Chương 281: Làm rõ
Lạc Tâm Thần
10/06/2021
“Có ý gì?” Hạ Thanh Ninh sửng sốt: “Thân phận thật sự của Lăng Ngạo là có ý gì?”
Hạ Thanh Ninh không hiểu, khi Nghê Tử Dương sắp xếp cô ở đây học trung học, ông ta nói Lăng Ngạo là con của một người bạn cũ, để cô ta chăm sóc anh thật tốt.
Vậy nên lúc đi học trung học, có người ức hiếp Lăng Ngạo, cô mới có thể ra mặt đánh nhau giúp anh.
Nghê Tử Dương còn nói với ba của cô ta, để ba của cô ta chăm sóc chân Lăng Ngạo…
Nhưng thân phận thật sự là có ý gì? Nghê Chiến có ý gì? Cái gì thái tử, cái gì dòng dõi, giá trị của Vĩnh Nhi là cái gì?
Hạ Thanh Ninh suy nghĩ một hồi lâu, kinh ngạc bịt miệng lại: “A!”
Cô ta nghĩ đến, nhưng không dám nói!
Nghê Tử Dương ở đầu dây bên kia khẽ nói: “Cháu không lo lắng cho vợ mình sao?”
Lăng Ngạo sao có thể không lo lắng?
Nhưng: “Cháu tin tưởng Vĩnh Nhi.”
Lời của anh tràn đầy kiên định, anh chỉ mong những lời anh nói ra miệng so với lời thề và so với những câu thần chú sẽ lại càng linh nghiệm hơn: “Cô ấy chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để tự bảo vệ mình, cô ấy chắc chắn sẽ tin rằng cháu nhất định sẽ đến cứu cô ấy, cô ấy sẽ chờ cháu!”
Trước mắt, Bạch Ly Thu vẫn chưa cầm quyền, chuyện của Lạc Kiệt Hy và Nghê Tịch Nguyệt vẫn còn chưa chính thức quang minh chính đại thông bao cho người dân Ninh Quốc, chuyện bê bối của hoàng thất không chỉ là chuyện Lăng Ngạo là con riêng, mà còn liên lụy rất nhiều chuyện khác, vì dụ như cung biến năm đó, ví dụ ngươi người nhà họ Lạc lại lấy oán trả ơn đối với người nhà họ Lăng thế nào!
Dân chúng không phải không biết nhìn xa trông tính, mà là sức mạnh của dư luận chi phối.
Rất nhiều người không biết chân tướng sự viết thế nào, bọn họ sẽ chỉ nghe theo làn sóng của dư luận. Và việc có được lòng dân chính là nguyên tắc bất biến từ trước đến nay, một vị đế vương cho dù chiến tích thế nào, nếu đạo đức làm người bại hoại thì chính là bên ngoài nạm ngọc nhưng bên trong lại là sự thối rữa.
Đại hoàng tử của Mạc Ly Quốc dám làm như vậy, chắc chắn đã sắp xếp dư luận đi theo hướng của mình!
Nếu lúc này khai chiến với Ninh Quốc, lòng dân Ninh Quốc không thống nhất, đôi cánh của mẹ con Bạch Ly Thu vẫn chưa cứng rắn, chính là thời cơ tốt nhất, nếu hắn có thể thừa cơ cắt đi một mảnh đất nào đó của Ninh Quốc quy về Mạc Ly Quốc, như vậy đương nhiên Lạc Kiệt Hy sẽ chịu sự trách móc của dân chúng Ninh Quốc, mà dân chúng Mạc Ly Quốc sẽ thuần phục trước sự quyết đoán và năng lực của Đại hoàng tử, quyết định Đại hoàng tử trở thành thái tử, Bạch Ly Thu không còn có cơ hội!
Trong một trận chiến, phải tiêu hao bao nhiêu tiền của, kinh tế đường nhiên sẽ thụt lùi.
Lúc đó Ninh Quốc sẽ càng thếm hỗn loạn, khắp nơi đều khốn đốn, Lạc Kiệt Hy không có được lòng dân, suy yếu quốc lực, một khi bị chia cắt thì đất nước không còn là đất nước nữa.
Đây không phải chuyện giật gân, cũng không phải lo bò trắng răng, mà là quốc gia đại sự, mỗi phút mỗi giây đều là truyền hình trực tiếp, không thể làm lại được!
Vậy nên, những người quan tâm đến thiên hạ chắc chắn phải cẩn thận từng li từng tí, như giẫm trên băng mỏng!
Nghê Tử Dương lại hỏi: “Lễ đính hôn ngày mai, cháu định xử lý thế nào?”
Lăng Ngạo nói: “Cô ấy ham chơi, là do cháu không tốt nên chọc giận cô ấy, cô ấy đào hôn.”
Nghê Tử Dương thở dài: “Cháu có thể nói như vậy với khách mời, ông cũng có thể nó như vậy với bệ hạ và Nguyệt Nha, nhưng cha mẹ phía bên nhà họ Tống thì sao? Phải nói thế nào?”
Lăng Ngạo im lặng một hồi, nói: “Cháu đã phái người đi theo cô ấy, bảo vệ sự an toàn cho cô ấy, chờ đến khi cô ấy hết giận, cháu sẽ chịu đòn nhận tội xin cô ấy tha lỗi. Để ba mẹ cô ấy yên tâm!”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thời thời khắc khắc đều là sự dày vò.
Một lúc lâu sau, Nghê Tử Dương nói: “Được! Cháu chờ một lát, lát nữa ông sẽ liên lạc lại với cháu!”
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, tất cả mọi người đều im lặng.
Lăng Ngạo cứ ngồi trên ghế salon như thế ròng rã một ngày, Khúc Thi Văn đã làm một chút đồ ăn, anh cũng không ăn không uống.
Đợi đến khi sắc trời bên ngoài dần dần tối lại, anh mới giật mình, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nói: “Bé ngoan ~! Em đừng sợ, tôi sẽ nhanh chóng cứu em trở về!”
Hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Nghê Tịch Nguyệt đã nhanh chóng vào thư phòng, cầu kiến Lạc Kiệt Hy trước hội nghị thường kỳ của triều đình vào tám giờ sáng hằng ngày.
“Hôm nay em tới là muốn cầu xin bệ hạ một việc!”
Nghê Tịch Nguyệt mặt mày cong cong, tâm trạng rất tốt trừng mắt nhìn Lạc Kiệt Hy, dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu giống như thiếu nữ.
Trong nháy mắt, cũng không biết trái tim của ai đã bị chấn động.
Đã bao nhiêu năm, bà ấy không dùng giọng điệu và biểu cảm thế này để nói chuyện với mình.
Lúc này Lạc Kiệt Hy đứng lên, sốt ruột nhìn bà: “Em nói đi! Em muốn cái gì?”
Nghê Tịch Nguyệt câu môi: “Em muốn bệ hạ viết một bức thư pháp, trên đó viết bốn chữ “Giai ngẫu thiên thành” và để lại tên thật, đóng dấu riêng!”
Trái tim ông ta run lên, nhìn chăm chằm vào bà, đầu lưỡi cũng run rẩy theo: “Nguyệt Nha, em, em đã đồng ý chuyện kết hôn?”
Người phụ nữ vừa rồi vẫn đang tươi cười như hoa, bỗng nhiên thu lại ý cười, đôt mắt đen sáng rực lóe lên lóe chút đau đớn rồi biến mất: “Bệ hạ! Em không phải xin cho mình mà là vì người khác! Nếu bệ hạ tin em thì viết cho em là được!”
Trong lòng bà ta đang rất lo lắng!
Nghe tin tức tối hôm qua Nghê Chiến gửi tới, nhà họ Tống thật vất vả mới gả đứa con duy nhất cho Lăng Ngạo, nhưng cô nhóc kia lại đào hôn!
Lăng Ngạo đi đứng không tiện, ngồi ở trên xe lăn, như vậy làm sao mà đuổi theo?
Nhưng lúc này suy nghĩ của Lạc Kiệt Hy lại hoàn toàn trái ngược với bà: “Nguyệt Nha, chỉ cần em gật đầu, anh có thể lập tức truyền vương vị cho đứa bé kia! Trời đất bao la, em muốn đến đâu, anh sẽ đưa em đi! Chuyện năm đó anh không ngại, thật sự không ngại! Anh chỉ cầu xin em có thể gả cho anh!”
Nghê Tịch Nguyệt siết chặt nắm đấm, gạt đi những giọt nước mắt, nhiều năm qua làm bạn tri ân với Lạc Kiệt Hy, thường ngày vẫn làm việc chung, sự thật vẫn luôn ở bên miệng, nhưng nhớ tới năm đó Lăng Vân ép mình phải thề độc, vẫn phải miễn cưỡng chịu đựng!
“Nếu anh đã không muốn, vậy em sẽ đi đến Huyễn Thiên Các tìm bác Thiên Lăng! Ông ấy thương em như vậy, chắc chắn sẽ không keo kiệt viết cho em mấy chữ!”
“Đứng lại!”
Lạc Kiệt Hy thấy bà xoay người rời đi, cũng trở nên tức giận: “Em là một người phụ nữ nhà nước lại trở thành bà mối từ lúc nào? Là ai mà khiến em hao tâm tổn trí như vậy? Để anh đoán xem, chẳng lẽ là đưa con trai năm đó em sinh cho Lăng Vân?”
“Lạc Kiệt Hy!”
Nghê Tịch Nguyệt không thể nhịn được nữa, bà ta xoay người gào to về phía ông ta: “Ông chính là tên khốn kiếp khiến tôi không thể không hận!”
“Nguyệt Nha!” Ông ta ngắt lời bà, dùng ánh mắt vô cừng phức tạp nhìn chằm chằm vào bà: “Trong gia tộc nhiều đứa trẻ như vậy, chỉ có đứa trẻ của em và Lăng Vân được phụ vương đặt tên, hay là ông ta từng dùng qua cái tên Lăng Ngạo này, em không cảm thấy rất kỳ lạ sao?”
Trên mặt Nghê Tịch Nguyệt lộ ra vẻ bối rối.
Ông ta đi về phìa bà, từng bước ép sát: “Phụ vương thương em như vậy, nhà máy nhạc cụ Huyễn Thiên cho em, đảo hoa hồng cho em, còn phong chức quan cao nhất của phụ nữ của Ninh Quốc cho em, để em làm phu nhân, tham dự vào việc quốc gia. Anh thừa kế ngôi vua nhiều năm như vậy, một thân một mình, đối với chuyện con nối dõi xưa nay phụ vương không hề thúc giục. Em không cảm thấy rất kỳ lạ sao?”
“Em không hiểu anh đang nói cái gì?”
Bà đột nhiên quay người muốn rời đi, thân thể lại bị ông ta kéo được và ôm vào trong ngực!
“Có thể có một khả năng này không, em và Lăng Vân hoàn toàn không có gì với nhau, đứa bé đó không phải của ông ta, tất cả mọi người trên thế giới đều lừa dối anh, đem con của anh rời đi?”
Nghê Tịch Nguyệt tức giận không thể giải thích được: “Anh nổi điên cái gì? Thật là ăn nói linh tinh!”
Hạ Thanh Ninh không hiểu, khi Nghê Tử Dương sắp xếp cô ở đây học trung học, ông ta nói Lăng Ngạo là con của một người bạn cũ, để cô ta chăm sóc anh thật tốt.
Vậy nên lúc đi học trung học, có người ức hiếp Lăng Ngạo, cô mới có thể ra mặt đánh nhau giúp anh.
Nghê Tử Dương còn nói với ba của cô ta, để ba của cô ta chăm sóc chân Lăng Ngạo…
Nhưng thân phận thật sự là có ý gì? Nghê Chiến có ý gì? Cái gì thái tử, cái gì dòng dõi, giá trị của Vĩnh Nhi là cái gì?
Hạ Thanh Ninh suy nghĩ một hồi lâu, kinh ngạc bịt miệng lại: “A!”
Cô ta nghĩ đến, nhưng không dám nói!
Nghê Tử Dương ở đầu dây bên kia khẽ nói: “Cháu không lo lắng cho vợ mình sao?”
Lăng Ngạo sao có thể không lo lắng?
Nhưng: “Cháu tin tưởng Vĩnh Nhi.”
Lời của anh tràn đầy kiên định, anh chỉ mong những lời anh nói ra miệng so với lời thề và so với những câu thần chú sẽ lại càng linh nghiệm hơn: “Cô ấy chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách để tự bảo vệ mình, cô ấy chắc chắn sẽ tin rằng cháu nhất định sẽ đến cứu cô ấy, cô ấy sẽ chờ cháu!”
Trước mắt, Bạch Ly Thu vẫn chưa cầm quyền, chuyện của Lạc Kiệt Hy và Nghê Tịch Nguyệt vẫn còn chưa chính thức quang minh chính đại thông bao cho người dân Ninh Quốc, chuyện bê bối của hoàng thất không chỉ là chuyện Lăng Ngạo là con riêng, mà còn liên lụy rất nhiều chuyện khác, vì dụ như cung biến năm đó, ví dụ ngươi người nhà họ Lạc lại lấy oán trả ơn đối với người nhà họ Lăng thế nào!
Dân chúng không phải không biết nhìn xa trông tính, mà là sức mạnh của dư luận chi phối.
Rất nhiều người không biết chân tướng sự viết thế nào, bọn họ sẽ chỉ nghe theo làn sóng của dư luận. Và việc có được lòng dân chính là nguyên tắc bất biến từ trước đến nay, một vị đế vương cho dù chiến tích thế nào, nếu đạo đức làm người bại hoại thì chính là bên ngoài nạm ngọc nhưng bên trong lại là sự thối rữa.
Đại hoàng tử của Mạc Ly Quốc dám làm như vậy, chắc chắn đã sắp xếp dư luận đi theo hướng của mình!
Nếu lúc này khai chiến với Ninh Quốc, lòng dân Ninh Quốc không thống nhất, đôi cánh của mẹ con Bạch Ly Thu vẫn chưa cứng rắn, chính là thời cơ tốt nhất, nếu hắn có thể thừa cơ cắt đi một mảnh đất nào đó của Ninh Quốc quy về Mạc Ly Quốc, như vậy đương nhiên Lạc Kiệt Hy sẽ chịu sự trách móc của dân chúng Ninh Quốc, mà dân chúng Mạc Ly Quốc sẽ thuần phục trước sự quyết đoán và năng lực của Đại hoàng tử, quyết định Đại hoàng tử trở thành thái tử, Bạch Ly Thu không còn có cơ hội!
Trong một trận chiến, phải tiêu hao bao nhiêu tiền của, kinh tế đường nhiên sẽ thụt lùi.
Lúc đó Ninh Quốc sẽ càng thếm hỗn loạn, khắp nơi đều khốn đốn, Lạc Kiệt Hy không có được lòng dân, suy yếu quốc lực, một khi bị chia cắt thì đất nước không còn là đất nước nữa.
Đây không phải chuyện giật gân, cũng không phải lo bò trắng răng, mà là quốc gia đại sự, mỗi phút mỗi giây đều là truyền hình trực tiếp, không thể làm lại được!
Vậy nên, những người quan tâm đến thiên hạ chắc chắn phải cẩn thận từng li từng tí, như giẫm trên băng mỏng!
Nghê Tử Dương lại hỏi: “Lễ đính hôn ngày mai, cháu định xử lý thế nào?”
Lăng Ngạo nói: “Cô ấy ham chơi, là do cháu không tốt nên chọc giận cô ấy, cô ấy đào hôn.”
Nghê Tử Dương thở dài: “Cháu có thể nói như vậy với khách mời, ông cũng có thể nó như vậy với bệ hạ và Nguyệt Nha, nhưng cha mẹ phía bên nhà họ Tống thì sao? Phải nói thế nào?”
Lăng Ngạo im lặng một hồi, nói: “Cháu đã phái người đi theo cô ấy, bảo vệ sự an toàn cho cô ấy, chờ đến khi cô ấy hết giận, cháu sẽ chịu đòn nhận tội xin cô ấy tha lỗi. Để ba mẹ cô ấy yên tâm!”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thời thời khắc khắc đều là sự dày vò.
Một lúc lâu sau, Nghê Tử Dương nói: “Được! Cháu chờ một lát, lát nữa ông sẽ liên lạc lại với cháu!”
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, tất cả mọi người đều im lặng.
Lăng Ngạo cứ ngồi trên ghế salon như thế ròng rã một ngày, Khúc Thi Văn đã làm một chút đồ ăn, anh cũng không ăn không uống.
Đợi đến khi sắc trời bên ngoài dần dần tối lại, anh mới giật mình, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nói: “Bé ngoan ~! Em đừng sợ, tôi sẽ nhanh chóng cứu em trở về!”
Hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, Nghê Tịch Nguyệt đã nhanh chóng vào thư phòng, cầu kiến Lạc Kiệt Hy trước hội nghị thường kỳ của triều đình vào tám giờ sáng hằng ngày.
“Hôm nay em tới là muốn cầu xin bệ hạ một việc!”
Nghê Tịch Nguyệt mặt mày cong cong, tâm trạng rất tốt trừng mắt nhìn Lạc Kiệt Hy, dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu giống như thiếu nữ.
Trong nháy mắt, cũng không biết trái tim của ai đã bị chấn động.
Đã bao nhiêu năm, bà ấy không dùng giọng điệu và biểu cảm thế này để nói chuyện với mình.
Lúc này Lạc Kiệt Hy đứng lên, sốt ruột nhìn bà: “Em nói đi! Em muốn cái gì?”
Nghê Tịch Nguyệt câu môi: “Em muốn bệ hạ viết một bức thư pháp, trên đó viết bốn chữ “Giai ngẫu thiên thành” và để lại tên thật, đóng dấu riêng!”
Trái tim ông ta run lên, nhìn chăm chằm vào bà, đầu lưỡi cũng run rẩy theo: “Nguyệt Nha, em, em đã đồng ý chuyện kết hôn?”
Người phụ nữ vừa rồi vẫn đang tươi cười như hoa, bỗng nhiên thu lại ý cười, đôt mắt đen sáng rực lóe lên lóe chút đau đớn rồi biến mất: “Bệ hạ! Em không phải xin cho mình mà là vì người khác! Nếu bệ hạ tin em thì viết cho em là được!”
Trong lòng bà ta đang rất lo lắng!
Nghe tin tức tối hôm qua Nghê Chiến gửi tới, nhà họ Tống thật vất vả mới gả đứa con duy nhất cho Lăng Ngạo, nhưng cô nhóc kia lại đào hôn!
Lăng Ngạo đi đứng không tiện, ngồi ở trên xe lăn, như vậy làm sao mà đuổi theo?
Nhưng lúc này suy nghĩ của Lạc Kiệt Hy lại hoàn toàn trái ngược với bà: “Nguyệt Nha, chỉ cần em gật đầu, anh có thể lập tức truyền vương vị cho đứa bé kia! Trời đất bao la, em muốn đến đâu, anh sẽ đưa em đi! Chuyện năm đó anh không ngại, thật sự không ngại! Anh chỉ cầu xin em có thể gả cho anh!”
Nghê Tịch Nguyệt siết chặt nắm đấm, gạt đi những giọt nước mắt, nhiều năm qua làm bạn tri ân với Lạc Kiệt Hy, thường ngày vẫn làm việc chung, sự thật vẫn luôn ở bên miệng, nhưng nhớ tới năm đó Lăng Vân ép mình phải thề độc, vẫn phải miễn cưỡng chịu đựng!
“Nếu anh đã không muốn, vậy em sẽ đi đến Huyễn Thiên Các tìm bác Thiên Lăng! Ông ấy thương em như vậy, chắc chắn sẽ không keo kiệt viết cho em mấy chữ!”
“Đứng lại!”
Lạc Kiệt Hy thấy bà xoay người rời đi, cũng trở nên tức giận: “Em là một người phụ nữ nhà nước lại trở thành bà mối từ lúc nào? Là ai mà khiến em hao tâm tổn trí như vậy? Để anh đoán xem, chẳng lẽ là đưa con trai năm đó em sinh cho Lăng Vân?”
“Lạc Kiệt Hy!”
Nghê Tịch Nguyệt không thể nhịn được nữa, bà ta xoay người gào to về phía ông ta: “Ông chính là tên khốn kiếp khiến tôi không thể không hận!”
“Nguyệt Nha!” Ông ta ngắt lời bà, dùng ánh mắt vô cừng phức tạp nhìn chằm chằm vào bà: “Trong gia tộc nhiều đứa trẻ như vậy, chỉ có đứa trẻ của em và Lăng Vân được phụ vương đặt tên, hay là ông ta từng dùng qua cái tên Lăng Ngạo này, em không cảm thấy rất kỳ lạ sao?”
Trên mặt Nghê Tịch Nguyệt lộ ra vẻ bối rối.
Ông ta đi về phìa bà, từng bước ép sát: “Phụ vương thương em như vậy, nhà máy nhạc cụ Huyễn Thiên cho em, đảo hoa hồng cho em, còn phong chức quan cao nhất của phụ nữ của Ninh Quốc cho em, để em làm phu nhân, tham dự vào việc quốc gia. Anh thừa kế ngôi vua nhiều năm như vậy, một thân một mình, đối với chuyện con nối dõi xưa nay phụ vương không hề thúc giục. Em không cảm thấy rất kỳ lạ sao?”
“Em không hiểu anh đang nói cái gì?”
Bà đột nhiên quay người muốn rời đi, thân thể lại bị ông ta kéo được và ôm vào trong ngực!
“Có thể có một khả năng này không, em và Lăng Vân hoàn toàn không có gì với nhau, đứa bé đó không phải của ông ta, tất cả mọi người trên thế giới đều lừa dối anh, đem con của anh rời đi?”
Nghê Tịch Nguyệt tức giận không thể giải thích được: “Anh nổi điên cái gì? Thật là ăn nói linh tinh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.