Chương 24
Cận Lê Mộ
20/08/2017
Editor: PNam Tiểu Thư
Hứa Mịch mang đĩa salad trái cây đặt lên bàn, múc một thìa đưa đến bên môi Du Ninh Trạch.
Một bát hoa quả hỗn loạn kèm theo tương trắng, Du Ninh Trạch chỉ nhìn thôi mà cũng cảm thấy dạ dày khó chịu, anh có chút ghét bỏ nói: “Món ăn hoàn thành rồi là như vậy à...”
Hứa Mịch trừng mắt, “Một mình em ăn.” Nói xong lập tức ôm bát toan tính bỏ đi.
Du Ninh Trạch thấy thế vội ôm cô lại, cười hì hì lấy lòng nói: “Anh chưa nói anh không ăn.” Nắm lấy cái thìa trong tay Hứa Mịch, anh lựa lựa một hồi mới múc lên một khối chuối bỏ vào miệng.
Hứa Mịch ngẩng mắt mong chờ nhìn anh, “Như thế nào?”
Lại ăn thêm một khối hỏa long quả, Du Ninh Trạch gật gù nói: “Hương vị có chút lạ.”
“Lần đầu tiên em ăn cũng cảm thấy hương vị rất là lạ. Nhưng ăn được vài lần thì lại phát hiện cũng rất tốt. Chỉ có điều là có một đoạn thời gian em ăn salad trái cây này đến phát ngấy. Sau đó thì cũng không ăn lại món này nữa.” Đoạn thời gian đó là lúc cô trong quá trình giảm béo. Cơ bản là buổi tối mỗi ngày đều ăn salad, không hề ăn cơm. Ăn salad ngấy rồi mới chuyển qua salad hoa quả, ăn ăn rồi cũng mơ thấy salad hoa quả khi ngủ luôn.
Hứa Mịch múc thêm một thìa, “Lâu rồi chưa ăn lại, khẩu vị vẫn hệt như cũ.”
Du Ninh Trạch: “Ừ, phụ nữ các em đều thích những món ngọt ngọt gì đó, lúc trước chị họ của anh rất hay ăn.”
“Anh cũng có chị họ sao?” Hứa Mịch thuận miệng hỏi, ngày kết hôn hôm đó nhiều khách cực kỳ, nhưng mà cũng không thấy chị họ của Du Ninh Trạch, chỉ thấy anh có một người em họ thôi.
Du Ninh Trạch lại ăn một khối chuối, “Ừ, chị ấy cũng ở thành phố B. Bởi vì ngày chúng ta kết hôn chị ấy đang mang thai, cho nên không thể tới tham gia tiệc cưới.”
“Oa, chị ấy cũng mang thai. Mấy tháng rồi?” Có lẽ là bởi vì nguyên nhân bản thân cũng đang mang thai, cho nên khi nghe được người khác có thai, Hứa Mịch có cảm giác như bạn bè tri kỷ.
“Chắc cũng sáu tháng rồi.” Du Ninh Trạch nghĩ nghĩ, hẳn là anh nên tìm chị hỏi vấn đề phụ nữ mang thai một chút.
Lúc Hứa Mịch tắm rửa đi ra, Du Ninh Trạch đang ngồi trên giường ôm máy tính. Nghe được tiếng động, Du Ninh Trạch ngẩng đầu đảo mắt qua Hứa Mịch một cái, sau đó lập tức đóng laptop, vươn tay lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường mang hết ra ngoài bàn cách xa giường.
Hứa Mịch không quản anh, trực tiếp leo lên giường lăn lộn mấy vòng, giường ngủ lớn cho người hơn một mét tám, thật sự vô cùng thoải mái. Giường của cô cũng khoảng một mét năm hơn, tuy rằng chỉ kém có ba mươi centimet, nhưng mà thị giác nhìn vẫn rất khác nhau, hơn nữa lăn lộn hay nhảy nhót cũng không đủ thích thú bằng.
Du Ninh Trạch làm xong công việc, dọn dẹp hết đồ đạc trên bàn xong, vừa quay đầu lại thì thấy Hứa Mịch đang nằm bẹp thành hình chữ đại chiếm hết cả cái giường. Anh bước đến bên cạnh, Hứa Mịch càng ra vẻ không nhường chỗ cho anh nằm, lại còn nói với anh: “Du Ninh Trạch, giường này ngủ thật là thoải mái. Nếu không đêm nay anh ra ngoài phòng khách ngủ đi.”
Đã lâu rồi không được ngủ giường lớn hơn một mét tám, Hứa Mịch nghĩ lập tức phát hoảng. Cô ngủ vốn không an phận, đêm này cũng muốn lăn qua lăn lại. Trong nhà giường chỉ có một mét năm, cô cảm thấy ngủ như vậy thì thật sự là không đã ghiền. Lúc trước cô muốn đổi giường, nhưng mà mẹ cô lại không chịu, nói cái gì là dưỡng thói ngủ cho tốt. Hứa Mịch từng ỉ ôi với mẹ rất lâu, nhưng mà mẹ cô giống như sắt thép không bao giờ đồng ý, cuối cùng còn hạ thêm thánh chỉ, nếu còn đòi hỏi lập tức chuyển thành giường một mét hai. Kết quả không ngoài dự đoán, Hứa Mịch đành phải nuốt nước mắt vào lòng.
Nghe xong lời nói của Hứa Mịch, Du Ninh Trạch vô cùng bất mãn, “Sao anh lại phải ra phòng khách ngủ, anh muốn ngủ ở đây.”
Hứa Mịch chết cũng không nhường, “Cho em ngủ một mình một đêm thôi. Giường lớn như vậy thật là thoải mái, buổi tối em có thể lăn qua lăn lại nữa.”
Khóe miệng Du Ninh Trạch nhếch lên, cái kiểu lý do gì đây, “Vậy thì đêm nay anh càng phải ngủ ở đây, nhỡ đâu em lăn một hồi lại lăn xuống cuối giường thì anh phải biết làm sao đây?”
“Sẽ không sẽ không. Tướng ngủ của em tốt lắm, làm sao có thể lăn xuống cuối giường.” Hứa Mịch cười xấu, “Ngày mai chúng ta sẽ lại ngủ chung thôi.”
“Không được.” Du Ninh Trạch chồm người vỗ mấy phát vào mông Hứa Mịch, không chịu để giường cho cô, thề sống chết phải bảo vệ quyền lợi bản thân.
Thật ra Hứa Mịch cũng chỉ là vô lại cố ý đùa giỡn với anh một chút, cô không nghĩ sẽ tách Du Ninh Trạch ra mà ngủ. Nhìn bộ dáng của Du Ninh Trạch một bên, Hứa Mịch lăn qua nhường nửa giường cho anh, cười nhạo nói: “Nhìn dáng vẻ của anh xem, y hệt như một đứa trẻ đến tranh giành đồ chơi.”
Du Ninh Trạch hừ mũi xốc chăn lên, nhanh nhẹn trèo lên giường, “Nhìn em càng giống đứa trẻ thích làm bá vương.”
Hứa Mịch chui vào chăn, nhích nhích đến gần, “Nói bậy, rõ ràng là anh giống. Bộ dáng anh trừng em vừa rồi chẳng khác gì một đứa trẻ.”
Du Ninh Trạch tắt đèn đầu giường, “Đó là trừng giận em.” Vừa nằm xuống trực tiếp ôm lấy Hứa Mịch.
“Chẳng giống chút nào.” Hứa Mịch cười hì hì. Cô bắt lấy tay Du Ninh Trạch đang ôm lưng mình kéo ra phía trước, “Anh sờ thử, thắt lưng em có thô không? Mỗi ngày mẹ đều nấu canh bổ cho em uống, thịt kéo ra hết rồi đây.”
Du Ninh Trạch thuận theo tay cô nhéo nhéo thịt trên bụng một chút, “Một chút thôi, không có thô.” Sau đó anh lại xoa nhẹ bụng cô, “Nơi này có cục cưng của chúng ta, em ăn để con còn ăn nữa.”
Hứa Mịch buồn rầu, “Em cảm thấy đến lúc đó em sẽ trở thành một cái thùng phi, hoặc là cao lớn vạm vỡ.” Thật sự béo ú là bóng ma trong lòng Hứa Mịch, cô không thể nào không lo lắng được.
Du Ninh Trạch ôm lấy cô an ủi, “Sinh con xong lại có thể giảm được, vả lại hiện giờ em cũng rất gầy.”
Hứa Mịch hỏi: “Nếu như em biến thành một cô gái mập mạp nặng một trăm năm mươi cân, anh có còn muốn em không?”
Du Ninh Trạch từ từ nhắm hai mắt lại, chân mày anh khẽ nhíu, giống như trong đầu đang tưởng tượng bộ dáng một trăm năm mươi của cô, sau một lúc lâu anh đáp: “Muốn.”
Lời đàn ông nói đều không thể tin, điều này Hứa Mịch rất rõ. Nhưng mà thái độ Du Ninh Trạch nghiêm cẩn như vậy, lại làm cho cô không có cảm giác đó. Hứa Mịch cười cợt, “Nhất định đó.”
“Ừm.” Đầu Du Ninh Trạch nhẹ nhàng tựa vào hõm vai Hứa Mịch, âm thanh trong đêm nhẹ tênh.
Bên tai truyền đến tiếng hít thở nhỏ vững vàng, Hứa Mịch nhỏ giọng gọi: “Du Ninh Trạch?” Được rồi, hôm nay anh cũng rất là mệt mỏi, lái xe lâu như vậy mà.
Khả năng bởi vì ban ngày ngủ trên xe khá nhiều, cho nên hiện giờ tinh thần Hứa Mịch vô cùng tốt, hoàn toàn tỉnh táo không hề buồn ngủ. Cô nằm ngây đơ trong đêm đen phát ngốc một lúc lâu, sau đó mới nhẹ nhàng di chuyển thân mình, lại cẩn thận lấy tay Du Ninh Trạch đang đặt trên lưng cô ra, tận lực không làm cho anh thức giấc.
Hứa Mịch nhẹ chân nhẹ tay nương theo ánh sáng mỏng manh bước xuống giường, đi đến bên bàn Du Ninh Trạch làm việc, mò lấy điện thoại di động của mình, lại rón rén trở lại giường.
Bạn bè trên mạng đều đã không còn hiển thị cập nhật gì hết, thật sự đúng là nhàm chán. Gần đây bận rộn khiến Hứa Mịch không thể nào lên mạng cập nhật thông tin QQ được. Đến nỗi tưởng chừng là tài khoản QQ của cô đã bị lãng quên rồi. Tài khoản này đều là thêm bạn bè trung học, đại học rồi đồng nghiệp ở thành phố B, điểm sơ cũng khá nhiều.
Hứa Mịch mở danh sách bạn bè tốt của mình ra xem, trạng thái hoạt động cũng không nhiều. Lúc trước cô không muốn liên lạc với bọn họ, một khoảng thời gian đưa bọn họ vào danh sách qua lại bình thường. Hiện giờ nhớ lại, thật ra là lúc trước cô muốn trốn tránh hiện thực.
Thời gian đúng là phương thuốc hay để chữa khỏi hết thảy vết thương lòng. Hiện giờ quay đầu lại nhìn, quả thật chuyện lúc trước cũng không có gì quá đáng cả. Những người lúc trước từng tồn tại trong sinh hoạt thường ngày của cô, bây giờ cô cũng không luyến tiếc hay không thể buông bỏ xuống được. Dù có như thế nào, chuyện quá khứ cũng đã từng là câu chuyện ngốc nghếch. Trầm mê đi qua, cuối cùng nhìn lại chỉ biết thở dài.
Chơi điện thoại một lúc, đột nhiên cửa sổ tán gẫu nhảy ra ngoài, là của Phương Diệc Mông. “Ôi trời ơi, có phải là người không? Xác chết vùng dậy à?”
Hứa Mịch nghiến răng nghiến lợi đánh chữ, “Người đã chết, có việc đốt tiền.”
Phương Diệc Mông: “Ây da, Hứa A Mịch, vừa rồi tớ còn tưởng tớ hoa mắt, không nghĩ đến cậu thật sự đang hoạt động đó nha.”
Hứa Mịch: “Đây là tài khoản QQ của tớ, tớ hoạt động là chuyện không bình thường sao?”
Phương Diệc Mông: “Tám trăm năm không hoạt động QQ, hiện giờ cậu lại mở trạng thái, đây đương nhiên là chuyện không bình thường. Nói đi, cậu bị cái gì kích thích vậy?”
Hứa Mịch: “Cút, kích thích em gái cậu! Cậu mới bị kích thích, cả nhà cậu đều bị kích thích.”
Phương Diệc Mông: “Tớ không có em gái. Tớ muốn nói Lộ Tri Ngôn biết, cậu mắng anh ấy.”
Hứa Mịch: “Cậu nói đi. Anh ta làm gì được tớ!”
Phương Diệc Mông: “Được rồi, anh ấy không làm gì được cậu, cậu mắng chửi tiếp đi.”
Hứa Mịch: "..."
Phương Diệc Mông: “Cậu trở về thành phố B à?”
Hứa Mịch: “Ừ.”
Phương Diệc Mông: “Hay lắm, vậy mà không nói với tớ. Tớ chỉ mới nghe qua lời Trương Mộng nói!”
Hứa Mịch: "= = "
Phương Diệc Mông: “Tớ nói cậu nghe, mấy ngày trước tớ ra ngoài dạo phố vô tình gặp được Giang Tự. Bên cạnh anh ta còn có một người phụ nữ, người phụ nữ đó còn ôm một đứa trẻ. Lúc đó tớ còn đi lên chào anh ta một tiếng nữa.”
Hứa Mịch: “Ồ.”
Phương Diệc Mông: “Cái người này, sao lại lạnh nhạt như vậy chứ! Trời ạ, cậu có bị đần không đấy? Chẳng lẽ dư tình chưa xong sao?”
Hứa Mịch: “Cậu cho tớ một cây đao, tớ lập tức đi tự vẫn. Mẹ nó tớ là cái loại đần đồn gì hả. Đã sớm dứt rồi, nếu không tớ đã không ở đây nói chuyện với cậu.”
Phương Diệc Mông: “Được rồi, là tớ sai. Ai ôi, mấy chuyện cậu làm trước kia có chút điên cuồng làm tớ sinh bóng ma trong lòng. Thôi rồi, tớ đi ngủ đây, bên cạnh có người cứ như hổ rình mồi. Tớ không ngủ lại đi hầu hạ gia pháp.”
Hứa Mịch: “Cậu cút đi.”
Hứa Mịch cũng không biết bản thân mình ngủ khi nào. Thời điểm ngày hôm sau thức dậy thì trong phòng chỉ có một mình cô. Loay hoay tìm di động ở trên giường, cuối cùng lại chẳng thấy ở đâu. Hứa Mịch chuyển tầm mắt đến bàn làm việc bên kia của Du Ninh Trạch, quả nhiên di động đang yên tĩnh nằm trên đó.
Hứa Mịch nghĩ không ra tối hôm qua mình để điện thoại lên đó khi nào. Trong điện thoại có một tin nhắn, là Du Ninh Trạch gửi đến, anh nhắn: “Dậy rồi thì gọi cho anh.”
Hứa Mịch mang đĩa salad trái cây đặt lên bàn, múc một thìa đưa đến bên môi Du Ninh Trạch.
Một bát hoa quả hỗn loạn kèm theo tương trắng, Du Ninh Trạch chỉ nhìn thôi mà cũng cảm thấy dạ dày khó chịu, anh có chút ghét bỏ nói: “Món ăn hoàn thành rồi là như vậy à...”
Hứa Mịch trừng mắt, “Một mình em ăn.” Nói xong lập tức ôm bát toan tính bỏ đi.
Du Ninh Trạch thấy thế vội ôm cô lại, cười hì hì lấy lòng nói: “Anh chưa nói anh không ăn.” Nắm lấy cái thìa trong tay Hứa Mịch, anh lựa lựa một hồi mới múc lên một khối chuối bỏ vào miệng.
Hứa Mịch ngẩng mắt mong chờ nhìn anh, “Như thế nào?”
Lại ăn thêm một khối hỏa long quả, Du Ninh Trạch gật gù nói: “Hương vị có chút lạ.”
“Lần đầu tiên em ăn cũng cảm thấy hương vị rất là lạ. Nhưng ăn được vài lần thì lại phát hiện cũng rất tốt. Chỉ có điều là có một đoạn thời gian em ăn salad trái cây này đến phát ngấy. Sau đó thì cũng không ăn lại món này nữa.” Đoạn thời gian đó là lúc cô trong quá trình giảm béo. Cơ bản là buổi tối mỗi ngày đều ăn salad, không hề ăn cơm. Ăn salad ngấy rồi mới chuyển qua salad hoa quả, ăn ăn rồi cũng mơ thấy salad hoa quả khi ngủ luôn.
Hứa Mịch múc thêm một thìa, “Lâu rồi chưa ăn lại, khẩu vị vẫn hệt như cũ.”
Du Ninh Trạch: “Ừ, phụ nữ các em đều thích những món ngọt ngọt gì đó, lúc trước chị họ của anh rất hay ăn.”
“Anh cũng có chị họ sao?” Hứa Mịch thuận miệng hỏi, ngày kết hôn hôm đó nhiều khách cực kỳ, nhưng mà cũng không thấy chị họ của Du Ninh Trạch, chỉ thấy anh có một người em họ thôi.
Du Ninh Trạch lại ăn một khối chuối, “Ừ, chị ấy cũng ở thành phố B. Bởi vì ngày chúng ta kết hôn chị ấy đang mang thai, cho nên không thể tới tham gia tiệc cưới.”
“Oa, chị ấy cũng mang thai. Mấy tháng rồi?” Có lẽ là bởi vì nguyên nhân bản thân cũng đang mang thai, cho nên khi nghe được người khác có thai, Hứa Mịch có cảm giác như bạn bè tri kỷ.
“Chắc cũng sáu tháng rồi.” Du Ninh Trạch nghĩ nghĩ, hẳn là anh nên tìm chị hỏi vấn đề phụ nữ mang thai một chút.
Lúc Hứa Mịch tắm rửa đi ra, Du Ninh Trạch đang ngồi trên giường ôm máy tính. Nghe được tiếng động, Du Ninh Trạch ngẩng đầu đảo mắt qua Hứa Mịch một cái, sau đó lập tức đóng laptop, vươn tay lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường mang hết ra ngoài bàn cách xa giường.
Hứa Mịch không quản anh, trực tiếp leo lên giường lăn lộn mấy vòng, giường ngủ lớn cho người hơn một mét tám, thật sự vô cùng thoải mái. Giường của cô cũng khoảng một mét năm hơn, tuy rằng chỉ kém có ba mươi centimet, nhưng mà thị giác nhìn vẫn rất khác nhau, hơn nữa lăn lộn hay nhảy nhót cũng không đủ thích thú bằng.
Du Ninh Trạch làm xong công việc, dọn dẹp hết đồ đạc trên bàn xong, vừa quay đầu lại thì thấy Hứa Mịch đang nằm bẹp thành hình chữ đại chiếm hết cả cái giường. Anh bước đến bên cạnh, Hứa Mịch càng ra vẻ không nhường chỗ cho anh nằm, lại còn nói với anh: “Du Ninh Trạch, giường này ngủ thật là thoải mái. Nếu không đêm nay anh ra ngoài phòng khách ngủ đi.”
Đã lâu rồi không được ngủ giường lớn hơn một mét tám, Hứa Mịch nghĩ lập tức phát hoảng. Cô ngủ vốn không an phận, đêm này cũng muốn lăn qua lăn lại. Trong nhà giường chỉ có một mét năm, cô cảm thấy ngủ như vậy thì thật sự là không đã ghiền. Lúc trước cô muốn đổi giường, nhưng mà mẹ cô lại không chịu, nói cái gì là dưỡng thói ngủ cho tốt. Hứa Mịch từng ỉ ôi với mẹ rất lâu, nhưng mà mẹ cô giống như sắt thép không bao giờ đồng ý, cuối cùng còn hạ thêm thánh chỉ, nếu còn đòi hỏi lập tức chuyển thành giường một mét hai. Kết quả không ngoài dự đoán, Hứa Mịch đành phải nuốt nước mắt vào lòng.
Nghe xong lời nói của Hứa Mịch, Du Ninh Trạch vô cùng bất mãn, “Sao anh lại phải ra phòng khách ngủ, anh muốn ngủ ở đây.”
Hứa Mịch chết cũng không nhường, “Cho em ngủ một mình một đêm thôi. Giường lớn như vậy thật là thoải mái, buổi tối em có thể lăn qua lăn lại nữa.”
Khóe miệng Du Ninh Trạch nhếch lên, cái kiểu lý do gì đây, “Vậy thì đêm nay anh càng phải ngủ ở đây, nhỡ đâu em lăn một hồi lại lăn xuống cuối giường thì anh phải biết làm sao đây?”
“Sẽ không sẽ không. Tướng ngủ của em tốt lắm, làm sao có thể lăn xuống cuối giường.” Hứa Mịch cười xấu, “Ngày mai chúng ta sẽ lại ngủ chung thôi.”
“Không được.” Du Ninh Trạch chồm người vỗ mấy phát vào mông Hứa Mịch, không chịu để giường cho cô, thề sống chết phải bảo vệ quyền lợi bản thân.
Thật ra Hứa Mịch cũng chỉ là vô lại cố ý đùa giỡn với anh một chút, cô không nghĩ sẽ tách Du Ninh Trạch ra mà ngủ. Nhìn bộ dáng của Du Ninh Trạch một bên, Hứa Mịch lăn qua nhường nửa giường cho anh, cười nhạo nói: “Nhìn dáng vẻ của anh xem, y hệt như một đứa trẻ đến tranh giành đồ chơi.”
Du Ninh Trạch hừ mũi xốc chăn lên, nhanh nhẹn trèo lên giường, “Nhìn em càng giống đứa trẻ thích làm bá vương.”
Hứa Mịch chui vào chăn, nhích nhích đến gần, “Nói bậy, rõ ràng là anh giống. Bộ dáng anh trừng em vừa rồi chẳng khác gì một đứa trẻ.”
Du Ninh Trạch tắt đèn đầu giường, “Đó là trừng giận em.” Vừa nằm xuống trực tiếp ôm lấy Hứa Mịch.
“Chẳng giống chút nào.” Hứa Mịch cười hì hì. Cô bắt lấy tay Du Ninh Trạch đang ôm lưng mình kéo ra phía trước, “Anh sờ thử, thắt lưng em có thô không? Mỗi ngày mẹ đều nấu canh bổ cho em uống, thịt kéo ra hết rồi đây.”
Du Ninh Trạch thuận theo tay cô nhéo nhéo thịt trên bụng một chút, “Một chút thôi, không có thô.” Sau đó anh lại xoa nhẹ bụng cô, “Nơi này có cục cưng của chúng ta, em ăn để con còn ăn nữa.”
Hứa Mịch buồn rầu, “Em cảm thấy đến lúc đó em sẽ trở thành một cái thùng phi, hoặc là cao lớn vạm vỡ.” Thật sự béo ú là bóng ma trong lòng Hứa Mịch, cô không thể nào không lo lắng được.
Du Ninh Trạch ôm lấy cô an ủi, “Sinh con xong lại có thể giảm được, vả lại hiện giờ em cũng rất gầy.”
Hứa Mịch hỏi: “Nếu như em biến thành một cô gái mập mạp nặng một trăm năm mươi cân, anh có còn muốn em không?”
Du Ninh Trạch từ từ nhắm hai mắt lại, chân mày anh khẽ nhíu, giống như trong đầu đang tưởng tượng bộ dáng một trăm năm mươi của cô, sau một lúc lâu anh đáp: “Muốn.”
Lời đàn ông nói đều không thể tin, điều này Hứa Mịch rất rõ. Nhưng mà thái độ Du Ninh Trạch nghiêm cẩn như vậy, lại làm cho cô không có cảm giác đó. Hứa Mịch cười cợt, “Nhất định đó.”
“Ừm.” Đầu Du Ninh Trạch nhẹ nhàng tựa vào hõm vai Hứa Mịch, âm thanh trong đêm nhẹ tênh.
Bên tai truyền đến tiếng hít thở nhỏ vững vàng, Hứa Mịch nhỏ giọng gọi: “Du Ninh Trạch?” Được rồi, hôm nay anh cũng rất là mệt mỏi, lái xe lâu như vậy mà.
Khả năng bởi vì ban ngày ngủ trên xe khá nhiều, cho nên hiện giờ tinh thần Hứa Mịch vô cùng tốt, hoàn toàn tỉnh táo không hề buồn ngủ. Cô nằm ngây đơ trong đêm đen phát ngốc một lúc lâu, sau đó mới nhẹ nhàng di chuyển thân mình, lại cẩn thận lấy tay Du Ninh Trạch đang đặt trên lưng cô ra, tận lực không làm cho anh thức giấc.
Hứa Mịch nhẹ chân nhẹ tay nương theo ánh sáng mỏng manh bước xuống giường, đi đến bên bàn Du Ninh Trạch làm việc, mò lấy điện thoại di động của mình, lại rón rén trở lại giường.
Bạn bè trên mạng đều đã không còn hiển thị cập nhật gì hết, thật sự đúng là nhàm chán. Gần đây bận rộn khiến Hứa Mịch không thể nào lên mạng cập nhật thông tin QQ được. Đến nỗi tưởng chừng là tài khoản QQ của cô đã bị lãng quên rồi. Tài khoản này đều là thêm bạn bè trung học, đại học rồi đồng nghiệp ở thành phố B, điểm sơ cũng khá nhiều.
Hứa Mịch mở danh sách bạn bè tốt của mình ra xem, trạng thái hoạt động cũng không nhiều. Lúc trước cô không muốn liên lạc với bọn họ, một khoảng thời gian đưa bọn họ vào danh sách qua lại bình thường. Hiện giờ nhớ lại, thật ra là lúc trước cô muốn trốn tránh hiện thực.
Thời gian đúng là phương thuốc hay để chữa khỏi hết thảy vết thương lòng. Hiện giờ quay đầu lại nhìn, quả thật chuyện lúc trước cũng không có gì quá đáng cả. Những người lúc trước từng tồn tại trong sinh hoạt thường ngày của cô, bây giờ cô cũng không luyến tiếc hay không thể buông bỏ xuống được. Dù có như thế nào, chuyện quá khứ cũng đã từng là câu chuyện ngốc nghếch. Trầm mê đi qua, cuối cùng nhìn lại chỉ biết thở dài.
Chơi điện thoại một lúc, đột nhiên cửa sổ tán gẫu nhảy ra ngoài, là của Phương Diệc Mông. “Ôi trời ơi, có phải là người không? Xác chết vùng dậy à?”
Hứa Mịch nghiến răng nghiến lợi đánh chữ, “Người đã chết, có việc đốt tiền.”
Phương Diệc Mông: “Ây da, Hứa A Mịch, vừa rồi tớ còn tưởng tớ hoa mắt, không nghĩ đến cậu thật sự đang hoạt động đó nha.”
Hứa Mịch: “Đây là tài khoản QQ của tớ, tớ hoạt động là chuyện không bình thường sao?”
Phương Diệc Mông: “Tám trăm năm không hoạt động QQ, hiện giờ cậu lại mở trạng thái, đây đương nhiên là chuyện không bình thường. Nói đi, cậu bị cái gì kích thích vậy?”
Hứa Mịch: “Cút, kích thích em gái cậu! Cậu mới bị kích thích, cả nhà cậu đều bị kích thích.”
Phương Diệc Mông: “Tớ không có em gái. Tớ muốn nói Lộ Tri Ngôn biết, cậu mắng anh ấy.”
Hứa Mịch: “Cậu nói đi. Anh ta làm gì được tớ!”
Phương Diệc Mông: “Được rồi, anh ấy không làm gì được cậu, cậu mắng chửi tiếp đi.”
Hứa Mịch: "..."
Phương Diệc Mông: “Cậu trở về thành phố B à?”
Hứa Mịch: “Ừ.”
Phương Diệc Mông: “Hay lắm, vậy mà không nói với tớ. Tớ chỉ mới nghe qua lời Trương Mộng nói!”
Hứa Mịch: "= = "
Phương Diệc Mông: “Tớ nói cậu nghe, mấy ngày trước tớ ra ngoài dạo phố vô tình gặp được Giang Tự. Bên cạnh anh ta còn có một người phụ nữ, người phụ nữ đó còn ôm một đứa trẻ. Lúc đó tớ còn đi lên chào anh ta một tiếng nữa.”
Hứa Mịch: “Ồ.”
Phương Diệc Mông: “Cái người này, sao lại lạnh nhạt như vậy chứ! Trời ạ, cậu có bị đần không đấy? Chẳng lẽ dư tình chưa xong sao?”
Hứa Mịch: “Cậu cho tớ một cây đao, tớ lập tức đi tự vẫn. Mẹ nó tớ là cái loại đần đồn gì hả. Đã sớm dứt rồi, nếu không tớ đã không ở đây nói chuyện với cậu.”
Phương Diệc Mông: “Được rồi, là tớ sai. Ai ôi, mấy chuyện cậu làm trước kia có chút điên cuồng làm tớ sinh bóng ma trong lòng. Thôi rồi, tớ đi ngủ đây, bên cạnh có người cứ như hổ rình mồi. Tớ không ngủ lại đi hầu hạ gia pháp.”
Hứa Mịch: “Cậu cút đi.”
Hứa Mịch cũng không biết bản thân mình ngủ khi nào. Thời điểm ngày hôm sau thức dậy thì trong phòng chỉ có một mình cô. Loay hoay tìm di động ở trên giường, cuối cùng lại chẳng thấy ở đâu. Hứa Mịch chuyển tầm mắt đến bàn làm việc bên kia của Du Ninh Trạch, quả nhiên di động đang yên tĩnh nằm trên đó.
Hứa Mịch nghĩ không ra tối hôm qua mình để điện thoại lên đó khi nào. Trong điện thoại có một tin nhắn, là Du Ninh Trạch gửi đến, anh nhắn: “Dậy rồi thì gọi cho anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.