Chương 445: Chôn vùi
Lạc Tâm Thần
10/06/2021
Buổi trưa ánh nắng rất chói chang, nhưng bên trong biệt thự lại mang tới cảm giác lạnh người.
Khóe miệng Lăng Ngạo lộ rõ ý cười, nhưng sóng trong đôi con ngươi đen vô biên giống như một vũng nước lạnh ngàn năm, tĩnh lặng mà lạnh lẽo.
Nghê Tử Dương hiểu ý gật đầu: “Trạm Đông à, đây là Tiểu Ngạo.”
Nhưng thấy vậy, người mặc quân phục màu xanh biếc nhíu mày kiếm lại hơi giãn ra, ánh mắt lộ vẻ rạng rỡ, sau đó sải bước đứng dậy, cũng không quên lễ nghĩa quân thần, cung kính hành lễ với Lăng Ngạo: “Thái tử điện hạ!”
Khi hạ sinh Nghê Tịch Nguyệt thì Kiều Trạm Đông từng sống chung mái nhà với Nghê Tịch Nguyệt, ông từng tự tay thay tã, pha sữa, ôm ắp, bồng bế, yêu thương Nghê Tịch Nguyệt rất nhiều.
Lúc trước khi Kiều Ân dẫn binh truy bắt phản tặc Lăng Vân, Kiều Trạm Đông từng khổ chiến hơn một tháng để bố trí tỉ mỉ kế hoạch, cuối cùng cũng đã phá tan cung thành tìm được Nguyệt Nha, người con gái mà ông luôn xem như con gái ruột của mình!
Mà bây giờ khi nhìn thấy Lăng Ngạo, trong lòng Kiều Trạm Đông rất kích động!
Đương nhiên ông ta biết được Trần Tín là người của Lăng Ngạo.
Tục ngữ nói, không nể mặt tăng cũng nể mặt phật.
Nhưng mà, không phải ông ta rất sành đời mà là ông ta không muốn con cháu của ông tiếp tục giẫm lên vết xe đổ năm xưa của ông, đi lên chính con đường mà ông đã từng đi.
Nhìn thấy Lăng Ngạo, ông ta cũng biết Lăng Ngạo xuống đây là vì Trần Tín, không đợi Lăng Ngạo lên tiếng thì ông đã chặn lời trước: “Thái tử cũng là người làm cha nên hẳn có thể hiểu tâm tư của ông già này. Tôi chỉ có đứa cháu gái Thanh Ninh này thôi, lúc trước từng đi theo Kiều Âu tướng quân, nửa đời dấn thân vào quân doanh trải qua biết bao thăng trầm sóng gió, đầu tiên là để báo đáp ơn nghĩa của nhà họ Kiều đã thu dưỡng tôi, thứ hai là hy vọng tôi có thể thông qua nỗ lực của bản thân để thay đổi vận mệnh của chính mình, để cho con cháu của tôi có được những tháng ngày tốt đẹp. Cái tâm tư của lão già như tôi, rất mong thái tử có thể thông cảm cho!”
Lăng Ngạo đối với oán trách của Kiều Trạm Đông, dần dần cũng thấu hiểu mấy lời nói chân thành của ông.
Tất cả những người làm cha làm mẹ trên thế gian này, cố gắng làm việc, gắng công gắng sức, cũng không vì chính bản thân họ mà là muốn cho mấy đứa con của họ sẽ trải qua những ngày tháng tốt đẹp an vui.
Đạo lý vĩnh viễn không thay đổi này khiến cho Lăng Ngạo không cách nào phản bác được.
Con ngươi đen hờ hững có xíu hơi ấm hơn, anh mỉm cười nhìn Kiều Trạm Đông: “Ông cậu à, đừng lo lắng quá, em họ thật lòng thích Trần Tín, hơn nữa Trần Tín cũng rất thật lòng thích em họ. Nếu Ông cậu để ý tới thân phận của Trần Tín thì vấn đề này cũng không phải chuyện lớn gì, đều có thể bàn bạc lại hết.”
Đột nhiên Lăng Ngạo đứng ra nói đỡ giúp, trong lòng Trần Tín rất cảm động.
Sau một hồi im lặng, bàn tay nắm chặt tay Thanh Ninh có hơi buông lỏng ra, nhưng bàn tay nhỏ bé của Thanh Ninh lại lập tức nắm chặt lấy tay Trần Tín.
Trần Tín nhìn thoáng qua cô, tim đập rộn ràng, lúc này đây lại thấy được ánh mắt đỏ hoe của Thanh Ninh đang nhìn chằm vào anh!
Luôn luôn là một Thanh Ninh mạnh mẽ, bướng bỉnh, và kiêu hãnh, ánh mắt kia của cô chưa bao giờ lộ ra bất kỳ kích động hay cầu xin nào!
Những giọt mồ hôi trên bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô gần như thấm ướt da tay của Trần Tín!
Trần Tín hít một hơi thật sâu rồi tự trách, hẳn là lúc nãy hơi buông tay cô ra, mới khiến cô tưởng lầm là anh xao lòng lùi bước nên mới khiến cô sợ hãi như vậy!
Hóa ra em ấy sẽ có một mặt yếu đuối như vậy!
Trần Tín đau khổ, không còn quan tâm đến tính tình luôn dè dặt nữa, cũng không quan tâm tới những ánh mắt của mấy người xung quanh, anh trực tiếp dùng cơ thể to lớn của mình ôm lấy thân hình nhỏ bé của cô, ánh mắt kia vui vẻ viên mãn chưa từng có.
Tựa vào bên tai cô, anh khẽ nói nhỏ: “Em đừng sợ, có chết anh cũng không buông tay đâu!”
Nước mắt của Thanh Ninh vì thế mà lã chả tuôn rơi.
Nằm ở trong lòng ngực của Trần Tín, cô mạnh mẽ gật đầu.
Trần An rót cho Lăng Ngạo một tách trà, Nghê Tử Dương ngồi giữa Lăng Ngạo và Kiều Trạm Đông, khi ngồi xuống cũng không quên mỉm cười nhắc nhở: “Ông cậu cũng ngồi đi.”
Kiều Trạm Đông thấy Trầm Tín ôm cháu gái nhà mình, có hơi không hài lòng muốn bước lên ngăn cản.
Nghê Tử Dưởng ngồi bên cạnh cũng nhướng mày nhìn ông ta, không mặn không nhạt nói ra một câu: “Ngồi trước đi đã!”
Lúc này Kiều Trạm Đông mới chịu ngồi xuống.
Không khó để nhìn ra, trong lòng ông ta có cảm giác mù quáng với Nghê Tử Dương, thậm chí ý niệm này còn hơi ăn sâu tận gốc rễ.
Trần Tín nhẹ nhàng buông Thanh Ninh ra, giúp cô lau nước mắt, nhưng mười ngón tay vẫn nắm chặt như cũ.
Lần này, Trần Tín cam đoan sẽ không để cho Thanh Ninh cảm thấy hoảng sợ nữa.
Một khi con gái đã đâm đầu vào tình yêu thì ai cũng ngốc như nhau cả, chỉ một ánh mắt của người đàn ông mình yêu hay chỉ một động tác tinh tế nhỏ bé, cũng đủ khiến họ đau đớn hoặc tuyệt vọng, hoặc vui sướng mừng rỡ.
Kiều Trạm Đông thấy Trần An đang rót trà cho Lăng Ngạo, sau đó thấy Trần An lịch sự lui về phía sau ghế sô pha, đứng xéo bên người Lăng Ngạo, thì sâu xa nói: “Điện hạ là muốn cậu trai trẻ này làm Ngự thị của ngài sao?”
Khi biết được Thanh Ninh ở bên cạnh Trần Tín, Kiều Trạm Đông liên tục hỏi thăm về Trần Tín.
Trần Tín là tổng giám đốc công ty của Lăng Ngạo, mỗi ngày luôn như hình với bóng với Lăng Ngạo, trong công việc hay trong cuộc sống hằng ngày cũng chưa bao giờ tách khỏi Lăng Ngạo.
Cho nên trong tiềm thức, Kiều Trạm Đông luôn cảm thấy Trần Tín sẽ trở thành Ngự thị tiếp theo.
Nhưng tại sao người đứng bên cạnh Lăng Ngạo lại là một người khác?
Lăng Ngạo cười nhạt, thấy Kiều Trạm Đông cũng là một người có bụng dạ thẳng thắn, từ khi gặp mặt tới giờ, một khi mở miệng nói chuyện là lập tức đi thẳng vào vấn đề, không chút nào quanh co lòng vòng nào cả, cũng không nịnh nọt tán gẫu, nhìn theo điểm này mới biết, tính cách bộc trực thẳng thắn của Thanh Ninh cũng có phần giống ông ấy.
“Đây là anh trai của Trần Tín tên là Trần An.”
Lăng Ngạo vừa nói xong thì Trần An lập tức lễ phép nói: “Trần An xin chào Trạm Đông tướng quân.”
Nghe vậy, trong mắt Kiều Trạm Đông hiện lên vẻ mong đợi: “Nói như vậy thì con trai trưởng của Phú Nhất thị vệ sẽ hầu hạ bên cạnh thái tử cả đời sao?”
“Có thể làm bạn cả đời với thái tử, chăm sóc thái tử chính là vinh hạnh cả đời của Trần An tôi.” Trần An trả lời rất nhanh, sợ em trai mình và Thanh Ninh lại bị chia rẻ uyên ương.
Lúc này, Kiều Trạm Đông lập tức chỉ về phía Trần Tín nói: “Vậy thì Trần Tín nó thì sao?”
Trong lòng Trần Tín và Thanh Ninh rất lo lắng, mười ngón tay đan chặt vào nhau cũng không chịu buông!
Ánh mắt sâu thẳm như mặt hồ tĩnh lặng của Lăng Ngạo nhìn thoáng qua hai người, lại nghĩ tới Trần An làm như vậy đương nhiên là vì rất lo lắng cho em trai của mình rồi.
Nghĩ đến việc cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu đậm giữa họ, Lăng Ngạo hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói: “Trần An không phải là Ngự thị của tôi!”
Một câu này khiến những người có mặt ở đây kinh ngạc không thôi!
“Điện hạ!”
“Cậu tư!”
“Anh họ!”
Thanh Ninh rơm rớm nước mắt, cô nhìn kỳ vọng ban đầu trong mắt Kiều Trạm Đông cứ như vậy mà biến mất!
Nghê Tử Dương cũng có chút tò mò nhìn Lăng Ngạo, trái tim của Trần An và Trần Tín đều đập loạn xạ!
Nhưng chỉ thấy Lăng Ngạo ngồi nhàn nhã trước sô pha, chắp tay tùy ý, ánh sáng ưu nhã tôn lên vẻ quý phái bẩm sinh của anh, khiến ánh mắt của mọi người đều ngưng kết trên người anh.
Anh hất cằm lên, như giới thiệu thành tựu bình thường đáng có nào đó, tự hào nói: “Tôi cũng đã hỏi qua chú nhỏ Kiều Thế Phương, chú ấy bảo với tôi là, nếu muốn tham gia cuộc thi tuyển chọn viên chức ngoại giao, thì trước hết phải đậu công chức do Bộ cán bộ tổ chức cuộc thi, thành tích phải xuất sắc, còn phải trải qua quá trình đánh giá chính trị nghiêm ngặt, cũng như đánh giá khả năng chính trị, đánh giá đa ngôn ngữ, đánh giá tố chất tâm lý, v.v. Khi còn ở Hoa Kỳ, tôi đã nhờ chú nhỏ giúp Trần An đăng ký rồi. Vì vậy, Trần An sẽ không trở thành Ngự thị của tôi đâu, mà trong tương lai cậu ta sẽ trở thành nhà ngoại giao giỏi nhất của Ninh Quốc. “
Khóe miệng Lăng Ngạo lộ rõ ý cười, nhưng sóng trong đôi con ngươi đen vô biên giống như một vũng nước lạnh ngàn năm, tĩnh lặng mà lạnh lẽo.
Nghê Tử Dương hiểu ý gật đầu: “Trạm Đông à, đây là Tiểu Ngạo.”
Nhưng thấy vậy, người mặc quân phục màu xanh biếc nhíu mày kiếm lại hơi giãn ra, ánh mắt lộ vẻ rạng rỡ, sau đó sải bước đứng dậy, cũng không quên lễ nghĩa quân thần, cung kính hành lễ với Lăng Ngạo: “Thái tử điện hạ!”
Khi hạ sinh Nghê Tịch Nguyệt thì Kiều Trạm Đông từng sống chung mái nhà với Nghê Tịch Nguyệt, ông từng tự tay thay tã, pha sữa, ôm ắp, bồng bế, yêu thương Nghê Tịch Nguyệt rất nhiều.
Lúc trước khi Kiều Ân dẫn binh truy bắt phản tặc Lăng Vân, Kiều Trạm Đông từng khổ chiến hơn một tháng để bố trí tỉ mỉ kế hoạch, cuối cùng cũng đã phá tan cung thành tìm được Nguyệt Nha, người con gái mà ông luôn xem như con gái ruột của mình!
Mà bây giờ khi nhìn thấy Lăng Ngạo, trong lòng Kiều Trạm Đông rất kích động!
Đương nhiên ông ta biết được Trần Tín là người của Lăng Ngạo.
Tục ngữ nói, không nể mặt tăng cũng nể mặt phật.
Nhưng mà, không phải ông ta rất sành đời mà là ông ta không muốn con cháu của ông tiếp tục giẫm lên vết xe đổ năm xưa của ông, đi lên chính con đường mà ông đã từng đi.
Nhìn thấy Lăng Ngạo, ông ta cũng biết Lăng Ngạo xuống đây là vì Trần Tín, không đợi Lăng Ngạo lên tiếng thì ông đã chặn lời trước: “Thái tử cũng là người làm cha nên hẳn có thể hiểu tâm tư của ông già này. Tôi chỉ có đứa cháu gái Thanh Ninh này thôi, lúc trước từng đi theo Kiều Âu tướng quân, nửa đời dấn thân vào quân doanh trải qua biết bao thăng trầm sóng gió, đầu tiên là để báo đáp ơn nghĩa của nhà họ Kiều đã thu dưỡng tôi, thứ hai là hy vọng tôi có thể thông qua nỗ lực của bản thân để thay đổi vận mệnh của chính mình, để cho con cháu của tôi có được những tháng ngày tốt đẹp. Cái tâm tư của lão già như tôi, rất mong thái tử có thể thông cảm cho!”
Lăng Ngạo đối với oán trách của Kiều Trạm Đông, dần dần cũng thấu hiểu mấy lời nói chân thành của ông.
Tất cả những người làm cha làm mẹ trên thế gian này, cố gắng làm việc, gắng công gắng sức, cũng không vì chính bản thân họ mà là muốn cho mấy đứa con của họ sẽ trải qua những ngày tháng tốt đẹp an vui.
Đạo lý vĩnh viễn không thay đổi này khiến cho Lăng Ngạo không cách nào phản bác được.
Con ngươi đen hờ hững có xíu hơi ấm hơn, anh mỉm cười nhìn Kiều Trạm Đông: “Ông cậu à, đừng lo lắng quá, em họ thật lòng thích Trần Tín, hơn nữa Trần Tín cũng rất thật lòng thích em họ. Nếu Ông cậu để ý tới thân phận của Trần Tín thì vấn đề này cũng không phải chuyện lớn gì, đều có thể bàn bạc lại hết.”
Đột nhiên Lăng Ngạo đứng ra nói đỡ giúp, trong lòng Trần Tín rất cảm động.
Sau một hồi im lặng, bàn tay nắm chặt tay Thanh Ninh có hơi buông lỏng ra, nhưng bàn tay nhỏ bé của Thanh Ninh lại lập tức nắm chặt lấy tay Trần Tín.
Trần Tín nhìn thoáng qua cô, tim đập rộn ràng, lúc này đây lại thấy được ánh mắt đỏ hoe của Thanh Ninh đang nhìn chằm vào anh!
Luôn luôn là một Thanh Ninh mạnh mẽ, bướng bỉnh, và kiêu hãnh, ánh mắt kia của cô chưa bao giờ lộ ra bất kỳ kích động hay cầu xin nào!
Những giọt mồ hôi trên bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô gần như thấm ướt da tay của Trần Tín!
Trần Tín hít một hơi thật sâu rồi tự trách, hẳn là lúc nãy hơi buông tay cô ra, mới khiến cô tưởng lầm là anh xao lòng lùi bước nên mới khiến cô sợ hãi như vậy!
Hóa ra em ấy sẽ có một mặt yếu đuối như vậy!
Trần Tín đau khổ, không còn quan tâm đến tính tình luôn dè dặt nữa, cũng không quan tâm tới những ánh mắt của mấy người xung quanh, anh trực tiếp dùng cơ thể to lớn của mình ôm lấy thân hình nhỏ bé của cô, ánh mắt kia vui vẻ viên mãn chưa từng có.
Tựa vào bên tai cô, anh khẽ nói nhỏ: “Em đừng sợ, có chết anh cũng không buông tay đâu!”
Nước mắt của Thanh Ninh vì thế mà lã chả tuôn rơi.
Nằm ở trong lòng ngực của Trần Tín, cô mạnh mẽ gật đầu.
Trần An rót cho Lăng Ngạo một tách trà, Nghê Tử Dương ngồi giữa Lăng Ngạo và Kiều Trạm Đông, khi ngồi xuống cũng không quên mỉm cười nhắc nhở: “Ông cậu cũng ngồi đi.”
Kiều Trạm Đông thấy Trầm Tín ôm cháu gái nhà mình, có hơi không hài lòng muốn bước lên ngăn cản.
Nghê Tử Dưởng ngồi bên cạnh cũng nhướng mày nhìn ông ta, không mặn không nhạt nói ra một câu: “Ngồi trước đi đã!”
Lúc này Kiều Trạm Đông mới chịu ngồi xuống.
Không khó để nhìn ra, trong lòng ông ta có cảm giác mù quáng với Nghê Tử Dương, thậm chí ý niệm này còn hơi ăn sâu tận gốc rễ.
Trần Tín nhẹ nhàng buông Thanh Ninh ra, giúp cô lau nước mắt, nhưng mười ngón tay vẫn nắm chặt như cũ.
Lần này, Trần Tín cam đoan sẽ không để cho Thanh Ninh cảm thấy hoảng sợ nữa.
Một khi con gái đã đâm đầu vào tình yêu thì ai cũng ngốc như nhau cả, chỉ một ánh mắt của người đàn ông mình yêu hay chỉ một động tác tinh tế nhỏ bé, cũng đủ khiến họ đau đớn hoặc tuyệt vọng, hoặc vui sướng mừng rỡ.
Kiều Trạm Đông thấy Trần An đang rót trà cho Lăng Ngạo, sau đó thấy Trần An lịch sự lui về phía sau ghế sô pha, đứng xéo bên người Lăng Ngạo, thì sâu xa nói: “Điện hạ là muốn cậu trai trẻ này làm Ngự thị của ngài sao?”
Khi biết được Thanh Ninh ở bên cạnh Trần Tín, Kiều Trạm Đông liên tục hỏi thăm về Trần Tín.
Trần Tín là tổng giám đốc công ty của Lăng Ngạo, mỗi ngày luôn như hình với bóng với Lăng Ngạo, trong công việc hay trong cuộc sống hằng ngày cũng chưa bao giờ tách khỏi Lăng Ngạo.
Cho nên trong tiềm thức, Kiều Trạm Đông luôn cảm thấy Trần Tín sẽ trở thành Ngự thị tiếp theo.
Nhưng tại sao người đứng bên cạnh Lăng Ngạo lại là một người khác?
Lăng Ngạo cười nhạt, thấy Kiều Trạm Đông cũng là một người có bụng dạ thẳng thắn, từ khi gặp mặt tới giờ, một khi mở miệng nói chuyện là lập tức đi thẳng vào vấn đề, không chút nào quanh co lòng vòng nào cả, cũng không nịnh nọt tán gẫu, nhìn theo điểm này mới biết, tính cách bộc trực thẳng thắn của Thanh Ninh cũng có phần giống ông ấy.
“Đây là anh trai của Trần Tín tên là Trần An.”
Lăng Ngạo vừa nói xong thì Trần An lập tức lễ phép nói: “Trần An xin chào Trạm Đông tướng quân.”
Nghe vậy, trong mắt Kiều Trạm Đông hiện lên vẻ mong đợi: “Nói như vậy thì con trai trưởng của Phú Nhất thị vệ sẽ hầu hạ bên cạnh thái tử cả đời sao?”
“Có thể làm bạn cả đời với thái tử, chăm sóc thái tử chính là vinh hạnh cả đời của Trần An tôi.” Trần An trả lời rất nhanh, sợ em trai mình và Thanh Ninh lại bị chia rẻ uyên ương.
Lúc này, Kiều Trạm Đông lập tức chỉ về phía Trần Tín nói: “Vậy thì Trần Tín nó thì sao?”
Trong lòng Trần Tín và Thanh Ninh rất lo lắng, mười ngón tay đan chặt vào nhau cũng không chịu buông!
Ánh mắt sâu thẳm như mặt hồ tĩnh lặng của Lăng Ngạo nhìn thoáng qua hai người, lại nghĩ tới Trần An làm như vậy đương nhiên là vì rất lo lắng cho em trai của mình rồi.
Nghĩ đến việc cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu đậm giữa họ, Lăng Ngạo hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói: “Trần An không phải là Ngự thị của tôi!”
Một câu này khiến những người có mặt ở đây kinh ngạc không thôi!
“Điện hạ!”
“Cậu tư!”
“Anh họ!”
Thanh Ninh rơm rớm nước mắt, cô nhìn kỳ vọng ban đầu trong mắt Kiều Trạm Đông cứ như vậy mà biến mất!
Nghê Tử Dương cũng có chút tò mò nhìn Lăng Ngạo, trái tim của Trần An và Trần Tín đều đập loạn xạ!
Nhưng chỉ thấy Lăng Ngạo ngồi nhàn nhã trước sô pha, chắp tay tùy ý, ánh sáng ưu nhã tôn lên vẻ quý phái bẩm sinh của anh, khiến ánh mắt của mọi người đều ngưng kết trên người anh.
Anh hất cằm lên, như giới thiệu thành tựu bình thường đáng có nào đó, tự hào nói: “Tôi cũng đã hỏi qua chú nhỏ Kiều Thế Phương, chú ấy bảo với tôi là, nếu muốn tham gia cuộc thi tuyển chọn viên chức ngoại giao, thì trước hết phải đậu công chức do Bộ cán bộ tổ chức cuộc thi, thành tích phải xuất sắc, còn phải trải qua quá trình đánh giá chính trị nghiêm ngặt, cũng như đánh giá khả năng chính trị, đánh giá đa ngôn ngữ, đánh giá tố chất tâm lý, v.v. Khi còn ở Hoa Kỳ, tôi đã nhờ chú nhỏ giúp Trần An đăng ký rồi. Vì vậy, Trần An sẽ không trở thành Ngự thị của tôi đâu, mà trong tương lai cậu ta sẽ trở thành nhà ngoại giao giỏi nhất của Ninh Quốc. “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.