Chương 29: Nhất kiến chung tình
Triển Tuyết Phàm
22/12/2022
Khi nhìn thấy chồng giấy mà Cố Thành Chi mang về, Sở Quân Dật đã đoán
trước được ngày tháng thống khổ mai sau. Sau khi y xem đơn thuốc và các
việc cần chú ý, có chút cứng ngắc hỏi: "Những thứ này... Đều là?"
Cố Thành Chi ngồi ở một bên gật gật đầu, hắn cũng đồng tình với Sở Quân Dật, vì tránh xung đột với dược tính, y không thể ăn rất nhiều thứ, càng không cần phải nói đến một đống tình trạng loạn thất bát tao.
"Hà thái y... Thật sự tận chức tận trách..." Sở Quân Dật cảm giác bản thân đã thấy được lương tâm ngành y. Ít nhất những đại phu mà y gặp trước đây trừ bỏ viết đơn thuốc, còn lại chỉ dặn dò bằng miệng một chút, một chồng giấy này chỉ cầm ở trong tay đã thấy nặng trịch.
Ánh mắt của Cố Thành Chi vô ý dời đi, tại sao Hà thái y lại viết nhiều như vậy... Ừm, hắn thật ra không biết.
Suốt mấy ngày nay, cuộc sống của Sở Quân Dật chính là một ngày ba bữa ăn cơm và uống thuốc, mà danh sách các món ăn được đưa xuống phòng bếp nhỏ, ba bữa cơm của Sở Quân Dật đều biến thành cháo trắng.
Sở Quân Duật nhìn thức ăn trên bàn, lại nhìn chén cháo trước mặt, bản thân thật không có cách nào sống qua nỗi những ngày thế này.
Cố Thành Chi ở bên cạnh ăn cơm mà ngay cả đầu cũng chưa từng ngẩng lên, nhưng Sở Quân Dật vẫn nghe thấy những gì hắn nói: "Muốn ăn đợi sức khỏe tốt hơn, không cần uống thuốc nữa thì có thể ăn thoải mái."
Sở Quân Dật hít sâu một hơi xong, cúi đầu ăn cơm, nếu mình còn nhìn bảo đảm lát nữa sẽ quăng luôn bát thuốc.
Tuy mỗi lần Sở Quân Dật uống thuốc đều là một bộ mặt cay đắng, nhưng y vẫn ngoan ngoãn uống hết bát thuốc, sau khi Cố Thành Chi nhìn chằm chằm y mấy ngày, liền đổi thành mỗi tối đều hỏi một lần.
Nói chung, nhìn Sở Quân Dật uống thuốc xong vẫn bớt lo hơn.
Mỗi ngày Sở Quân Duật chỉ cần uống thuốc dưỡng bệnh cho nên cuộc sống nhàn hạ hơn rất nhiều, y bắt đầu nghe bát quái giết thời gian.
Ví như Tôn cô nương ôm Sở đại gia thổ lộ tâm tình của mình, chẳng hạn Sở đại thái thái đi Tôn gia bị hắt hủi; hay Tôn cô nương bày tỏ một lòng một dạ với Sở nhị gia thì bị Sở nhị nãi nãi "Vô tình" bắt gặp...
Sở Quân Dật vừa oán giận quá cẩu huyết, vừa lắng nghe đến hăng say. Thời gian này, bản thân phải sống những ngày khổ sở, lúc này nghe được có người đang ở trong tình cảnh khó khăn giống mình, quả thật sướng lắm luôn.
Trong những ngày qua, tuyết rơi hai lần rồi, nhưng không lớn lắm. Hiếm khi có được một ngày nắng ấm như vậy, cuối cùng Sở Quân Dật đã chịu ra ngoài.
Nhìn Sở Quân Duật sắp bị cuộn thành một quả bóng, trên mặt tràn đầy sự nhẹ nhõm vui sướng, Cố Thành Chi có hơi bất đắc dĩ, "Chỉ ra ngoài một chuyến thôi có cần vui đến thế không?"
"Vui chứ!" Sở Quân Dật chém đinh chặt sắt nói: "Ta đã ăn cháo trắng gần một tháng rồi, chim muốn bay ra khỏi miệng luôn rồi*, mấy khi có thể ra ngoài cải thiện thức ăn một chút, tất nhiên phải vui rồi!"
*"Con chim bay ra khỏi miệng" 嘴裡淡出個鳥來 - xuất phát từ lời Lỗ Trí Thâm nói trong "Thủy hử", ám chỉ việc sau khi xuất gia, hắn mỗi ngày ba bữa đều ăn chay, không biết mùi vị nên rất muốn ăn thịt.
Dù sao, đó là một cách hài hước để nói rằng bản thân đã không ăn thịt trong một thời gian, trong miệng nhạt nhẽo vô vị.
Bởi vì khoảng thời gian gần đây, Sở Quân Dật đều uống thuốc và ăn cháo, cả người sớm đã không còn tinh thần. Thường Sơn nhìn thấy vậy thì trong lòng lo lắng, hắn ta chạy một vòng khắp các nhà hàng tửu lâu ở Kinh thành, mới tìm được một tiệm ăn có bán các món chế biến từ thảo dược. Nghe nói cửa tiệm này làm được rất nhiều món ăn thích hợp cho người có bệnh, mùi vị cũng khá ngon, rất được chào đón.
Vừa vặn Sở Quân Dật ăn cháo ăn đến sắp ói luôn rồi, nên khi nghe Thường Sơn giới thiệu về cửa tiệm này, y lập tức lôi kéo Cố Thành Chi đi ra ngoài, chuẩn bị ăn một bữa ngon lành.
Cố Thành Chi tự rót cho mình chung trà, sau đó hỏi: "Ngươi tự mình đi cũng được mà, vì sao phải kéo ta theo?"
Sở Quân Dật quay mặt không nói lời nào.
"Đồ ăn ở đây ngươi ăn được không?" Cố Thành Chi đổi sang đề tài khác.
"Được." Sở Quân Dật quay đầu cười nói: "Thường Sơn đã hỏi qua rồi."
Đợi đến khi đồ ăn được dọn lên bàn, hai người đầu tiên là nghe tiểu nhị nói tên món ăn và nguyên liệu được sử dụng để chế biến, sau đó bọn họ lại nhìn đồ ăn trên bàn, không có món nào mà Sở Quân Dật không thể ăn, vì vậy bọn họ rất hài lòng lòng gật gật đầu rồi thưởng cho tiểu nhị một ít, chho hắn ta lui xuống.
Sau khi ăn no uống say, Sở Quân Dật đã có chút mệt rã rời, không biết vấn đề là do thuốc hay vì nguyên nhân nào khác, khoảng thời gian gần đây giấc ngủ của hắn đã dài hơn trước đây rất nhiều, đang định hỏi Cố Thành Chi có muốn rời đi hay không, bên ngoài bất ngờ truyền đến những tiếng ồn rất lớn.
Sở Quân Dật nhìn thoáng qua Cố Thành Chi, hai người bọn họ ra ngoài không nhiều, nhưng tại sao luôn đụng phải tình huống này, lần trước là Tấn Luật muốn bắt lấy nam nhân, lần này là một công tử bột muốn bắt lấy nữ nhân, y quen biết Chúc Ninh lâu như vậy cũng chưa một lần gặp loại chuyện thế này...
Cố Thành Chi hơi nhíu mày, đầu hắn hơi nghiêng sang phía tuỳ thị, cho hắn ta một ánh mắt xong rồi quay đầu lại.
Sở Quân Dật thấy hắn muốn cho người đi ra xem thử đã xảy ra chuyện gì, liền cũng không nói tới việc trở về nữa.
Tùy thị cả đi lẫn về, làm việc nhanh như sóc, chỉ là sau khi hắn ta trở lại thì sắc mặt hắn ta có chút kỳ quái.
Cố Thành Chi nhìn hắn ta một cái, ý bảo hắn ta có thể nói.
Tùy thị liếc mắt nhìn Sở Quân Dật một cái xong mới cúi đầu, bắt đầu báo cáo lại những tin tức bản thân vừa tìm hiểu được cho hai người nghe, "Là con trai của một lão bản tửu lâu coi trọng một cô nương, muốn bắt người về làm vợ."
Cố Thành Chi gật gật đầu, xem ra không phải nhằm vào hắn.
Cũng không thể trách hắn quá đa nghi, lần trước ở Tụ Duyến lâu gặp Sở Quân Dật kia, cái tên nam nhân ẻo lả tông cửa chạy vào rất khả nghi, nếu không phải vì muốn bắt được gã, Tấn Luật đã không dàn cảnh trình diễn tiết mục cường thưởng dân nam rồi. Tuy nhiên, người của Tấn Luật đã để xổng mất tên nam nhân ẻo lả đó, nghe nói sau khi về phủ Tấn Luật liền phát hỏa, đem toàn bộ đám tay chân của hắn ta lôi ra trừng phạt một trận.
"Còn chuyện gì nữa phải không?" Sở Quân Dật nãy giờ vẫn để ý tùy thị này, thấy hắn ta thỉnh thoảng cứ liếc mắt nhìn mình mãi thì có chút kỳ quái hỏi.
Cố Thành Chi cũng phát hiện ra vẻ mặt của tùy thị kỳ quái, "Nếu còn có chuyện gì khác, thì đều nói hết ra đi."
Tùy thị do dự một chút, vẫn quyết định nói ra: "Lúc nãy thuộc hạ thấy Thường Sơn ở bên ngoài, hắn ta... Hắn ta cứu vị cô nương kia."
"Cái gì?!" Sở Quân Dật trợn tròn mắt nhìn, đây là xảy chuyện quái đản gì vậy? Thường Sơn cứu mỹ nhân à?!
"Thường Sơn cứu vị cô nương thiếu chút nữa bị bắt đi." Tùy thị còn lặp lại lần nữa.
Khuôn mặt Sở Quân Dật đỏ bừng, y nhíu mày nhìn tùy thị đang phục tùng đứng ở một bên kia, liền cảm thấy mặt nóng bừng, nhưng chuyện nên hỏi vẫn phải hỏi, y nghiến răng hỏi một câu: "Vậy Thường Sơn đâu rồi?"
"Đưa vị cô nương kia về nhà." Tùy thị cúi đầu đáp.
Sở Quân Dật trực tiếp nằm gục trên bàn luôn, y thật sự là xấu hổ đến nỗi không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Cố Thành Chi giống như không hề quan tâm, hắn gọi thêm một ấm trà, tự rót cho mình một chung trà, nhấp từng ngụm nhỏ, thật chậm rãi để cảm nhận trọn vẹn hương vị của chung trà nóng.
Khoảng nửa canh giờ sau, cuối cùng Thường Sơn cũng đã trở lại.
Sở Quân Dật cực kỳ muốn kéo cổ áo của hắn ta, hỏi hắn ta tại sao lại làm chuyện quái quỷ này, nhưng vừa nhìn thấy Thường Sơn bước vào phòng, y liền biết nguyên nhân vì sao tên này làm chuyện quái quỷ này rồi, một bộ mặt hoa đào đón gió xuân thế này, không cần hỏi cũng biết là Thường Sơn yêu rồi.
Một búng máu cứ tắc ở cổ họng Sở Quân Dật, muốn phun thì không phun ra được mà nuốt vào thì nuốt không trôi, Cố Thành Chi thấy Sở Quân Dật tức đến mức máu muốn dồn lên não rồi, liền thức thời nói một câu: "Hồi phủ." Nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
Sở Quân Dật đã bị Thường Sơn chọc cho tức chết rồi, y đi ra nhanh chóng đuổi kịp Cố Thành Chi, nếu còn để y nhìn Thường Sơn thêm nữa chắc chắn bản thân sẽ không nhịn nỗi hét lên mất.
Về tới Sở gia, Cố Thành Chi trở về viện tử, mà Sở Quân Dật lại mang theo Thường Sơn đi thư phòng ở tiền viện.
"Đã xảy ra chuyện gì?!" Sở Quân Dật sắc mặt lạnh lùng hỏi.
Thường Sơn cúi đầu, hắn biết vừa rồi mình phạm vào điều cấm kị của y rồi, nhưng hắn...
Sở Quân Dật hít thở thật sâu một hơi, rồi hỏi: "Ngươi thích cô nương kia?"
Mặt Thường Sơn nháy mắt liền đỏ, nhưng hắn vẫn cúi đầu không nói lời nào.
Thấy hắn như thế, Sở Quân Dật cũng cảm thấy thật vô nghĩa, "Vị cô nương kia có hôn phối chưa?"
"Chưa có." Thường Sơn nhỏ giọng đáp.
"..." Sở Quân Dật xoa xoa thái dương, thở dài nói: "Nếu như ngươi muốn thành thân với vị cô nương kia, ta sẽ để ngươi rời đi; nếu như ngươi không muốn, trong tay ta có hai trang tử, ngươi chọn một cái đi."
Thường Sơn đột nhiên ngẩng đầu, có chút sững sờ nhìn y.
"Ngươi muốn chọn cái nào?" Sắc mặt của Sở Quân Dật đã bình thường trở lại. Thường Sơn đã đi theo y nhiều năm như vậy, thì tình nghĩa chủ tớ vẫn có. Mà lúc này, kêu y la mắng Thường Sơn lại không đành lòng được, thế thì cho hắn hai con đường để bản thân hắn tự lựa chọn, coi như đã trọn tình trọn nghĩa.
Thường Sơn há miệng thở dốc, một câu cũng nói không nên lời.
"Ta nghĩ ngươi chắc cũng nhìn ra, trước đây ta vẫn luôn giúp ngươi tìm một vị trí thích hợp, ngươi theo ta nhiều năm như vậy, ngươi biết ta là người..." Sở Quân Dật dừng một chút lại thở dài, "Quên đi, không nói nữa, nếu như ngươi muốn thành thân với vị cô nương kia liền cưới đi, ta cho ngươi một ít ngân lượng để ngày sau ngươi có thể sống được tốt hơn; nếu như ngươi không muốn cưới..."
Sở Quân Dật không nói tiếp được nữa, lưu lại một câu: "Ngươi tự cân nhắc đi." Sau đó liền đi ra ngoài.
Trở lại trong viện, Sở Quân Dật ma xui quỷ khiến thế nào lại đi vào thư phòng, Cố Thành Chi đưa mắt nhìn y một cái rồi thì dời ánh mắt trở lại trên sách.
Trong lòng Sở Quân Dật ngũ vị tạp trần, y vốn định để cho Thường Sơn rời đi, nhưng lại không nghĩ tới y lại dùng cách thức như thế này để Thường Sơn rời đi, trong lòng thật... Ngổn ngang.
"Ngươi có tin nhất kiến chung tình không?" Sở Quân Dật hỏi.
Cố Thành Chi đang định lật trang sách thì dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn y một cái cũng không nói gì, hắn cho rằng lúc này Sở Quân Dật đang muốn được yên tĩnh một chút.
Sở Quân Dật ngồi xuống vị trí quen thuộc, hỏi vấn đề vừa rồi một lần nữa.
Cố Thành Chi trầm ngâm một lát mới nói: "Tin."
Sở Quân Dật cúi đầu cười nói: "Ta cũng tín." Cho nên bản thân mới cho Thường Sơn thêm một sự lựa chọn.
Cố Thành Chi lẳng lặng nhìn y, mà Sở Quân Dật lại thở dài, "Ta biết cha đối với mẹ là nhất kiến chung tình, thật ra phụ thân đối với mẫu thân cũng như vậy."
"..." Bây giờ, nhất kiến chung tình giống như cải trắng có mặt ở khắp mọi nơi rồi sao? Cố Thành Chi hơi nghi ngờ hỏi: "Ai nói cho ngươi biết phụ thân đối với nương là nhất kiến chung tình?"
"Phụ thân nói." Sở Quân Dật nhún vai, "Phụ thân đã kể lại cho ta nghe chuyện trước đây của ông và nương, còn kể rất nhiều lần." Sau khi cha mẹ mình đều qua đời, y biết Cố nhị lão gia làm vậy chính là muốn nói với y rằng phụ mẫu đều có thể phải rời đi trước, nhưng người sẽ đi cùng y đến hết cuộc đời này chính là người y yêu... Sở Quân Duật liếc nhìn Cố Thành Chi một cái, trong lòng thầm than một tiếng.
"..." Cố Thành Chi cảm thấy có chút đau răng, chuyện kiểu này mang đi nói với người khác mà được à?!
"Ngươi lý giải thế nào về nhất kiến chung tình?" Sở Quân Dật hỏi.
Cố Thành Chi ngẫm nghĩ mới nói: "Ta không biết, tuy rằng từng nghe phụ thân nhắc tới, nhưng mà... Ta chưa từng trải qua, cho nên không biết lý giải thế nào." Chỉ nhìn hành động hôm nay của Thường Sơn, hắn cảm thấy cả đời này bản thân cũng lý giải không được.
"Kỳ thật ta cũng không hiểu." Sở Quân Dật ôm cánh tay nhìn nóc nhà, "Nhưng tình cảm là thứ không thể dùng lý lẽ bình thường thường để suy đoán nhất, về điểm này ta vẫn biết."
"Cho nên ngươi định làm thế nào?" Cố Thành Chi hỏi chính là việc của Thường Sơn. Hôm nay, hắn ta có thể bỏ lại Sở Quân Dật, thế thì khẳng định không thể giữ lại nữa.
"Nếu trong lòng Thường Sơn có đối tượng rồi, ta đây thành toàn cho hắn ta, để hắn ta đi cưới người trong lòng của mình." Sở Quân Dật dừng một chút lại nói: "Kỳ thật như vậy cũng rất tốt, ít nhất Thường Sơn có thể ở bên cạnh người mình yêu."
Cố Thành Chi gật gật đầu, hỏi: "Người trong nhà vị cô nương kia nói như thế nào?"
"..." Sở Quân Dật không nói nên lời: "Thường Sơn đã hỏi vị cô nương kia là đã có hôn phối chưa..." Bên nữ khẳng định cũng có ý, nếu không Thường Sơn đã sớm nóng vội rồi.
"..." Cố Thành Chi hết chỗ nói nổi, chớp mắt một cái lại hỏi: "Ngươi đã chuẩn bị người thay thế chưa?"
"Chuẩn bị rồi." Sở Quân Dật thở dài nói: "Lần này không thể không quản..." Sau khi Thường Sơn đuổi theo cô nương kia, y thật muốn hộc máu.
Cố Thành Chi đối lời của y từ chối cho ý kiến, chỉ hỏi: "Uống thuốc chưa?"
"..." Có thể đừng đề cập tới việc này không?! Sở Quân Dật có chút thống khổ bưng kín mặt.
"Uống thuốc chưa?" Cố Thành Chi lại hỏi thêm một lần nữa.
"Ta... ta sẽ đi ngay bây giờ!" Sở Quân Dật vẻ mặt bi phẫn đi ra ngoài, uống thuốc vân vân gì đó đều là ghét nhất!
Cố Thành Chi ngồi ở một bên gật gật đầu, hắn cũng đồng tình với Sở Quân Dật, vì tránh xung đột với dược tính, y không thể ăn rất nhiều thứ, càng không cần phải nói đến một đống tình trạng loạn thất bát tao.
"Hà thái y... Thật sự tận chức tận trách..." Sở Quân Dật cảm giác bản thân đã thấy được lương tâm ngành y. Ít nhất những đại phu mà y gặp trước đây trừ bỏ viết đơn thuốc, còn lại chỉ dặn dò bằng miệng một chút, một chồng giấy này chỉ cầm ở trong tay đã thấy nặng trịch.
Ánh mắt của Cố Thành Chi vô ý dời đi, tại sao Hà thái y lại viết nhiều như vậy... Ừm, hắn thật ra không biết.
Suốt mấy ngày nay, cuộc sống của Sở Quân Dật chính là một ngày ba bữa ăn cơm và uống thuốc, mà danh sách các món ăn được đưa xuống phòng bếp nhỏ, ba bữa cơm của Sở Quân Dật đều biến thành cháo trắng.
Sở Quân Duật nhìn thức ăn trên bàn, lại nhìn chén cháo trước mặt, bản thân thật không có cách nào sống qua nỗi những ngày thế này.
Cố Thành Chi ở bên cạnh ăn cơm mà ngay cả đầu cũng chưa từng ngẩng lên, nhưng Sở Quân Dật vẫn nghe thấy những gì hắn nói: "Muốn ăn đợi sức khỏe tốt hơn, không cần uống thuốc nữa thì có thể ăn thoải mái."
Sở Quân Dật hít sâu một hơi xong, cúi đầu ăn cơm, nếu mình còn nhìn bảo đảm lát nữa sẽ quăng luôn bát thuốc.
Tuy mỗi lần Sở Quân Dật uống thuốc đều là một bộ mặt cay đắng, nhưng y vẫn ngoan ngoãn uống hết bát thuốc, sau khi Cố Thành Chi nhìn chằm chằm y mấy ngày, liền đổi thành mỗi tối đều hỏi một lần.
Nói chung, nhìn Sở Quân Dật uống thuốc xong vẫn bớt lo hơn.
Mỗi ngày Sở Quân Duật chỉ cần uống thuốc dưỡng bệnh cho nên cuộc sống nhàn hạ hơn rất nhiều, y bắt đầu nghe bát quái giết thời gian.
Ví như Tôn cô nương ôm Sở đại gia thổ lộ tâm tình của mình, chẳng hạn Sở đại thái thái đi Tôn gia bị hắt hủi; hay Tôn cô nương bày tỏ một lòng một dạ với Sở nhị gia thì bị Sở nhị nãi nãi "Vô tình" bắt gặp...
Sở Quân Dật vừa oán giận quá cẩu huyết, vừa lắng nghe đến hăng say. Thời gian này, bản thân phải sống những ngày khổ sở, lúc này nghe được có người đang ở trong tình cảnh khó khăn giống mình, quả thật sướng lắm luôn.
Trong những ngày qua, tuyết rơi hai lần rồi, nhưng không lớn lắm. Hiếm khi có được một ngày nắng ấm như vậy, cuối cùng Sở Quân Dật đã chịu ra ngoài.
Nhìn Sở Quân Duật sắp bị cuộn thành một quả bóng, trên mặt tràn đầy sự nhẹ nhõm vui sướng, Cố Thành Chi có hơi bất đắc dĩ, "Chỉ ra ngoài một chuyến thôi có cần vui đến thế không?"
"Vui chứ!" Sở Quân Dật chém đinh chặt sắt nói: "Ta đã ăn cháo trắng gần một tháng rồi, chim muốn bay ra khỏi miệng luôn rồi*, mấy khi có thể ra ngoài cải thiện thức ăn một chút, tất nhiên phải vui rồi!"
*"Con chim bay ra khỏi miệng" 嘴裡淡出個鳥來 - xuất phát từ lời Lỗ Trí Thâm nói trong "Thủy hử", ám chỉ việc sau khi xuất gia, hắn mỗi ngày ba bữa đều ăn chay, không biết mùi vị nên rất muốn ăn thịt.
Dù sao, đó là một cách hài hước để nói rằng bản thân đã không ăn thịt trong một thời gian, trong miệng nhạt nhẽo vô vị.
Bởi vì khoảng thời gian gần đây, Sở Quân Dật đều uống thuốc và ăn cháo, cả người sớm đã không còn tinh thần. Thường Sơn nhìn thấy vậy thì trong lòng lo lắng, hắn ta chạy một vòng khắp các nhà hàng tửu lâu ở Kinh thành, mới tìm được một tiệm ăn có bán các món chế biến từ thảo dược. Nghe nói cửa tiệm này làm được rất nhiều món ăn thích hợp cho người có bệnh, mùi vị cũng khá ngon, rất được chào đón.
Vừa vặn Sở Quân Dật ăn cháo ăn đến sắp ói luôn rồi, nên khi nghe Thường Sơn giới thiệu về cửa tiệm này, y lập tức lôi kéo Cố Thành Chi đi ra ngoài, chuẩn bị ăn một bữa ngon lành.
Cố Thành Chi tự rót cho mình chung trà, sau đó hỏi: "Ngươi tự mình đi cũng được mà, vì sao phải kéo ta theo?"
Sở Quân Dật quay mặt không nói lời nào.
"Đồ ăn ở đây ngươi ăn được không?" Cố Thành Chi đổi sang đề tài khác.
"Được." Sở Quân Dật quay đầu cười nói: "Thường Sơn đã hỏi qua rồi."
Đợi đến khi đồ ăn được dọn lên bàn, hai người đầu tiên là nghe tiểu nhị nói tên món ăn và nguyên liệu được sử dụng để chế biến, sau đó bọn họ lại nhìn đồ ăn trên bàn, không có món nào mà Sở Quân Dật không thể ăn, vì vậy bọn họ rất hài lòng lòng gật gật đầu rồi thưởng cho tiểu nhị một ít, chho hắn ta lui xuống.
Sau khi ăn no uống say, Sở Quân Dật đã có chút mệt rã rời, không biết vấn đề là do thuốc hay vì nguyên nhân nào khác, khoảng thời gian gần đây giấc ngủ của hắn đã dài hơn trước đây rất nhiều, đang định hỏi Cố Thành Chi có muốn rời đi hay không, bên ngoài bất ngờ truyền đến những tiếng ồn rất lớn.
Sở Quân Dật nhìn thoáng qua Cố Thành Chi, hai người bọn họ ra ngoài không nhiều, nhưng tại sao luôn đụng phải tình huống này, lần trước là Tấn Luật muốn bắt lấy nam nhân, lần này là một công tử bột muốn bắt lấy nữ nhân, y quen biết Chúc Ninh lâu như vậy cũng chưa một lần gặp loại chuyện thế này...
Cố Thành Chi hơi nhíu mày, đầu hắn hơi nghiêng sang phía tuỳ thị, cho hắn ta một ánh mắt xong rồi quay đầu lại.
Sở Quân Dật thấy hắn muốn cho người đi ra xem thử đã xảy ra chuyện gì, liền cũng không nói tới việc trở về nữa.
Tùy thị cả đi lẫn về, làm việc nhanh như sóc, chỉ là sau khi hắn ta trở lại thì sắc mặt hắn ta có chút kỳ quái.
Cố Thành Chi nhìn hắn ta một cái, ý bảo hắn ta có thể nói.
Tùy thị liếc mắt nhìn Sở Quân Dật một cái xong mới cúi đầu, bắt đầu báo cáo lại những tin tức bản thân vừa tìm hiểu được cho hai người nghe, "Là con trai của một lão bản tửu lâu coi trọng một cô nương, muốn bắt người về làm vợ."
Cố Thành Chi gật gật đầu, xem ra không phải nhằm vào hắn.
Cũng không thể trách hắn quá đa nghi, lần trước ở Tụ Duyến lâu gặp Sở Quân Dật kia, cái tên nam nhân ẻo lả tông cửa chạy vào rất khả nghi, nếu không phải vì muốn bắt được gã, Tấn Luật đã không dàn cảnh trình diễn tiết mục cường thưởng dân nam rồi. Tuy nhiên, người của Tấn Luật đã để xổng mất tên nam nhân ẻo lả đó, nghe nói sau khi về phủ Tấn Luật liền phát hỏa, đem toàn bộ đám tay chân của hắn ta lôi ra trừng phạt một trận.
"Còn chuyện gì nữa phải không?" Sở Quân Dật nãy giờ vẫn để ý tùy thị này, thấy hắn ta thỉnh thoảng cứ liếc mắt nhìn mình mãi thì có chút kỳ quái hỏi.
Cố Thành Chi cũng phát hiện ra vẻ mặt của tùy thị kỳ quái, "Nếu còn có chuyện gì khác, thì đều nói hết ra đi."
Tùy thị do dự một chút, vẫn quyết định nói ra: "Lúc nãy thuộc hạ thấy Thường Sơn ở bên ngoài, hắn ta... Hắn ta cứu vị cô nương kia."
"Cái gì?!" Sở Quân Dật trợn tròn mắt nhìn, đây là xảy chuyện quái đản gì vậy? Thường Sơn cứu mỹ nhân à?!
"Thường Sơn cứu vị cô nương thiếu chút nữa bị bắt đi." Tùy thị còn lặp lại lần nữa.
Khuôn mặt Sở Quân Dật đỏ bừng, y nhíu mày nhìn tùy thị đang phục tùng đứng ở một bên kia, liền cảm thấy mặt nóng bừng, nhưng chuyện nên hỏi vẫn phải hỏi, y nghiến răng hỏi một câu: "Vậy Thường Sơn đâu rồi?"
"Đưa vị cô nương kia về nhà." Tùy thị cúi đầu đáp.
Sở Quân Dật trực tiếp nằm gục trên bàn luôn, y thật sự là xấu hổ đến nỗi không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Cố Thành Chi giống như không hề quan tâm, hắn gọi thêm một ấm trà, tự rót cho mình một chung trà, nhấp từng ngụm nhỏ, thật chậm rãi để cảm nhận trọn vẹn hương vị của chung trà nóng.
Khoảng nửa canh giờ sau, cuối cùng Thường Sơn cũng đã trở lại.
Sở Quân Dật cực kỳ muốn kéo cổ áo của hắn ta, hỏi hắn ta tại sao lại làm chuyện quái quỷ này, nhưng vừa nhìn thấy Thường Sơn bước vào phòng, y liền biết nguyên nhân vì sao tên này làm chuyện quái quỷ này rồi, một bộ mặt hoa đào đón gió xuân thế này, không cần hỏi cũng biết là Thường Sơn yêu rồi.
Một búng máu cứ tắc ở cổ họng Sở Quân Dật, muốn phun thì không phun ra được mà nuốt vào thì nuốt không trôi, Cố Thành Chi thấy Sở Quân Dật tức đến mức máu muốn dồn lên não rồi, liền thức thời nói một câu: "Hồi phủ." Nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
Sở Quân Dật đã bị Thường Sơn chọc cho tức chết rồi, y đi ra nhanh chóng đuổi kịp Cố Thành Chi, nếu còn để y nhìn Thường Sơn thêm nữa chắc chắn bản thân sẽ không nhịn nỗi hét lên mất.
Về tới Sở gia, Cố Thành Chi trở về viện tử, mà Sở Quân Dật lại mang theo Thường Sơn đi thư phòng ở tiền viện.
"Đã xảy ra chuyện gì?!" Sở Quân Dật sắc mặt lạnh lùng hỏi.
Thường Sơn cúi đầu, hắn biết vừa rồi mình phạm vào điều cấm kị của y rồi, nhưng hắn...
Sở Quân Dật hít thở thật sâu một hơi, rồi hỏi: "Ngươi thích cô nương kia?"
Mặt Thường Sơn nháy mắt liền đỏ, nhưng hắn vẫn cúi đầu không nói lời nào.
Thấy hắn như thế, Sở Quân Dật cũng cảm thấy thật vô nghĩa, "Vị cô nương kia có hôn phối chưa?"
"Chưa có." Thường Sơn nhỏ giọng đáp.
"..." Sở Quân Dật xoa xoa thái dương, thở dài nói: "Nếu như ngươi muốn thành thân với vị cô nương kia, ta sẽ để ngươi rời đi; nếu như ngươi không muốn, trong tay ta có hai trang tử, ngươi chọn một cái đi."
Thường Sơn đột nhiên ngẩng đầu, có chút sững sờ nhìn y.
"Ngươi muốn chọn cái nào?" Sắc mặt của Sở Quân Dật đã bình thường trở lại. Thường Sơn đã đi theo y nhiều năm như vậy, thì tình nghĩa chủ tớ vẫn có. Mà lúc này, kêu y la mắng Thường Sơn lại không đành lòng được, thế thì cho hắn hai con đường để bản thân hắn tự lựa chọn, coi như đã trọn tình trọn nghĩa.
Thường Sơn há miệng thở dốc, một câu cũng nói không nên lời.
"Ta nghĩ ngươi chắc cũng nhìn ra, trước đây ta vẫn luôn giúp ngươi tìm một vị trí thích hợp, ngươi theo ta nhiều năm như vậy, ngươi biết ta là người..." Sở Quân Dật dừng một chút lại thở dài, "Quên đi, không nói nữa, nếu như ngươi muốn thành thân với vị cô nương kia liền cưới đi, ta cho ngươi một ít ngân lượng để ngày sau ngươi có thể sống được tốt hơn; nếu như ngươi không muốn cưới..."
Sở Quân Dật không nói tiếp được nữa, lưu lại một câu: "Ngươi tự cân nhắc đi." Sau đó liền đi ra ngoài.
Trở lại trong viện, Sở Quân Dật ma xui quỷ khiến thế nào lại đi vào thư phòng, Cố Thành Chi đưa mắt nhìn y một cái rồi thì dời ánh mắt trở lại trên sách.
Trong lòng Sở Quân Dật ngũ vị tạp trần, y vốn định để cho Thường Sơn rời đi, nhưng lại không nghĩ tới y lại dùng cách thức như thế này để Thường Sơn rời đi, trong lòng thật... Ngổn ngang.
"Ngươi có tin nhất kiến chung tình không?" Sở Quân Dật hỏi.
Cố Thành Chi đang định lật trang sách thì dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn y một cái cũng không nói gì, hắn cho rằng lúc này Sở Quân Dật đang muốn được yên tĩnh một chút.
Sở Quân Dật ngồi xuống vị trí quen thuộc, hỏi vấn đề vừa rồi một lần nữa.
Cố Thành Chi trầm ngâm một lát mới nói: "Tin."
Sở Quân Dật cúi đầu cười nói: "Ta cũng tín." Cho nên bản thân mới cho Thường Sơn thêm một sự lựa chọn.
Cố Thành Chi lẳng lặng nhìn y, mà Sở Quân Dật lại thở dài, "Ta biết cha đối với mẹ là nhất kiến chung tình, thật ra phụ thân đối với mẫu thân cũng như vậy."
"..." Bây giờ, nhất kiến chung tình giống như cải trắng có mặt ở khắp mọi nơi rồi sao? Cố Thành Chi hơi nghi ngờ hỏi: "Ai nói cho ngươi biết phụ thân đối với nương là nhất kiến chung tình?"
"Phụ thân nói." Sở Quân Dật nhún vai, "Phụ thân đã kể lại cho ta nghe chuyện trước đây của ông và nương, còn kể rất nhiều lần." Sau khi cha mẹ mình đều qua đời, y biết Cố nhị lão gia làm vậy chính là muốn nói với y rằng phụ mẫu đều có thể phải rời đi trước, nhưng người sẽ đi cùng y đến hết cuộc đời này chính là người y yêu... Sở Quân Duật liếc nhìn Cố Thành Chi một cái, trong lòng thầm than một tiếng.
"..." Cố Thành Chi cảm thấy có chút đau răng, chuyện kiểu này mang đi nói với người khác mà được à?!
"Ngươi lý giải thế nào về nhất kiến chung tình?" Sở Quân Dật hỏi.
Cố Thành Chi ngẫm nghĩ mới nói: "Ta không biết, tuy rằng từng nghe phụ thân nhắc tới, nhưng mà... Ta chưa từng trải qua, cho nên không biết lý giải thế nào." Chỉ nhìn hành động hôm nay của Thường Sơn, hắn cảm thấy cả đời này bản thân cũng lý giải không được.
"Kỳ thật ta cũng không hiểu." Sở Quân Dật ôm cánh tay nhìn nóc nhà, "Nhưng tình cảm là thứ không thể dùng lý lẽ bình thường thường để suy đoán nhất, về điểm này ta vẫn biết."
"Cho nên ngươi định làm thế nào?" Cố Thành Chi hỏi chính là việc của Thường Sơn. Hôm nay, hắn ta có thể bỏ lại Sở Quân Dật, thế thì khẳng định không thể giữ lại nữa.
"Nếu trong lòng Thường Sơn có đối tượng rồi, ta đây thành toàn cho hắn ta, để hắn ta đi cưới người trong lòng của mình." Sở Quân Dật dừng một chút lại nói: "Kỳ thật như vậy cũng rất tốt, ít nhất Thường Sơn có thể ở bên cạnh người mình yêu."
Cố Thành Chi gật gật đầu, hỏi: "Người trong nhà vị cô nương kia nói như thế nào?"
"..." Sở Quân Dật không nói nên lời: "Thường Sơn đã hỏi vị cô nương kia là đã có hôn phối chưa..." Bên nữ khẳng định cũng có ý, nếu không Thường Sơn đã sớm nóng vội rồi.
"..." Cố Thành Chi hết chỗ nói nổi, chớp mắt một cái lại hỏi: "Ngươi đã chuẩn bị người thay thế chưa?"
"Chuẩn bị rồi." Sở Quân Dật thở dài nói: "Lần này không thể không quản..." Sau khi Thường Sơn đuổi theo cô nương kia, y thật muốn hộc máu.
Cố Thành Chi đối lời của y từ chối cho ý kiến, chỉ hỏi: "Uống thuốc chưa?"
"..." Có thể đừng đề cập tới việc này không?! Sở Quân Dật có chút thống khổ bưng kín mặt.
"Uống thuốc chưa?" Cố Thành Chi lại hỏi thêm một lần nữa.
"Ta... ta sẽ đi ngay bây giờ!" Sở Quân Dật vẻ mặt bi phẫn đi ra ngoài, uống thuốc vân vân gì đó đều là ghét nhất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.