Chương 455: Chơi cờ
Lạc Tâm Thần
10/06/2021
Đối với Lăng Ngạo, khoảng thời gian trên Đảo Nguyệt Nha là thời gian hạnh phúc nhất của anh.
Mỗi ngày đều ở cùng với người nhà, có cha mẹ, có người con gái anh yêu, mai sau còn sẽ có thêm một đứa trẻ. Hằng ngày anh đều rất vui vẻ, ở cạnh Tống Vĩnh Nhi bận tối mặt tối mũi nhưng hạnh phúc vô cùng.
Vợ chồng Tống Quốc Cường nhìn thấy con gái mình sống rất tốt, nên tạm thời về lại thành phố M để lo chuyện công ty.
Lăng Ngạo nhìn ra Tống Vĩnh Nhi không nỡ, dự tính sẽ đưa cô ra sân bay tiễn hai người, nhưng lại cân nhắc đến vấn đề an toàn nên thôi.
Vì thế, Tống Vĩnh Nhi rầu rĩ không vui mấy tiếng liền, Lăng Ngạo phải dụ dỗ lừa gạt hồi lâu cô mới tươi vui trở lại.
Trần Tín cùng Thanh Ninh cũng về thành phố M, trước khi về còn ghé phủ Đại tướng, nói lời tạm biệt với vợ chồng Kiều Trạm Đông.
Lần này, họ không bị chặn ở ngoài cửa nữa, Lăng Ngạo bao che người vô cùng, chỉ lo Trần Tín bị thiệt, nên đã chuẩn bị cho anh ta rất nhiều quà để đem đến, giúp Trần Tín giữ thể diện trước mặt vợ chồng Kiều Trạm Đông.
Ngoại trừ việc liên quan đến công ty, Lăng Ngạo có giao cho Trần Tín một số chuyện khác, nhà họ Lăng gặp chút vấn đề, Lăng Ngạo cũng đã bàn giao xong xuôi.
Việc lặt vặt đã hoàn thành, Trần Tín với Thanh Ninh cùng vợ chồng Tống Quốc Cường đã bắt chuyến bay bay trở về thành phố M.
Lúc bây giờ——
Hương hoa tử vi thơm dịu dàng.
Trên sân thượng tầng ba, ánh nắng vàng chiếu xuống. Nghê Tử Dương ngồi đối mặt với Lăng Ngạo trên chiêc ghế mây màu trắng tinh xảo, quân cờ trắng đen trên bàn thủy tinh tròn đang chiến đấu với nhau.
Sau khi Tống Quốc Cường rời đi, người đảm nhận trách nhiệm chơi cờ với Nghê Tử Dương chính là Lăng Ngạo.
Tống Vĩnh Nhi ngồi bên cạnh an nhàn cầm một ly nước ép táo, vừa xem vừa uống.
Sân thượng trồng đầy những chậu hoa đủ màu sắc, thỉnh thoảng có những cánh bướm sặc sỡ bay lượn nhưng lại bị cửa kính chặn ở ngoài, không thể vào.
“Vuông tựa như bàn cờ, tròn tựa như quân cờ. Di chuyển là cờ sống, bất động là cờ chết.” Nghê Tử Dương khoan thai nói, bàn tay to rắn chắc cầm lấy một quân cờ trắng nhẹ nhàng đặt xuống bàn cờ.
Lăng Ngạo nhìn thế cờ trước mắt, quan sát cẩn thận, ánh mắt sắt bén chậm rãi nói: “Vuông tựa như công bằng, tròn tựa như trí tuệ. Di chuyển là tài năng, bất động là như nguyện.”
Tống Vĩnh Nhi không biết chơi cờ vây, càng không hiểu hai người họ đang nói gì.
Cô mặc kệ những khó hiểu đó: “Ông ngoại~! Ông chú! Hai người chơi ván cờ này mất hai tiếng rồi đấy.”
Tuy nhiên, hai người chỉ cười nhẹ, ván cờ này chắc kéo dài từ trưa đến tối mới có thể biết được kết quả.
Lạc Kiệt Hy từ cung trở về, nghe thấy vậy nhất thời hứng thú chạy thẳng lên lầu ba.
Thân thể cường tráng cao lớn đứng phía sau Nghê Tử Dương, chỉ nhìn sơ thế cục trên bàn cờ, ông ta đã hiểu rõ: “Anh nhường tôi, tôi nhường anh, hai người chơi như vậy thì chừng nào mới xong?”
“Thì ra hai người đang nhường nhau à!” Tống Vĩnh Nhi bỗng nhiên tĩnh ngộ.
Nghê Tử Dương cười ha hả, rồi mở lời giải thích cho cô nghe: “Mỗi ván cờ đều phải phân định thắng thua, tranh đấu như vậy thì mệt mỏi lắm. Ông ngoại với Lăng Ngạo hôm nay đấu xem ai sẽ sẽ là người thua trước. Hai người bọn ông thay nhau tìm cách cứu cờ của đối phương, cho nên mới ra cờ chậm hơn bình thường.
Lăng Ngạo gật đầu nói: “Ông ngoại rộng lượng, vừa không bị tổn thất cờ của ông mà vẫn có thể cứu được cờ của anh, cho nên mới lâu như vậy.”
“Con rất sát phạt, thế nhưng có những lúc không nhất thiết phải nhổ cỏ tận gốc. Con càng chém giết quân địch chỉ càng làm tăng thù địch cùng tổn thất của mình mà thôi. Bây giờ con xem, tương trợ lẫn nhau hai bên đều có lợi, quân cờ của hai bên đều có thể cùng tồn tại lâu dài.”
Nghê Tử Dương dường như có ý khác.
Đồng tử xa xăm của anh nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách của ông ta, có chút không xác định nói: “Ông ngoại ý ông là, diệt nó, chi bằng cứu nó? Ông ngoại đang nói đến Hoa Kỳ cùng Mạc Ly sao?”
“Ha ha ha!” Nghê Tử Dương cười nói: “Việc quốc gia ông không tham dự, ông chỉ là người ngoài cuộc. Ông là thương nhân, Nghê thị tung hoành trên thương trường lâu như vậy, thế lực càng ngày càng lớn, cũng ngày càng vững chắc, nhưng không phải là vì dẫm đạp lên đối thủ mà là vì nâng đỡ cứu giúp đối thủ. Ông có thể chèn ép người ta, cũng có thể dùng tiền đập chết họ, nhưng mà chỉ khi thu phục được lòng người con mới thật sự nắm được thiên hạ, đây là nguyên tắc muôn thuở.”
Lăng Ngạo có chút đăm chiêu.
Lạc Kiệt Hy cũng bắt đầu suy nghĩ.
Nghê Tử Dương lại nói: “Nếu ông giết hết tất cả đối thủ, như vậy chỉ còn duy nhất mình ông, như vậy cân bằng trên thương trường sẽ bị phá vỡ, như vậy chính ông có thể tồn tại được bao lâu đây? Nhưng con nghĩ thử xem, ông có tiến bộ, cũng giúp người khác phát triển, làm cho cả hệ thống đều phát triển. Cả một vườn hoa đủ màu sắc, nhìn từ xa thì rất nguy nga lộng lẫy, đến gần mới thấy, chỉ có mình đóa mẫu đơn mới là độc nhất vô nhị.”
Nghê Tử Dương đứng dậy, tựa hồ không còn hứng thú với cờ nữa rồi.
Ông ta lấy quân cờ còn lại trong tay đưa lại vào hộp cờ, cười nói: “Đây là chân lý bất khả chiến bại.”
Lạc Kiệt Hy khẽ đảo đôi mắt đen láy, như nghĩ đến điều gì: “Con rể nhận được lợi ích không nhỏ!”
Lăng Ngạo cũng chậm rãi đứng dậy: “Cháu ngoại cũng nhận được ích lợi không nhỏ!”
Nghê Tử Dương và Lạc Kiệt Hy cùng di xuống lầu dưới.
Lăng Ngạo ngây người nửa ngày mới liếc mắt nhìn lên, có chút hổ thẹn nhìn Tống Vĩnh Nhi.
Anh đã nghe nói là Nghê Tử Dương thật ra không đồng ý việc Tống Vĩnh Nhi đoạn tuyệt qua hệ với Hoa Kỳ. Nghê Tử Dương cho rằng, một khi cắt đứt quan hệ, tốc độ diệt vong của Hoa Kỳ sẽ tăng nhanh, tưởng chừng như Lam Tư Pháp đang bỏ mặt sống chết của Tống Vĩnh Nhi, nhưng bây giờ lại trở thành Tống Vĩnh Nhi bỏ mặc Lam Tư Pháp, có thể dùng vũ lực đối với Hoa Kỳ, thế nhưng lòng người Hoa Kỳ anh lại không thể nắm bắt được.
Mấy ngày ở cùng với ông nội tại Hoa Kỳ, lại ở thêm mấy ngày với ông ngoại ở đảo Nguyệt Nha.
Lăng Ngạo đột nhiên thấy những gì anh học được từ hai mươi năm qua không là gì so với mấy ngày qua học được từ ông nội và ông ngoại.
Đôi lúc rãnh rỗi, Lạc Kiệt Hy cùng anh có nói về cách điều hành quốc gia, anh nhận ra rằng mình còn rất nhiều khiếm khuyết.
Anh ôm Tống Vĩnh Nhi vào lòng, không khỏi nỉ non: “Thật may mắn!”
Cũng may đêm đó trên sân thượng anh không đồng ý kế vị Lạc Kiệt Hy, anh còn kém rất xa để có thể trở thành người đứng đầu một nước!
Đến tối Lăng Ngạo như thường lệ cùng tản bộ với Tống Vĩnh Nhi ở hồ Nguyệt Nha, ngắm nhìn đom dóm bay lượn xung quanh.
Anh vừa tản bộ với cô, vừa quyết định trong lòng.
Ngày hôm sau, tinh thần của Tống Vĩnh Nhi rất tốt, cô đi xuống phòng ăn với Lăng Ngạo, cùng mọi người dùng cơm.
Thấy mọi người đã ăn xong, Lăng Ngạo mới ưu nhã cầm khăn giấy lau miệng.
Gương mặt anh như bừng sáng, bình tĩnh hé mở đôi môi mỏng, anh nhìn các tiền bối đầy lễ độ nói: “Sắp tới tôi muốn xuất ngoại một thời gian. Mọi người yên tâm, tôi sẽ về trước khi hôn lễ của phụ hoàng và mẫu hậu diễn ra.”
Mỗi ngày đều ở cùng với người nhà, có cha mẹ, có người con gái anh yêu, mai sau còn sẽ có thêm một đứa trẻ. Hằng ngày anh đều rất vui vẻ, ở cạnh Tống Vĩnh Nhi bận tối mặt tối mũi nhưng hạnh phúc vô cùng.
Vợ chồng Tống Quốc Cường nhìn thấy con gái mình sống rất tốt, nên tạm thời về lại thành phố M để lo chuyện công ty.
Lăng Ngạo nhìn ra Tống Vĩnh Nhi không nỡ, dự tính sẽ đưa cô ra sân bay tiễn hai người, nhưng lại cân nhắc đến vấn đề an toàn nên thôi.
Vì thế, Tống Vĩnh Nhi rầu rĩ không vui mấy tiếng liền, Lăng Ngạo phải dụ dỗ lừa gạt hồi lâu cô mới tươi vui trở lại.
Trần Tín cùng Thanh Ninh cũng về thành phố M, trước khi về còn ghé phủ Đại tướng, nói lời tạm biệt với vợ chồng Kiều Trạm Đông.
Lần này, họ không bị chặn ở ngoài cửa nữa, Lăng Ngạo bao che người vô cùng, chỉ lo Trần Tín bị thiệt, nên đã chuẩn bị cho anh ta rất nhiều quà để đem đến, giúp Trần Tín giữ thể diện trước mặt vợ chồng Kiều Trạm Đông.
Ngoại trừ việc liên quan đến công ty, Lăng Ngạo có giao cho Trần Tín một số chuyện khác, nhà họ Lăng gặp chút vấn đề, Lăng Ngạo cũng đã bàn giao xong xuôi.
Việc lặt vặt đã hoàn thành, Trần Tín với Thanh Ninh cùng vợ chồng Tống Quốc Cường đã bắt chuyến bay bay trở về thành phố M.
Lúc bây giờ——
Hương hoa tử vi thơm dịu dàng.
Trên sân thượng tầng ba, ánh nắng vàng chiếu xuống. Nghê Tử Dương ngồi đối mặt với Lăng Ngạo trên chiêc ghế mây màu trắng tinh xảo, quân cờ trắng đen trên bàn thủy tinh tròn đang chiến đấu với nhau.
Sau khi Tống Quốc Cường rời đi, người đảm nhận trách nhiệm chơi cờ với Nghê Tử Dương chính là Lăng Ngạo.
Tống Vĩnh Nhi ngồi bên cạnh an nhàn cầm một ly nước ép táo, vừa xem vừa uống.
Sân thượng trồng đầy những chậu hoa đủ màu sắc, thỉnh thoảng có những cánh bướm sặc sỡ bay lượn nhưng lại bị cửa kính chặn ở ngoài, không thể vào.
“Vuông tựa như bàn cờ, tròn tựa như quân cờ. Di chuyển là cờ sống, bất động là cờ chết.” Nghê Tử Dương khoan thai nói, bàn tay to rắn chắc cầm lấy một quân cờ trắng nhẹ nhàng đặt xuống bàn cờ.
Lăng Ngạo nhìn thế cờ trước mắt, quan sát cẩn thận, ánh mắt sắt bén chậm rãi nói: “Vuông tựa như công bằng, tròn tựa như trí tuệ. Di chuyển là tài năng, bất động là như nguyện.”
Tống Vĩnh Nhi không biết chơi cờ vây, càng không hiểu hai người họ đang nói gì.
Cô mặc kệ những khó hiểu đó: “Ông ngoại~! Ông chú! Hai người chơi ván cờ này mất hai tiếng rồi đấy.”
Tuy nhiên, hai người chỉ cười nhẹ, ván cờ này chắc kéo dài từ trưa đến tối mới có thể biết được kết quả.
Lạc Kiệt Hy từ cung trở về, nghe thấy vậy nhất thời hứng thú chạy thẳng lên lầu ba.
Thân thể cường tráng cao lớn đứng phía sau Nghê Tử Dương, chỉ nhìn sơ thế cục trên bàn cờ, ông ta đã hiểu rõ: “Anh nhường tôi, tôi nhường anh, hai người chơi như vậy thì chừng nào mới xong?”
“Thì ra hai người đang nhường nhau à!” Tống Vĩnh Nhi bỗng nhiên tĩnh ngộ.
Nghê Tử Dương cười ha hả, rồi mở lời giải thích cho cô nghe: “Mỗi ván cờ đều phải phân định thắng thua, tranh đấu như vậy thì mệt mỏi lắm. Ông ngoại với Lăng Ngạo hôm nay đấu xem ai sẽ sẽ là người thua trước. Hai người bọn ông thay nhau tìm cách cứu cờ của đối phương, cho nên mới ra cờ chậm hơn bình thường.
Lăng Ngạo gật đầu nói: “Ông ngoại rộng lượng, vừa không bị tổn thất cờ của ông mà vẫn có thể cứu được cờ của anh, cho nên mới lâu như vậy.”
“Con rất sát phạt, thế nhưng có những lúc không nhất thiết phải nhổ cỏ tận gốc. Con càng chém giết quân địch chỉ càng làm tăng thù địch cùng tổn thất của mình mà thôi. Bây giờ con xem, tương trợ lẫn nhau hai bên đều có lợi, quân cờ của hai bên đều có thể cùng tồn tại lâu dài.”
Nghê Tử Dương dường như có ý khác.
Đồng tử xa xăm của anh nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách của ông ta, có chút không xác định nói: “Ông ngoại ý ông là, diệt nó, chi bằng cứu nó? Ông ngoại đang nói đến Hoa Kỳ cùng Mạc Ly sao?”
“Ha ha ha!” Nghê Tử Dương cười nói: “Việc quốc gia ông không tham dự, ông chỉ là người ngoài cuộc. Ông là thương nhân, Nghê thị tung hoành trên thương trường lâu như vậy, thế lực càng ngày càng lớn, cũng ngày càng vững chắc, nhưng không phải là vì dẫm đạp lên đối thủ mà là vì nâng đỡ cứu giúp đối thủ. Ông có thể chèn ép người ta, cũng có thể dùng tiền đập chết họ, nhưng mà chỉ khi thu phục được lòng người con mới thật sự nắm được thiên hạ, đây là nguyên tắc muôn thuở.”
Lăng Ngạo có chút đăm chiêu.
Lạc Kiệt Hy cũng bắt đầu suy nghĩ.
Nghê Tử Dương lại nói: “Nếu ông giết hết tất cả đối thủ, như vậy chỉ còn duy nhất mình ông, như vậy cân bằng trên thương trường sẽ bị phá vỡ, như vậy chính ông có thể tồn tại được bao lâu đây? Nhưng con nghĩ thử xem, ông có tiến bộ, cũng giúp người khác phát triển, làm cho cả hệ thống đều phát triển. Cả một vườn hoa đủ màu sắc, nhìn từ xa thì rất nguy nga lộng lẫy, đến gần mới thấy, chỉ có mình đóa mẫu đơn mới là độc nhất vô nhị.”
Nghê Tử Dương đứng dậy, tựa hồ không còn hứng thú với cờ nữa rồi.
Ông ta lấy quân cờ còn lại trong tay đưa lại vào hộp cờ, cười nói: “Đây là chân lý bất khả chiến bại.”
Lạc Kiệt Hy khẽ đảo đôi mắt đen láy, như nghĩ đến điều gì: “Con rể nhận được lợi ích không nhỏ!”
Lăng Ngạo cũng chậm rãi đứng dậy: “Cháu ngoại cũng nhận được ích lợi không nhỏ!”
Nghê Tử Dương và Lạc Kiệt Hy cùng di xuống lầu dưới.
Lăng Ngạo ngây người nửa ngày mới liếc mắt nhìn lên, có chút hổ thẹn nhìn Tống Vĩnh Nhi.
Anh đã nghe nói là Nghê Tử Dương thật ra không đồng ý việc Tống Vĩnh Nhi đoạn tuyệt qua hệ với Hoa Kỳ. Nghê Tử Dương cho rằng, một khi cắt đứt quan hệ, tốc độ diệt vong của Hoa Kỳ sẽ tăng nhanh, tưởng chừng như Lam Tư Pháp đang bỏ mặt sống chết của Tống Vĩnh Nhi, nhưng bây giờ lại trở thành Tống Vĩnh Nhi bỏ mặc Lam Tư Pháp, có thể dùng vũ lực đối với Hoa Kỳ, thế nhưng lòng người Hoa Kỳ anh lại không thể nắm bắt được.
Mấy ngày ở cùng với ông nội tại Hoa Kỳ, lại ở thêm mấy ngày với ông ngoại ở đảo Nguyệt Nha.
Lăng Ngạo đột nhiên thấy những gì anh học được từ hai mươi năm qua không là gì so với mấy ngày qua học được từ ông nội và ông ngoại.
Đôi lúc rãnh rỗi, Lạc Kiệt Hy cùng anh có nói về cách điều hành quốc gia, anh nhận ra rằng mình còn rất nhiều khiếm khuyết.
Anh ôm Tống Vĩnh Nhi vào lòng, không khỏi nỉ non: “Thật may mắn!”
Cũng may đêm đó trên sân thượng anh không đồng ý kế vị Lạc Kiệt Hy, anh còn kém rất xa để có thể trở thành người đứng đầu một nước!
Đến tối Lăng Ngạo như thường lệ cùng tản bộ với Tống Vĩnh Nhi ở hồ Nguyệt Nha, ngắm nhìn đom dóm bay lượn xung quanh.
Anh vừa tản bộ với cô, vừa quyết định trong lòng.
Ngày hôm sau, tinh thần của Tống Vĩnh Nhi rất tốt, cô đi xuống phòng ăn với Lăng Ngạo, cùng mọi người dùng cơm.
Thấy mọi người đã ăn xong, Lăng Ngạo mới ưu nhã cầm khăn giấy lau miệng.
Gương mặt anh như bừng sáng, bình tĩnh hé mở đôi môi mỏng, anh nhìn các tiền bối đầy lễ độ nói: “Sắp tới tôi muốn xuất ngoại một thời gian. Mọi người yên tâm, tôi sẽ về trước khi hôn lễ của phụ hoàng và mẫu hậu diễn ra.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.