Chương 376: Nam thần
Lạc Tâm Thần
10/06/2021
Trong phòng một mảnh trầm mặc.
Không phải là bởi lòng người lạnh giá, mà vì bị dọa đến không dám thở mạnh.
Trần An đứng trước cửa, ngày thường vẫn ổn trọng hơn so với Trần Tín, vậy mà cũng nhịn không được vươn tay lau mồ hôi trên trán.
Hạ Thanh Ninh thì há to miệng!
Cô ta biết Tống Vĩnh Nhi cũng có lúc cứng cỏi, dũng mãnh, như lúc cô lần đầu gặp bà Nguyệt Nha đã dám kéo thẳng bà vào phòng bệnh của Lăng Ngạo, như lúc cô ở Tử Vi Cung thẳng tay ném hộp đồ trang sức ra ngoài cửa sổ, hay như lúc cô cho Cố Âm một cái bạt tai, vân vân.
Nhưng không ngờ, nha đầu này lại chẳng khác nào nghé con mới sinh không sợ cọp, dám trực tiếp gọi điện cho thái thượng hoàng như thế, còn bắt thái thượng hoàng phải đưa ra lựa chọn nữa chứ?
Mới không lâu trước đây, Lạc Thiên Lăng ba chữ này, còn là một sự tồn tại thần thánh!
Lăng Ngạo nghiêng gương mặt dễ nhìn sang, dùng ánh mắt, vẻ mặt dịu dàng nhìn người yêu đứng kế bên mình, vành tai khe khẽ động.
Tựa như anh cũng rất mong đợi câu trả lời của Đại đế Thiên Lăng vậy.
Người được ví như thần thánh ở đầu kia điện thoại dường như mới vừa tỉnh dậy.
Nghe được câu hỏi của Tống Vĩnh Nhi thì bật cười khẽ.
Tiếng cười kia tựa như cơn gió đêm xuân thổi qua, khiến ngàn vạn đóa hoa đào bừng nở.
Trái tim thắt chặt vì căng thẳng của mọi người, theo tiếng cười khẽ này thoáng buông lỏng.
Lạc Thiên Lăng còn chưa nói lời nào, đã thành công nắm giữ tâm tình của mọi người rồi.
Quả nhiên là bậc vương giả có khác.
Giọng ông tựa như hạt mưa rơi trên mặt biển, mỗi chữ đều như châu như ngọc, nói: “Tính tình ngang ngược của cháu lúc này giống y như mẹ ta vậy, chỉ khác một điều duy nhất, đó là bà ấy mười tám tuổi đã là mẹ, đã sinh ra ta rồi, còn cháu, cũng mười tám tuổi nhưng lại thiếu mất phần dũng khí ấy.”
Tống Vĩnh Nhi thoáng ngây người.
Cô đúng là chưa muốn có con, nhưng mà sao Đại đế Thiên Lăng lại biết được?
Nhìn nhìn Lăng Ngạo, nghĩ đến ngày thường anh liệu sự như thần, chẳng khác nào thầy bói, cô đột nhiên có chút hiểu ra, trí thông minh, sức phán đoán chính xác, cùng với trí tuệ người thường khó lòng bì kịp của nhà họ Lạc, chính là được truyền từ đời này qua đời khác đúng không nhỉ?
Trong lúc Tống Vĩnh Nhi còn đang mải suy nghĩ, Lạc Thiên Lăng đã thu lại ý cười, hết sức trịnh trọng nói với Tống Vĩnh Nhi: “Nếu như cháu có thể mang thai sinh con từ mười tám tuổi, thì cả gia tộc nhà họ Lạc chúng ta đều sẽ mang ơn cháu.”
“Cháu……” Tống Vĩnh Nhi đỏ bừng cả mặt, sao đang yên đang lành lại nhắc đến chủ đề này vậy?
Bàn tay Lăng Ngạo dùng sức nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Tống Vĩnh Nhi, tràn đầy mong đợi mà nhìn cô.
Mang thai mười tháng, cộng thêm thời gian thụ thai nữa, như vậy muốn tạo ra được một sinh linh nhỏ bé, phải mất đến một năm là ít.
Mà anh bây giờ đã không còn nhỏ nữa rồi, cứ trì hoãn thêm một năm rồi lại một năm, chẳng mấy chốc đã sắp bước sang tuổi ba mươi.
Tuổi tác càng cao, chất lượng t*ng trùng sẽ càng kém, đứa nhỏ sinh ra cũng không so được với đứa nhỏ sinh lúc còn trẻ.
Tống Vĩnh Nhi không phải không biết mong muốn của Lăng Ngạo, chỉ là, cô đã lén uống thuốc tránh thai rồi, thậm chí đến Hoa Kỳ Quốc, cô vẫn uống đều đặn mỗi ngày.
Khẽ nhíu mày, cô nói: “Cháu còn nhỏ mà, còn chưa tốt nghiệp đại học đâu.”
Tia sáng rực rỡ trong mắt, thậm chí là cả ngọn lửa trong tim Lăng Ngạo đều bị dập tắt.
Xung quanh lại lần nữa chìm vào tĩnh lặng.
Đến cả Lạc Thiên Lăng ở đầu kia điện thoại, cũng khẽ thở dài một tiếng: “Nha đầu, cháu nếu đã gả cho Tiểu Ngạo, thì phải có dũng khí cùng quyết tâm đảm đương trọng trách. Cháu là con dâu của nhà họ Lạc, nhưng đồng thời cũng là một thành viên thuộc hoàng thất Ninh Quốc, bây giờ hoàng thất con nối dòng ít ỏi, cháu có từng nghĩ đến không, bất kể là hoàng hậu hay các vị vương phi, mỗi người đều là thiên chi kiêu nữ, có nhà mẹ đẻ hùng mạnh chống lưng, căn cơ vững chắc, còn cháu, sau lưng cháu có ai?
Tống Vĩnh Nhi: “……”
Cô đột nhiên nhận ra một vấn đề mà trước kia chưa từng để ý đến, cũng là một vấn đề rất thực tế: Thân thế của cô không rõ ràng, cho dù mọi người đều bị che mắt, thật sự nghĩ rằng cô là con gái của vợ chồng Tống Quốc Cường đi nữa, thì nhà họ Tống cũng không đủ mạnh đến có thể trở thành một đại gia tộc chống lưng cho cô con gái được gả vào hoàng thất như cô.
Phía sau bà Nguyệt Nha là nhà họ Nghê, nhà họ Nghê hùng mạnh đã đành, bản thân bà cũng không chịu thua kém, nhiều năm chiến đấu vì nước vì dân, bà gả cho Lạc Kiệt Hy, âu cũng là thuận theo tâm nguyện của mọi người!
Lạc Thiên Lăng thấy cô im lặng, thì lại nói tiếp: “Đàn ông nhà họ Lạc chúng ta đều đội trời đạp đất, từ khi sinh ra, hai chữ trọng trách đã đặt nặng trên vai! Có một số việc, không phải Tiểu Ngạo muốn trốn là có thể trốn tránh được. Nha đầu, ta tin Tiểu Ngạo yêu con đến có thể vứt bỏ hết tất cả, đàn ông nhà họ Lạc chúng ta đều đối xử với vợ mình như thế. Nhưng mà, tình cảm chân chính, không phải là khiến cho đối phương từ bỏ hết thảy để thuận theo mình, mà là hai người nắm tay, giúp đỡ lẫn nhau, để cho những ngày tháng thuộc về cả hai càng ngày càng tốt đẹp hơn. Ông biết cháu còn nhỏ, vẫn còn ít tuổi, nhưng mà, mẹ ta mười tám tuổi năm ấy, rõ ràng không còn đường nào để đi, lại vẫn cương quyết sinh ta ra, bà ấy chính là dũng cảm tiến về phía trước như thế đấy, cho dù trước mặt không có đường, bà ấy cũng tự tạo ra đường cho mình, cuộc sống của bà sau đó cực độ huy hoàng, không người nào bì kịp. Cháu và Tiểu Ngạo, có thể lựa chọn cuộc sống hai người, cũng có thể lựa chọn thoái lui, từ bỏ hoàng tộc, nhưng ta có thể đoán trước được, kết cục bọn cháu sẽ không hạnh phúc đâu, bởi vì khung cảnh hạnh phúc đã dần bị xóa sạch theo từng bước thoái lui của bọn cháu rồi!”
Sắc mặt Tống Vĩnh Nhi, dần trở nên trắng nhợt: “……. Vậy chẳng lẽ cháu sinh con xong, thì sẽ được hạnh phúc mãi mãi sao ạ?”
Cô không tài nào hiểu nổi, lẽ nào những người phụ nữ gả vào hoàng thất, hào môn, chỉ có thể trở thành cái máy đẻ thôi sao?
Lạc Thiên Lăng giống như nghe hiểu những gì ý tứ ẩn giấu trong câu nói của cô, lời lẽ thấm thía nói: “Con trai phát triển thì mẹ cũng được nhờ, mấy chữ này nghe thì có vẻ bình thường, nhưng kỳ thực rất tàn khốc. Cháu không có nhà mẹ đẻ hiển hách cũng không sao, nhưng nếu cháu trở thành mẹ của thái tử, thì có thể có được tất cả mọi thứ. Luật hôn nhân ở Ninh Quốc quy định rõ ràng phải tuân thủ chế độ một vợ một chồng, cho dù có là người thuộc hoàng thất cũng không ngoại lệ, một khi Tiểu Ngạo nhận tổ quy tông, nó sẽ trở thành người thừa kế, hôn nhân của nó bắt buộc phải đi tới cùng, không thể ly hôn được. Nhà mẹ đẻ cháu quá bình thường, căn cơ không đủ vững, nếu như có người muốn kéo cháu xuống ngựa để chiếm lấy vị trí của cháu, lại không thể để cháu ly hôn với Tiểu Ngạo tạo thành bê bối cho hoàng thất, thì chỉ còn cách khiến cho Tiểu Ngạo mất vợ thôi. Cháu muốn hạnh phúc lâu dài, thì phải phát triển nhân mạch để tạo lợi thế cho mình, mà mấy năm nay lòng người khó đoán, hung ác nham hiểm, cháu muốn phát triển nhân mạch, thì còn có ai càng thân mật, đáng tin hơn con của chính mình chứ? Còn cái ai thân phân tôn quý lại đáng để dựa vào hơn con của chính mình đây? Đến lúc đó, cái đám nịnh thần kia cho dù có dùng bao nhiêu lời hay ý đẹp kêu cháu dựa vào chúng, cháu cũng không cần phải nơm nớp lo sợ, như đi trên tấm băng mỏng nữa, dù sao cháu lại không có được hỏa nhãn kim tinh, nhìn không ra được ai thật lòng với mình, thì cứ kệ họ, không cần phải dựa vào họ làm gì, cháu cứ dựa vào con trai ruột của mình, vào gốc cây to có danh phận ‘người thừa kế’ kia là đủ.”
Tống Vĩnh Nhi lộp bộp trong lòng, sau lưng đã ra một tầng mồ hôi lạnh!
Mà lúc này, nghe được những lời nói đó, Lăng Ngạo cũng có cảm giác được ông nội khai sáng.
Không phải là bởi lòng người lạnh giá, mà vì bị dọa đến không dám thở mạnh.
Trần An đứng trước cửa, ngày thường vẫn ổn trọng hơn so với Trần Tín, vậy mà cũng nhịn không được vươn tay lau mồ hôi trên trán.
Hạ Thanh Ninh thì há to miệng!
Cô ta biết Tống Vĩnh Nhi cũng có lúc cứng cỏi, dũng mãnh, như lúc cô lần đầu gặp bà Nguyệt Nha đã dám kéo thẳng bà vào phòng bệnh của Lăng Ngạo, như lúc cô ở Tử Vi Cung thẳng tay ném hộp đồ trang sức ra ngoài cửa sổ, hay như lúc cô cho Cố Âm một cái bạt tai, vân vân.
Nhưng không ngờ, nha đầu này lại chẳng khác nào nghé con mới sinh không sợ cọp, dám trực tiếp gọi điện cho thái thượng hoàng như thế, còn bắt thái thượng hoàng phải đưa ra lựa chọn nữa chứ?
Mới không lâu trước đây, Lạc Thiên Lăng ba chữ này, còn là một sự tồn tại thần thánh!
Lăng Ngạo nghiêng gương mặt dễ nhìn sang, dùng ánh mắt, vẻ mặt dịu dàng nhìn người yêu đứng kế bên mình, vành tai khe khẽ động.
Tựa như anh cũng rất mong đợi câu trả lời của Đại đế Thiên Lăng vậy.
Người được ví như thần thánh ở đầu kia điện thoại dường như mới vừa tỉnh dậy.
Nghe được câu hỏi của Tống Vĩnh Nhi thì bật cười khẽ.
Tiếng cười kia tựa như cơn gió đêm xuân thổi qua, khiến ngàn vạn đóa hoa đào bừng nở.
Trái tim thắt chặt vì căng thẳng của mọi người, theo tiếng cười khẽ này thoáng buông lỏng.
Lạc Thiên Lăng còn chưa nói lời nào, đã thành công nắm giữ tâm tình của mọi người rồi.
Quả nhiên là bậc vương giả có khác.
Giọng ông tựa như hạt mưa rơi trên mặt biển, mỗi chữ đều như châu như ngọc, nói: “Tính tình ngang ngược của cháu lúc này giống y như mẹ ta vậy, chỉ khác một điều duy nhất, đó là bà ấy mười tám tuổi đã là mẹ, đã sinh ra ta rồi, còn cháu, cũng mười tám tuổi nhưng lại thiếu mất phần dũng khí ấy.”
Tống Vĩnh Nhi thoáng ngây người.
Cô đúng là chưa muốn có con, nhưng mà sao Đại đế Thiên Lăng lại biết được?
Nhìn nhìn Lăng Ngạo, nghĩ đến ngày thường anh liệu sự như thần, chẳng khác nào thầy bói, cô đột nhiên có chút hiểu ra, trí thông minh, sức phán đoán chính xác, cùng với trí tuệ người thường khó lòng bì kịp của nhà họ Lạc, chính là được truyền từ đời này qua đời khác đúng không nhỉ?
Trong lúc Tống Vĩnh Nhi còn đang mải suy nghĩ, Lạc Thiên Lăng đã thu lại ý cười, hết sức trịnh trọng nói với Tống Vĩnh Nhi: “Nếu như cháu có thể mang thai sinh con từ mười tám tuổi, thì cả gia tộc nhà họ Lạc chúng ta đều sẽ mang ơn cháu.”
“Cháu……” Tống Vĩnh Nhi đỏ bừng cả mặt, sao đang yên đang lành lại nhắc đến chủ đề này vậy?
Bàn tay Lăng Ngạo dùng sức nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Tống Vĩnh Nhi, tràn đầy mong đợi mà nhìn cô.
Mang thai mười tháng, cộng thêm thời gian thụ thai nữa, như vậy muốn tạo ra được một sinh linh nhỏ bé, phải mất đến một năm là ít.
Mà anh bây giờ đã không còn nhỏ nữa rồi, cứ trì hoãn thêm một năm rồi lại một năm, chẳng mấy chốc đã sắp bước sang tuổi ba mươi.
Tuổi tác càng cao, chất lượng t*ng trùng sẽ càng kém, đứa nhỏ sinh ra cũng không so được với đứa nhỏ sinh lúc còn trẻ.
Tống Vĩnh Nhi không phải không biết mong muốn của Lăng Ngạo, chỉ là, cô đã lén uống thuốc tránh thai rồi, thậm chí đến Hoa Kỳ Quốc, cô vẫn uống đều đặn mỗi ngày.
Khẽ nhíu mày, cô nói: “Cháu còn nhỏ mà, còn chưa tốt nghiệp đại học đâu.”
Tia sáng rực rỡ trong mắt, thậm chí là cả ngọn lửa trong tim Lăng Ngạo đều bị dập tắt.
Xung quanh lại lần nữa chìm vào tĩnh lặng.
Đến cả Lạc Thiên Lăng ở đầu kia điện thoại, cũng khẽ thở dài một tiếng: “Nha đầu, cháu nếu đã gả cho Tiểu Ngạo, thì phải có dũng khí cùng quyết tâm đảm đương trọng trách. Cháu là con dâu của nhà họ Lạc, nhưng đồng thời cũng là một thành viên thuộc hoàng thất Ninh Quốc, bây giờ hoàng thất con nối dòng ít ỏi, cháu có từng nghĩ đến không, bất kể là hoàng hậu hay các vị vương phi, mỗi người đều là thiên chi kiêu nữ, có nhà mẹ đẻ hùng mạnh chống lưng, căn cơ vững chắc, còn cháu, sau lưng cháu có ai?
Tống Vĩnh Nhi: “……”
Cô đột nhiên nhận ra một vấn đề mà trước kia chưa từng để ý đến, cũng là một vấn đề rất thực tế: Thân thế của cô không rõ ràng, cho dù mọi người đều bị che mắt, thật sự nghĩ rằng cô là con gái của vợ chồng Tống Quốc Cường đi nữa, thì nhà họ Tống cũng không đủ mạnh đến có thể trở thành một đại gia tộc chống lưng cho cô con gái được gả vào hoàng thất như cô.
Phía sau bà Nguyệt Nha là nhà họ Nghê, nhà họ Nghê hùng mạnh đã đành, bản thân bà cũng không chịu thua kém, nhiều năm chiến đấu vì nước vì dân, bà gả cho Lạc Kiệt Hy, âu cũng là thuận theo tâm nguyện của mọi người!
Lạc Thiên Lăng thấy cô im lặng, thì lại nói tiếp: “Đàn ông nhà họ Lạc chúng ta đều đội trời đạp đất, từ khi sinh ra, hai chữ trọng trách đã đặt nặng trên vai! Có một số việc, không phải Tiểu Ngạo muốn trốn là có thể trốn tránh được. Nha đầu, ta tin Tiểu Ngạo yêu con đến có thể vứt bỏ hết tất cả, đàn ông nhà họ Lạc chúng ta đều đối xử với vợ mình như thế. Nhưng mà, tình cảm chân chính, không phải là khiến cho đối phương từ bỏ hết thảy để thuận theo mình, mà là hai người nắm tay, giúp đỡ lẫn nhau, để cho những ngày tháng thuộc về cả hai càng ngày càng tốt đẹp hơn. Ông biết cháu còn nhỏ, vẫn còn ít tuổi, nhưng mà, mẹ ta mười tám tuổi năm ấy, rõ ràng không còn đường nào để đi, lại vẫn cương quyết sinh ta ra, bà ấy chính là dũng cảm tiến về phía trước như thế đấy, cho dù trước mặt không có đường, bà ấy cũng tự tạo ra đường cho mình, cuộc sống của bà sau đó cực độ huy hoàng, không người nào bì kịp. Cháu và Tiểu Ngạo, có thể lựa chọn cuộc sống hai người, cũng có thể lựa chọn thoái lui, từ bỏ hoàng tộc, nhưng ta có thể đoán trước được, kết cục bọn cháu sẽ không hạnh phúc đâu, bởi vì khung cảnh hạnh phúc đã dần bị xóa sạch theo từng bước thoái lui của bọn cháu rồi!”
Sắc mặt Tống Vĩnh Nhi, dần trở nên trắng nhợt: “……. Vậy chẳng lẽ cháu sinh con xong, thì sẽ được hạnh phúc mãi mãi sao ạ?”
Cô không tài nào hiểu nổi, lẽ nào những người phụ nữ gả vào hoàng thất, hào môn, chỉ có thể trở thành cái máy đẻ thôi sao?
Lạc Thiên Lăng giống như nghe hiểu những gì ý tứ ẩn giấu trong câu nói của cô, lời lẽ thấm thía nói: “Con trai phát triển thì mẹ cũng được nhờ, mấy chữ này nghe thì có vẻ bình thường, nhưng kỳ thực rất tàn khốc. Cháu không có nhà mẹ đẻ hiển hách cũng không sao, nhưng nếu cháu trở thành mẹ của thái tử, thì có thể có được tất cả mọi thứ. Luật hôn nhân ở Ninh Quốc quy định rõ ràng phải tuân thủ chế độ một vợ một chồng, cho dù có là người thuộc hoàng thất cũng không ngoại lệ, một khi Tiểu Ngạo nhận tổ quy tông, nó sẽ trở thành người thừa kế, hôn nhân của nó bắt buộc phải đi tới cùng, không thể ly hôn được. Nhà mẹ đẻ cháu quá bình thường, căn cơ không đủ vững, nếu như có người muốn kéo cháu xuống ngựa để chiếm lấy vị trí của cháu, lại không thể để cháu ly hôn với Tiểu Ngạo tạo thành bê bối cho hoàng thất, thì chỉ còn cách khiến cho Tiểu Ngạo mất vợ thôi. Cháu muốn hạnh phúc lâu dài, thì phải phát triển nhân mạch để tạo lợi thế cho mình, mà mấy năm nay lòng người khó đoán, hung ác nham hiểm, cháu muốn phát triển nhân mạch, thì còn có ai càng thân mật, đáng tin hơn con của chính mình chứ? Còn cái ai thân phân tôn quý lại đáng để dựa vào hơn con của chính mình đây? Đến lúc đó, cái đám nịnh thần kia cho dù có dùng bao nhiêu lời hay ý đẹp kêu cháu dựa vào chúng, cháu cũng không cần phải nơm nớp lo sợ, như đi trên tấm băng mỏng nữa, dù sao cháu lại không có được hỏa nhãn kim tinh, nhìn không ra được ai thật lòng với mình, thì cứ kệ họ, không cần phải dựa vào họ làm gì, cháu cứ dựa vào con trai ruột của mình, vào gốc cây to có danh phận ‘người thừa kế’ kia là đủ.”
Tống Vĩnh Nhi lộp bộp trong lòng, sau lưng đã ra một tầng mồ hôi lạnh!
Mà lúc này, nghe được những lời nói đó, Lăng Ngạo cũng có cảm giác được ông nội khai sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.