Chương 149: Không tha thứ
Lạc Tâm Thần
10/06/2021
“Đại Đế Thiên Lăng?”
Đám người lũ lượt nhìn Phú Nhất, lúc này mới hiểu ra, ông nội theo Đại Đế Thiên Lăng ở ẩn trong Hoan Thiên Các, cho nên mỗi lời nói và hành động của ông nội, đều đại diện cho ý tứ của Đại Đế Thiên Lăng.
Cậu tư là cháu trai của Đại Đế Thiên Lăng!
Có nhà ai mà lại để cháu nội của mình lưu lạc ở bên ngoài chứ?
Trở về Hoàng thất chính là chuyện không sớm thì muộn!
Nghĩ đến vị quân chủ thông minh vĩ đại đó, trong lòng đám người khó tránh trở nên an ổn hơn không ít!
Lúc đám người Trần An sắp rời khỏi, Cố Duyên gọi điện thoại cho phu nhân Nguyệt Nha, nói là mình muốn ở lại để chăm sóc cậu tư và cậu Nghê cùng với các anh trai, bởi vì cô không nỡ rời xa các anh trai nhanh như vậy.
Tiểu cô nương lần đầu tiên xuất cung, lần tiên đến bên ngoài, tuy thành tích học tập rất tốt, thận trọng và hiểu chuyện, nhưng dù sao cũng thiếu đi kinh nghiệm xã hội, nghe nói có hai anh trai ở cùng với cô, hơn nữa Phú Nhất cũng đã đồng ý, nên bà ta liền đáp ứng.
Khi Cố Duyên đem va li hành lý theo các anh và chị dâu đến cửa Tử Vi Cung, cô liền hưng phấn lên!
“Một nơi thật là đẹp quá! Căn nhà đẹp quá đi!”
“Thượng tư Cố Duyên hài lòng không?”
Khúc Thi Văn nói cười với cô, nói đến khuôn mặt cô đều ửng đỏ: “Chị dâu, chỗ này không phải là Hoàng Cung, không cần gọi cả quân hàm của em đâu.”
Trần Tín sốt ruột bảo vệ em gái, vội vàng nói: “Chị dâu, Duyên nó tuổi còn nhỏ, thích đỏ mặt, được sủng ái trong lòng bàn tay từ nhỏ giống như là cô Tống vậy đó, chị đừng nói em ấy miết nữa, mấy tiểu cô nương dễ ngượng ngùng lắm.”
Trần Tín không nói còn tốt hơn, anh vừa nói thì khuôn mặt Cố Duyên càng đỏ hơn nữa.
Cô lườm một cái, đôi con ngươi khẽ đảo lên, bàn tay xoa xoa xoắn xuýt nói: “Thật là muốn đi xem thử nhân vật sẽ thống lĩnh thiên hạ trong tương lai của đại Ninh Quốc chúng ta a, cùng vào thôi!”
“Được!”
“Đi thôi!”
Lúc bốn người lũ lượt đứng ở cửa phòng khách thì nhìn thấy trong đại sảnh trống trải hiu hắt, không một bóng người.
Cố Duyên không dám tùy tiện nói chuyện lớn tiếng nữa, bởi vì trên đường đến đây, các anh và chị dâu đã nói chuyện cậu tư thích yên tĩnh cho cô nghe rồi.
Cố Duyên kinh ngạc nhìn thế giới màu xanh nước biển ở trước mắt, làm giống như là một thủy tinh cung dưới đáy biển trong những câu chuyện cổ tích vậy, thật mơ mộng và khó tin.
Trần Tín xách va li hành lý của em gái, nói: “Anh đưa em đi dạo lầu một trước, em xem thích căn phòng nào thì anh sẽ dọn dẹp giúp em! Hôm nay nghỉ ngơi trước, ngày mai anh dành thời gian rảnh đi dạo phố mua quần áo với em!”
“Anh, không cần đâu, trong hành lý của em mang tới mấy cái váy lận, mùa hè mà, không mặc nhiều được đâu.”
“Vậy không được, phải đưa em đi dạo phố nữa, đồ ăn vặt đặc sản gì đó, đồ trang sức thịnh hành gì đó cho con gái, anh đều mua cho em hết!”
“Ha ha anh à, hay là anh để tiền lại mua cho chị dâu tương lai của em đi!”
“Chị dâu tương lai tạm thời chưa có, bây giờ chỉ có em gái thì phải mua cho em gái chứ!”
“Anh, anh thật là tốt!”
“Chứ sao, anh có tốt hơn anh cả không?”
“Ha ha ha!”
Nghe thanh âm của hai tên nghịch ngợm vừa nói chuyện vừa đi xa kia, Khúc Thi Văn bất giác cười phụt một cái, chị ta kéo lấy cánh tay của Trần An rồi ngã vào trong lòng anh: “Tử Vi Cung của chúng ta càng lúc càng náo nhiệt hơn rồi, hơn nữa càng ngày càng có mùi vị của tình cảm nữa.”
Trần An gật gật đầu nói: “Em lên lầu xem thử tình hình của mấy vị chủ nhân đi, anh đi xem thử Cố Duyên chọn phòng xong chưa rồi giúp Trần Tín dọn dẹp cho em ấy một chút.”
“Được.”
Bước lên chiếc cầu thang xoay tròn màu trắng, Khúc Thi Văn đi khắp mọi nơi trên lầu hai, nhưng không tìm thấy mấy chủ nhân đâu.
Ngay cả Trân Trân ở sảnh phụ cũng không thấy đâu nữa.
Cô ấn chuông phòng của người giúp việc, sau khi hỏi xong thì mới biết cậu tư đã đến hậu cung rồi, bởi vì hôm nay cô Tống phải tiêm vắc xin ngừa bệnh dại thêm lần nữa cho nên đã đưa cô Tống đi rồi.
Sau khi Khúc Thi Văn xuống lầu thì nói chuyện này cho bọn người Trần An nghe, Trần Tín gật gật đầu nói: “Em biết rồi, em đi hậu cung hầu hạ đây.”
Trước mắt thì mọi người làm việc giúp đỡ cho cậu tư, một là vì mệnh lệnh của ông nội, hai là vì tình cảm như thủ túc đối với cậu tư.
Bây giờ mọi người đã xác định được thân phận của cậu tư, ai nấy cũng đều phấn chấn hăng hái, cảm thấy quang vinh kiêu ngạo, giống như là bao nhiêu cực khổ trong quá khứ, những con đường đã trải qua đều vô cùng xứng đáng vậy.
Phú Nhất quay về căn phòng của phu nhân Nguyệt Nha.
Trước cửa có hai người ngự thị nhị đẳng đang canh chừng, một người trong số đó nói: “Bệ hạ đã dậy lúc 5 phút trước rồi, có cho gọi ngài.”
Phú Nhất nghe vậy thì kinh ngạc, vội vàng tiến lên trước gõ cửa phòng: “Bệ hạ, tôi là Phú Nhất.”
“Vào đi!”
Đơn giản một chữ, nhưng rất có lực!
Phú Nhất mở cửa phòng ra, nhìn thấy Đại Đế Kiệt Hy đã thay xong quần áo, lúc này đang ngồi trước bàn, lấy máy tính của Nghê Tịch Nguyệt bận rộn gì đó.
Ông ta vội vàng nói: “Bệ hạ, tôi về trễ rồi.”
“Ha ha, không sao. Nói hai giờ mà, hôm nay ta dậy sớm rồi.”
Lạc Kiệt Hy di chuyển bàn tay ra khỏi bàn phím máy tính, nhìn ông ta nói: “Lần này về, đưa Trần An và Trần Tín theo luôn đi!”
Cái ánh mắt đó rất ôn hòa, giống như là đang nói về chuyện gia đình thường ngày vậy, nhưng lời nói từ trong miệng quân tử xuất ra thì không thể kháng nghịch được.
Phú Nhất có chút khó xử: “Bệ hạ, là do ba đã dặn dò chúng nó ở lại.”
“Chăm sóc tên phế vật đó sao?” Đôi mắt Lạc Kiệt Hy híp lại, mang theo một khí tức nguy hiểm nồng đậm.
Quân thần căng thẳng cả một hồi, trên trán Phú Nhất nổi đầy mồ hôi hột.
Lạc Kiệt Hy lại nói: “Con cái nuôi ở bên ngoài thời gian dài như vậy cũng thoải mái quen rồi! Các người mạnh ai có chủ người nấy đã lâu, nếu như tương lai có một ngày nào đó muốn đưa về, thì cho dù là người đã về, tim cũng không quay về được nữa!”
“Bệ hạ! Tôi vừa mới gặp các con, bọn chúng đều là những đứa trẻ ngoan tận trung với Hoàng Thất, đều có lòng dạ chân thành!”
“Phú Nhất, sao đến ông cũng không nghe lời của tôi rồi?”
“Phú Nhất không dám!”
Bầu không khí lại bắt đầu căng thẳng!
Lạc Kiệt Hy đứng dậy từ bàn làm việc, từng bước từng bước tiến gần ông ta: “Nếu như không phải tên nghiệt chủng đó suýt chút nữa chết đuối, Nguyệt Nha khóc đến chết đi sống lại thì ta sớm đã…nó đã không còn ở trên đời này nữa rồi!
Đáng chết!
Tên nghiệt chủng đó tuy không phải là do Nguyệt Nha muốn, nhưng là do Nguyệt Nha thân sinh ra!
Đã từng nghe bà nội nói qua, phụ nữ một khi làm mẹ thì cho dù trên trời có trút cơn mưa dao xuống, cũng không thể cắt bỏ được đứa con của mình!
“Bệ hạ! Cậu tư bản tính thuần lương, hoàn toàn không có liên quan gì đến mấy chuyện đó của nhà họ Lăng! Ngài là vị vua anh minh nhất, nhất định là sẽ hiểu rõ, ân oán của đời trước không nên liên lụy đến một đứa trẻ vô tội!”
Phú Nhất lo lắng vô cùng, ông ta siết chặt nắm đấm, thấp thỏm mà dựa vào lý lẽ để tranh biện!
Nhưng Lạc Kiệt Hy lại nhìn ông ta một cách sâu sắc, đôi mắt đó như muốn đâm xuyên qua ông ta vậy: “Phú Nhất, bình thường nói đến chuyện này, người muốn đứa trẻ đó chết nhất, chính là ông mà!”
Nhưng mà hôm nay, tại sao mới gặp mặt mấy đứa con trai đã lâu chưa gặp lại của mình xong, lại có thể thay đổi một suy nghĩ mà mình đã kiên trì hơn hai mươi mấy năm như vậy?
Điều này thật sự quá kỳ lạ rồi!
“Phú Nhất, ông giải thích một chút đi, là tại vì sao? Thì ra ăn cơm mà cũng có thể tẩy não cho người ta à?”
Thanh âm của Lạc Kiệt Hy càng lúc càng thấp, thấp đến nỗi ngập tràn vẻ nguy hiểm: “Ông nên giải thích cẩn thận một chút. Cho dù ông là người theo ta lâu nhất, nhưng ta cũng không thể nào tha thứ cho người thân cận lừa gạt mình!”
Đám người lũ lượt nhìn Phú Nhất, lúc này mới hiểu ra, ông nội theo Đại Đế Thiên Lăng ở ẩn trong Hoan Thiên Các, cho nên mỗi lời nói và hành động của ông nội, đều đại diện cho ý tứ của Đại Đế Thiên Lăng.
Cậu tư là cháu trai của Đại Đế Thiên Lăng!
Có nhà ai mà lại để cháu nội của mình lưu lạc ở bên ngoài chứ?
Trở về Hoàng thất chính là chuyện không sớm thì muộn!
Nghĩ đến vị quân chủ thông minh vĩ đại đó, trong lòng đám người khó tránh trở nên an ổn hơn không ít!
Lúc đám người Trần An sắp rời khỏi, Cố Duyên gọi điện thoại cho phu nhân Nguyệt Nha, nói là mình muốn ở lại để chăm sóc cậu tư và cậu Nghê cùng với các anh trai, bởi vì cô không nỡ rời xa các anh trai nhanh như vậy.
Tiểu cô nương lần đầu tiên xuất cung, lần tiên đến bên ngoài, tuy thành tích học tập rất tốt, thận trọng và hiểu chuyện, nhưng dù sao cũng thiếu đi kinh nghiệm xã hội, nghe nói có hai anh trai ở cùng với cô, hơn nữa Phú Nhất cũng đã đồng ý, nên bà ta liền đáp ứng.
Khi Cố Duyên đem va li hành lý theo các anh và chị dâu đến cửa Tử Vi Cung, cô liền hưng phấn lên!
“Một nơi thật là đẹp quá! Căn nhà đẹp quá đi!”
“Thượng tư Cố Duyên hài lòng không?”
Khúc Thi Văn nói cười với cô, nói đến khuôn mặt cô đều ửng đỏ: “Chị dâu, chỗ này không phải là Hoàng Cung, không cần gọi cả quân hàm của em đâu.”
Trần Tín sốt ruột bảo vệ em gái, vội vàng nói: “Chị dâu, Duyên nó tuổi còn nhỏ, thích đỏ mặt, được sủng ái trong lòng bàn tay từ nhỏ giống như là cô Tống vậy đó, chị đừng nói em ấy miết nữa, mấy tiểu cô nương dễ ngượng ngùng lắm.”
Trần Tín không nói còn tốt hơn, anh vừa nói thì khuôn mặt Cố Duyên càng đỏ hơn nữa.
Cô lườm một cái, đôi con ngươi khẽ đảo lên, bàn tay xoa xoa xoắn xuýt nói: “Thật là muốn đi xem thử nhân vật sẽ thống lĩnh thiên hạ trong tương lai của đại Ninh Quốc chúng ta a, cùng vào thôi!”
“Được!”
“Đi thôi!”
Lúc bốn người lũ lượt đứng ở cửa phòng khách thì nhìn thấy trong đại sảnh trống trải hiu hắt, không một bóng người.
Cố Duyên không dám tùy tiện nói chuyện lớn tiếng nữa, bởi vì trên đường đến đây, các anh và chị dâu đã nói chuyện cậu tư thích yên tĩnh cho cô nghe rồi.
Cố Duyên kinh ngạc nhìn thế giới màu xanh nước biển ở trước mắt, làm giống như là một thủy tinh cung dưới đáy biển trong những câu chuyện cổ tích vậy, thật mơ mộng và khó tin.
Trần Tín xách va li hành lý của em gái, nói: “Anh đưa em đi dạo lầu một trước, em xem thích căn phòng nào thì anh sẽ dọn dẹp giúp em! Hôm nay nghỉ ngơi trước, ngày mai anh dành thời gian rảnh đi dạo phố mua quần áo với em!”
“Anh, không cần đâu, trong hành lý của em mang tới mấy cái váy lận, mùa hè mà, không mặc nhiều được đâu.”
“Vậy không được, phải đưa em đi dạo phố nữa, đồ ăn vặt đặc sản gì đó, đồ trang sức thịnh hành gì đó cho con gái, anh đều mua cho em hết!”
“Ha ha anh à, hay là anh để tiền lại mua cho chị dâu tương lai của em đi!”
“Chị dâu tương lai tạm thời chưa có, bây giờ chỉ có em gái thì phải mua cho em gái chứ!”
“Anh, anh thật là tốt!”
“Chứ sao, anh có tốt hơn anh cả không?”
“Ha ha ha!”
Nghe thanh âm của hai tên nghịch ngợm vừa nói chuyện vừa đi xa kia, Khúc Thi Văn bất giác cười phụt một cái, chị ta kéo lấy cánh tay của Trần An rồi ngã vào trong lòng anh: “Tử Vi Cung của chúng ta càng lúc càng náo nhiệt hơn rồi, hơn nữa càng ngày càng có mùi vị của tình cảm nữa.”
Trần An gật gật đầu nói: “Em lên lầu xem thử tình hình của mấy vị chủ nhân đi, anh đi xem thử Cố Duyên chọn phòng xong chưa rồi giúp Trần Tín dọn dẹp cho em ấy một chút.”
“Được.”
Bước lên chiếc cầu thang xoay tròn màu trắng, Khúc Thi Văn đi khắp mọi nơi trên lầu hai, nhưng không tìm thấy mấy chủ nhân đâu.
Ngay cả Trân Trân ở sảnh phụ cũng không thấy đâu nữa.
Cô ấn chuông phòng của người giúp việc, sau khi hỏi xong thì mới biết cậu tư đã đến hậu cung rồi, bởi vì hôm nay cô Tống phải tiêm vắc xin ngừa bệnh dại thêm lần nữa cho nên đã đưa cô Tống đi rồi.
Sau khi Khúc Thi Văn xuống lầu thì nói chuyện này cho bọn người Trần An nghe, Trần Tín gật gật đầu nói: “Em biết rồi, em đi hậu cung hầu hạ đây.”
Trước mắt thì mọi người làm việc giúp đỡ cho cậu tư, một là vì mệnh lệnh của ông nội, hai là vì tình cảm như thủ túc đối với cậu tư.
Bây giờ mọi người đã xác định được thân phận của cậu tư, ai nấy cũng đều phấn chấn hăng hái, cảm thấy quang vinh kiêu ngạo, giống như là bao nhiêu cực khổ trong quá khứ, những con đường đã trải qua đều vô cùng xứng đáng vậy.
Phú Nhất quay về căn phòng của phu nhân Nguyệt Nha.
Trước cửa có hai người ngự thị nhị đẳng đang canh chừng, một người trong số đó nói: “Bệ hạ đã dậy lúc 5 phút trước rồi, có cho gọi ngài.”
Phú Nhất nghe vậy thì kinh ngạc, vội vàng tiến lên trước gõ cửa phòng: “Bệ hạ, tôi là Phú Nhất.”
“Vào đi!”
Đơn giản một chữ, nhưng rất có lực!
Phú Nhất mở cửa phòng ra, nhìn thấy Đại Đế Kiệt Hy đã thay xong quần áo, lúc này đang ngồi trước bàn, lấy máy tính của Nghê Tịch Nguyệt bận rộn gì đó.
Ông ta vội vàng nói: “Bệ hạ, tôi về trễ rồi.”
“Ha ha, không sao. Nói hai giờ mà, hôm nay ta dậy sớm rồi.”
Lạc Kiệt Hy di chuyển bàn tay ra khỏi bàn phím máy tính, nhìn ông ta nói: “Lần này về, đưa Trần An và Trần Tín theo luôn đi!”
Cái ánh mắt đó rất ôn hòa, giống như là đang nói về chuyện gia đình thường ngày vậy, nhưng lời nói từ trong miệng quân tử xuất ra thì không thể kháng nghịch được.
Phú Nhất có chút khó xử: “Bệ hạ, là do ba đã dặn dò chúng nó ở lại.”
“Chăm sóc tên phế vật đó sao?” Đôi mắt Lạc Kiệt Hy híp lại, mang theo một khí tức nguy hiểm nồng đậm.
Quân thần căng thẳng cả một hồi, trên trán Phú Nhất nổi đầy mồ hôi hột.
Lạc Kiệt Hy lại nói: “Con cái nuôi ở bên ngoài thời gian dài như vậy cũng thoải mái quen rồi! Các người mạnh ai có chủ người nấy đã lâu, nếu như tương lai có một ngày nào đó muốn đưa về, thì cho dù là người đã về, tim cũng không quay về được nữa!”
“Bệ hạ! Tôi vừa mới gặp các con, bọn chúng đều là những đứa trẻ ngoan tận trung với Hoàng Thất, đều có lòng dạ chân thành!”
“Phú Nhất, sao đến ông cũng không nghe lời của tôi rồi?”
“Phú Nhất không dám!”
Bầu không khí lại bắt đầu căng thẳng!
Lạc Kiệt Hy đứng dậy từ bàn làm việc, từng bước từng bước tiến gần ông ta: “Nếu như không phải tên nghiệt chủng đó suýt chút nữa chết đuối, Nguyệt Nha khóc đến chết đi sống lại thì ta sớm đã…nó đã không còn ở trên đời này nữa rồi!
Đáng chết!
Tên nghiệt chủng đó tuy không phải là do Nguyệt Nha muốn, nhưng là do Nguyệt Nha thân sinh ra!
Đã từng nghe bà nội nói qua, phụ nữ một khi làm mẹ thì cho dù trên trời có trút cơn mưa dao xuống, cũng không thể cắt bỏ được đứa con của mình!
“Bệ hạ! Cậu tư bản tính thuần lương, hoàn toàn không có liên quan gì đến mấy chuyện đó của nhà họ Lăng! Ngài là vị vua anh minh nhất, nhất định là sẽ hiểu rõ, ân oán của đời trước không nên liên lụy đến một đứa trẻ vô tội!”
Phú Nhất lo lắng vô cùng, ông ta siết chặt nắm đấm, thấp thỏm mà dựa vào lý lẽ để tranh biện!
Nhưng Lạc Kiệt Hy lại nhìn ông ta một cách sâu sắc, đôi mắt đó như muốn đâm xuyên qua ông ta vậy: “Phú Nhất, bình thường nói đến chuyện này, người muốn đứa trẻ đó chết nhất, chính là ông mà!”
Nhưng mà hôm nay, tại sao mới gặp mặt mấy đứa con trai đã lâu chưa gặp lại của mình xong, lại có thể thay đổi một suy nghĩ mà mình đã kiên trì hơn hai mươi mấy năm như vậy?
Điều này thật sự quá kỳ lạ rồi!
“Phú Nhất, ông giải thích một chút đi, là tại vì sao? Thì ra ăn cơm mà cũng có thể tẩy não cho người ta à?”
Thanh âm của Lạc Kiệt Hy càng lúc càng thấp, thấp đến nỗi ngập tràn vẻ nguy hiểm: “Ông nên giải thích cẩn thận một chút. Cho dù ông là người theo ta lâu nhất, nhưng ta cũng không thể nào tha thứ cho người thân cận lừa gạt mình!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.