Chương 50: bị thương
ThuuuNgaan
22/07/2023
Bây giờ chỉ còn lại Tô Ni Hinh trong nhà, nhìn bàn ăn mới được bày ra bây giờ phải mang đi cất, thật sự có chút mất mát.
Chỉ là bỗng nhiên nhớ lại lời hắn nói, trong phòng có súng, còn có phòng hầm đặc biệt.
Cô nhớ ra rồi, trước đây ở nhà cũ cũng có một phòng hầm ở trong nhà xe, căn phòng rất kín đáo, còn được giấu rất kĩ, cũng chỉ có Nghiêm Tác và cô biết đến.
Hắn vừa đi cô liền cảm thấy rất không vui, không hiểu tại sao bây giờ cơ thể lại đi thẳng lên phòng ngủ. Để ý mới thấy, căn phòng rất giống phòng trước đây của cô và hắn, thay đổi rất ít.
Mở tủ ra thật sự là khẩu súng lục nhỏ bên trong, cô liền cầm theo bên người, nói không chừng lúc đột nhiên giận hắn vẫn có cái để trút giận. Chỉ là bây giờ cô rất mệt mỏi, muốn nằm mãi ở trên giường. Gần nửa tiếng cũng chưa thấy buồn ngủ.
Đột nhiên lại có chút lo lắng cho hắn, hắn gấp gáp như vậy chắc chắn là nhiệm vụ quan trọng, như vậy chính là phải gặp loại tội phạm nguy hiểm. Không phải nguy cơ bị thương rất cao sau?
Cũng chỉ là suy nghĩ của mình cô, muốn giúp hắn cũng không có ít gì.
Nằm thẫn thờ một chút bên ngoài đột nhiên có tiếng xe, Tô Ni Hinh tưởng Nghiêm Tác quay về liền chạy xuống xem.
Vừa định mở cửa đã nhìn thấy một người phụ nữ. Đập vào mắt cô là hình ảnh đến nay vẫn chưa thể quên được, chính là Tiêu Tiễn. Cô ta đến đây làm gì?
Tô Ni Hinh trong lòng có chút bất an liền chạy nhanh lên phòng cầm lấy khẩu súng, vừa bước xuống đã nhìn thấy Tiêu Tiễn phá xong cửa, đang tựa người ở đó mà nhìn cô.
- Cứ nghĩ cô đã bị người của tôi c.ưỡng b.ức đến chết rồi chứ, hoá ra là còn sống à?
Cô ta dè bỉu nói, tay xoa xoa đầu súng đang cầm.
Còn Tô Ni Hinh?
Cô thông minh như vậy, đương nhiên bây giờ liền hiểu ra rồi. Thì ra tất cả đều là Tiêu Tiễn âm mưu lên kế hoạch, không phải lỗi của Nghiêm Tác. Lúc đó cô có rời đi hay ở lại, đều sẽ bị người của Tiêu Tiễn đến tìm.
Tô Ni Hinh không khỏi tức giận, khẩu súng giấu sau lưng đột ngột bắn ra, bắn trúng cánh tay Tiêu Tiễn. Cô ta còn đang hên hoang tự đắc, thấy Tô Ni Hinh trên người không có vũ khí liền mất phòng bị. Bị ăn một phát đạn ả ta tức điên lên mà chửi.
- Con ch.ó.
Tô Ni Hinh nhanh chóng nhận thức, lập tức chạy lên lầu. Tiêu Tiễn dưới này đã đi ra xe, gọi mấy tên to tướng bên ngoài vào. Cô ở trên đã quan sát hết, thật sự là đang rất sợ hãi, cầm lấy điện thoại gần đó gọi cho Nghiêm Tác. May mà hắn rất nhanh đã bắt máy, chỉ là qua loa điện thoại có thể nghe thấy vài tiếng súng không xa.
- Cứu tôi! Tiêu Tiễn cô ta đến đây..
Còn chưa nói xong bên ngoài cửa phòng đã vang lên âm thanh đập cửa. Cô run rẩy đứng ở đó, để điện thoại xuống, tay cầm chặt khẩu súng.
Rất nhanh người bên ngoài đã vào được, là hai tên đàn ông cao to, trên người đều cầm súng. Tô Ni Hinh dù sợ nhưng vẫn chỉa súng vào bọn họ, ánh mắt lại không kìm được mà xuất hiện tia hoảng loạn. Bây giờ cô cũng chỉ mong Nghiêm Tác có thể sớm quay về.
- Bỏ súng xuống, chúng ta sẽ nhẹ nhàng mà đưa cô đi, không làm hại cô.
Một tên đàn ông trong hai gã nói, vừa nói vừa tiến lại gần khiến cho Tô Ni Hinh bên trong đã thật sự sợ muốn khụy xuống.
- Mấy người dụ trẻ con chắc?
- Con đàn bà thối, tốt nhất mày nên ngoan ngoãn theo bọn tao, nếu không tao chỉ có cách cho mày không toàn mạng mà đi cùng.
Gã còn lại tức giận lên tiếng, tay đã lên nòng chuẩn bị bóp cò.
- Có chắc chủ của mấy người muốn thấy xác hơn không?
- Đừng!
Tô Ni Hinh biết rõ, nếu xử được một tên, tên còn lại cũng sẽ nhanh chóng mà bắt lấy cô. Ở dưới nhà còn có Tiêu Tiễn đang chờ, với sức lực như cô, bị bắt chỉ là chuyện của thời gian. Giết người khác không được thì chỉ còn cách tự xử mình, bọn họ không cần xác chết bây giờ cũng chỉ có thể kéo dài thời gian đợi Nghiêm Tác đến.
- Bỏ súng xuống, tôi không giết người.
- Tin cô chắc, người bên cạnh Nghiêm Tác chỉ toàn là lũ khốn.
Một tên lên tiếng nói, nhưng lúc thấy Tô Ni Hinh lên nòng súng, trong lòng hắn đã dao động. Nếu cô thật sự bóp cò, cái mạng của bọn họ sau khi trở về cùng giữ không được.
Chắc là muốn bắt cô về để moi tin tức của Nghiêm Tác, mà Tô Ni Hinh cô cũng không phải kẻ hèn nhát, cùng lắm thì mất nửa cái mạng. Điện thoại còn đang gọi Nghiêm Tác, hắn nhất định sẽ trở về.
Nhưng mà Nghiêm Tác bên đây cũng đang gặp khó khăn, còn vài tên đang lẩn trốn trong vòng người. Hắn từ lúc nghe được cuộc gọi của Tô Ni Hinh đã không do dự mà để lại tất cả cho Sở Đông xử lý. Bắt được người cũng tốt, không bắt cũng không sao. Nhưng mà Tô Ni Hinh chỉ có một, hắn không thể làm liều.
Rất nhanh đã về tới nhà, Tiêu Tiễn nhìn thấy hắn liền sợ hãi, nhanh chóng khởi động xe bỏ trốn. Nghiêm Tác vẫn mặc kệ cô ta mà chạy nhanh vào nhà. Hắn rất thận trọng, sợ người bên trong nghe thấy tiếng động.
Còn Tô Ni Hinh trong này sau lại có chút thảnh thơi, cô ngồi xuống giường, tay vẫn cầm súng chĩa vào đầu, mắt dán chặt lên người hai tên đối diện. Bọn họ đều lì lợm mà không chịu bỏ súng xuống. Cô lay hoay trong ngăn kéo bàn một chút, lấy ra cây súng thứ hai. Trong đầu nảy ra ý định muốn giao dịch với bọn họ.
- Bây giờ thì tôi tốt rồi, hay là chúng ta mỗi người bỏ một cây súng xuống. Tôi bỏ một cây, một trong hai các anh bỏ một cây. Thế nào?
Hai tên đối diện nhìn nhau, một lúc suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý. Người bên trái thảy súng xuống đất, Tô Ni Hinh đương nhiên giữ lời mà quăng đi một cây.
- Cô vẫn nên đi cùng chúng tôi, đãi ngộ đương nhiên sẽ tốt hơn Nghiêm Tác.
- Đãi ngộ cái gì? Ăn uống ngủ nghỉ hả? Tôi đây có tiền, hai người nên đi theo tôi thì có.
Tô Ni Hinh thản nhiên nói, giọng điệu châm chọc. Lúc liếc nhìn vào điện thoại vẫn thấy Nghiêm Tác còn giữ máy ở đó, thời gian hiển thị cuộc gọi đã kéo dài 15 phút 43 giây. Cô biết rõ, với trình độ láy xe của hắn, bây giờ chắc hẳn đã tới nhà rồi.
Quả thật là như vậy, vừa ngước mắt lên đã thấy hắn cầm súng đứng ngoài cửa. Nhưng có một tên trong bọn họ phát giác ra được, tay liền manh động mà bóp còi. May mà nhắm không chuẩn đạn chỉ trúng vào bả vai Tô Ni Hinh.
Nghiêm Tác lúc này mặt đã đen lại, lúc tên kia bắn trúng Tô Ni Hinh đạn cũng đã vào đầu hắn. Tên còn lại bò xuống đất định cầm lấy súng đã bị ăn đạn liên tục mấy phát. Chỉ là bắn vào tay cùng chân, không thể chết được.
Bước đến đánh ngất hắn, sau đó nhanh chóng chày đến chỗ Tô Ni Hinh. Vết thương của cô đang rỉ máu, hắn lập tức bế cô lên, chạy nhanh ra xe.
Chỉ là bỗng nhiên nhớ lại lời hắn nói, trong phòng có súng, còn có phòng hầm đặc biệt.
Cô nhớ ra rồi, trước đây ở nhà cũ cũng có một phòng hầm ở trong nhà xe, căn phòng rất kín đáo, còn được giấu rất kĩ, cũng chỉ có Nghiêm Tác và cô biết đến.
Hắn vừa đi cô liền cảm thấy rất không vui, không hiểu tại sao bây giờ cơ thể lại đi thẳng lên phòng ngủ. Để ý mới thấy, căn phòng rất giống phòng trước đây của cô và hắn, thay đổi rất ít.
Mở tủ ra thật sự là khẩu súng lục nhỏ bên trong, cô liền cầm theo bên người, nói không chừng lúc đột nhiên giận hắn vẫn có cái để trút giận. Chỉ là bây giờ cô rất mệt mỏi, muốn nằm mãi ở trên giường. Gần nửa tiếng cũng chưa thấy buồn ngủ.
Đột nhiên lại có chút lo lắng cho hắn, hắn gấp gáp như vậy chắc chắn là nhiệm vụ quan trọng, như vậy chính là phải gặp loại tội phạm nguy hiểm. Không phải nguy cơ bị thương rất cao sau?
Cũng chỉ là suy nghĩ của mình cô, muốn giúp hắn cũng không có ít gì.
Nằm thẫn thờ một chút bên ngoài đột nhiên có tiếng xe, Tô Ni Hinh tưởng Nghiêm Tác quay về liền chạy xuống xem.
Vừa định mở cửa đã nhìn thấy một người phụ nữ. Đập vào mắt cô là hình ảnh đến nay vẫn chưa thể quên được, chính là Tiêu Tiễn. Cô ta đến đây làm gì?
Tô Ni Hinh trong lòng có chút bất an liền chạy nhanh lên phòng cầm lấy khẩu súng, vừa bước xuống đã nhìn thấy Tiêu Tiễn phá xong cửa, đang tựa người ở đó mà nhìn cô.
- Cứ nghĩ cô đã bị người của tôi c.ưỡng b.ức đến chết rồi chứ, hoá ra là còn sống à?
Cô ta dè bỉu nói, tay xoa xoa đầu súng đang cầm.
Còn Tô Ni Hinh?
Cô thông minh như vậy, đương nhiên bây giờ liền hiểu ra rồi. Thì ra tất cả đều là Tiêu Tiễn âm mưu lên kế hoạch, không phải lỗi của Nghiêm Tác. Lúc đó cô có rời đi hay ở lại, đều sẽ bị người của Tiêu Tiễn đến tìm.
Tô Ni Hinh không khỏi tức giận, khẩu súng giấu sau lưng đột ngột bắn ra, bắn trúng cánh tay Tiêu Tiễn. Cô ta còn đang hên hoang tự đắc, thấy Tô Ni Hinh trên người không có vũ khí liền mất phòng bị. Bị ăn một phát đạn ả ta tức điên lên mà chửi.
- Con ch.ó.
Tô Ni Hinh nhanh chóng nhận thức, lập tức chạy lên lầu. Tiêu Tiễn dưới này đã đi ra xe, gọi mấy tên to tướng bên ngoài vào. Cô ở trên đã quan sát hết, thật sự là đang rất sợ hãi, cầm lấy điện thoại gần đó gọi cho Nghiêm Tác. May mà hắn rất nhanh đã bắt máy, chỉ là qua loa điện thoại có thể nghe thấy vài tiếng súng không xa.
- Cứu tôi! Tiêu Tiễn cô ta đến đây..
Còn chưa nói xong bên ngoài cửa phòng đã vang lên âm thanh đập cửa. Cô run rẩy đứng ở đó, để điện thoại xuống, tay cầm chặt khẩu súng.
Rất nhanh người bên ngoài đã vào được, là hai tên đàn ông cao to, trên người đều cầm súng. Tô Ni Hinh dù sợ nhưng vẫn chỉa súng vào bọn họ, ánh mắt lại không kìm được mà xuất hiện tia hoảng loạn. Bây giờ cô cũng chỉ mong Nghiêm Tác có thể sớm quay về.
- Bỏ súng xuống, chúng ta sẽ nhẹ nhàng mà đưa cô đi, không làm hại cô.
Một tên đàn ông trong hai gã nói, vừa nói vừa tiến lại gần khiến cho Tô Ni Hinh bên trong đã thật sự sợ muốn khụy xuống.
- Mấy người dụ trẻ con chắc?
- Con đàn bà thối, tốt nhất mày nên ngoan ngoãn theo bọn tao, nếu không tao chỉ có cách cho mày không toàn mạng mà đi cùng.
Gã còn lại tức giận lên tiếng, tay đã lên nòng chuẩn bị bóp cò.
- Có chắc chủ của mấy người muốn thấy xác hơn không?
- Đừng!
Tô Ni Hinh biết rõ, nếu xử được một tên, tên còn lại cũng sẽ nhanh chóng mà bắt lấy cô. Ở dưới nhà còn có Tiêu Tiễn đang chờ, với sức lực như cô, bị bắt chỉ là chuyện của thời gian. Giết người khác không được thì chỉ còn cách tự xử mình, bọn họ không cần xác chết bây giờ cũng chỉ có thể kéo dài thời gian đợi Nghiêm Tác đến.
- Bỏ súng xuống, tôi không giết người.
- Tin cô chắc, người bên cạnh Nghiêm Tác chỉ toàn là lũ khốn.
Một tên lên tiếng nói, nhưng lúc thấy Tô Ni Hinh lên nòng súng, trong lòng hắn đã dao động. Nếu cô thật sự bóp cò, cái mạng của bọn họ sau khi trở về cùng giữ không được.
Chắc là muốn bắt cô về để moi tin tức của Nghiêm Tác, mà Tô Ni Hinh cô cũng không phải kẻ hèn nhát, cùng lắm thì mất nửa cái mạng. Điện thoại còn đang gọi Nghiêm Tác, hắn nhất định sẽ trở về.
Nhưng mà Nghiêm Tác bên đây cũng đang gặp khó khăn, còn vài tên đang lẩn trốn trong vòng người. Hắn từ lúc nghe được cuộc gọi của Tô Ni Hinh đã không do dự mà để lại tất cả cho Sở Đông xử lý. Bắt được người cũng tốt, không bắt cũng không sao. Nhưng mà Tô Ni Hinh chỉ có một, hắn không thể làm liều.
Rất nhanh đã về tới nhà, Tiêu Tiễn nhìn thấy hắn liền sợ hãi, nhanh chóng khởi động xe bỏ trốn. Nghiêm Tác vẫn mặc kệ cô ta mà chạy nhanh vào nhà. Hắn rất thận trọng, sợ người bên trong nghe thấy tiếng động.
Còn Tô Ni Hinh trong này sau lại có chút thảnh thơi, cô ngồi xuống giường, tay vẫn cầm súng chĩa vào đầu, mắt dán chặt lên người hai tên đối diện. Bọn họ đều lì lợm mà không chịu bỏ súng xuống. Cô lay hoay trong ngăn kéo bàn một chút, lấy ra cây súng thứ hai. Trong đầu nảy ra ý định muốn giao dịch với bọn họ.
- Bây giờ thì tôi tốt rồi, hay là chúng ta mỗi người bỏ một cây súng xuống. Tôi bỏ một cây, một trong hai các anh bỏ một cây. Thế nào?
Hai tên đối diện nhìn nhau, một lúc suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý. Người bên trái thảy súng xuống đất, Tô Ni Hinh đương nhiên giữ lời mà quăng đi một cây.
- Cô vẫn nên đi cùng chúng tôi, đãi ngộ đương nhiên sẽ tốt hơn Nghiêm Tác.
- Đãi ngộ cái gì? Ăn uống ngủ nghỉ hả? Tôi đây có tiền, hai người nên đi theo tôi thì có.
Tô Ni Hinh thản nhiên nói, giọng điệu châm chọc. Lúc liếc nhìn vào điện thoại vẫn thấy Nghiêm Tác còn giữ máy ở đó, thời gian hiển thị cuộc gọi đã kéo dài 15 phút 43 giây. Cô biết rõ, với trình độ láy xe của hắn, bây giờ chắc hẳn đã tới nhà rồi.
Quả thật là như vậy, vừa ngước mắt lên đã thấy hắn cầm súng đứng ngoài cửa. Nhưng có một tên trong bọn họ phát giác ra được, tay liền manh động mà bóp còi. May mà nhắm không chuẩn đạn chỉ trúng vào bả vai Tô Ni Hinh.
Nghiêm Tác lúc này mặt đã đen lại, lúc tên kia bắn trúng Tô Ni Hinh đạn cũng đã vào đầu hắn. Tên còn lại bò xuống đất định cầm lấy súng đã bị ăn đạn liên tục mấy phát. Chỉ là bắn vào tay cùng chân, không thể chết được.
Bước đến đánh ngất hắn, sau đó nhanh chóng chày đến chỗ Tô Ni Hinh. Vết thương của cô đang rỉ máu, hắn lập tức bế cô lên, chạy nhanh ra xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.