọng: “Đông Đông, tối qua tớ gặp phải một chuyện cực kỳ kinh khủng.”
Người phụ nữ chợt dừng lời, đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó hạ giọng thì thầm: “Tối qua, Từ Lãm cười với tớ.”
Thấy ánh mắt Lê Đông vừa bối rối vừa khó hiểu, Thẩm Sơ Mạn “chậc” một tiếng, kiên nhẫn miêu tả tiếp cho cô hiểu: “Tối qua hình như anh ấy uống quá chén với Kỳ Hạ Cảnh, không có ai giúp được nên anh ấy đành phải nhờ tớ.”
“Tớ mệt gần chết mới dìu được anh ấy từ tầng bốn xuống, nhét vào xe, thắt dây an toàn lại.”
“Không ngờ anh ấy lại cười với tớ.” Thẩm Sơ Mạn đột nhiên kích động, biểu cảm trên khuôn mặt bé bằng bàn tay hết sức sinh động, nói năng cũng trở nên lộn xộn: “Không chỉ cười, anh ấy còn xoa đầu tớ, bảo tớ ngoan một chút!”
“Cậu nói xem, có phải anh ấy điên rồi không…”
“Lớp trưởng.”
Giọng nam quen thuộc vang lên sau lưng, Lê Đông thấy mặt Thẩm Sơ Mạn cứng đờ, Từ Lãm và Kỳ Hạ Cảnh bưng đĩa đi lại đây.
Kỳ Hạ Cảnh đút một tay vào túi, đi ở đằng sau, tối qua chắc là anh đã ngủ rất ngon, quầng thâm dưới mắt đã biến mất, ánh mắt anh hờ hững liếc nhìn Lê Đông, xem chừng muốn lôi chuyện cũ ra nói.
Lê Đông nhìn lảng đi chỗ khác, Từ Lãm chợt cười hỏi: “Nếu không phiền thì bốn người chúng ta ngồi chung nhé?”
“Ai bảo là không phiền chứ!” Thẩm Sơ Mạn buột miệng phản đối nhưng ngước lên nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của Từ Lãm, cô ấy lại bất chợt bỏ dở câu nói của mình.
“... Tùy anh.”
Từ Lãm và Kỳ Hạ Cảnh lần lượt ngồi xuống cạnh Thẩm Sơ Mạn và Lê Đông.
Lúc này, Chu Tự Xuyên nhắn lại cho cô, hỏi xem rốt cuộc thứ mấy thì ship được đồ. Lê Đông lại hỏi lại Thẩm Sơ Mạn một lần nữa rồi nhắn là thứ bảy.
“Hai người muốn tới chùa Hộ An à?” Trưa nay, mọi người ăn sủi cảo. Từ Lãm quen tay đưa bình xì dầu cho Thẩm Sơ Mạn: “Cho tớ đi theo với, tớ xin cho ông tớ một chiếc túi bình an.”
“Tớ làm tài xế miễn phí cho hai cậu luôn.” Từ Lãm nhìn thấy Kỳ Hạ Cảnh đang cúi đầu gõ chữ trên điện thoại, lập tức biết ngay anh đang nhắn tin với ai, anh ấy hỏi đầy ẩn ý: “Lão Kỳ có đi cùng luôn không?”
Kỳ Hạ Cảnh bấm gửi tin nhắn đi, thấy điện thoại của Lê Đông rung lên, anh mới cụp mắt trả lời: “Được thôi.”
Lê Đông thoát khỏi giao diện khung chat với Chu Tự Xuyên, lập tức nhận được tin nhắn của người ngồi bên cạnh.
QXJ: Tối qua bác sĩ Lê nhẫn tâm bỏ anh mà đi vậy sao?
Thấy cô không biết phải trả lời như thế nào, bàn tay với những khớp xương rõ ràng của người đàn ông lại nhấp vào màn hình, nhanh chóng nhắn tiếp.
QXJ: Để anh một mình lẻ loi hiu quạnh cả đêm?
“Từ Lãm thì đã đành.” Thẩm Sơ Mạn thấy hết người này tới người khác đòi đi theo, cảm thấy hết sức kỳ lạ, thắc mắc nhíu mày nhìn Kỳ Hạ Cảnh, hỏi không chút khách sáo: “Sao anh cũng đi?”
“Không phải anh không tin mấy chuyện này hay sao? Trước khi thi đại học, tụi tôi có nói thế nào anh cũng không chịu đi, còn bảo tôi và Đông Đông mê tín.”
Kỳ Hạ Cảnh nghe vậy, ý cười nơi đáy mắt nhạt phai một chút, anh ngước lên nhìn Thẩm Sơ Mạn, nhíu mày, trầm giọng, toát lên cái uy của mình: “Tôi hối hận rồi, không được à?”
Nụ cười của anh đầy giả dối, nhiệt độ quanh người lạnh đi trông thấy, ngay cả Thẩm Sơ Mạn cũng phải im lặng, không phản bác nữa, chỉ lẩm bẩm cằn nhằn: “Được nghe hai chữ “hối hận” từ miệng anh đúng là hiếm thấy.”
Lê Đông nhận ra cảm xúc bất thường của Kỳ Hạ Cảnh, cô nhắn tin hỏi anh: “Sao bỗng nhiên anh lại giận? Tối qua thấy anh ngủ rồi em mới về mà, không phải em cố ý nuốt lời.”
Kỳ Hạ Cảnh dựa lưng vào chiếc ghế nhựa, thong thả nhắn lại: “Thứ năm tan làm xong, em về thăm trường cấp ba với anh nhé, cuối tuần là lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, nhà trường gọi anh về tọa đàm nên phải về đó trước để tổng duyệt chương trình.”
Học sinh cũ về tọa đàm mà cũng phải tổng duyệt chương trình ư?
Lê Đông không nhớ Thẩm Sơ Mạn từng nhắc tới chuyện này.
Cô đang thắc mắc thì anh lại thong thả nhắn tiếp: “Coi như là đền bù vì em nuốt lời.”
“Tớ bảo này hai người.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.