Chương 70
Hề Lục
29/09/2022
Hai chân Tô Mộ Tinh mềm nhũn, sức lực đột nhiên bị rút cạn, cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra một cách hỗn loạn, Hứa Thanh Nhiên ôm cô ấy vào lòng, bước chân lùi ra bên ngoài.
Cánh cửa bị đóng sập với lực khủng khiếp.
Trên hành lang.
Hứa Thanh Nhiên ôm chặt cô ấy, đầu tì trên tóc Tô Mộ Tinh, giọng nói không lưu loát: "Không sao đâu không sao đâu...."
Khuôn mặt Tô Mộ Tinh vùi trước ngực Hứa Thanh Nhiên, lồng ngực dày áp sát cô ấy, trong lòng chợt bình yên, tâm trạng căng thẳng dần dần thả lỏng, không bao lâu cô ấy lại phát hiện có điểm không thích hợp, cơ thể Hứa Thanh Nhiên cứng đờ, thậm chí tim đập còn càng nhanh, càng khẩn trương hơn cô ấy.
Cô ấy hít hít mũi, điều chỉnh xong cảm xúc, khẽ thở dài một tiếng: "Bác sĩ Hứa... em không sao..."
Một lúc sau, Tô Mộ Tinh nhẹ nhàng đẩy Hứa Thanh Nhiên ra một chút, từ trước ngực anh ấy ngẩng đầu lên, "Anh phải tin tưởng em."
Hứa Thanh Nhiên rũ mắt không nói.
Tô Mộ Tinh giúp anh ấy khép lại vạt áo, giọng nói khôi phục sự bình tĩnh, "Em có thể thắng hắn ta."
Mặt mày Hứa Thanh Nhiên nhuốm nét tươi tắn, không kìm được mỉm cười, vừa đau lòng vừa tự hào.
Người yêu của anh ấy, dũng cảm tới nỗi khiến anh ấy đau lòng.
Tô Mặc cùng Quý Nham chạy sát ngay sau Hứa Thanh Nhiên, hai người đứng cách vài bước, có phần xấu hổ mà vò đầu bứt tai, Tô Mặc nhịn không nổi trước, anh ấy che miệng ho dữ dội một trận.
Lực chú ý của Tô Mộ Tinh bị kéo sang Tô Mặc, quan tâm hỏi: "Anh... anh ốm à?"
Tô Mặc: "......"
Khóe mắt Tô Mộ Tinh nhìn thoáng qua cửa phòng thẩm vấn, hơi chán ngán: "Xin lỗi..."
Cô ấy không khống chế tốt cảm xúc, cũng chẳng hỏi ra được gì.
Quý Nham lập tức lên tiếng, nói trấn an: "Nói xin lỗi cái gì, muốn nói cũng là bọn anh xin lỗi em chứ."
Hành lang không phải nơi nói chuyện, tốp người đi về phòng họp, Tô Mộ Tinh không nén được lại quay đầu nhìn một cái, khẽ hỏi: "Có phải sẽ lập tức thả hắn không?"
Quý Nham trả lời: "Đợi lúc nữa đồng nghiệp của bọn anh sẽ đưa hắn đi."
Tô Mặc ở bên cạnh nói bổ sung: "Hắn rất giảo hoạt, nói là tới tố giác, nhưng không đưa ra chứng cứ nào, mọi câu từ đều tự xưng là Hoàng Bình nói với hắn, ngay từ đầu hắn cho rằng là lời vui đùa giữa bạn bè, không coi là thật, gần đây phát hiện Hoàng Bình mất tích, hắn mới cảm thấy trong đó khả năng là có vấn đề."
Anh ấy nhớ tới hình ảnh ban nãy, nghiêng mắt nhìn sang Tô Mộ Tinh ở bên phải, nói nhè nhẹ: "Tiểu Mộ... xin lỗi."
Cánh tay Tô Mộ Tinh khoác tay Hứa Thanh Nhiên, tầm mắt cô ấy lướt qua Tô Mặc, lại nhìn qua loa Quý Nham, nói giọng nghi ngờ: "Sao bọn anh đều nói xin lỗi em?"
Tô Mặc và Quý Nham liếc trộm Tô Mộ Tinh, giây tiếp theo, đồng loạt quét tới Hứa Thanh Nhiên, im lặng không nói.
Tô Mộ Tinh nhíu mày cực nhẹ, nghiêng người nhìn về phía Hứa Thanh Nhiên, vẻ mặt nghi hoặc, "Bác sĩ Hứa, xảy ra chuyện gì?"
Hứa Thanh Nhiên mặt không biến sắc, khóe miệng anh ấy hơi nhếch lên, trả lời giọng ôn hòa: "Ấy... anh đói rồi."
"......"
"......"
"......"
Tô Mặc sờ sờ mũi, mở miệng nói: "Bọn anh gọi đồ ăn ngoài rồi, cùng ăn đi, có nạm bò hầm em thích... sườn xào chua ngọt cũng có."
Quý Nham cũng nói: "Đúng đúng đúng, ăn cơm ở cục rồi đi."
Mắt Tô Mộ Tinh sáng rực lên, vội gật đầu không ngừng.
Hứa Thanh Nhiên xoay đầu Tô Mộ Tinh sang, nói từng câu từng chữ: "Bọn mình về nhà ăn."
Tô Mộ Tinh: "Vâng ạ."
Tô Mặc: "......"
Quý Nham: "......"
Không khí ngưng lại trong nháy mắt, mấy người đứng như trời trồng.
Chẳng mấy chốc, ở đầu kia hành lang có một đồng chí cảnh sát mặc đồng phục chạy đến, "Đội trưởng Tô, đội trưởng Quý, có phát hiện mới."
Quý Nham đón lấy tài liệu cảnh sát đưa qua, cúi đầu lật xem.
Tầm mắt Tô Mặc nhìn lướt qua, hỏi: "Phát hiện gì?"
Cảnh sát nói: "Chúng tôi điều tra sao kê thẻ ngân hàng của Hoàng Chinh, phát hiện cứ ba tháng một lần hắn đều sẽ gửi một khoản tiền nhất định vào một tài khoản, bên thụ hưởng là tài khoản tiết kiệm cá nhân, chúng tôi tra tài khoản tiết kiệm này, chủ hộ là hộ cá thể, dưới danh nghĩa là cửa hàng tiện lợi, tiếp tục tra thêm, người này cũng cách một tháng lại chuyển một phần ba số tiền cho một tài khoản khác."
Tô Mặc nhíu nhíu mày, hỏi trọng điểm, "Cuối cùng số tiền này chuyển tới ai?"
Cảnh sát trả lời: "Một người tên Trần Hồng, địa chỉ là thôn đại dương, trấn Nê."
Tô Mặc: "Chuyển khoản bao lâu rồi?"
Lần này không chờ tuổi trẻ cảnh sát mở miệng, Quý Nham đem tài liệu trong tay đưa cho Tô Mặc, trả lời: "Vừa vặn mười hai năm."
Tô Mộ Tinh sửng sốt, ngay sau đó, phản ứng lại, "12 năm? Vừa khéo là thời gian bố mẹ Hoàng Chinh mất tích."
Nếu bố mẹ Hoàng Chinh chỉ là mất tích, tìm được bố mẹ Hoàng Chinh, là có thể biết trên sổ hộ khẩu nhà họ Hoàng vì sao chỉ có một con trai độc nhất, rốt cuộc đã xảy ra cái gì, anh em đàng hoàng sao lại sống như cái bóng một sáng một tối.
Tô Mặc: "Lập tức cử người qua đó, gọi cả Tiểu Hà."
Cảnh sát nhận lệnh, quay đầu chạy ra ngoài.
Tình thế nghiêm trọng, Tô Mặc nghĩ ngợi, quay đầu nói Quý Nham ở cạnh: "Hay em đi một chuyến."
Quý Nham gật đầu tán đồng nói: "Nếu thật sự có thể tìm được bố mẹ Hoàng Chinh... con đường điều tra Hoàng Bình liền thông suốt."
Tô Mộ Tinh đang định nói tiếp, lời nói tới miệng đột nhiên bị cắt ngang, khóe mắt cô ấy khựng lại, do dự vài giây, "Anh... âm thanh gì đấy?"
Nghe vậy, Tô Mặc hơi hơi kinh ngạc.
Trên hành lang, lại lần nữa rơi vào trầm mặc.
"Tí tách ——" thanh âm bị phóng đại vô hạn.
Quý Nham hiểu ra, anh ấy nhấc tay phải chỉ sang bên, giải thích: "Phòng vệ sinh rò nước, mấy ngày rồi, phòng vật tư vẫn chưa tới sửa."
Tô Mộ Tinh chau mày, hình ảnh nào đó đột nhiên nảy ra, cô ấy nói không chắc chắn: "Em hình như...."
Quý Nham cùng Tô Mặc không rõ nguyên do.
Hứa Thanh Nhiên thấy cô ấy hơi căng thẳng, anh bóp nhẹ nhàng mu bàn tay Tô Mộ Tinh, hỏi giọng dịu dàng: "Làm sao vậy?"
Giọng Tô Mộ Tinh phát run: "Anh.... Tống Duy... trong cuộc điện thoại cuối cùng Tống Duy gọi cho em, hình như cũng nghe thấy....."
Tô Mặc cả kinh, vội vàng hỏi: "Tiếng nước? Em chắc chắn? Có thể nói cụ thể một tí không?"
Lông mày Tô Mộ Tinh nhăn lại, suy tư một lát, cô ấy buông tay Hứa Thanh Nhiên quay đầu chạy về hướng phòng vệ sinh.
Ba người phản ứng cũng nhanh, cất bước, theo sát sau Tô Mộ Tinh.
Tô Mộ Tinh cầm chai nước khoáng rỗng trên bồn rửa tay lên, vặn nắp ra, mở vòi nước rót vào nửa chai, lại đóng chặt, vội vàng hỏi: "Có thứ gì đục một lỗ cho nó không?"
Tô Mặc lập tức tháo móc chìa khóa bên hông, đầu ngón tay khẩy nhẹ, con dao nhỏ Thụy Sĩ tinh xảo bật ra cắm vào, vạch thành một lỗ nhỏ.
Tô Mộ Tinh nhận lại chai nước khoáng chạy sang thùng rác cạnh đó, ánh mắt tìm tòi một vòng, khom lưng nhặt lên nửa miếng xốp bọt biển màu trắng vứt đi đang bị ném trên mặt đất.
Cô ấy khuỵu chân ngồi xổm, cầm cái chai lật ngược.
Giọt nước nện xuống xốp, phát ra âm thanh tí tách.
Quý Nham khom eo, khó hiểu hỏi: "Rốt cuộc có ý gì?"
Tô Mộ Tinh vội lắc đầu, "Không đúng... không phải như thế."
Vẻ mặt Tô Mặc biến đổi, nghĩ đến khả năng nào đó, nghề nghiệp của Tống Duy quá đặc thù, là thám tử tư, anh ấy lên tiếng cổ vũ, "Từ từ thôi... làm lại."
Tô Mộ Tinh cầm ngược thân chai, không ngừng điều chỉnh độ cao, thay đổi lực bóp, giọt nước rơi xuống, âm thanh âm lúc mạnh lúc yếu, khoảng cách lúc dài lúc ngắn.
Không đúng không đúng, vẫn không đúng...
Không phải như vậy!
Cô ấy nghiêng mắt nhìn về phía Hứa Thanh Nhiên, hoảng loạn nói: "Bác sĩ Hứa làm sao bây giờ em nghĩ không ra... em nghĩ không ra...."
Tay Hứa Thanh Nhiên đặt lên vai Tô Mộ Tinh, nhẹ giọng trấn an: "Đừng vội, đừng căng thẳng."
Tô Mộ Tinh vì khẩn trương mà môi hơi tái đi.
Hứa Thanh Nhiên cúi đầu nhìn thẳng cô ấy, trán tì nhẹ lên trán cô ấy, giọng điệu trầm mà chậm rãi: "Nhắm mắt lại, hít thở sâu... thử xem nào..."
Tô Mộ Tinh gật đầu loạn xạ, cô ấy nhắm mắt, hồi tưởng về đầu kia điện thoại lúc đó, bản thân nghe được loáng thoáng như là âm thanh giọt nước rơi xuống.
Không đến vài giây, cô ấy lại khổ sở lắc đầu "Nghĩ không ra... vẫn nghĩ không ra..."
Bàn tay Hứa Thanh Nhiên nâng gò má cô ấy, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa, "Từ từ thôi... Đừng căng thẳng... Đừng căng thẳng..."
Áng chừng đến mấy phút sau, đều không có ai nói chuyện.
Hơi thở dồn dập của Tô Mộ Tinh dần dần bình tĩnh trở lại, sau hồi lâu, cô ấy mở mắt ra, lại thử lần nữa.
Nâng lên hạ xuống độ cao, điều chỉnh lực.
Một lần hai lần ba lần...
Tiếng giọt nước nện xuống tấm xốp, khoảng cách không ngừng thay đổi.
Tí tách... Tí tách tích...... Tí tách tí tách.........
Đột nhiên.
Thân hình Tô Mặc và Quý Nham chấn động.
Mã Morse!
(Mã Morse hay mã Moóc-xơ là một phương pháp được sử dụng trong viễn thông để mã hóa văn bản với hệ thống mã hóa ký tự cho phép người vận hành gửi tin nhắn dưới dạng các chuỗi xung điện ngắn hoặc dài, hay nói cách khác là dấu "chấm" và "gạch ngang", hoặc còn gọi là dots và dash.)
Tầm mắt hai người bỗng chạm nhau, gần như đồng thời mở miệng:
"Tầng hầm ngôi nhà thiên sứ!"
Tiếng hai người như sét đánh giữa trời quang, đập vào trái tim Tô Mộ Tinh, trong lòng, thứ cảm xúc nào cũng có.
Cánh tay Tô Mộ Tinh buông thõng, chai nước cũng rớt xuống đất, "bịch" một tiếng lăn vào cạnh góc tường, cô ấy run run cất lời: "Tống Duy...tôi...tôi không biết..."
Cô ấy không hiểu! Căn bản không biết đây là mật mã.
Hứa Thanh Nhiên đỡ cô ấy, nói khẽ khàng: "Em làm rất tốt."
Tô Mộ Tinh thiếu tự tin nhìn sang Hứa Thanh Nhiên, ánh mắt ảm đạm: "Thật à?"
Hứa Thanh Nhiên kiễn định đáp lời, "Thật."
Cánh cửa bị đóng sập với lực khủng khiếp.
Trên hành lang.
Hứa Thanh Nhiên ôm chặt cô ấy, đầu tì trên tóc Tô Mộ Tinh, giọng nói không lưu loát: "Không sao đâu không sao đâu...."
Khuôn mặt Tô Mộ Tinh vùi trước ngực Hứa Thanh Nhiên, lồng ngực dày áp sát cô ấy, trong lòng chợt bình yên, tâm trạng căng thẳng dần dần thả lỏng, không bao lâu cô ấy lại phát hiện có điểm không thích hợp, cơ thể Hứa Thanh Nhiên cứng đờ, thậm chí tim đập còn càng nhanh, càng khẩn trương hơn cô ấy.
Cô ấy hít hít mũi, điều chỉnh xong cảm xúc, khẽ thở dài một tiếng: "Bác sĩ Hứa... em không sao..."
Một lúc sau, Tô Mộ Tinh nhẹ nhàng đẩy Hứa Thanh Nhiên ra một chút, từ trước ngực anh ấy ngẩng đầu lên, "Anh phải tin tưởng em."
Hứa Thanh Nhiên rũ mắt không nói.
Tô Mộ Tinh giúp anh ấy khép lại vạt áo, giọng nói khôi phục sự bình tĩnh, "Em có thể thắng hắn ta."
Mặt mày Hứa Thanh Nhiên nhuốm nét tươi tắn, không kìm được mỉm cười, vừa đau lòng vừa tự hào.
Người yêu của anh ấy, dũng cảm tới nỗi khiến anh ấy đau lòng.
Tô Mặc cùng Quý Nham chạy sát ngay sau Hứa Thanh Nhiên, hai người đứng cách vài bước, có phần xấu hổ mà vò đầu bứt tai, Tô Mặc nhịn không nổi trước, anh ấy che miệng ho dữ dội một trận.
Lực chú ý của Tô Mộ Tinh bị kéo sang Tô Mặc, quan tâm hỏi: "Anh... anh ốm à?"
Tô Mặc: "......"
Khóe mắt Tô Mộ Tinh nhìn thoáng qua cửa phòng thẩm vấn, hơi chán ngán: "Xin lỗi..."
Cô ấy không khống chế tốt cảm xúc, cũng chẳng hỏi ra được gì.
Quý Nham lập tức lên tiếng, nói trấn an: "Nói xin lỗi cái gì, muốn nói cũng là bọn anh xin lỗi em chứ."
Hành lang không phải nơi nói chuyện, tốp người đi về phòng họp, Tô Mộ Tinh không nén được lại quay đầu nhìn một cái, khẽ hỏi: "Có phải sẽ lập tức thả hắn không?"
Quý Nham trả lời: "Đợi lúc nữa đồng nghiệp của bọn anh sẽ đưa hắn đi."
Tô Mặc ở bên cạnh nói bổ sung: "Hắn rất giảo hoạt, nói là tới tố giác, nhưng không đưa ra chứng cứ nào, mọi câu từ đều tự xưng là Hoàng Bình nói với hắn, ngay từ đầu hắn cho rằng là lời vui đùa giữa bạn bè, không coi là thật, gần đây phát hiện Hoàng Bình mất tích, hắn mới cảm thấy trong đó khả năng là có vấn đề."
Anh ấy nhớ tới hình ảnh ban nãy, nghiêng mắt nhìn sang Tô Mộ Tinh ở bên phải, nói nhè nhẹ: "Tiểu Mộ... xin lỗi."
Cánh tay Tô Mộ Tinh khoác tay Hứa Thanh Nhiên, tầm mắt cô ấy lướt qua Tô Mặc, lại nhìn qua loa Quý Nham, nói giọng nghi ngờ: "Sao bọn anh đều nói xin lỗi em?"
Tô Mặc và Quý Nham liếc trộm Tô Mộ Tinh, giây tiếp theo, đồng loạt quét tới Hứa Thanh Nhiên, im lặng không nói.
Tô Mộ Tinh nhíu mày cực nhẹ, nghiêng người nhìn về phía Hứa Thanh Nhiên, vẻ mặt nghi hoặc, "Bác sĩ Hứa, xảy ra chuyện gì?"
Hứa Thanh Nhiên mặt không biến sắc, khóe miệng anh ấy hơi nhếch lên, trả lời giọng ôn hòa: "Ấy... anh đói rồi."
"......"
"......"
"......"
Tô Mặc sờ sờ mũi, mở miệng nói: "Bọn anh gọi đồ ăn ngoài rồi, cùng ăn đi, có nạm bò hầm em thích... sườn xào chua ngọt cũng có."
Quý Nham cũng nói: "Đúng đúng đúng, ăn cơm ở cục rồi đi."
Mắt Tô Mộ Tinh sáng rực lên, vội gật đầu không ngừng.
Hứa Thanh Nhiên xoay đầu Tô Mộ Tinh sang, nói từng câu từng chữ: "Bọn mình về nhà ăn."
Tô Mộ Tinh: "Vâng ạ."
Tô Mặc: "......"
Quý Nham: "......"
Không khí ngưng lại trong nháy mắt, mấy người đứng như trời trồng.
Chẳng mấy chốc, ở đầu kia hành lang có một đồng chí cảnh sát mặc đồng phục chạy đến, "Đội trưởng Tô, đội trưởng Quý, có phát hiện mới."
Quý Nham đón lấy tài liệu cảnh sát đưa qua, cúi đầu lật xem.
Tầm mắt Tô Mặc nhìn lướt qua, hỏi: "Phát hiện gì?"
Cảnh sát nói: "Chúng tôi điều tra sao kê thẻ ngân hàng của Hoàng Chinh, phát hiện cứ ba tháng một lần hắn đều sẽ gửi một khoản tiền nhất định vào một tài khoản, bên thụ hưởng là tài khoản tiết kiệm cá nhân, chúng tôi tra tài khoản tiết kiệm này, chủ hộ là hộ cá thể, dưới danh nghĩa là cửa hàng tiện lợi, tiếp tục tra thêm, người này cũng cách một tháng lại chuyển một phần ba số tiền cho một tài khoản khác."
Tô Mặc nhíu nhíu mày, hỏi trọng điểm, "Cuối cùng số tiền này chuyển tới ai?"
Cảnh sát trả lời: "Một người tên Trần Hồng, địa chỉ là thôn đại dương, trấn Nê."
Tô Mặc: "Chuyển khoản bao lâu rồi?"
Lần này không chờ tuổi trẻ cảnh sát mở miệng, Quý Nham đem tài liệu trong tay đưa cho Tô Mặc, trả lời: "Vừa vặn mười hai năm."
Tô Mộ Tinh sửng sốt, ngay sau đó, phản ứng lại, "12 năm? Vừa khéo là thời gian bố mẹ Hoàng Chinh mất tích."
Nếu bố mẹ Hoàng Chinh chỉ là mất tích, tìm được bố mẹ Hoàng Chinh, là có thể biết trên sổ hộ khẩu nhà họ Hoàng vì sao chỉ có một con trai độc nhất, rốt cuộc đã xảy ra cái gì, anh em đàng hoàng sao lại sống như cái bóng một sáng một tối.
Tô Mặc: "Lập tức cử người qua đó, gọi cả Tiểu Hà."
Cảnh sát nhận lệnh, quay đầu chạy ra ngoài.
Tình thế nghiêm trọng, Tô Mặc nghĩ ngợi, quay đầu nói Quý Nham ở cạnh: "Hay em đi một chuyến."
Quý Nham gật đầu tán đồng nói: "Nếu thật sự có thể tìm được bố mẹ Hoàng Chinh... con đường điều tra Hoàng Bình liền thông suốt."
Tô Mộ Tinh đang định nói tiếp, lời nói tới miệng đột nhiên bị cắt ngang, khóe mắt cô ấy khựng lại, do dự vài giây, "Anh... âm thanh gì đấy?"
Nghe vậy, Tô Mặc hơi hơi kinh ngạc.
Trên hành lang, lại lần nữa rơi vào trầm mặc.
"Tí tách ——" thanh âm bị phóng đại vô hạn.
Quý Nham hiểu ra, anh ấy nhấc tay phải chỉ sang bên, giải thích: "Phòng vệ sinh rò nước, mấy ngày rồi, phòng vật tư vẫn chưa tới sửa."
Tô Mộ Tinh chau mày, hình ảnh nào đó đột nhiên nảy ra, cô ấy nói không chắc chắn: "Em hình như...."
Quý Nham cùng Tô Mặc không rõ nguyên do.
Hứa Thanh Nhiên thấy cô ấy hơi căng thẳng, anh bóp nhẹ nhàng mu bàn tay Tô Mộ Tinh, hỏi giọng dịu dàng: "Làm sao vậy?"
Giọng Tô Mộ Tinh phát run: "Anh.... Tống Duy... trong cuộc điện thoại cuối cùng Tống Duy gọi cho em, hình như cũng nghe thấy....."
Tô Mặc cả kinh, vội vàng hỏi: "Tiếng nước? Em chắc chắn? Có thể nói cụ thể một tí không?"
Lông mày Tô Mộ Tinh nhăn lại, suy tư một lát, cô ấy buông tay Hứa Thanh Nhiên quay đầu chạy về hướng phòng vệ sinh.
Ba người phản ứng cũng nhanh, cất bước, theo sát sau Tô Mộ Tinh.
Tô Mộ Tinh cầm chai nước khoáng rỗng trên bồn rửa tay lên, vặn nắp ra, mở vòi nước rót vào nửa chai, lại đóng chặt, vội vàng hỏi: "Có thứ gì đục một lỗ cho nó không?"
Tô Mặc lập tức tháo móc chìa khóa bên hông, đầu ngón tay khẩy nhẹ, con dao nhỏ Thụy Sĩ tinh xảo bật ra cắm vào, vạch thành một lỗ nhỏ.
Tô Mộ Tinh nhận lại chai nước khoáng chạy sang thùng rác cạnh đó, ánh mắt tìm tòi một vòng, khom lưng nhặt lên nửa miếng xốp bọt biển màu trắng vứt đi đang bị ném trên mặt đất.
Cô ấy khuỵu chân ngồi xổm, cầm cái chai lật ngược.
Giọt nước nện xuống xốp, phát ra âm thanh tí tách.
Quý Nham khom eo, khó hiểu hỏi: "Rốt cuộc có ý gì?"
Tô Mộ Tinh vội lắc đầu, "Không đúng... không phải như thế."
Vẻ mặt Tô Mặc biến đổi, nghĩ đến khả năng nào đó, nghề nghiệp của Tống Duy quá đặc thù, là thám tử tư, anh ấy lên tiếng cổ vũ, "Từ từ thôi... làm lại."
Tô Mộ Tinh cầm ngược thân chai, không ngừng điều chỉnh độ cao, thay đổi lực bóp, giọt nước rơi xuống, âm thanh âm lúc mạnh lúc yếu, khoảng cách lúc dài lúc ngắn.
Không đúng không đúng, vẫn không đúng...
Không phải như vậy!
Cô ấy nghiêng mắt nhìn về phía Hứa Thanh Nhiên, hoảng loạn nói: "Bác sĩ Hứa làm sao bây giờ em nghĩ không ra... em nghĩ không ra...."
Tay Hứa Thanh Nhiên đặt lên vai Tô Mộ Tinh, nhẹ giọng trấn an: "Đừng vội, đừng căng thẳng."
Tô Mộ Tinh vì khẩn trương mà môi hơi tái đi.
Hứa Thanh Nhiên cúi đầu nhìn thẳng cô ấy, trán tì nhẹ lên trán cô ấy, giọng điệu trầm mà chậm rãi: "Nhắm mắt lại, hít thở sâu... thử xem nào..."
Tô Mộ Tinh gật đầu loạn xạ, cô ấy nhắm mắt, hồi tưởng về đầu kia điện thoại lúc đó, bản thân nghe được loáng thoáng như là âm thanh giọt nước rơi xuống.
Không đến vài giây, cô ấy lại khổ sở lắc đầu "Nghĩ không ra... vẫn nghĩ không ra..."
Bàn tay Hứa Thanh Nhiên nâng gò má cô ấy, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa, "Từ từ thôi... Đừng căng thẳng... Đừng căng thẳng..."
Áng chừng đến mấy phút sau, đều không có ai nói chuyện.
Hơi thở dồn dập của Tô Mộ Tinh dần dần bình tĩnh trở lại, sau hồi lâu, cô ấy mở mắt ra, lại thử lần nữa.
Nâng lên hạ xuống độ cao, điều chỉnh lực.
Một lần hai lần ba lần...
Tiếng giọt nước nện xuống tấm xốp, khoảng cách không ngừng thay đổi.
Tí tách... Tí tách tích...... Tí tách tí tách.........
Đột nhiên.
Thân hình Tô Mặc và Quý Nham chấn động.
Mã Morse!
(Mã Morse hay mã Moóc-xơ là một phương pháp được sử dụng trong viễn thông để mã hóa văn bản với hệ thống mã hóa ký tự cho phép người vận hành gửi tin nhắn dưới dạng các chuỗi xung điện ngắn hoặc dài, hay nói cách khác là dấu "chấm" và "gạch ngang", hoặc còn gọi là dots và dash.)
Tầm mắt hai người bỗng chạm nhau, gần như đồng thời mở miệng:
"Tầng hầm ngôi nhà thiên sứ!"
Tiếng hai người như sét đánh giữa trời quang, đập vào trái tim Tô Mộ Tinh, trong lòng, thứ cảm xúc nào cũng có.
Cánh tay Tô Mộ Tinh buông thõng, chai nước cũng rớt xuống đất, "bịch" một tiếng lăn vào cạnh góc tường, cô ấy run run cất lời: "Tống Duy...tôi...tôi không biết..."
Cô ấy không hiểu! Căn bản không biết đây là mật mã.
Hứa Thanh Nhiên đỡ cô ấy, nói khẽ khàng: "Em làm rất tốt."
Tô Mộ Tinh thiếu tự tin nhìn sang Hứa Thanh Nhiên, ánh mắt ảm đạm: "Thật à?"
Hứa Thanh Nhiên kiễn định đáp lời, "Thật."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.