Chương 215: Thích
Lạc Tâm Thần
10/06/2021
“Đừng nói nữa!”
Trần Tín lúc đầu chỉ ôm lấy bả vai em gái Duyên Duyên thôi, nhưng mà bây giờ đã trực tiếp ôm cô vào lòng rồi.
Anh nhìn Thanh Ninh vẻ vô cùng khó chịu, nói: “Cô Thanh Ninh, cô là khách, là bạn gái của cậu Nghê, là ai cũng được hết, mấy chuyện này không có liên quan đến Duyên Duyên! Duyên Duyên có khóc hay cười thì cũng không có liên quan gì đến cô cả! Em ấy cũng không có làm gì chọc cô, đúng không?”
Em gái mới biết yêu, lần đầu tiên thích một người đàn ông đã vỡ mộng, cố nén đau lòng tiếp tục nỗ lực làm việc.
Trần Tín không hiểu nổi, vì sao Thanh Ninh cứ nhất định phải xát muối lên miệng vết thương của em gái anh chứ?
“Ai bảo anh ôm cô ấy làm chi?”
Thanh Ninh vừa thấy Trần Tín ôm Cố Duyên vào lòng cưng chiều như thế, tim gan phèo phổi đều đau muốn chết.
Cô duỗi tay định tách hai người bọn họ ra, Trần Tín lạnh lùng quay lưng về phía Thanh Ninh.
Thanh Ninh duỗi tay định kéo lại thì bị Nghê Chiến chặn lại!
Cô ngước mắt nhìn Nghê Chiến: “Anh buông tay ra! Anh cản tôi làm gì!”
“Cô rốt cuộc quậy cái gì vậy hả?”
Nghê Chiến trầm mặt xuống, dùng sức túm chặt tay Thanh Ninh, định kéo cô ta sang một bên.
Nhưng mà cô gái này lại khỏe như trâu, Nghê Chiến còn đang bị gãy vài khớp ngón tay, nẹp và băng gạc vẫn chưa tháo ra, Thanh Ninh quýnh lên thì không quan tâm quá nhiều, trong lúc giằng co thì đụng trúng ngón tay của Nghê Chiến, làm anh đau đến mức nhịn không được phải hét lên!
“A!”
Tiếng hét rất ngắn, chỉ khoảng một giây nhưng vẫn làm cho nhà ăn hoàn toàn yên tĩnh lại.
Khúc Thi Văn nghe tiếng, từ phòng bếp chạy ra, Trần An cũng đi theo, ngay cả Tống Vĩnh Nhi cũng chạy vội từ trên cầu thang xoắn ốc xuống.
“Làm sao vậy?”
Tống Vĩnh Nhi nhanh chóng chạy tới, vừa xuống đã nhìn thấy Trần Tín đang ôm Cố Duyên, Cố Duyên dựa lên vai Trần Tín nhìn sang Nghê Chiến, Nghê Chiến lại hơi khom lưng, gương mặt điển trai nhăn nhó, tay này ôm chặt lấy ngón tay của bàn tay kia.
“Ối, trời ơi, anh Chiến, anh bị trật khớp xương ngón tay à?”
Cô vừa nói xong, Trần An nhanh chóng chạy lên đỡ Nghê Chiến, kéo ghế cho anh ngồi xuống bàn ăn.
Trần Tín thừa dịp này nói nhỏ với Cố Duyên: “Anh đưa em về phòng nghỉ ngơi chút nha.”
Cố Duyên lại nhìn chằm chằm hướng Nghê Chiến không chớp mắt.
Trần Tín bất đắc dĩ, khẽ thở dài một hơi, nghĩ thầm phải làm thế nào mới có thể chặt đứt tình cảm của em gái giành cho Nghê Chiến đây? Bạn gái của Nghê Chiến là Thanh Ninh đó!
Trần Tín cũng có vài hiểu biết về Thanh Ninh, cô ta từ nhỏ đã bị người trong nhà cưng chiều đến hư, là điển hình của dạng người đanh đá thích gì làm đó.
Nhưng mà tuy cô ta hung hăng như thế nhưng nhân phẩm vẫn rất đàng hoàng, là cô gái thẳng thắn, có chính kiến.
Lúc trước ở trường học có người khi dễ cậu Tư là người câm, cô ta không nói tiếng nào đã xắn tay áo lao vào đánh nhau giúp cậu; trong trưởng học có mấy đàn anh khóa trên tống tiền mấy em học sinh khóa dưới, cô ta gặp hai lần thì cả hai lần đều dung cảm ra tay vì nghĩa.
Lúc còn ở trường, Thanh Ninh cũng coi như chị đại có số má.
Tháng nào cô cũng được lên bảng vàng của trường học, trên đó có viết về những câu chuyện và giấy khen tặng khi cô giúp đỡ cho người khác, tích cực làm việc nghĩa.
Tuần nào cô cũng phải đi lên phòng giám thị một lần, bởi vì đánh nhau!
Thật ra nếu nhìn kĩ, Thanh Ninh cũng chẳng thua kém ai, da trắng sáng, mũi cao thẳng, đôi mắt to tròn, nhưng mà lại cứ thích nhuộm mấy màu tóc nổi, lại kẻ mắt thật đậm, nhìn chẳng ra gì.
Thanh Ninh quay đầu lại mới phát hiện ra trên tay Nghê Chiến vẫn còn đang quấn băng gạc!
Cô có vẻ áy náy, ngượng ngùng bước lên nhìn Nghê Chiến: “Tôi không cố ý, để tôi nhìn thử xem.”
“Tránh ra!” Nghê Chiến cắn răng chịu đựng, trán đổ mồ hôi, cũng không muốn cho Thanh Ninh chạm vào.
Thanh Ninh liếc mắt nhìn anh, lại nói: “Tay đứt ruột xót, ngón tay gãy xương còn đau hơn là gãy hai cái xương sườn nữa đó! Anh đừng có ra vẻ ta đây nữa!”
Trần An cũng khuyên: “Cậu Nghê, cô Thanh Ninh học khoa chỉnh hình, anh để cô ấy xem giúp anh đi.”
“Không cần! Vốn là do cô ta đụng trúng, cũng không cần cô ta giả vờ tốt bụng!”
Nghê Chiến cũng bực tức, anh thà đau chết cũng không muốn cho Thanh Ninh xem: “Đưa tôi đi bệnh viện.”
Thanh Ninh quay đầu cầm túi nói: “Tôi cũng đi!”
Cô đã gây họa, đương nhiên phải đi theo xem, bảo đảm ngón tay của Nghê Chiến không có vấn đề gì thì cô mới yên tâm được.
Nghê Chiến lại nhìn cô rồi rống lên: “Tôi không cần cô đi theo! Cô nghe không hiểu à!”
“Tôi có cố ý đâu chứ! Ai bảo tự nhiên anh xông lên làm chi! Làm sao tôi biết tay anh còn đang quấn băng chứ? Anh biết rõ tình trạng của bản thân mà vẫn cứ xông lên, lỗi của tôi à? Giống như rõ ràng thấy đèn xanh mà cứ muốn băng qua đường, bị xe đụng trúng thì quay sang trách tài xế à?”
Thanh Ninh trừng mắt nhìn anh!
Quen biết nhiều năm như thế, lúc trước cùng nhau nhậu nhẹt thức khuya xem bóng đá còn thân hơn anh em ruột, sao bây giờ vì chút chuyện bé tẹo thế này mà nổi nóng với cô chứ?
Cô tính tình giống con trai, có lẽ hơi lỗ mãng một chút, nhưng mà tuyệt đối chính trực, cũng không có lòng muốn hại người, bọn họ cũng không phải không biết chuyện này.
Nghê Chiến nhíu mày nói: “Cố Duyên cũng không có chọc cô, sao cô cứ kiếm chuyện với cô ấy chứ? Cô có biết mình hung dữ cỡ nào không hả? Đàn ông còn không phải đối thủ của cô, sao một cô gái có thể đấu lại cô chứ?”
“Ai bảo cô ta ghen bậy ghen bạ làm chi? Tôi ghét nhất thứ con gái giả bộ thế này!” Thanh Ninh tức giận xoay người chỉ vào Trần Tín nói: “Tôi chỉ nói với Trần Tín mấy câu thôi, cô ta đã khóc! Tôi làm gì cô ta hả? Mấy người cảm thấy tôi hung dữ, tôi nhận, nhưng mà mấy người cũng không thể bỏ qua chuyện cô ta ghen nha! Tôi là con gái, tôi còn không biết khi con gái ghen sẽ có vẻ mặt và ánh mắt như thế nào sao?”
“Cô đúng là không chịu nói lý mà!” Nghê Chiến nói với cô: “Cô ấy là em gái ruột của Trần Tín! Cần phải đi ghen giữa cô và Trần Tín à?”
“Cô ấy đang ghen đó!”
Thanh Ninh rống lên, rống xong thì ngơ ra.
Cô đi đến cạnh Trần Tín, cẩn thận đánh giá Cố Duyên, không thể tin nổi nhìn chằm chằm cô: “Cô là em gái ruột của Trần Tín… vậy cô ghen cái gì chứ?”
Cố Duyên rời mắt đi, không nhìn cô.
Cô lại không chịu buông tha Cố Duyên: “Cô đừng im lặng như vậy mà, tôi chắc chắn là cô đang ghen! Giác quan thứ sáu của tôi linh lắm! Cô đừng có gạt tôi!”
“Cô đủ rồi đó!” Tống Vĩnh Nhi không nhịn được nữa, kéo Thanh Ninh sang một bên.
Thanh Ninh không chịu, hai người lôi lôi kéo kéo, bó hoa hồng trong tay Thanh Ninh rơi xuống đất, có vài đóa hoa bị dập nát, cánh hoa rơi lả tả.
Tất cả mọi người đều không để ý, chỉ muốn nhanh chóng đưa Nghê Chiến đi bệnh viện, đây mới là chuyện quan trong nhất.
Nhưng mà đúng lúc này, Cố Duyên lại nôn nóng giãy ra khỏi lòng Trần Tín: “Hoa rớt rồi!”
Mọi người ngẩn ra, thấy một bóng dáng màu hồng vụt đến trước mặt, cúi xuống nhặt bó hóa lên, khẽ thổi bụi trên đó với vẻ vô cùng đau lòng.
Chỉ một động tác nhỏ này đã làm Thanh Ninh giống như phát hiện ra đại lục mới, cô chỉ thẳng vào Cố Duyên lớn tiếng nói: “Cô thích Nghê Chiến!”
Trần Tín lúc đầu chỉ ôm lấy bả vai em gái Duyên Duyên thôi, nhưng mà bây giờ đã trực tiếp ôm cô vào lòng rồi.
Anh nhìn Thanh Ninh vẻ vô cùng khó chịu, nói: “Cô Thanh Ninh, cô là khách, là bạn gái của cậu Nghê, là ai cũng được hết, mấy chuyện này không có liên quan đến Duyên Duyên! Duyên Duyên có khóc hay cười thì cũng không có liên quan gì đến cô cả! Em ấy cũng không có làm gì chọc cô, đúng không?”
Em gái mới biết yêu, lần đầu tiên thích một người đàn ông đã vỡ mộng, cố nén đau lòng tiếp tục nỗ lực làm việc.
Trần Tín không hiểu nổi, vì sao Thanh Ninh cứ nhất định phải xát muối lên miệng vết thương của em gái anh chứ?
“Ai bảo anh ôm cô ấy làm chi?”
Thanh Ninh vừa thấy Trần Tín ôm Cố Duyên vào lòng cưng chiều như thế, tim gan phèo phổi đều đau muốn chết.
Cô duỗi tay định tách hai người bọn họ ra, Trần Tín lạnh lùng quay lưng về phía Thanh Ninh.
Thanh Ninh duỗi tay định kéo lại thì bị Nghê Chiến chặn lại!
Cô ngước mắt nhìn Nghê Chiến: “Anh buông tay ra! Anh cản tôi làm gì!”
“Cô rốt cuộc quậy cái gì vậy hả?”
Nghê Chiến trầm mặt xuống, dùng sức túm chặt tay Thanh Ninh, định kéo cô ta sang một bên.
Nhưng mà cô gái này lại khỏe như trâu, Nghê Chiến còn đang bị gãy vài khớp ngón tay, nẹp và băng gạc vẫn chưa tháo ra, Thanh Ninh quýnh lên thì không quan tâm quá nhiều, trong lúc giằng co thì đụng trúng ngón tay của Nghê Chiến, làm anh đau đến mức nhịn không được phải hét lên!
“A!”
Tiếng hét rất ngắn, chỉ khoảng một giây nhưng vẫn làm cho nhà ăn hoàn toàn yên tĩnh lại.
Khúc Thi Văn nghe tiếng, từ phòng bếp chạy ra, Trần An cũng đi theo, ngay cả Tống Vĩnh Nhi cũng chạy vội từ trên cầu thang xoắn ốc xuống.
“Làm sao vậy?”
Tống Vĩnh Nhi nhanh chóng chạy tới, vừa xuống đã nhìn thấy Trần Tín đang ôm Cố Duyên, Cố Duyên dựa lên vai Trần Tín nhìn sang Nghê Chiến, Nghê Chiến lại hơi khom lưng, gương mặt điển trai nhăn nhó, tay này ôm chặt lấy ngón tay của bàn tay kia.
“Ối, trời ơi, anh Chiến, anh bị trật khớp xương ngón tay à?”
Cô vừa nói xong, Trần An nhanh chóng chạy lên đỡ Nghê Chiến, kéo ghế cho anh ngồi xuống bàn ăn.
Trần Tín thừa dịp này nói nhỏ với Cố Duyên: “Anh đưa em về phòng nghỉ ngơi chút nha.”
Cố Duyên lại nhìn chằm chằm hướng Nghê Chiến không chớp mắt.
Trần Tín bất đắc dĩ, khẽ thở dài một hơi, nghĩ thầm phải làm thế nào mới có thể chặt đứt tình cảm của em gái giành cho Nghê Chiến đây? Bạn gái của Nghê Chiến là Thanh Ninh đó!
Trần Tín cũng có vài hiểu biết về Thanh Ninh, cô ta từ nhỏ đã bị người trong nhà cưng chiều đến hư, là điển hình của dạng người đanh đá thích gì làm đó.
Nhưng mà tuy cô ta hung hăng như thế nhưng nhân phẩm vẫn rất đàng hoàng, là cô gái thẳng thắn, có chính kiến.
Lúc trước ở trường học có người khi dễ cậu Tư là người câm, cô ta không nói tiếng nào đã xắn tay áo lao vào đánh nhau giúp cậu; trong trưởng học có mấy đàn anh khóa trên tống tiền mấy em học sinh khóa dưới, cô ta gặp hai lần thì cả hai lần đều dung cảm ra tay vì nghĩa.
Lúc còn ở trường, Thanh Ninh cũng coi như chị đại có số má.
Tháng nào cô cũng được lên bảng vàng của trường học, trên đó có viết về những câu chuyện và giấy khen tặng khi cô giúp đỡ cho người khác, tích cực làm việc nghĩa.
Tuần nào cô cũng phải đi lên phòng giám thị một lần, bởi vì đánh nhau!
Thật ra nếu nhìn kĩ, Thanh Ninh cũng chẳng thua kém ai, da trắng sáng, mũi cao thẳng, đôi mắt to tròn, nhưng mà lại cứ thích nhuộm mấy màu tóc nổi, lại kẻ mắt thật đậm, nhìn chẳng ra gì.
Thanh Ninh quay đầu lại mới phát hiện ra trên tay Nghê Chiến vẫn còn đang quấn băng gạc!
Cô có vẻ áy náy, ngượng ngùng bước lên nhìn Nghê Chiến: “Tôi không cố ý, để tôi nhìn thử xem.”
“Tránh ra!” Nghê Chiến cắn răng chịu đựng, trán đổ mồ hôi, cũng không muốn cho Thanh Ninh chạm vào.
Thanh Ninh liếc mắt nhìn anh, lại nói: “Tay đứt ruột xót, ngón tay gãy xương còn đau hơn là gãy hai cái xương sườn nữa đó! Anh đừng có ra vẻ ta đây nữa!”
Trần An cũng khuyên: “Cậu Nghê, cô Thanh Ninh học khoa chỉnh hình, anh để cô ấy xem giúp anh đi.”
“Không cần! Vốn là do cô ta đụng trúng, cũng không cần cô ta giả vờ tốt bụng!”
Nghê Chiến cũng bực tức, anh thà đau chết cũng không muốn cho Thanh Ninh xem: “Đưa tôi đi bệnh viện.”
Thanh Ninh quay đầu cầm túi nói: “Tôi cũng đi!”
Cô đã gây họa, đương nhiên phải đi theo xem, bảo đảm ngón tay của Nghê Chiến không có vấn đề gì thì cô mới yên tâm được.
Nghê Chiến lại nhìn cô rồi rống lên: “Tôi không cần cô đi theo! Cô nghe không hiểu à!”
“Tôi có cố ý đâu chứ! Ai bảo tự nhiên anh xông lên làm chi! Làm sao tôi biết tay anh còn đang quấn băng chứ? Anh biết rõ tình trạng của bản thân mà vẫn cứ xông lên, lỗi của tôi à? Giống như rõ ràng thấy đèn xanh mà cứ muốn băng qua đường, bị xe đụng trúng thì quay sang trách tài xế à?”
Thanh Ninh trừng mắt nhìn anh!
Quen biết nhiều năm như thế, lúc trước cùng nhau nhậu nhẹt thức khuya xem bóng đá còn thân hơn anh em ruột, sao bây giờ vì chút chuyện bé tẹo thế này mà nổi nóng với cô chứ?
Cô tính tình giống con trai, có lẽ hơi lỗ mãng một chút, nhưng mà tuyệt đối chính trực, cũng không có lòng muốn hại người, bọn họ cũng không phải không biết chuyện này.
Nghê Chiến nhíu mày nói: “Cố Duyên cũng không có chọc cô, sao cô cứ kiếm chuyện với cô ấy chứ? Cô có biết mình hung dữ cỡ nào không hả? Đàn ông còn không phải đối thủ của cô, sao một cô gái có thể đấu lại cô chứ?”
“Ai bảo cô ta ghen bậy ghen bạ làm chi? Tôi ghét nhất thứ con gái giả bộ thế này!” Thanh Ninh tức giận xoay người chỉ vào Trần Tín nói: “Tôi chỉ nói với Trần Tín mấy câu thôi, cô ta đã khóc! Tôi làm gì cô ta hả? Mấy người cảm thấy tôi hung dữ, tôi nhận, nhưng mà mấy người cũng không thể bỏ qua chuyện cô ta ghen nha! Tôi là con gái, tôi còn không biết khi con gái ghen sẽ có vẻ mặt và ánh mắt như thế nào sao?”
“Cô đúng là không chịu nói lý mà!” Nghê Chiến nói với cô: “Cô ấy là em gái ruột của Trần Tín! Cần phải đi ghen giữa cô và Trần Tín à?”
“Cô ấy đang ghen đó!”
Thanh Ninh rống lên, rống xong thì ngơ ra.
Cô đi đến cạnh Trần Tín, cẩn thận đánh giá Cố Duyên, không thể tin nổi nhìn chằm chằm cô: “Cô là em gái ruột của Trần Tín… vậy cô ghen cái gì chứ?”
Cố Duyên rời mắt đi, không nhìn cô.
Cô lại không chịu buông tha Cố Duyên: “Cô đừng im lặng như vậy mà, tôi chắc chắn là cô đang ghen! Giác quan thứ sáu của tôi linh lắm! Cô đừng có gạt tôi!”
“Cô đủ rồi đó!” Tống Vĩnh Nhi không nhịn được nữa, kéo Thanh Ninh sang một bên.
Thanh Ninh không chịu, hai người lôi lôi kéo kéo, bó hoa hồng trong tay Thanh Ninh rơi xuống đất, có vài đóa hoa bị dập nát, cánh hoa rơi lả tả.
Tất cả mọi người đều không để ý, chỉ muốn nhanh chóng đưa Nghê Chiến đi bệnh viện, đây mới là chuyện quan trong nhất.
Nhưng mà đúng lúc này, Cố Duyên lại nôn nóng giãy ra khỏi lòng Trần Tín: “Hoa rớt rồi!”
Mọi người ngẩn ra, thấy một bóng dáng màu hồng vụt đến trước mặt, cúi xuống nhặt bó hóa lên, khẽ thổi bụi trên đó với vẻ vô cùng đau lòng.
Chỉ một động tác nhỏ này đã làm Thanh Ninh giống như phát hiện ra đại lục mới, cô chỉ thẳng vào Cố Duyên lớn tiếng nói: “Cô thích Nghê Chiến!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.