Chương 272: Ánh mắt
Lạc Tâm Thần
10/06/2021
Dưới ánh mặt trời, Kiều Âu mặc một một chiếc sơ mi mùa hè màu xanh của quân đội, cộc tay, trên mỗi vai áo có một ngôi sao vàng lấp lánh, đây chính là cấp bậc cao nhất của quân đội.
Đôi mắt to rõ ràng trải qua rất nhiều việc nhưng vẫn trong veo sáng ngời, nhìn chằm chằm vào phần cuối của cây anh đào.
Một tiếng “cậu ba” kia thật sự quá lâu không nghe thấy rồi.
Kiều Âu mơ hồ nhớ tới cảnh Lăng Vân vừa mới đến vào lúc năm tuổi, lúc đó, ai mà không thương không yêu anh ta chứ? Anh ta còn là bảo bối trong lòng bàn tay của tổ tiên, vô cùng sủng ái.
Mà bây giờ, thoáng cái đã vài năm, vật còn nhưng người đã không còn, hoàn toàn thay đổi!
Đội hộ vệ đã bao quanh bên ngoài của vương phủ Lăng Thân, lại có một đống người xông vào sân trước, trên tay mỗi người đều có súng, quân trang một màu xanh dưới ánh mặt trời của mùa hè càng khiến người khác cảm thấy vô cùng tươi mát.
Bọn họ được huấn luyện nghiêm ngặt phải tiến hành khám xét toàn bộ biệt thự của Lăng Vân.
Mỗi một phòng, mỗi một nơi nhỏ nhất cũng đều không được bỏ qua.
Lăng Vân vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, đứng yên nhìn Kiều Âu từng bước từng bước đi về phía mình. Bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt hai người đều không có biểu cảm gì, nhưng cũng có những suy nghĩ riêng của mình.
“Cậu ba, tìm cái gì?”
Lăng Vân khẽ cười nói: “Rất lâu không đến chỗ của thế hệ sau, hậu bối còn cho là sống những ngày tháng cách biệt với thế giới chứ, còn có cái gì có thể vào mắt cậu ba?”
“Một tiếng cậu ba này của cậu, tôi không dám nhận.” Kiều Âu thờ ơ đáp: “Từ lúc cậu chiếm điện vào 20 năm trước, cậu đã không còn thuộc phạm trù gia tộc của tôi nữa!”
Ánh mắt của Kiều Âu lướt qua vai của Lăng Vân, nhìn thẳng về phòng sách ở trên tầng hai của biệt thự.
Nơi đó, rất nhiều ngày đêm, ông ta đã cùng Lăng Húc bàn chuyện của quốc gia, chuyện gia đình, sau lần thay đổi cung điện đó, ông ta và Lăng Húc liền biến thành một người ở trên trời một người ở lại thế gian, vĩnh viễn xa cách.
Kiều Âu đột nhiên nhìn thẳng vào mặt Lăng Vân, sắc bén mà lạnh lùng nói: “Tiểu Vân, tôi hỏi cậu lần cuối cùng, cái chết của ba cậu có liên quan đến cậu không?”
Lăng Vân sững sờ một lúc, sau đó bình tĩnh nở một nụ cười: “Thế nào, cậu ba muốn quy cho cháu tội danh giết ba mẹ sao? Không sao cả, thắng làm vua thua làm giặc, vu oan giá họa.”
Kiều Âu không thèm để ý đến anh ta
Đáp án này có lẽ chỉ có Nguyệt Nha biết, nhưng muốn ông ta bắt một người phụ nữ hồi tưởng lại bi kịch trong khoảng thời gian đó, Kiều Âu không nhẫn tâm.
Hoặc, cái bí mật kia còn có những người trong Huyễn Thiên Các biết, chỉ là những người trong Huyễn Thiên Các sớm đã không quan tâm đến chuyện đời, ẩn dật từ lâu rồi.
Yên lặng đứng dưới ánh mặt trời một lúc lâu, Kiều Âu chần chừ không có câu trả lời.
Hoa anh đào nở rất đẹp, trong sân còn có những con bướm sặc sỡ đang nhảy múa, muôn hoa đua nở, những câu anh đào cao, thẳng, tươi tốt vẫn kiêu hãnh đứng ở đó, đến bây giờ Kiều Âu chỉ cần ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của hoa anh đào là có thể nhớ lại cảnh tượng vui vẻ cùng Lăng Húc uống rượu năm đó.
Không biết qua bao lâu, tiểu đội trưởng từ trong biệt thự của Lăng Vân lui ra.
Bọn họ được huấn luyện nghiêm khắc đứng chỉnh tề thành hàng, tiểu đội trưởng đi ra cúi người nói: “Báo cáo tướng quân! Đã kiểm tra xong, không có bất kỳ điểm gì bất thường!”
Biểu cảm của Lăng Vân vẫn như cũ, bình tĩnh không chút kinh ngạc.
“Cậu ba, chú nhận cháu cũng được, không nhận cháu cũng được, nhưng bây giờ rất ngay thẳng không sợ bất cứ điều gì, chú cứ tự nhên khám xét.”
Nói xong, Lăng Vân đột nhiên cười một tiếng, lại nói: “Hay là, cậu ba nghe thấy mấy lời đồn thổi gì đó, lập tức chạy đến bắt gió bắt bóng?”
Kiều Âu cau mày, không nói gì.
Lăng Vân lại nói: “Quả nhiên là hổ rơi xuống Bình Dương liền bị chó bắt nạt! Nếu như ông ngoại biết được hôm nay cháu bị cậu ba tịch thu phủ, không biết sẽ có bất bình thay cho cháu không?’
(Ở đây xin nhắc lại một chút: mối quan hệ giữa Lăng Vân và Lạc Kiệt Hy, giống như mối quan hệ giữa Lăng Ngạo và Nghê Chiến. Ông ngoại của Lăng Vân cũng chính là ông nội của Lạc Kiệt Hy, là Lăng Dư. Ông ngoại của Lăng Ngạo cũng chính là ông nội của Nghê Chiến, Nghê Tử Dương.
“Hừ! Cậu vẫn còn mặt mũi nhắc đến ông ngoại của cậu sao?” Kiều Âu nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Lăng Vân, giơ tay lên nói: “Khiêng vào trong nhà! Khám xét người!”
Đội trưởng đội bảo vệ quốc quân đột nhiên nhận được lệnh, lập tức đứng thẳng: “Vâng!”
Dưới ánh mắt không dám tin của Lăng Vân, đột trưởng và phó đội trưởng mỗi người một bên trái phải trực tiếp giữ lấy Lăng Vân, hơn nữa còn nâng anh ta lên cao, khiến cả người anh ta lơ lửng trên không trung, trực tiếp khiêng anh ta vào trong biệt thự!”
Hai lính gác bên ngoài cũng vào giúp đỡ, trong không trung truyền đến giọng nói vô cùng tức giận của Lăng Vân: “Cậu ba! Chú đang làm gì vậy? Cháu phải nói với chú hai! Cháu phải nói với chú hai!”
Kiều Âu quay người qua, nhưng lại vô cùng xúc động trả lời anh ta: “Chú hai của cậu đang sống ẩn dật ở trong Huyễn Thiên Các, không gặp ai cả! Thiên hạ này, anh ấy sớm đã truyền lại cho đương kim bệ hạ rồi.”
Khoảng 10 phút sau, đội trưởng của tiểu phân đội đi ra.
Anh ta đi đến trước mặt Kiều Âu, cúi chào theo cách nghi thức quân đội: “Báo cáo tướng quân! Cái này…”
Đội trưởng đưa thứ gì đó cho Kiều Âu.
Kiều Âu cầm lấy một chiếc USB màu bạc trong lòng bàn tay, nhìn đi nhìn lại, đôi mắt nheo lại lóe lên một tia sáng, lập tức lấy điện thoại ra bấm một dãy số, sau đó dặn dò nói: “Lấy máy tính của tôi qua đây, trong 15 phút!”
Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, ông ta vội vàng đi vào biệt thự của Lăng Vân, nhân tiện hỏi: “Người đâu?”
“Tầng hai! Phòng ngủ!”
Kiều Âu đi thẳng lên tầng hai, đi đến phòng ngủ của Lăng Vân.
Lúc này, quần áo trên người anh ta đã mặc xong, đầu tóc rối bù, nhưng lại không có một chút nhếch nhác, ngược lại có một loại kiên quyết không có đường lui!
Anh ta ngồi xuống mép giường, nhìn Kiều Âu với ánh mắt tàn bạo. Mấy tên lính vừa mới động thủ với anh ta, lúc này đang yên tĩnh đứng ở bên cạnh, theo dõi nhất cử nhất động của Lăng Vân.
Kiều Âu chỉ cần liếc nhìn Lăng Vân, là biết được tên nhóc này có ý định muốn đập nồi dìm thuyền, quyết đánh đến cùng!
Đã như vậy, Kiều Âu cũng không cần phải nói những lời thừa thãi với anh ta: “Chuyện Nghê Chiến bị ai đó ám sát, có liên quan đến cậu không?”
“Còn lệnh khám xét thì sao? Dù sao đây cũng là vương phủ của Lăng Thân. Lúc cháu 19 tuổi, Đại Đế Thiên Lăng nói sau khi ba cháu qua đời, tước vị Lăng Thân Vương sẽ do cháu kế vị. Mặc dù chú là cậu ba của cháu, nhưng đội trời cũng là đại tướng quân vương, cháu là Lăng Thân Vương, đều là vương gia, chú đối xử với cháu như thế này?”
Lăng Vân nhướng mày nhìn Kiều Âu, trong ánh mắt tràn đầy sự không phục!
Kiều Âu lạnh lùng hừ một tiếng.
Ông ta chỉ hận thứ 27 năm trước phá bỏ là võ công của Lăng Vân chứ không phải là mạng của Lăng Vân!
Sáng sớm hôm nay Nguyệt Nha vội vàng vào cung gặp hoàng thượng, Kiều Âu vừa mới gặp lúc sáng sớm, nhưng sau khi thấy Nguyệt Nha rời khỏi phòng sách của bệ hạ, bệ hạ trực tiếp triệu tập ông ta.
Lúc đó bệ hạ chỉ nói: Có người mật báo Lăng Vân có một mạng lưới vô hình trong phủ để liên lạc với đại hoàng tử Mạc Ly Quốc, cùng nhau tính kế hại Nghê Chiến.
Chỉ với câu nói này, đã làm Kiều Âu thẹn quá hóa giận!
Loại chuyện này, bệ hạ sẽ không tùy tiện nói đùa, mà lần trước đại hoàng tử Mạc Ly Quốc còn muốn mượn chuyện ám sát Nghê Chiến để hại tam hoàng tử Bạch Ly Thu, bây giờ Bạch Ly Thu là con ruột của đứa con gái đã mất tích nhiều năm của Kiều Âu.
Kiều Âu đi đến gần Lăng Vân, nói: “Tốt nhất bây giờ cậu hãy nói cho tôi biết sự thật, chuyện Nghê Chiến bị ám sát ở thành phố M rốt cuộc có liên quan đến cậu không!”
Đôi mắt to rõ ràng trải qua rất nhiều việc nhưng vẫn trong veo sáng ngời, nhìn chằm chằm vào phần cuối của cây anh đào.
Một tiếng “cậu ba” kia thật sự quá lâu không nghe thấy rồi.
Kiều Âu mơ hồ nhớ tới cảnh Lăng Vân vừa mới đến vào lúc năm tuổi, lúc đó, ai mà không thương không yêu anh ta chứ? Anh ta còn là bảo bối trong lòng bàn tay của tổ tiên, vô cùng sủng ái.
Mà bây giờ, thoáng cái đã vài năm, vật còn nhưng người đã không còn, hoàn toàn thay đổi!
Đội hộ vệ đã bao quanh bên ngoài của vương phủ Lăng Thân, lại có một đống người xông vào sân trước, trên tay mỗi người đều có súng, quân trang một màu xanh dưới ánh mặt trời của mùa hè càng khiến người khác cảm thấy vô cùng tươi mát.
Bọn họ được huấn luyện nghiêm ngặt phải tiến hành khám xét toàn bộ biệt thự của Lăng Vân.
Mỗi một phòng, mỗi một nơi nhỏ nhất cũng đều không được bỏ qua.
Lăng Vân vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, đứng yên nhìn Kiều Âu từng bước từng bước đi về phía mình. Bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt hai người đều không có biểu cảm gì, nhưng cũng có những suy nghĩ riêng của mình.
“Cậu ba, tìm cái gì?”
Lăng Vân khẽ cười nói: “Rất lâu không đến chỗ của thế hệ sau, hậu bối còn cho là sống những ngày tháng cách biệt với thế giới chứ, còn có cái gì có thể vào mắt cậu ba?”
“Một tiếng cậu ba này của cậu, tôi không dám nhận.” Kiều Âu thờ ơ đáp: “Từ lúc cậu chiếm điện vào 20 năm trước, cậu đã không còn thuộc phạm trù gia tộc của tôi nữa!”
Ánh mắt của Kiều Âu lướt qua vai của Lăng Vân, nhìn thẳng về phòng sách ở trên tầng hai của biệt thự.
Nơi đó, rất nhiều ngày đêm, ông ta đã cùng Lăng Húc bàn chuyện của quốc gia, chuyện gia đình, sau lần thay đổi cung điện đó, ông ta và Lăng Húc liền biến thành một người ở trên trời một người ở lại thế gian, vĩnh viễn xa cách.
Kiều Âu đột nhiên nhìn thẳng vào mặt Lăng Vân, sắc bén mà lạnh lùng nói: “Tiểu Vân, tôi hỏi cậu lần cuối cùng, cái chết của ba cậu có liên quan đến cậu không?”
Lăng Vân sững sờ một lúc, sau đó bình tĩnh nở một nụ cười: “Thế nào, cậu ba muốn quy cho cháu tội danh giết ba mẹ sao? Không sao cả, thắng làm vua thua làm giặc, vu oan giá họa.”
Kiều Âu không thèm để ý đến anh ta
Đáp án này có lẽ chỉ có Nguyệt Nha biết, nhưng muốn ông ta bắt một người phụ nữ hồi tưởng lại bi kịch trong khoảng thời gian đó, Kiều Âu không nhẫn tâm.
Hoặc, cái bí mật kia còn có những người trong Huyễn Thiên Các biết, chỉ là những người trong Huyễn Thiên Các sớm đã không quan tâm đến chuyện đời, ẩn dật từ lâu rồi.
Yên lặng đứng dưới ánh mặt trời một lúc lâu, Kiều Âu chần chừ không có câu trả lời.
Hoa anh đào nở rất đẹp, trong sân còn có những con bướm sặc sỡ đang nhảy múa, muôn hoa đua nở, những câu anh đào cao, thẳng, tươi tốt vẫn kiêu hãnh đứng ở đó, đến bây giờ Kiều Âu chỉ cần ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của hoa anh đào là có thể nhớ lại cảnh tượng vui vẻ cùng Lăng Húc uống rượu năm đó.
Không biết qua bao lâu, tiểu đội trưởng từ trong biệt thự của Lăng Vân lui ra.
Bọn họ được huấn luyện nghiêm khắc đứng chỉnh tề thành hàng, tiểu đội trưởng đi ra cúi người nói: “Báo cáo tướng quân! Đã kiểm tra xong, không có bất kỳ điểm gì bất thường!”
Biểu cảm của Lăng Vân vẫn như cũ, bình tĩnh không chút kinh ngạc.
“Cậu ba, chú nhận cháu cũng được, không nhận cháu cũng được, nhưng bây giờ rất ngay thẳng không sợ bất cứ điều gì, chú cứ tự nhên khám xét.”
Nói xong, Lăng Vân đột nhiên cười một tiếng, lại nói: “Hay là, cậu ba nghe thấy mấy lời đồn thổi gì đó, lập tức chạy đến bắt gió bắt bóng?”
Kiều Âu cau mày, không nói gì.
Lăng Vân lại nói: “Quả nhiên là hổ rơi xuống Bình Dương liền bị chó bắt nạt! Nếu như ông ngoại biết được hôm nay cháu bị cậu ba tịch thu phủ, không biết sẽ có bất bình thay cho cháu không?’
(Ở đây xin nhắc lại một chút: mối quan hệ giữa Lăng Vân và Lạc Kiệt Hy, giống như mối quan hệ giữa Lăng Ngạo và Nghê Chiến. Ông ngoại của Lăng Vân cũng chính là ông nội của Lạc Kiệt Hy, là Lăng Dư. Ông ngoại của Lăng Ngạo cũng chính là ông nội của Nghê Chiến, Nghê Tử Dương.
“Hừ! Cậu vẫn còn mặt mũi nhắc đến ông ngoại của cậu sao?” Kiều Âu nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Lăng Vân, giơ tay lên nói: “Khiêng vào trong nhà! Khám xét người!”
Đội trưởng đội bảo vệ quốc quân đột nhiên nhận được lệnh, lập tức đứng thẳng: “Vâng!”
Dưới ánh mắt không dám tin của Lăng Vân, đột trưởng và phó đội trưởng mỗi người một bên trái phải trực tiếp giữ lấy Lăng Vân, hơn nữa còn nâng anh ta lên cao, khiến cả người anh ta lơ lửng trên không trung, trực tiếp khiêng anh ta vào trong biệt thự!”
Hai lính gác bên ngoài cũng vào giúp đỡ, trong không trung truyền đến giọng nói vô cùng tức giận của Lăng Vân: “Cậu ba! Chú đang làm gì vậy? Cháu phải nói với chú hai! Cháu phải nói với chú hai!”
Kiều Âu quay người qua, nhưng lại vô cùng xúc động trả lời anh ta: “Chú hai của cậu đang sống ẩn dật ở trong Huyễn Thiên Các, không gặp ai cả! Thiên hạ này, anh ấy sớm đã truyền lại cho đương kim bệ hạ rồi.”
Khoảng 10 phút sau, đội trưởng của tiểu phân đội đi ra.
Anh ta đi đến trước mặt Kiều Âu, cúi chào theo cách nghi thức quân đội: “Báo cáo tướng quân! Cái này…”
Đội trưởng đưa thứ gì đó cho Kiều Âu.
Kiều Âu cầm lấy một chiếc USB màu bạc trong lòng bàn tay, nhìn đi nhìn lại, đôi mắt nheo lại lóe lên một tia sáng, lập tức lấy điện thoại ra bấm một dãy số, sau đó dặn dò nói: “Lấy máy tính của tôi qua đây, trong 15 phút!”
Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, ông ta vội vàng đi vào biệt thự của Lăng Vân, nhân tiện hỏi: “Người đâu?”
“Tầng hai! Phòng ngủ!”
Kiều Âu đi thẳng lên tầng hai, đi đến phòng ngủ của Lăng Vân.
Lúc này, quần áo trên người anh ta đã mặc xong, đầu tóc rối bù, nhưng lại không có một chút nhếch nhác, ngược lại có một loại kiên quyết không có đường lui!
Anh ta ngồi xuống mép giường, nhìn Kiều Âu với ánh mắt tàn bạo. Mấy tên lính vừa mới động thủ với anh ta, lúc này đang yên tĩnh đứng ở bên cạnh, theo dõi nhất cử nhất động của Lăng Vân.
Kiều Âu chỉ cần liếc nhìn Lăng Vân, là biết được tên nhóc này có ý định muốn đập nồi dìm thuyền, quyết đánh đến cùng!
Đã như vậy, Kiều Âu cũng không cần phải nói những lời thừa thãi với anh ta: “Chuyện Nghê Chiến bị ai đó ám sát, có liên quan đến cậu không?”
“Còn lệnh khám xét thì sao? Dù sao đây cũng là vương phủ của Lăng Thân. Lúc cháu 19 tuổi, Đại Đế Thiên Lăng nói sau khi ba cháu qua đời, tước vị Lăng Thân Vương sẽ do cháu kế vị. Mặc dù chú là cậu ba của cháu, nhưng đội trời cũng là đại tướng quân vương, cháu là Lăng Thân Vương, đều là vương gia, chú đối xử với cháu như thế này?”
Lăng Vân nhướng mày nhìn Kiều Âu, trong ánh mắt tràn đầy sự không phục!
Kiều Âu lạnh lùng hừ một tiếng.
Ông ta chỉ hận thứ 27 năm trước phá bỏ là võ công của Lăng Vân chứ không phải là mạng của Lăng Vân!
Sáng sớm hôm nay Nguyệt Nha vội vàng vào cung gặp hoàng thượng, Kiều Âu vừa mới gặp lúc sáng sớm, nhưng sau khi thấy Nguyệt Nha rời khỏi phòng sách của bệ hạ, bệ hạ trực tiếp triệu tập ông ta.
Lúc đó bệ hạ chỉ nói: Có người mật báo Lăng Vân có một mạng lưới vô hình trong phủ để liên lạc với đại hoàng tử Mạc Ly Quốc, cùng nhau tính kế hại Nghê Chiến.
Chỉ với câu nói này, đã làm Kiều Âu thẹn quá hóa giận!
Loại chuyện này, bệ hạ sẽ không tùy tiện nói đùa, mà lần trước đại hoàng tử Mạc Ly Quốc còn muốn mượn chuyện ám sát Nghê Chiến để hại tam hoàng tử Bạch Ly Thu, bây giờ Bạch Ly Thu là con ruột của đứa con gái đã mất tích nhiều năm của Kiều Âu.
Kiều Âu đi đến gần Lăng Vân, nói: “Tốt nhất bây giờ cậu hãy nói cho tôi biết sự thật, chuyện Nghê Chiến bị ám sát ở thành phố M rốt cuộc có liên quan đến cậu không!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.