Chương 29: “Tặng cho cô một người tuyết.”
Ngải Ngư
20/08/2023
Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến kỳ thi cuối học kỳ này, tất cả các tiết học đều đã hoàn thành, hết môn này đến môn khác.
Bởi vì kỳ thi đang đến gần nên các hoạt động của câu lạc bộ cũng phải tạm dừng.
Sơ Hạnh ban ngày đến thư viện hoặc ở lớp học ôn bài với bạn cùng phòng, còn buổi tối, cô và Cận Ngôn Châu đến phòng võ thuật luyện tập Thái Cực quyền.
Thỉnh thoảng học bài mệt mỏi thì cô sẽ ở trong ký túc xá vẽ một lúc để thư giãn đầu óc.
Nhìn lại năm 2010 sắp kết thúc, tuyết đầu mùa ở phương Bắc vẫn chưa rơi.
Tối 31, Sơ Hạnh ăn cơm, trong lúc chờ Cận Ngôn Châu gọi cô đến lớp võ thuật, tận dụng khoảng thời gian còn lại tô màu cho bức tranh mà cô đã hoàn thiện vài ngày trước.
Vẽ một nam sinh đang ngồi bên chiếc bàn tròn nhỏ trong quán trà sữa.
Cậu cúi đầu, quai hàm căng thẳng, đang nghiêm túc sửa chiếc đồng hồ màu hồng.
Chốc lát, điện thoại Sơ Hạnh đặt trên bàn phát ra âm thanh rung rung.
Cô cầm lên xem, là tin nhắn từ Cận Ngôn Châu.
“JYZ: Xuống đây.”
Sơ Hạnh lập tức lưu bản vẽ lại, tắt máy tính, sau đó mặc quần áo ra khỏi ký túc xá.
Vừa bước ra khỏi ký túc xá, Sơ Hạnh bị đông lạnh không nhịn được bèn rụt cổ.
Hôm nay rét quá đi.
Nhưng lúc nãy cô vội ra khỏi cửa nên đã quên choàng khăn mất rồi.
Sơ Hạnh chỉ có thể lấy mũ trên áo khoác bông trùm lên đầu, kéo khóa lên trên cùng, như thế mới chặn được gió lạnh thổi vào cổ.
Quần áo bông cô đang mặc có hình Gấu Dâu Tây màu trắng.
Trên mũ có đôi tai gấu dựng đứng trông rất tinh nghịch đáng yêu.
Cận Ngôn Châu mặc áo lông dài màu đen, trên tay đeo một đôi găng tay màu đen.
Cậu ngồi trên yên xe, một chân đạp bàn đạp, chân kia chống xuống đất.
Đang đợi cô.
Sơ Hạnh chạy đến, khéo léo ngồi ở ghế sau xe đạp, cô nắm lấy áo khoác lông của cậu, nói: “Mình xong rồi!”
Bây giờ Cận Ngôn Châu mới đạp xe về phía trước.
Trên đường đến lớp học võ, Sơ Hạnh ngửa mặt lên nhìn bầu trời đêm u ám, thuận miệng cảm thán: “Hôm nay trời lạnh xĩu luôn.”
Sau đó có chút tiếc nuối lẩm bẩm: “Sắp hết năm 2010 rồi, trận tuyết đầu mùa vẫn còn chưa đến.”
Cận Ngôn Châu rất muốn hỏi cô, tại sao lại thích tuyết như vậy.
Nhưng lúc cậu lấy hết dũng khí thì bừng tỉnh phát hiện ra là đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất để trả lời câu nói của cô.
Cận Ngôn Châu liếm liếm môi, đành phải cứng rắn chuyển đề tài hỏi: “Ngày mai mấy giờ đi?”
Sơ Hạnh cười nói: “Chắc tầm 7 giờ, tỉnh dậy thu dọn lại một chút rồi lên đường.”
Đến phòng dạy võ, cả hai cởi áo ngoài treo lên móc.
Sơ Hạnh nhìn Cận Ngôn Châu làm qua các động tác từ đầu đến cuối, sau đó bắt đầu dựa vào trí nhớ tự mình luyện tập.
Còn Cận Ngôn Châu thì đã ngồi xuống hàng ghế, thong thả lướt điện thoại.
Không bao lâu sau, Sơ Hạnh cầu cứu gọi cậu: “Cận Ngôn Châu.”
Cận Ngôn Châu nhấc mí mắt lên, cô đối diện đang làm động tác dang tay, hỏi: “Sau cái này là động tác nào?”
Động tác mà cô không nhớ nổi chính là động tác thầy dạy lúc cô về ký túc xá nghỉ ngơi.
Cận Ngôn Châu ngồi không nhúc nhích, chỉ nhắc nhở: “Một quả dưa hấu lớn….”
“À à à!” Sơ Hạnh hình dung, cô cố gắng nhớ lại, vừa chậm rãi làm động tác vừa niệm công thức: “Một quả dưa hấu lớn…, anh một nửa, tôi một nửa.”
Cận Ngôn Châu nhìn chăm chú Sơ Hạnh đang nghiêm túc luyện tập.
Khuôn mặt cô gái nhỏ chừng lòng bàn tay ửng hồng, giống như quả táo đỏ mà cô tặng cậu vào đêm Giáng Sinh.
Cô chớp mắt, vẻ mặt luôn trầm tư, thỉnh thoảng dừng lại một chút, sẽ cau mày suy nghĩ, khi nhớ tới hành động tiếp theo là gì, trên mặt lập tức hiện lên một nụ cười nhẹ.
Thấy cô cười, cậu cũng không khỏi cong nhẹ khóe môi.
Khoảnh khắc Sơ Hạnh vô tình nhìn lại, Cận Ngôn Châu đang mỉm cười nhìn cô lập tức cúi đầu xuống.
Cậu khẽ mím môi, giấu đi ý cười, giả vờ mình đang nghiêm túc xem điện thoại.
Sơ Hạnh khó khăn hoàn thành một động tác, cô đứng tại chỗ nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại tất cả các động tác một lần nữa để càng nhớ rõ chi tiết hơn.
Lại mở mắt ra, Cận Ngôn Châu vốn đang ngồi trên băng ghế trước mặt cô đã di chuyển đến bên cửa sổ.
Cậu đưa lưng dựa vào cửa sổ, dáng vẻ lười biếng thàn thả.
Sơ Hạnh quay sang nhìn cậu, không ngờ lại nhìn thấy tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Nhất thời cô nàng mở to hai mắt.
“Cận Ngôn Châu!” Sơ Hạnh cất giọng gọi cậu đồng thời lon ton chạy về phía cậu.
Cận Ngôn Châu hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô vui mừng đi thẳng về hướng cậu đang đứng.
Tim cậu bỗng ngừng đập, hơi thở cũng dừng lại.
Ngực trái đột nhiên trở nên trương phồng lên.
“Tuyết rơi kìa!!!!” Sơ Hạnh dừng ở bên cạnh, hai mắt sáng ngời nhìn ra ngoài cửa sổ
Cận Ngôn Châu âm thầm hít một hơi thật sâu, sau đó nghiêng đầu.
Lúc mới tới đây, cậu vẫn luôn cúi đầu dùng điện thoại xem cuộc thi máy tính, hoàn toàn không nhìn lên cửa sổ nên không để ý bên ngoài tuyết đang rơi.
Cậu xoay người, đặt điện thoại di động lên bệ cửa sổ, cùng cô ngắm nhìn những bông tuyết rơi ngoài cửa kính.
Sơ Hạnh kiễng chân, đặt tay lên mặt kính nghiêng người xít lại gần, như thể làm vậy cô có thể dính chặt vào bông tuyết.
Giọng nói trong veo của cô vô cùng vui vẻ: “Thật là một trận tuyết lớn! Rơi suốt đêm nay, ngày mai mình nhất định sẽ đắp được một cậu bé người tuyết cực kỳ to bự!”
Một giây sau, cô đột nhiên thu chân lại, tiếc nuối thở dài: “Nhưng buồn quá, sáng mai mình phải đi rồi, không thể nặn người tuyết được.”
Cô chớp mắt nhìn dòng chữ trên điện thoại.
“Cuộc thi máy tính toàn quốc…” Sơ Hạnh thầm thì, lập tức ngẩng mặt lên hỏi cậu: “Cậu đang chuẩn bị cho cuộc thi máy tính à?”
Cận Ngôn Châu nhấc điện thoại, nhấn nút quay lại, trả lời Sơ Hạnh: “Ừm.”
Vào thời điểm quan trọng này, mọi người đều chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, nhưng cậu đang chuẩn bị cho cuộc thi quốc gia.
Sơ Hạnh không kiềm được sinh lòng sùng bái.
Đây mới chính là đại thần!
Đỉnh dữ!
“Cố lên nha!” Cô cười cong mày với cậu, nói: “Cậu giỏi như vậy, nhất định sẽ làm được!”
Cận Ngôn Châu cầm điện thoại, không nói chuyện ngay.
Tiếp theo, cậu nghiêng đầu hỏi: “Động tác đã nhớ hết rồi?”
Sơ Hạnh chớp mắt mấy cái, đáp lại cậu: “Tàm tạm, chỉ là chưa nhớ kỹ lắm.”
“Chuyện…” Sơ Hạnh muốn nhưng không nói nữa.
Cậu Ngôn Châu nhìn ra cô có chuyện muốn nói, hỏi: “Sao vậy?”
Sơ Hạnh cắn môi, lấy hết can đảm xác nhận: “Cậu nói không được quay video, là mình không được quay hình cậu đúng không?”
Cận Ngôn Châu: ” Ừ.”
Sơ Hạnh trong nháy mắt vui mừng: “Vậy cậu quay mình đi!”
Thái dương Cận Ngôn Châu giật giật.
Đầu óc cậu chập chờn một lúc, không thể tin được hỏi: “Gì cơ?”
Để cậu…. quay video cho cô?
Cận Ngôn Châu chẳng bao giờ ngờ rằng Sơ Hạnh sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
Sơ Hạnh nghiêm túc giải thích: “Mình học hết rồi nè, cậu giúp mình quay lại một bản đầy đủ Thái Cực Quyền, sau đó mình gửi cho Thiển Thiển, để ngày nghỉ Tết cậu ấy cũng có thể xem video luyện tập.”
“Mấy ngày nữa là đến kỳ thi thể dục rồi, phải nhanh chóng mới được.”
Ồ, ra vậy.
Cận Ngôn Châu trong lòng bối rối, nhưng nét mặt vẫn không biểu lộ gì, bình tĩnh đồng ý: “Được.”
Sơ Hạnh liền đưa điện thoại di động cho cậu, cô lùi lại vài bước.
Sau khi Cận Ngôn Châu nói “Bắt đầu”, Sơ Hạnh bắt đầu tập Thái cực quyền.
Tuy nhiên, qua một lúc, Cận Ngôn Châu đột nhiên lên tiếng: “Sơ Hạnh.”
Sơ Hạnh dừng lại, ngơ ngác nói: “Hả? Sao thế? Mình làm sai à?”
“Không,” cậu lắc điện thoại của cô, nói nhỏ, “Bộ nhớ điện thoại của cậu không đủ.”
Quay được nửa đoạn, một cửa sổ bật lên nhắc rằng bộ nhớ không đủ, không còn cách nào khác để quay tiếp.
“Ôi….” Sơ Hạnh nhất thời cũng không biết làm sao.
“Vậy mình xóa bớt…”
Cô còn chưa nói xong, Cận Ngôn Châu đã nói: “Dùng điện thoại di động của tôi ghi lại trước, tôi sẽ gửi cho cậu sau, chờ cậu về ký túc xá từ từ xóa bộ nhớ dư cũng được.”
Sơ Hạnh gật đầu, đồng ý: “Được, đỡ sốt ruột kiểm tra.”
Cứ như vậy, trong điện thoại di động Cận Ngôn Châu, cuối cùng cũng có cô.
Khi rời khỏi lớp học võ thuật trở về ký túc xá, Sơ Hạnh vừa mặc áo bông vừa nói với Cận Ngôn Châu: “Cận Ngôn Châu, mấy ngày nay cám ơn cậu, chờ kỳ nghỉ kết thúc mình quay lại mời cậu ăn một bữa nha!”
Ý cô là, nghỉ lễ xong quay lại cũng không cần phải đến đây nữa.
Chàng trai mặc áo khoác lông dừng một chút rồi thản nhiên đáp: “Được.”
“Tôi muốn ăn lẩu.” Cậu chủ động đưa ra yêu cầu.
Sơ Hạnh mỉm cười, hỏi cậu: “Hay là chúng ta đến tiệm lẩu Tinh Trụ kia ha?”
Cận Ngôn Châu “Ừ” một tiếng.
“OK.” Sơ Hạnh trầm ngâm một lát, nói: “Vậy đêm trở lại trường nha? Được không?”
“Có thể.” Cậu đồng ý.
Từ phòng võ thuật đi ra, tuyết vẫn còn rơi.
Mặt đất đã được trải thảm trắng mềm mại, xe đạp cũng bao phủ một lớp tuyết.
Cận Ngôn Châu đang lấy tay dọn sạch tuyết ở yên sau xe đạp, Sơ Hạnh đứng bên cạnh bỗng nhiên đề nghị: “Cận Ngôn Châu, chúng ta đi bộ về đi? Đi xe đạp này không an toàn lắm, mình muốn chơi với tuyết nhiều hơn một chút.”
Cậu lặng lẽ rút bàn tay đang định phủi tuyết xuông, giả vờ như vừa rồi không có làm gì, nhỏ giọng đồng ý: “Ừ.”
Tiếp theo, Sơ Hạnh tung tăng đi phía trước.
Cô sẽ đưa tay ra để đón bông tuyết, chạy xung quanh đuổi theo một mảnh tuyết bay lơ lửng trong không trung đang từ từ rơi xuống mặt đất.
Cũng chạy sang bên lề đường, ngồi xổm xuống vốc lấy một nắm tuyết trắng tinh trong tay.
Dù cho hai tay đỏ bừng vì lạnh cũng không để ý.
Cận Ngôn Châu đẩy xe đạp, không nhanh không chậm đi phía sau cô.
Ngắm cô, nhìn cô cười.
Thỉnh thoảng cô quay đầu lại, trong tích tắc đôi mắt biết cười của cô sẽ chạm phải ánh nhìn của cậu.
Mỗi lần xảy ra, trái tim cậu sẽ đập mạnh một chút.
Lúc sắp đưa cô đến dưới lầu ký túc xá, Cận Ngôn Châu mới mở miệng hỏi: “Tại sao cậu thích tuyết như vậy?”
Thấy tuyết, cả người trở nên hoạt bát.
Sơ Hạnh vui vẻ nói: “Bởi vì mùa đông quê mình không có tuyết, thỉnh thoảng cũng là mưa kèm tuyết, căn bản sẽ không có khung cảnh cả thế giới này sẽ bị tuyết bao phủ.”
“Hồi nhỏ, mùa đông nào nhà bà ngoại cũng thấy tuyết rơi dày, nhưng kể từ đó mình không còn thấy nữa.”
Sơ Hạnh dùng bàn tay đỏ bừng che hai má, nói tiếp: “Sáu năm rồi mình không thấy tuyết.”
“Thật muốn làm người tuyết!” Sơ Hạnh nhìn tuyết trên mặt đất với sự tiếc nuối, chu môi, nói: “Sáng mai chắc chắn có một lớp tuyết dày, đủ để làm cho người tuyết to ơi là to.”
“A, mình tới rồi.” Sơ Hạnh giơ tay vẫy chào Cận Ngôn Châu, “Bye bye Cận Ngôn Châu.”
“Tạm biệt.” Cận Ngôn Châu tự nhiên nói ra câu này.
Chờ Sơ Hạnh vào lầu ký túc xá, cậu xoay người đổi hướng, đạp lên bàn đạp để trở về ký túc xá nam.
11:00 tối.
Kỷ An và Tiết Thần đã ngủ, Nghiêm Thành cũng định ngủ, nhưng Cận Ngôn Châu đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.
Nghiêm Thành thấp giọng hỏi: “Anh Châu, đã trễ thế này rồi cậu đi đâu vậy?”
Cận Ngôn Châu mặt không cảm xúc nói: “Về nhà.”
Nghiêm Thành càng khó hiểu: “Bây giờ?! Tàu điện ngầm với cả xe buýt đã đóng cửa.”
“Bắt xe.” Cận Ngôn Châu nói xong liền rời khỏi ký túc xá.
Cậu đến ký túc xá nơi Sơ Hạnh ở, nhìn khung cảnh trống trải xung quanh, sau đó đeo găng tay vào bắt đầu nặn tuyết.
Ngày Tết đến gần, hôm nay có không ít học sinh rời khỏi trường sớm.
Hơn nữa trời cũng đã khuya, các học sinh còn ở trường cũng đã về ký túc xá rồi.
Tại thời điểm này, không có ai khác trong khu vực này ngoại trừ Cận Ngôn Châu.
Thời gian từng giây từng phút cứ trôi qua.
Không biết mất bao lâu, Cận Ngôn Châu cuối cùng cũng đắp được người tuyết thật là lớn.
Người tuyết đứng bên lề đường, đối diện với cửa ký túc xá nữ.
Găng tay trên tay đã ướt sũng.
Cận Ngôn Châu tháo găng tay, treo chúng lên cành cây dùng làm cánh tay của người tuyết.
Cậu cúi đầu hà hơi vào lòng bàn tay lạnh cóng, rồi xoa xoa đôi bàn tay gần như đã mất cảm xúc.
Ngay lập tức, Cận Ngôn Châu lấy điện thoại di động từ trong túi áo khoác ra.
Ngày trên màn hình đã thay đổi thành ngày 1 tháng 1 năm 2011.
Cậu mở ứng dụng máy ảnh, hướng về người tuyết chụp một tấm hình.
Chụp xong, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, Cận Ngôn Châu đưa tay trái vào trong máy quay, dùng ngón trỏ và ngón cái tạo thành chữ “C” bên cạnh người tuyết.
Tách tách, tiếng chụp ảnh vang lên.
Trước khi đi, Cận Ngôn Châu lại liếc nhìn người tuyết.
Trong đầu cậu hiện lên dáng vẻ vui mừng của Sơ Hạnh khi cô chơi tuyết tối nay, tựa như có thể tưởng tượng được sáng mai cô sẽ vui như thế nào khi nhìn thấy chú người tuyết này.
Cận Ngôn Châu cười, xoay người thoải mái chạy về phía trước.
Đúng lúc dưới táng cây, cậu vươn tay nhảy lên, lấy tay chạm nhẹ cành cây.
Tuyết phủ trên cây rơi kêu rắc rác, rơi xuống đầu cậu, chui cả vào cổ.
Cậu không khỏi rụt cổ lại, mừng rỡ cười thành tiếng.
Hy vọng sáng mai em có thể nhìn thấy người tuyết lớn ngay lúc rời khỏi tòa nhà ký túc xá.
Năm mới vui vẻ, Sơ Hạnh.
~~~
Sáng hôm sau, Sơ Hạnh rời khỏi ký túc xá sau khi nhìn thấy tin nhắn Kỷ An nói rằng cậu đã tới dưới lầu ký túc xá nữ.
Vừa bước ra khỏi ký túc xá, cô đã nhìn thấy một người tuyết rất dễ thương trước tòa nhà.
Sơ Hạnh mở to mắt ngay lập tức.
Cô chạy đến chỗ người tuyết, hào hứng chạy vòng quanh người tuyết.
Cô gái vui mừng đến mức suýt nhảy cẫng lên, giọng nói mềm mại ngọt ngào cất cao: “Có ai đó làm người tuyết nè!!!!”
Sơ Hạnh lập tức đưa điện thoại cho Kỷ An: “Kỷ An, Kỷ An, chụp ảnh cho chị với người tuyết đi!”
Kỷ An nghe lời cầm lấy điện thoại.
Cậu lùi lại vài bước, chụp ảnh cho Sơ Hạnh.
Trước khi đến cổng trường bắt xe buýt, Sơ Hạnh lưu luyến xoay mặt nhìn người tuyết.
Trên đôi tay làm bằng cành cây của nó đeo một đôi găng tay màu đen.
Bởi vì găng tay màu đen của Cận Ngôn Châu rất đơn giản, không có hoa văn hay biểu tượng nào, hơn nữa rất nhiều nam sinh trong trường đều đeo găng tay đen tuyền như vậy nên Sơ Hạnh chưa bao giờ nghĩ rằng đôi găng tay này là của Cận Ngôn Châu.
Sau khi lên xe taxi, cô nhấp vào dòng thời gian, đăng tin mới.
CC: “Niềm vui đầu tiên của năm 2011! Chúc mừng năm mới!!! [Ảnh.jpg]”
Chính là tấm ảnh cô chụp với người tuyết.
~
Tối hôm qua Cận Ngôn Châu sau nửa đêm mới về đến nhà, đến giữa trưa thong thả tỉnh dậy.
Sau khi mở mắt ra, cậu theo thói quen sờ điện thoại xem thời gian, theo đó nằm trên giường chán nản lướt tin tức cập nhật của bạn bè.
Nhấp vào, tin tức đầu tiên là từ Sơ Hạnh.
Cận Ngôn Châu nhìn chằm chằm vào câu cô đăng còn có tấm ảnh, kìm lòng không đậu bật cười thành tiếng.
Cậu lưu bức ảnh này vào điện thoại di động, xem đi xem lại nhiều lần.
Nụ cười trên khóe miệng chưa bao giờ tắt.
Cậu vô cùng vui mừng.
Bởi vì, hạnh phúc đầu tiên của cô trong năm 2011 là do cậu trao tặng.
Bởi vì kỳ thi đang đến gần nên các hoạt động của câu lạc bộ cũng phải tạm dừng.
Sơ Hạnh ban ngày đến thư viện hoặc ở lớp học ôn bài với bạn cùng phòng, còn buổi tối, cô và Cận Ngôn Châu đến phòng võ thuật luyện tập Thái Cực quyền.
Thỉnh thoảng học bài mệt mỏi thì cô sẽ ở trong ký túc xá vẽ một lúc để thư giãn đầu óc.
Nhìn lại năm 2010 sắp kết thúc, tuyết đầu mùa ở phương Bắc vẫn chưa rơi.
Tối 31, Sơ Hạnh ăn cơm, trong lúc chờ Cận Ngôn Châu gọi cô đến lớp võ thuật, tận dụng khoảng thời gian còn lại tô màu cho bức tranh mà cô đã hoàn thiện vài ngày trước.
Vẽ một nam sinh đang ngồi bên chiếc bàn tròn nhỏ trong quán trà sữa.
Cậu cúi đầu, quai hàm căng thẳng, đang nghiêm túc sửa chiếc đồng hồ màu hồng.
Chốc lát, điện thoại Sơ Hạnh đặt trên bàn phát ra âm thanh rung rung.
Cô cầm lên xem, là tin nhắn từ Cận Ngôn Châu.
“JYZ: Xuống đây.”
Sơ Hạnh lập tức lưu bản vẽ lại, tắt máy tính, sau đó mặc quần áo ra khỏi ký túc xá.
Vừa bước ra khỏi ký túc xá, Sơ Hạnh bị đông lạnh không nhịn được bèn rụt cổ.
Hôm nay rét quá đi.
Nhưng lúc nãy cô vội ra khỏi cửa nên đã quên choàng khăn mất rồi.
Sơ Hạnh chỉ có thể lấy mũ trên áo khoác bông trùm lên đầu, kéo khóa lên trên cùng, như thế mới chặn được gió lạnh thổi vào cổ.
Quần áo bông cô đang mặc có hình Gấu Dâu Tây màu trắng.
Trên mũ có đôi tai gấu dựng đứng trông rất tinh nghịch đáng yêu.
Cận Ngôn Châu mặc áo lông dài màu đen, trên tay đeo một đôi găng tay màu đen.
Cậu ngồi trên yên xe, một chân đạp bàn đạp, chân kia chống xuống đất.
Đang đợi cô.
Sơ Hạnh chạy đến, khéo léo ngồi ở ghế sau xe đạp, cô nắm lấy áo khoác lông của cậu, nói: “Mình xong rồi!”
Bây giờ Cận Ngôn Châu mới đạp xe về phía trước.
Trên đường đến lớp học võ, Sơ Hạnh ngửa mặt lên nhìn bầu trời đêm u ám, thuận miệng cảm thán: “Hôm nay trời lạnh xĩu luôn.”
Sau đó có chút tiếc nuối lẩm bẩm: “Sắp hết năm 2010 rồi, trận tuyết đầu mùa vẫn còn chưa đến.”
Cận Ngôn Châu rất muốn hỏi cô, tại sao lại thích tuyết như vậy.
Nhưng lúc cậu lấy hết dũng khí thì bừng tỉnh phát hiện ra là đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất để trả lời câu nói của cô.
Cận Ngôn Châu liếm liếm môi, đành phải cứng rắn chuyển đề tài hỏi: “Ngày mai mấy giờ đi?”
Sơ Hạnh cười nói: “Chắc tầm 7 giờ, tỉnh dậy thu dọn lại một chút rồi lên đường.”
Đến phòng dạy võ, cả hai cởi áo ngoài treo lên móc.
Sơ Hạnh nhìn Cận Ngôn Châu làm qua các động tác từ đầu đến cuối, sau đó bắt đầu dựa vào trí nhớ tự mình luyện tập.
Còn Cận Ngôn Châu thì đã ngồi xuống hàng ghế, thong thả lướt điện thoại.
Không bao lâu sau, Sơ Hạnh cầu cứu gọi cậu: “Cận Ngôn Châu.”
Cận Ngôn Châu nhấc mí mắt lên, cô đối diện đang làm động tác dang tay, hỏi: “Sau cái này là động tác nào?”
Động tác mà cô không nhớ nổi chính là động tác thầy dạy lúc cô về ký túc xá nghỉ ngơi.
Cận Ngôn Châu ngồi không nhúc nhích, chỉ nhắc nhở: “Một quả dưa hấu lớn….”
“À à à!” Sơ Hạnh hình dung, cô cố gắng nhớ lại, vừa chậm rãi làm động tác vừa niệm công thức: “Một quả dưa hấu lớn…, anh một nửa, tôi một nửa.”
Cận Ngôn Châu nhìn chăm chú Sơ Hạnh đang nghiêm túc luyện tập.
Khuôn mặt cô gái nhỏ chừng lòng bàn tay ửng hồng, giống như quả táo đỏ mà cô tặng cậu vào đêm Giáng Sinh.
Cô chớp mắt, vẻ mặt luôn trầm tư, thỉnh thoảng dừng lại một chút, sẽ cau mày suy nghĩ, khi nhớ tới hành động tiếp theo là gì, trên mặt lập tức hiện lên một nụ cười nhẹ.
Thấy cô cười, cậu cũng không khỏi cong nhẹ khóe môi.
Khoảnh khắc Sơ Hạnh vô tình nhìn lại, Cận Ngôn Châu đang mỉm cười nhìn cô lập tức cúi đầu xuống.
Cậu khẽ mím môi, giấu đi ý cười, giả vờ mình đang nghiêm túc xem điện thoại.
Sơ Hạnh khó khăn hoàn thành một động tác, cô đứng tại chỗ nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại tất cả các động tác một lần nữa để càng nhớ rõ chi tiết hơn.
Lại mở mắt ra, Cận Ngôn Châu vốn đang ngồi trên băng ghế trước mặt cô đã di chuyển đến bên cửa sổ.
Cậu đưa lưng dựa vào cửa sổ, dáng vẻ lười biếng thàn thả.
Sơ Hạnh quay sang nhìn cậu, không ngờ lại nhìn thấy tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Nhất thời cô nàng mở to hai mắt.
“Cận Ngôn Châu!” Sơ Hạnh cất giọng gọi cậu đồng thời lon ton chạy về phía cậu.
Cận Ngôn Châu hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô vui mừng đi thẳng về hướng cậu đang đứng.
Tim cậu bỗng ngừng đập, hơi thở cũng dừng lại.
Ngực trái đột nhiên trở nên trương phồng lên.
“Tuyết rơi kìa!!!!” Sơ Hạnh dừng ở bên cạnh, hai mắt sáng ngời nhìn ra ngoài cửa sổ
Cận Ngôn Châu âm thầm hít một hơi thật sâu, sau đó nghiêng đầu.
Lúc mới tới đây, cậu vẫn luôn cúi đầu dùng điện thoại xem cuộc thi máy tính, hoàn toàn không nhìn lên cửa sổ nên không để ý bên ngoài tuyết đang rơi.
Cậu xoay người, đặt điện thoại di động lên bệ cửa sổ, cùng cô ngắm nhìn những bông tuyết rơi ngoài cửa kính.
Sơ Hạnh kiễng chân, đặt tay lên mặt kính nghiêng người xít lại gần, như thể làm vậy cô có thể dính chặt vào bông tuyết.
Giọng nói trong veo của cô vô cùng vui vẻ: “Thật là một trận tuyết lớn! Rơi suốt đêm nay, ngày mai mình nhất định sẽ đắp được một cậu bé người tuyết cực kỳ to bự!”
Một giây sau, cô đột nhiên thu chân lại, tiếc nuối thở dài: “Nhưng buồn quá, sáng mai mình phải đi rồi, không thể nặn người tuyết được.”
Cô chớp mắt nhìn dòng chữ trên điện thoại.
“Cuộc thi máy tính toàn quốc…” Sơ Hạnh thầm thì, lập tức ngẩng mặt lên hỏi cậu: “Cậu đang chuẩn bị cho cuộc thi máy tính à?”
Cận Ngôn Châu nhấc điện thoại, nhấn nút quay lại, trả lời Sơ Hạnh: “Ừm.”
Vào thời điểm quan trọng này, mọi người đều chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ, nhưng cậu đang chuẩn bị cho cuộc thi quốc gia.
Sơ Hạnh không kiềm được sinh lòng sùng bái.
Đây mới chính là đại thần!
Đỉnh dữ!
“Cố lên nha!” Cô cười cong mày với cậu, nói: “Cậu giỏi như vậy, nhất định sẽ làm được!”
Cận Ngôn Châu cầm điện thoại, không nói chuyện ngay.
Tiếp theo, cậu nghiêng đầu hỏi: “Động tác đã nhớ hết rồi?”
Sơ Hạnh chớp mắt mấy cái, đáp lại cậu: “Tàm tạm, chỉ là chưa nhớ kỹ lắm.”
“Chuyện…” Sơ Hạnh muốn nhưng không nói nữa.
Cậu Ngôn Châu nhìn ra cô có chuyện muốn nói, hỏi: “Sao vậy?”
Sơ Hạnh cắn môi, lấy hết can đảm xác nhận: “Cậu nói không được quay video, là mình không được quay hình cậu đúng không?”
Cận Ngôn Châu: ” Ừ.”
Sơ Hạnh trong nháy mắt vui mừng: “Vậy cậu quay mình đi!”
Thái dương Cận Ngôn Châu giật giật.
Đầu óc cậu chập chờn một lúc, không thể tin được hỏi: “Gì cơ?”
Để cậu…. quay video cho cô?
Cận Ngôn Châu chẳng bao giờ ngờ rằng Sơ Hạnh sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
Sơ Hạnh nghiêm túc giải thích: “Mình học hết rồi nè, cậu giúp mình quay lại một bản đầy đủ Thái Cực Quyền, sau đó mình gửi cho Thiển Thiển, để ngày nghỉ Tết cậu ấy cũng có thể xem video luyện tập.”
“Mấy ngày nữa là đến kỳ thi thể dục rồi, phải nhanh chóng mới được.”
Ồ, ra vậy.
Cận Ngôn Châu trong lòng bối rối, nhưng nét mặt vẫn không biểu lộ gì, bình tĩnh đồng ý: “Được.”
Sơ Hạnh liền đưa điện thoại di động cho cậu, cô lùi lại vài bước.
Sau khi Cận Ngôn Châu nói “Bắt đầu”, Sơ Hạnh bắt đầu tập Thái cực quyền.
Tuy nhiên, qua một lúc, Cận Ngôn Châu đột nhiên lên tiếng: “Sơ Hạnh.”
Sơ Hạnh dừng lại, ngơ ngác nói: “Hả? Sao thế? Mình làm sai à?”
“Không,” cậu lắc điện thoại của cô, nói nhỏ, “Bộ nhớ điện thoại của cậu không đủ.”
Quay được nửa đoạn, một cửa sổ bật lên nhắc rằng bộ nhớ không đủ, không còn cách nào khác để quay tiếp.
“Ôi….” Sơ Hạnh nhất thời cũng không biết làm sao.
“Vậy mình xóa bớt…”
Cô còn chưa nói xong, Cận Ngôn Châu đã nói: “Dùng điện thoại di động của tôi ghi lại trước, tôi sẽ gửi cho cậu sau, chờ cậu về ký túc xá từ từ xóa bộ nhớ dư cũng được.”
Sơ Hạnh gật đầu, đồng ý: “Được, đỡ sốt ruột kiểm tra.”
Cứ như vậy, trong điện thoại di động Cận Ngôn Châu, cuối cùng cũng có cô.
Khi rời khỏi lớp học võ thuật trở về ký túc xá, Sơ Hạnh vừa mặc áo bông vừa nói với Cận Ngôn Châu: “Cận Ngôn Châu, mấy ngày nay cám ơn cậu, chờ kỳ nghỉ kết thúc mình quay lại mời cậu ăn một bữa nha!”
Ý cô là, nghỉ lễ xong quay lại cũng không cần phải đến đây nữa.
Chàng trai mặc áo khoác lông dừng một chút rồi thản nhiên đáp: “Được.”
“Tôi muốn ăn lẩu.” Cậu chủ động đưa ra yêu cầu.
Sơ Hạnh mỉm cười, hỏi cậu: “Hay là chúng ta đến tiệm lẩu Tinh Trụ kia ha?”
Cận Ngôn Châu “Ừ” một tiếng.
“OK.” Sơ Hạnh trầm ngâm một lát, nói: “Vậy đêm trở lại trường nha? Được không?”
“Có thể.” Cậu đồng ý.
Từ phòng võ thuật đi ra, tuyết vẫn còn rơi.
Mặt đất đã được trải thảm trắng mềm mại, xe đạp cũng bao phủ một lớp tuyết.
Cận Ngôn Châu đang lấy tay dọn sạch tuyết ở yên sau xe đạp, Sơ Hạnh đứng bên cạnh bỗng nhiên đề nghị: “Cận Ngôn Châu, chúng ta đi bộ về đi? Đi xe đạp này không an toàn lắm, mình muốn chơi với tuyết nhiều hơn một chút.”
Cậu lặng lẽ rút bàn tay đang định phủi tuyết xuông, giả vờ như vừa rồi không có làm gì, nhỏ giọng đồng ý: “Ừ.”
Tiếp theo, Sơ Hạnh tung tăng đi phía trước.
Cô sẽ đưa tay ra để đón bông tuyết, chạy xung quanh đuổi theo một mảnh tuyết bay lơ lửng trong không trung đang từ từ rơi xuống mặt đất.
Cũng chạy sang bên lề đường, ngồi xổm xuống vốc lấy một nắm tuyết trắng tinh trong tay.
Dù cho hai tay đỏ bừng vì lạnh cũng không để ý.
Cận Ngôn Châu đẩy xe đạp, không nhanh không chậm đi phía sau cô.
Ngắm cô, nhìn cô cười.
Thỉnh thoảng cô quay đầu lại, trong tích tắc đôi mắt biết cười của cô sẽ chạm phải ánh nhìn của cậu.
Mỗi lần xảy ra, trái tim cậu sẽ đập mạnh một chút.
Lúc sắp đưa cô đến dưới lầu ký túc xá, Cận Ngôn Châu mới mở miệng hỏi: “Tại sao cậu thích tuyết như vậy?”
Thấy tuyết, cả người trở nên hoạt bát.
Sơ Hạnh vui vẻ nói: “Bởi vì mùa đông quê mình không có tuyết, thỉnh thoảng cũng là mưa kèm tuyết, căn bản sẽ không có khung cảnh cả thế giới này sẽ bị tuyết bao phủ.”
“Hồi nhỏ, mùa đông nào nhà bà ngoại cũng thấy tuyết rơi dày, nhưng kể từ đó mình không còn thấy nữa.”
Sơ Hạnh dùng bàn tay đỏ bừng che hai má, nói tiếp: “Sáu năm rồi mình không thấy tuyết.”
“Thật muốn làm người tuyết!” Sơ Hạnh nhìn tuyết trên mặt đất với sự tiếc nuối, chu môi, nói: “Sáng mai chắc chắn có một lớp tuyết dày, đủ để làm cho người tuyết to ơi là to.”
“A, mình tới rồi.” Sơ Hạnh giơ tay vẫy chào Cận Ngôn Châu, “Bye bye Cận Ngôn Châu.”
“Tạm biệt.” Cận Ngôn Châu tự nhiên nói ra câu này.
Chờ Sơ Hạnh vào lầu ký túc xá, cậu xoay người đổi hướng, đạp lên bàn đạp để trở về ký túc xá nam.
11:00 tối.
Kỷ An và Tiết Thần đã ngủ, Nghiêm Thành cũng định ngủ, nhưng Cận Ngôn Châu đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.
Nghiêm Thành thấp giọng hỏi: “Anh Châu, đã trễ thế này rồi cậu đi đâu vậy?”
Cận Ngôn Châu mặt không cảm xúc nói: “Về nhà.”
Nghiêm Thành càng khó hiểu: “Bây giờ?! Tàu điện ngầm với cả xe buýt đã đóng cửa.”
“Bắt xe.” Cận Ngôn Châu nói xong liền rời khỏi ký túc xá.
Cậu đến ký túc xá nơi Sơ Hạnh ở, nhìn khung cảnh trống trải xung quanh, sau đó đeo găng tay vào bắt đầu nặn tuyết.
Ngày Tết đến gần, hôm nay có không ít học sinh rời khỏi trường sớm.
Hơn nữa trời cũng đã khuya, các học sinh còn ở trường cũng đã về ký túc xá rồi.
Tại thời điểm này, không có ai khác trong khu vực này ngoại trừ Cận Ngôn Châu.
Thời gian từng giây từng phút cứ trôi qua.
Không biết mất bao lâu, Cận Ngôn Châu cuối cùng cũng đắp được người tuyết thật là lớn.
Người tuyết đứng bên lề đường, đối diện với cửa ký túc xá nữ.
Găng tay trên tay đã ướt sũng.
Cận Ngôn Châu tháo găng tay, treo chúng lên cành cây dùng làm cánh tay của người tuyết.
Cậu cúi đầu hà hơi vào lòng bàn tay lạnh cóng, rồi xoa xoa đôi bàn tay gần như đã mất cảm xúc.
Ngay lập tức, Cận Ngôn Châu lấy điện thoại di động từ trong túi áo khoác ra.
Ngày trên màn hình đã thay đổi thành ngày 1 tháng 1 năm 2011.
Cậu mở ứng dụng máy ảnh, hướng về người tuyết chụp một tấm hình.
Chụp xong, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, Cận Ngôn Châu đưa tay trái vào trong máy quay, dùng ngón trỏ và ngón cái tạo thành chữ “C” bên cạnh người tuyết.
Tách tách, tiếng chụp ảnh vang lên.
Trước khi đi, Cận Ngôn Châu lại liếc nhìn người tuyết.
Trong đầu cậu hiện lên dáng vẻ vui mừng của Sơ Hạnh khi cô chơi tuyết tối nay, tựa như có thể tưởng tượng được sáng mai cô sẽ vui như thế nào khi nhìn thấy chú người tuyết này.
Cận Ngôn Châu cười, xoay người thoải mái chạy về phía trước.
Đúng lúc dưới táng cây, cậu vươn tay nhảy lên, lấy tay chạm nhẹ cành cây.
Tuyết phủ trên cây rơi kêu rắc rác, rơi xuống đầu cậu, chui cả vào cổ.
Cậu không khỏi rụt cổ lại, mừng rỡ cười thành tiếng.
Hy vọng sáng mai em có thể nhìn thấy người tuyết lớn ngay lúc rời khỏi tòa nhà ký túc xá.
Năm mới vui vẻ, Sơ Hạnh.
~~~
Sáng hôm sau, Sơ Hạnh rời khỏi ký túc xá sau khi nhìn thấy tin nhắn Kỷ An nói rằng cậu đã tới dưới lầu ký túc xá nữ.
Vừa bước ra khỏi ký túc xá, cô đã nhìn thấy một người tuyết rất dễ thương trước tòa nhà.
Sơ Hạnh mở to mắt ngay lập tức.
Cô chạy đến chỗ người tuyết, hào hứng chạy vòng quanh người tuyết.
Cô gái vui mừng đến mức suýt nhảy cẫng lên, giọng nói mềm mại ngọt ngào cất cao: “Có ai đó làm người tuyết nè!!!!”
Sơ Hạnh lập tức đưa điện thoại cho Kỷ An: “Kỷ An, Kỷ An, chụp ảnh cho chị với người tuyết đi!”
Kỷ An nghe lời cầm lấy điện thoại.
Cậu lùi lại vài bước, chụp ảnh cho Sơ Hạnh.
Trước khi đến cổng trường bắt xe buýt, Sơ Hạnh lưu luyến xoay mặt nhìn người tuyết.
Trên đôi tay làm bằng cành cây của nó đeo một đôi găng tay màu đen.
Bởi vì găng tay màu đen của Cận Ngôn Châu rất đơn giản, không có hoa văn hay biểu tượng nào, hơn nữa rất nhiều nam sinh trong trường đều đeo găng tay đen tuyền như vậy nên Sơ Hạnh chưa bao giờ nghĩ rằng đôi găng tay này là của Cận Ngôn Châu.
Sau khi lên xe taxi, cô nhấp vào dòng thời gian, đăng tin mới.
CC: “Niềm vui đầu tiên của năm 2011! Chúc mừng năm mới!!! [Ảnh.jpg]”
Chính là tấm ảnh cô chụp với người tuyết.
~
Tối hôm qua Cận Ngôn Châu sau nửa đêm mới về đến nhà, đến giữa trưa thong thả tỉnh dậy.
Sau khi mở mắt ra, cậu theo thói quen sờ điện thoại xem thời gian, theo đó nằm trên giường chán nản lướt tin tức cập nhật của bạn bè.
Nhấp vào, tin tức đầu tiên là từ Sơ Hạnh.
Cận Ngôn Châu nhìn chằm chằm vào câu cô đăng còn có tấm ảnh, kìm lòng không đậu bật cười thành tiếng.
Cậu lưu bức ảnh này vào điện thoại di động, xem đi xem lại nhiều lần.
Nụ cười trên khóe miệng chưa bao giờ tắt.
Cậu vô cùng vui mừng.
Bởi vì, hạnh phúc đầu tiên của cô trong năm 2011 là do cậu trao tặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.