Chương 32: Hay là tôi giúp chú cởi?
Lạc Tâm Thần
10/06/2021
Cả người cứng nhắc đứng nguyên tại chỗ, đại não của Tống Vĩnh Nhi đột nhiên xuất hiện một khả năng!
Cô bất ngờ quay người lại, nhìn chăm chú vào người đàn ông đang ăn bánh pudding trước mắt, nói từng từ: “Chú vừa rồi còn chưa có giải thích, chú làm sao ra khỏi được xe lăn mà ngồi lên ghế?”
Vị tri xe lắn bây giờ cách Lăng Ngạo phải có ba bốn mét.
Hơn nữa, khoảng cách này lại không có tường, bàn trà, ghế sô pha để có thể cho anh vịn vào mượn lực!
Tống Vĩnh Nhi sắp điên rồi!
Cô vô thức lùi lại một bước!
Người đàn ông trước mắt này, anh là ma quỷ sao? Sao cô lại cảm thấy lúc này lưng của cô đang đổ mồ hôi?
Lăng Ngạo nhìn dáng vẻ bị dọa sợ của cô, ánh mắt nhanh chóng lóe lên cái gì đó, sau đó mỉm cười, tràn đầy sủng nịnh nhìn cô: “Trong nhà có cửa sau, Trần An bọn họ sau khi đỡ tôi qua đây thì từ cửa sau rời đi, là tôi kêu họ ra ngoài làm việc. Có vấn đề gì sao?”
“Dấu chân đó thì giải thích như thế nào?”
Tống Vĩnh Nhi chỉ là dấu chân trên sàn nhà, nó còn ở giữa chiếc xe lăn và bàn sách nữa, hướng của dấu chân là chỉ về phía bàn sách!
Cô bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, sợ hãi giảo hoạt của Lăng Ngạo, đôi mắt long lanh nhìn anh: “Giày của anh, bên trái, vứt qua đây! Tôi muốn xem thử có phải cùng một cỡ hay không!”
Lăng Ngạo sững người.
Nụ cười trên mặt liền cứng nhắc.
Một lát sau, anh có chút tủi thân nói: “Tôi là người tàn tật cũng không cần em phải nhắc nhở. Em làm như vậy, là đang báo thù tôi phải không? Báo thù tôi ngược đãi em?”
“Tôi không có, tôi chỉ là,”
“Nếu như em cảm thấy không ngừng nhắc nhở người bị tàn tật đã tàn tật ở chỗ nào, khiến em thấy khoái cảm trong báo thù,”
“Im miệng!”
Tống Vĩnh Nhi đứng phắt dậy, nhìn anh chằm chằm: “anh à, anh không cần chuyển hướng chủ đề như vậy! Tôi bây giờ chỉ muốn xem giày bên chân trái của chú thôi!”
Lăng Ngạo trầm mặc, hơi híp mắt nhìn cô.
Biểu hiện lạnh nhạt như mọi lần đó, vô hình chúng mang đến một áp lực vô cùng lớn.
Tống Vĩnh Nhi thấy anh không động đậy, hít thở sâu một hơi, lấy dũng khí bước tới: “Nếu anh không làm, thế thì tôi giúp anh cởi! anh ngàn vạn lần đừng nói tôi đang ăn hiếp người tàn tật!”
Anh nâng cầm lên, người thoải mái dựa vào lưng ghế, hình như tâm tình không tệ, yên lặng đợi cô đi đến.
Mà Tống Vĩnh Nhi, nhìn thấy bộ dạng thư thả chờ đợi của anh, cô vẫn bước tới, tai cũng đỏ ửng cả mảng.
Đợi đến khi cô đứng trước mặt của anh, mặt của cô cũng đỏ hết cả rồi, giống như trái đào mộng nước.
Cô rốt cuộc có biết, dáng vẻ lúc này của cô, kiều diễm đến mức nào, câu dẫn người khác bao nhiêu không.
“anh đừng động, tôi sắp cởi giày của anh rồi.”
Cô vừa định cúi xuống thì cơ thể bị một bàn tay lớn kéo vào trong ngực, cô không dự liệu được mà ngồi nên đùi của anh, còn chưa kịp thích ứng với sự đột biến như vậy, đầu của anh đã áp sát, dụi dụi vào cổ của cô vài giây rồi nói: “Ừm, thật thơm!”
“Á, anh là đồ khốn!”
Tống Vĩnh Nhi trước giờ chưa từng bị đàn ông trêu chọc như vậy!
Sợ bị dọa đến nỗi nhảy ra khỏi trong ngực anh, nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng!
Nhìn thấy người trước mắt chạy thất thểu như vậy, Lăng Ngạo bật lực thở dài. Ánh mắt lạnh nhạt nhìn dấu chân cách đó không xa, bực lực cười khổ.
Đưa tay mở ngăn kéo ra, thay một đôi giày khác.
Không lâu sau đó cô gái đột nhiên lại xông vào, đừng trước mắt anh nói: “anh cố ý! Cố ý dọa tôi chạy, muốn lau sạch dấu chân!”
Lăng Ngạo nhìn cô, biểu tình rất vô tội: “Dấu chân vẫn ở đó.”
Cô nhóc này, thông minh phản ngược, làm gì cũng hấp tấp, cũng không thèm nhìn xem mọi thứ thế nào.
Nghe anh nói thế nhưng Tống Vĩnh Nhi không tin, quay đầu ra nhìn, dấu chân đó quả nhiên vẫn còn.
Cô nghiến răng, cúi xuống ôm lấy chân của Lăng Ngạo, ngẩng đầu lên, vẻ mặt hung hăng cảnh cáo anh: “Không cho phép động!”
Anh sững sờ, thân thể của cô quá mềm mại, giống như ở dưới nước của nửa năm trước vậy.
Thấy cô kẹp chặt chân của mình, rồi lại cởi giày của anh, biểu tình của Lăng Ngạo hoàn toàn như tượng gỗ, tùy cô muốn làm gì thì làm.
Tống Vĩnh Nhi cầm lấy chiếc giày của anh.
Biểu cảm đó giống như có được bảo bối trân quý nhất trên thế giới không bằng.
Cười hi hi bò từ dưới bàn lên, cô đi thẳng đến nơi có dấu chân, đặt chiếc giày trong tay xuống, bắt đầu so sánh.
Lăng Ngạo lặng lẽ nhìn cô.
Nhìn thấy cô hí hửng chạy đi, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc ngồi xổm trên sàn nhà của cô, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn dễ thương dần dần mât đi nụ cười, lại nhìn thấy tràn đầy kinh ngạc mà cau mày, đến thất vọng, lắc đầu, cuối cùng mắt ngấn nước đáng thương nhìn anh: “Không phải dấu chân của anh.”
Một câu nói, chỉ vẻn vẹn vài từ mà đau trong lòng.
Anh bỗng nhiên đờ người thậm chí có loại cảm giác muốn vì cô làm cái gì đó.
Thế nhưng, cuối cùng anh vẫn trầm mặc ngồi đó, nhàn nhợt mở miệng: “Tôi đã nói rồi, không phải của tôi, em lại không tin.”
Tống Vĩnh Nhi đứng dậy, đi tới xin lỗi: “Xin lỗi.”
Cô cúi xuống, giúp anh đi lại giày, sau đó đứng lên, có chút xấu hổ: “Cái đó, lát nữa đến giờ ăn tối, tôi sẽ vào gọi anh.”
“Ừm.”
Tống Vĩnh Nhi đi đến cửa mà đầu vẫn cúi gằm xuống.
Bàn tay nhỏ đẩy cửa ra, trước khi ra ngoài, lại từ từ quay lại nhìn anh: “Thật sự xin lỗi.”
Cô nhìn anh, trừ áy náy ra, còn có sự tiếc nuối.
Người đàn ông như anh lớn lên đẹp trai như vậy, nếu như có thể đứng dậy được thì tốt như mấy.
Nhìn đôi chân dài của anh, chiều cao cũng phải trên 1m85.
Hy vọng hành vi của cô không làm tổn thương anh.
Lăng Ngạo nhìn cô mà khẽ thở dài: “Đi đi!”
Tống Vĩnh Nhi ra ngoài còn giúp anh đóng cửa lại.
Có chút thất vọng đi xuống lầu, ở trong tòa biệt thự này cô không có bạn bè, không có ai để tâm sự.
Bất giác cô đi đến nhà bếp thì nhìn thấy Điền Thi Thi đang dụng tâm chuẩn bị bữa tối.
Điền Thi Thi nhìn thấy cô, mỉm cười nói: “Tôi nói rồi, cậu tư trước nay chưa không đồ ngọt, cô mang lên cho cậu ấy, cậu ấy không động đến sao?”
Tống Vĩnh Nhi lắc lắc đầu, lê bước chân nặng nề đến ghế nghỉ, ngồi xuống, ủ rũ nói: “Chị Thi, tôi hôm nay đã gây ra chuyện rồi!”
Điền Thi Thi cười: “Làm sao thế, cậu tư sẽ không tính toán với cô đâu.”
Tống Vĩnh Nhi lại nói: “Tôi thấy trên lầu có dấu chân, khăng khăng cho là của anh ấy, tôi cởi giày của anh ấy ra so sánh!”
“Cái gì?” Điền Thi Thi thốt lên, vẻ mặt thất sắc nhìn Tống Vĩnh Nhi, thấy dáng vẻ không vui của Tống Vĩnh Nhi, cô ta cố gắng hít thở sâu vài lần, cẩn thận hỏi: “Kết, kết quả thì sao?”
Cô bất ngờ quay người lại, nhìn chăm chú vào người đàn ông đang ăn bánh pudding trước mắt, nói từng từ: “Chú vừa rồi còn chưa có giải thích, chú làm sao ra khỏi được xe lăn mà ngồi lên ghế?”
Vị tri xe lắn bây giờ cách Lăng Ngạo phải có ba bốn mét.
Hơn nữa, khoảng cách này lại không có tường, bàn trà, ghế sô pha để có thể cho anh vịn vào mượn lực!
Tống Vĩnh Nhi sắp điên rồi!
Cô vô thức lùi lại một bước!
Người đàn ông trước mắt này, anh là ma quỷ sao? Sao cô lại cảm thấy lúc này lưng của cô đang đổ mồ hôi?
Lăng Ngạo nhìn dáng vẻ bị dọa sợ của cô, ánh mắt nhanh chóng lóe lên cái gì đó, sau đó mỉm cười, tràn đầy sủng nịnh nhìn cô: “Trong nhà có cửa sau, Trần An bọn họ sau khi đỡ tôi qua đây thì từ cửa sau rời đi, là tôi kêu họ ra ngoài làm việc. Có vấn đề gì sao?”
“Dấu chân đó thì giải thích như thế nào?”
Tống Vĩnh Nhi chỉ là dấu chân trên sàn nhà, nó còn ở giữa chiếc xe lăn và bàn sách nữa, hướng của dấu chân là chỉ về phía bàn sách!
Cô bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, sợ hãi giảo hoạt của Lăng Ngạo, đôi mắt long lanh nhìn anh: “Giày của anh, bên trái, vứt qua đây! Tôi muốn xem thử có phải cùng một cỡ hay không!”
Lăng Ngạo sững người.
Nụ cười trên mặt liền cứng nhắc.
Một lát sau, anh có chút tủi thân nói: “Tôi là người tàn tật cũng không cần em phải nhắc nhở. Em làm như vậy, là đang báo thù tôi phải không? Báo thù tôi ngược đãi em?”
“Tôi không có, tôi chỉ là,”
“Nếu như em cảm thấy không ngừng nhắc nhở người bị tàn tật đã tàn tật ở chỗ nào, khiến em thấy khoái cảm trong báo thù,”
“Im miệng!”
Tống Vĩnh Nhi đứng phắt dậy, nhìn anh chằm chằm: “anh à, anh không cần chuyển hướng chủ đề như vậy! Tôi bây giờ chỉ muốn xem giày bên chân trái của chú thôi!”
Lăng Ngạo trầm mặc, hơi híp mắt nhìn cô.
Biểu hiện lạnh nhạt như mọi lần đó, vô hình chúng mang đến một áp lực vô cùng lớn.
Tống Vĩnh Nhi thấy anh không động đậy, hít thở sâu một hơi, lấy dũng khí bước tới: “Nếu anh không làm, thế thì tôi giúp anh cởi! anh ngàn vạn lần đừng nói tôi đang ăn hiếp người tàn tật!”
Anh nâng cầm lên, người thoải mái dựa vào lưng ghế, hình như tâm tình không tệ, yên lặng đợi cô đi đến.
Mà Tống Vĩnh Nhi, nhìn thấy bộ dạng thư thả chờ đợi của anh, cô vẫn bước tới, tai cũng đỏ ửng cả mảng.
Đợi đến khi cô đứng trước mặt của anh, mặt của cô cũng đỏ hết cả rồi, giống như trái đào mộng nước.
Cô rốt cuộc có biết, dáng vẻ lúc này của cô, kiều diễm đến mức nào, câu dẫn người khác bao nhiêu không.
“anh đừng động, tôi sắp cởi giày của anh rồi.”
Cô vừa định cúi xuống thì cơ thể bị một bàn tay lớn kéo vào trong ngực, cô không dự liệu được mà ngồi nên đùi của anh, còn chưa kịp thích ứng với sự đột biến như vậy, đầu của anh đã áp sát, dụi dụi vào cổ của cô vài giây rồi nói: “Ừm, thật thơm!”
“Á, anh là đồ khốn!”
Tống Vĩnh Nhi trước giờ chưa từng bị đàn ông trêu chọc như vậy!
Sợ bị dọa đến nỗi nhảy ra khỏi trong ngực anh, nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng!
Nhìn thấy người trước mắt chạy thất thểu như vậy, Lăng Ngạo bật lực thở dài. Ánh mắt lạnh nhạt nhìn dấu chân cách đó không xa, bực lực cười khổ.
Đưa tay mở ngăn kéo ra, thay một đôi giày khác.
Không lâu sau đó cô gái đột nhiên lại xông vào, đừng trước mắt anh nói: “anh cố ý! Cố ý dọa tôi chạy, muốn lau sạch dấu chân!”
Lăng Ngạo nhìn cô, biểu tình rất vô tội: “Dấu chân vẫn ở đó.”
Cô nhóc này, thông minh phản ngược, làm gì cũng hấp tấp, cũng không thèm nhìn xem mọi thứ thế nào.
Nghe anh nói thế nhưng Tống Vĩnh Nhi không tin, quay đầu ra nhìn, dấu chân đó quả nhiên vẫn còn.
Cô nghiến răng, cúi xuống ôm lấy chân của Lăng Ngạo, ngẩng đầu lên, vẻ mặt hung hăng cảnh cáo anh: “Không cho phép động!”
Anh sững sờ, thân thể của cô quá mềm mại, giống như ở dưới nước của nửa năm trước vậy.
Thấy cô kẹp chặt chân của mình, rồi lại cởi giày của anh, biểu tình của Lăng Ngạo hoàn toàn như tượng gỗ, tùy cô muốn làm gì thì làm.
Tống Vĩnh Nhi cầm lấy chiếc giày của anh.
Biểu cảm đó giống như có được bảo bối trân quý nhất trên thế giới không bằng.
Cười hi hi bò từ dưới bàn lên, cô đi thẳng đến nơi có dấu chân, đặt chiếc giày trong tay xuống, bắt đầu so sánh.
Lăng Ngạo lặng lẽ nhìn cô.
Nhìn thấy cô hí hửng chạy đi, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc ngồi xổm trên sàn nhà của cô, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn dễ thương dần dần mât đi nụ cười, lại nhìn thấy tràn đầy kinh ngạc mà cau mày, đến thất vọng, lắc đầu, cuối cùng mắt ngấn nước đáng thương nhìn anh: “Không phải dấu chân của anh.”
Một câu nói, chỉ vẻn vẹn vài từ mà đau trong lòng.
Anh bỗng nhiên đờ người thậm chí có loại cảm giác muốn vì cô làm cái gì đó.
Thế nhưng, cuối cùng anh vẫn trầm mặc ngồi đó, nhàn nhợt mở miệng: “Tôi đã nói rồi, không phải của tôi, em lại không tin.”
Tống Vĩnh Nhi đứng dậy, đi tới xin lỗi: “Xin lỗi.”
Cô cúi xuống, giúp anh đi lại giày, sau đó đứng lên, có chút xấu hổ: “Cái đó, lát nữa đến giờ ăn tối, tôi sẽ vào gọi anh.”
“Ừm.”
Tống Vĩnh Nhi đi đến cửa mà đầu vẫn cúi gằm xuống.
Bàn tay nhỏ đẩy cửa ra, trước khi ra ngoài, lại từ từ quay lại nhìn anh: “Thật sự xin lỗi.”
Cô nhìn anh, trừ áy náy ra, còn có sự tiếc nuối.
Người đàn ông như anh lớn lên đẹp trai như vậy, nếu như có thể đứng dậy được thì tốt như mấy.
Nhìn đôi chân dài của anh, chiều cao cũng phải trên 1m85.
Hy vọng hành vi của cô không làm tổn thương anh.
Lăng Ngạo nhìn cô mà khẽ thở dài: “Đi đi!”
Tống Vĩnh Nhi ra ngoài còn giúp anh đóng cửa lại.
Có chút thất vọng đi xuống lầu, ở trong tòa biệt thự này cô không có bạn bè, không có ai để tâm sự.
Bất giác cô đi đến nhà bếp thì nhìn thấy Điền Thi Thi đang dụng tâm chuẩn bị bữa tối.
Điền Thi Thi nhìn thấy cô, mỉm cười nói: “Tôi nói rồi, cậu tư trước nay chưa không đồ ngọt, cô mang lên cho cậu ấy, cậu ấy không động đến sao?”
Tống Vĩnh Nhi lắc lắc đầu, lê bước chân nặng nề đến ghế nghỉ, ngồi xuống, ủ rũ nói: “Chị Thi, tôi hôm nay đã gây ra chuyện rồi!”
Điền Thi Thi cười: “Làm sao thế, cậu tư sẽ không tính toán với cô đâu.”
Tống Vĩnh Nhi lại nói: “Tôi thấy trên lầu có dấu chân, khăng khăng cho là của anh ấy, tôi cởi giày của anh ấy ra so sánh!”
“Cái gì?” Điền Thi Thi thốt lên, vẻ mặt thất sắc nhìn Tống Vĩnh Nhi, thấy dáng vẻ không vui của Tống Vĩnh Nhi, cô ta cố gắng hít thở sâu vài lần, cẩn thận hỏi: “Kết, kết quả thì sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.