Chương 409: Người nhà
Lạc Tâm Thần
10/06/2021
Đầu Lam Tư Pháp ong ong hết cả lên!
Càng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vĩnh Nhi, lại càng thấy giống hoàng hậu năm ấy, đó là người phụ nữ ông ta yêu thương suốt một đời, là người phụ nữ duy nhất trong chúng phi tần có được tình yêu của ông ta, làm sao ông ta có thể nhận nhầm khuôn mặt bà được?
Nhưng mà hoàng hậu lại dùng một hoàng tử giả để tráo đổi với công chúa, mà ngày sinh lại là 13 tháng 8!
Cách biệt tận hơn một tháng liền?
“Sinh nhật của cháu là ngày cha mẹ nuôi đón cháu đi, hay là ngày nào khác vậy? Không phải cháu nói mình là trẻ mồ côi sao? Làm sao cháu biết chính xác ngày sinh của mình được?”
Lam Tư Pháp cảm thấy có một vài vấn đề nhất thiết phải hỏi cho rõ ràng!
Lúc này Tống Vĩnh Nhi thật sự cảm thấy ngượng ngùng, cô cố gắng nhìn thẳng vào mắt Lam Tư Pháp, nghiêm túc trả lời: “Cha mẹ cháu kể là, họ nhặt được cháu trước cửa một khách sạn trong thị trấn du lịch, lúc đó họ đã báo cảnh sát. Phía cảnh sát tìm kiếm khắp nơi nhưng cũng không tìm được người tình nghi vứt bỏ cháu, vì lo lắng cho thể trạng của cháu, nên họ đã đưa cháu vào bệnh viện kiểm tra, bác sĩ ở đó nói cháu hẳn là mới sinh được ba ngày, sức khỏe vẫn tốt, vì thế cảnh sát dự định đưa cháu vào viện mồ côi. Cha nuôi cháu mắc hội chứng vô sinh, không thể có con, nên đã cùng mẹ nuôi nhận nuôi cháu, sau khi hoàn thành đầy đủ thủ tục nhận nuôi ở viện mồ côi của thị trấn liền đưa cháu về Ninh Quốc. Sinh nhật cháu được lấy dựa theo ngày sinh ước tính của bác sĩ, là ba ngày trước ngày cháu được đưa vào viện kiểm tra.
Tống Vĩnh Nhi nói xong rồi, Lam Tư Pháp vẫn chưa thoát ra được khỏi cảm xúc kinh hoảng.
Lạc Thiên Lăng biết cháu dâu có thể kể rõ ràng rành mạch ra như vậy, thật sự không dễ dàng.
Liếc nhìn gương mặt tái nhợt của cháu dâu, cùng với ánh mắt hơi có ý cảnh cáo của cháu trai, Lạc Thiên Lăng chỉ có thể nhìn Lam Tư Pháp, nhỏ giọng nhắc nhở: “Xin hỏi năm đó hoàng hậu khó sinh, sinh ra một thai chết lưu, là vào ngày nào?”
Lam Tư Pháp ngây người!
Chính là ngày 16 tháng 9!
Là ngày sinh mà Tống Vĩnh Nhi đã nói!
Ông ta lập tức đứng bật dậy, không dám tin mà nhìn cô!
Bầu không khí nhất thời căng thẳng!
Kiều Thế Phương xấu bụng cười cười, ra vẻ săn sóc đưa ra kiến nghị: “Bệ hạ, có phải ngài nghe qua thân thế của thái tử phi, cảm thấy đáng thương, nên muốn giúp thái tử phi tìm lại người nhà không?”
Lam Tư Pháp không trả lời.
Kiều Thế Phương lại nói tiếp: “Phía cảnh sát của Hoa Kỳ Quốc hẳn phải có ngân hàng gen hay dấu vân tay, chuyên môn lưu trữ DNA, dấu vân tay của những đứa nhỏ bị thất lạc cùng với gia đình chúng nhỉ. Ở Ninh Quốc chúng tôi mỗi năm đều có không ít trẻ em tìm lại được gia đình thông qua giám định huyết thống của cục cảnh sát đấy. Không bằng, để thái tử phi nhổ vài sợi tóc, giao cho bệ hạ, nhờ bệ hạ tìm giúp người chịu trách nhiệm việc này, giám định thử gen của thái tử phi xem, biết đâu lại khớp với dữ liệu gen của người thân trong ngân hàng gen thì sao. Nếu đúng là như vậy thì bệ hạ quả thực đã giúp được thái tử phi của chúng tôi một việc lớn rồi đấy!”
Kiều Thế Phương vừa nói xong, Lạc Thiên Lăng liền bật cười.
Lần đầu tiên trông thấy đứa nhỏ Kiều Thế Phương này, ông đã biết đưa người này đến không sai mà.
Tương lai có người này phò tá cháu trai ngoan của ông, Ninh Quốc sẽ được an ổn!
Lam Tư Pháp không ngờ Kiều Thế Phương lại cho mình một bậc thang tốt để bước xuống như vậy!
Ông ta cũng đang muốn giám định gen của Tống Vĩnh Nhi, mà chưa biết mở miệng thế nào đây. Nếu như phải nói ra chuyện xấu của hoàng thất, thì khác nào tự vả mặt mình! Vạn nhất kiểm tra ra Tống Vĩnh Nhi không phải con gái mình, chẳng phải là vạch áo cho người xem lưng à!
Kiến nghị Kiều Thế Phương đưa ra vừa hay giải quyết được mối bận tâm của ông ta.
Ông ta lập tức gật đầu, tán đồng: “Được! Tôi đồng ý với đề nghị của tướng quân Tiểu Kiểu, thái tử phi cũng không cần phải quá bận lòng đâu, nếu cháu đã là người dân Hoa Kỳ Quốc chúng ta, lưu lạc đến Ninh Quốc, thì cũng xem như thuộc một phần trách nhiệm của ta, ta nhất định sẽ tận tâm tận lực giúp cháu tìm lại người nhà!”
Tống Vĩnh Nhi kỳ thực đã đoán ra rồi.
Đặc biệt sau khi nghe được lời nhắc nhở của Lạc Thiên Lăng: hoàng hậu trước kia từng sinh ra một thai chết lưu.
Cô càng thêm rõ ràng mọi chuyện.
Thai chết lưu?
Cái gì mà thai chết lưu chứ?
Tống Vĩnh Nhi không chấp nhận nổi!
Cô có chút tức giận giơ tay lên, dứt khoát nhổ vài sợi tóc của mình, sau đó bước bước dài đến trước mặt Lam Tư Pháp, đặt lên bàn, rồi quay người trở về chỗ ngồi.
Toàn bộ quá trình mặt cô đều không có biểu cảm gì: “Làm phiền bệ hạ rồi! Ngài muốn giám định thì cứ giám định đi, về phần kết quả, xin đừng nói cho cháu biết!”
Lam Tư Pháp ngẩn người: “Cháu không muốn tái hợp với người nhà sao?”
Tống Vĩnh Nhi cố gắng khiến cho tình cảnh không trở nên quá khó xem, tận lực khống chế tâm tình của mình, cười như không cười nói với Lam Tư Pháp: “Bệ hạ, thế nào thì được gọi là người nhà? Sống cùng nhau dưới một mái nhà, mới là người nhà của nhau. Cháu đã có người nhà rồi, cha mẹ nuôi chính là người nhà của cháu, chồng cháu cùng với người thân của anh ấy, cũng là người nhà của cháu.”
Lam Tư Pháp: “……”
Tống Vĩnh Nhi lại nói tiếp: “Cháu là bị người sinh ra mình chủ động vứt bỏ, nếu họ muốn tìm lại cháu, thì có trăm ngàn cách, cháu sớm đã được đón về nhà rồi! Lúc cha mẹ nuôi nhặt được cháu có báo cảnh sát, trong viện mồ côi cũng còn ghi chép nhận nuôi của cháu, trong ghi chép rõ ràng có ghi quốc tịch cùng phương thức liên hệ của cha mẹ nuôi cháu, nhưng mà sao chứ? Đã qua bao nhiêu năm, cháu thậm chí cũng đã kết hôn rồi, mà người sinh ra cháu trước giờ vẫn chưa từng tìm đến!”
Lam Tư Pháp: “……”
Tống Vĩnh Nhi giơ tay lên, mạnh lau đi nước mắt trên mặt, sau đó hướng về phía Lam Tư Pháp nở một nụ cười cực kỳ thanh nhã: “Người nhà như vậy, cháu không cần!”
Cho dù có là hoàng thất hiển hách, cô cũng không cần!
Thai chết lưu?
Thai chết lưu cái con mẹ nó chứ!
Lam Tư Pháp nhìn chằm chằm vẻ ẩn nhẫn trên mặt Tống Vĩnh Nhi, tay ông ta dường như run lên, nắm thật chặt mấy sợi tóc đen dài, khỏe mạnh trong tay.
“Các vị xin đợi một lát.”
Ông ta đứng dậy, rời khỏi phòng ăn, không biết đi dặn dò gì, rất nhanh sau đó đã quay trở lại.
Lúc này, trên tay ông ta đã không còn mấy sợi tóc của Tống Vĩnh Nhi nữa.
Ông ta có chút khẩn thiết nhìn Lạc Thiên Lăng: “Chú Thiên Lăng, mọi người dự định chừng nào thì về nước?”
Lạc Thiên Lăng nghĩ cũng không nghĩ, đáp: “Ba ngày nữa.”
Lăng Ngạo mắng thầm: Lão cáo già!
Phân tích giám định DNA, nhanh nhất là ba ngày sẽ có kết quả, ông nói ba ngày nữa, vậy chẳng phải rõ ràng đang đợi Lam Tư Pháp xác nhận Tống Vĩnh Nhi là con gái mình hay sao?
Lạc Thiên Lăng cảm nhận được tầm mắt cháu trai, khẽ nhếch môi cười, nháy nháy mắt với Lăng Ngạo.
Nụ cười này như thể đang đáp lại Lăng Ngạo: Đúng đấy đúng đấy, còn chưa thu phục được Hoa Kỳ Quốc thì ông còn chưa về, cháu tới mà đánh ông này!
Lăng Ngạo chuyển tầm mắt, nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, sau đó đặt xuống, tiếp tục cẩn thận xoa dịu tâm tình bé ngoan nhà mình.
Lam Tư Pháp nghe được câu trả lời của Lạc Thiên Lăng, dường như thở phào một hơi: “Được, được! Ba ngày này, bất kể chú Thiên Lăng có yêu cầu gì, cứ nói với cháu, cháu sẽ cố gắng đáp ứng hết!”
Quãng thời gian sau đó, bọn họ bắt đầu nói về những chủ đề cánh đàn ông quan tâm, từ dân sinh dân tình đến kinh tế kiến thiết, từ quốc phòng đến y tế giáo dục,… cuối cùng, Lạc Thiên Lăng lấy từ trong túi ra một tờ giấy trắng, đưa cho Lam Tư Pháp.
“Đây là công thức dược thảo cùng dược thiện của Ninh Quốc chúng tôi, cậu không ngại thì dùng thử xem.”
Lúc nhận được phương thuốc, Lam Tư Pháp hơi hơi giật mình, trong não ông ta có một khối u đang phát triển, đã vào giai đoạn cuối rồi, nhưng Lạc Thiên Lăng vì sao lại biết cơ thể ông ta có vấn đề chứ?
Lạc Thiên Lăng khẽ thở dài một tiếng: “Việc nhà đợi ba ngày sau hẵng tiếp tục xử lý, tôi thấy việc cấp bách của cậu bây giờ là dùng thử phương thuốc này, xem trong vòng ba ngày có tác dụng chút nào không.”
Càng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vĩnh Nhi, lại càng thấy giống hoàng hậu năm ấy, đó là người phụ nữ ông ta yêu thương suốt một đời, là người phụ nữ duy nhất trong chúng phi tần có được tình yêu của ông ta, làm sao ông ta có thể nhận nhầm khuôn mặt bà được?
Nhưng mà hoàng hậu lại dùng một hoàng tử giả để tráo đổi với công chúa, mà ngày sinh lại là 13 tháng 8!
Cách biệt tận hơn một tháng liền?
“Sinh nhật của cháu là ngày cha mẹ nuôi đón cháu đi, hay là ngày nào khác vậy? Không phải cháu nói mình là trẻ mồ côi sao? Làm sao cháu biết chính xác ngày sinh của mình được?”
Lam Tư Pháp cảm thấy có một vài vấn đề nhất thiết phải hỏi cho rõ ràng!
Lúc này Tống Vĩnh Nhi thật sự cảm thấy ngượng ngùng, cô cố gắng nhìn thẳng vào mắt Lam Tư Pháp, nghiêm túc trả lời: “Cha mẹ cháu kể là, họ nhặt được cháu trước cửa một khách sạn trong thị trấn du lịch, lúc đó họ đã báo cảnh sát. Phía cảnh sát tìm kiếm khắp nơi nhưng cũng không tìm được người tình nghi vứt bỏ cháu, vì lo lắng cho thể trạng của cháu, nên họ đã đưa cháu vào bệnh viện kiểm tra, bác sĩ ở đó nói cháu hẳn là mới sinh được ba ngày, sức khỏe vẫn tốt, vì thế cảnh sát dự định đưa cháu vào viện mồ côi. Cha nuôi cháu mắc hội chứng vô sinh, không thể có con, nên đã cùng mẹ nuôi nhận nuôi cháu, sau khi hoàn thành đầy đủ thủ tục nhận nuôi ở viện mồ côi của thị trấn liền đưa cháu về Ninh Quốc. Sinh nhật cháu được lấy dựa theo ngày sinh ước tính của bác sĩ, là ba ngày trước ngày cháu được đưa vào viện kiểm tra.
Tống Vĩnh Nhi nói xong rồi, Lam Tư Pháp vẫn chưa thoát ra được khỏi cảm xúc kinh hoảng.
Lạc Thiên Lăng biết cháu dâu có thể kể rõ ràng rành mạch ra như vậy, thật sự không dễ dàng.
Liếc nhìn gương mặt tái nhợt của cháu dâu, cùng với ánh mắt hơi có ý cảnh cáo của cháu trai, Lạc Thiên Lăng chỉ có thể nhìn Lam Tư Pháp, nhỏ giọng nhắc nhở: “Xin hỏi năm đó hoàng hậu khó sinh, sinh ra một thai chết lưu, là vào ngày nào?”
Lam Tư Pháp ngây người!
Chính là ngày 16 tháng 9!
Là ngày sinh mà Tống Vĩnh Nhi đã nói!
Ông ta lập tức đứng bật dậy, không dám tin mà nhìn cô!
Bầu không khí nhất thời căng thẳng!
Kiều Thế Phương xấu bụng cười cười, ra vẻ săn sóc đưa ra kiến nghị: “Bệ hạ, có phải ngài nghe qua thân thế của thái tử phi, cảm thấy đáng thương, nên muốn giúp thái tử phi tìm lại người nhà không?”
Lam Tư Pháp không trả lời.
Kiều Thế Phương lại nói tiếp: “Phía cảnh sát của Hoa Kỳ Quốc hẳn phải có ngân hàng gen hay dấu vân tay, chuyên môn lưu trữ DNA, dấu vân tay của những đứa nhỏ bị thất lạc cùng với gia đình chúng nhỉ. Ở Ninh Quốc chúng tôi mỗi năm đều có không ít trẻ em tìm lại được gia đình thông qua giám định huyết thống của cục cảnh sát đấy. Không bằng, để thái tử phi nhổ vài sợi tóc, giao cho bệ hạ, nhờ bệ hạ tìm giúp người chịu trách nhiệm việc này, giám định thử gen của thái tử phi xem, biết đâu lại khớp với dữ liệu gen của người thân trong ngân hàng gen thì sao. Nếu đúng là như vậy thì bệ hạ quả thực đã giúp được thái tử phi của chúng tôi một việc lớn rồi đấy!”
Kiều Thế Phương vừa nói xong, Lạc Thiên Lăng liền bật cười.
Lần đầu tiên trông thấy đứa nhỏ Kiều Thế Phương này, ông đã biết đưa người này đến không sai mà.
Tương lai có người này phò tá cháu trai ngoan của ông, Ninh Quốc sẽ được an ổn!
Lam Tư Pháp không ngờ Kiều Thế Phương lại cho mình một bậc thang tốt để bước xuống như vậy!
Ông ta cũng đang muốn giám định gen của Tống Vĩnh Nhi, mà chưa biết mở miệng thế nào đây. Nếu như phải nói ra chuyện xấu của hoàng thất, thì khác nào tự vả mặt mình! Vạn nhất kiểm tra ra Tống Vĩnh Nhi không phải con gái mình, chẳng phải là vạch áo cho người xem lưng à!
Kiến nghị Kiều Thế Phương đưa ra vừa hay giải quyết được mối bận tâm của ông ta.
Ông ta lập tức gật đầu, tán đồng: “Được! Tôi đồng ý với đề nghị của tướng quân Tiểu Kiểu, thái tử phi cũng không cần phải quá bận lòng đâu, nếu cháu đã là người dân Hoa Kỳ Quốc chúng ta, lưu lạc đến Ninh Quốc, thì cũng xem như thuộc một phần trách nhiệm của ta, ta nhất định sẽ tận tâm tận lực giúp cháu tìm lại người nhà!”
Tống Vĩnh Nhi kỳ thực đã đoán ra rồi.
Đặc biệt sau khi nghe được lời nhắc nhở của Lạc Thiên Lăng: hoàng hậu trước kia từng sinh ra một thai chết lưu.
Cô càng thêm rõ ràng mọi chuyện.
Thai chết lưu?
Cái gì mà thai chết lưu chứ?
Tống Vĩnh Nhi không chấp nhận nổi!
Cô có chút tức giận giơ tay lên, dứt khoát nhổ vài sợi tóc của mình, sau đó bước bước dài đến trước mặt Lam Tư Pháp, đặt lên bàn, rồi quay người trở về chỗ ngồi.
Toàn bộ quá trình mặt cô đều không có biểu cảm gì: “Làm phiền bệ hạ rồi! Ngài muốn giám định thì cứ giám định đi, về phần kết quả, xin đừng nói cho cháu biết!”
Lam Tư Pháp ngẩn người: “Cháu không muốn tái hợp với người nhà sao?”
Tống Vĩnh Nhi cố gắng khiến cho tình cảnh không trở nên quá khó xem, tận lực khống chế tâm tình của mình, cười như không cười nói với Lam Tư Pháp: “Bệ hạ, thế nào thì được gọi là người nhà? Sống cùng nhau dưới một mái nhà, mới là người nhà của nhau. Cháu đã có người nhà rồi, cha mẹ nuôi chính là người nhà của cháu, chồng cháu cùng với người thân của anh ấy, cũng là người nhà của cháu.”
Lam Tư Pháp: “……”
Tống Vĩnh Nhi lại nói tiếp: “Cháu là bị người sinh ra mình chủ động vứt bỏ, nếu họ muốn tìm lại cháu, thì có trăm ngàn cách, cháu sớm đã được đón về nhà rồi! Lúc cha mẹ nuôi nhặt được cháu có báo cảnh sát, trong viện mồ côi cũng còn ghi chép nhận nuôi của cháu, trong ghi chép rõ ràng có ghi quốc tịch cùng phương thức liên hệ của cha mẹ nuôi cháu, nhưng mà sao chứ? Đã qua bao nhiêu năm, cháu thậm chí cũng đã kết hôn rồi, mà người sinh ra cháu trước giờ vẫn chưa từng tìm đến!”
Lam Tư Pháp: “……”
Tống Vĩnh Nhi giơ tay lên, mạnh lau đi nước mắt trên mặt, sau đó hướng về phía Lam Tư Pháp nở một nụ cười cực kỳ thanh nhã: “Người nhà như vậy, cháu không cần!”
Cho dù có là hoàng thất hiển hách, cô cũng không cần!
Thai chết lưu?
Thai chết lưu cái con mẹ nó chứ!
Lam Tư Pháp nhìn chằm chằm vẻ ẩn nhẫn trên mặt Tống Vĩnh Nhi, tay ông ta dường như run lên, nắm thật chặt mấy sợi tóc đen dài, khỏe mạnh trong tay.
“Các vị xin đợi một lát.”
Ông ta đứng dậy, rời khỏi phòng ăn, không biết đi dặn dò gì, rất nhanh sau đó đã quay trở lại.
Lúc này, trên tay ông ta đã không còn mấy sợi tóc của Tống Vĩnh Nhi nữa.
Ông ta có chút khẩn thiết nhìn Lạc Thiên Lăng: “Chú Thiên Lăng, mọi người dự định chừng nào thì về nước?”
Lạc Thiên Lăng nghĩ cũng không nghĩ, đáp: “Ba ngày nữa.”
Lăng Ngạo mắng thầm: Lão cáo già!
Phân tích giám định DNA, nhanh nhất là ba ngày sẽ có kết quả, ông nói ba ngày nữa, vậy chẳng phải rõ ràng đang đợi Lam Tư Pháp xác nhận Tống Vĩnh Nhi là con gái mình hay sao?
Lạc Thiên Lăng cảm nhận được tầm mắt cháu trai, khẽ nhếch môi cười, nháy nháy mắt với Lăng Ngạo.
Nụ cười này như thể đang đáp lại Lăng Ngạo: Đúng đấy đúng đấy, còn chưa thu phục được Hoa Kỳ Quốc thì ông còn chưa về, cháu tới mà đánh ông này!
Lăng Ngạo chuyển tầm mắt, nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, sau đó đặt xuống, tiếp tục cẩn thận xoa dịu tâm tình bé ngoan nhà mình.
Lam Tư Pháp nghe được câu trả lời của Lạc Thiên Lăng, dường như thở phào một hơi: “Được, được! Ba ngày này, bất kể chú Thiên Lăng có yêu cầu gì, cứ nói với cháu, cháu sẽ cố gắng đáp ứng hết!”
Quãng thời gian sau đó, bọn họ bắt đầu nói về những chủ đề cánh đàn ông quan tâm, từ dân sinh dân tình đến kinh tế kiến thiết, từ quốc phòng đến y tế giáo dục,… cuối cùng, Lạc Thiên Lăng lấy từ trong túi ra một tờ giấy trắng, đưa cho Lam Tư Pháp.
“Đây là công thức dược thảo cùng dược thiện của Ninh Quốc chúng tôi, cậu không ngại thì dùng thử xem.”
Lúc nhận được phương thuốc, Lam Tư Pháp hơi hơi giật mình, trong não ông ta có một khối u đang phát triển, đã vào giai đoạn cuối rồi, nhưng Lạc Thiên Lăng vì sao lại biết cơ thể ông ta có vấn đề chứ?
Lạc Thiên Lăng khẽ thở dài một tiếng: “Việc nhà đợi ba ngày sau hẵng tiếp tục xử lý, tôi thấy việc cấp bách của cậu bây giờ là dùng thử phương thuốc này, xem trong vòng ba ngày có tác dụng chút nào không.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.