Chương 360: Si tình
Lạc Tâm Thần
10/06/2021
Ngay khi những lời của Trang Tuyết được nói ra, ánh mắt của Lăng Vân đã tràn đầy sự chờ đợi.
Ông cười nhẹ, đem lọn tóc ngắn màu đen của mình và lọn tóc màu hạt dẻ của Cố Duyên lồng vào nhau, đặt vào lòng bàn tay, Trang Tuyết cầm lấy, đưa ống nghiệm trong tay cho cấp dưới, rồi lấy một dụng cụ nhỏ nhét cuộn tóc vào, xoay tay cầm bên phải của một vật dụng như máy xay hạt cà phê, chẳng mấy chốc, sợi tóc bên trong đã bị nghiền nhỏ.
Cố Duyên trong lòng vô cùng sợ hãi.
Điều cô nghĩ là nếu Đại Đế Thiên Lăng thành công thay đổi cô, thì cô sẽ là cô.
Nếu Đại Đế Thiên Lăng không thay thế cô, lại bị Lăng Vân phát hiện mà bị thay thế, cô sẽ không phải là cô nữa.
Đương nhiên, trong lòng cô vang lên một giọng nói kiên quyết: cho dù cô có phải là Cố Duyên thật hay không, cô muốn trở thành người trong sạch nhất trong lòng mình, Lăng Vân làm nhiều điều ác, tà không thể thắng chính, cô không cấu kết với cái ác được, cô phải hoàn thành sứ mệnh của mình, ngay cả khi phải đánh đổi mạng của mình.
Trang Tuyết cầm lấy ống nghiệm, định đổ tóc vào đó.
Cố Duyên lo lắng nắm lấy bàn tay to của Lăng Vân: “Con nhuộm tóc rồi, sẽ có biến đổi axit-bazơ ảnh hưởng đến kết quả kiểm tra không?”
“Haha, y thuật của Trang Tuyết không thể nghi ngờ. Đừng lo lắng.”
Con ngươi của Lăng Vân sáng ngời, lúc này, ông ta có vẻ mong đợi kết quả trong ống nghiệm hơn cả Cố Duyên, ông thúc giục: “Mau đổ vào.”
Nhưng chỉ thấy, thứ bột màu xám hoà tan thuận theo lực tay của Trang Tuyết từ từ trượt về phía miệng ống nghiệm.
Có thể là do độ nổi, bột sau khi cho vào thì lại nổi lên, không hòa lẫn với chất lỏng.
Trang Tuyết lấy một cái nút nhỏ, đậy lên đầu ống nghiệm và lắc lên xuống nhẹ nhàng.
Cái lắc này, như đã nắm lấy tính mạng của Cố Duyên!
Lăng Vân ánh mắt chưa bao giờ nhìn chăm chú vào ống nghiệm như vậy, bản thân Cố Duyên cũng có chút không dám nhìn.
Cô đã sẵn sàng chết, nghĩ rằng một phát súng cho xong chuyện. Khi cô biết hôm nay còn có cá sấu, cô không thể tưởng tượng được cảnh tượng đẫm máu khi cô bị ném cho cả trăm con cá sấu ăn sau khi sự việc bại lộ!
Sắc mặt tái nhợt, tay khẽ run lên, Lăng Vân đột nhiên giơ tay ấn lên trên vai cô, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ.”
Câu nói đó, không biết là đang an ủi cô hay đang an ủi chính mình.
Tuy nhiên, Cố Duyên có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh và góc độ của bàn tay ông ta, như thể có thể ôm cô vào lòng bất cứ lúc nào, nhưng cũng có thể tiến lên xiết cổ cô một cách chính xác bất cứ lúc nào!
Và thứ quyết định tất cả những điều này chính là màu sắc của ống nghiệm đó.
Đây chính là cảm giác khi trở thành một con cá nằm trên thớt!
Nhưng xem, Trang Tuyết lắc rất lâu, ống nghiệm vẫn cứ trong sạch!
Cố Duyên sợ hãi đến mức chân muốn nhũn ra nhưng vẫn kiên cường đứng vững, lòng bàn tay to lớn trên vai như quả bom hẹn giờ quyết định sống chết của cô!
Lúc này, tay của Lăng Vân đã từ từ di chuyển về phía cổ cô.
Nhắm mắt lại, Cố Duyên cam chịu nghĩ: bóp chết tôi đi, đừng để tôi cho cá sấu ăn! Xin lỗi ông nội, xin lỗi cha mẹ, xin lỗi anh và chị dâu, xin lỗi cậu Tư, cậu Nghê … xin lỗi! Tôi vừa đến đã thất bại rồi, xin lỗi!
Nhưng Trang Tuyết đột nhiên ngừng lắc, khi ống nghiệm trở lại như cũ, mở nút gỗ ra, cho một ít không khí vào.
Đúng lúc này, chất lỏng trong ống nghiệm sinh ra phản ứng oxi hóa, nở ra giống như một đóa hoa sen đang trong nụ, hiện lên một chút đường viền màu tím mê hoặc, không ngừng nuốt lấy tinh khiết xung quanh, khiến tất cả màu sắc trong ống nghiệm biến thành màu tím!
Trang Tuyết cuối cùng cũng nở nụ cười: “Chúc mừng ông chủ, chúc mừng cô chủ!”
“Hahaha!”
Lăng Vân cười trong tâm trạng cực kỳ tốt!
Một bàn tay to nắm lấy Cố Duyên ôm vào lòng!
Ông ta yêu thương hôn lên trán cô: “Con gái yêu, trên đời này con là giọt máu duy nhất của Lăng Vân ta! Tương lai, tất cả những thứ này sẽ là của con!”
Cố Duyên trán đầy mồ hôi lạnh!
Lăng Vân nhận thấy được sự ẩm ướt này, buông cô ra, dùng tay trần lau mồ hôi cho cô: ” Con nhát gan quá, nhiều năm như vậy để con truyền tin cho cha, làm khó cho con rồi. Nhưng, tương lai con sẽ là nữ hoàng, không thể cứ yếu đuối như vậy, gặp chút chuyện liền khóc lóc. ”
Cố Duyên khuôn mặt uỷ khuất, nước mắt tuôn rơi, cô lao vào vòng tay của Lăng Vân để làm nũng: “Huhu ~ cha không biết rằng con đã sợ hãi bao nhiêu năm đâu, chỉ vì sợ họ phát hiện ra con là đồ giả sẽ giết con! cha không quan tâm tới sống chết của con Huhu ~ ”
“Được, được, là cha không đúng.”
Lăng Vân đối xử với con gái, vẫn rất dịu dàng yêu thương.
Cố Duyên thậm chí có thể cảm thấy rằng sau khi nhìn thấy kết quả này, ông ta dường như còn phấn khích và hạnh phúc hơn trước.
Trang Tuyết kêu người lấy đồ xuống, sau đó lấy ra một viên thuốc nhỏ màu trắng đặt vào lòng bàn tay cô: “Cô chủ.”
Không khí ngưng động, Cố Duyên sửng sốt, nhìn chằm chằm thứ đó nhíu mày: “Cái gì vậy?”
“Để về sau tránh thai.”
“…”
Đại não Cố Duyên nổ tung, nhớ tới mình lúc đó táo bạo ép buộc Nghê Chiến, cũng không biết Nghê Chiến hiện tại có phải đi khắp nơi tìm kiếm cô, muốn một phát bắn chết cô hay không!
Mắt cô từ từ di chuyển xuống vùng bụng dưới.
Nơi này của cô sẽ có con của Nghê Chiến sao?
Nếu vậy, cô ấy sẽ phải giết một sinh mạng nhỏ sao?
Biểu cảm rối rắm là thật, đôi mắt đỏ cũng là thật, ngay cả những giọt nước mắt đọng trên lông mi, và sự đau khổ ngưng tụ giữa hai lông mày cũng là thật!
Nhìn bộ dạng của con gái ruột, Lăng Vân trong lòng đau xót!
Chợt ông nhớ đến tâm trạng của bản thân năm đó khi yêu Nguyệt Nha nhưng không thể có được!
Hít sâu một hơi, Lăng Vân nghiến răng nói: “Mang thai đứa nhỏ nhà họ Nghê, xem như cũng không bôi nhọ thân phận của con, nếu không muốn uống thì chúng ta sẽ không uống, nếu thật sự có thì chúng ta sẽ sinh nó ra.”
“Sinh ra?” Cố Duyên sửng sốt, không ngờ Lăng Vân lại nói như vậy!
Lăng Vân gật đầu cười: “Ừ, tập đoàn trang sức của họ Nghê bây giờ là công ty trang sức lớn nhất ở Ninh Quốc, các chuỗi cửa hàng mở trên khắp thế giới cũng, nếu con có thể sinh ra con của nhà họ Nghê, có lẽ trong tương lai, đứa bé này đối với chúng ta mà nói sẽ có rất nhiều lợi ích.”
Cố Duyên trong lòng khinh thường: con gái ruột có thể lợi dụng, cháu ngoại cũng có thể lợi dụng, trong lòng Lăng Vân, rốt cuộc có ai mà không dùng được?
Cô nhướng mày nhìn không thấu người đàn ông trước mặt: “Cha, sau khi đánh thắng giang sơn cha không muốn tự mình làm hoàng đế sao? Tại sao lại muốn con làm nữ hoàng? Nhiều năm như vậy, chẵng lẽ con không có anh trai hay em trai sao?”
Sắc mặt của Lăng Vân thay đổi, nói: “Cha đã gửi t*ng trùng đến những người phụ nữ ưu tú để thụ tinh ống nghiệm, mới có con. Cha muốn đoạt thế giới này, không gì khác hơn là muốn có được Nguyệt Nha. Chẳng phải con cũng đã từng làm việc bên cạnh Nguyệt Nha sao? Cha đã ngưỡng mộ một người phụ nữ xinh đẹp như bà ấy, cả đời này còn có thể yêu ai nữa? ”
Nhìn ánh mắt si tình của Lăng Vân, Cố Duyên giật mình!
Thử hỏi thế gian tình là gì, luôn có những kẻ không tìm được lối thoát!
Nói xong lời nói có chút cô đơn này, Lăng Vân nhẹ nhàng gom mớ tóc gãy trên đầu Cố Duyên, nói với cô: “Nghỉ ngơi cho tốt, sau bữa trưa, cha sẽ đem việc của Hoa Kỳ giao cho con.”
Ông cười nhẹ, đem lọn tóc ngắn màu đen của mình và lọn tóc màu hạt dẻ của Cố Duyên lồng vào nhau, đặt vào lòng bàn tay, Trang Tuyết cầm lấy, đưa ống nghiệm trong tay cho cấp dưới, rồi lấy một dụng cụ nhỏ nhét cuộn tóc vào, xoay tay cầm bên phải của một vật dụng như máy xay hạt cà phê, chẳng mấy chốc, sợi tóc bên trong đã bị nghiền nhỏ.
Cố Duyên trong lòng vô cùng sợ hãi.
Điều cô nghĩ là nếu Đại Đế Thiên Lăng thành công thay đổi cô, thì cô sẽ là cô.
Nếu Đại Đế Thiên Lăng không thay thế cô, lại bị Lăng Vân phát hiện mà bị thay thế, cô sẽ không phải là cô nữa.
Đương nhiên, trong lòng cô vang lên một giọng nói kiên quyết: cho dù cô có phải là Cố Duyên thật hay không, cô muốn trở thành người trong sạch nhất trong lòng mình, Lăng Vân làm nhiều điều ác, tà không thể thắng chính, cô không cấu kết với cái ác được, cô phải hoàn thành sứ mệnh của mình, ngay cả khi phải đánh đổi mạng của mình.
Trang Tuyết cầm lấy ống nghiệm, định đổ tóc vào đó.
Cố Duyên lo lắng nắm lấy bàn tay to của Lăng Vân: “Con nhuộm tóc rồi, sẽ có biến đổi axit-bazơ ảnh hưởng đến kết quả kiểm tra không?”
“Haha, y thuật của Trang Tuyết không thể nghi ngờ. Đừng lo lắng.”
Con ngươi của Lăng Vân sáng ngời, lúc này, ông ta có vẻ mong đợi kết quả trong ống nghiệm hơn cả Cố Duyên, ông thúc giục: “Mau đổ vào.”
Nhưng chỉ thấy, thứ bột màu xám hoà tan thuận theo lực tay của Trang Tuyết từ từ trượt về phía miệng ống nghiệm.
Có thể là do độ nổi, bột sau khi cho vào thì lại nổi lên, không hòa lẫn với chất lỏng.
Trang Tuyết lấy một cái nút nhỏ, đậy lên đầu ống nghiệm và lắc lên xuống nhẹ nhàng.
Cái lắc này, như đã nắm lấy tính mạng của Cố Duyên!
Lăng Vân ánh mắt chưa bao giờ nhìn chăm chú vào ống nghiệm như vậy, bản thân Cố Duyên cũng có chút không dám nhìn.
Cô đã sẵn sàng chết, nghĩ rằng một phát súng cho xong chuyện. Khi cô biết hôm nay còn có cá sấu, cô không thể tưởng tượng được cảnh tượng đẫm máu khi cô bị ném cho cả trăm con cá sấu ăn sau khi sự việc bại lộ!
Sắc mặt tái nhợt, tay khẽ run lên, Lăng Vân đột nhiên giơ tay ấn lên trên vai cô, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ.”
Câu nói đó, không biết là đang an ủi cô hay đang an ủi chính mình.
Tuy nhiên, Cố Duyên có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh và góc độ của bàn tay ông ta, như thể có thể ôm cô vào lòng bất cứ lúc nào, nhưng cũng có thể tiến lên xiết cổ cô một cách chính xác bất cứ lúc nào!
Và thứ quyết định tất cả những điều này chính là màu sắc của ống nghiệm đó.
Đây chính là cảm giác khi trở thành một con cá nằm trên thớt!
Nhưng xem, Trang Tuyết lắc rất lâu, ống nghiệm vẫn cứ trong sạch!
Cố Duyên sợ hãi đến mức chân muốn nhũn ra nhưng vẫn kiên cường đứng vững, lòng bàn tay to lớn trên vai như quả bom hẹn giờ quyết định sống chết của cô!
Lúc này, tay của Lăng Vân đã từ từ di chuyển về phía cổ cô.
Nhắm mắt lại, Cố Duyên cam chịu nghĩ: bóp chết tôi đi, đừng để tôi cho cá sấu ăn! Xin lỗi ông nội, xin lỗi cha mẹ, xin lỗi anh và chị dâu, xin lỗi cậu Tư, cậu Nghê … xin lỗi! Tôi vừa đến đã thất bại rồi, xin lỗi!
Nhưng Trang Tuyết đột nhiên ngừng lắc, khi ống nghiệm trở lại như cũ, mở nút gỗ ra, cho một ít không khí vào.
Đúng lúc này, chất lỏng trong ống nghiệm sinh ra phản ứng oxi hóa, nở ra giống như một đóa hoa sen đang trong nụ, hiện lên một chút đường viền màu tím mê hoặc, không ngừng nuốt lấy tinh khiết xung quanh, khiến tất cả màu sắc trong ống nghiệm biến thành màu tím!
Trang Tuyết cuối cùng cũng nở nụ cười: “Chúc mừng ông chủ, chúc mừng cô chủ!”
“Hahaha!”
Lăng Vân cười trong tâm trạng cực kỳ tốt!
Một bàn tay to nắm lấy Cố Duyên ôm vào lòng!
Ông ta yêu thương hôn lên trán cô: “Con gái yêu, trên đời này con là giọt máu duy nhất của Lăng Vân ta! Tương lai, tất cả những thứ này sẽ là của con!”
Cố Duyên trán đầy mồ hôi lạnh!
Lăng Vân nhận thấy được sự ẩm ướt này, buông cô ra, dùng tay trần lau mồ hôi cho cô: ” Con nhát gan quá, nhiều năm như vậy để con truyền tin cho cha, làm khó cho con rồi. Nhưng, tương lai con sẽ là nữ hoàng, không thể cứ yếu đuối như vậy, gặp chút chuyện liền khóc lóc. ”
Cố Duyên khuôn mặt uỷ khuất, nước mắt tuôn rơi, cô lao vào vòng tay của Lăng Vân để làm nũng: “Huhu ~ cha không biết rằng con đã sợ hãi bao nhiêu năm đâu, chỉ vì sợ họ phát hiện ra con là đồ giả sẽ giết con! cha không quan tâm tới sống chết của con Huhu ~ ”
“Được, được, là cha không đúng.”
Lăng Vân đối xử với con gái, vẫn rất dịu dàng yêu thương.
Cố Duyên thậm chí có thể cảm thấy rằng sau khi nhìn thấy kết quả này, ông ta dường như còn phấn khích và hạnh phúc hơn trước.
Trang Tuyết kêu người lấy đồ xuống, sau đó lấy ra một viên thuốc nhỏ màu trắng đặt vào lòng bàn tay cô: “Cô chủ.”
Không khí ngưng động, Cố Duyên sửng sốt, nhìn chằm chằm thứ đó nhíu mày: “Cái gì vậy?”
“Để về sau tránh thai.”
“…”
Đại não Cố Duyên nổ tung, nhớ tới mình lúc đó táo bạo ép buộc Nghê Chiến, cũng không biết Nghê Chiến hiện tại có phải đi khắp nơi tìm kiếm cô, muốn một phát bắn chết cô hay không!
Mắt cô từ từ di chuyển xuống vùng bụng dưới.
Nơi này của cô sẽ có con của Nghê Chiến sao?
Nếu vậy, cô ấy sẽ phải giết một sinh mạng nhỏ sao?
Biểu cảm rối rắm là thật, đôi mắt đỏ cũng là thật, ngay cả những giọt nước mắt đọng trên lông mi, và sự đau khổ ngưng tụ giữa hai lông mày cũng là thật!
Nhìn bộ dạng của con gái ruột, Lăng Vân trong lòng đau xót!
Chợt ông nhớ đến tâm trạng của bản thân năm đó khi yêu Nguyệt Nha nhưng không thể có được!
Hít sâu một hơi, Lăng Vân nghiến răng nói: “Mang thai đứa nhỏ nhà họ Nghê, xem như cũng không bôi nhọ thân phận của con, nếu không muốn uống thì chúng ta sẽ không uống, nếu thật sự có thì chúng ta sẽ sinh nó ra.”
“Sinh ra?” Cố Duyên sửng sốt, không ngờ Lăng Vân lại nói như vậy!
Lăng Vân gật đầu cười: “Ừ, tập đoàn trang sức của họ Nghê bây giờ là công ty trang sức lớn nhất ở Ninh Quốc, các chuỗi cửa hàng mở trên khắp thế giới cũng, nếu con có thể sinh ra con của nhà họ Nghê, có lẽ trong tương lai, đứa bé này đối với chúng ta mà nói sẽ có rất nhiều lợi ích.”
Cố Duyên trong lòng khinh thường: con gái ruột có thể lợi dụng, cháu ngoại cũng có thể lợi dụng, trong lòng Lăng Vân, rốt cuộc có ai mà không dùng được?
Cô nhướng mày nhìn không thấu người đàn ông trước mặt: “Cha, sau khi đánh thắng giang sơn cha không muốn tự mình làm hoàng đế sao? Tại sao lại muốn con làm nữ hoàng? Nhiều năm như vậy, chẵng lẽ con không có anh trai hay em trai sao?”
Sắc mặt của Lăng Vân thay đổi, nói: “Cha đã gửi t*ng trùng đến những người phụ nữ ưu tú để thụ tinh ống nghiệm, mới có con. Cha muốn đoạt thế giới này, không gì khác hơn là muốn có được Nguyệt Nha. Chẳng phải con cũng đã từng làm việc bên cạnh Nguyệt Nha sao? Cha đã ngưỡng mộ một người phụ nữ xinh đẹp như bà ấy, cả đời này còn có thể yêu ai nữa? ”
Nhìn ánh mắt si tình của Lăng Vân, Cố Duyên giật mình!
Thử hỏi thế gian tình là gì, luôn có những kẻ không tìm được lối thoát!
Nói xong lời nói có chút cô đơn này, Lăng Vân nhẹ nhàng gom mớ tóc gãy trên đầu Cố Duyên, nói với cô: “Nghỉ ngơi cho tốt, sau bữa trưa, cha sẽ đem việc của Hoa Kỳ giao cho con.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.